Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Cấm địa long mạch

Tiêu Dung Phi rất ngạc nhiên.

Anh chàng này cũng thật bình tĩnh quá rồi đấy!

Vừa giết xong một trong chín đứa con nhà họ Bạch, mà lại đến truy tìm thông tin của sư tỷ anh?

Tiêu Dung Phi trả lời: “Từ sau lần trước, tôi cũng không gặp sư tỷ của cậu”.

“Mấy sư tỷ khác của cậu, lúc trước tôi từng gặp mấy lần trong tổ địa”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Ở đâu?”

Tiêu Dung Phi nói: “Cấm địa long mạch!”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Cấm địa long mạch!”

“Đó là nơi nào?”

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Cậu không biết cấm địa long mạch ư?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tôi không biết thì rất lạ sao?”

Tiêu Dung Phi cười lắc đầu: “Đương nhiên rất lạ rồi, chỉ cần là võ giả của Côn Luân Hư, thì đâu có ai không biết đến cấm địa long mạch”.

Cô ta giơ tay lấy ra một tấm bản đồ Côn Luân Hư!

Chỉ vào một vị trí trong đó: “Nơi này chính là cấm địa long mạch”.

Diệp Bắc Minh nhìn qua.

Không khỏi ngẩn người!

Núi Côn Luân, Côn Luân Hư, tổ địa Côn Luân Hư của giới phàm tục lại một cùng dãy núi.

Nhìn trên bản đồ.

Dãy núi này giống như một con chân long uốn lượn gấp khúc, có dáng thế bay lên!

Đuôi rồng là tổ địa Côn Luân Hư!

Còn đầu rồng là núi Côn Luân!

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Vị trí đầu rồng của long mạch Côn Luân Hư là núi Côn Luân của Long Quốc?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, xem ra long mạch của Long Quốc đứt từ vị trí bảy tấc, không phải ngẫu nhiên”.

“Sợ rằng có người âm thầm phá hỏng vận mệnh của Côn Luân Hư!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bất luận là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến Long Quốc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: “Thiên cơ nơi này bị ngăn che, có lẽ mấy sư tỷ của cậu đúng là ở trong cấm địa long mạch!”

“Đi xem là biết ngay”.

Diệp Bắc Minh đã quyết định.

Anh tạm biệt hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, định đi đến cấm địa long mạch.

“Đợi đã!”

Tiêu Dung Phi gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu muốn đến cấm địa long mạch ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.

Đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên, cười xinh đẹp: “Hay là, chúng ta đi cùng nhau đi?”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Các cô cùng muốn đến cấm địa long mạch?”

Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Cứ mỗi ba mươi năm, cấm địa long mạch sẽ mở ra một lần”.

“Chỉ cần là võ giả đều có thể tìm kiếm may mắn, lỡ như được chọn trúng, thì có thể tiến vào trong cấm địa long mạch luyện võ!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Trong cấm địa long mạch còn có người ư?”

Tiêu Dung Phi nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế!”

“Nghe nói nơi này vô cùng thần bí, bên trong có chín mươi chín vị cường giả siêu cấp đáng sợ!”

“Cho dù là người của Long Đường cũng không thể tiến vào trong đó!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh cứng đờ người: “Chín mươi chín vị cường giả thần bí?”

Anh liền chửi thề một câu theo bản năng: “Vãi!”

Chẳng lẽ là chín mươi chín vị sư phụ vô địch của mình?

Không phải chứ!

Chẳng lẽ nơi mình học năm năm, lại là cấm địa long mạch của tổ địa?

Tiêu Dung Phi kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế?”

“Ha ha ha…”

Diệp Bắc Minh trực tiếp phá lên cười: “Không, không có gì!”

“Đi thôi, chúng ta đến cấm địa long mạch!”

Trong lòng vui như nở hoa!

‘Các sư phụ, mọi người đuổi đồ nhi xuống núi, còn không nói với con sư môn ở đâu!’

‘Bây giờ con biết rồi, cấm địa long mạch này, khả năng lớn chính là ‘núi Côn Luân’ mà con học võ năm đó!’

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại.

Nhìn về hướng cấm địa long mạch!

Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Ra đi, Tiểu Bạch!”

Một con ngựa trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Một luồng khí tức ma thú cấp bốn ập đến!

Diệp Bắc Minh nhìn con ngựa trắng đó: “Vật cưỡi ma thú?”

Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Ma thú trưởng thành rất khó thuần phục, nếu bắt đầu huấn luyện từ nhỏ”.

“Ma thú sẽ coi cậu là bố mẹ!”

“Đây là ngựa thiểm điện cấp bốn, giống như cái tên, tốc độ nhanh như điện giật”.

“Một giây có thể phi ba trăm mét, tất cả các loại địa hình!”

“Tuy tốc độ không bằng ma thú biết bay, nhưng điểm tốt của nó là sức bền kinh người, cưỡi một ngày một đêm cũng không mệt!”

“Chúng ta cưỡi nó đi đến cấm địa long mạch, mấy tiếng là có thể đến nơi”.

Cô ta lấy ra một con ngựa Thiểm Điện khác từ trong chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Tiêu Dung Phi mỉm cười: “Cậu Diệp, cậu cưỡi con ngựa của tôi, tôi và em gái cùng cưỡi một con!”

“Nhưng con ngựa của tôi hơi nóng tính, không biết cậu có thể hàng phục nó không”.

Diệp Bắc Minh biết bay.

Nhưng bảo anh bay liền một lúc mấy ngàn kilomet, anh cũng không tiêu hóa nổi!

Bèn gật đầu nói: “Được!”

Bước ra một bước, ngồi trên con ngựa Thiểm Điện đen.

“Hí hí hí!”

Ngựa Thiểm Điện thét dài, hai guốc chân trước rời khỏi mặt đất.

Lưng ngựa rung lên, muốn hất Diệp Bắc Minh ngã xuống!

“Hừ!”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh lùng một tiếng.

Một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thể bùng phát ra!

“Hí hí hí…”

Ngựa Thiểm Điện hí lên một tiếng sau, rồi lập tức ngoan ngoãn.

Mặc cho Diệp Bắc Minh ngồi trên lưng, không dám phản kháng.

Tiêu Dung Phi nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

Cô ta nuôi ngựa Thiểm Điện đen từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ hai chị em cô ta.

Bất cứ ai ngồi lên đều bị hất ngã.

Diệp Bắc Minh lại chưa dùng đến năm giây, đã thần phục được nó?



Trên không trung rừng rậm ma thú.

Hai con ma thú biết bay ngang ngược bay qua giống như chiếc máy bay chiến đấu!

Một con là phi hổ vân rồng có hai cánh!

Một con khác là thú một sừng lông trắng tuyết.

Rừng rậm ma thú được Côn Luân Hư coi là cấm địa, vậy mà hai con ma thú này lại bay qua không trở ngại.
Chương 532: Ôn thần

Vô số ma thú phía dưới đều run bần bật!

Nhìn kỹ lại, trên lưng mỗi một con ma thú đó.

Đều có một thanh niên ngồi lên!

Thanh niên ngồi trên lưng phi hổ vân rồng vô cùng anh tuấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Cũng không biết gia tộc nghĩ thế nào, lại cho chúng ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó tìm người”.

“Nghe nói có một đám thổ dân sống ở tận cuối của rừng rậm!”

“Có một số thổ dân vì đi qua khu rừng này mà thập tử nhất sinh?”

“Chính là khu rừng này, tôi nhắm mắt cũng có thể vượt qua!”

Tràn đầy ngạo mạn!

Cô gái ngồi trên lưng thú một sừng cau mày: “Bơn bớt kiểu cao cao tại thượng đó của anh đi!”

“Lần này chúng ta ra ngoài là tìm kiếm con cháu đời sau của nhà họ Diệp!”

“Bệ hạ không còn nhiều thời gian, nguyện vọng cuối cùng chính là rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp!”

“Năm đó, sự việc nhà họ Diệp là án oan!”

Người thanh niên bĩu môi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp cũng thật may mắn!”

“Tôi thấy bọn họ cũng sắp gia nhập đám thổ dân rồi đấy, lại có thể một bước lên trời!”

“Nhưng mà ấy à, nhà họ Diệp cũng có không ít kẻ thù, mấy gia tộc đó sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Diệp trở lại hoàng triều Đại Chu đâu!”

Cô gái trẻ lạnh lùng quát một tiếng: “Anh bớt nói vài câu đi, tìm được đời sau nhà họ Diệp rồi tính!”

Người thanh niên trẻ uể oải hô một câu: “Đi thôi!”

“Hú!”

Phi hổ vân rồng dưới người gầm một tiếng, tăng tốc bay đi.

Lúc này.

Một người phụ nữ trong rừng rậm ma thú chấn hãi ngẩng đầu, trong cơ thể truyền ra giọng kinh ngạc: “Đây là… ma thú cấp chín?”

Tôn Thiến chấn hãi hỏi: “Thần nữ Túc Hoàng, bà nói đây là ma thú cấp chín?”

“Chẳng lẽ ma thú sâu trong rừng rậm ma thú muốn rời khỏi nơi này?”

Thần nữ Túc Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Hai con ma thú này khác, đã bị người ta thuần phục”.

“Chắc không phải là loại thú trong rừng rậm ma thú, mà là bay qua rừng rậm ma thú!”

“Côn Luân Hư sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cách cách cách!

Ngựa Thiểm Điện phi chạy về phía cấm địa long mạch.

Tiêu Nhã Phi ôm vòng eo thon của Tiêu Dung Phi.

Chiếc cằm xinh xắn chống lên vai của Tiêu Dung Phi, nhả hơi bên tai cô ta: “Chị à, thiên phú của tên Diệp Bắc Minh này mạnh như vậy, em cảm thấy nhất định phải lôi kéo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu chúng ta!”

Tiêu Dung Phi trừng đôi mắt: “Được rồi đấy”.

“Anh ta rất cao ngạo, hơn nữa thiên phú thực sự kinh người”.

“Muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, sợ rằng, rất khó!”

Tiêu Nhã Phi cắn thùy tai Tiêu Dung Phi: “Rất khó sao?”

“Chị, với dung mạo của chị, muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, chẳng phải chỉ là việc ngoắc ngón tay thôi mà!”

“Cùng lắm chị hy sinh bản thân một chút, người ta chắc chắn sẽ đồng ý!”

Tiêu Dung Phi quát một tiếng: “Con bé này, em nói linh tinh gì thế hả?”

Nhưng sợ Diệp Bắc Minh nghe thấy.

Còn nhìn về phía bóng lưng của anh một cái!

Cũng may tốc độ của ngựa Thiểm Điện rất nhanh.

Vượt qua tốc độ của âm thanh!

Bọn họ nói chuyện phía sau Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh ở phía trước hoàn toàn không nghe thấy.

Tiêu Nhã Phi tỏ vẻ mặt vô tội: “A, chị, chị không đồng ý hy sinh bản thân à?”

“Vậy em đành hy sinh vậy”.

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Em nói cái gì?”

“Con bé này, em dám làm bừa, xem chị có đánh chết em không!”

Tiêu Nhã Phi cười quái dị một tiếng: “Hi hi, em đùa thôi mà”.

“Vậy còn tạm!”

Tiêu Dung Phi thở nhẹ nhõm.

Cô ta không phát hiện ra em gái nhìn không rời mắt bóng lưng của Diệp Bắc Minh với vẻ hiếu kỳ.

Đột nhiên.

Phía sau vang lên tiếng guốc ngựa dồn dập!

Cách cách cách!

Giống như thiên binh vạn mã xông đến.

Hai chị em quay đầu nhìn, vẻ mặt biến sắc.

Chỉ thấy một đoàn người cưỡi ma thú phi tới, khí thế bừng bừng!

Một lá cờ thêu chữ ‘Thẩm’ phấp phới bay trong gió, vô cùng nổi bật!

Hai chị em kinh ngạc: “Nhà họ Thẩm!”

Dẫn đầu là một người thanh niên mặc áo giáp, nạm đá quý năm sáu màu sắc cưỡi trên một con ma thú.

Sắc mặt đỏ bừng hô lớn: “Nhanh! Nhanh!”

“Tăng tốc, tăng tốc cho tao!”

“Phi đến cấm địa long mạch với tốc độ nhanh nhất cho tôi, hôm nay em gái tôi làm lễ trưởng thành mười tám tuổi, tôi phải là người đầu tiên đến đó!”

Thẩm Thông!

Đội ngũ phía sau đồng thanh trả lời: “Rõ!”

Cách cách cách!

Mấy chục con ngựa vẩy rồng như sấm sét, xông về phía hai cô gái: “Tất cả tránh ra!”

Không hề có ý giảm tốc độ!

Khuôn mặt của bát trưởng lão sầm xuống: “Không ổn, là ma thú cấp năm, ngựa vẩy rồng!”

“Là Thẩm Thông, cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm trong tổ địa Côn Luân Hư!”

“Sao lại là tên ôn thần này?”

“Tiểu thư, mau tránh đi!”

Tiêu Nhã Phi hét lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, mau tránh đi!”

Con ngựa Thiểm Điện trắng của hai người sớm đã bị ngựa vẩy rồng dọa sợ.

Bốn chân giống như bị đổ chì, đứng bất động tại chỗ, run lên bần bật!

Khoảng cách mấy chục mét, đến nơi trong chớp mắt!

Bát trưởng lão nhảy vụt lên cao, tóm lấy hai chị em tránh sang một bên!

Phụt!

Ngựa Điện Thiểm trắng bị đụng lật dưới đất, ngựa vảy rồng phía sau dẫm qua.

Máu thịt bắn tung tóe!

Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi đỏ bừng: “Tiểu Bạch!”

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt!

Nếu không phải bát trưởng lão ra tay, kết cục của bọn họ sợ rằng cũng giống như Tiểu Bạch!

Đột nhiên.

Tiêu Dung Phi nhìn về phía trước: “Hỏng rồi, cậu Diệp còn ở phía trước!”

Soạt!

Ba người nhìn qua.

Chỉ thấy.

Ngựa Thiểm Điện đen của Diệp Bắc Minh đang cưỡi cũng dừng tại chỗ, phát ra tiếng “Hí hí hí”.

Rất hiển nhiên cũng bị dọa sợ!

Tiêu Dung Phi kêu lớn: “Cậu Diệp, những người này đến từ nhà họ Thẩm tổ địa, đừng xung đột với họ!”

“Tránh đi trước rồi tính!”

Diệp Bắc Minh phớt lờ.

Đôi mắt lạnh như băng!

Khuôn mặt già của bát trưởng lão biến sắc: “Không hay rồi, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối sẽ không tránh!”

Lúc này.

Thẩm Thông cũng chú ý đến Diệp Bắc Minh, hắn gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày còn không tránh phải không?”

“Vậy mày đi chết đi!”

“Ngựa vẩy rồng, tăng tốc cho tao! Tăng tốc!”

Cách cách cách!

Mặt đất chấn rung, gần như sắp nổ tung!
Chương 533: Thần tài

Mấy chục con ngựa vẩy rồng giống như sấm sét, xông về phía Diệp Bắc Minh!

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh băng lạnh vô cùng!

Trong tích tắc!

Ngựa vẩy rồng của Thẩm Thông xông đến gần, giơ guốc ngựa dẫm mạnh về phía Diệp Bắc Minh!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công một quyền!

Gru!

Một tiếng rồng gầm.

Từ phía sau anh bùng phát ra sát khí ngút trời!

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe!

Thẩm Thông chấn hãi phát hiện mình bị bay đi, ngựa vẩy rồng nổ tung hóa thành sương máu!

Mấy chục con ngựa vẩy rồng còn lại không kịp thắng phanh lại, lúc xông lên.

Phụt! Phụt! Phụt!...

Diệp Bắc Minh tung quyền, tấn công toàn bộ tất cả ngựa vảy rồng!

Mấy chục người trên lưng ngựa bị đánh bay ra, tất cả ngã mạnh xuống đất.

Mấy võ giả cấp võ thánh trở xuống ngã chết tại chỗ!

Thẩm Thông cũng cắm đầu vào trong bùn đất như con chó chết!

Dùng mặt phanh lại!

Nếu không phải hắn mặc áo giáp, cú ngã này không chết thì cũng tàn phế!

Liền sau đó.

Thẩm Thông bò ra với khuôn mặt đầy bụi đất, nôn ra máu tươi, không thể tin nổi tức giận thét: “Vãi! Vãi! Vãi thật!”

“Nhóc con, mày dám đánh ôn thần Thẩm Thông tao?”

“Mày có biết bố tao…”

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng!

Một bóng người bay lên không trung!

Thẩm Thông ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống!

Đồng tử của hắn co mạnh lại, con ngươi kinh hãi sắp nứt ra!

Một luồng khí tức chết chóc bao trùm hắn!

Liền sau đó.

Cái chết đến!

Phụt!

Bàn chân đó trực tiếp dẫm Thẩm Thông lún sâu xuống dưới đất, hóa thành một vũng bùn!

Ôn thần này nằm mơ cũng không ngờ mình lại chết như vậy!

Nhìn thấy cảnh này.

“A!”

“Cậu chủ!”

“Không!”

Mấy chục người còn lại phát ra tiếng kêu thảm kinh sợ.

Bọn họ không phải sợ Diệp Bắc Minh!

Mà sợ vì Thẩm Thông đã chết!

Mấy ông lão gào thét, trái tim sợ đến ngừng đập: “Giết! Giết! Giết!”

“Không tiếc mọi giá, giết tên nhãi này cho tôi!”

Bọn họ vừa định ra tay!

Diệp Bắc Minh dậm chân ra tay trước.

Đến trước người ông lão lên tiếng hét!

Ánh mắt lạnh lùng, một chưởng từ trên trời đập xuống!

Phụt!

Cái đầu nổ tung, cơ thể hóa thành sương máu!

“Mày!”

Những người còn lại sợ hãi không thôi: “Rốt cuộc mày là ai?”

Bọn họ đều sợ đến ngu người!

Thanh niên này là ai?

Mà sát phạt quyết đoán như vậy!

“Chẳng lẽ mày không biết bọn tao là người của nhà họ Thẩm sao?”, một ông lão không dám tin hỏi.

Đáp lại ông ta là một quyền của Diệp Bắc Minh!

Phập!

Ông lão ầm ầm nổ tung, bỗng chốc chết oan chết uổng!

“Suýt!”

Người còn lại hít khí lạnh, cuối cùng đã biết hôm nay gặp phải kẻ tàn nhẫn.

Bọn họ nhận lệnh nhà họ Thẩm, bảo vệ Thẩm Thông.

Không hề kiêng sợ quen rồi!

Trước nay chưa từng gặp kẻ độc ác như Diệp Bắc Minh.

Phụt! Phụt! Phụt!

Âm thanh máu thịt nổ tung vang lên liên tiếp, những người này vốn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Những chỗ đi qua, tất cả bỏ mạng!

Khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và bát trưởng lão chạy đến, hiện trường chỉ còn lại máu tươi và xác chết khắp đất!

Bát trưởng lão sợ run rẩy: “Cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm tổ địa Côn Luân Hư – Thẩm Thông!”

“Bị cậu giết rồi?”

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu, tự nhiên giống như nghiền chết một con kiến: “Tiếp tục lên đường!”



Ba mươi phút sau.

Đội quân nhà họ Thẩm chạy đến hiện trường.

Nhìn thấy máu và thi thể khắp đất, tất cả đều kinh sợ!

Một ông lão run run xông đến trước một chiếc xe ngựa sang trọng nhất: “Báo! Gia chủ, cậu Thông chết rồi!”

Trong xe ngựa vang lên tiếng thét: “Cái gì?”

Ông ta xông ra nhìn!

Suýt nữa ngất xỉu!

“Thông Nhi! Không!”

Một tiếng gầm thét vang tận trời xanh: “Là ai đã giết con trai của Thẩm Vạn Tứ này?”

“Tao phải cho cả gia tộc mày bồi táng!”

Lúc nghỉ ngơi trên đường.

Tiêu Dung Phi nhìn Diệp Bắc Minh, nói rõ từng chữ: “Cậu Diệp, cậu đã giết cậu ấm đệ nhất tổ địa!”

“Cậu theo tôi về nhà họ Tiêu, tôi có cách bảo vệ cậu!”

Tiêu Dung Phi vô cùng nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Không cần lo chuyện nhà họ Thẩm, đến cấm địa long mạch trước rồi tính”.

Tiêu Dung Phi cau mày: “Cậu Diệp, đây không phải chuyện đùa đâu”.

“Cậu không biết nhà họ Thẩm đáng sợ thế nào đâu, tiền tài của nhà họ Thẩm được gọi là số một Côn Luân Hư!”

“Thẩm Vạn Tứ được gọi là ‘thần tài’, nếu ông ta lên tiếng, chắc chắn có cường giả đồng ý ra tay đối phó cậu!”

Tiêu Nhã Phi đi đến, yếu ớt nói: “Anh Diệp, anh nghe lời chị em đi mà”.

“Chị ấy thực sự sẽ không hại anh đâu!”

Bề ngoài hai người trông rất giống nhau.

Một người lạnh lùng, một người hoạt bát!

Hình nụ cười trên gương mặt Tiêu Nhã Phi.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh giãn ra: “Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu”.

Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi lóe lên: “Thật không?”

Cô ta trực tiếp ghé đến, mở to đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh bao nhiêu tuổi?”

“Có bạn gái chưa?”

“Có cần em giới thiệu bạn gái cho anh không, chị của em cũng độc thân!”

Tiêu Nhã Phi rất to gan.

“Khụ khụ!”

Diệp Bắc Minh

“Năm nay anh hai mươi ba tuổi!”

“Có một vợ chưa cưới, còn có mấy hồng nhan tri kỷ”.

Tiêu Nhã Phi kinh ngạc: “Hả?”

Trong đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên tia thất vọng một cách khó hiểu!

‘Với thực lực của anh ta, có mấy người phụ nữ cũng rất bình thường…’

‘Tiêu Dung Phi ơi là Tiêu Dung Phi, mày đang làm gì hả? Mày nghĩ mấy việc này làm gì?’

‘Cũng chẳng liên quan đến mày!’

Đột nhiên.

Giọng của Tiêu Nhã Phi vang lên: “Chị, chị nghe thấy chưa?”

“Anh ấy mới hai mươi ba tuổi!”

Tiêu Dung Phi cũng phản ứng lại.

Liền sau đó.

Cô ta hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu… cậu mới hai mươi ba tuổi?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Sao thế?”

Cái miệng nhỏ của Tiêu Nhã Phi khẽ mở: “Làm sao? Anh Diệp, anh biết với độ tuổi của anh mà có thể giết võ giả tiên thiên thì là thế nào không?”

“Hai mươi ba tuổi!”

“Có một không hai, trước nay không có, sau này cũng không có!”

“Trên lịch sử của Côn Luân Hư, cũng chưa từng có ai hai mươi ba tuổi đã có thể giết võ giả tiên thiên!”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không phải thực lực của tôi”.

“Dựa vào thanh kiếm đó đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK