Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Mời làm hội trưởng

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh hơi hưng phấn: “Tự tôi đã giết bản thân tôi?”

“Tại sao, tôi cảm thấy hình nộm mạnh hơn tôi rất nhiều?”

“Tốc độ nó ra tay ngay cả bản thân tôi cũng không phản ứng kịp”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bởi vì bất luận tốc độ, sức mạnh, hay sức tấn công, hình nộm đều ở trong trạng thái đỉnh phong cảnh giới hiện tại của cậu”.

“Hình nộm là người máy, sẽ không mệt, sẽ không mất sức”.

“Còn cậu thì khác, cậu là một người sống sờ sờ, sẽ bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng”.

Diệp Bắc Minh về đến tầng thứ năm.

“Hình nộm, giết tao đi!”

“Soạt!”

Hình nộm xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, phát động đòn tấn công vô cùng khủng bố!

Diệp Bắc Minh cười.

Anh cũng lập tức sử dụng Long Đế Quyết và thương long kình, tóm được nắm đấm của hình nộm.

Sức mạnh của hai người giống hệt nhau!

Cho nên.

Đòn tấn công của hình nộm đã thất bại!

Đột nhiên, hình nộm lật cổ tay, đạp một cú ra.

Phập!

Diệp Bắc Minh nổ tung lần nữa.

Xuất hiện bên ngoài tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tiến vào tầng thứ năm.

“Hình nộm, giết tao đi!”

Lần này.

Diệp Bắc Minh kiên trì được ba chiêu.



“Hình nộm, giết tao đi!”

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mười mấy lần.

Từ lúc ban đầu Diệp Bắc Minh bị ‘bản thân’ giết, đến sau này có thể kiên trì được mười mấy chiêu.

Tổng cộng bị đánh ‘chết’ mười mấy lần!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn thấy anh hết lần này đến lần khác bò cầu thang, đều rất cạn lời.

“Cậu nhóc, cậu cứ phải hạ lệnh cho hình nộm giết cậu sao?”

“Cậu ra lệnh cho nó đánh cậu bị thương chẳng phải là được sao?”

Diệp Bắc Minh cười lớn: “Ha ha ha, đây mới là cuộc chiến sinh tử!”

Mỗi lần bị ‘đánh nổ’, đều trải nghiệm một lần cảm giác chết trận.

Cảm giác này giống như bị người khác chém chết trong thực chiến.

Điểm khác là.

Mình tự giết mình!

Như vậy hết lần này đến lần khác chết trận, Diệp Bắc Minh cảm thấy sảng khoái chưa từng có.

Một tiếng quát lên: “Hình nộm, giết tao đi”

Lần thứ mười sáu!

Khoảnh khắc hình nộm xông đến.

Diệp Bắc Minh đột nhiên giơ tay lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Chém ra một kiếm!

“Choang” một tiếng vang lên, hình nộm lại bị kiếm Đoạn Long chém thành hai nửa.

Một lát sau.

Trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát ra hào quang chiếu lên người hình nộm.

Lập tức trở lại như cũ!

Diệp Bắc Minh tiếp tục quát nói: “Hình nộm giết tao đi!”



Không biết Diệp Bắc Minh đã chiến đấu bao lâu.

Đợi anh có thể chiến đấu với hình nộm một trăm hiệp mà không rơi vào thế yếu.

Mới coi là kết thúc chiến đấu!

Cho dù như vậy, anh vẫn sẽ thất bại, bị hình nộm giết.

Dù sao, kinh nghiệm chiến đấu của anh đang tăng lên, kinh nghiệm chiến đấu của hình nộm cũng tăng theo.

Đó là một cục diện chết!

Không có cách nào phá giải.

Diệp Bắc Minh khen ngợi một tiếng: “Là ai đã làm ra hình nộm này vậy?”

“Suy nghĩ chu đáo quá, mình tăng lên, hình nộm cũng tăng lên!”

“Chẳng khác nào một đồng đội cùng tập luyện tự nhiên!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nó là đồ của chủ nhân Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trước đây để lại”.

Diệp Bắc Minh suy ngẫm.

Mở đôi mắt!

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào canh gác ở chỗ không xa, đang tập yoga.

Mặc áo bó sát.

Phía dưới mặc quần yoga.

Dáng người hoàn hảo được thể hiện ra hoàn toàn.

Không có chút mỡ thừa!

Cô ấy nhìn thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại, bèn dừng tập, cười nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi”.

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: “Đây là do đệ gây ra à?”

Hoàng hậu Hồng Đào cười nói: “Chẳng lẽ là tỷ gây ra?”

“Không sao, tỷ cho người tu sửa lại là được, ngược lại là tiểu sử đệ đột phá một cảnh giới, mà vận vững vàng ba ngày ba đêm”.

Căn nhà không thành vấn đề.

Tiểu sư đệ không sao là được.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đã qua ba ngày rồi hả?”

Anh và hình nộm chiến đấu không biết bao nhiêu lần, đã quên cả thời gian.

Hoàng hậu Hồng Đào cười gật đầu: “Đúng thế, ngày đầu tiên đã có người đến tìm đệ”.

“Nhưng bị tỷ đuổi đi rồi, bây giờ có lẽ đang ở bên ngoài đợi đệ đấy”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ai tìm đệ?”

Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Người của quan chức Long Quốc”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cửu sư tỷ, đệ đi xem sao”.

Đi ra khỏi tầng của cửu sư tỷ, quả nhiên anh gặp được mấy người đàn ông ở lối cầu thang.

Một người trong đó là Đường Thiên Ngạo!

Đám người còn lại đều là lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo Long Quốc.

Đường Thiên Ngạo nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trực tiếp khom lưng chín mươi độ: “Cậu Diệp, cậu còn nhớ tôi không?”

“Trước đây khi ở tổng bộ hiệp hội võ đạo, là tôi có mắt không thấy thái sơn”.

“Mong cậu lượng thứ bỏ quá cho!”

Đường Thiên Ngạo khom lưng khụy gối.

Cúi đầu khom lưng.

Vô cùng khiêm tốn.

Chuyện ở đỉnh núi Nhật Nguyệt tỉnh Bảo Đảo ba ngày trước đã truyền về Long Quốc, sớm đã khiến giới võ đạo bên ngoài sôi sục.

Danh tiếng của Diệp Bắc Minh đã truyền khắp giới võ đạo Long Quốc.

Cho dù là ở gia tộc ẩn thế, gia tộc cổ võ, anh cũng vô cùng nổi tiếng.

“Bái kiến cậu Diệp!”

“Xin chào cậu Diệp!”

“Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng chịu gặp chúng tôi rồi, chúng tôi ba ngày không ăn không uống trông coi ở đây, cũng không mất công!”

Toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tổng bộ hiệp hội võ đạo đều khom lưng chín mươi độ.

Diệp Bắc Minh không lên tiếng, bọn họ cũng không định đứng thẳng người.

Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Đứng lên đi”.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu Diệp!”

Mấy người đều cảm ơn rối rít, vô cùng cung kính.

Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn nói: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Đường Thiên Ngạo mau chóng nói: “Cậu Diệp, lần này chúng tôi đến là mời cậu làm hội trưởng của hiệp hội võ đạo Long Quốc chúng tôi!”

“Không có hứng”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, quay người định bỏ đi.

“Ấy ấy... cậu Diệp, cậu đừng đi mà”.
Chương 327: Đồng ý

Đám người Đường Thiên Ngạo kinh hãi ngăn Diệp Bắc Minh lại.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, một luồng sát ý nổi lên: “Làm sao? Ngăn tôi?”

Một ánh mắt!

Sượt sượt sượt!

Đám người Đường Thiên Ngạo sợ đến lùi lại, tê dại da đầu: “Cậu Diệp, chúng tôi không có ý đó”.

“Ở đây có thư giới thiệu, nếu cậu xem xong mà vẫn từ chối chúng tôi”.

“Chúng tôi sẽ không nói nhiều, đi ngay lập tức”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Thư giới thiệu?”

“Đúng thế, đích thân Long chủ viết”.

“Mang ra đây thử xem”.

Đường Thiên Ngạo vội vàng lấy ra một bức thư giới thiệu.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, phát hiện nét chữ bên trên trầm ổn và mạnh mẽ.

Vừa nhìn là biết không phải nét chữ của người bình thường.

Mở ra xem, đúng là Long chủ viết cho anh.

“Sư huynh?”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Tại sao sư huynh lại nói thay cho tổng bộ hiệp hội võ đạo?

“Tiểu sư đệ, khi đệ đọc được bức thư này, tin rằng mấy người Đường Thiên Ngạo đã tìm được đệ”.

“Bọn họ mời đệ làm hội trưởng hiệp hội võ đạo, xin đệ đồng ý đi”.

“Đệ đừng vội từ chối, thực ra đệ ngồi ở vị trí này, có lợi cho Long Quốc, cũng có lợi cho đệ”.

Sư huynh làm cả bài diễn thuyết dài, tổng cộng viết mấy ngàn chữ.

Phân tích tất cả quan hệ lợi hại.

Thậm chí, còn chỉ rõ vấn đề của Côn Luân Hư.

Ngồi trên vị trí này, thì phải đối trực diện với Côn Luân Hư.

Diệp Bắc Minh đã giết người của Côn Luân Hư, đắc tội với gia tộc cổ võ.

Anh cũng đắc tội với gia tộc ẩn thế một lượt!

Còn có gia tộc người canh giữ của Long Quốc.

Nếu anh trở thành hội trưởng hiệp hội võ đạo, nghĩa là dựa vào cả Long Quốc.

Ràng buộc với Long Quốc!

Những thế lực này muốn động vào anh, cũng phải cân nhắc thật kỹ.

“Hiệp hội võ đạo của Long Quốc đã rất nát rồi, thực ra huynh cũng không có cách gì nhiều”.

