Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Diệp Ngưng Huyên

Chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt lại.

Anh cũng phát hiện ra điều này.

Tu luyện Long Đế Quyết quả thật có thể khiến anh mất khống chế!

Công pháp mẹ để lại này rốt cuộc là sao?

Anh quay về trước cửa phủ Diệp, người phụ nữ kia vẫn đang ngủ mê man.

Vạn Lăng Phong biết được chuyện phủ Diệp liền vội vã chạy tới.

Nhìn máu tươi đầy đất, ông ta có chút khiếp sợ: “Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh ôm người phụ nữ kia: “Lăng Phong, dọn dẹp phủ Diệp trước đã rồi nói”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong không dám thờ ơ.

Diệp Bắc Minh ôm cô gái vào trong phòng mình.

Người phụ nữ này đã rất yếu ớt, da thịt trắng bệch không khỏe!

Diệp Bắc Minh biết.

Đây là do mất máu quá nhiều dẫn đến.

Má cô ta xinh đẹp, cũng xem như là mỹ nữ tuyệt thế.

Tuổi tác không khác biệt so với Diệp Bắc Minh lắm.

Trên người cô ta tổng cộng có ba mươi mấy vết thương khủng khiếp.

Mỗi chỗ đều sâu thấy xương, vô cùng chí mạng!

Nếu như là người bình thường đã chết lâu rồi.

“Kinh mạch đứt đoạn, huyết dịch khô héo”.

“Chỉ còn lại hơi thở cuối cùng!”

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh không cho phép ai hoài nghi: “Tôi mặc kệ cô là ai, tôi không cho cô chết!”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm làm người chết sống lại, máu thịt tái sinh!”

“Tiểu quỷ cút, Diêm Vương lui đi!”

Một tiếng quát lớn.

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, kim bạc trong tay rơi xuống.

Anh vẫn muốn vận chuyển nội lực của mình vào trong cơ thể người phụ nữ, nối kinh mạch gãy lìa của cô ta lại.

Cứ như vậy qua khoảng ba tiếng.

Sinh mạng của người phụ nữ cuối cùng đã khôi phục một chút.

Diệp Bắc Minh gần như vận chuyển một nửa nội lực cho cô ta.

Nuốt đan Ngưng Tụ, khôi phục nội lực.

“Khụ khụ khụ…”

Cô gái ho khan hai tiếng.

Diệp Bắc Minh mở mắt đi tới.

Soạt!

Khoảnh khắc đến gần người phụ nữ, cô ta đột nhiên ra tay, tay chém đến cổ họng Diệp Bắc Minh!!

Diệp Bắc Minh giơ tay túm cổ tay cô ta: “Tôi hy vọng đây là lần đầu cô ra tay với tôi, cũng là lần cuối cùng!”

“Nếu có lần sau, tôi đảm bảo cô sẽ chết!”

Cô gái run lên, nhìn lướt qua bốn phía.

Mình đang ngủ trong phòng ngủ lớn.

Nguy nga lộng lẫy!

Mà cô ta thì đang nằm trên một chiếc giường trong phòng ngủ.

“Anh là?”

Cô gái nhìn Diệp Bắc Minh.

Biết là người đàn ông trước mặt đã cứu mình, cô ta một khắc cũng không muốn ở lâu: “Đa tạ ơn cứu mạng, nhưng tôi phải đi rồi!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

Cô gái hơi nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: “Không liên quan đến anh!”

Diệp Bắc Minh cười: “Không phải cô muốn tìm Diệp Bắc Minh sao?”

Cô gái kinh ngạc, sát ý trong mắt lóe lên: “Sao anh biết, anh là ai?”

Diệp Bắc Minh dùng sát ý kinh khủng hơn phản kích lại: “Vừa rồi lúc cô hôn mê, cô nói câu này với tôi, bảo tôi giúp cô đi tìm Diệp Bắc Minh”.

“Bây giờ lại hỏi sao tôi biết?”

“Ngược lại tôi muốn hỏi cô, làm sao cô biết?”

“Còn nữa, trước khi cô ngất đi còn nói cô là người trong tộc của mẹ Diệp Bắc Minh, chuyện này là thế nào?”

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt!

Cô gái lui về phía sau, bị sát ý của Diệp Bắc Minh chấn nhiếp: “Anh là ai, liên quan gì đến anh?”

“Đừng tưởng rằng anh cứu được tôi rồi thì tôi phải nói ra chuyện của mình cho anh!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Bởi vì tôi chính là Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”

Con ngươi người phụ nữ co rút, biểu cảm biến ảo bất định.

Từ bất ngờ hóa thành khiếp sợ.

Lại từ khiếp sợ hóa thành mừng như điên!

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi liên tục híp lại: “Anh… anh chính là Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh…”

“Là tôi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được rồi, bây giờ có thể nói lai lịch của cô cho tôi”.

Cô gái hít sâu một hơi: “Tôi là Diệp Ngưng Huyên, đến từ nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”

Diệp Ngưng Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.

“Hai ngày trước, tôi trốn ra khỏi Côn Luân Khư, cuối cùng tìm ra được tin tức của anh”.

“Đáng tiếc, người của Diệp Phi Phàm đuổi giết tôi, khó khăn lắm mới chạy đến Giang Nam…”

“Chờ chút!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp cắt lời, con ngươi lạnh như băng: “Tôi không muôn nghe mấy chuyện vớ vẩn của cô”.

“Tôi chỉ muốn biết lai lịch của mẹ tôi”.

“Bà ấy có phải đến từ nhà họ Diệp Côn Luân Khư không?”

Diệp Ngưng Huyên thẹn quá hóa giận: “Anh!!!”

Cô ta khó khăn lắm mới tìm được Diệp Bắc Minh, đối phương lại có thái độ này?

Nếu không phải vì nhà họ Diệp, nếu không phải vì ông nội, cô ta đã nổi giận lâu rồi!

Nhịn!

Tôi nhịn!

Hít sâu một hơi, tức đến mức vết thương suýt nữa vỡ ra: “Mẹ anh là người của nhà họ Diệp, hơn nữa còn là cô của tôi”.

“Tính theo vai vế, tôi là chị họ của anh”.

Biểu cảm Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, không chút dao động: “Các người biết mẹ tôi đi đâu không?”

Diệp Ngưng Huyên lắc đầu: “Không biết”.

“Hai mươi ba năm trước, mẹ anh đột nhiên quay trở lại nhà họ Diệp, hơn nữa còn vác bụng bầu về”.

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Diệp Ngưng Huyên tiếp tục nói: “Sau đó, không biết chuyện gì, mẹ anh mang theo một bộ võ kỹ của gia tộc rồi biến mất”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Là Long Đế Quyết sao?

“Về sau, học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, còn có cả đế quốc Thanh Long xuất hiện ở nhà họ Diệp, muốn bắt mẹ cậu đi!”

“Nhà họ Diệp đã trả cái giá rất lớn mới tránh khỏi nạn diệt tộc!”

Con ngươi Diệp Ngưng Huyên có chút đỏ bừng.

Bố mẹ cô ta đã chết dưới tay những người đó.

Diệp Ngưng Huyên nói: “Sau đó nhà họ Diệp yên ổn được hai mươi ba năm”.

“Ba ngày trước, Diệp Phi Phàm dẫn theo trưởng lão của học viện Thiên Thần, tiến vào mật thất nhà họ Diệp”.

“Ông nội tôi… cũng chính là ông ngoại anh, bây giờ không biết sống chết!!!”

Khí tức Diệp Ngưng Huyên có chút nóng nảy.

Trong đôi mắt đẹp tràn đầy tia máu: “Diệp Phi Phàm!!! Hắn phản bội nhà họ Diệp, hắn đáng chết!!!”

“Sau khi tôi trốn ra từ trong vòng vây giết, tôi liền chạy đến Long Quốc, tìm tin tức của anh”.

“Chạy đến Giang Nam, còn bị người của học viện Thiên Thần đuổi kịp, chuyện về sau anh biết rồi đó”.
Chương 312: Lai lịch của mẹ

Nói xong.

Ngậm miệng.

Toàn bộ quá trình.

Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Ngưng Huyên có chút bất ngờ!

Diệp Bắc Minh biết lai lịch thân phận của mình, không kinh ngạc, bất ngờ hay vui mừng bất ngờ sao?

Tại sao lại có biểu hiện này?

‘Lòng dạ hắn so với người cùng tuổi sâu hơn rất nhiều!’

Diệp Ngưng Huyên thầm nghĩ.

Một lát sau, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh… anh sao lại phản ứng vậy?”

Diệp Bắc Minh cười: “Lời của cô sơ hở quá nhiều!”

“Thứ nhất, mẹ tôi vì sao hai mươi ba năm trước đột nhiên lại quay về nhà họ Diệp?”

“Thứ hai, bà ấy mang thai, các người không biết tôi là con của ai?”

“Thứ ba, từ lời cô nói xem ra các người hẳn biết đến sự tồn tại của tôi, hơn nữa còn ở ngay Long Quốc”.

“Nếu các người biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao không đến tìm tôi”.

“Thứ tư, hóa ra tôi còn có ông ngoại à?”

Anh cười đầy thâm ý.

“Cho dù tôi còn có ông ngoại, vì sao năm đó mẹ tôi bị đuổi giết, người được gọi là ông ngoại đó lại không ra tay?”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Diệp Ngưng Huyên:: “Có thể có một khả năng, nhà họ Diệp các người đã làm một loại giao dịch, từ bỏ mẹ tôi?”

“Dù mẹ tôi bị giết chết, đối với nhà họ Diệp các người mà nói cũng không liên quan”.

“Chỉ cần nhà họ Diệp không sao là được”.

Đây không phải chính là hy sinh cái không quan trọng để bảo vệ những gì quan trọng nhất.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh phân tích mạch lạc rõ ràng.

Gọn gàng ngăn nắp.

Diệp Ngưng Huyên thầm kêu không ổn rồi.

Bởi vì Diệp Bắc Minh không phải nói nhà họ Diệp chúng ta, mà là… nhà họ Diệp các người!

Một cách nói không thân thích.

Diệp Ngưng Huyên giải thích: “Chúng tôi không tìm anh là vì để bảo vệ anh”.

“Hơn nữa, năm đó quả thật đã xảy ra một vài chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu”.

“Chúng tôi là vì nhà họ Diệp”.

Diệp Bắc Minh cười: “Để bảo vệ tôi?”

“Vì nhà họ Diệp?”

“Ha ha ha, thú vị”.

“Vì nhà họ Diệp mà buông bỏ tôi?”

Diệp Bắc Minh bật cười thành tiếng.

“Năm năm trước, bố mẹ nuôi tôi bị giết, anh cả chết thảm, tôi bị người ta đuổi giết mấy tháng trời suýt chút nữa cũng chết”.

“Nếu không phải chị Tiểu Yêu cứu tôi một mạng, bây giờ các người còn có thể đến tìm tôi được không?”

“Bây giờ dường như nhà họ Diệp xảy ra vấn đề, các người chạy đến tìm tôi?”

“Là muốn bảo tôi giúp đỡ cứu nhà họ Diệp?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng, giống như liếc mắt nhìn thấy tâm tư của Diệp Ngưng Huyên.

Diệp Ngưng Huyên bị chấn động!

Cô ta quả thật là muốn nhờ Diệp Bắc Minh giúp đỡ.

Không ngờ lại trực tiếp bị nhìn thấu!

Cô ta có chút kinh hãi: “Anh…”

Diệp Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách: “Đi thong thả, không tiễn!”

“Anh!”

Diệp Ngưng Huyên ngây người.

Diệp Bắc Minh muốn đuổi cô ta đi?

Giọng trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, anh đừng hối hận!”

“Cút”.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Anh không có một chút thiện cảm gì với người nhà họ Diệp ở Côn Luân Khư.

“Cho cô ba phút, nếu cô vẫn còn ở phủ Diệp!”

“Giết không tha!”

Diệp Ngưng Huyên ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, cơ thể run rẩy.

Cô ta có một loại cảm giác, Diệp Bắc Minh nguy hiểm hơn đám người ở học viện Thiên Thần kia!”

Kéo lê cơ thể bị thương.

Đi ra khỏi phủ Diệp, biến mất trong màn đêm.

Sau khi rời khỏi phủ Diệp, Diệp Ngưng Huyên lấy ra một tấm lệnh bài huyền thiết.

“Diệp Bắc Minh, đây là lựa chọn của anh!”

“Tôi có tấm lệnh bài huyền thiết này, quay về Côn Luân Khư vẫn có thể gia nhập một thế lực siêu cấp”.

Xoay người biến mất.

...

Trở về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Bắc Minh vốn không coi nhà họ Diệp Côn Luân Khư ra gì.

Gặp phải nguy hiểm?

Liên quan đếch gì đến ông đây!

Để nhà họ Diệp tự sinh tự diệt đi.

Còn ông ngoại trên danh nghĩa kia, hai mươi ba năm trước bỏ mặc con gái mình bị người ta đuổi giết, bây giờ muốn anh hỗ trợ?”

Anh cũng chẳng buồn phản ứng.

Chết,. vậy cứ để ông ta đi chết đi!

Ngồi xếp bằng.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, tiếp theo chuẩn bị làm gì?”

“Xem ra mẹ cậu thật sự đến từ Côn Luân Khư”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vẫn cần phải tìm thấy mẹ tôi trước, tất cả có thể giải quyết dễ dàng”.

“Thật ra thì Diệp Ngưng Huyên còn mang đến một tin tức khác, bố tôi là ai?”

“Từ biểu hiện của Diệp Ngưng Huyên xem ra nhà họ Diệp Côn Luân Khư cũng không biết lai lịch của bố tôi”.

Cau mày.

Đây cũng là một ẩn số!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Thân thế của cậu vẫn rất thần bí”.

“Nhưng vấn đề cũng không có gì quá lớn”.

“Chỉ cần cậu không ngừng trưởng thành, trở thành chúa tể của thế giới này, một biết rõ một vài chuyện cũng đơn giản hơn nhiều”.

Diệp Bắc Minh đồng ý với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Trưởng thành!

Thực lực!

Chỉ cần đủ thực lực, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.

Bỗng nhiên.

Chân mày anh động đậy, có người tới!

Một bóng hình xinh đẹp mặc đồ ngủ rón rén đẩy cửa đi vào.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, đóng kín cùng chung cảm giác với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Một mùi hương cơ thể phả vào mặt.

Đánh lén!

Quá nhanh!

Diệp Bắc Minh không phản ứng kịp: “Nhược Tuyết?”
Chương 313: Cứu người

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Khi Sương nhận điện thoại, vẻ mặt liền biến sắc.

Cô ta chạy đến trước phòng ngủ của Diệp Bắc Minh, điên cuồng đập cửa phòng của anh.

Phập phập phập!

Lục Khi Sương lo lắng hét lớn: “Thần y Diệp, cứu mạng… bố của tôi sắp không xong rồi!”

Cửa phòng được mở ra, Hạ Nhược Tuyết ôm cái chăn chạy thật nhanh ra ngoài.

Lục Khi Sương ngẩn người.

Diệp Bắc Minh đi ra: “Có chuyện gì thế?”

Lục Khi Sương phản ứng lại, vội vàng nói: “Thần y Diệp, bố của tôi… tôi vừa nhận được tin, bố của tôi sắp không xong rồi!”

“Cầu xin anh, bây giờ xuất phát đến nhà họ Lục đi!”

Đầu gối cô ta mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất.

Nước mắt ào ào tuôn rơi.

Diệp Bắc Minh đóng cửa phòng: “Đợi tôi thay quần áo”.

Khi Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, lại gọi Vạn Lăng Phong đến dặn dò mấy câu, sau đó cùng Lục Khi Sương về nhà.

Nhà họ Lục, gia tộc ẩn thế ở Hà Tây, ở sâu trong một khu rừng cây nguyên thủy.

Vô cùng ẩn khuất, phải đến năm tiếng đồng hồ, gần đến buổi trưa mới đến được nhà họ Lục.

Trạch viện cổ xưa, cổng lớn nguy nghiêm!

Bảo vệ gác cổng đều là võ hoàng đỉnh phong!

Xem ra quả nhiên thực lực võ đạo của những gia tộc ẩn thế quả nhiên mạnh hơn nhiều so với gia tộc cổ võ.

Bọn họ cũng khiêm tốn hơn.

Võ giả bình thường không biết đến gia tộc ẩn thế, chỉ biết gia tộc cổ võ.

Lục Khi Sương dẫn Diệp Bắc Minh đến thẳng nơi sâu nhất nhà họ Lục.

Trong một gian phòng mang hương sắc cổ xưa.

Người đàn ông nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.

Chính là Lục Lâm Thiên, bố của Lục Khi Sương!

Những người có cương vị cao của nhà họ Lục đều có mặt.

Vẻ mặt nghiêm túc!

Một ông lão mặc áo choàng xám đang cứu người.

Sau khi Lục Khi Sương xông vào: “Bố, thần y Diệp, đó chính là bố của tôi, xin ngài mau cứu người đi!”

Soạt!

Lập tức, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.

Một thanh niên?

Thần y?

Khẩu khí lớn thật đấy!

Trên khuôn mặt của rất nhiều người hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Một người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: “Khi Sương, cháu câm miệng đi, đây là thần y Tôn của Dược Vương Cốc”.

Bác cả của Lục Khi Sương, Lục Trường Không.

Lục Khi Sương kinh hãi!

Dược Vương Cốc?

Đó là một trong những gia tộc của người canh giữ Hoa Hạ đấy!

Thần y Tôn quay đầu lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cái thứ gì thế này, đuổi ra ngoài!”

Diệp Bắc Minh khinh thường lên tiếng: “Ngay cả cách cứu người mà ông cũng dùng sai, còn dám tự xưng là thần y?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh!

“Suýt, to gan thật đấy!”

“Người của Dược Vương Cốc, mà cậu cũng dám nghi ngờ?”

Rất nhiều người nhìn qua, đều hít khí lạnh.

Một người đàn ông trung niên đi đến, ánh mắt lạnh như băng:

“Cậu là ai?”

“Có lai lịch thế nào?”

“Sư phụ của cậu là ai?”

Ông ta chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: “Cậu có biết, cho dù sư phụ của cậu ở đây, nhìn thấy thần y Tôn của Dược Vương Cốc thì cũng phải dập đầu quỳ bái không!”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Sỉ nhục sư phụ của tôi? Chết!”

Anh giơ bàn tay tát một cái qua!

Phập!

Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng bị tát chết.

Thần y Tôn sợ giật nảy người, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con giỏi lắm, mày dám giết người của Dược Vương Cốc?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến thần y Tôn.

Chỉ vào người đàn ông nằm trên giường, nhìn sang Lục Khi Sương: “Người mà cô bảo tôi cứu, chính là ông ấy phải không?”

Lục Khi Sương gật đầu: “Đúng thế”.

“Được! Tôi cứu ông ta một mạng, chúng ta hết nợ”.

Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn.

Phớt lờ tất cả mọi người, sải bước lớn đi về phía bố của Lục Khi Sương.

Sắc mặt thần y Tôn sầm xuống: “Ngăn hắn lại cho tôi!”

Một đám người của Dược Vương Cốc xông lên.

Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí trường cường mạnh, đánh bay tất cả bọn họ!

Ngay cả thần y Tôn cũng sượt sượt lùi lại, đặt mông ngồi phệt xuống đất, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn!

“Trúng hỏa độc, lại thêm luyện công tẩu hỏa nhập ma”.

“Bị đứt mười chín sợi kinh mạch, hỏa độc ăn vào tim”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng.

Thần y Tôn sợ giật mình!

Mọi người nhà ho Lục cũng rất kinh ngạc, người thanh niên này có lai lịch thế nào?

Chỉ mới nhìn một lượt, đã chẩn đoán ra bệnh trạng của bố Lục Khi Sương.

Lục Trường Không quát nói: “Lục Khi Sương, cháu tùy tiện nói bệnh trạng của bố cháu cho người khác sao?”

Ngoài lão tổ, Lục Lâm Thiên là người có thực lực cao nhất trong nhà họ Lục.

Cảnh giới võ tôn hậu kỳ!

Nếu để gia tộc ẩn thế khác biết Lục Lâm Thiên bị phế, địa vị nhà họ Lục chắc chắn sẽ bị tụt mạnh.

Soạt!

Liền sau đó.

Tất cả người nhà họ Lục đều tức giận nhìn chằm chằm Lục Khi Sương, hận không thể xé xác cô ta!

Lục Khi Sương giải thích: “Bác cả, cháu không nói cho thần y Diệp…”

“Cháu câm miệng đi!”

Lục Trường Không quát một tiếng, một luồng khí tức võ tôn sơ kỳ nghiền áp đến.

Sắc mặt Lục Khi Sương tái nhợt!

“Khụ khụ!

Đột nhiên, tiếng ho khan vang lên.

Tất cả mọi người chấn kinh nhìn qua, chỉ thấy Lục Lâm Thiên vốn nằm trên giường bệnh…

Tỉnh lại.

Vậy mà Lục Lâm Thiên đã tỉnh lại!

Áo của ông ta được cởi khuy, để lộ phần lồng ngực cắm bảy tám cây kim châm.

Chỉ mấy cây kim châm, vậy mà đã khiến Lục Lâm Thiên tỉnh lại?

Thần y Tôn của Dược Vương Cốc ngẩn người.

Cả hiện trường im phăng phắc!

Chỉ có Diệp Bắc Minh cất giọng bình tĩnh: “Tôi đã nối lại kinh mạch cho ông rồi”.

“Tôi sẽ kê một đơn thuốc cho ông, uống ba ngày là được”.

“Nhớ kỹ, trong vòng một tuần, cấm luyện võ!”

Mọi người chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh đi sang một bên, tiện tay viết một đơn thuốc.

Diệp Bắc Minh nhìn sang Lục Khi Sương: “Hai chúng ta hết nợ, cáo từ”.

Anh quay người định bỏ đi!

Tất cả người nhà họ Lục đều thộn người, thế này là sao?

Lục Lâm Thiên gọi lớn: “Người anh em, cảm ơn cậu đã cứu mạng, xin mời cậu ở lại nhà họ Lục mấy ngày!”

Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm, nhanh chóng biến mất.

Thần y Tôn kích động dậm chân: “Tôi biết rồi, Quỷ Môn Thập Tam Châm, Quỷ Môn Thập Tam Châm, đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm thất truyền đã lâu”.

“Chỉ có Quỷ Môn Thập Tam Châm mới có thể cứu được Lục Lâm Thiên!”

Ánh mắt của đám người Dược Vương Cốc đều rực lửa.

Sau đó hóa thành vẻ tham lam!



Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Lục, quay về Giang Nam với tốc độ nhanh nhất.

Đã là bốn giờ chiều.

Vạn Lăng Phong đứng ở cổng lớn phủ Diệp, sắc mặt nghiêm trọng.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, nhanh chóng tiến lên: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Chương 314: Rút lui

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: “Sao thế?”

Vẻ mặt Vạn Lăng Phong nghiêm trọng: “Gia tộc ẩn thế gửi cho cậu thiếp anh hùng, mời cậu tham gia đại hội võ đạo!”

Vạn Lăng Phong giải thích.

Đại hội Võ Đạo của Long Quốc có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chỉ cần là người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu, gần như đều đến hết!

“Bảng xếp hạng tông sư Á Châu?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ở đâu?”

Trên danh sách những người phải chết của anh, còn có mấy người chưa chết!

Anh đang suy nghĩ.

Làm cách nào để toàn bộ những người trên danh sách phải chết đều biến mất!

Nếu thực sự giống như lời Vạn Lăng Phong nói, thì chẳng phải vừa đúng lúc sao.

Vạn Lăng Phong trả lời: “Ở tỉnh Bảo Đảo!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh giơ tay, bản danh sách những người phải chết xuất hiện trong lòng bàn tay.

Còn lại mười ba cái tên!

Anh giống như tử thần trở về từ địa ngục, nhìn mười ba cái tên này: “Nên kết thúc rồi!”

“Đại hội Võ Đạo, tiễn tất cả các người lên đường!”



Lúc này.

Trong một khu biệt thự tư nhân được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Bảo Đảo.

Mười ba võ giả trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu.

Cũng là mười ba người trên danh sách những người phải chết của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều có mặt!

Sắc mặt của họ đều ngưng trọng.

Trước mặt là một đống tài liệu thông tin cá nhân của Diệp Bắc Minh.

Một cô gái Đông Doanh ngồi trên Tatami nói: “Các vị đều nhìn thấy rồi chứ?”

“Hai mươi ba trăm trước các vị ra tay với mẹ của Diệp Bắc Minh, anh ta nhất định sẽ giết chết các vị!”

“Diệp Bắc Minh này, đã rất vô pháp vô thiên rồi!”

“Anh ta dám giết hoàng đế của Đông Doanh tôi, cũng dám xông vào hoàng cung của Ưng Quốc!”

“Mức độ tàn bạo của anh ta, ngay cả quan chức Long Quốc cũng bao che cho anh ta!”

“Cái mạng của các vị chẳng là cái thá gì đối với anh ta!”

Ánh mắt của mười ba người sầm xuống.

Lóe lên ánh lạnh lùng!

Cô gái Đông Doanh giơ một bát rượu: “Tôi lấy danh nghĩa công chúa Đông Doanh”.

“Mời các vị liên thủ giết Diệp Bắc Minh!”

Lập tức có người gật đầu: “Tôi tham gia!”

“Tôi tham gia!”

“Tôi cũng tham gia…”

Đợi khi tất cả mọi người rời đi.

Cô gái Đông Doanh đi đến một bên, mở ra một bàn thờ.

Bài vị của Uy Hoàng Đông Doanh xuất hiện trước mặt!

Cô ta châm một nén hương: “Phụ hoàng, người yên tâm!”

“Chỉ cần Diệp Bắc Minh đến tỉnh Bảo Đảo, con nhất định đích thân giết hắn!”

Tiến vào phủ Diệp.

Không thấy bóng dáng của Hạ Nhược Tuyết.

Hôm qua hành hạ cả một đêm, anh còn cho rằng Hạ Nhược Tuyết đi nghỉ ngơi rồi chứ.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nhược Tuyết: “A lô, Nhược Tuyết”.

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Bắc Minh, sao thế?”

“Không sao, không thấy em ở nhà, anh…”

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Em vẫn ổn chứ?”

Lớp giấy dán cửa sổ giữa họ bị xuyên thủng, ngược lại có chút xa cách.

Không biết có phải ảo giác không?

Hạ Nhược Tuyết đầu bên kia điện thoại đỏ ửng mặt: “Em không sao, bây giờ đang ở công ty, chốc nữa nói chuyện sau nhé”.

“Khụ khụ, được”.

Tắt máy.

Bên cạnh.

Tôn Thiến che miệng cười thầm, đánh úp.

Véo một cái thật mạnh vào bên hông của Hạ Nhược Tuyết.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết thét lên một tiếng: “Con bé đáng chết, cậu dám đánh lén tớ hả?”

Tôn Thiến cười nói: “Khì khì, tự ăn trái cấm, còn có mặt mũi nói tớ”.

Hạ Nhược Tuyết kinh sợ: “Cậu… cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”

“Tớ nói linh tinh?”

Tôn Thiến chống nạnh, bày dáng vẻ đã nhìn thấu tất cả từ lâu: “Tớ đã nói mà, lúc đến công ty, dáng đi của cậu đã có vấn đề rồi”.

“Còn cả thần thái, cử động, rõ ràng là một cô gái thoát xác biến thành đàn bà”.

Hạ Nhược Tuyết sợ giật mình: “Rõ ràng lắm hả?”

Tôn Thiến lắc đầu: “Cũng không phải quá rõ ràng”.

“Chỉ là thường ngày tớ lên mạng xem khá nhiều thông tin, cho nên hiểu rất rõ”.

Hạ Nhược Tuyết thở nhẹ nhõm, nếu bị người đó biết, Diệp Bắc Minh sẽ gặp rắc rối.

Bây giờ cô ấy cố ý xa cách Diệp Bắc Minh, là để chuẩn bị cho sau này rời bỏ.

“Này!”

Tôn Thiến đột nhiên gọi một tiếng, làm Hạ Nhược Tuyết giật mình.

“Con bé đáng chết, cậu làm gì thế hả?”

“Hi hi, làm gì? Đương nhiên là tớ phải hỏi cậu, có cảm giác thế nào?”

Tôn Thiến cười xấu xa lao đến, tóm lung tung trên người Hạ Nhược Tuyết.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết kêu la liên hồi.

Hai cô gái đùa nhau một trận, thở hổn hển, mặt đỏ bừng mới dừng tay.

Tôn Thiến nén thấp giọng: “Nhược Tuyết, rốt cuộc có cảm giác thế nào hả?”

Tuy Tôn Thiến được gọi là lão làng, không có gì là chưa từng thử.

Nhưng nói cho cùng, ngay cả bạn trai cũng không có.

Rất nhiều kiến thức chỉ là lý thuyết suông!

Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng mặt: “Con bé đáng chết, nếu cậu muốn biết thì tự tìm bạn trai đi”.

Tôn Thiến ưỡn bộ ngực kiêu hãnh: “Tớ không tìm đấy!”

“Chị đây muốn độc thân cả đời, đừng có ai mơ tưởng có được tớ!”

“Cho đám đàn ông thối thèm muốn chết!”

Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng, hơi thất vọng.

Chậm rãi đi đến bên cửa sổ, hai tay chống cằm.

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Giang Nam, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Giang Nam.

“Sao thế?”

Tôn Thiến đi đến, thấy hơi kỳ lạ: “Cậu đang lo lắng về vợ chưa cưới của anh ta à?”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không cần lo lắng nữa, tớ rút lui”.

“Hả?”

Tôn Thiến kinh ngạc, sau đó đưa tay sờ trán của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, cậu bị sốt hả?”

“Vừa mới làm chuyện đó với Diệp Bắc Minh, bây giờ lại rút lui?”

“Cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”

Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng, không trả lời.

Kéo tay của Tôn Thiến, dựa lên vai của cô ta: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được anh ấy”.

“Bảo vệ anh ta?”

Tôn Thiến thộn người: “Lại có chuyện gì vậy?”

“Cậu đang diễn kịch ngôn tình Quỳnh Dao à?”
Chương 315: Lựa chọn

“Cậu thích anh ta, anh ta thích cậu, nhưng cậu lại không thể ở bên cạnh anh ta?”

“Cái gì mà loạn cào cào thế!”

Tôn Thiến than thở.

Hạ Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, không chịu nói thêm một câu: “Cậu càng biết nhiều, càng không có lợi cho cậu”.

“Tôn Thiến, chúng ta là bạn tốt phải không?”

“Ừ ừ ừ”.

Tôn Thiến gật đầu liên tục.

Cô ta cảm thấy bạn thân có gì đó sai sai.

“Vậy cậu hứa với tớ một chuyện”.

“Được, cậu nói đi, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”.

Hạ Nhược Tuyết cắn môi: “Thay tớ quan tâm quản lý tập đoàn Tuyết Minh thật tốt, chăm sóc bố mẹ của tớ thật tốt”.

“Chăm sóc Bắc Minh thật tốt, có lẽ tớ sắp phải đi rồi”.

“A?”



Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật thất.

Nửa tiếng sau, một bóng hình đi ra từ mật đạo.

Nhìn tất cả mọi thứ dưới mật thất ngầm của phủ Diệp, hơi kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh mở mắt: “Hầu Tử, anh đến rồi à”.

Hầu Từ nhanh chóng bước vào.

Cảm thấy hơi lạnh lẽo!

Nửa tiếng trước, Diệp Bắc Minh gọi điện bảo anh ta đến phủ Diệp, anh ta bèn đến thẳng đây.

“Anh Diệp, nơi này là?”

Diệp Bắc Minh vỗ vai của anh ta, bảo anh ta ngồi xuống.

“Nơi này là mật thất ngầm của phủ Diệp, cũng là nơi tôi huấn luyện tiểu đội sát thần”.

Hầu Tử nghi hoặc: “Tiểu đội sát thần?”

Diệp Bắc Minh giải thích: “Cậu có thể hiểu tiểu đội sát thần như cẩm y vệ của triều Minh, gần giống như đặc vụ, sát thủ”.

Hầu Tử suy tư gật đầu.

Diệp Bắc Minh ngưng trọng nói: “Hầu Tử, tôi nói cho anh biết chuyện tiểu đội sát thần, chỉ là để sau này khi anh gặp nguy hiểm, có thể thông báo cho tiểu đội sát thần, bảo vệ bản thân”.

Anh cho Hầu Tử một số điện thoại.

Nếu gặp nguy hiểm, có thể gửi tin nhắn đến số này.

Tự nhiên sẽ có người ra tay giúp anh ta giải quyết rắc rối!

Hầu Tử gật đầu, ghi nhớ số điện thoại này.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Hầu Tử, sở dĩ tôi nói với anh những chuyện này, là muốn để khi anh là một người bình thường, có sức mạnh đối kháng nguy hiểm”.

Hầu Tử gật đầu: “Anh Diệp, tôi hiểu”.

Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Đồng thời, tôi cũng từng hứa với anh, sẽ dạy anh học võ”.

“Cho nên, bây giờ trước mắt anh có hai con đường”.

“Thứ nhất, tiếp tục làm một người bình thường”.

“Với nguồn lực hiện tại của tôi, cho anh làm một người giàu có nhất hành tỉnh Đông Nam, thậm chí là giàu nhất Long Quốc cũng không vấn đề gì”.

Hầu Tử bắt đầu thở gấp.

Anh ta biết Diệp Bắc Minh không nói đùa.

Đôi mắt rực lửa!

Thông qua sự quan sát trong thời gian này, Hầu Tử cũng biết, người anh em này của mình không tầm thường.

Hơn nữa còn vô cùng vô cùng lợi hại!

Chiến thần Vạn Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam cũng nghe anh sai bảo.

Hơn nữa.

Còn vô cùng cung kính với mình!

Lúc này.

Địa vị người giàu nhất Long Quốc chỉ ở trong tầm tay!

Nghĩ lại ban đầu anh ta đến Trung Hải, chẳng phải là vì kiếm tiền sao?

Chỉ cần mình gật đầu.

Tương lai, vinh hoa phú quý, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, thậm chí là quyền lực, có thể tóm được bất cứ lúc nào!

Nhưng.

Mình có thực sự muốn những điều này không?

Từ lúc thấy được giá trị võ lực đáng sợ của võ giả, tư duy của Hầu Tử đã thay đổi!

Trong mắt người luyện võ, người bình thường như con kiến, có thể giết bất cứ lúc nào.

Thế giới này, chỉ có võ lực cường mạnh mới có thể đứng vững.

Nếu không phải là võ lực của Diệp Bắc Minh, thì anh ta đã bị cậu Khoát nhà họ Quân chơi chết rồi.

Hầu Tử hít sâu một hơi: “Anh Diệp…”

“Tôi chọn con đường thứ hai!”

“Tôi muốn luyện võ, tôi muốn trở thành võ giả cường mạnh”.

“Tôi muốn nắm giữ số phận của mình!”

Mạnh mẽ có lực!

Trịnh trọng khí phách!

Diệp Bắc Minh cười vui vẻ: “Được, Hầu Tử, tôi sẽ dẫn anh đến một thế giới tu võ hoàn toàn mới”.

Rất nhiều năm sau.

Khi danh tiếng của Vương Khinh Hậu như tiếng sét bên tai vang khắp cả địa cầu, thậm chí cả Côn Luân Hư.

Mỗi lần nghĩ đến ngày hôm nay, tất cả mọi việc trong mật thất của nhà họ Diệp đúng là may mắn.

May mắn ngày đó anh ta đã lựa chọn đúng đắn!



Ba ngày sau.

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi mật thất, đóng cửa lớn mật thất dưới lòng đất.

Lập tức hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, không ai được phép bước vào mật thất dưới lòng đất”.

“Mỗi ngày đưa nước sạch và cơm canh đủ dùng đến là được!”

Một hộ vệ trả lời một tiếng: “Rõ!”

Đi đến phòng khách, Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đã đợi ở đây từ lâu.

“Chủ nhân!”

“Thiếu chủ!”

Lâm Thương Hải đặc biệt từ Tượng Quốc trở về.

Là để dẫn người đến Bảo Đảo tham dự đại hội Võ Đạo với thân phận hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Nam.

“Máy bay đã được chuẩn bị xong”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Xuất phát, đến tỉnh Bảo Đảo”.



Núi Nhật Nguyệt, ngọn núi cao nhất tỉnh Bảo Đảo.

Sáng sớm, rất nhiều đội quân xuất hiện, thiết lập trạm chốt trên đường.

Du khách dừng bước.

Từ các nơi Á Châu, các nước lớn đều có võ giả đến.

Như Tượng Quốc, Thúy Quốc.

Hiệp hội võ đạo Long Quốc cũng có người tham dự, nhưng hầu như chỉ để làm phông nền.

Những gia tộc ẩn thế hàng đầu mới là trụ cột vững chắc của giới võ đạo Long Quốc!

Còn có một vài gia tộc tộc người canh giữ của Long Quốc, căn cơ nguồn lực càng đáng sợ khủng bố.

Một hội trường võ đạo khổng lồ được xây dựng trên đỉnh núi Nhật Nguyệt.

Võ đài sắt thép màu đen ở trung tâm hoàn toàn được đổ bê tông cốt thép!

Xây dựng một lần đã thành công!

Chín con thần long màu đen cũng được đổ bê tông cốt thép.

Sinh động như thật.

Vô cùng uy nghiêm.

Tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn của giới võ đạo!

“Hiệp hội võ đạo năm nay đúng là phồn vinh chưa từng có!”

“Rất nhiều nhân vật lớn, khí tức thật đáng sợ!”

“Nhìn xem, đó là thánh giả thái quyền của Tượng Quốc!”

“Còn người đó, nghe nói là tà thần của Thúy Quốc!”

“Đại vu sư của Mã Quốc… đều là nhân vật trong truyền thuyết, bọn họ đều đến rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK