Đôi mắt Chu Long Thiên băng lạnh: “Ông ta còn bảo trẫm từ bỏ hoàng vị, cùng ông ta đi tìm con đường võ đạo gì đó?”
“Ông ta điên rồi sao? Vinh hoa phú quý và quyền lực, chẳng lẽ không khiến người ta say đắm bằng con đường võ đạo chó chết gì đó sao?”
“Việc này cũng thôi đi, trẫm không đến mức giết ông ta vì chuyện này!”
“Nhưng, tên ngu xuẩn Diệp Hiên Viên!”
“Ông ta ngu xuẩn thì ngu xuẩn, cũng không nên tùy tiện thay đổi chính sách của trẫm ban ra!”
“Mỗi lần chính sách từ triều đường ban xuống, đến chỗ Diệp Hiên Viên, ông ta trực tiếp không tuân thủ!”
“Khiến cho quý tộc và đại thần bên ngoài trêu chọc nói: Diệp Hiên Viên là hoàng đế thứ hai của hoàng triều Đại Chu!”
“Hoàng triều Đại Chu không phải họ Chu, mà là họ Diệp!”
“Cậu nói xem, nếu cậu là hoàng đế, cậu có nhịn được không?”
Câu cuối cùng, Chu Long Thiên gần như gào thét ra.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho nên, ông đã giết quận vương Ám Dạ, còn muốn tiêu diệt huyết mạch bọn họ?”
Chu Long Thiên bật cười: “Không không không, trẫm chỉ giết một mình Diệp Hiên Viên!”
“Còn nhà họ Diệp, là gia tộc khác ra tay”.
“Diệp Hiên Viên chết, không ai bảo vệ nhà họ Diệp cũng rất bình thường”.
“Diệp Bắc Minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
“Cậu là con cháu đời sau của Diệp Hiên Viên, tính cách của cậu rất giống với ông ta, đến làm việc cho trẫm đi!”
“Lời hứa của trẫm với Diệp Hiên Viên năm đó vẫn có hiệu lực với cậu!”
“Vinh hoa phú quý tùy cậu lựa chọn, tiền bạc, mỹ nữ, quyền thế, địa vị, cậu muốn gì trẫm cho cậu hết!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Những điều ông nói với tôi, đều không có hứng”.
Chu Long Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Mạng của tất cả những người ra tay với nhà họ Diệp năm đó!”
Sắc mặt Chu Long Thiên sầm xuống đến đáng sợ: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu đã tự tìm cái chết, hôm nay trẫm cho cậu toại nguyện!”
Chu Lạc Ly tiến lên một bước: “Chu Long Thiên, ông còn muốn giết sư đệ tôi?”
“Ha ha ha!”
Chu Long Thiên điên cuồng cười lớn: “Chu Lạc Ly, con tưởng con ngăn được trẫm sao?”
Ông ta bỗng đứng lên, dậm mạnh chân xuống đất!
Phập!
“Ra đi, đám người này đều là đồ ăn của mày!”
“Tận hưởng vui vẻ đi!”
Gru!
Một tiếng gầm khiến linh hồn người sợ hãi vang lên.
Tòa cung điện phía sau Chu Long Thiên ầm ầm nổ tung, lộ ra động huyệt dưới lòng đất đen xì.
Một con mãng xà khổng lồ hơn trăm mét từ bên trong bò ra, khí tức khủng bố ập đến!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đây là Thôn Thiên Mãng, ma thú cấp mười một, sắp đột phá rồi, tương đương với cảnh giới Thánh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!”
“Cậu nhóc, cẩn thận!”
Gru!
Thôn Thiên Mãng thét một tiếng, lại phát ra tiếng rồng gầm.
Nó há cái miệng lớn như bồn máu, cuốn lên một trận cuồng phong.
Kể cả đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, thêm mấy chục cung nữ thái giám.
Cùng nuốt gọn một mẻ.
“A!”
“Mau chạy đi!”
Những người khác thấy vậy, bỏ chạy như phát điên.
Cảm nhận được mùi máu người.
Trong đôi mắt của Thôn Thiên Mãng lóe lên hào quang của cái chết, nhìn chằm chằm hai người Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly.
Vẻ mặt Chu Lạc Ly nghiêm trọng, bước lên chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”
Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng, có lẽ mình có thể đối phó được với con Thôn Thiên Mãng này!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu không thể để lộ con át chủ bài quá sớm!”
“Còn có hai cao thủ khủng bố ẩn nấp trong tối, tạm thời không biết là địch hay bạn!”
“Giữ gìn thực lực!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Cộng hưởng ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Quả nhiên.
Ở trên không trung tòa cung điện cách đó mấy trăm mét.
Có hai thanh niên một nam một nữ!
Người đàn ông có khuôn mặt ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên tia khinh thường!
Cô gái khí chất bức người, đôi mắt đẹp nghiêm trọng nhìn về hướng tẩm cung!
“Đường tỷ, chúng ta còn không ra tay sao? Đó là Thôn Thiên Mãng, cấp mười một đấy!”
“Chốc nữa Lạc Ly bị thương, chúng ta không dễ ăn nói đâu!”
Người đàn ông cau mày.
Hắn tên là Chu Tể.
Cô gái bên cạnh là đường tỷ của hắn, tên là Chu Đỗ Di.
Hai người đều đến từ Chu tộc thượng cổ.
Hôm nay đến đây để đón Chu Lạc Ly về Chu tộc.
Không ngờ vừa hay gặp phải cảnh này.
Chu Đỗ Di lắc đầu: “Đừng vội, thực lực của Lạc Ly không yếu, tạm thời sẽ không bị thương”.
“Tỷ muốn xem xem Diệp Bắc Minh này, có bản lĩnh đối phó Thôn Thiên Mãng không!”
Chu Tể cười: “Đường tỷ, tỷ cũng đánh giá cao tên nhóc này quá rồi”.
“Cho dù anh ta có thực lực nghịch thiên đi nữa, với thực lực cảnh giới võ thần của anh ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho Thôn Thiên Mãng đấy!”
Chu Đỗ Di nhìn sang Chu Tể, nghiêm túc lên tiếng: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Diệp Bắc Minh này khiến tỷ cảm thấy nguy hiểm!”
Chu Tể kinh ngạc: “Đường tỷ, không phải chứ?”
Chương 662: Nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ
"Tại sao mình lại không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào từ người thằng nhóc này vậy nhỉ?"
Chu Đỗ Di trầm ngâm suy nghĩ.
Giờ phút này.
Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, vồ tới tấn công. Lớp vảy màu đen tuyền trên thân nó sáng bóng, Thôn Thiên Mãng vẫy đuôi đập về phía Chu Lạc Ly!
Một ngọn giáo thẳng dài màu bạc xuất hiện trong tay Chu Lạc Ly, cô ấy đâm nó vào cái đuôi của Thôn Thiên Mãng.
"Keng!", âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.
Chu Lạc Ly bị dội thẳng ra ngoài, cơn chấn động khủng khiếp tác động lên cả lục phủ ngũ tạng, khiến cho bên trong cô ấy đau rát kinh khủng.
Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thoăn thoắt bay đến, đỡ lẫy Chu Lạc Ly đang bị đánh văng ra ngoài thì e rằng cô ấy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.
"Tiểu sư đệ cẩn thận!"
Hai người vừa giữ được thăng bằng thì Thôn Thiên Mãng lại nhào tới tấn công với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Chu Lạc Ly bằng một tay, giẫm một chân xuống đất.
Vút!
Hai người thoắt cái đã bay đi, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại bóng dáng. Thôn Thiên Mãng vồ hụt, thân hình đồ sộ của nó nện xuống mặt đất làm bụi mù bay tứ tung, gạch vỡ bay tung tóe.
Thôn Thiên Mãng ngoái đầu lại, vẫn ngoan cố tiếp tục tấn công hai người họ. Tuy nhiên, cho dù nó cố gắng tấn công cách mấy thì Diệp Bắc Minh vẫn chỉ né tránh một cách bị động.
Anh không hề có cử chỉ gì sẽ đánh trả cả.
Chu Tể thấy vậy thì khóe miệng co rúm lại: "Cái thằng này đúng là ăn hại, chỉ biết nhát gan né tránh chứ chẳng dám đánh trả!"
"Thôi, để đệ ra tay, chém chết Thôn Thiên Mãng đã rồi tính!"
Chu Đỗ Di nhíu mày: "Chờ thêm chút nữa đã".
"Tỷ còn chần chờ gì nữa? Đường tỷ à, tỷ đừng lãng phí thời gian tại đây làm gì".
Chu Tể hoàn toàn phớt lờ lời nói của Chu Đỗ Di.
Hắn ta bay lên trời, trong thoáng chốc đã bay đến khoảng không phía trên của cấm cung.
Một thanh bảo kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Chu Tể, hắn ta vung bảo kiếm tạo thành một đường kiếm khí với độ cong hoàn hảo, sau đó chém xuống mà không chút khoan nhượng!
Phập!
Không ngờ Thôn Thiên Mãng lại không thể ngăn cản uy thế của nhát kiếm này, nó đã bị chém đầu trong tích tắc.
Thân hình con Thôn Thiên Mãng chỉ kịp giãy giụa vài cái, sau đó nằm bất động trên mặt đất.
Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: "Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?"
Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.
Chu Tể tỏ ra khinh thường thấy rõ: "Đồ cáo mượn oai hùm!"
Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: "Lạc Ly, em còn nhớ anh không?"
Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: "Anh... Anh là anh họ của em, Chu Tể ư?"
Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.
Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.
Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơi này.
Bây giờ Chu Tể lại tới đây, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?
Chu Tể nhoẻn miệng cười: "Là anh đây, anh đến để đón em về nhà".
Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Chu Long Thiên đang nằm sõng soài dưới mặt đất, trong mắt ông ta ngập tràn sự rồ dại: "Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao được!"
"Tao là hoàng đế của Đại Chu, ta nắm trong tay thiên hạ này, tao là người nắm giữ tất cả mọi thứ!"
"Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!"
"Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!"
"Diệp Bắc Minh, mày đừng giết tao nhé? Tao sẽ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho mày, tao làm vua bù nhìn cho mày nhé?"
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay ra sau lưng.
Anh thờ ơ nhìn Chu Long Thiên dưới đất: "Ông nói xong chưa?"
Trong ánh nhìn đầy bàng hoàng của Chu Long Thiên, hắn tan nhẫn đạp chân xuống!
Ầm!
Chu Long Thiên bị đạp bẹp dí xuống đất, hóa thành một bãi sương máu.
Chu Đỗ Di từ trên trời đáp xuống: "Lạc Ly, lâu rồi không gặp".
"Chị Di, sao chị cũng tới đây?"
Chu Lạc Ly lấy làm ngạc nhiên.
Chu Đỗ Di là một nữ đệ tử tài năng nhận được nhiều đãi ngộ ưu ái trong nhà họ Chu. Người chị này đã tự mình đến đón cô ấy, e rằng lần này cô ấy phải trở về nhà họ Chu thật rồi!
Diệp Bắc Minh âm thầm quan sát hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tên Chu Tể kia là Thánh Vương sơ kỳ.
Còn Chu Đỗ Di thì có tu vi Thánh Vương trung kỳ.
Cả hai người họ đều cực kỳ trẻ, theo kiểu nhìn là biết độ tuổi chẳng cao bao nhiêu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?"
"Nhìn khung xương của một nam, một nữ này thì hai người họ chắc chắn chưa quá năm mươi tuổi đâu".
"Chưa đến năm mươi tuổi mà đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thiên phú của hai kẻ này quá là quý hiếm trên đời!"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại ông ta: "Đây là nền tảng của gia tộc xuất thân từ thời thượng cổ ư?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: "Tất nhiên rồi, người ta có hơn mười ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm bề dày lịch sử cơ mà!"
Chu Đỗ Di mỉm cười: "Lạc Ly, thời hạn hai mươi năm đã hết, giờ cô phải theo chúng tôi trở về nhà họ Chu".
Chu Lạc Ly khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, buồn bã gật đầu: "Chị Di, tôi biết rồi".
"Nhưng xin chị cho tôi một ít thời gian nữa, tôi muốn nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ".
"Được thôi".
Chu Đỗ Di nói với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Còn Chu Tể thì tỏ ra khinh thường thấy rõ.
"Lạc Ly tốt bụng quá, một tên rác rưởi thì có gì hay ho mà nói lời tạm biệt?"
"Chỉ cần Lạc Ly trở về nhà họ Chu thì kể từ hôm nay, con bé và tên ăn hại này sẽ là người của hai thế giới!"
"Từ nay về sau, hai chúng nó sẽ không còn tiếp xúc gì với nhau nữa! Mà đã không còn tiếp xúc thì tạm biệt hay không cũng khác gì nhau chứ?"
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy.
Nhưng hắn ta vẫn không nói ra.
Chu Lạc Ly đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, tỷ phải đi rồi."
Sau một hồi lặng thinh, Diệp Bắc Minh không kìm được hỏi: "Đây có phải là lựa chọn của chính bản thân tỷ không?"
"Đúng vậy".
Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy thừa biết thân thế của mình.
Bên cạnh đó, cô ấy vẫn không quên thời hạn hai mươi năm rèn luyện ở ngoài của mình.
Giờ đây.
Thời hạn hai mươi năm đã chấm dứt, đã đến lúc cô ấy phải trở về nhà họ Chu rồi.
Chương 663: Cái ôm và lời tỏ tình của Chu Lạc Ly
Diệp Bắc Minh chẳng nỡ để Chu Lạc Ly đi chút nào: "Tứ sư tỷ, đệ..."
Chu Lạc Ly lấy hết can đảm, ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, đệ gọi tỷ là Lạc Ly được không?"
Chu Tể nhíu mày, định bụng đi tới tách hai người ra.
Song, Chu Đỗ Di lại lắc đầu với hắn ta, truyền âm bằng chân nguyên: "Thôi kệ đi, dù gì đây cũng là lần cuối cùng hai người họ được gặp nhau rồi".
Diệp Bắc Minh ngẩn người: "Chị... Lạc Ly".
Chu Lạc Ly tỏ ra giận dỗi: "Bỏ chữ chị đấy đi được không? Tỷ không muốn làm chị của đệ đâu!"
"Hơ..."
Diệp Bắc Minh trông có phần bối rối: "Lạc Ly".
"Ơi!"
Chu Lạc Ly đáp lại tiếng gọi của anh.
Ngay sau đó.
Cô ấy làm một hành động khiến cho bất cứ ai cũng sững sờ.
Chu Lạc Ly kề sát gương mặt mỹ miều của mình vào mặt Diệp Bắc Minh thật nhanh, hôn lên môi anh một cách chóng vánh: "Tiểu sư đệ, tỷ chờ đệ đến cưới tỷ đấy!"
Trời đất ơi!
Trong chớp mắt, máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi sùng sục cả lên.
Tay chân anh cứng đờ, dường như có một dòng điện vừa chạy xẹt qua người anh.
Chu Đỗ Di cũng ngây ra như phỗng khi chứng kiến cảnh tượng ấy ngay trước mắt mình.
Cô ta đứng đực mặt tại chỗ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, quở trách: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, sao còn chưa thả Lạc Ly ra hả!"
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Chu Tể: "Diệp Bắc Minh, mày còn ngoan cố ôm Lạc Ly nữa à?"
"Mày muốn chết đúng không?"
Tuy nhiên, Diệp Bắc Minh vẫn ôm ghì lấy Chu Lạc Ly như cũ, bỏ ngoài tai lời đe dọa của Chu Tể.
"Thằng nhóc kia, mày đúng là không biết sống chết mà!"
Chu Tể nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như rắn độc.
Ánh mắt ấy khiến người ta sởn cả gai ốc, rùng rợn cực kỳ.
Ngay sau đó.
Hắn ta ra tay.
Với tốc độ nhanh như tia chớp, Chu Tể cong năm ngón tay vồ về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh toan móc tim anh ra.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, anh tóm lấy cổ tay của Chu Tể.
Chu Tể giận quá hóa cười vì hành động của Diệp Bắc Minh: "Hừ, ôn con, mày còn dám... Á!"
Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh nắm chặt cổ tay.
Sau đó, anh bóp thật mạnh.
Nỗi đau đớn khủng khiếp ập tới, dường như xương cổ tay hắn ta sắp gãy đến nơi rồi.
Đôi mắt bồ câu của Chu Đỗ Di hiện lên nét hoảng hốt: "Ta đoán đúng rồi, quả nhiên thằng nhóc này không đơn giản chút nào!"
Gương mặt Chu Tể đỏ bừng vì đau: "Đường tỷ, tôi đau quá!"
"Đau chết đi được, thằng khốn này... Nó mạnh quá, tôi không chống lại được!"
"Nó vừa cầm cổ tay tôi là tôi không thể dùng được một chút chân nguyên nào!"
Chu Đỗ Di nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Người anh em Diệp, xin hãy dừng tay!"
Diệp Bắc Minh buông tay Chu Tể ra, đanh giọng cảnh cáo: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!"
"Nếu không nể tình anh cùng họ với Lạc Ly thì bất cứ ai muốn giết tôi, kẻ đó đều chết không nơi chôn thân cả!"
Chu Tể ôm lấy cổ tay sưng đỏ của mình: "Diệp Bắc Minh, mày được lắm!"
"Được lắm!"
Cơn nhức nhối âm ỉ nơi cổ tay khiến hắn ta xấu hổ và giận dữ như thể sắp bốc khói tới nơi.
Đường đường một người có cảnh giới Thánh Vương sơ kỳ như hắn ta mà lại bị một tên Võ Thần đe dọa ư?
Chắc chắn thằng khốn nạn này cố tình che giấu cảnh giới!
Chu Đỗ Di lạnh lùng nhắc nhở: "Chu Tể, câm miệng lại cho tôi, chê mình chưa đủ mất mặt à?"
Chu Tể ngậm miệng, không dám nói gì thêm nữa.
Có điều khi nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt hắn ta vẫn lạnh lùng cực kỳ.
Chu Đỗ Di nhìn về phía Chu Lạc Ly: "Lạc Ly, đến lúc phải đi rồi".
Chu Lạc Ly buông Diệp Bắc Minh ra một cách quyến luyến, rồi cô ấy xoay người, đi tới trước thi thể của Thôn Thiên Mãng.
Cô ấy đâm bảo kiếm đang cầm trên tay vào cơ thể Thôn Thiên Mãng, móc một viên tinh hạch ma thú đen tuyền ra.
"Tiểu sư đệ, có lẽ cái này sẽ có ích với đệ đấy".
Chu Lạc Ly đưa viên tinh hạch ma thú cấp mười một cho Diệp Bắc Minh.
Chu Tể cực kỳ căm tức: "Lạc Ly, anh mới là người giết Thôn Thiên Mãng cơ mà, sao em có thể tặng tinh hạch cho hắn ta chứ?"
Chu Lạc Ly lạnh lùng liếc xéo hắn ta: "Anh nghĩ tiểu sư đệ của tôi không thể giết Thôn Thiên Mãng được chắc?"
"Em!"
Chu Tể tức đến nỗi suýt chút nữa đã hộc máu.
Chu Đỗ Di lắc đầu với hắn ta, tỏ ý hắn ta đừng nói nữa.
"Hừ!"
Chu Tể hừ lạnh một tiếng, giận cá chém thớt với Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, một khi sự giận dữ của một người vượt quá giới hạn thì sẽ chết đấy!"
"Từ khi sinh ra đến nay, Chu Tể này chưa bao giờ tức giận đến thế lần nào, mày là người đầu tiên khiến tao tức tối đến vậy đấy!"
"Mày hãy chờ đấy, không lâu nữa thôi, tao sẽ cho mày biết thế nào là chết mà xác không ra hình người!"
Chu Tể thầm thề trong bụng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, tên Chu Tể đó có sát ý với cậu khiếp lắm đấy".
Diệp Bắc Minh chỉ trả lời bằng một câu: "Tôi cảm nhận được rồi. Nếu hắn ta dám ra tay với tôi thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!"
Anh không từ chối lòng tốt của Chu Lạc Ly.
Cất tinh hạch ma thú vào.
Chu Lạc Ly quay sang nhìn Chu Đỗ Di: "Chị Di, còn hoàng triều Đại Chu thì sao đây?"
Chu Đỗ Di thản nhiên đáp lời: "Tôi sẽ liên hệ với gia tộc để họ cử người đến đây chấn chỉnh tàn cuộc, nâng đỡ một người khác lên làm hoàng đế".
"Còn chuyện của triều đình thì không cần cô lo".
Dứt lời, cô ta còn liếc Diệp Bắc Minh một cách ẩn ý.
Dường như Chu Đỗ Di muốn nói với Diệp Bắc Minh rằng anh đừng hòng ngấp nghé hoàng triều Đại Chu.
Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi buồn cười.
Bởi vì vốn dĩ anh đâu thèm hứng thú gì với hoàng triều Đại Chu đâu.
"Được rồi".
Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy lại ôm chặt Diệp Bắc Minh thật lâu rồi mới xoay người rời đi.
Chương 664: Không thể để thần nữ Túc Hoàng chiếm cứ thân thể của đứa bé
Diệp Bắc Minh rời khỏi hoàng cung, trở lại Ám Dạ Vương phủ.
Sau đó thông báo cho mọi người tất cả mọi chuyện xảy ra trong hoàng cung!
"Cái gì?"
"Hoàng đế Đại Chu đã chết!"
"Nguyên nhân khiến nhà họ Diệp lúc trước bị đuổi giết, trốn vào Côn Luân Hư lại là như vậy?"
Diệp Nam Thiên nhìn về phương hướng Côn Luân Hư, mãi mà không có cách nào tiêu tan.
"Haiz!"
Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng: "Thần nhi, nếu đã như vậy, chúng ta ở lại nơi này có ý nghĩa gì đâu?"
Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: "Ông ngoại, ý của ông là?"
Diệp Nam Thiên có chút thất vọng: "Về Côn Luân Hư đi thôi, nơi đó thích hợp để nhà họ Diệp sinh sống hơn".
Bỗng nhiên.
Bịch!
Đám lão binh Diệp Chính Đức quỳ trên mặt đất.
"Mọi người làm gì vậy?", Diệp Nam Thiên sửng sốt.
Đám người Diệp Chính Đức trăm miệng một lời: "Chúng tôi nguyện đi theo lão gia, bảo vệ hậu nhân của Ám Dạ Vương!"
"Tốt, tốt!"
Đôi mắt Diệp Nam Thiên ướt át.
Mọi người đều nhất trí quyết định không ở lại hoàng triều Đại Chu.
Diệp Bắc Minh tôn trọng quyết định của mọi người, để Hạng Vô Nhai đưa đám người về Côn Luân.
"Bắc Minh, cháu có tính toán gì không?", Diệp Thanh Dương quan tâm hỏi.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Cậu, cháu còn chưa xử lý hết đám người năm đó đối phó với nhà họ Diệp đâu!"
"Đợi cháu giải quyết xong ân oán, cháu sẽ đến Thanh Huyền Tông".
...
Cùng lúc đó, đám người Chu Lạc Ly vừa rời khỏi hoàng triều Đại Chu hơn một ngàn dặm.
Chu Tể đột nhiên dừng lại.
Chu Đỗ Di nhướng mày nhìn sang: "Chu Tể, sao cậu lại dừng vậy?"
Chu Tể ôm bụng: "Chị họ, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái".
"Bụng hơi đau một chút, mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau".
"Đau bụng?"
Đương nhiên Chu Đỗ Di sẽ không tin hắn ta bị đau bụng!
Thân là người tu võ, không sợ giá lạnh nóng bức.
Độc dược còn không có tác dụng với bọn họ.
Càng không có khả năng đau bụng!
Chu Tể đang kiếm cớ rời đi một mình, thậm chí Chu Đỗ Di đã đoán được là bởi vì Diệp Bắc Minh.
Nhưng mà Chu Đỗ Di cũng không vạch trần, ngược lại cười một tiếng đầy thâm ý: "Chu Tể, vậy cậu cứ xử lý sạch sẽ trước đi!"
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "xử lý sạch sẽ".
Chu Tể nhếch miệng cười một tiếng: "Chị họ cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ".
...
Sau khi tiễn đám người nhà họ Diệp rời đi, Diệp Bắc Minh quay về Tam vương phủ.
Một trận giết chóc im ắng bắt đầu!
Năm đó, nhà họ Diệp bị hủy diệt bởi vì những người này.
Bây giờ là lúc đòi nợ cả gốc lẫn lãi!
Mười lăm phút sau.
Diệp Bắc Minh áo không nhuốm máu, rời khỏi Tam vương phủ.
Đi thẳng đến Bát vương phủ!
Mười lăm phút sau, trong Bát vương phủ đã không còn một người sống!
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng về hướng phủ đệ của các lão Trịnh.
Ngày hôm đó, trên bầu trời Long Đô Đại Chu nhuốm đầy máu tươi, vô số vương công quý tộc đều cảm thấy bất an!
Cùng lúc đó.
Trên một hòn đảo ở biển sâu vô tận, một cô gái đang ngồi xếp bằng.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, chân nguyên bên ngoài cơ thể phun trào, từng luồng hơi lạnh điên cuồng đánh tới giống như nước suối!
Hòn đảo vốn dĩ bốn mùa như xuân, giờ phút này trên mặt đất lại ngưng kết ra một tầng sương lạnh.
Cô gái này chính là Tôn Thiến!
Hai người Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết điều động nội lực, rót vào trong cơ thể của Tôn Thiến.
Không biết qua bao lâu!
Phụt!
Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi mở mắt ra: "Cuối cùng… cuối cùng cũng tạm thời khống chế được bà ta rồi!"
Hạ Nhược Tuyết có chút bận tâm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thần nữ Túc Hoàng sẽ thật sự chiếm cứ cơ thể đứa bé trong bụng của cậu mất!"
Phần bụng của Tôn Thiến có chút nhô ra.
Hiển nhiên là đã mang thai mấy tháng!
Thân thể mềm mại của Tôn Thiến đang run rẩy: "Không có cách nào cả, chỉ có thể tạm thời áp chế".
"Để đứa bé ra đời muộn một chút, trước khi đứa bé ra đời nhất định phải khống chế được thần nữ Túc Hoàng!"
"Nếu không một khi bà ta ra đời cùng với con của tớ, sẽ có thể hoàn toàn chiếm cứ cơ thể của con tớ!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhược Dư là vẻ nghiêm túc: "Đây là đứa con của chị và Bắc Minh, bọn em không thể để nó xảy ra chuyện được!"
"Nhược Tuyết, chúng ta hãy nghĩ biện pháp đi!"
"Cho dù như thế nào, nhất định không thể để thần nữ Túc Hoàng chiếm cứ thân thể của đứa bé!"
Hạ Nhược Tuyết gật đầu: "Được!"
...
Sau khi rời khỏi gia tộc cuối cùng, trên bầu trời toàn bộ Long Đô Đại Chu chỉ còn lại gió tanh mưa máu.
Thần chết giáng lâm, phong vân biến ảo!
"Hai mươi mốt gia tộc ở Long Đô đã hoàn toàn bị hủy diệt!"
"Bây giờ chỉ còn lại..."
"Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!"
"Nhà họ Hoàng ở Long Hà!"
"Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!"
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, trực tiếp rời khỏi Long Đô, đi về hướng nhà họ Hoàng ở Long Hà gần nhất.
Vừa rời khỏi Long Đô Đại Chu năm mươi dặm, Diệp Bắc Minh đã cảm giác được một sự nguy hiểm!
Xoẹt!
Một luồng ánh sáng màu đen lao vút qua, gần như xé rách không khí.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh, một thanh trường thương màu đen đánh tới, gần như lao qua sát cơ thể anh.
Ầm!
Trường thương đâm vào mặt đất, nổ tung một tiếng ầm vang, tạo ra một cái hố kinh khủng.
"Tên nhóc kia, phản ứng nhanh đấy, chỉ tiếc là hôm nay cậu vẫn sẽ phải chết!"
Một bóng người đi ra từ chỗ tối, cong khóe miệng nở nụ cười gằn bình tĩnh!
Chương 665: Anh tự bạo đi
Trường thương màu đen bay trở về, rơi vào trong tay người này.
Chính là Chu Tể.
Chít chít chít!
Trên vai Chu Tể có một con chuột ma với bộ lông màu vàng óng, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
"Chắc hẳn trên người cậu có không ít bảo bối tốt đi?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Tầm Bảo Thử mà tôi nuôi vẫn luôn xao động bất an trong nhẫn trữ vật!"
"Tên kia, hãy giao tất cả bảo vật trên tay cậu ra, sau đó lại tự phế võ công, quỳ gối ở đây dập đầu một trăm cái!"
Chu Tể độc ác cười, duỗi một ngón tay ra ngoắc ngoắc: "Có lẽ, tôi sẽ cho cậu được chết toàn thây!"
Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: "Đây là ý của anh, hay là ý của Chu Đỗ Di?"
Sắc mặt Chu Tể trầm xuống!
Hắn ta đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Diệp Bắc Minh!
Hoảng sợ!
Cầu xin tha thứ!
Sợ hãi!
Chạy trốn!
Duy chỉ không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại bình tĩnh như vậy, hắn ta trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, cậu còn chưa hiểu tình cảnh của mình đúng không? Cậu cho rằng Lạc Ly ở chỗ này sao?"
"Không có Lạc Ly bảo vệ cậu, cậu chỉ là một tên vô dụng thôi!"
Ầm!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm.
Anh bước ra một bước, phía sau lôi ảnh trùng trùng!
Thần Ma Liêm Đao trong nháy mắt xuất hiện trong tay anh, mang theo một luồng ma khí màu đen kinh khủng, khiến người ta có một cảm giác khát máu điên cuồng!
Lưỡi đao sắc bén thon dài, bên trên còn có đầu lâu quỷ hồn vặn vẹo!
Chu Tể không nhịn được run rẩy một chút!
Binh khí thật quỷ dị!
Trong nháy mắt hắn ta đã kịp phản ứng, vô cùng giận dữ: "Tên kia, cậu thì tính là cái gì?"
"Lại dám chủ động ra tay với tôi ư?"
"Hôm nay ông đây sẽ khiến cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Trường thương trong tay Chu Tể cuốn lên một đống gió lốc, lao như bay về phía Diệp Bắc Minh!
Bốn phía toàn là đất cát bụi bặm, mây gió biến sắc, hoa cỏ cây cối đều bị nhổ tận gốc!
"Leng keng" một tiếng vang thật lớn.
Trường thương màu đen va chạm với Thần Ma Liêm Đao, trong nháy mắt đã nổ tung!
Trực tiếp vỡ nát!
Chu Tể đứng mũi chịu sào, gang bàn tay cũng nổ tung, hai tay đẫm máu.
Cả người bị khí thế của vụ nổ đánh bay ra ngoài!
Lục phủ ngũ tạng đau rát, khóe miệng còn tràn ra máu tươi.
Chu Tể vô cùng kinh ngạc: "Cậu! Tại sao lại như vậy?"
"Đây là binh khí đẳng cấp gì?"
Một giây sau.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Tể hóa thành tham lam, trên trán của hắn ta nổi gân xanh, sắc mặt điên cuồng: "Ha ha ha, ông trời đúng là quá tốt với tôi, biết Chu Tể tôi đang thiếu một binh khí tiện tay!"
"Tên kia, Chu Tể tôi muốn thanh liêm đao này của cậu!"
"Vừa rồi còn nghĩ đến việc chơi đùa với cậu.
Nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết!"
"Hãy mở mang kiến thức xem thực lực chân chính của Thánh Vương là như thế nào đi!"
Chu Tể lau sạch máu tươi ở khóe miệng, khí thế tăng vọt.
Hắn ta lấy ra một thanh bảo đao màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, lại xông lên một lần nữa.
Xoẹt!
Đao khí màu vàng dài chừng trăm trượng, từ trên trời giáng xuống!
Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, chém về phía trước!
Bảo đao màu vang nổ tung, Chu Tể bay ra ngoài giống như chó chết!
Không chịu nổi một kích!
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Chu Tể điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ bừng đứng lên: "Tôi là Thánh Vương, mẹ nó cậu là tạp chủng gì chứ? Chỉ bằng cậu mà cũng có thể làm tôi bị thương ư?"
"Giết!"
Chu Tể điên rồi!
Đối với hắn ta mà nói, đây chính là nhục nhã!
Chu Tể điên cuồng chém tới!
Thần Ma Liêm Đao xẹt qua giống như giết chó!
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé.
Một cánh tay của Chu Tể bay ra ngoài!
"A! tay của tôi! Diệp Bắc Minh cậu dám chặt đứt tay của tôi?"
Chu Tể gào thét giống như chó điên, trong đôi mắt toàn là tơ máu, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu có biết một cánh tay của tôi quan trọng thế nào không?"
"Cậu đã chặt đứt con đường võ đạo của tôi rồi! A! Diệp Bắc Minh!"
Từ đầu đến cuối, Diệp Bắc Minh đều không nói một câu nào.
Phập!
Thần Ma Liêm Đao lại chém xuống một lần nữa!
Một cái chân của Chu Tể bị chém đứt!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ dãy núi!
Phập!
Thần Ma Liêm Đao rơi xuống lần thứ ba, Chu Tể lại một lần nữa cảm nhận được đùi tách rời khỏi thân thể.
Cuối cùng hắn ta đã luống cuống!
Trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, hắn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, nếu cậu còn dám tổn thương một sợi lông của tôi, tôi sẽ trực tiếp tự bạo!"
Hắn ta há to miệng thở hổn hển, bên trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Vẻ mặt hắn ta vô cùng nhăn nhó, trong đôi mắt toàn là tơ máu: "Tôi là Thánh Vương, nếu tôi tự bạo, tất cả sinh mệnh của mọi người trong phạm vi một trăm dặm đều sẽ bốc hơi!"
"Cho dù là cậu cũng sẽ phải chôn cùng với tôi!"
"Diệp Bắc Minh, cậu muốn cùng chết sao?"
"Nói đi!"
"Mẹ nó cậu nói đi!"
"Vì sao cậu không nói lời nào? Giả vờ thâm trầm đúng không?"
Chu Tể sắp điên rồi.
Phập!
Thần Ma Liêm Đao lại rơi xuống một lần nữa với tiếng sét đánh không kịp bịt tai, xuyên qua đan điền của Chu Tể!
Cuối cùng.
Giọng nói bình tĩnh của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Anh tự bạo đi!"
"Cậu!"
Cả người Chu Tể run rẩy, hoàn toàn tuyệt vọng.
Đan điền bị xuyên qua, đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hắn ta còn tự bạo thế nào nữa!