“Vẫn phải cảm ơn tiểu sư đệ chém giết bữa bãi, giết ra sự uy nghiêm, giết ra một con đường máu”.

“Phá cái cũ lập cái mới, ngược lại dễ quản lý hơn!”

“Cho nên, ban đầu huynh mới không quản chuyện này”.

“Đồng thời, sư huynh cũng không sợ sư đệ cười, sư huynh cũng có chút tư lợi cá nhân ở đây, ai có một sư đệ lợi hại như vậy, mà không muốn trói chặt sư đệ với Long Quốc chứ?”

“Sư đệ, nhờ đệ đấy”.

Đọc xong bức thư.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lấp lóe bất định.

Anh không sợ Côn Luân Hư.

Cũng không sợ gia tộc ẩn thế, gia tộc cổ võ.

Nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của sư huynh.

Dù sao, sư huynh giúp anh không chỉ một hai lần.

Chút chuyện nhỏ này, anh có thể giúp được.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý với các ông”.

Đám người Đường Thiên Ngạo vui mừng, trực tiếp quỳ xuống: “Bái kiến hội trưởng!”

“Đứng lên đi”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

Đường Thiên Ngạo vui như hoa: “Hội trưởng Diệp, tôi lập tức thông báo cho hội trưởng tất cả hành tỉnh Long Quốc, để họ đến Trung Hải gặp cậu”.

“Đồng thời, chúng tôi lại lên núi Thái Sơn, tổ chức nghi thức long trọng, thông báo cho cả giới võ đạo Á Châu”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Không cần đâu, quá rắc rối”.

“Tôi lười tham gia những đại hội như này, đơn giản thôi”.

“Các ông thông báo xuống dưới là được”.

“A?”

Đám người Đường Thiên Ngạo ngẩn người.

Đây là chuyện lớn, làm sao có thể giản lược tất cả?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Diệp Bắc Minh, cũng không dám nói nhiều.

Bèn đồng ý, sau đó cáo từ ra về.

Bọn họ phải về thông báo cho mọi người tin vui này!

Đường Thiên Ngạo vừa đi khỏi, điện thoại của Diệp Bắc Minh rung lên.

Có một tin nhắn đến.

Mở ra xem: “Tao biết mẹ của mày ở đâu”.



Long Đô.

Trong một trạch viện.

Một ông lão đang chơi với con chim trong lồng.

Nghe người bên cạnh báo cáo.

“Thưa ông, Diệp Bắc Minh đã trở thành hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc”.

Ông lão cười: “Cho cậu ta làm đi, chức hội trưởng này cũng không phải dễ làm như vậy”.

“Lúc trước tại sao Lý Kiếm Trần làm hội trưởng, chỉ là hữu danh vô thực, không quản chuyện của hiệp hội võ đạo?”

“Bởi vì hắn biết đó là một vị trí chỉ để chịu trách nhiệm!”

“Khoảng thời gian này, cửa núi năm mươi năm mở một lần được mở ra, người của Côn Luân Hư cũng phải xuống núi rồi”.

“Diệp Bắc Minh? He he…”

Người giúp việc bên cạnh hơi nghi hoặc: “Ông chủ, chúng ta làm như vậy, liệu có nguy hiểm quá không?”

Ông lão quay đầu: “Làm sao, ông sợ hả?”

Người giúp việc thấp giọng nói: “Khoảng thời gian này, uy danh của Diệp Bắc Minh thực sự quá lớn”.

“Ngay cả người của gia tộc người canh giữ Long Quốc cũng dám giết”.

“Hai mươi ba năm trước, người phụ nữ đó cũng như vậy, gần như giết xuyên toàn thế giới…”

Nhắc đến người phụ nữ đó.

Đồng tử của ông lão co lại.

Không nhịn được cúi đầu.

Một lát sau.

Người giúp việc tiếp tục lên tiếng: “Ngụy Công đã chết, bây giờ ông…”

Ông lão bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cái chết của Ngụy Tận Trung là do ông ta ngu xuẩn”.

“Là ông ta coi thường Diệp Bắc Minh, không chuẩn bị chu toàn”.

“Một tên nhân đồ, há có thể giết được Diệp Bắc Minh?”

Người giúp việc thấp giọng: “Ông chủ, thời gian năm năm mà Diệp Bắc Minh biến mất, chúng ta không phải chưa từng điều tra”.

“Cả thế giới đều không tìm được thông tin gì của hắn”.

“Ông cho rằng hắn đã đi đâu?”

Ông lão ngẩn người.

Người giúp việc tiếp tục nói: “Biến mất năm năm, lần đầu tiên Diệp Bắc Minh quay về”.

“Xuất hiện ở một thành phố gần Côn Luân Hư, sau đó về Giang Nam”.

“Ông biết đây, trong năm năm mà Diệp Bắc Minh biến mất, chắc chắn đã tiến vào Côn Luân Hư!”

Côn Luân Hư!

Nghe thấy ba chữ này.

Cơ thể ông lão chấn động.

