“Không ổn!”
Bà lão cảm nhận được khí tức khủng khiếp của kiếm Đoạn Long.
Ý giết hại và tử vong lan tràn!
Bà ta muốn tránh, nhưng không kịp.
Chân nguyên trong cơ thể bà ta bộc phát, cắn chặt răng: “Giỏi lắm nhóc con, mày còn muốn giết bà? Vậy thì không giữ lại mày được rồi!”
“Mày chết rồi, con đường tu võ của Nhược Giai mới càng thuận lợi!”
Giọng bà ta khàn khàn, lạnh leo như đao!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lóe lên khí lạnh, kiếm Đoạn Long chém xuống!
Trong nháy mắt tiếp xúc với cánh tay bà lão.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Phụt!
Cánh tay bà lão trực tiếp nổ tung, cả người như bị sét đánh!
Giống như chó chết bay ra ngoài!
Bùm!!
Ngã trên đất, đập thành một cái hố sâu!
Gân mạch toàn thân nát hết.
Xương cắt ra, đan điền tan vỡ, cả người hoàn toàn bị phế!
Phụt!
Bà lão phun ra một ngụm máu tươi, nét mặt già nua tái nhợt, tràn đầy khiếp sợ, tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày sao dám…”
Dưới kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, Võ Thần hậu kỳ không ngăn nổi một kích!!!
Đây là kết quả Diệp Bắc Minh hạ thủ lưu tình!
Anh muốn hỏi ra tung tích của Chu Nhược Giai.
Nếu không một kiếm này chắc chắn sẽ chém bà lão thành sương máu!
Ầm!
Diệp Bắc Minh đi tới trước mặt bà lão, nặng nề giẫm lên ngực bà ta!
Bộ ngực vốn khô đét của bà ta lập tức lõm xuống, giọng nói giống như thần chết truyền tới: “Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, giao Nhược Giai ra!”
“Nếu không, chết!”
“Cái này…”
Da đầu đám người Lưu Ly Tông như sắp nổ bể!
Kinh khủng!
Con mẹ nó quá kinh khủng!
Bà lão này chính là phong chủ của Thần Nữ Phong, một vị thái thượng trưởng lão Võ Thần hậu kỳ!
Mẹ kiếp!
Đám người Lưu Ly Tông nhìn thấy cảnh này, con ngươi co lại, sợ đến choáng váng.
Bọn họ chỉ nghe nói qua uy danh của sát thần, cũng chưa từng thấy sát thần ra tay!
Hôm nay xem như đã nhìn thấy rồi.
Mắt đẹp của Mộc Tuyết Tình trợn tròn, gần như trợn trừng con ngươi rớt ra ngoài: “Sư phụ…”
“Dừng tay, Diệp Bắc Phong, nơi này là Lưu Ly Tông, không đến lượt cậu ngang ngược!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới.
Người nói chính là một người đàn ông trung niên, khí tức cấp trên, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy!
Sau lưng ông ta xuất hiện mười mấy lão giả, đều là cảnh giới Võ Thần!
Tông chủ Lưu Ly tông và mười mấy phong chủ xuất hiện, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đầy kiêng kỵ!
Gần như đáy mắt tất cả mọi người đều thoáng qua vẻ hoảng sợ: “Nhóc con này sao lại xông vào Lưu Ly Tông?”
‘Mấy ngàn năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện này!”
Người đàn ông trung niên quát lên: “Diệp Bắc Phong, cậu còn không thả phong chủ của Thần Nữ Phong ra?”
Diêp Bắc Minh lạnh lùng quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên lên tiếng: “Ông chính là tông chủ Lưu Ly Tông?”
“Tôi đến đây chỉ có một chuyện, đưa vị hôn thê Chu Nhược Giai của tôi đi!”
“Chỉ cần cô ấy an toàn không sao, tôi lập tức đi ngay!”
Tông chủ Lưu Ly Tông quát lạnh: “Chu Nhược Giai bây giờ là đệ tử của Lưu Ly Tông, lại là đệ tự thân truyền của trưởng lão Từ!”
“Cậu tiến vào Lưu Ly Tông, nói mang cô ta đi là mang đi?”
“Coi Lưu Ly Tông là nơi nào!”
Trong vô hình.
Mười mấy lão giả cảnh giới Võ Thần từ từ tản ra!
Vây quanh Diệp Bắc Minh trong đó.
Bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay!
Diêp Bắc Minh cười: “Ha ha ha, các người bắt Chu Nhược Gia đi, ép cô ấy đưa về Lưu Ly Tông!”
“Đã hỏi qua ý kiến cô ấy chưa? Hỏi qua ý kiến của bố mẹ cô ấy chưa? Hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
“Bây giờ tôi đến cửa đòi người, các người còn chuẩn bị bao vây tấn công tôi?”
Anh khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, không có gì đáng nói!”
Tông chủ Lưu Ly Tông gầm lên một tiếng: “Đừng nói nhảm với hắn, bắt tên này lại rồi nói!”
Trong nháy mắt, mười mấy thái thượng trưởng lão Võ Thần cùng ra tay!
Trong không khí, các loại công kích như hổ gầm long ngâm, kiếm khí, quyền kính, đao mang... đánh tới!
Từ trường xung quanh cũng nảy sinh thay đổi, không khí vặn vẹo!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng.
Một chân đạp ngực bà lão, kiếm Đoạn Long càn quét!
Xích!
Một đường kiếm khí khủng khiếp chém ra, kiếm khí tàn phá!
Trong nháy mắt, cuồng phong trên quảng trường dâng trào, trong nháy mắt hóa thành Tu La địa ngục.
Ầm!!!
Ba vị lão giả đứng đầu nổ tung tại chỗ, hóa thành một mảng sương máu!
Lục phủ ngũ tạng của tông chủ Lưu Ly Tông và thái thượng trưởng lão khác gần như sắp nổ tung, chấn động lui về phía sau, khóe miệng chảy máu tươi!
“Mày!!!”
Tông chủ Lưu Ly Tông mặt đầy khiếp sợ: “Mày mới là cảnh giới Võ Tôn trung kỳ? Thanh kiếm này vậy mà có thể phát huy ra uy lực lớn thế sao?!!!”
Những thái thượng trưởng lão khác cũng nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.
Chắc chắn là vì thanh kiếm Đoạn Long này!
Nếu không Võ Tôn trung kỳ không thể nào giết Võ Thần được!
Kiếm đến tay!
Lại khiến võ giả Võ Tôn trung kỳ có thể giết Võ Thần trong nháy mắt?
Ước chừng bước ngang qua ba cảnh giới lớn!
Quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, giống như một sát thần chân chính: “Hôm nay không giao Nhược Giai ra, tôi liền giết Lưu Ly Tông!”
“Giết!”
Con ngươi ông ta ứ máu, gầm thét một tiếng.
Toàn thân sát khí ngút lên cao, quảng trường Lưu Ly Tông trong nháy mắt hóa thành thế giới máu!
Tàn sát!
Tử vong!
Sợ hãi!
Các loại khí tức tấn công tới!
Một đường kiếm mang màu máu hóa thành máu rồng, xông về phía đám người Lưu Ly Tông!
Đột nhiên.
Một giọng già nua truyền tới, mang theo uy nghiêm vô tận: “Dừng tay!”
Ầm!
Sau đó một ấn ký quả đấm từ trên trời giáng xuống, đập về phía kiếm khí của Diệp Bắc Minh.
Trong nháy mắt tan rã!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cảnh giới Tiên Thiên!”
“Trong Lưu Ly Tông có võ giả cảnh giới Tiên Thiên trấn giữ!”
Soạt!
Diêp Bắc Minh quay đầu, nhìn sâu về phía Lưu Ly Tông.
Soạt!
Một khắc sau.
Đám người của Lưu Ly Tông không nhịn được quay đầu, khiếp sợ nhìn về phía cấm địa của Lưu Ly Tông.
“Là lão tổ!”
“Lão tổ bế quan đi ra?”
Chương 513: Quỷ Môn Thập Tam Châm xuất hiện
Đám người tông chủ Lưu Ly Tông hết sức vui mừng: “Lão tổ, xin hãy ra tay trấn áp người này!”
Điều khiến người ta bất ngờ đó là giọng nói của lão tổ truyền tới: “Giao hôn thê của người này ra, để hắn rời đi!”
“Cái gì?”
Đám người tông chủ Lưu Ly Tông trợn tròn mắt.
Bà lão ngây người, sau đó gầm hét lên: “Lão tổ, sao người có thể…”
Giọng nói lão tổ Lưu Ly Tông truyền tới: “Bắt đầu từ bây giờ, đuổi trưởng lão Từ của Thần Nữ Phong ra khỏi Lưu Ly Tông!”
“Còn Chu Nhược Giai, anh bạn Diệp có thể mang đi!”
“Anh bạn Diệp có thể nể mặt tôi, đừng giết hại những người khác của Lưu Ly Tông nữa?”
Đám người Lưu Ly Tông ngơ ngác!
Lão tổ lại… nhận thua?
Mặc dù không trực tiếp nhận thua!
Nhưng ý tứ của lời này chính là nhận thua!!!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Sắc mặt bà lão từ xanh mét hóa trắng bệch, gào thét về phía cấm địa của Lưu Ly Tông: “Lão gia, ông nói gì vậy?”
“Đuổi tôi ra khỏi Lưu Ly Tông!!!”
“Sao ông có thể làm như vậy? Bà đây cống hiến ít hơn ai có mặt ở đây?!!!”
Xung quanh im lặng như tờ!
Không ai trả lời bà lão.
Lúc này.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng truyền tới: “Nhược Giai đâu?”
Anh đã bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục dùng Vạn Lí Truy Tung tìm kiếm từ trước.
Lúc này Chu Nhược Giai không ở Lưu Ly Tông!
Bà lão điên cuồng cười lớn: “Ha ha, nhóc con, dù bà đây có chết!”
“Cũng sẽ không nói cho mày đâu, mày muốn biết tung tích của Nhược Giai?”
“Kiếp sau đi! Dù gì bà đây cũng đã bị phế, sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Mày giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ha ha, muốn chết hả, không đơn giản vậy đâu!”
Vù!
Hai mắt anh chợt lóe, hai tia huyết quang xâm nhập vào hai mắt bà lão!
Sưu hồn, Huyết Hồn Chú!
Trong phút chốc.
Tất cả những tin tức liên quan đến Chu Nhược Giai trong đầu ba lão rơi vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Bà cho Nhược Giai uống nước vong tình?!!!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy phẫn nộ.
Cúi đầu nhìn bà lão như nhìn một người chết.
Giây tiếp theo.
Anh nhướng mày, tìm thấy tin tức mới nhất của Chu Nhược Giai: “Nhà họ Trịnh, đất tổ Côn Luân Hư?”
“Bà vì tư lợi cá nhân mà bán Nhược Giai cho nhà họ Trịnh?”
Lúc này.
Trong đầu bà lão lại không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
Đất tổ Côn Luân Hư ở trên long mạch Côn Luân Hư!
Được trời ưu đãi, chiếm lượng lớn khí vận ở Côn Luân Hư!
Lớp lớp võ giả thiên phú nghịch thiên xuất hiện, chiếm gần như trên 90% tài nguyên tu võ của Côn Luân Hư.
Đất tổ Côn Luân Hư có kết giới!
Ba mươi năm mở một lần.
Chỉ cần có thể đi vào đất tổ, chắc chắn cá chép hóa rồng!
Nhà họ Trịnh, một trong những thế lực của đất tổ Côn Luân Hư!
Bà lão tên là Từ Huệ, bà ta bán Chu Nhược Giai cho nhà họ Trịnh chính là để bản thân nhận được che chỏ!
Thoát khỏi Lưu Ly Tông, tiến vào trong đất tổ!
“Ha ha ha ha ha…”
Sau khi Diệp Bắc Minh biết được toàn bộ tin tức, cười lạnh không dứt: “Từ Tuệ, bà đúng là tội đáng muôn chết!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, mươi ba cây kim vàng bay ra ngoài!
Lập tức lao trong cơ thể bà lão.
Kim bạc cứu người!
Kim vàng đoạt mệnh!
Quỷ Môn Thập Tam Châm lần đầu xuất hiện cả mười ba cây!
“A!”
Bà lão hét rống lên.
Giống như có một đám ác quỷ đang xé linh hồn bà ta, nét mặt già nua vặn vẹo!
Xương cốt toàn thân kêu ‘rắc rắc’!
Bắp thịt co rút, không ngừng run rẩy!
Bà lão sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Van… van xin cậu giết tôi đi”.
“Tôi có rất nhiều tài sản, giao cả cho cậu!”
“Giết tôi đi!!! Mau lên, cầu xin cậu giết tôi!!!”
Cơ thể bà lão văn vẹo theo một tư thế vô cùng kinh khủng, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Cậu muốn gì tôi cũng cho cậu!”
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Thật sự muốn gì cũng được?”
Ầm ầm ầm!
Bà lão không ngừng dập đầu: “Đúng đúng đúng!”
“Cái gì cũng được!”
Trong lòng ảo tưởng một tia may mắn.
Chỉ cần tên sát thần thả mình ra, bà làm gì cũng được!
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Tôi muốn mạng bà!”
Bà lão chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn trừng: “Mày…”
Diệp Bắc Minh lập tức xoay người rời đi: “Hưởng thụ cho tốt vào, Quỷ Môn Thập Tam Châm ngoài tôi và sư phụ tôi ra, không ai có thể hóa giải!”
“Không!!! Đừng… cầu xin cậu đừng đi!”
Bà lão phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng: “Ma quỷ, mày đúng là ma quỷ!!!”
“Từ Tuệ tao có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên quảng trường của Lưu Ly Tông.
Đám người Lưu Ly Tông nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cơ thể mềm mại của Mộc Tuyết Tình run len: “Sát thần… anh ta thật sự là sát thần!”
Hoảng sợ nhìn về phía bà lão: “Sư phụ…”
...
Trước khi đi đến đất tổ Côn Luân Hư, Diệp Bắc Minh đi một chuyến đến thành Côn Luân trước.
Tiến vào thương hội nhà họ Ngô.
Một đám người khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!”
Đám người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo, Lăng Thi Âm đều ở đây.
Ngoài bọn họ ra, thư ký Tiền cũng tiến vào trong Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Thư ký Tiền cũng tới?”
Thư ký Tiền mỉm cười: “Long Soái, bây giờ Long Quốc yên ổn chưa từng có”.
“Chúng tôi muốn các tướng sĩ Long Hồn tiến vào Côn Luân Hư lịch luyện!”
“Bồi dưỡng võ giả thực lực mạnh cho Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh nhìn thư ký Tiền: “Đây là ý của sư huynh sao?”
Thư ký Tiền nghiêm túc nói: “Là ý của Long chủ, cũng là ý của hội trưởng lão”.
“Trước kia Long Quốc nằm trong không chế của người bảo vệ gia tộc, mà người bảo vệ gia tộc lại độc quyền con đường tiến vào Côn Luân Hư!”
“Hôm nay Long Soái cậu lại đứng vững được ở Côn Luân Hư, trách nhiệm nặng nề phục hưng Long Quốc lại đặt lên vai cậu rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ chốc lát.
Lặng lẽ gật đầu: “Được!”
Thư ký Tiền mừng rỡ: “Cảm ơn Long Soái!”
“Nhưng…”
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi chỉ phụ trách 3000 tướng sĩ đội Thiên Cơ kia đề thăng đến cảnh giới Võ Tôn, còn những cái khác phải dựa vào chính bọn họ”.
Chương 514: Làm thế nào vào đất tổ
Anh có thể giúp đỡ, những không làm bảo mẫu.
“Rít! Võ Tôn!”
Thư ký Tiền hít ngược hơi lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý: “Đủ đủ!”
“Hoàn toàn đủ thưa Long Soái!”
“Ba ngàn Võ Tôn đủ để Long Quốc mở quy mô đặt chân vào Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh lập tức nói: “Dẫn tướng sĩ đội Thiên Cơ đến thành Côn Luân, chờ tôi rảnh rỗi thì bắt đầu huấn luyện bọn họ”.
“Được!”
Thư ký Tiền trả lời, vội vã rời đi.
Ông ta mang tin tức này về.
Thư ký Tiền vừa rời đi, con ngươi Diệp Bắc Minh cứng lại: “Vạn Lăng Phong!”
“Có thuộc hạ!”
Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, quỳ một chân trên đất: “Để tiểu đội Sát Thần tiến vào Côn Luân Khư, tạm thời dùng người của học viện Thiên Thần và cung Hạo Miểu luyện tay!”
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong đáp lại.
Ngô Khinh Diên hoảng sợ thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Học viện Thiên Thần và cung Hạo Miểu là thế lực hạng hai đó!
“Lăng Thi Âm!”
“Có thuộc hạ!”
“Thiết lập trụ sở chính Vạn Bảo Lâu ở thành Côn Luân!”
Lăng Thi Âm trong lòng kích động: “Rõ!”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Ngô Khinh Diên: “Ngô Khinh Diên cô toàn lực phối hợp với Lăng Thi Âm, nhất định phải khiến Vạn Bảo Lâu trở nên lớn nhất, mạnh nhất!”
“Thứ nhất, kiếm cho tôi số lượng khối nguyên lớn!”
“Thứ hai, tôi cần lượng lớn tài nguyên tu võ!”
Anh muốn đề thăng thế lực của mình.
Cần tài nguyên tu võ!
Còn muốn hồi phục tháp Càn Khôn Trấn Ngục, càng cần số lượng lớn khối nguyên!
Sau này chắc chắn phải đi hoàng triều Đại Chu, tìm tung tích của mẹ.
Thực lực của mọi người không đề thăng, anh cũng không yên tâm.
Ngô Khinh Diên không dám thờ ơ: “Tuân lệnh, cậu Diệp!”
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dặn dò: “Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo toàn lực phối hợp với bọn họ!”
“Rõ!”
Lâm Thương Hải và Đường Thiên Ngạo tiến lên một bước, cung kính cúi người.
Giây tiếp theo.
Diệp BẮc Minh phất tay, mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật rơi trên mặt đất.
Chằng chịt!
“Đây là...”
Mấy người cả kinh.
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là tài nguyên tu võ tôi tịch thu sau khi chém chết võ giả!”
“Bên trong có đầy đủ võ kỹ, công pháp, binh khí các loại, mấy người dựa theo nhu cầu của mình chọn là được!”
“Số đồ còn lại để Vạn Bảo Lâu và nhà họ Ngô bán là được!”
Lăng Thi Âm cầm một chiếc nhẫn chứa vật, mở ra nhìn: “Rít! Trời ơi, vũ khí cấp thiên, vũ khí phụ ma cấp bốn…”
Vạn Lăng Phong nắm mấy chiếc nhẫn chứa vật, run rẩy: “Mẹ nó! Nhiều bảo bối vậy, chúng ta sắp giàu rồi!”
Lâm Thương Hải kích động khóc: “Thiếu chủ, những thứ này đều cho chúng tôi?”
Đường Thiên Ngạo hét lên tại chỗ: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
“Lão đại à tôi yêu cậu chết mất!!!”
“Không ngờ Đường Thiên Ngạo tôi chẳng những làm minh chủ võ lâm Long Quốc, con mẹ nó còn tiến vào Côn Luân Hư!”
“Tôi còn phải làm minh chủ võ lâm Côn Luân Hư!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ông ta: “Vậy phải xem ông tự mình cố gắng!”
...
Trong một sơn cốc lối vào đất tổ Côn Luân Hư.
Các ngày đất tổ mở còn hai ngày.
Trong sơn cốc người người tấp nập, đều là võ giả trẻ tuổi.
Thanh niên bình thường đều có tiền bối của gia tộc đi cùng, người một thân một minh đến đây chỉ có Diệp Bắc Minh.
Thu hút chú ý của một vài võ giả!
Anh cũng không dịch dung, mà lộ ra tướng mạo thật!
Vì vậy.
Không ai nhận ra anh!
“Ha ha, Võ Tôn trung kỳ mà cũng dám đến đây?”
“Chẳng lẽ cho rằng ai cũng có thể tiến vào được đất tổ Côn Luân Hư?”
Mấy võ giả trẻ tuổi ngạo mạn nhiều lời nói.
Bọn họ mang đến bàn ghế, lều vải.
Vừa uống trà vừa chờ.
Diệp Bắc Minh đi thẳng đến trước mặt một cậu thanh niên: “Tôi muốn chỗ này”.
Soạt!
Giây tiếp theo.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
“Thằng nhóc này điền rồi?”
Khiếp sợ!
Bất ngờ!
Không tưởng tượng nổi!
Ánh mắt cậu thanh niên vừa mở miệng ra liền híp lại: “Nhóc con, mày biết mình đang nói chuyện với ai không? Nhà họ Kim tao…”
Mấy lão giả sau lưng hắn cũng đứng lên!
Diệp Bắc Minh bước vào trong lều, kéo màn che lên.
Bùm!
Một tiếng vang.
Mùi máu tanh truyền tới.
Trong lều chớp mắt yên tĩnh!
Những võ giả khác bật cười lắc đầu: “Thằng ngu xuẩn không biết trời cao đất dày!”
“Nhà họ Lưu là thế lực hạng ba, tên nhóc này không phải đang tự tìm cái chết sao?”
“Hắn chán sống rồi hả!”
“Con mẹ nó thật buồn cười, giả bộ một lúc lâu, trực tiếp bị người nhà họ Kim giết chết trong nháy mắt!”
Mọi người đều cho rằng Diệp Bắc Minh đã chết.
Chỉ có một vài lão giả con ngươi đông cứng, kiêng kỵ nhìn về phía lều vải nhà họ Kim.
Thiếu nữ bên cạnh hỏi: “Ông nội, sao vậy?”
Cô ta tên là Hứa Yến Như, tiểu thiên tài nhà họ Hứa!
Thực lực Võ Tôn đỉnh phong.
Không tính là cao trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư, nhưng lại xếp hạng 4 trên bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!
Ở dưới Mộc Tuyết Tình!
Một đại mỹ nữ cực phẩm!
Lão giả bên cạnh trầm giọng nói: “Nhóc con kia có vấn đề!”
“Hả? Có vấn đề gì?”
Hứa Yến Như sững sờ.
Con ngươi lão giả lóe lên, khẽ gật đầu: “Được rồi, đừng xen vào chuyện của người khác”.
...
Lúc này.
Trong lều cỏ nhà họ Kim.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế, đám lão giả nhà họ Kim ngã quỵ dưới đất, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh!
“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Tình huống gì vậy?”
Trong lòng tất cả mọi người đều kêu gào.
Vừa rồi.
Trong giây lát Diệp Bắc Minh bước vào lều vải kia, người mở miệng giễu cợt anh liền bị một chưởng tát chết.
Những người khác muốn phản kháng, lại bị một luồng sát khí ngút trời bao phủ!
Bọn họ bị dọa đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ!
Giọng nói lạnh băng truyền tới: “Làm thế nào mới có thể vào đất tổ Côn Luân Hư?”
Một lão giả ngẩng đầu, mặt đầy kinh hoàng: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Diệp Bắc Minh thất vọng lắc đầu: “Đáp một nẻo!”
Giơ ngón tay lên!
Phốc!
Một đường kình khí bắn ra.
Chương 515: Thang Long Môn
Lão giả này bị đánh gục tại chỗ!
“Rít!”
Đám người nhà họ Kim sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Giơ tay lên đánh gục Võ Đế sơ kỳ?
Đây phải là thực lực khủng khiếp thế nào!
Tròng mắt một lão giả khác đỏ bừng, vội nói:” Đại nhân, lão phu Kim Minh giải đáp cho cậu!”
“Hai ngày sau sẽ có sứ giả đất tổ hạ xuống, có ba cách có thể tiến vào đất tổ!”
“Thứ nhất, tay cầm lệnh bài huyền thiết, có thứ đồ này sẽ có được tư cách tiến vào đất tổ!”
“Thứ hai, được sứ giả chọn trúng, có thể trực tiếp tiến vào đất tổ, nhưng xác suất quá nhỏ!”
“Thứ ba, leo lên thang Long Môn, chỉ cần vượt qua mười bậc thang là được”.
Diệp Bắc Minh tò mò: “Thang Long Môn?”
Kim Minh không dám khinh thường: “Nghe nói đây là do một vị cường giả đứng đầu Côn Luân Hư xây tạo, chuyên để chọn lựa thanh niên có tư cách tiến vào Côn Luân Hư!”
“Thang Long Môn có tổng cộng 100 bậc, thanh niên dưới 200 tuổi chỉ cần vượt qua 10 bậc là có thể tiến vào đất tổ”.
“Vượt qua 20 bậc chính là miếng bánh ngọt mà các thế lực lớn tranh đoạt!”
“Vượt qua 30 bậc, bất kỳ thế lực nào có thể tùy tiện chọn, tùy tiện gia nhập”.
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Cao nhất trong lịch sử là bao nhiêu bậc?”
Kim Minh trả lời: “Lịch sử cao nhất hình như là 90 bậc!”
“Thang Long Môn rất kinh khủng, trước 90 bậc, mỗi lần leo lên một bậc đều tăng thêm 10% áp lực!”
“Sau 90 bậc, mỗi lần leo lên một bậc, áp lực tăng gấp đôi!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Ánh mắt anh lóe lên, phất tay, một viên lệnh bài huyền thiết xuất hiện.
Con ngươi đám người nhà họ Kim đông cứng lại, nhìn chằm chằm lệnh bài huyền thiết: “Rít! Đại nhân, cậu… cậu có lệnh bài huyền thiết?”
Diệp Bắc Minh cười thần bí: “Giúp tôi bán lệnh bài huyền thiết!”
“Cái gì?”
“Bán đi!!!”
Đám người nhà họ Kim kinh hãi.
Kim Minh vội bói: “Đại nhân, có lệnh bài huyền thiết có thể trực tiếp tiến vào đất tổ!”
“Cậu… cậu nỡ bán sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu sao cũng được: “Một miếng lệnh bài huyền thiết thôi mà, chẳng có tác dụng gì lớn”.
Trong nhẫn chứa vật của những Võ Thần anh chém chết kia cơ bản đều có một hai miếng lệnh bài huyền thiết.
Ngoài miếng lệnh bài huyền thiết mẹ để lại ra.
Trong tay Diệp Bắc Minh có gần hai mươi miếng lệnh bài huyền thiết.
Nếu như võ giả ngoại giới biết, e rằng sẽ sợ chết khiếp!
Kim Minh vội vàng giải thích: “Đại nhân, có lệnh bài huyền thiết không những có thể gia nhập thế lực đất tổ, còn có thể chọn lựa một vài võ kỹ cấp Thần trong thế lực kia để học tập!”
“Mà võ giả thông qua thang Long Môn cũng không có may mắn này”.
“Đương nhiên, trừ phi có thể vượt qua trên 30 bậc thang Long Môn, vậy có thể chọn một loại võ kỹ cấp Thần học tập!”
“Cậu bán lệnh bài huyền thiết, quá lãng phí!!!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ nhìn người này: “Tôi vừa giết người của mấy ông, ông còn muốn giải thích nhiều với tôi làm gì?”
Kim Minh khẽ mỉm cười: “Người chết rồi cũng không có giá trị”.
“Là Kim Diệu Tông giễu cợt đại nhân, bị đại nhân một tát đập chết, là ông ta tự làm tự chịu!”
Diệp Bắc Minh nhìn thật sâu người này.
Anh rất thích trao đổi với người thông minh.
Kim Minh rất giỏi!
Biết nhận định tình hình!
Anh nhàn nhạt nói: “Lệnh bài huyền thiết vô dụng với tôi, bán đi”.
Kim Minh nuốt nước miếng, cắn răng nói: “Đại nhân, nếu cậu muốn bán miếng lệnh bài này, nhà họ Kim tôi mua!”
Diệp Bắc Minh nói: “500 ngàn khối nguyên!”
Mấy lão giả nhà họ Kim trợn tròn mắt nhìn nhau.
Mấy người bàn bạc một chút.
Cuối cùng cắn răng: “Được, vậy thì 500 ngàn khối nguyên!”
Mấy lão giả lấy hết của cải ra.
Các loại dược liệu, vật liệu, binh khí, thậm chí cả đan dược cũng đổi!
Cuối cùng gom đủ 500 ngàn khối nguyên!
Diệp Bắc Minh cất đồ vào.
Nhà họ Kim vô cùng vui vẻ.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh phất tay, trực tiếp lấy ra 18 miếng lệnh bài huyền thiết!
Mẹ kiếp!!!
Tất cả mọi người nhà họ Kim đều sợ đến ngơ ngác!
Con mẹ nó tình huống gì vậy?
Lệnh bài huyền thiết có thể sản xuất số lượng lớn sao?
Mười tám miếng lệnh bài huyền thiết!
Đây chính là mười tám miếng lệnh bài huyền thiết đấy!!!
Đồ mà vô số võ giả Côn Luân Hư tranh cướp bể đầu, vậy mà trong tay chàng thanh niên này lại giống như cải trắng!
...
Một lát sau.
Kim Minh từ trong lều cỏ đi ra, trong tay giơ một miếng lệnh bài huyền thiết: “Đấu giá một miếng lệnh bài huyền thiết, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Soạt!
Vô số ánh mắt nóng rực rơi trên lệnh bài huyền thiết.
Xung quanh im ắng!
Ước chừng qua khoảng mười giây!
Ầm!
Trong nháy mắt sơn cốc nổ tung.
“Lệnh bài huyền thiết?”
“Thật sự là lệnh bài huyền thiết?”
“Có người đấu giá lệnh bài huyền thiết!”
“Tại sao lại có thể là lệnh bài huyền thiết!”
Mọi người sôi sùng sục!
Hứa Yến Như kích động kêu lên: “Ông nội, có lệnh bài huyền thiết rồi, cháu có thể trực tiếp tiến vào đất tổ!”
Khóe mắt lão giả bên cạnh nheo lại: “Không tiếc bất cứ giá nào, lấy lệnh bài huyền thiết!”
“Nhà họ Chu tôi trả 350 ngàn khối nguyên!”
“Nhà họ Lý! Nhà họ Lý trả 400 ngàn khối nguyên!”
Mọi người vô cùng kịch liệt.
Cuối cùng được nhà họ Hứa lấy đi với giá 600 ngàn khối nguyên.
Hứa Yến Như nắm lấy lệnh bài huyền thiết, cơ thể mềm mại run rẩy.
Võ giả còn lại giống như quả cà thấm sương, lập tức không yên!
“Aiz, 600 ngàn khối nguyên đó!!!”
“Quả đúng là con số không tưởng!”
“Gia tộc hạng ba bình thường lấy đâu ra nhiều khối nguyên như vậy!”
“Nhà họ Từ là thế gia luyện đan, của cải thâm hậu, gia tộc võ giả bình thường như chúng ta đừng nghĩ nữa!”
Rất nhiều người lắc đầu than thở.
Lúc này.
Kim Minh lại một lần nữa đi ra từ trong lều cỏ: “Đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ hai, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Cái gì?
Còn có miếng thứ hai?!!!
Trong sơn cốc lại một lần nữa im lặng!
Chương 516: Đấu giá lệnh bài huyền thiết
Sau tĩnh mịch ngắn ngủi, trong đám người có người gào thét:
“500 ngàn khối nguyên!!!”
“600 ngàn khối nguyên!!!”
Miếng lệnh bài huyền thiết này nhanh chóng được bán với giá 700 ngàn khối nguyên.
“Nhà họ Kim không đúng lắm, có những hai miếng lệnh bài huyền thiết?”
“Có hai miếng lệnh bài huyền thiết thì cũng thôi đi, lại còn đấu giá?’
Mọi người bàn tán.
Lúc này.
Một vài thế lực hạng hai đi đến.
Thiên Kiếm Tông, Huyền Lôi Cốc, Phạn Âm Cốc, v.v…
Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt, những khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Bọn họ biết được nhà họ Kim đang đấu giá lệnh bài huyền thiết, cũng ngây ngốc tại chỗ.
Lôi Bằng sững sờ: “Đấu giá lệnh bài huyền thiết?”
Mặt đẹp của Tống Điệp Y biến sắc: “Lệnh bài huyền thiết nhà họ Kim lấy từ đâu?”
Đột nhiên.
Kim Minh lại đi ra từ trong lều cỏ: “Bây giờ đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ ba, 300 ngàn khối nguyên!”
“Mẹ kiếp!!!”
“Điên rồi, điên rồi!!!”
Võ giả bên trong sơn cốc hoàn toàn điên cuồng, con ngươi ai nấy đều đỏ bừng, gần như sắp nhô ra ngoài.
Nhìn chằm chằm vào miếng lệnh bài huyền thiết!
Lôi Bằng quát lớn: “Mẹ kiếp, là thật?”
Mộc Tuyết Tình toàn thân ngơ ngác.
Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng giật mình!
Cuối cùng, miếng lệnh bài huyền thiết thứ ba được người ta dùng 650 ngàn khối nguyên lấy đi.
Có người nói: “Bây giờ chắc hết rồi chứ?”
Giây tiếp theo.
Kim Minh lại từ lều vải đi ra: “Đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ tư, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Không khí hoàn toàn im ắng.
Tất cả mọi người đều phản ứng không kịp.
Bối rối!
Chưa từng thấy chuyện như vậy!
Một gia tộc hạng ba mà liền một hơi có thể lấy ra bốn miếng lệnh bài huyền thiết?
Ai có thể chấp nhận nổi!
Rất nhanh, miếng lệnh bài thứ tư đã giao dịch xong, 680 ngàn khối nguyên.
Có võ giả toàn thân run rẩy: “Sẽ không có miếng thứ năm chứ?”
Rất nhiều võ giả lắc đầu khẳng định: “Chắc chắn sẽ không đâu!”
Cái tát đến rất nhanh.
Kim Minh lại đi ra từ trong lều: “Miếng lệnh bài huyết thiết thứ năm, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Lôi Bằng lập tức chửi tục: “Mẹ kiếp!!!”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc nhà họ Kim có mấy miếng lệnh bài huyền thiết?!!!”
Điên rồi!
Mọi người sắp điên rồi!
Hứa Yến Như kinh hãi há miệng nhỏ nhắn, đủ để nhét vừa một củ cà rốt!
Mấy lão giả cảnh giới Võ Đế sơ kỳ nhà họ Hứa sợ đến mức nói không nên lời.
Miếng lệnh bài huyết thiết thứ năm được người ta đấu giá mang đi!
Kim Minh lại một lần nữa đi ra: “Đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ sáu, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Mọi người hoàn toàn ngồi không yên được nữa!
Có thế lực rối rít ra giá.
Miếng lệnh bài huyền thiết này được Huyền Lôi Cốc lấy được!
Chưa đến mười giây.
Kim Minh lại từ trong lều nhà họ Kim ra: “Đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ bảy, giá khởi điểm quen thuộc vẫn là 300 ngàn khối nguyên!”
“Phụt…”
Mọi người trong sơn cốc muốn hộc máu.
Rốt cuộc nhà họ Kim có bao nhiêu miếng lệnh bài huyền thiết?
Có nhầm hay không vậy!!!
“Quá dọa người!”
“Mẹ ơi, mình đang nằm mơ đúng không?”
Có vài võ giả lập tức bị dọa sợ bật khóc!
Điều mọi người không chú ý đến là ở nơi cao trên sơn cốc.
Hai nhóm người gần như cùng đến!
Một tốp người tay áo tung bay, trang phục cổ trang trắng như tuyết!
Hầu như là phụ nữ!
Một tốp khác thì tóc vàng mắt xanh, vóc người thon dài.
Đầu ngẩng cao!
Biểu tình ngạo mạn!
Ăn mặc theo lối quý tộc châu Âu từ mấy thế kỷ trước!
Chính là người của cung Tuyết Thần và điện kỵ sĩ Thánh Long.
Tiêu Nhã Phi chỉ xuống dưới, mặt đẹp khiếp sợ: “Chị, chị nhìn thấy chưa? Có người đang đấu giá lệnh bài huyền thiết!”
“Đã là cái thứ bảy, hắn lấy đâu ra nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy?”
Tiêu Dung Phi cau mày: “Chị thấy rồi!”
Một người đàn ông da trắng của điện kỵ sĩ Thánh Long nhìn xuống dưới: “Ha ha, thú vị, nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy!”
Đột nhiên.
Trong đám người ở sơn cốc truyền đến giọng nói già nua: “Nhiều lệnh bài huyền thiết vậy, giả sao?”
“Lão phu không tin, chỉ là một nhà họ Kim hạng ba mà lại có nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy!”
“Tên nhãi nào trong lều lăn qua đây cho lão phu, bớt giả thần giả quỷ đi!”
Một lão già đẩy đám người!
Kiêu ngạo đi ra.
Ông ta đến từ cung Hạo Miểu!
Một thái thượng trưởng lão Võ Thần sơ kỳ.
Người này chắp hai tay sau lưng, con ngươi lạnh lùng, không chút khách khí đi tới trước mặt Kim Minh, cướp miếng lệnh bài huyền thiết trong tay ông ta!”
“Ông!!!”
Sắc mặt Kim Minh tái xanh, đang định nổi giận.
Lão giả quát lớn: “Cút!”
Một chưởng tát Kim Minh ngã lăn trên đất.
Sau đó bước đến, không chút kiêng kỵ xông vào trong lều cỏ!
Giây tiếp theo.
“Gào!”
Một tiếng long ngâm.
Sát khí ngất trời!
Phụt!
Một tiếng vang lớn truyền ra, đầu lão giả Võ Thần sơ kỳ của cung Hạo Miểu bay ra ngoài.
Một tiếng ‘bùm’ rơi trên đất.
Tim tất cả mọi người đều run rẩy theo âm thanh đầu người rơi xuống đất.
“Cái này…”
Sơn cốc trong nháy mắt yên tĩnh.
Vô số cặp mắt tràn đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào lều vải giống như thấy quỷ!
“A!”
Tiêu Nhã Phi hít ngược lại hơi lạnh, tim như sắp ngừng lại.
“Mẹ kiếp…”
Hai chân Lôi Bằng như nhũn ra, sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống.
Cơ thể mềm mại của Mộc Tuyết Tình không nhịn được run rẩy!
Mắt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt điên cuồng co lại, con ngươi biến hóa không ngừng!
Hứa Như Yên túm tay ông nội, nhìn chằm chằm về phía lều vải nhà họ Kim.
Một Võ Thần xông vào lều vải, trong nháy mắt bị giết?!!!
Kim Minh mặt đầy chấn động, lặng lẽ bò dậy, đi vào lều vải.
Mười giây sau.
Ông ta lại đi ra, trong tay giơ miếng lệnh bài huyền thiết vừa rồi: “Vẫn đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết, giá khởi điểm 300 ngàn khối nguyên!”
Các võ giả có mặt tại đây con ngươi co lại, giống như gặp quỷ vậy!
Một số ít lão giả cảnh giới Võ Thần, sắc mặt nghiêm lại đến cực điểm: “Chẳng lẽ là hắn?”
Tiếng long ngâm vừa rồi quả thật quá giống!
Nếu thật sự là người này thì ai dám làm bậy?
Miếng lệnh bài huyền thiết thứ bảy đấu giá hoàn tất.
Sau đó.
Miếng thứ 8.
Miếng thứ 9.
…
Miếng thứ 13.
…
Miếng thứ 18.
Toàn bộ 18 miếng lệnh bài huyền thiết được bán đấu giá xong.