Những bức tranh nổi tiếng dưới nội lực đều hóa thành mảnh vụn!
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phong đang đánh tới.
Một tiếng keng vang thật lớn!
Bàn gỗ đỏ bên cạnh Diệp Bắc Minh tách ra, bay về hai phía, Trương Nhất Phong cũng lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, móng vuốt chụp vào cổ họng anh.
Mắt thấy sắp bóp vỡ cổ họng Diệp Bắc Minh.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh ra tay, dùng chân đá ra.
Rơi vào ngực Trương Nhất Phong.
Vị cường giả hàng đầu đứng thứ 103 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh chỉ dùng một cước.
Đạp vỡ gân mạch trên cơ thể ông ta!
Trương Nhất Phong nằm trên đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh, chỉ vào anh: “Mày… mày… dùng công phu gì?”
“Sao mày có thể mạnh như vậy!”
Một cước đạp đứt gân mạch toàn thân.
Quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh như băng, bình tĩnh hỏi: “Cho ông một cơ hội, trả lời vấn đề của tôi, tôi cho ông được sung sướng”.
“Nếu không tôi diệt toàn tộc nhà họ Trương ông!”
Cơ thể già nua của Trương Nhất Phong run rẩy, thanh niên tàn bạo trước mắt này đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của ông ta.
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!
Trương Nhất Phong trong nháy mắt chịu khuất phục: “Cậu hỏi đi…”
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Ông vẫn thông minh hơn Doãn Thiên Hùng nhiều…”
Tiếp theo.
Diệp Bắc Minh hỏi Trương Nhất Phong chuyện xảy ra vào hai mươi ba năm trước.
Tình huống chủ yếu không khác với những gì Lâm Thương Hải nói.
Xem ra Lâm Thương Hải cũng không nói dối.
Ông ta thật sự đã cứu mẹ mình.
Điểm khác biệt duy nhất chính là mẹ của Diệp Bắc Minh được một người thần bí cứu đi, đám người Trương Nhất Phong cũng không tìm được bà.
Về sau nghe nói mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Long Đô!
“Người trong danh sách này đều ra tay?”
Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy ra danh sách chết.
Trương Nhất Phong quét mắt nhìn: “Về cơ bản đều ở trên đó”.
“Về cơ bản?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Trương Nhất Phong giải thích: “Ngoại trừ người của giới võ đạo, còn có người của gia tộc Cổ Võ, một đám người Đông Doanh cũng từng ra tay”.
“Gia tộc Cổ Võ, người Đông Doanh!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh dựng thẳng: “Ai?”
Trương Nhất Phong cười khổ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết, tôi chỉ có trách nhiệm tham dự, chi tiết cụ thể tôi không có tư cách thảo luận”.
“Phía bên người Đông Doanh hình như là gia chủ bây giờ của gia tộc Chiba…”
Gia tộc Chiba!
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái này.
“Người tham gia thảo luận giết mẹ tôi có những ai?”
Diệp Bắc Minh biết những người này mới là đầu sỏ!
Mấy người khác cùng lắm cũng chỉ là con dao!
Trương Nhất Phong run rẩy trả lời: “Phó hội trưởng Phó Quốc Hoa chắc hẳn biết, đêm hôm đó chính ông ta đã liên lạc với mọi người”.
“Ông còn biết gì nữa?”
Trương Nhất Phong nằm trên đất, thê thảm nói: “Diệp Bắc Minh, tôi thật sự chỉ biết đến vậy”.
Diệp Bắc Minh cầm điện thoại của Trương Nhất Phong lên, hỏi mật mã của ông ta.
“Ông biết phải làm sao rồi chứ?”
“Đừng để tôi lại đến nhà họ Trương các người”.
Bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Trương Nhất Phong bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi biết rồi…”
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, nét mặt già nua của ông ta đầy thê lương: “Trương Nhất Phong tôi cả đời chưa từng làm chuyện xấu, duy chỉ có hai mươi ba năm trước…”
“Ha ha ha ha! Báo ứng, báo ứng!”
Đốt một ngọn lửa.
...
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Trương.
Sau lưng ánh lửa ngút trời!
Nhà họ Trương sôi trào.
Tô Mạc Già lái xe, chờ đợi ven đường, sau khi Diệp Bắc Minh lên xe, cô ta đúng lúc nhìn thấy ánh lửa đầy trời.
“Tiểu sư bá, anh thật sự giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Rít!”
Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh: “Giới võ đạo sắp có địa chấn rồi, Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong đều là nhân vật hàng đầu đứng khoảng 100 trong bảng xếp hạng Tông Sư”.
“Trong một ngày, tất cả đều chết trong tay anh”.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Mở khóa điện thoại của Trương Nhất Phong.
Mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có một số điện thoại gọi đến từ một phút trước.
Anh trực tiếp mở loa ngoài.
Tút tút tút!
Khoảng ba mươi giây sau, đối phương nghe điện thoại.
Diệp Bắc Minh và người đầu dây giống như có dòng điện cảm ứng, không ai nói chuyện.
Một phút sau.
Đối diện truyền đến giọng một người đàn ông: “Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Phó Quốc Hoa?”
Phó Quốc Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, mày đoán ra được lão phu!”
“Tốc độ của mày đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
“Tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết đêm hôm đó còn ai ra tay với mẹ tôi”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại toàn thây cho ông”.
“Toàn thây?”
Trong giọng nói của Phó Quốc Hoa mang theo vẻ dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mình là ai?”
“Mày định đoạt được giới võ đạo?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng mở miệng: “Ông không nói cũng được, tôi sẽ tìm tất cả các người”.
“Hai mươi chín người trong danh sách, một người tôi cũng không tha”.
Anh nhếch miệng cười như thần chết!
“Tôi sẽ lại đến Long Đô, ông chờ tôi”.
Nói xong.
Trực tiếp cúp điện thoại!
Phó Quốc Hoa ngây người, ông ta còn muốn nói thêm đôi câu.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại cúp máy.
Lúc này, sau lưng Phó Quốc Hoa không hiểu sao dâng lên khí lạnh, khiến ông ta dựng tóc gáy.
Không lạnh mà run!
“Gặp quỷ rồi!!!”
Phó Quốc Hoa cắn răng: “Tên nhãi này dựa vào đâu mà giở giọng điệu này nói chuyện với mình?”
“Đáng chết!”
“Một tên nghiệt chủng mà thôi, lẽ nào thật sự có thể giết tất cả mọi người?”
Trong lòng tức giận.
Một lát sau, Phó Quốc Hoa lại cầm điện thoại, gọi vào một số: “Alo, mấy người cố gắng trốn đi, thực lực của Diệp Bắc Minh này vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng đấy!”
Chương 151: Bạn gái
Trong một ngày ngắn ngủi.
Đệ nhất Trung Hải Quân Kiếm Phong chết.
Lão gia chủ nhà họ Doãn, Doãn Thiên Hùng chết!
Lão gia chủ nhà họ Trương, Trương Nhất Phong chết!
Giới võ đạo Trung Hải lập tức sôi sùng sục.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Nghe nói có một người tiến vào nhà họ Doãn, đánh chết ông cụ Doãn!”
“Mà ông cụ Trương chết trong trận hỏa hoạn, thư phòng hóa thành tro, đưa đi bệnh viện cấp cứu mới phát hiện, gân mạch toàn thân ông cụ Trương nát hết!”
Có người nghi ngờ: “Không biết phải Diệp Bắc Minh làm không nhỉ?”
“Không thể nào!”
“Đùa gì thế, trong một ngày Diệp Bắc Minh giết liên tiếp ba người? Tuyệt đối không thể nào!”
“Hơn phân nửa là kẻ địch báo thù!”
Vô số người trong giới võ đạo đang bàn luận.
Ngay cả giới nhà giàu Trung Hải cũng sôi sùng sục.
Đối với người bình thường mà nói, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
...
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trong xe, nhìn danh sách trong tay.
Sau tên của Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong lại có thêm một người.
“Còn 27 người!”
Nghe đến đây, Tô Mạc Già kinh hãi.
Thông tin trong danh sách này là cô ta thu thập cho Diệp Bắc Minh.
Lời này của Diệp Bắc Minh là có ý gì?
Còn 27 người?
Tô Mạc Già nghĩ đến hậu quả đáng sợ, vội vàng hỏi: “Tiểu sư bá, anh… anh muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ anh muốn giết hết người trong danh sách này?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai”.
Tô Mạc Già sắp phát điên rồi, cô ta vội vàng nói: “Tiểu sư bá, anh đừng kích động”.
“Tôi không biết anh có thực lực gì, có lẽ anh thật sự có thể giết sạch bọn họ!”
“Nhưng vì giới võ đạo Long Quốc, anh không thể giết bọn họ!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ồ?”
Tô Mạc Già nói nhanh: “Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong còn may, chỉ là gia tộc võ đạo bình thường”.
“Quân Kiếm Phong đã là hàng ngũ thế gia!”
“Quân Kiếm Phong chết trên đài võ đạo, không có lý do làm gì anh”.
“Nhưng nếu anh giết những người còn lại trong danh sách, nhất định sẽ khiến nhiều người tức giận!”
“Những người này thân phận địa vị rắc rối phức tạp, cuối cùng nói không chừng có người muốn gây áp lực tới Long Hồn! Đến khi đó, Long Hồn không bảo vệ nổi cho anh đâu”.
Diệp Bắc Minh ra vẻ thờ ơ.
Thù của bố mẹ không thể nào không báo!
Nhìn thái độ này của Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già gấp gáp.
Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, Chu Nhược Giai gọi điến đến, mời anh cùng ăn cơm tối.
Diệp Bắc Minh đồng ý, bảo Tô Mạc Già dừng xe, chạy thẳng đến trường đại học Trung Hải.
Sau khi Diệp Bắc Minh đi, Tô Mạc Già vô cùng gấp gáp, gọi một cuộc điện thoại về Long Đô.
“Alo, sư phụ, chuyện lớn rồi, tiểu sư bá giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong!”
“Anh ta còn nói muốn giết chết tất cả người trong danh sách chết, giết hết toàn bộ!”, Tô Mạc Già vội vàng nói.
Lục Tuyết Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày: “Mạc Già, con đừng có gấp, cái gì mà danh sách chết, xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Mạc Già kể hết mọi chuyện cho Lục Tuyết Kỳ.
Sau khi Lục Tuyết Kỳ nghe xong, con ngươi lóe lên.
Cô ấy trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Được rồi, sư phụ đã hiểu”.
“Sư phụ, người không ngăn cả tiểu sư bá sao?”
Tô Mạc Già vội hỏi.
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười: “Tiểu sư đệ muốn giết người, tại sao sư phụ phải ngăn cản?’
“Nếu nó cần, nhớ phải giúp nó giết!”
“Cái gì?”
Tô Mạc Già ngây ra.
Tình huống gì vậy!
“Sư phụ, nếu những người này chết, cao thủ võ đạo Long Quốc chúng ta sẽ không còn, đến lúc đó giới võ đạo sẽ loạn hết lên đấy”.
Lục Tuyết Kỳ cười ngạo nghễ: “Dù khắp thiên hạ loạn, vậy thì đã sao?”
“Tiểu sư đệ muốn giết thì để nó giết!”
“Xảy ra chuyện, sư phụ chịu trách nhiệm”.
...
Diệp Bắc Minh đến cửa đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai đã chờ từ lâu.
Tô Ấu Ninh cũng ở bên cạnh.
Cả hai đều ăn mặc trẻ trung và xinh đẹp, nếu xét về khuôn mặt và vóc dáng, Chu Nhược Giai vẫn hơn một bậc.
Xe taxi dừng lại.
Thấy Diệp Bắc Minh xuống xe, Chu Nhược Giai trực tiếp nhào vào lòng anh: “Anh Bắc Minh”.
Bên đường lập tức truyền đến ánh mắt ghen tỵ!
Tô Ấu Ninh cười chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, chào anh, lại gặp mặt rồi”.
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.
“Nhược Giai, muốn đi đâu?”
Chu Nhược Giai ôm cánh tay Diệp Bắc Minh: “Em muốn đi dạo phố, lâu rồi không đi”.
“Được, chúng ta đi dạo phố”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đầy cưng chiều,
Quả thật khác hẳn với sự quyết đoán sát phạt khi đối mặt với kẻ thù!
Ba người đi đến phố đi bộ xa hoa nhất ở Trung Hải.
Có các loại thương hiệu nổi tiếng, khách sạn hàng đầu, cái gì cần có đều có.
Chỉ cần là đồ Chu Nhược Giai thích, Diệp Bắc Minh đều quẹt thẻ không chớp mắt.
Trong hơn một tiếng ngắn ngủi đã tốn trên một triệu.
Tô Ấu Ninh sợ đến ngây người!
Suy nghĩ kỹ thì ở buổi đấu giá Sotheby's, Diệp Bắc Minh đã dám thét giá một trăm tỷ, tuyệt đối không phải người bình thường.
Hai ngày nay Tô Ấu Ninh đã truy hỏi Chu Nhược Giai vô số lần, Diệp Bắc Minh là ai.
Nhưng Chu Nhược Giai không nói cho cô ta biết!
Khiến cô ta cũng không biết làm sao.
Cùng lúc đó, Ngụy Yên Nhiên và một khách hàng vừa ký xong một đơn hàng, đi ra từ một khách sạn cao cấp.
Ánh mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai thân mật đi ra từ thang máy dưới tầng.
Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác: “Anh Diệp, sao anh ta lại ở đấy”.
“Cô gái bên cạnh là ai?”
Trong chớp mắt này.
Ngụy Yên Nhiên lại không biết làm sao!
Hít thở cũng trở nên dồn dập.
Cô ta có chút phiền não, có chút tức giận!
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn.
Cô ta nghĩ ngợi trong chốc lát, hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi điện cho Diệp Bắc Minh.
Điện thoại được kết nối.
Ngụy Yên Nhiên dò hỏi: “Anh Diệp, anh… anh đang làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu giếm: “Tôi đang đi dạo phố với bạn gái, cô có việc gì sao?”
Bạn gái...
Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên chua xót, cô ta im lặng chừng mười giây mới nghĩ ra được một lý do: “Tối nay… tối nay có buổi dạ tiệc, anh có đến tham gia không?”
Chương 152: Nụ hôn
“Bởi vì công hiệu của đan dưỡng nhan thực sự quá lợi hại, bây giờ tôi đã ngồi chắc trên vị trí chủ tịch công ty dược phẩm Thiên Hương”.
“Ngụy Tử Khanh cũng thê thảm chạy về Long Đô rồi”.
“Cả công ty dược phẩm Thiên Hương, bây giờ do tôi quyết định”.
“Anh Diệp, nếu không phải có đan dưỡng nhan của anh, chắc chắn tôi không có địa vị như bây giờ!”, Ngụy Yên Nhiên cảm kích nói.
Cô ta vẫn hy vọng buổi tối Diệp Bắc Minh có thể đến dự tiệc.
Diệp Bắc Minh từ chối nói: “Thôi bỏ đi, công ty dược phẩm Thiên Hương vốn không có quan hệ gì với tôi”.
“Tôi cũng nợ cô một ân tình, chỉ đến đây thôi”.
Chỉ đến đây thôi…
Bốn chữ này, đã làm tổn thương trái tim Ngụy Yên Nhiên!
Cô ta cay sống mũi, sắp òa khóc luôn rồi.
Nữ thư ký bên cạnh cũng nhìn ra tình hình không đúng.
Ngụy Yên Nhiên cố nở nụ cười: “Được, vậy… liên lạc sau nhé”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh tắt máy.
Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai dần đi xa.
‘Đúng thế! Mình và anh ta vốn không có quan hệ gì!’
‘Ngụy Yên Nhiên, mày suy nghĩ viển vông đơn phương làm gì?’
Đi dạo một vòng.
Ba người tìm một nhà hàng dùng bữa.
Diệp Bắc Minh mua sắm một lúc hết mấy triệu.
Đều là hàng hiệu cao cấp.
Đã là phụ nữ của mình, cũng là hôn sự mà bố mẹ nuôi định cho anh, Diệp Bắc Minh cũng không từ chối.
Chỉ là, hiện tại anh không thể kết hôn.
Cho nên chỉ có thể bù đắp cho Chu Nhược Giai về mặt vật chất.
Vừa ngồi xuống, Diệp Bắc Minh liền nói: “Nhược Giai, có lẽ anh phải rời khỏi Trung Hải một thời gian”.
“Ừm”.
Chu Nhược Giai gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: “Em đợi anh về”.
Tô Ấu Ninh bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu không hỏi anh ấy đi đâu?”
Chu Nhược Giai lắc đầu: “Anh Bắc Minh phải đi làm việc quan trọng, mình hỏi nhiều vậy làm gì”.
“Anh ấy làm xong việc, sẽ tự về tìm mình”.
Cô rất hiểu chuyện!
Tô Ấu Ninh trợn trừng mắt.
Cậu nghĩ thoáng thật đấy!
Diệp Bắc Minh bắt đầu gọi món, tôm hùm, gan ngỗng, bào ngư, mỗi món một phần.
Và mở cả một chai rượu vang Lafite.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm nhận được chưa?”
“Cách đây ba trăm mét, có người đang theo dõi cậu!”
Diệp Bắc Minh có cùng cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Lúc này, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ của nhà hàng.
Soạt!
Một bóng người lóe lên rồi biến mất!
“Đáng chết, sao đột nhiên hắn lại nhìn về bên này? Là trực giác của võ giả ư?”, người đàn ông Đông Doanh rất bất ngờ.
Đã bị phát hiện, hắn không thể tiếp tục theo dõi Diệp Bắc Minh, bèn quay người bỏ đi.
“Người Đông Doanh?”
Diệp Bắc Minh hơi kích động trong lòng, lập tức đứng lên.
“Nhược Giai, anh còn có chuyện phải đi trước đây”.
Chu Nhược Giai đứng lên, kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.
Chu Nhược Giai trực tiếp hôn anh.
Đến ba phút mới buông anh ra.
Khuôn mặt đỏ bừng!
Rất nhiều người trong nhà hàng đều nhìn sang bằng ánh mắt ghen tỵ!
Chu Nhược Giai quá đẹp, một đại mỹ nữ như vậy lại chủ động hôn Diệp Bắc Minh, có ai mà không ghen tỵ?
Chu Nhược Giai đỏ mặt, chớp đôi mắt to, vành tai đỏ bừng: “Anh Bắc Minh, anh đi đi”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, vuốt lại mái tóc cho cô: “Đợi anh quay lại nhé”.
“Vâng”.
Chu Nhược Giai thánh thót trả lời một câu.
Đợi khi Diệp Bắc Minh đi khỏi, Tô Ấu Ninh hơi bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu lại cho anh ấy đi như vậy?”
“Khó khăn lắm anh ấy mới đến Trung Hải một lần, để anh ấy ở bên cậu nhiều hơn chứ”.
“Cũng nên hâm nóng tình cảm của hai người”.
Chu Nhược Giai mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Ấu Ninh, cậu không hiểu đâu, đàn ông như anh Bắc Minh, trong lòng có mình là đủ rồi! Anh ấy là chân long, mình không giữ được anh ấy”.
Tô Ấu Ninh nghi hoặc: “Rốt cuộc anh ấy là ai?”
“Cậu đoán xem?”
Chu Nhược Giai mỉm cười thần bí.
…
Nếu muốn đến tòa nhà đối diện.
Đi xuống tầng rồi đi qua đó, chắc chắn là không kịp.
Diệp Bắc Minh đi thang máy lên thẳng sân thượng.
Mấy bảo vệ đang tuần tra.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đi đến: “Nhà hàng cấm khách hàng lên sân thượng, mời anh xuống ngay lập tức”.
Diệp Bắc Minh không thèm để ý những người bảo vệ này, bước một bước lao ra.
Đến sát mép sân thượng, nhảy vụt lên.
“Vãi!”
“Nhảy lầu rồi!”
Mấy tên bảo vệ đều sợ ngẩn người, lao đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới.
Ấy?
Anh ta đâu rồi?
Một bảo vệ trong đó chỉ tay về phía đối diện, hàm răng run lập cập: “Đang.. đang... đang ở tòa nhà đối diện!”
“Cái gì?”
Mấy tên bảo vệ kinh hãi nhìn qua.
Nhìn thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một bóng người mau chóng rời đi.
Tất cả mọi người đều trố mắt, tê dại da đầu.
Có còn là người không? Hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau hai trăm mét.
Chỉ một cú lấy đà đã nhảy qua đó?
Nếu tham gia thế vận hội Olympic, chẳng phải sẽ trực tiếp đoạt quán quân sao!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đến bên ngoài một căn phòng.
Cánh cửa đóng hờ, đẩy nhẹ một cái là mở, bên trong trống không.
Không có một ai!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Vừa nãy lỡ mất ba phút với Nhược Giai, hắn chạy mất rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn do dự: “Cậu nhóc, thực ra cậu muốn tìm được người theo dõi cậu cũng không phải không được”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông làm được hả?”
“Đương nhiên là được”.
“Làm thế nào?”
“Cậu tìm một lượt trong phòng này xem có dấu vết của kẻ đó không”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Anh nhìn thấy một vài đầu thuốc lá ở trong thùng rác bên cạnh cửa sổ!
Có đến ba bốn cái.
Có lẽ là người Đông Doanh theo dõi anh đã hút thuốc ở đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rạch đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên trên”.
“Ông muốn gì làm?”
“Cứ làm theo tôi là được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh, rạch đầu ngón tay.
Một giọt máu rơi trên đầu mẩu thuốc lá.