Người giúp việc hết lòng hết dạ khuyên: “Ông chủ, thu tay đi…”

“Diệp Bắc Minh, chúng ta không chọc vào được!”

“Hỗn xược!”

Ông lão quát lên một tiếng, chỉ vào người giúp việc: “Lão Trương, ông chỉ là một người chăn ngựa của tôi thôi”.

“Tuy đã đi theo tôi sáu mươi năm, nhưng ông phải nhớ kỹ, người chăn ngựa cuối cùng cũng chỉ là người chăn ngựa”.

“Tôi làm việc, không cần ông nhiều lời!”

“Cút ra!”

“Ầy”.

Người giúp việc thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Chỉ để lại một bóng hình chán nản.

Con mắt của ông lão đầy máu: “Diệp Bắc Minh, món nợ của mẹ mày, thì mày trả đi”.

“Lôi thần, và cả Hùng Vương của Lang Quốc, và có cả gia tộc Lý thị tập đoàn tài chính siêu cấp của Cao Ly Quốc cũng đồng ý ra tay”.

“Ba bên thế lực cùng hợp sức, chắc cũng phải giết chết được một Diệp Bắc Minh chứ?”

“Nên kết thúc rồi”.


Chương 328: Người kế nhiệm

“Tao biết mẹ của mày ở đâu”.

Một tin nhắn.

Mấy chữ đơn giản.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc.

Anh trực tiếp gọi đến số đó.

Điện thoại được kết nối.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Mày là ai?”

Giọng của một người đàn ông vang lên: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là”.

“Tao biết tung tích của mẹ mày, tao biết bà ấy đã đi đâu!”

Giọng nói đã được xử lý đặc biệt.

Không thể nhận ra là ai.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhả ra một chữ: “Nói!”

“Ha ha ha!”

Đối phương điên cuồng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai?”

“Mày là ông trời sao, chúng ta cách qua điện thoại đó”.

“Tao không nói thì mày có thể làm gì được tao?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy mày đợi chết đi”.

Trực tiếp tắt máy.

Dứt khoát nhanh gọn.

Không cho đối phương cơ hội được nói!

Vãi!

Đối phương thộn mặt, mình còn chưa nói ra lời uy hiếp nữa mà.

Sao Diệp Bắc Minh lại tắt máy rồi?



Anh trở về nơi ở của Cửu sư tỷ.

Mùi thơm của đồ ăn ập đến.

Diệp Bắc Minh đẩy cửa đi vào, cửu sư tỷ cười vui vẻ: “Tiểu sư đệ, đệ về rồi à”.

“Đệ tu luyện ba ngày không ăn cơm, tỷ sợ đệ đói chết đấy”.

“Mau đến ăn cơm đi”.

Diệp Bắc Minh đi đến.

Anh ngồi xuống vừa ăn vừa nói: “Cửu sư tỷ, giúp đệ một việc”.

“Việc gì?”

Cửu sư tỷ gắp thức ăn cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở nhật ký điện thoại.

Chỉ vào một số trong đó: “Điều tra vị trí của số thuê bao này cho đệ, tốt nhất có thể điều tra chủ nhân của nó”.

“Đơn giản, đệ yên tâm ăn cơm trước đi”.

Cửu sư tỷ cười nói: “Ăn cơm xong, tỷ nói hết thông tin cho đệ”.

“Được”.

Sau đó.

Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “A lô, tôi là hoàng hậu Hồng Đào”.

“Năm phút, tôi muốn có tất cả thông tin của số thuê bao này”.

Cô ấy nói ra số điện thoại đó.

Rồi tắt máy.

Diệp Bắc Minh cũng đói rồi.

Tuy võ giả chịu đói tốt hơn người bình thường, nhưng anh đã ba ngày ba đêm không ăn không uống.

Bây giờ được ăn cơm, cảm thấy đói cồn cào.

Cửu sư tỷ nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói, vẻ mặt hiện lên nét cưng chiều.

Hai tay chống chằm, nhìn Diệp Bắc Minh ăn hết tất cả cơm canh.

Tích tích tích!

Điện thoại của hoàng hậu Hồng Đào rung lên, cô ấy mở ra xem: “Tôi đã gửi hết tất cả thông tin vào mail của cô rồi”.

Cô ấy mở mail ra xem: “Tiểu sư đệ, có thông tin rồi”.

Diệp Bắc Minh đặt bát đũa xuống: “Là ai?”

Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh lùng một tiếng: “Đối phương rất tự tin, lại dùng số thật của mình để gọi đi”.

“Nhưng cũng chẳng trách hắn tự tin như vậy”.

“Dù sao, gia tộc của người này nắm giữ sản nghiệp khoa học kỹ thuật điện tử hàng đầu toàn cầu!”

“Thực sự có bản lĩnh này”.

Hoàng hậu Hồng Đào lắc đầu: “Đáng tiếc, lại gặp phải tỷ”.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Cửu sư tỷ, tỷ đừng đánh đố nữa, rốt cuộc là ai?”

Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Lý Tái Hy, gia tộc Lý thị ở Cao Ly Quốc”.

“Cao Ly Quốc? Lý Tái Hy?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cửu sư tỷ, phiền tỷ đi cùng đệ đến Cao Ly Quốc một chuyến”.



Ba tiếng sau.

Diệp Bắc Minh và Cửu sư tỷ đặt chân đến Cao Ly Quốc.

Trước khi xuất phát, Cửu sư tỷ đã điều tra được lịch trình hàng ngày của Lý Tái Hy.

Hôm nay, Lý Tái Hy sẽ đến đại học thủ đô Cao Ly Quốc diễn giảng.

Lúc này.

Trên quảng trường trung tâm đại học thủ đô Cao Ly Quốc, người đông nghìn nghịt.

Rất nhiều người đều tập trung tại đây, còn có giới truyền thông hàng đầu của Cao Ly Quốc!

Lý Tái Hy đi lên sân khấu dưới sự bảo vệ của một đoàn vệ sĩ.

Tất cả đều mặc vest màu đen, đầy cảm giác áp bức.

Tách tách tách!

Rất nhiều phóng viên ào lên như ong vỡ tổ, bấm máy ảnh không ngừng.

Hắn là người kế nhiệm của tập đoàn Lý thị!

Người thừa kế của tập đoàn tài chính hàng đầu thế Cao Ly Quốc, thậm chí cả là thế giới.

Thân phận còn khủng bố hơn nhiều so với những người thừa kế của hậu duệ mặt trời.

“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”

“Oppa, anh ta chính là Lý Tái Hy?”

“A a a…”

Rất nhiều cô gái điên cuồng hét lớn, nhảy lên vẫy tay.

Thậm chí có người cũng sắp ngất xỉu!

“Người thừa kế hào môn thôi mà, có đến mức thế không?”

Một cô gái Long Quốc trong đám đông cau mày.

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, nhất định sẽ nhận ra cô ta.

Tô Ấu Ninh!

Sau khi Diệp Bắc Minh cứu được cô ta, cho người của Long Hồn đưa cô ta về Trung Hải.

Từ đó về sau, Tô Ấu Ninh cũng chưa gặp lại Diệp Bắc Minh.

Vì để quên đi trải nghiệm cuộc đời đáng sợ đó, Tô Ấu Ninh trực tiếp chạy đến đại học Cao Ly Quốc theo diện trao đổi sinh viên.

Cô gái Cao Ly Quốc bên cạnh tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Ấu Ninh, cậu không hiểu phải không, bố của Lý Tái Hy là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị”.

“Trong tay có tài sản hàng trăm triệu, tất cả các ngành thời trang thực phẩm nhà ở giao thông của Cao Ly Quốc đều không thể tách khỏi tập đoàn Lý thị!”

“Lý Tái Hy anh tuấn đẹp trai, lại trẻ trung có tài, gần như trên toàn thế giới không có thanh niên nào có thể sánh được với anh ta!”

Cô gái kiêu ngạo nói.

Mấy nữ sinh Cao Lý Quốc bên cạnh cũng đều gật đầu.

Tô Ấu Ninh ngẩn người.

Thanh niên trên toàn thế giới sánh được với Lý Tái Hy?

Trong lòng bỗng hiện lên bóng dáng của Diệp Bắc Minh.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Lý Tái Hy!”

Giọng nói không lớn, nhưng lại có sức mạnh khủng bố.

Lập tức truyền vào trong tai mọi người!

Hơn nữa, cả hội trường đại hội diễn giảng lập tức yên lặng.

“Ai mà gọi tên bừa bãi thế hả?”

Một vài nữ sinh Cao Ly Quốc trong đám đông bất mãn.

Mọi người đều quay đầu nhìn qua chỗ truyền đến tiếng nói.

Lý Tái Hy trên sân khấu diễn giảng cũng nhìn qua.

Khi hắn nhìn thấy một thanh niên Long Quốc chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến, đồng tử không nhịn được co lại!

Vãi!

Sao anh ta lại đến đây?

Mà còn nhanh như vậy!
Chương 329: Âm hồn bất tán

Lý Tái Hy giống như nhìn thấy ma, trong lòng vụt lên làn sóng sợ hãi.

Mẹ kiếp, mới có mấy tiếng chứ?

Diệp Bắc Minh đã tìm được đến Cao Ly Quốc rồi.

Tại sao chứ!

Theo như sức mạnh khoa học kỹ thuật của tập đoàn Lý thị Cao Ly Quốc, sau khi điện thoại của hắn được mã hóa, mới kết nối với Diệp Bắc Minh.

Đối phương là kẻ luyện võ, nếu không hiểu khoa học kỹ thuật, thì không thể nào tìm được mình.

Trong đám đông.

“A!”

Tô Ấu Ninh ngẩn người.

Hai chân mềm nhũn, kích động gần như muốn ngồi bệt xuống đất.

Anh ta đến rồi?

Sao anh ta lại đến đây?

Mình vừa mới nghĩ đến anh ta, anh ta đã xuất hiện rồi!

Trời ơi!

Tô Ấu Ninh chỉ cảm thấy, lúc này mình giống như nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc.

Nhưng rất đáng tiếc.

Diệp Bắc Minh đến đây không phải vì cô ta.

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến.

Tuy bình tĩnh, nhưng bùng phát ra khí trường đáng sợ.

Người Cao Ly Quốc xung quanh đều nhường đường cho anh theo bản năng, mở lối thẳng đến sân khấu diễn giảng trung tâm quảng trường!

“Đứng lại!”

Một đám vệ sĩ đi đến, ánh mắt lạnh như băng.

Tất cả bọn họ đều mặc vest màu đen, đeo cà vạt thủ công.

Thậm chí bên hông còn đeo súng, ngăn Diệp Bắc Minh lại!

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân dậm một cái.

Đám vệ sĩ bị một luồng sóng khí đánh lật bay, vỡ tim mà chết.

“A…”

Mọi người phía dưới sân khấu diễn giảng kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh đi lên, đến trước mặt Lý Tái Hy: “Mày thực sự biết tung tích của mẹ tao?”

Lý Tái Hy giật khóe miệng: “Anh này, anh đang nói gì vậy? Tôi không quen anh”.

Là người thừa kế của tập đoàn Lý thị, cả Cao Ly Quốc đều nằm dưới sự kiểm soát của tập đoàn Lý thị.

Hắn không tin Diệp Bắc Minh dám làm bừa!

Bỗng nhiên.

Một bóng hình vụt lướt đi, Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Lý Tái Hy một cách quỷ dị, giơ tay tóm chặt cổ của hắn.

Giơ cao lên!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bây giờ đã quen chưa?”

Hai chân của Lý Tái Hy rời khỏi mặt đất.

Cảm giác khó thở!

Sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hắn nhìn đôi mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lần đầu tiên cảm thấy mình gần với tử thần như vậy!

Hắn vẫn cứng miệng: “Anh… tôi thực sự không quen anh”.

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.

Không hề do dự chém một nhát!

Phụt!

Một cái chân của Lý Tái Hy bị chém gãy.

“Suýt!”

Phía dưới sân khấu vang lên âm thanh hít khí lạnh, mẹ kiếp, người Cao Ly Quốc đều sợ đến ngốc nghếch.

Đó là Lý Tái Hy đấy!

Ấy vậy mà lại bị chém đứt một chân trước mặt tất cả mọi người?

Còn có phóng viên cũng ở hội trường!

“A!”

Lý Tái Hy điên cuồng gào thét, vẻ mặt méo mó: “Diệp Bắc Minh, mày dám chém đứt một chân của tao?”

“Đồ điên! Mày điên rồi!”

“Bố của tao là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị, mày dám đối xử với tao như vậy?”

Trong con mắt của hắn đầy tia máu, đau đớn cố hết sức giãy dụa.

Nhưng tay của Diệp Bắc Minh giống như bàn tay sắt, bóp chặt cổ của Lý Tái Hy.

Giống như nhìn một tên hề!

Khó thở!

Tuyệt vọng!

Nổi lên trong lòng!

Lý Tái Hy nhìn Diệp Bắc Minh, sởn gai ốc run lên.

Đôi mắt băng lạnh của đối phương giống như đang nhìn một con kiến.

Hắn không dám giãy dụa nữa, từ từ dừng lại.

Lúc này.

Giọng của Diệp Bắc Minh mới chậm rãi vang lên: “Bây giờ thì biết tao rồi chứ?”

“Mày…”

Toàn thân Lý Tái Hy run lên, từ trên người Diệp Bắc Minh, hắn cảm nhận được một luồng sát khí ngút trời.

Dường như người trước mắt không phải là con người, mà là một tử thần!

Lý Tái Hy nuốt nước miếng: “Biết, mày là Diệp Bắc Minh, người Long Quốc”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Rất tốt, câu hỏi vừa nãy, tao không muốn hỏi lần thứ hai”.

Lý Tái Hy hoảng loạn trả lời: “Tao không biết mẹ của mày ở đâu, tao chỉ nói bừa thôi!”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh bùng phát ra sát ý đáng sợ: “Tại sao lại lừa tao?”

Toàn thân Lý Tái Hy run lên: “Tao… tao cũng không cố ý, sau khi bọn tao biết mày đang tìm mẹ, bèn muốn tìm một cách lừa mày đến Cao Ly Quốc”.

“Vốn dĩ định mấy ngày nữa mới thông báo với mày”.

“Tao… tao quá tự tin rồi, nghĩ rằng mày không thể nào tìm được tao, cho nên thông báo cho mày trước”.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Lừa tao đến Cao Ly Quốc làm gì?”

Lý Tái Hy không dám che giấu: “Lôi thần của Hùng Quốc, Hùng Vương của Lang Quốc chuẩn bị liên thủ với tập đoàn Lý thị giết chết mày!”

Hùng Quốc?

Lang Quốc?

Thật đúng là âm hồn bất tán!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao và tập đoàn Lý thị mày không thù không oán phải không? Tại sao muốn giết tao?”

Hùng Quốc, Lang Quốc giết anh, còn có lý do.

Vậy thì tập đoàn Lý thị có lý do gì?

Ánh mắt của Lý Tái Hy hơi né tránh.

Phụt!

Diệp Bắc Minh không thèm tốn nước bọt.

Giơ kiếm chém nốt một chân còn lại của Lý Tái Hy.

Trên quảng trường phía dưới tĩnh lặng như cái chết.

Đều bị chấn hãi bởi thủ đoạn đáng sợ của Diệp Bắc Minh, toàn hội trường im phăng phắc!

“A!”

Lý Tái Hy gào lên thảm thiết, đau đến con ngươi trố ra, mắt đầy máu: “Tao nói, tao nói…”

“Là người Long Quốc, tao nghe thấy bố tao nói chuyện điện thoại với một người Long Quốc”.

“Tập đoàn Lý thị chỉ nhận sự nhờ vả của người ta…”

Người Long Quốc?

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên, xem ra còn có người đang ẩn nấp, chưa bị tìm được.

“Mày còn biết gì nữa?”

“Không biết, tao chỉ biết bấy nhiêu thôi”.

“Ầy”.

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Cho nên, mày không biết gì hết, nhưng lại gọi điện chế nhạo tao?”

“Đúng thế…”

Lý Tái Hy mặt xám như tro.

“Thì ra là tên phế vật”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhưng không sao, bố của mày chắc chắn biết”.

Đồng tử của Cao Ly Quốc co lại, vẻ mặt chấn kinh: “Bố của tao là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị, mày muốn đi tìm ông ấy?”

“Làm sao mày dám… tổng bộ tập đoàn Lý thị canh gác nghiêm ngặt…”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Không liên quan đến mày”.

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan.

Trước mặt rất nhiều người rất nhiều phóng viên.
Chương 330: Xông vào tổng bộ

Hắn là người thừa kế giống như hậu duệ mặt trời, bị Diệp Bắc Minh tiện tay bóp chết.

Ném đi giống như rác rưởi.

Cũng không phải ở Long Quốc, giết người trước mặt người Cao Ly Quốc thì đã làm sao?

Cần phải quan tâm ảnh hưởng sao?

“Bốp!” một tiếng.

Thi thể của Lý Tái Hy từ trên sân khấu trượt rơi xuống.

Anh 1uay người rời đi.

Ma quỷ!

Đúng là ma quỷ!

Xông vào trường đại học thủ đô Cao Ly Quốc, sau khi giết người thừa kế tập đoàn Lý thị trước nhiều người, rồi hiên ngang bỏ đi?

Ầm ầm!

Đại học thủ đô Cao Ly Quốc bùng nổ.

“Kháng nghị! Tôi kháng nghị kịch liệt!”

“Người Long Quốc, đó là người Long Quốc!”

“Người Long Quốc đâu thể ngạo mạn như vậy? Công bố trên trường quốc tế, để toàn thế giới cùng ngăn chặn Long Quốc!”

Những người Cao Ly Quốc này không thể tức giận gầm lên.



Tập đoàn Lý thị.

Tổng bộ được xây dựng trong một khu công nghiệp lớn.

Nơi này bao gồm hàng không vũ trụ, công nghiệp quân sự, xe hơi, thậm chí có cả công xưởng hỏa tiễn.

Được gọi là khu công nghiệp tổng hợp lớn nhất thế giới!

Trong khu có mấy trăm ngàn công nhân, đều là nhân tài khoa học kỹ thuật hàng đầu Cao Ly Quốc!

Bên cạnh còn có quân đội của Cao Ly Quốc đóng quân.

Nghĩ cũng biết, nơi nay quan trọng đến mức nào.

Lý Bỉnh Tông và mấy chục cổ đông của tập đoàn Lý thị đang mở cuộc họp đại hội cổ đông.

“Quý thứ nhất, lợi nhuận sau thuế đạt đến một ngàn bảy trăm chín mươi năm đô la…”

Bỗng nhiên, điện thoại bàn đổ chuông.

Soạt!

Tất cả cổ đông đều kinh ngạc nhìn qua.

Đại hội cổ đông như này, trừ phi trời sập, nếu không, không thể nào có người gọi điện làm phiền.

Lý Bỉnh Tông cau mày, nhấc điện thoại: “Có chuyện gì?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói sợ hãi: “Hội trưởng, cậu ba bị giết rồi”.

“Cái gì?”

Lý Bỉnh Tông sượt một cái đứng bật lên, suýt nữa xuất huyết não tại chỗ.

Đôi mắt già nua của ông ta tràn đầy tia máu, co lại dữ dội: “Ăn nói bừa bãi! Tuyệt đối không thể nào!”

“Bên cạnh Tái Hy có mấy trăm vệ sĩ, trong đám đông cũng có bảo vệ ngầm, người nào có thể giết được nó?”

“Ông đang lừa tôi phải không?”

“Nổ bom?”

“Hạ độc?”

“Súng bắn tỉa?”

“Tôi biết rồi, chắc chắn là phụ nữ!”

Lý Bỉnh Tông vô cùng tức giận: “Tên ngu xuẩn này, tôi đã nói với nó rồi, bớt chơi phụ nữ đi!”

“Sớm muộn gì nó cũng chết trên bụng phụ nữ!”

Người trong điện thoại cười không được khóc không xong: “Hội trưởng, không phải phụ nữ, không liên quan đến phụ nữ”.

“Là một người Long Quốc, trực tiếp xuất hiện trên quảng trường đại học thủ đô, đã bóp vỡ cổ họng của cậu ba trước mặt hàng trăm ngàn người”.

Lý Bỉnh Tông:…

Một lát sau.

Lý Bỉnh Tông cất giọng nghiêm trọng: “Người Long Quốc?”

“Đúng thế, hình như nói tên là… Diệp Bắc Minh… gì đó”.

“Diệp Bắc Minh!”

Nghe thấy ba chữ này, trái tim của Lý Bỉnh Tông liền đập chậm nửa nhịp.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên.

Một tiếng động lớn vang lên, trời rung đất chuyển.

Giống như đã xảy ra một vụ nổ khủng bố!

Tất cả cổ đông của tập đoàn Lý thị trong phòng họp đều chấn hãi nhìn qua cửa lớn của tổng bộ tập đoàn Lý thị.

Chỉ thấy.

Ở cổng chính của khu công nghiệp rộng lớn, ánh lửa ngút trời phản chiếu ngược ở sâu trong đồng tử của tất cả mọi người.

Tút tút tút!

Tinh tinh tinh!

Tang tang tang!

Gần như điện thoại của tất cả cổ đông tập đoàn Lý thị cùng đổ chuông.

“Ông chủ, không ổn rồi, có người xông vào khu công nghiệp chúng ta!”

“Có người xông vào… ma quỷ, có ma xông vào!”

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lý Bỉnh Tông hét lớn một tiếng: “Đổi sang camera giám sát ở cổng lớn cho tôi”.

“Vâng”.

Một cô thư ký căng thẳng đổi camera.

Một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.

Chỉ thấy một thanh niên Long Quốc tay cầm một thanh kiếm đầu rồng màu đen giết vào trong khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị.

Đi theo phía sau là một cô gái nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt hiện ý cười.

Cách cách cách!

Trong khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị, có rất nhiều binh sĩ phụng quốc trang bị võ trang súng đạn canh gác.

Một lúc mấy trăm người xông ra, nổ súng với Diệp Bắc Minh và hoàng hậu Hồng Đào.

Cách cách cách!

Đạn dược bắn đến liên tục không ngớt như mưa rơi.

Pằng!

Diệp Bắc Minh giống như một sát thần, không hề có ý hạ thủ lưu tình.

Chém một kiếm ra, gió tanh mưa máu!

Mấy trăm binh sĩ phụng quốc bị giết, máu chảy thành sông!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh cũng không ra tay với người bình thường.

Chỉ giết những kể chủ động đến ngăn cản anh!

“Thật to gan, biết nơi này là nơi nào không?”

Một tiếng quát vang lên.

Một người đàn ông trung niên nhảy xuống từ trên tòa nhà cao tầng bên cạnh.

Ông ta cầm một thanh trường kiếm, chém ra một đường kiếm khí vô cùng sắc bén, trực tiếp lấy đầu của Diệp Bắc Minh!

Võ tôn trung kỳ!

Khí tức thực sự khủng bố.

Nếu võ giả bình thường xông vào khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị gặp phải người này, thì sẽ chết chắc.

Nhưng.

Ông ta lại đối diện với Diệp Bắc Minh!

Anh giơ tay, chém kiếm Đoạn Long ra!

Kiếm khí khuấy động!

Phập!

Vị võ giả võ tôn trung kỳ này đang nổ tung trong không trung.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm có ý nhìn ông ta thêm một cái, có sự giúp đỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh trực tiếp khóa chặt vị trí của một nhóm lãnh đạo cấp cao tập đoàn Lý thị.

Lý Bỉnh Tông nhìn Diệp Bắc Minh trong camera, sợ đến suýt rớt cả cằm xuống đất.

Trong phòng họp tĩnh lặng như cái chết!

“Có… có còn là người không?”

“Đạn dược cũng không sợ!”

“Mau, hội trưởng đại nhân, mau… mau đi gọi tướng quân Kim chi viện!”, có người kinh hãi kêu lớn.

Lý Bỉnh Tông phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi: “A lô, tướng quân Kim, xảy ra chuyện lớn rồi…”

“Tôi biết rồi!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng: “Có người xông vào khu công nghiệp của các ông”.

“Ông yên tâm, chúng ta đã cho chiếc máy bay chiến đấu thế hệ Thunder BR-1 được mua từ Hùng Quốc, tấn công hắn từ trên không trung!”

Ầm ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK