Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2010: Sư tỷ, chị cũng là của em

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Trong lòng cùng vui mừng khôn xiết: “Thật sự là tiểu sư đệ kìa!”

Vào giây phút nghe thấy cái tên Dạ Huyền.

Bọn họ liền biết người trước mắt nhất định là tiểu sư đệ của mình.

“Không được, không thể để mọi người nhận ra!”

Hai người cố gắng bình tĩnh lại.

Đôi mặt đẹp vừa đảo, rơi trên người Bảo Kiếm Phong, người này vừa nãy lại muốn giết tiểu sư đệ?

“Bảo Kiếm Phong, ông dám coi thường quy định của tông môn sao?”

“Vị Diệp... Dạ Huyền công tử này nếu đã đánh bại đệ tử nội môn!”

“Theo quy củ của Luân Hồi Tông, chúng ta phải trực tiếp thay thế địa vị của anh ta ở nội môn!”

“Ông muốn giết Dạ Huyền công tử, quy tắc của tông môn ở đâu?”

Một cỗ sát ý ớn lạnh bao trùm tới.

Bảo Kiếm Phong kinh hãi: “Hai vị thái thượng trưởng lão, đệ tử biết sai rồi!”

“Sai ở đâu?”

Đạm Đài Yêu Yêu hỏi.

Bảo Kiếm Phong xấu hổ, hận đến mức muốn tìm một vết nứt nào đó mà trốn vào: “Đệ tử không nên lạm dụng chức quyền, càng không nên ra tay với Dạ Huyền công tử!”

“Nếu đã biết sai, còn không xin lỗi?”, giọng nói của Liễu Như Khanh lạnh lùng.

“Xin lỗi...”

Trong lòng Bảo Kiếm Phong run lên, khẽ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nhục nhã: “Hai vị thái thượng trưởng lão, thằng nhóc này...”

“Hửm?”

Gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh lạnh lẽo.

Bảo Kiếm Phong không dám nói nhảm, chỉ có thể hướng về phía Diệp Bắc Minh: “Dạ Huyền công tử, thật xin lỗi!”

Chỉ ngắn gọn vài chữ, mà như một con dao đâm thẳng vào trái tim ông ta.

Làm lòng tự trọng của ông ta vỡ vụn.

Hai người phớt lờ Bảo Kiếm Phong.

Bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, nắm lấy cánh tay anh: “Dạ Huyền công tử, bây giờ anh đã là đệ tử nội môn của Luân Hồi Tông”.

“Chúng ta đưa anh đi làm quen với Luân Hồi Tông”.

Ba người cùng bay lên.

Hướng vào nơi sâu trong Luân Hồi Tông mà đi.

Đợi đến khi đám người Diệp Bắc Minh đã đi xa, Bảo Kiếm Phong tức giận gầm lên: “Thật là vô cùng nhục nhã, nhục nhã mà!”

“Dạ Huyền, mày đợi đấy cho lão phu!”

...

Hai người rất nhanh trở lại thung lũng, quay về sơn cốc bế quan.

Chủ động mở trận pháp, khóa lại tất cả.

“Tiểu sư đệ, sao đệ bây giờ mới tới?”

Đôi mắt hai người đỏ hoe, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.

Cắn mạnh vào vai Diệp Bắc Minh: “Lại giả chết! Ghét chết đi được!”

“Khi chúng ta nghe tin đệ chết, liền biết đệ nhất định sẽ đến tìm chúng ta!”

Hai tay Diệp Bắc Minh vòng qua, ôm lấy eo hai sư tỷ của mình: “Hai sư tỷ, em không phải tới rồi hay sao?”

Đạm Đài Yêu Yêu đỏ mặt, ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh: “Em còn gọi chị là sư tỷ đúng không?”

“Một trăm năm không gặp, tình cảm đã phai nhạt rồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Chị tiểu Yêu!”

“Vậy còn được!”

Đạm Đài Yêu Yêu tức giận nói.

Diệp Bắc Minh vừa định nói, cô ấy đã chủ động hé mở đôi môi đỏ mọng, trực tiếp hôn anh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thầm phàn nàn: “Lại bắt đầu rồi!”

Liễu Như Khanh trừng mắt: “Hai người...”

Mãi đến khi hai người tách ra, Liễu Như Khanh mới phản ứng lại: “Được lắm, sớm đã nghe tin hai người có vấn đề, quả nhiên là sự thật!”

“Thất sư tỷ, chị cũng là của em!”

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Ôm Liễu Như Khanh càng chặt hơn.

Một cỗ hơi thở nam tính phả vào mặt.

Liễu Như Khanh gần như ngất đi, để mặc Diệp Bắc Minh hôn mình.

Mười lăm phút trôi qua, thân thể mảnh khảnh của Liễu Như Khanh như mềm nhũn.

Nếu không phải Diệp Bắc Minh ôm lấy, cô ấy đã ngã xuống đất rồi.

“Tiểu sư đệ, ta... ta... xấu hổ chết mất!”

Gương mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng, vùi đầu vào trong ngực Diệp Bắc Minh.

Đạm Đài Yêu Yêu cười khanh khách: “Ai bảo ngày thường em giả vờ lạnh lùng, chị sớm đã biết em cũng thích tiểu sư đệ rồi!”

“A... em không có...”

Liễu Như Khanh phản bác lại.

Đạm Đài Yêu Yêu cười trêu trọc: “Ha ha, vậy à?”

“Vậy lúc nằm mơ, em gọi tên tiểu sư đệ làm gì?”

“Còn nói cái gì... Bắc Minh... nhanh một chút!”

“A... chị... chị nói nhảm!”

Gương mặt Liễu Như Khanh càng đỏ hơn, ngượng ngùng giải thích.

Diệp Bắc Minh nhìn hai người cãi nhau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Chị Tiểu Yêu, chị Như Khanh, hai người không chịu ấm ức gì ở Luân Hồi Tông chứ?”

“Vừa nãy Bảo Kiếm Phong kia, sao lại gọi hai chị là thái thượng trưởng lão?”

Hai người ngừng cãi nhau.

Sắc mặt nghiêm nghị.

Liễu Như Khanh giải thích: “Tiểu sư đệ, sư phụ của hai chúng ta, là vị thái thượng tổ duy nhất của Luân Hồi Tông”.

Thái thượng tổ?

Có ý nghĩa gì?

Luân Hồi Tông có mười vị lão tổ, còn thấp hơn một bối phận so với sư phụ của hai người sao!

Hai sư tỷ là đồ đệ của thái thượng tổ, mặc dù không thể so sánh với mười vị lão tổ của Luân Hồi Tông.

Trao cho hai người địa vị thái thượng trưởng lão, cũng là việc rất đơn giản!

Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy, chỉ cần hai chị không chịu ấm ức là được rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu hỏi: “Tiểu sư đệ, còn em thì sao? Một trăm năm qua em sống thế nào?”

Diệp Bắc Minh không giấu diếm.

Kể lại ngắn gọn những gì mình đã trải qua một lượt.

Khi kể đến những nguy hiểm gặp phải, hai người thốt lên kinh ngạc.

Họ nắm chặt tay Diệp Bắc Minh, thầm lau mồ hôi lạnh.

“Nhược Tuyết vậy mà đã ở cảnh giới Đạo Tôn rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu cười tinh quái, liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em ở Thương Khung Kiếm Tông mấy ngày!”

“Làm không ít chuyện mờ ám với Nhược Tuyết nhỉ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chị tiểu Yêu, em là người ngay thẳng. Chị đang nói gì thế!”

Đạm Đài Yêu Yêu hừ lạnh: “Biết rõ mà còn cố tình hỏi! Như Khanh, giúp chị giữ tiểu sư đệ!”

“Nghiêm túc hay không, sẽ biết ngay thôi!”

“Ồ, được!”

Liễu Như Khanh phản ứng lại, tiến lên nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh.

Trực tiếp đẩy anh ngã xuống.

Ngồi lên người anh: “Lục sư tỷ, em giữ người tiểu sư đệ rồi”, sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu sầm lại: “Em ngồi lên rồi, thế chị ngồi ở đâu đây?”

“Thất sư muội, nhìn em có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra không thành thật chút nào nha!”

Gương mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng: “Làm gì có!”

Dưới sự khống chế của hai cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, Diệp Bắc Minh căn bản không thể phản kháng: “Hai vị sư tỷ, đừng như vậy mà!”

“Ha ha, em nói không làm là không làm à?”

Đạm Đài Yêu Yêu cười xảo trá.

Năm ngón tay ấn lên ngực Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, sao tim em đập nhanh thế?”

Đang chuẩn bị có hành động tiếp theo thì nghe thấy âm thanh.

Rầm rầm!

Đột nhiên, cả sơn cốc rung chuyển dữ dội.

Giống như động đất vậy.

“Có chuyện gì thế? Sư phụ quay lại rồi à?”, Liễu Như Khanh biến sắc.

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: “Không đúng, không phải là sư phụ, mà là toàn bộ Luân Hồi Tông đều đang chấn động!”

Ba người nhìn nhau một cái.

Giây tiếp theo.

Đóng lại trận pháp, nhanh chóng lao ra khỏi sơn cốc.

“Keng! Keng! Keng!...”

Tiếng chuông của Luân Hồi Tông vang lên.

Liễu Như Khanh kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì? Chuông lớn chỉ vang lên khi tông môn gặp nguy hiểm, hoặc xảy ra biến cố cực lớn!”

“Đi, nhanh đi xem!”

Đạm Đài Yêu Yêu nói.

Ba người đi nhanh về phía quảng trường của tông môn, đệ tử của Luân Hồi Tông tất cả đều đã có mặt ở đó.

Ngay cả trưởng lão đang bế quan cũng xuất hiện.

Toàn bộ quảng trường tông môn có hơn trăm vạn người tụ tập.

Đến cả 10 vị lão tổ cũng lần đầu tiên có mặt.

Nhìn thấy Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đưa theo Diệp Bắc Minh xuất hiện, mười vị lão tổ liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói: “Hai vị thái thượng trưởng lão, hai người cũng đến rồi!”

“Lão tổ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Đạm Đài Yêu Yêu nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt 10 người khá nghiêm trọng.

Một lão giả tóc trắng nghiêm nghị nói: “Biển Hỗn Độn, đã khô cạn!”




Chương 2011: Biển Hỗn Độn khô cằn, Hắc Thủy Tộc xuất hiện

Đại lục Hỗn Độn, sâu trong cung điện, tại tổ địa của Hoa Tộc Thượng Cổ.

Hàng trăm thân ảnh ngồi xếp bằng, trước mặt mỗi người là một tượng đài định hình linh hồn.

Nếu như Diệp Bắc Minh ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra, những người này chính là một trăm vị sư phụ của mình.

Một trăm năm qua đi, tất cả các vị sư phụ đã hồi sinh được máu thịt của mình.

“Biễn Hỗn Đỗn đã khô cạn...”

Giáo Phụ mở mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ngưng trọng.

Những vị sư phụ khác cũng đồng thời mở mắt: “Hắc Thủy Tộc trở lại rồi!”

“Chúng ta đi vào Luân Hồi, thần hồn ngủ say mấy kỷ nguyên, vẫn không thể tránh khỏi ngày này!”

“Chư vị, thần hồn quy vị đi! Đừng để sự hủy diệt của thời đại trước xảy ra một lần nữa!”

Vào giây phút đó.

Tổ đia Hoa Tộc mở ra, hàng trăm thân ảnh bay lên trời như sao băng!

...

Gần như cùng lúc, 72 đảo Thiên Giai.

Sâu trong hố Thiên Hỏa, Dị Hỏa Tông.

Một cỗ thi thể dung hòa với đất trời, chính là Thiên Yêu Thủy Tổ.

La Thiên.

“Biển Hỗn Độn khô cằn, Hắc Thủy Tộc đã trở lại?”

Trong mắt La Thiên hiện lên một tia sợ hãi: “Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Hắc Thủy Tộc xuất hiện cũng quá nhanh rồi, nếu như bọn chúng hoàn toàn tỉnh lại!”

“Ai có thể ngăn cản bọn chúng lại? Lẽ nào kỷ nguyên này lại sắp bị diệt vong?”

Cho dù là La Thiên.

Nghĩ tới Hắc Thủy Tộc, trong mắt ông ta vẫn hiện lên một tia kinh hãi nồng đậm.

“Không được, không thể ngồi yên chờ chết!”

Rầm rầm rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể La Thiên bay lên khỏi mặt đất, bay về hướng biển Hỗn Độn.

...

Đại lục Luân Hồi, bên ngoài khe nứt không gian dẫn đến biển Hỗn Độn.

Thực vật trong bán kính 100 dặm đã bị khô héo.

Các loại dã thú cũng chết đi, biến thành xác khô.

Ở bên kia khe nứt không gian là biển Hỗn Độn.

Theo lý mà nói, biển Hỗn Độn sẽ toàn là nước đen.

Giờ phút này.

Tất cả nước đen đều đã biến mất và khô cạn hoàn toàn.

Một lục địa màu đen xuất hiện dưới đáy biển Hỗn Độn.

Những ngọn núi nhấp nhô được bao phủ trong sương mờ, nó tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng quỷ dị.

“Tiểu tháp, đây là có chuyện gì?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.

Xác của những con thú đó đã khô cằn, hoàn toàn không còn chút sức sống nào cả, như thể bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hút hết tinh huyết.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ nghiêm túc: “Nhóc con, lần này thật sự là rắc rối lớn rồi! Không chỉ cậu, mà toàn bộ mặt cắt biển Hỗn Độn!”

“Nếu không cẩn thận, rất có thể mọi người sẽ chết!”

“Thế giới bị hủy diệt! Không ai có thể sống sót cả!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy ư?”

“Đến ông cũng không ngăn cản được sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực cười khổ: “Nhóc con, cậu đoán bổn tháp tại sao lại bị diệt vong?”

“Chết tiệt, không phải chứ....”

Diệp Bắc Minh nuốt khan, nghĩ đến sự thật đáng sợ.

“Đúng như những gì cậu nghĩ, có liên quan đến Hắc Thủy Tộc!”

“Hắc Thủy Tộc?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đúng vậy! Chủng tộc này giống như ôn thần vậy, chúng đi đến đâu, tất cả các sinh mệnh đều bị chúng hại chết!”

“Sau đó biến thành dưỡng chất của bọn chúng, hơn nữa, Hắc Thủy Tộc rất đặc biệt, bọn chúng bất tử!”

“Cho dù có chết, cũng sẽ tái sinh ở sâu trong vùng nước đen!”

Nói đến đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dừng lại một chút: “Năm đó, chủ nhân đời thứ nhất của tôi đánh nát thân thể của tôi, áp chế vạn giới!”

“Mới có thể tạm thời phong ấn Hắc Thủy Tộc, vài kỷ nguyên qua đi, không ngờ Hắc Thủy Tộc vậy mà lại có cơ hội trở lại!”

“Lẽ nào là vì bổn tháp đã tỉnh lại?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ mãi không hiểu.

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh.

Sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật sự đáng sợ.

Đời chủ nhân thứ nhất của ông ta, không khác gì một vị thần.

Sự tồn tại như vậy mà còn cần nghiền nát tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới có thể phong ấn Hắc Thủy Tộc!

Mà không phải là hoàn toàn giết chết?

“Hắc Thủy Tộc có lai lịch ra sao?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng vài giây mới lên tiếng: “Không biết, loại chủng tộc này nguồn gốc thần bí. Bất tử bất diệt còn mang theo ô nhiễm!”

“Khí tức của bọn chúng, có thể làm ô nhiễm và ăn mòn mọi thứ!”

“Bọn chúng thích nhất là máu thịt, một khi tiếp xúc với nước đen, cơ thể sẽ bị mục rữa hoàn toàn. Biến thành xác khô, thậm chí đến thần hồn cũng bị tiêu diệt!”

Nghe đến điều này.

Diệp Bắc Minh bất động tại chỗ.

Anh có thể cảm thấy được sự nghiêm túc của tiểu tháp: “Tiểu tháp, lẽ nào Hắc Thủy Tộc không có kẻ địch sao?”

“Có! Dị Hỏa!”

“Dị Hỏa?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách khẳng định: “Đúng vậy. Dị Hỏa có thể thiêu hủy mọi thứ!”

“Trước mắt đó là cách duy nhất có thể áp chế Hắc Thủy Tộc!”

“Có điều, cho dù cậu có Phần Thiên Chi Diễm, cũng chỉ có thể giết chết Hắc Thủy Tộc!”

“Cũng không có cách nào ngăn cản bọn chúng tái sinh ở nước đen được! Có lẽ chỉ có Hỗn Độn Chân Hỏa đứng thứ nhất bảng Dị Hỏa, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt Hắc Thủy Tộc!”

Lúc này!

Đệ tử của Luân Hồi Tông phát hiện, dưới chân mình có một vũng nước đen phát ra một cỗ khí tức mục rữa hôi thối!

“Thứ gì thế này? Ghê tởm quá, cút đi!”

Hắn ta giơ tay lên.

Một cỗ sức mạnh quét qua.

Ầm!

Nước đen bắn tung tóe.

Rơi vào người đệ tử này.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mọi người đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy, đệ tử của Luân Hồi Tông bị nước đen vấy lên người, nằm trên đất kêu gào, sinh lực toàn thân nhanh chóng mất đi.

Nháy mắt biến thành một cái xác khô.

“Chuyện gì thế?”

Mười vị lão tổ của Luân Hồi Tông nhìn sang.

Một lão giả tóc trắng trong số đó cau mày, ngồi xuống kiểm tra thi thể.

Khoảnh khắc lòng bàn tay khô khốc của ông ta chạm vào xác chết, không cẩn thận bị nước đen nhiễm phải.

“A----!”

Vị lão tổ này lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng kêu lên: “Cứu mạng, cứu ta... mau cứu ta!!!”

Chín vị lão tổ còn lại kinh hãi, có người định ra tay cứu giúp.

“Đợi một chút, đừng chạm vào ông ta!”

Nhưng lại bị lão tổ khác ngăn lại.

Giây tiếp theo.

Vị lão tổ bị nước đen nhiễm phải này hóa thành một cái xác khô.

Khí tức sinh mệnh mất đi, thần hồn cũng bị tiêu diệt.

Toàn bộ quá trình, chưa đến 10 hơi thở.

“Hít!”

Tất cả mọi người há miệng, da đầu tê dại: “Cái này...”

Một lão tổ cảnh giới Thiên Tôn chu kỳ vậy mà lại bị một giọt nước đen giết chết?

“Đây rốt cuộc là sao?”

“Nước đen này là thứ gì?”

Chín vị lão tổ còn lại cũng sợ hãi, bị dọa cho không ngừng lui về sau.

Diệp Bắc Minh chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một trận lạnh lẽo: “Tiểu tháp, thứ này cũng quá quỷ dị rồi!”

Đồng thời cùng lúc đó.

Rầm rầm!

Trên không nghĩa địa Hỗn Độn, hai đạo ánh sáng đen rơi xuống.

Bia một thứ chín và thứ tám cùng sáng lên.

Hoàng đế Hiên Viên và Vua Thời Gian cùng nhau thức tỉnh.

“Khí tức của Hắc Thủy Tộc? Mộ chủ, ngoài kia đã xảy ra chuyện gì? Có phải Hắc Thủy Tộc đã trở lại không?”

Hai âm thanh nghi hoặc vang lên.

Bằng một niệm thức, Diệp Bắc Minh tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn: “Tiền bối, hai người cũng biết về Hắc Thủy Tộc?”

Anh giải thích cho họ một lượt về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài.

Vua thời gian nghe xong thì lắc đầu: “Chết tiệt! Ô nhiễm bắt đầu rồi...”

“Mộ chủ, tắm rửa rồi đi ngủ đi, kỷ nguyên này lại chuẩn bị diệt vong rồi!”

Thân thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Tiền bối, lẽ nào không có cách nào có thể cứu vãn sao?”

“Cứu vãn?”

Vua Thời Gian cười nói: “Chín người ngủ ở đây, đều từng muốn cứu vãn!”

“Cuối cùng không có ai ngoại lệ, tất cả đều chết! Chỉ còn sót lại một tia tàn hồn!”

“Diệp Bắc Minh, tôi khuyên cậu, cậu không phải là người cứu cả thế giới!”

“Cứ vui vẻ tận hưởng đi, sau đó chờ chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK