Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806: Kẻ này quả thật có chút nghịch thiên

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh một tiếng: "Nhóc con, không phải vừa rồi cậu còn rất bình tĩnh sao?"

"Sao bây giờ lại không bình tĩnh nữa?"

"Bản tháp có thể nói cho cậu biết một tin tức, con long hồn này chẳng những có thể trở thành kiếm linh của cậu!"

"Mà nó cũng có thể trở thành kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Kiếm hồn là cái gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Kiếm hồn là thứ sau khi kiếm linh tiến hóa biến thành!"

"Kiếm linh có thể để binh khí sinh ra ý thức, kiếm hồn giống như là con người có được linh hồn vậy!"

"Nói một cách khác, tôi là tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

"Đậu má!"

Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Tôi đã hiểu vì sao ông lại kích động như vậy rồi!"

"Bởi vì tôi còn kích động hơn cả ông!"

"Mau nói cho tôi biết, phải dùng biện pháp gì mới có thể thu phục được con long hồn này?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: "Biện pháp đơn giản nhất là đánh bại nó!"

...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài.

Chuyện xảy ra ở trong Trụy Long cốc truyền đi như sóng biển.

Gần như chỉ trong vòng một giờ, chuyện này đã truyền ra khắp những gia tộc Thượng Cổ như nhà họ Chu, nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo.

"Lăng Thăng Long chết rồi?"

"Ngạo Cửu Thiên cũng chết!"

"Lãnh Vô Thần cũng đã chết?"

"Thạch bà bà và Quỷ Y Môn lão tổ cũng ngã xuống?"

"Đám người tu võ cấp cao của nhà họ Thương, nhà họ Hùng, nhà họ Phương, nhà họ Nguyên, nhà họ Hứa đều bị diệt toàn bộ?"

Sau khi đám nhân vật cấp cao của những tông môn và thế lực khác biết được việc này, tất cả đều há to miệng!

Hoàn toàn nghẹn ngào!

...

Nhà họ Đỗ, trong thư phòng của gia chủ.

Một người đàn ông trung niên nhìn mật thám quỳ trên mặt đất, kinh hãi đứng lên!

Đây là chủ nhân nhà họ Đỗ, Đỗ Vũ Hằng!

Giờ phút này, trên mặt Đỗ Vũ Hằng toàn là vẻ không dám tin: "Mấy trăm ngàn người tu võ còn không thể giết chết một mình nữ hoàng Độc Tiên? Không thể nào!"

Mật thám quỳ trên mặt đất trả lời: "Gia chủ, ngài đoán đúng rồi".

"Đúng là không phải một mình nữ hoàng Độc Tiên giết hết những người này!"

Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh nóng lòng nói: "Mau nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Mật thám thấp giọng nói: "Bẩm tiểu thư, tôi mới nhận được tin tức mới nhất từ trong miệng một vị nguyên lão của Võ Đạo Minh!"

"Diệp Bắc Minh, là Diệp Bắc Minh làm!"

"Cái gì?"

Đỗ Vũ Hằng ngây người: "Diệp Bắc Minh? Làm sao có thể!"

"Không phải cậu ta mới vừa rời đi từ nhà họ Chu sao? Sao cậu ta lại đến Trụy Long cốc?"

Đỗ Băng Nhược mở to đôi mắt đẹp: "Quả nhiên là anh ấy!"

Mật thám gật đầu: "Đúng vậy!"

Đỗ Vũ Hằng có chút choáng váng!

Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh kích động nhìn về phía Đỗ Vũ Hằng: "Bố, con nói không sai chứ?"

"Trước đó bố hạ lệnh muốn truy sát nữ hoàng Độc Tiên, nếu không phải con ngăn lại, chắc chắn một đám cao thủ nhà họ Đỗ chúng ta cũng sẽ chết hết!"

Khuôn mặt già nua của Đỗ Vũ Hằng vô cùng nghiêm nghị, chỉ cảm thấy hoảng sợ: "Con nói đúng, kẻ này quả thật có chút nghịch thiên!"

Ánh mắt của Đỗ Băng Nhược ngưng tụ: "Bố, cơ hội của chúng ta đã đến rồi!"

"Dù sao những gia tộc Thượng Cổ kia cũng không để ý đến nhà họ Đỗ!"

"Không bằng chúng ta hãy hợp tác với Thanh Huyền Tông đi!"

Đỗ Vũ Hằng vô cùng quả quyết từ chối: "Không được!"

Ánh mắt Đỗ Băng Nhược đỏ bừng: "Bố, vì sao chứ?"

"Đây là cơ hội tốt nhất, con gái cho rằng Thanh Huyền Tông dưới sự dẫn dắt của Diệp Bắc Minh, nhất định có thể vùng lên!"

Đỗ Vũ Hằng hừ lạnh một tiếng: "Con gái, con suy nghĩ nhiều rồi!"

"Một mình Diệp Bắc Minh không có cách nào đối địch với gia tộc Thượng Cổ đâu!"

"Nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng còn chưa thật sự ra tay đâu, mặc dù Ngạo Cửu Thiên và Lăng Thăng Long đã chết!"

"Nhưng mà…"

Ông ta cười một tiếng đầy ẩn ý: "Con cho rằng Diệp Bắc Minh thật sự có tư cách chống lại nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng sao?"

"Căn cơ của gia tộc Thượng Cổ vô cùng khủng bố!"

"Mười tên Diệp Bắc Minh chắc chắn cũng sẽ phải chết, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi".

Đỗ Băng Nhược gấp gáp: "Nhưng mà bố, Diệp Bắc Minh tuyệt đối không phải người bình thường!"

"Không phải chúng ta đã điều tra tin tức về anh ấy rồi sao?"

"Anh ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông chưa được ba tháng đã trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông rồi!"

"Đồng thời, tu vi của anh ấy cũng tăng lên quá nhanh".

"Trong tay anh ấy còn có những thứ vô cùng kinh khủng như kiếm Long Đồ, Lôi Bạo Châu!"

"Chứ đừng nói đến anh ấy còn có y thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần nữa!"

"Con gái cho là người mà chúng ta nên nịnh bợ không phải Diệp Bắc Minh, mà là nhân vật sau lưng Diệp Bắc Minh!"

Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược đỏ bừng, vô cùng nóng nảy.

Sắc mặt Đỗ Vũ Hằng trầm xuống: "Được rồi, đừng nói nữa!"

"Bố đã quyết định rồi!"

Lúc này.

"Báo!"

Lại một mật thám nữa xông tới.

Quỳ xuống đất bịch một tiếng!

"Có chuyện gì, nói!"

Sắc mặt Đỗ Vũ Hằng vô cùng nghiêm túc.

Mật thám nuốt nước miếng: "Hồi bẩm gia chủ, tin tức mới nhất!"

"Bảy vị lão tổ của nhà họ Chu hạ lệnh, bắt đầu từ năm giờ trước đó".

"Diệp Bắc Minh đã được liệt vào danh sách những người mà nhà họ Chu không thể trêu chọc!"

"Bất kỳ kẻ nào trong nhà họ Chu, thậm chí là bất kỳ tông môn, gia tộc, thế lực nào lệ thuộc vào nhà họ Chu!"

"Bắt đầu từ năm giờ trước, bất cứ ai gặp Diệp Bắc Minh cũng giống như gặp bảy vị lão tổ!"

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn ngây người: "Cái gì?"

Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược co rụt vào: "Bố, bố đã thấy chưa? Có lẽ nhà họ Chu đã biết một chút tình huống rồi!"

Đỗ Vũ Hằng á khẩu không trả lời được.
Chương 807: Tin tức truyền đi chóng vánh

Cộp cộp cộp!

Lại một loạt tiếng bước chân đầy vội vã vang lên, thám tử thứ ba của nhà họ Đỗ chạy xộc vào trong: "Báo... báo cáo gia chủ, Trụy Long cốc có biến!"

Đỗ Vũ Hằng giận dữ quát tháo: "Cậu không biết quy định nhà họ Đỗ viết gì à?"

"Ai cho phép cậu chạy xồng xộc vào đây như thế?"

Một luồng uy áp khủng khiếp dội tới.

Tên thám tử thứ ba gần như nằm oặt ra đất, gã ta túa mồ hôi như suối: "Gia chủ, thuộc hạ biết lỗi".

"Khoan đã, lúc nãy cậu vừa mới nói gì?", bấy giờ Đỗ Vũ Hằng mới phản ứng kịp.

Tên thám tử thứ ba run rẩy trả lời: "Báo... báo cáo gia chủ..."

"Không đúng, câu sau ấy!"

Đỗ Vũ Hằng lắc đầu.

Gã ta nói tiếp: "Trụy Long cốc có biến!"

Con ngươi Đỗ Vũ Hằng bỗng co rút: "Mau nói đi, Trụy Long cốc xảy ra chuyện gì?"

Tên thám tử thứ ba đổ mồ hôi như suối: "Gia chủ, cách đây mười lăm phút đã xảy ra một trận động đất tại Trụy Long cốc!"

"Thậm chí còn có tiếng rồng gào thét nữa, có người dùng lưu ảnh thạch ghi lại cảnh tượng đó..."

Gã ta vừa nói vừa dâng một cái lưu ảnh thạch lên.

Đỗ Vũ Hằng rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.

Hình ảnh khiến cả hai người run bần bật hiện ra trước mắt.

Trong hình là một sơn cốc, đó chính là Trụy Long cốc!

Ảo ảnh của một con huyết long trông cực kỳ đáng sợ đang được ngưng tụ phía trên sơn cốc!

Con huyết long ấy toát lên vẻ uy nghiêm không gì sánh được.

Mặc dù đây chỉ là hình ảnh chiếu lại thôi nhưng hơi thở hùng mạnh của nó vẫn gây sức ép to lớn đến mức khiến hai bố con không tài nào thở nổi.

"Ảo ảnh một con huyết long ư? Bố ơi, chuyện này là sao thế?"

Đỗ Băng Nhược á khẩu, chỉ biết trợn mắt trân trối nhìn cảnh tượng ở phía đối diện.

Đỗ Vũ Hằng cũng cực kỳ sửng sốt, nét mặt ông ta nặng nề: "Bố cũng không biết nữa, con mau đi mời ông chú tư của con tới đây!"

"Dạ!"

Giọng Đỗ Băng Nhược vọng lại từ ngoài cửa, cô ta nhanh nhẹn rời khỏi đây.

Mười lăm phút sau, một ông lão với gương mặt nghiêm nghị mở cửa đi vào.

"Vũ Hằng, cậu tìm lão phu có chuyện gì không?"

Giọng một người đầy phàn nàn cất lên: "Lão phu đang định bế quan, từ nay về sau, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền lão phu".

Đỗ Kiêu!

Đây là một trong các lão tổ của nhà họ Đỗ, tính cách xem như khá hiền hòa.

"Cháu chào ông chú tư!"

Đỗ Băng Nhược tiến lên cúi người chào hỏi.

Đỗ Vũ Hằng liến thoắng bảo: "Ông chú tư, cuối cùng ông cũng tới rồi!"

"Mới vừa rồi..."

Ông ta kể lại đầu đuôi sự tình vừa xảy ra, đưa cả lưu ảnh thạch cho Đỗ Kiêu.

Đỗ Vũ Hằng rót một luồng chân nguyên vào.

Hình ảnh mới nãy lại được tái hiện.

"Chuyện này..."

Đỗ Kiêu trợn to hai mắt, ánh mắt lão ta ánh lên sự thèm thuồng cháy bỏng rất rõ, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Trời đất!"

Đỗ Kiêu hít một hơi thật sâu: "Trời đất, không ngờ truyền thuyết lại là thật!"

"Long hồn, không ngờ đó lại là long hồn!"

Lão ta mừng đến mức khua chân múa tay: "Hahaha, trời giúp nhà họ Đỗ mình rồi!"

Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược trố mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy cực kỳ rúng động.

Đỗ Băng Nhược hỏi: "Ông chú tư, long hồn nghĩa là gì ạ?"

Mặc dù Đỗ Kiêu đã già cỗi nhưng sự chấn động ấy vẫn làm lão ta run bần bật, lão ta lúc thì khóc, lúc thì cười phá lên: "Hahahaha!"

"Đi thôi, mau đến Trụy Long cốc, không có thời gian giải thích đâu!"

"Nếu như nhà họ Đỗ có được mảnh long hồn này thì từ nay về sau, gia tộc thượng cổ gì đấy!"

"Cũng chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Đỗ cả!"

...

Cùng lúc đó, tại phòng họp của nhà họ Ngạo.

Những người ở đây mới vừa hay tin Ngạo Cửu Thiên đã chết trong tay Diệp Bắc Minh.

Bầu không khí vô cùng nặng nề.

"Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Đột nhiên, một ông lão đẩy bật cửa ra: "Theo tin tức mới nhất, vừa có một long hồn xuất hiện tại Trụy Long cốc!"

"Cái gì cơ?"

Tất cả những ai có mặt tại phòng họp đều thảng thốt đứng bật dậy.

"Đi thôi!"

Toàn bộ đổ xô ùa ra khỏi nhà họ Ngạo.

...

Tại nhà họ Lăng.

"Sao cơ? Long hồn à!"

"Mau đến Trụy Long cốc, nhất định không được để bọn chúng nhanh chân giành trước!"

...

Nhà họ Dạ.

"Đến Trụy Long cốc mau lên! Truyền thuyết là thật rồi!"

"Cách đây trăm ngàn năm về trước, có một Chân Long chết tại Trụy Long cốc thật!"

...

Gia tộc Đạm Đài.

Đạm Đài Lâm vừa về đến gia tộc, chưa kịp báo cáo lên trên chuyện Diệp Bắc Minh.

Thì tin tức phát hiện long hồn tại Trụy Long cốc đã được truyền về!

Đạm Đài Lâm kích động đến mức cơ thể mềm mại cũng run rẩy: "Long hồn ư? Đi thôi! Đến Trụy Long cốc nhanh lên!"

Đạm Đài Trần sửng sốt: "Chị Lâm, chúng ta không bẩm báo chuyện Diệp Bắc Minh à?"

Đạm Đài Lâm giậm chân một cái: "Đã phát hiện long hồn rồi thì chuyện gì cũng phải tạm gác lại hết!"

"Một tên Diệp Bắc Minh nhỏ nhoi đâu có quan trọng bằng long hồn chứ!"

...

Tại nhà họ Chu, trong đại điện tiếp khách.

Một người phụ nữ toát lên khí chất duyên dáng, sang trọng mỉm cười: "Lạc Ly khác hồi nhỏ thật đấy, thành thiếu nữ rồi đúng là khác hẳn!"

Chu Lạc Ly đoan trang ngồi tại chỗ, mỉm cười xem như đáp lại.

Thanh niên ngồi cạnh người phụ nữ thể hiện tình yêu mãnh liệt của mình qua ánh mắt rất rõ: "Lạc Ly, từ nhỏ em và anh đã là thanh mai trúc mã rồi".

"Một khi chúng ta kết hôn với nhau thì cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là một giai thoại trong số các gia tộc thượng cổ".

Chu Lạc Ly hơi nhíu mày.

Bóng hình Diệp Bắc Minh bỗng dưng vụt qua thật nhanh trong lòng cô ấy.

Cô ấy càng thấy chán ghét tên thanh niên trước mặt hơn.

Bỗng nhiên.

"Báo cáo, lão tổ, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Một người đàn ông trung niên xông vào.

Ông lão ngồi trên ghế chủ tọa oai nghiêm quát tháo: "Cậu không thấy khách quý đang ở đây à?"

Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua người phụ nữ và thanh niên, ngập ngừng như muốn nói lại thôi: "Nhưng lão tổ, chuyện này..."

Đồng tử người phụ nữ khẽ nhúc nhích: "Lão tổ Đỉnh Phong, nếu có chuyện quan trọng xảy ra thì cứ nói, đừng ngại".

Chất giọng đầy oai vệ của Chu Đỉnh Phong cất lên: "Nói đi".

Người đàn ông hít sâu một hơi: "Phù! Lão tổ, đã phát hiện một long hồn ở Trụy Long cốc ạ!"
Chương 808: Cuộc hội ngộ

"Hiện giờ, các gia tộc thượng cổ có tiếng cũng như các tông môn đứng đầu đang ráo riết kéo nhau đến Trụy Long cốc!"

Trong thoáng chốc, bầu không khí trong đại điện yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Người phụ nữ kích động đứng bật dậy: "Dung Nhi, long hồn kìa!"

"Cơ hội của con đã tới rồi, mau, đến Trụy Long cốc thôi!"

...

Ngày hôm nay, tất cả các gia tộc thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy đều rục rịch vì tin tức.

Sau khi biết một mảnh long hồn xuất hiện tại Trụy Long cốc, các tông môn và thế lực đứng đầu ồ ạt tập trung tại đây.

Thậm chí, ngay cả những người ở Thanh Huyền Tông khi nghe nói Diệp Bắc Minh đang ở Trụy Long cốc.

Các sư tỷ của Diệp Bắc Minh cũng ráo riết chạy đến!

...

Giờ phút này.

Sâu trong Trụy Long cốc, dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh gần như sôi trào.

Anh cầm kiếm Đoạn Long trên tay, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh long hồn đang lơ lửng giữa không trung.

"Phụt!"

Anh phun một ngụm máu tươi: "Long hồn này mạnh thật, đánh những một ngàn bảy trăm chín mươi tám hiệp".

"Tức là đánh tận sáu tiếng liền, thế mà nó vẫn chưa chịu đầu hàng là sao?!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất lời: "Cậu tưởng long hồn giống thú hồn hả?"

"Rồng là thần thú, làm gì có chuyện đầu hàng một cách dễ dàng như thế".

"Nhóc con, nhanh lên, có người tới kìa!"

...

Cùng lúc đó.

Ở bên ngoài Trụy Long cốc, nhà họ Đỗ là thế lực đầu tiên chạy đến hiện trường.

Bọn họ bàng hoàng trông ra khoảng trời vời vợi nằm sâu trong Trụy Long cốc.

Ở đó, một con huyết long đang gầm thét giữa bầu trời đêm.

Bên cạnh đó còn có một bóng người không thấy rõ mặt mũi, kẻ đó đang cầm một thanh kiếm đen chiến đấu với huyết long.

"Không ngờ là long hồn thật kìa!"

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Kiêu đỏ bừng, đây là lần đầu tiên trong đời lão ta kích động đến như vậy.

Đồng tử đục ngầu của lão ta co rụt, Đỗ Kiêu nhìn về phía các thành viên của Võ Đạo Minh: "Tôn Kiếm Khung, người của Võ Đạo Minh các cậu ở đây suốt từ nãy đến giờ, cậu mau nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi!"

"Tiền bối Đỗ Kiêu?"

Tôn Kiếm Khung nhận ra ông lão này.

Đây là một trong những vị lão tổ với tu vi cảnh giới Thần Chủ của nhà họ Đỗ!

Ông ta cảm nhận được sức ép lớn khủng khiếp đang đè nặng trên vai mình: "Chúng tôi cũng không biết nữa, anh Diệp đuổi chúng tôi ra khỏi Trụy Long cốc".

"Chúng tôi vừa định đi về thì bên trong đã như vậy rồi".

Những người tại đây tái mặt.

"Anh Diệp?"

"Anh Diệp ư?"

Đỗ Kiêu trầm giọng hỏi.

Tôn Kiếm Khung nuốt nước miếng: "Đúng vậy".

Đỗ Kiêu không dám chậm trễ thêm một phút giây nào: "Đi mau!"

Nhà họ Đỗ vừa rời khỏi đây thì người của gia tộc Đạm Đài vừa kịp chạy tới.

Dò hỏi Tôn Kiếm Khung mấy câu như thường lệ, sau khi nghe nói người của nhà họ Đỗ đã tiến vào Trụy Long cốc.

Ai nấy cũng biến sắc: "Nhanh lên, đừng để bọn nhà họ Đỗ nhanh chân giành trước!"

Kế đó.

Một đám lão già của nhà họ Dạ chạy tới hiện trường, thấy huyết long trên bầu trời Trụy Long cốc, con ngươi họ đều co rút lại.

Bọn họ ba chân bốn cẳng lao vào cốc.

Một giây sau đó.

Chu Cửu U của nhà họ Chu đích thân dẫn người chạy đến hiện trường, tiến vào Trụy Long cốc.

Người của nhà họ Ngạo và nhà họ Lăng cũng đã xuất hiện, vẻ lạnh lùng vốn hiện hữu trên mặt họ nay đã biến mất tăm.

Không lâu sau.

Người của nhà họ Chu cũng đã tới.

Chu Lạc Ly vừa nhìn thấy thân hình giữa không trung thì ngay lập tức thét lên: "Là tiểu sư đệ!"

Người phụ nữ theo nhà họ Chu đến đây kích động đến mức cả người run rẩy: "Đúng là long hồn thật rồi, nhìn vào hơi thở của long hồn này, nó ít nhất cũng được một trăm ngàn năm rồi!"

"Dung Nhi, cơ hội của con đến rồi!"

Dư Thục Nhàn hào hứng tới nỗi lồng ngực cũng run run.

"Nào, mau vào đây với mẹ!"

Thanh niên kế bên mặt đỏ tía tai: "Vâng, thưa mẹ!"

Vụt! Vụt!

Hai bóng người kế bên chợt lóe lên rồi biến mất, không thèm ngó ngàng gì đến các thành viên trong nhà họ Chu.

"Lão tổ, hai mẹ con này thật là quá đáng!"

"Thái độ gì thế? Có Đại Lục Thượng Cổ làm chỗ dựa thì hay lắm à?"

"Đúng đấy, chẳng biết bọn họ xem nhà họ Chu chúng ta ra gì nữa!"

Một số người trong nhà họ Chu tỏ ra giận dữ.

Chu Đỉnh Phong khẽ lắc đầu: "Thôi, chúng ta cũng vào đi".

Một giọng nói đầy bất ngờ xen lẫn vui mừng vang lên từ đằng sau Chu Lạc Ly: "Tứ sư tỷ, đúng là chị thật này!"

Cô ấy quay đầu lại.

Hóa ra là người của Thanh Huyền Tông đang khoan thai đi tới.

"Tiểu Thập, Tiểu Cửu, Tiểu Bát, Tiểu Thất, Tiểu Ngũ, sao các em lại đến đây!"

Chu Lạc Ly hết sức kích động.

Cô ấy tiến lên một bước, đi đến bên cạnh mọi người.

Liễu Như Khanh nắm lấy bàn tay của Chu Lạc Ly: "Tứ sư tỷ, lâu rồi không gặp!

"Tứ sư tỷ!"

"Thật tốt quá, chị cũng ở đây!"

Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên và Khương Tử Cơ vây quanh Chu Lạc Ly.

Mãi đến lúc này các tỷ muội mới có dịp gặp nhau nên họ vui mừng khôn xiết.

"Tứ sư tỷ, bọn em nghe nói tiểu sư đệ đang ở Trụy Long cốc nên mới đến đây".

"Sao tứ sư tỷ cũng ở đây thế ạ?"

Chu Lạc Ly khẽ mỉm cười: "Chị đi cùng gia tộc đến đây".

Sau đó cô ấy nhìn về phía nơi người của nhà họ Chu đang đứng.

Chu Đỉnh Phong lên tiếng: "Được rồi, Lạc Ly".

"Các cháu đợi chuyện này kết thúc rồi ôn chuyện thì lão phu sẽ không phản đối đâu".
Chương 809: Liệu có thể thu phục?

"Chuyện long hồn hết sức quan trọng, đi vào đã rồi tính sau".

Chu Lạc Ly gật đầu: "Vâng, lão tổ".

Sau khi giải thích đôi ba câu với sư muội, cô ấy trở về với đám người nhà họ Chu rồi nhanh chóng tiến vào Trụy Long cốc.

Người của Thanh Huyền Tông thấy vậy thì cũng theo họ đi vào.

Trong Trụy Long cốc lúc này người đông như mắc cửi.

Trên bầu trời đêm thăm thẳm ở đằng trước, ảo ảnh một long hồn đang gào thét dữ tợn, đối diện là một người đàn ông đang cầm một thanh bảo kiếm điêu khắc long văn chiến đấu với huyết long.

Sau khi có mặt tại đây, người của nhà họ Đỗ, nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Da và gia tộc Đạm Đài đều đứng yên không nhúc nhích.

Tất cả đều bàng quan theo dõi cuộc chiến giữa Diệp Bắc Minh và long hồn.

Người của Thanh Huyền Tông đã chạy tới nơi.

Trong lòng Vương Như Yên vừa mừng vừa bất ngờ khôn xiết: "Đúng là tiểu sư đệ thật rồi!"

Hoàng hậu Hồng Đào reo lên: "Tam sư tỷ, Tam sư tỷ cũng ở đây kìa!"

"Tam sư tỷ!"

"Bọn em ở đây nè!"

Tại một vị trí sâu trong Trụy Long cốc, Tiểu Độc Tiên ngoái đầu lại nhìn: "Sao các em lại kéo nhau đến đây hết thế này?"

Mọi người chạy ùa qua, hội họp với Tiểu Độc Tiên.

Đông đảo người tu võ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm về phía đó.

"Sao lại nhiều mỹ nhân thế này?"

"Bọn họ là ai thế?"

"Nghe họ nói chuyện hình như đều xuất thân cùng một sư môn đấy!"

Bất cứ ai trong hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên mà đứng riêng một mình thì đều là người con gái kiều diễm với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cả.

Ấy vậy mà bọn họ lại quen biết nhau.

Hơn nữa lại còn là sư tỷ muội?

Một người thanh niên ghen tị cho hay: "Tôi biết họ là ai, những cô gái ấy đều là sư tỷ của Diệp Bắc Minh".

"Cái gì cơ?"

"Đậu xanh rau má, không phải chứ? Những cô gái ấy đều là sư tỷ của Diệp Bắc Minh thật sao?"

"Đệt mợ! Thằng ranh này có tài đức gì mà có nhiều sư tỷ đẹp hớp hồn thế?"

Vô số người ghen tỵ đến mức mắt đỏ ngầu.

Đột nhiên, một biến cố xảy ra.

Gào!

Ảo ảnh long hồn gầm thét, vươn một cái móng rồng ra toan tóm lấy đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mạnh mẽ bổ kiếm từ trên không xuống.

Trong chớp mắt, hai loại hơi thở khác nhau một trời một vực bộc phát ra từ sau lưng anh.

Một bên là huyết long dữ tợn rít gào trong một làn sương máu.

Một bên là một con Tổ Long ngút ngàn bay lên trong mảng ma khí mênh mông.

Chúng va uỳnh vào ảo ảnh long hồn một cách không chút khoan nhượng.

"Gào..."

Ảo ảnh long hồn đau đớn rên rỉ, không ngờ long hồn lại trở nên ảm đạm.

Vài người đàn ông trung niên lo lắng tiến lên: "Lão tổ, chúng ta có cần ra tay không? Nhỡ chẳng may long hồn bị Diệp Bắc Minh thu phục thì hỏng bét!"

Một số ông lão thuộc gia tộc thượng cổ cười khẩy: "Sốt ruột làm gì, đứng xem một lát đã".

"Đời nào có chuyện long hồn dễ thu phục như thế? Dù có cho thằng ranh này thêm mười năm nữa thì cậu ta cũng không bắt được long hồn đâu!"

Giọng nói của Chu Cửu U vang lên: "Chắc gì đã thế, tôi nghĩ anh Diệp đây tự tin bắt được long hồn lắm".

Vù!

Tất cả những người đang có mặt tại đây đều nhìn Chu Cửu U với ánh mắt khó tin.

So với việc Chu Cửu U cho rằng Diệp Bắc Minh có thể bắt được long hồn, điều làm mọi người ngạc nhiên hơn cả là Chu Cửu U - người đường đường là một trong các lão tổ của nhà họ Chu - lại gọi Diệp Bắc Minh là anh Diệp!

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Trong lúc những người xung quanh sững sờ.

Một lão già mũi đỏ cười khẩy: "Hừ, chỉ là ăn may thôi, có khi đó đã là toàn bộ sức mạnh của cậu ta rồi cũng nên".

"Chu Cửu U, ông giỏi chém gió thật đấy!"

"Lão phu không tin cậu ta có thể chém nhát thứ..."

Tuy nhiên, lão ta chưa kịp nói xong thì Diệp Bắc Minh đã mạnh mẽ tung nhát kiếm thứ hai!

"Ầm!" Một âm thanh long trời lở đất dội tới.

Gào!

Ảo ảnh long hồn kêu rên thảm thiết, thân hình nó lại trở nên trong suốt hơn nữa.

Hơi thở cũng đã suy yếu hơn trước đó nhiều!

"Chuyện này..."

Bầu không khí chết chóc bao trùm cả nơi đây.

Họ mới khịa đây thôi mà mấy giây sau đã gặp báo ứng rồi.

Ông lão mũi đỏ há hốc mồm, không dám thốt từ "hai" trong "nhát kiếm thứ hai" thành lời.

Bởi vì ngay cả lão ta cũng cảm nhận được sự đe dọa trí mạng đến từ nhát kiếm ấy!

"Lẽ nào thằng nhóc này có thể thu phục long hồn thật?"

Tất cả những người hiện có mặt tại đây đều theo dõi sát sao cuộc chiến đấu giữa Diệp Bắc Minh và long hồn, không ai dám rời mắt.

Rõ ràng tại hiện trường lúc này có tới hàng ngàn hàng vạn cặp mắt, ấy vậy mà nơi đây lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi người chỉ ước gì có thể nín thở.

Lão già mũi đỏ gầm thét inh ỏi: "Không thể nào, cho dù tiểu tử này chém được nhát kiếm thứ hai thì có chém nhát kiếm thứ ba nổi không?"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất lên trong đầu Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc, cố lên!"

"Sức mạnh của long hồn đang giảm với tốc độ rất nhanh!"

"Sức mạnh mà nó ngưng tụ được từ việc hấp thu máu người gần như đã bị cậu tiêu hao sạch sẽ. Cậu chỉ cần thêm ít sức vào nữa là có thể bắt được nó rồi!"

"Được!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

Anh giơ tay lên, chém nhát kiếm thứ ba.

Vèo!

Kiếm khí ùa đến tấn công, hệt như sao chổi xuyên qua tận khí quyển.

Nó mạnh mẽ giáng thẳng xuống ảo ảnh long hồn.

"Gào!"

Một tiếng gào thét đầy thống thiết vang lên, ảo ảnh long hồn nhanh chóng lùi lại phía sau.

Đậu xanh rau má!

Những người tu võ đang có mặt tại đây ngỡ ngàng đến mức suýt rớt cả mắt ra.

Nhát kiếm thứ tư kìa!

Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, khiến cho long hồn phải tháo chạy liên tục.

Nhát kiếm thứ năm!

Nhát kiếm thứ sáu!

...
Chương 810: Nẫng tay trên

Nhát kiếm thứ chín!

Nhát kiếm thứ mười!

Khi nhát kiếm thứ mười rơi xuống, ảo ảnh long hồn không còn dám đối đầu trực diện với Diệp Bắc Minh nữa, nó né tránh hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, ảo ảnh long hồn nằm thoi thóp dưới đất.

Sự im lặng tĩnh mịch bủa vây khắp nơi đây, một giọng nói già nua tràn ngập sự rúng động cất lên!

"Mười nhát kiếm! Những mười nhát kiếm!"

"Không thể tin được kẻ này lại có thể chém ra kiếm khí có thể uy hiếp cảnh giới Thần Chủ!"

"Tên này quá kinh khủng!"

Ai nấy cũng giật thót, không hẹn mà cùng quay phắt sang nhìn một ông lão trong đám đông.

"Đây là ai thế?"

"Tiền bối Dạ Vô Song, kìa, ông ta còn sống ư?"

Một ông lão nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Song: "E là ông ta đã mười lăm ngàn tuổi rồi".

Mọi người hít một hơi thật sâu: "Trời! Ông ta là lão quái vật sống mười lăm ngàn năm rồi à?"

Cùng lúc đó, người xung quanh cũng sực nghĩ ra điều gì.

Tất cả đồng loạt bàng hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Không thể tin được một nhân vật tai to mặt lớn, cực kỳ đáng sợ như Dạ Vô Song lại đánh giá Diệp Bắc Minh bằng hai từ "kinh khủng"!

Có thể tưởng tượng được biểu hiện của Diệp Bắc Minh trái với lẽ thường nhường nào.

Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên sự sợ hãi: "Chị Lâm, thằng nhóc này đúng là ghê gớm thật đấy!"

"Đó là long hồn cơ mà, hắn ta có thể chiến đấu với long hồn được ư?"

Đôi mắt bồ câu của Đạm Đài Lâm co rụt, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.

Không gì có thể diễn tả sự chấn động trong lòng cô ta lúc này: "Chết tiệt, lẽ nào mình nhìn nhầm? Rốt cuộc tên nhóc này là yêu quái phương nào?"

Người thanh niên đứng kế bên Dư Thục Nhàn nhìn chòng chọc vào bóng lưng Diệp Bắc Minh, cặp mắt anh ta đầy tơ máu: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy không?"

"Thanh kiếm mà thằng nhóc đó đang cầm trong tay chắc chắn không phải hạng tầm thường!"

"Con phải ra tay thôi, chứ nếu để đến khi long hồn bị hắn đánh bại thì những người khác sẽ không còn cơ hội nữa".

Dư Thục Nhàn bình tĩnh mỉm cười: "Dung Nhi, cứ bình tĩnh đã".

"Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ đến, rồi thanh kiếm này sẽ thuộc về con, long hồn cũng là của con".

Bình tĩnh!

Tự tin!

Như thể tất cả mọi chuyện đều là lẽ tự nhiên vậy.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Giang Kiếm Dung gật đầu thỏa hiệp: "Được rồi".

Giờ phút này.

Mặt mày Diệp Bắc Minh trắng bệch, anh đã gần như mệt lả người vì kiệt sức.

Lượng chân nguyên trong cơ thể anh đã sắp sửa khô cạn.

Diệp Bắc Minh cũng phải trả cái giá rất đắt để có thể đánh bại ảo ảnh long hồn.

Anh lấy một viên đan dược ra, ngồi xếp bằng, nuốt xuống bụng.

"Keng!" Một âm thanh chát chúa vang lên, kiếm Đoạn Long rơi xuống.

"Diệp Bắc Minh đuối sức rồi à?"

Những người tại đây đều sửng sốt khi thấy vậy.

"Chém ra mười nhát kiếm liên tiếp chứa kiếm khí có thể gây đe dọa đến cảnh giới Thần Chủ, nếu đã như thế mà không đuối sức thì biến thái quá rồi!", Dạ Vô Song lắc đầu.

Vẻ mặt của những người còn lại đều thay đổi vô chừng, mỗi người đều có toan tính riêng trong lòng.

Đúng lúc này, Dư Thục Nhàn bất thình lình ra tay, cô ta bùng nổ hết tốc lực!

Chỉ với một bước chân đã đi tới sau lưng Diệp Bắc Minh, sau đó cô ta giơ tay toan tung một chưởng ra.

"Cô! Láo xược!"

Tiểu Độc Tiên nổi cơn thịnh nộ.

Dư Thục Nhàn cười khẩy: "Cô mới láo xược đấy, cút đi cho tôi!"

Chỉ với một cú chưởng, Tiểu Độc Tiên chưa kịp hồi phục đã bị đánh bay ra ngoài, thương thế chỉ vừa lành lặn chút ít đã nặng hơn ba phần!

"Sư tỷ Tiểu Độc Tiên!"

Diệp Bắc Minh thầm hét to trong lòng.

Anh đang định ra tay.

Thì có một nguồn sức mạnh bùng nổ từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, áp chế anh: "Nhóc con, cậu điên rồi à!"

"Chân nguyên của cậu đã bị tiêu hao quá nhiều, nếu còn tiếp tục đánh nhau thì sẽ bị phế đấy!"

"Tam sư tỷ!"

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ và Chu Lạc Ly đỏ hoe, họ xông lên gần như cùng một lúc.

Dư Thục Nhàn nở nụ cười lạnh lùng mà đầy huênh hoang.

Hơi thở hùng hậu bộc phát ra từ người cô ta làm các cô ấy hộc máu: "Long hồn là của tôi, không ai được phép lại gần!"

"Các cô cũng đẹp đấy, kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ phụ trách làm ấm giường cho tôi".

"Dung Nhi, long hồn thuộc về con rồi đấy".

Giang Kiếm Dung kích động đến mức mặt mày đỏ gay, anh ta gật đầu lia lịa: "Vâng, mẹ".

Anh ta háo hức đến mức không thể đợi được nữa, vội vàng bước ra một bước đi đến bên cạnh mẹ mình.

Hai người lại gần long hồn.

Vù vù!

Trong đám đông, mười mấy ông lão với hơi thở khủng khiếp chuẩn bị cùng nhau ra tay.

Ánh mắt của Dư Thục Nhàn trở nên lạnh căm, liếc nhìn mười mấy ông lão kia.

Cô ta hờ hững thốt: "Kiếm Thần Long ở đây, thấy kiếm như thấy bản thân Kiếm Thần của nhà họ Giang".

"Mấy người có chắc là muốn ra tay không?"

Keng!

Một tia sáng vàng kim nhấp nháy, một thanh thần kiếm điêu khắc chín con kim long hiện ra trong tay Dư Thục Nhàn.

Đồng tử đục ngầu của mười mấy lão già kia co rút, bọn họ đứng lại, nhìn chằm chằm vào kiếm Thần Long với vẻ dè chừng.

Cùng lúc đó, một bóng người đáng sợ hiện ra trong đầu họ.

Kẻ này là Kiếm Thần của nhà họ Giang, là cơn ác mộng đeo bám họ suốt cả đời!

Do đó không ai dám tiến lên bước nào nữa.

"Ôi mẹ ơi..."

"Nhà họ Giang? Nhà họ Giang đứng đầu cửu đại gia tộc thượng cổ đấy ư!"

Hàng ngàn hàng vạn người tu võ xuống quỳ xuống đất, run rẩy đến mức răng kêu lập cập.

Cảm nhận được uy áp khổng lồ từ kiếm Thần Long, bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên.

Nơi đây chìm vào khoảng lặng tĩnh mịch.

"Nhà họ Giang!

Cho dù Đạm Đài Lâm ngạo mạn cách mấy thì cũng không thể không cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK