“Nhất định phải kí sinh trong bảo vật có thần tính, bảo vật trên bàn thờ này đều có thần tính!”
“Nếu sư phụ của cậu không ngốc, nhất định sẽ chọn chúng!”
Diệp Bắc Minh bước lên, chặn trước mặt tất cả mọi người: “Những vật khác trong bảo khố, các người có thể tùy tiện lấy!”
“Nhưng đồ trên kim tự tháp này, các người không được động vào món nào hết!”
Bộp!
Mắt mọi người co lại, đều nhìn Diệp Bắc Minh: “Lại là cậu!”
Tần Hồng Bân thấy Diệp Bắc Minh không chút kiêng kị như thế, trong lòng giận không biết trút đi đâu: “Diệp Bắc Minh, có phải mày cho rằng chúng tao không dám đánh mày không?”
“Dù nữ hoàng Tu La bảo vệ mày, nhưng bây giờ mày đã mất long mạch rồi, không sợ chết thật sao?”
Một lão già trông như chim ưng đè cơn tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày quá tham lam!”
Lâm Bách Hùng, lão tổ nhà họ Lâm ở Thánh Vực!
Lão già một mắt đứng trong đám người lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng Lục Hồng Sân tao là ai chứ?”
“Lúc bọn tao tới miếu thần, mày đang nghịch cái gì?”
“Nhà họ Vân bọn tao không muốn đối địch với mày, nhưng mày quá đáng, haha…”
“Cậu thanh niên, cậu quá giới hạn rồi!”
Bảy tám ông già cảnh giới Chân Linh bước ra khỏi hàng ngũ, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt lão tổ nhà họ Diệp cũng sầm xuống: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu muốn chia phần, chúng tôi không nói gì cả!”
“Nhưng cậu lại muốn một mình chiếm hết số bảo vật này, có phải hơi quá đáng không?”
“Dù sao, chúng tôi cũng đều không muốn chiếm một mình!”
“Một mình cậu đòi nuốt hết, ăn được sao?”, câu cuối cùng, lão tổ nhà họ Diệp đã rất không vui.
“Thằng nhóc này… Cha nó cũng không ngang ngược như nó!”
Diệp Nguyệt Thiền cũng cau mày.
Ngay cả cô ấy cũng cho rằng Diệp Bắc Minh có chút quá kiêu ngạo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, kiếm Càn khôn Trấn Ngục trong tay vạch ra đất một đường ngang: “Tôi đi qua đường kẻ này cũng được, nhưng các người đi qua đường kẻ, phải chết!”
“Thằng nhãi, ngông cuồng!”
Lão già một mắt Lục Hồng Sân cũng không nhịn được nữa, cười nhạt: “Lão phu đi qua đường kẻ đấy, mày làm được gì nào!”
Lão ta bước lên, vượt qua đường giới tuyến!
Diệp Bắc Minh giậm chân, ma khí sau lưng ngút trời!
Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!
Một kiếm chém xuống, xen lẫn với ma khí ngút trời!
“Grào!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con ma long màu đen lao ra từ ma khí, đánh về phía Lục Hồng Sân!
Sắc mặt mọi người thay đổi: “Có chuyện gì vậy? Không phải tất cả long mạch trên người nó đều tự bạo hết rồi sao?”
“Tại sao còn có một con rồng?”
Lục Hồng Sân thấy con ma long màu đen kia thì giật mình sợ hãi.
Lão ta đã nói những lời huênh hoang, bây giờ mà lùi bước sẽ bị chê cười.
Đôi mắt lão ta đầy lạnh lẽo, thực lực cảnh giới Chân Linh sơ kỳ ầm ầm nổ tung, sau lưng xuất hiện hình vẽ một con gấu đen.
Giây tiếp theo.
Lục Hồng Sân nắm chặt năm ngón tay!
Con gấu đen sau lưng lão ta cũng làm theo, nắm lấy cổ con ma long màu đen: “Hahaha, Diệp Bắc Minh, mày cũng chỉ thế thôi!”
“Ma long hả? Đối đầu với lão phu, cũng chỉ là một con giun có thể tùy tiện chặt đứt!”
Diệp Bắc Minh cất giọng bình tĩnh: “Thế à?”
Ma long phát ra một tiếng rồng ngâm, cuốn lấy cánh tay gấu đen, kéo ra!
“Xẹt!”
Cánh tay gấu đen nổi tung, Lục Hồn Sân cũng bị thương như thế.
“A!”
Lục Hồng Sân phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, cánh tay cụt tuôn trào máu tươi!
Lão ta hoảng sợ lùi về phía sau: “Thằng nhãi, màu dám…”
Ngay khi Lục Hồng Sân sắp lùi đến đường thẳng mà Diệp Bắc Minh đã vẽ, một kiếm khí huyết sắc chém xuống!
Bùm!
Cơ thể Lục Hồng Sân ầm ầm nổ tung!
Huyết vụ tụ lại, nhưng không chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
Grào!
Giây tiếp theo.
Ma long gào thét, bay lượn xung quanh anh!
“Đây…”
Cảnh này khiến mọi người nghẹt thở, như có một đôi tay vô hình bấu vào cổ họng mình!
“Hắn ta chém Lục lão quái à?”
“Ta không nhìn nhầm chứ! Không phải hắn ta đã tự bạo long mạch rồi à?”
“Sao hắn ta còn sức chiến đấu kinh khủng như thế?”
Mấy lão già cảnh giới Chân Linh thấy sống lưng lạnh toát.
Họ nhìn Diệp Bắc Minh đang được ma long quấn quanh, trong mắt toàn là sợ hãi!
Mí mắt Lâm Bách Hùng co giật, suýt chút nữa lão ta đã cắn phải lưỡi!
Tần Hồng Bân sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi đó, rốt cuộc là quái vật gì!”
Ánh mắt Diệp Nguyệt Thiền đã hoàn toàn thay đổi: “Ban đầu tôi cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là mấy chục long mạch kia!”
“Sau đó lại cho rằng lá bài tẩy của cậu ấy là thanh kiếm kia!”
“Hôm nay, chẳng lẽ lá bài tẩy của cậu ấy là con ma long đó à?”
“Không đúng!”
Diệp Nguyệt Thiền quả quyết lắc đầu: “Lá bài tẩy của cậu ấy tuyệt đối không phải những thứ đó!”
Chương 1147: Muốn giết cứ giết
Ánh mắt cô ta chuyển sang lão tổ nhà họ Diệp: “Lão tổ, người thấy rốt cuộc lá bài tẩy của anh ta là gì?”
Lão tổ nhà họ Diệp, Diệp Thương Thiên lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.
Chân mày lão ta nhíu chặt lại, không nói một lời!
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên: “Các người, còn ai muốn cướp với tôi nữa?”
Mọi người giận mà không dám nói gì!
Mọi người đều cúi đầu nhìn đường kẻ trên đất, không ai dám bước qua nó.
Diệp Bắc Minh quay đầu, tiện tay túm lấy thanh kiếm bằng đồng xanh: “Sư phụ, thần hồn của người có ở trong đó không?”
Giây tiếp theo.
Từ trong thanh kiếm đồng xanh truyền ra một giọng nói chỉ có Diệp Bắc Minh nghe được: “Minh Nhi, sư phụ ở trong này!”
Nghe thấy giọng nói của Kiếm Chủ Bất Diệt, Diệp Bắc Minh rất kích động: “Bất diệt sư phụ, thần hồn của các sư phụ đều ở trong đó sao?”
Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Chúng ta rất may mắn, ngôi miếu thần này rất đặc biệt!”
“Sau khi chúng ta chết, theo lý mà nói, thần hồn sẽ tiêu tán rất nhanh!”
“Nhưng trong miếu thần có một sức mạnh cường đại, hút thần hồn của chúng ta vào!”
“Chúng ta tìm được những bảo vật này, ký gửi thần hồn vào chúng!”
“Có lẽ thần hồn của những sư huynh đệ khác cũng ở trong các bảo vật này. Minh Nhi, hãy mang những bảo vật này đi hết đi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được ạ!”
Anh túm lấy một đan đỉnh màu đen.
Giọng của Đan Đế Bất Hủ truyền tới: “Thằng nhóc kia, đừng quấy rầy thầy mày ngủ!”
“Haha, được ạ!”
Diệp Bắc Minh cười to.
Anh thu đan đỉnh vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tốc độ của anh rất nhanh, thu hết phần lớn bảo vật vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Gần như mỗi món bảo vật đều có thần hồn của một sư phụ kí gửi!
Bên dưới bậc thềm.
Đám lão già kia đỏ mắt: “Con mẹ nó, chẳng lẽ chúng ta cứ thế nhìn thằng nhãi kia lấy tất cả bảo vật đi sao?”
“Haha, hay ông vượt qua đường kẻ lên cướp xem?”
Ông già bên cạnh cười nhạt.
Ông già vừa nói cứng miệng không trả lời được, không nói được câu nào!
Cái chết của Lục Hồng Sân còn sờ sờ trước mắt, tạm thời không ai dám chọc giận sát thần kia!
Lâm Bách Hùng đi tới cạnh Tần Hồng Bân: “Ông Tần, ông cam tâm cứ thế từ bỏ những bảo vật đó sao?”
Tần Hồng Bân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Tôi nằm mơ cũng muốn thằng ranh đó chết, nhưng ông cũng thấy thực lực của nó rồi đó!”
“Lão phu không nắm chắc trăm phần trăm giết được cậu ta!”
Lão ta lắc đầu, không muốn mạo hiểm.
Nếu không thể nào nhổ cỏ tận gốc, sau này sẽ có hại!
Lâm Bách Hùng cười nói: “Không phải chúng ta có tiền cược sao?”
“Ồ?”
Tần Hồng Bân cau mày.
Lâm Bách Hùng liếc qua Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi Ba!
Tần Hồng Bân lập tức hiểu, hai người bỗng bắn ra ngoài.
Họ lập tức tới trước mặt ba người !
“Ông muốn làm gì?”
Ba cô gái sợ hãi lùi về phía sau!
Trong mắt Tần Hồng Bân hiện lên hung quang: “Mượn mạng của các người để dùng!”
Dứt lời, hai người cùng ra tay, túm vào cổ ba người!
Lão ta nhìn Diệp Bắc Minh trên bậc thang: “Diệp Bắc Minh, nếu mày không muốn ba con đàn bà này chết!”
“Lập tức giao ra hết bảo vật trong tay mày đi!”
Diệp Bắc Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Bân: “Tôi cho ông một cơ hội, thả ba người họ ra!”
“Tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”
“Nếu không, tôi thề sẽ diệt hết nhà họ Tần của thái cổ!”
Tần Hồng Bân suýt chút nữa cười ra nước mắt: “Hahaha, diệt hết nhà họ Tần của thái cổ sao?”
“Thằng nhãi, mày có biết nhà họ Tần có bao nhiêu nội tình không?”
“Đừng nói là một mình Diệp Bắc Minh mày, dù thêm mười Diệp Bắc Minh, một trăm Diệp Bắc Minh!”
“Đừng nói là diệt nhà họ Tần thái cổ, cả uy hiếp nhà chúng tao cũng không được! Hiểu không?”
Sắc mặt Lâm Bách Hùng trở nên âm trầm: “Ông Tần, nói nhảm với cậu ta làm gì!”
Lão ta lập tức lạnh giọng quát lên: “Diệp Bắc Minh, giao tất cả bảo vật ra, còn cả thanh kiếm trong tay mày nữa!”
“Bằng không, lão phu lập tức giết ba người này!”
Có điều khiến người ta ngạc nhiên!
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Muốn giết cứ giết, tùy ý các người!”
“Hả…?”
Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La bối rối!
Vì sư tỷ và vị hôn thê, Diệp Bắc Minh có thể không để ý tất cả!
Ba người họ cộng lại, người này lại không để ý chút nào sao?
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ba người: “Cô Nhan, cô Diệp, cô Đế, các người yên tâm!”
“Nếu hai con chó già này dám giết các người!”
Chương 1148: Ma tỷ
“Tôi đảm bảo sẽ lập tức giết chết bọn họ, trả thù cho các cô!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy kì lạ: “Nhóc con, cậu không cứu bọn họ thật à?”
“Không màng Đế Khởi La cũng được, nhưng Diệp Tiêu Tiêu là người nhà họ Diệp!”
“Nhan Như Ngọc là con gái của một sư phụ cậu, cậu cũng không để ý sao?”
Diệp Bắc Minh tự tin trả lời: “Tiểu Tháp, ông không hiểu!”
“Hai lão già kia không dám giết bọn họ đâu!”
Quả nhiên.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng đều vô cùng khó coi!
Tính sai rồi!
Bọn họ tính toán cẩn thận, lại không tính đến chuyện Diệp Bắc Minh căn bản không bị uy hiếp!
Tần Hồng Bân trợn mắt nhìn Lâm Bách Hùng, như muốn nói: Xem ông đưa ra cái ý kiến chết tiệt gì đi!
Sắc mặt Lâm Bách Hùng rất khó coi, lão ta đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ba người phụ nữ này, giết không được, thả cũng không xong!
Ban nãy bắt họ làm con tin, giờ lại thành củ khoai nóng bỏng tay!
Ở chỗ tối, nữ hoàng Tu La sửng sốt: “Thằng nhóc này… Lại không bị uy hiếp!”
“Khá hợp với khẩu vị của mình đấy!”
Ma khí lăn lộn, cô ta xuất hiện trước mắt mọi người!
“Ba cô gái này, tôi bảo vệ!”
Mắt Tần Hồng Bân và Lâm Bách Hùng co rút lại: “Nữ hoàng Tu La, cô…”
“Sao? Hai người có ý kiến à?”
Một đợt sóng uy áp lớn tấn công tới, hai người phun ra một ngụm máu tươi.
“Không… Không!”
Lão ta buông ba người ra, lùi về sau như gặp ma!
Nữ hoàng Tu La không nhìn họ, ánh mắt nhìn đến cái hộp màu đen trên đỉnh đài cao.
Như cảm nhận được ánh mắt của nữ hoàng Tu La, cái hộp màu đen vốn ảm đạm không ánh sáng bỗng rung mạnh!
Cái hộp như suối nguồn, ma khí tuôn ra ngoài!
“Đây là…”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, không hiểu sao máu trên người lại sôi trào!
Ma long màu đen sau lưng anh cũng nóng nảy, không ngừng gào thét!
Gương mặt nữ hoàng Tu La mừng như điên: “Ma tỷ!”
“Quả nhiên mày ở đây!”
“Ma tỷ?”
Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ.
Tử Long từng nói với anh, chỉ cần tìm được ma tỷ sẽ cứu được cha!
Hóa giải nguy cơ của Thiên Ma tộc!
Diệp Bắc Minh bước lên, đi lên đỉnh đài, giơ tay ra bắt lấy ma tỷ.
“Hừ!”
Nữ hoàng Tu La hừ lạnh, nháy mắt xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, vật này mà cậu cũng dám nhòm ngó à?”
“Cút ngay!”
Một tiếng khẽ quát, Diệp Bắc Minh cảm thấy một sức mạnh kinh khủng truyền tới!
Bộp!
Anh bị đánh bay ra ngoài, cánh tay hơi tê!
Anh biết nữ hoàng Tu La đã hạ thủ lưu tình rồi!
Nếu không, một kích đó đã đủ để khiến anh nổ tung!
“Ma tỷ, rốt cuộc cũng lấy được, Tu La tộc của ta mới là hoàng tộc duy nhất của Ma giới!”
Nữ hoàng Tu La kích động cả người run rẩy, thở dồn dập!
Cô ta đưa tay ra bắt lấy ma tỳ!
Vèo!
Một huyết ảnh lướt qua, nữ hoàng Tu La túm vào không khí: “Thật to gan, chuyện của Tu La tộc mà ngươi cũng dám nhúng tay vào à?”
“Anh là ai?”
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Đồ đệ ngoan, nhận lấy!”
Người đó ném cái hộp màu đen cho Diệp Bắc Minh!
Mắt nữ hoàng Tu La sầm xuống: “Anh là sư phụ của Diệp Bắc Minh?”
Mọi người ở đó đều sửng sốt!
Sư phụ của Diệp Bắc Minh?
Chẳng lẽ người này chính là đại năng thái cổ?
Đám người Tần Hồng Bân, Lâm Bách Hùng, Diệp Nguyệt Thiền, Diệp Thương Thiên.
Tất cả đều hướng ánh mắt vào người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng ngẩn ra: “Người là…”
Người đàn ông trung niên hơi buồn bực: “Thằng nhóc thối, bổn đế đã sóng vai tác chiến với cậu nhiều lần như thế!”
“Tôi một lòng muốn nhận cậu làm đồ đệ, cậu lại thà chết cũng không đồng ý!”
“Bây giờ còn dám quên mất bổn đế! Cậu đúng là lòng lang dạ sói mà!”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, kích động suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Mẹ nó! Long đế, là ông!”
“Hahaha!”
Long đế cười to: “Thằng nhóc thối, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi!”
Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ: “Ông đã khôi phục cơ thể rồi sao?”
Mặt Long đế đầy cao ngạo: “Bổn đế là ai cơ chứ?”
“Chỉ cần thần hồn thoát khỏi trói buộc, chuyện khôi phục thể xác chỉ là vấn đề thời gian!”
Diệp Bắc Minh vừa định mở miệng, cảm giác nguy cơ đột nhiên tấn công tới.
Giây tiếp theo.
Nữ hoàng Tu La giống như u linh, xuất hiện trước mặt anh, vươn tay về phía cái hộp màu đen!
Long đế quả quyết ra tay, chặn phía trước Diệp Bắc Minh: “Nữ hoàng Tu La, đây là thứ đồ đệ của tôi cần!”
“Cút!”
Nữ hoàng Tu La hét lớn: “Ma tỷ, bổn hoàng là tình thế bắt buộc!”
Một cỗ khí tức hoàng giả đột nhiên tản ra, móng tay hóa thành xương trắng, đánh về phía tim của Long đế!
“Thứ này, đồ đệ của tôi muốn!”
Long đế đánh ra một quyền, khí lãng lăn lộn ra ngoài như núi lửa!
Chương 1149: Sư phụ thứ 104
Khí thế của nữ hoàng Tu La tăng vọt, thân thể lóe lên ánh sáng màu đỏ chói mắt: "Kẻ ngăn cản bản hoàng, chết!"
Long Đế không cam lòng yếu thế, lao tới như thiên thần hạ phàm: "Cả đời Long Đế tôi chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào!"
"Giết!"
"Chiến đấu!"
Hai người lao vào chiến đấu!
Trong cung điện bằng đá, giờ phút này sóng gió mãnh liệt, lực lượng lúc chiến đấu của Long Đế và nữ hoàng Tu La cực kỳ khủng bố!
Mặt đất ầm ầm nổ tung, không trung sấm sét đùng đoàng!
Ánh lửa ngút trời, năng lượng kinh khủng tàn phá bừa bãi!
Tất cả mọi người đều bị hơi thở khủng bố kia ép đến xó xỉnh!
Khắp kho báu vật của điện đá lập tức biến thành địa ngục Tu La!
Đột nhiên, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Nhóc, lại có người tiến vào thần miếu!"
"Thực lực rất khủng bố, tốc độ nhanh chóng đi về phía này!"
Diệp Bắc Minh giật mình: "Ở đâu?"
"Đã đến rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa dứt lời.
Hơn mười lão già đột nhiên xuất hiện, chia thành hai nhóm, một nhóm đi thẳng tới trước mặt Long Đế!
Sáu người cùng nhau tấn công Long Đế, chỉ chớp mắt Long Đế đã máu me đầm đìa!
...
Tám người còn lại vây quanh nữ hoàng Tu La!
Nữ hoàng Tu La hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, qua mười hiệp, cô ta bị một kích liên thủ của tám người đánh bay ra ngoài!
Hung hăng đập xuống mặt đất, vô cùng chật vật!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay chợt vang lên.
Mọi người bên trong cung điện đá đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới!
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh tăng vọt: "Là hắn ta! Phương Nguyên!"
Phương Nguyên nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của nữ hoàng Tu La thì độc ác nói: "Nữ hoàng Tu La, cô cũng có ngày hôm nay?"
"Vừa rồi không phải cô rất trâu bò sao? Lão tổ nhà họ Phương tôi đến, cô cũng không nể tình?"
"Hiện tại lão tổ nhà họ Phương tôi đang ở đây, sao cô lại nằm rạp trên mặt đất thế?"
Nữ hoàng Tu La quát lạnh: "Nhục nhã bản hoàng, muốn chết!"
Cô ta đột nhiên bùng nổ, lao thẳng về phía Phương Nguyên!
"Còn dám ra tay? Quỳ xuống cho lão phu!"
Phương Tam Dương bay thẳng lên không trung, trong tay nhiều thêm một cây roi bằng thép!
Quất xuống một tiếng "chát"!
Tia lửa điện lóe lên!
Ầm!
Nữ hoàng Tu La như bị sét đánh, hung hăng nện xuống mặt đất, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Khuôn mặt cô ta tràn ngập nhục nhã, gầm nhẹ: "Nhà họ Phương, các người thật sự muốn đối địch với Tu La tộc?"
Cô ta nhìn chằm chằm vào ba lão già dẫn đầu!
Phương Tam Dương!
Phương Vô Đạo!
Phương Cửu Lê!
Thực lực của ba người này là kinh khủng nhất, vừa rồi chính bọn họ đã khiến nữ hoàng Tu La bị thương nặng!
Khuôn mặt già nua của Phương Vô Đạo vô cùng lạnh lẽo: "Tu La tộc? Rác rưởi gì đây?"
Phương Cửu Lê cười lạnh: "Hôm nay chuyện này không liên quan gì đến cô, cô nằm sấp xuống là được!"
Phương Nguyên cười trên sự đau khổ của người khác: "Lão tổ, thanh kiếm kia ở trong tay thằng này!"
Rồi chỉ vào Diệp Bắc Minh!
Phương Tam Dương liếc mắt, trực tiếp duỗi tay ra chụp xuống đầu Diệp Bắc Minh: "Cảnh giới Vực Vương? Phế vật gì vậy?"
"Mạng của cậu, tôi muốn!"
"Đồ nhi, cẩn thận!"
Long Đế quát lớn, ánh sáng đỏ trên người tăng vọt!
Tránh thoát trói buộc của mấy người kia, ông ta bước đến trước người Diệp Bắc Minh, ngăn cản một kích này cho anh!
Ầm!
Hai người đồng thời bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh cảm thấy nội tạng đau nhức kịch liệt, áo giáp Hắc Long trên người sáng lên!
Long Đế phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải Diệp Bắc Minh đỡ ông ta, e rằng sẽ ngã ngồi trên mặt đất!
"Long Đế, ông..."
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Ngũ tạng lục phủ của Long Đế đã vỡ nát!
Dựa vào một hơi gắng gượng!
Anh hơi cảm động: "Vì sao ông phải làm như vậy?"
Long Đế cười: "Bản đế nhìn trúng thiên phú của cậu, chuyện mà tôi không làm được, cậu nhất định có thể làm được!"
"Cho nên, tôi muốn nhận cậu làm đồ đệ!"
"Nhóc, cậu không thể đồng ý với tôi sao? Cầu xin cậu..."
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ông đã vì tôi làm đến nhường này, tôi từ chối thế nào được?"
"Được! Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là người sư phụ thứ 104 của Diệp Bắc Minh tôi!"
Long Đế sững sờ: "104? Muốn ông chết?"
"Hahaha!"
Ông ta ngửa mặt lên trời cười to: "Ý trời, đây quả thật là ý trời mà!"
"Hôm nay, vi sư chết vì con thì sao chứ?"
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Sư phụ Long Đế..."
"Không cần nhiều lời!"
Long Đế lắc đầu, giọng nói ngưng trọng: "Đồ nhi, cho ta mượn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dùng một lát!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Gì cơ ạ?"
Long Đế mỉm cười: "Đồ nhi, con quên rồi sao?"
"Ta chính là chủ nhân trước của tòa tháp này!"
..
..
Diệp Bắc Minh sững sờ, không chút do dự đưa kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho Long Đế!
Đôi mắt Long Đế nóng bỏng, nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Đồ nhi, xem vi sư giết kẻ địch thế nào!"
"Long Đế Quyết!"
Dứt lời, chân nguyên của Long Đế điên cuồng tràn vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
..
Trong chớp mắt tiếp theo.
Sát khí xung quanh tăng vọt, một sức mạnh sát phạt cực kỳ khủng bố bộc phát, bẻ gãy nghiền nát chém về phía hơn mười người lão già nhà họ Phương!
"Lui!"
Chương 1150: Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết
Phương Vô Đạo hét lớn một tiếng.
Hai người Phương Tam Dương và Phương Cửu Lê nhanh chóng phản ứng, cấp tốc lùi lại.
Những lão già khác của nhà họ Phương chậm hơn một chút, kiếm khí đỏ như máu đánh úp lại!
Trong đó, thân thể của năm lão già lập tức tan rã như băng tuyết gặp được ánh nắng.
Những lão già còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi!
Đám người nhà họ Phương hít ngược một hơi khí lạnh!
Phương Tam Dương kiêng kỵ nhìn Long Đế: "Lực lượng thật là mạnh mẽ, ông tự thiêu đốt tuổi thọ của mình để ra tay?"
"Có điều, công kích với cường độ như vậy, nhiều nhất ông còn có thể bùng nổ được hai lần!"
"Chẳng lẽ ông thật sự không sợ chết? Thân là người tu võ mới có được thực lực hiện tại, làm gì phải không công chịu chết chứ?"
"Giữ lại mạng sống, theo đuổi thành tựu võ đạo cao hơn không tốt sao?"
Phương Tam Dương chỉ vào cửa lớn của điện đá, rồi chỉ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Long Đế: "Tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, chỉ cần ông buông thanh kiếm này xuống!"
"Tất cả mọi người của nhà họ Phương tôi có thể bảo đảm, bây giờ ông có thể lập tức rời đi!"
"Chúng tôi sẽ không ra tay với ông!"
Long Đế cười nhạo: "Nằm mơ!"
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, âm thanh xé rách truyền đến!
Kiếm khí đỏ như máu xuyên qua không khí, chém về phía đám người nhà họ Phương!
Phương Nguyên bị dọa đến run cầm cập, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Hắn ta sợ hãi trốn sau lưng một đám lão già nhà họ Phương!
Đôi mắt Phương Tam Dương co rụt lại thật mạnh, thét dài: "Cùng nhau phòng ngự! Ứng phó hết sức!"
"Được!"
Chín lão già bỗng lên, đồng loạt bước ra một bước.
Sau lưng mỗi người có một hư ảnh ngân long lao ra, ngưng tụ thành một lá chắn!
Tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang xa, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống lá chắn!
"Phụt..."
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ba lão già chớp mắt hóa thành bãi sương máu, mấy người còn lại cũng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây!
"Sư phụ!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt hai tay, kích động đến mức máu sôi sùng sục!
Đây mới là uy lực thật sự của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Phương Tam Dương lau đi máu tươi ở mép, ánh mắt oán độc: "Lão già, ông liều mạng thật đấy!"
Sắc mặt Phương Vô Đạo u ám đến cực điểm: "Nhị ca, đừng lãng phí thời gian!"
"Mọi người cùng nhau ra tay, ông già này đã hai lần liên tục toàn lực ra chiêu, lần thứ ba sẽ không nhanh như vậy!”
"Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chém chết ông ta!"
"Giết!"
Đồng loạt gầm thét!
Sáu người cuối cùng không hề do dự lao thẳng đến chỗ Long Đế!
Long Đế duỗi kiếm đón đỡ, hóa giải đòn tấn công chính diện của Phương Tam Dương!
Phương Vô Đạo nghiêng người, đánh úp lại một thương, bụng Long Đế lập tức bị xuyên qua!
Long Đế chặt đứt trường thương, một chưởng của Phương Cửu Lê chụp tới.
Ý lạnh kinh khủng ập đến, trong không khí ngưng kết một lớp sương lạnh, hóa thành một chưởng bằng băng lớn rơi xuống!
Long Đế đấm ra một quyền, tiếng rồng ngâm vang dội.
Răng rắc, một chưởng bằng băng kia nổ tung!
Lúc này, ba lão già khác của nhà họ Phương mò ra phía sau Long Đế!
Bọn họ đồng loạt ra tay, một kích toàn lực!
Ầm!
Long Đế bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, nâng Long Đế dậy: "Sư phụ, mau ăn vào những đan dược này!"
Sắc mặt Long Đế trắng bệch, con ngươi già nua tràn ngập tơ máu, nhưng vẫn cười đáp: "Đồ nhi, ta vẫn còn chịu đựng được!"
"Chịu đựng được? Lão già, lão phu muốn nhìn xem ông dùng cái gì để tiếp tục!"
Biểu cảm của Phương Tam Dương lạnh lẽo, chợt giẫm chân thật mạnh!
Sau lưng ông ta xông ra một hư ảnh ngân long, như một viên sao băng lao thẳng về phía Long Đế!
"Giết!"
Năm người Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê liếc nhìn nhau, đồng thời triệu hồi ra hư ảnh ngân long, hung hãn ra tay!
Sáu người đồng thời đánh úp lại, phong tỏa tất cả đường lui của Long Đế và Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên, ngăn trước người Long Đế: "Sư phụ, để con!"
Long Đế cười lắc đầu: "Nào có sư phụ nào để đồ đệ ngăn trước mặt mình chứ?"
Ông ta tiện tay đẩy Diệp Bắc Minh ra sau lưng mình, quay đầu nhìn anh thật sâu: "Đồ nhi, ta đã từng nói chỉ cần con bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho con chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
..
"Lúc trước đánh chết con cũng không đồng ý, hôm nay ta cuối cùng cũng được như ước nguyện!"
"Con hãy nhìn kỹ!"
"Chiêu thức cuối cùng của Long Đế Quyết!"
Dưới chân ông ta bỗng nhiên dừng lại: "Cửu Tiêu, Đồ Long!"
Giờ phút này, Long Đế thiêu đốt máu của mình, thân thể bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!
Một con huyết long xông ra từ trong ngọn lửa, cuốn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía sáu người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Phương Tam Dương lạnh ngắt cả người: "Đù! Ông ta cứ thế mà thiêu đốt tất cả tuổi thọ của mình!"
"Mẹ! Ông ta thật sự không sợ chết! Ông ta là kẻ điên sao?"
"Rút lui! Mau rút lui!"
Tiếng gào thét xé ruột xé gan!
Sáu người như phát điên, cấp tốc lui lại, đáng tiếc đã trễ!
Ầm ầm!
Cả tòa Thần miếu rung mạnh, bên trong cung điện bằng đá bộc phát ánh sáng trắng tận thế!