Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Ô Đạo Hoành, Ô Đạo Sinh và cả các Thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, người nào cũng run lên bần bật!
‘Tên nhóc này!’, hai chân của Ô Đạo Sinh run rẩy.
Sắc mặt của Ô Đạo Hoành cũng cực kỳ khó coi, giống như ăn phải con ruồi.
“Diệt Tuyệt Thượng Nhân?”
“Diệt Tuyệt Thượng Nhân cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ chết rồi?”
“Diệp cuồng nhân đã giết một người cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ?”
“Vãi! Sau này Thanh Huyền Tông còn có ai dám chọc vào Diệp cuồng nhân đây!”
Toàn bộ hàng triệu đệ tử của Thanh Huyền Tông đều giữ tư thế há hốc miệng!
Dường như sắp rớt cả cằm!
Hạ Nhược Tuyết hơi thộn người, cô ấy biết rõ thực lực của Diệt Tuyệt Thượng Nhân, thế mà bà ta lại chết như vậy?
Ánh mắt Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Tiêu Nhã Phi nuốt nước miếng: “Chị, đây là thật sao? Anh Diệp đã giết một người cảnh giới Thánh chủ hậu kỳ?”
Trong đôi mắt Tiêu Dung Phi đầy chấn hãi, gật đầu: “Là thật đấy!”
“Sát phạt quyết đoán, mới là tiểu sư đệ!”
Mấy người Khương Tử Cơ, Lục Tuyết Kỳ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh ánh mắt rực lửa!
…
Lúc Diệt Tuyệt Thượng Nhân chết, ở Hậu Sơn Thần Kiếm Môn.
Sâu trong động phủ cổ xưa có một tiếng gào thét xé gan xé phổi vang lên: “Em gái! Không! Không!”
Khí tức đáng sợ cuồn cuộn, cả Thần Kiếm Môn chấn rung!
Chấn kinh nhìn về phía Hậu Sơn.
Một đám mây đen từ Hậu Sơn vụt ra, bên trong thấp thoáng ẩn hiện một bóng hình ông lão như ác quỷ: “Em gái, anh trai nhất định báo thù cho em!”
“Bất luận là ai giết em, lão quỷ Hắc Sơn này nhất định phải ăn thịt hắn, uống máu của hắn, nghiền xương cốt hắn thành tro bụi!”
…
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Bắc Minh đến trước Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta đi thôi”.
“Ừm!”
Hạ Nhược Tuyết kéo tay của Diệp Bắc Minh.
Tô Thanh Ca rất ngưỡng mộ, cô ta hy vọng cô gái đó là cô ta!
Tiêu Nhã Phi thầm thề rằng sẽ có một ngày phải trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!
Đám người Khương Tử Cơ đi theo sau Diệp Bắc Minh, định rời đi.
Hàng triệu đệ tử có mặt chủ động nhường ra một lối đi, mặc cho bọn họ rời đi!
Cho dù là mấy thái thượng trưởng lão cao cao tại thượng, vẫn chìm trong chấn hãi.
Diệp Bắc Minh đã giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân?
Thật đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khóc!
Chu Hoàng nhanh chóng tiến lên: “Anh Diệp, anh đợi đã, tôi tìm anh có chút chuyện…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bất kể chuyện gì, đợi tôi xử lý xong chuyện riêng của tôi rồi nói”.
Chu Hoàng ngẩn người, không nói gì.
Lão Võ ở một bên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu ngông cuồng cũng thôi đi!”
“Vừa nãy nếu không phải tôi ra tay đánh thương Diệt Tuyệt Thượng Nhân, cậu thực sự cho rằng cậu có tư cách giết bà ta sao?”
“Tiểu thư chúng tôi giúp cậu, là có giá của nó, cậu có thái độ gì vậy?”
Chu Hoàng vội vàng nói: “Lão Võ, đừng ăn nói linh tinh, tôi đồng ý đợi anh Diệp!”
Lão Võ hơi tức giận: “Tiểu thư, loại người này…”
“Được rồi!”
Đôi mắt Chu Hoàng sầm xuống!
Thấy Chu Hoàng nổi giận, lão Võ mới im miệng.
Chu Hoàng tươi cười: “Anh Diệp, anh cứ bận việc của anh trước”.
“Ba canh giờ sau, tôi lại đến tìm anh!”
Diệp Bắc Minh tùy tiện gật đầu: “Được!”
Dẫn mọi người rời đi.
…
Trong phòng của Diệp Bắc Minh ở Nguyệt Phong.
Đám người Khương Tử Cơ rất biết ý, không làm phiền hai người Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh.
“Nhược Tuyết, tình hình của Nhược Giai và Tôn Thiến thế nào rồi? Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi.
Hạ Nhược Tuyết ôm chặt Diệp Bắc Minh, dựa vào trong lòng anh: “Sau khi bọn em bị bắt, hai võ giả đó định đưa bọn em đến hoàng triều Đại Chu, kết quả gặp được Tôn Thiến trong rừng rậm ma thú…”
Giải thích một hồi.
Cùng gần giống như Diệp Bắc Minh đã tìm hiểu!
“Tôn Thiến đâu? Bây giờ tình hình thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết phản ứng lại: “Tôn Thiến mang thai rồi, thần nữ Túc Hoàng ở trong cơ thể của cô ấy, rất có khả năng sẽ ra tay với đứa con của hai người!”
“Em trốn chạy khỏi đảo Thần Nữ là muốn thông báo với anh, ai ngờ nửa đường bị Diệt Tuyệt Thượng Nhân đưa đi”.
“Không hay rồi!”
Hạ Nhược Tuyết bỗng phản ứng lại, kích động nói: “Bắc Minh, mau đi cứu Tôn Thiến và Nhược Giai!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Yên tâm đi, có lẽ Tôn Thiến không sao”.
Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc: “Không sao?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Anh đoán, rất có khả năng là mẹ anh đã ra tay”.
“A? Bác gái ra tay? Thế là thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết càng thấy kỳ lạ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Rất khó giải thích với em, nhưng Nhược Tuyết, xin em tin anh, Tôn Thiến đã an toàn rồi”.
Hạ Nhược Tuyết suy ngẫm, Diệp Bắc Minh sẽ không gạt cô ấy.
Tuy không biết Diệp Bắc Minh biết được mọi việc bằng cách nào, nhưng anh có quá nhiều điểm kỳ lạ.
Vốn không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường!
Bỗng nhiên.
Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mặt đẹp mơ màng: “Thứ mà Tôn Thiến có, em cũng muốn có!”
Trực tiếp đè Diệp Bắc Minh xuống giường!
Diệp Bắc Minh đang định phản kháng, phát hiện toàn thân không còn sức lực: “Hỏng rồi, vừa nãy giết Diệt Tuyệt, không có sức lực phản kháng rồi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, mẹ kiếp…”
Diệp Bắc Minh nảy ý nghĩ: “Chém đứt cảm nhận!”
Lập tức cắt đứt mọi liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Liền sau đó.
Hạ Nhược Tuyết không hề do dự hôn anh.
Lật người ngồi lên người Diệp Bắc Minh!
Phụt!
…
Chương 716: Cứu người
Ba canh giờ sau, Chu Hoàng đến Nguyệt Phong.
Đến thẳng nơi ở của Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp, tôi đến rồi”.
Không có ai đáp lại.
Chu Hoàng cau mày: “Anh Diệp chắc phải là người giữ lời hứa, thế này là sao?”
Cô ta lại gần căn phòng, định gõ cửa.
Đột nhiên.
“Ừm… Bắc Minh…”
Trong phòng vang lên âm thanh không thể miêu tả.
Cơ thể Chu Hoàng cứng đờ, giữ nguyên tư thế gõ cửa.
Tay dừng trong không trung, cả người như hóa đá!
“Vù!”
Liền sau đó.
Chu Hoàng đỏ từ mặt lan đến tận mang tai, hơi thở dồn dập!
Trong cơ thể giống như có dòng điện chạy qua từng đợt từng đợt.
Cô ta muốn quay người bỏ đi.
Nhưng âm thanh trong phòng lại như có ma lực!
Hơi thở của Chu Hoàng càng lúc càng dồn dập, không ngừng nuốt nước miếng: “Anh Diệp… mạnh đến thế sao?”
Âm thanh trong phòng dần dừng lại.
Hạ Nhược Tuyết chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Bắc Minh đẩy cửa đi ra, vừa hay nhìn thấy Chu Hoàng cứng đờ người đứng trước cửa.
“Sao cô lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
“A? Tôi… việc đó…”, Chu Hoàng phản ứng lại, rùng mình.
Kẹp chặt hai chân.
Mau chóng chuyển chủ đề: “Anh Diệp, vừa nãy tôi đến tìm anh, nghe thấy có tiếng bên trong…”
“Cho nên… cho nên nghĩ ở đây đợi anh”.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Cô đến bao lâu rồi?”
“Không… không lâu lắm”, Chu Hoàng vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh sờ mũi, hỏi sang chuyện khác: “Nói đi, cô đến tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này Chu Hoàng mới nhớ ra, mình đến Thanh Huyền Tông để tìm Diệp Bắc Minh có chút chuyện: “Anh Diệp, là thế này”.
“Lúc trước khi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các Côn Luân Hư, tôi thấy y thuật của anh rất cao cường”.
“Sau đó sau khi tôi hỏi thăm về anh ở Côn Luân Hư, cũng nghe nói y thuật của anh cực kỳ nghịch thiên”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô đang điều tra tôi?”
Chu Hoàng lo sợ Diệp Bắc Minh nổi giận, vội vàng lắc đầu: “Không phải, Anh Diệp, tôi không cố ý”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Nể tình cô giúp tôi một lần, lần này bỏ qua”.
“Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Hoàng suy nghĩ một lúc: “Anh Diệp, tôi hy vọng anh có thể đến nhà họ Chu giúp tôi cứu một người!”
“Cứu người?”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra, tại sao Chu Hoàng đến Thanh Huyền Tông tìm mình: “Nói đi, người mà cô muốn tôi cứu tình hình thế nào?”
Chu Hoàng hít sâu một hơi: “Anh Diệp, người mà tôi muốn anh cứu chính là bố của tôi!”
“Một năm trước, bố của tôi vì tu luyện xảy ra vấn đề, dẫn đến kinh mạch bị tổn thương”.
“Hiện giờ thực lực gần như trượt dốc nghiêm trọng, gia tộc Thượng Cổ vô cùng tàn khốc, một khi không có thực lực, chúng tôi sẽ không có chỗ đứng trong gia đình!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Tôi từng thấy thủ đoạn của anh Diệp, sau khi người canh giữ của Thiên Hạ Đệ Nhất các được anh ra tay chữa trị, chúng tôi đã đặc biệt quan sát”.
“Bây giờ ông ta gần như đã hồi phục như ban đầu!”
“Cho nên, tôi cho rằng anh Diệp nhất định có thể cứu được bố của tôi!”
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu từ chối: “Tôi sẽ không cùng cô đến gia tộc Thượng Cổ”.
“A?”
Trong đôi mắt đẹp của Chu Hoàng đầy vẻ thất vọng: “Anh Diệp, tôi sẽ không để anh đi không công”.
“Tôi bảo đảm, nhất định cho anh…”
Diệp Bắc Minh ngắt lời Chu Hoàng: “Tôi không phải muốn đòi lợi ích từ cô”.
“Tuy tôi không đến nhà họ Chu, nhưng cô có thể đưa bố của cô đến gặp tôi”.
“Chỉ cần cô đưa ông ấy đến trước mặt tôi, tôi có thể ra tay khám xem, còn về có thể chữa được hay không, tôi cũng không thể bảo đảm!”
“A?”
Vẻ thất vọng trong đôi mắt Chu Hoàng biến thành vui mừng!
Cô ta vội vàng gật đầu: “Được, anh Diệp, tôi đưa bố của tôi đến ngay!”
“Được, tôi ở Thanh Huyền Tông đợi cô”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý.
Chu Hoàng vô cùng kích động, tiện tay lấy ra một chiếc hộp gỗ: “Anh Diệp, đây là một cây dược liệu mười ngàn năm, hy vọng anh không từ chối”.
“Lôi Đình Diệp mười ngàn năm? Đồ tốt!”
Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo, tiện tay nhận lấy.
“Cáo từ!”
Chu Hoàng quay người bỏ đi.
Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Chu Hoàng, vẻ mặt hơi kỳ dị: “Cô Chu, đợi đã!”
“A? Sao thế?”
Chu Hoàng dừng lại, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Việc đó… tốt nhất cô thay chiếc váy rồi ra về, nếu không…”
Anh chỉ vào váy của Chu Hoàng.
“Váy? A?”
Chu Hoàng hơi nghi hoặc, sờ lên váy.
Chỉ thấy tà váy phía sau ướt một mảng!
Chương 717: Giao ra Diệp Bắc Minh
"A!"
Chu Hoàng ngượng ngùng hét lên, cô ta bỗng nhiên giậm chân, bụm mặt chạy đi.
...
Chu Hoàng tìm một nơi không người thay một cái váy khác, lúc này mới rời khỏi Nguyệt Phong.
"Tiểu thư, tên Diệp Bắc Minh kia đâu?"
Lão Võ canh giữ ở lối vào Nguyệt Phong, nhìn thấy Chu Hoàng đi xuống thì nhanh chóng tiến lên.
Chu Hoàng lắc đầu: "Anh ta không đi ra ngoài cùng với tôi".
...
Đôi mắt Lão Võ lập tức trở nên lạnh lẽo: "Tên Diệp Bắc Minh này thật không biết điều, bảo anh ta đi đến gia tộc Thượng Cổ cứu người mà còn dám không đồng ý?"
"Tiểu thư, để tôi tự mình ra tay, tôi không tin tên này sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!"
Nói xong, Lão Võ muốn xông vào Nguyệt Phong.
Chu Hoàng ngăn cản Lão Võ: "Lão Võ, ông làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh như băng của Lão Võ vang lên: "Đương nhiên là đi bắt Diệp Bắc Minh về nhà họ Chu!"
"Không thể!"
"Tiểu thư!"
"Lão Võ, bố tôi từng nói rồi, lần này ông sẽ toàn quyền nghe tôi chỉ huy!"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng lạnh đi!
"Nhưng nếu tên này đã không đồng ý ra tay cứu người, vậy thì còn khách sáo với anh ta làm cái gì?", Lão Võ nóng tính đáp.
Chu Hoàng hỏi lại: "Ai bảo anh ta không đồng ý cứu người?"
Lão Võ sững sờ: "Anh ta đã đồng ý?"
Chu Hoàng gật gật đầu: "Anh ta đã đồng ý, có điều cần bố tôi tự mình đến tìm anh ta!"
"Cái gì?"
Lão Võ sửng sốt, rồi sau đó giận tím mặt: "Tên này lấy mặt mũi ở đâu ra vậy? Thế mà dám bảo chủ nhân tự đến tìm anh ta?"
"Anh ta cũng xứng?"
Lão Võ giận dữ gào lên: "Để tôi đi bắt anh ta lại!"
Chu Hoàng lạnh như băng nhìn theo bóng lưng Lão Võ: "Lão Võ, nếu ông dám tự tiện hành động, tôi sẽ lập tức nói chuyện này cho bố tôi!"
"Ông cũng biết, thân là người hầu của nhà họ Chu, nguyên tắc đầu tiên chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!"
Lão Võ ngây người, sắc mặt cực kỳ khó xử.
Lão Võ nuốt xuống tất cả giận dữ: "Tiểu thư, tên này có gì đặc biệt hơn người?"
"Đáng để tiểu thư dùng thái độ này đối đãi với anh ta? Dù là thiên tài của gia tộc Thượng Cổ, lão nô cũng không thấy người có thái độ như vậy!"
Đôi mắt Chu Hoàng lập lòe: "Lão Võ, Diệp Bắc Minh không giống những người khác!"
"Những thiên tài của gia tộc Thượng Cổ kia làm gì có tư cách so sánh với Diệp Bắc Minh?"
"Cái gì?"
Lão Võ nghẹn họng, không thể tin vào tai của mình: "Tiểu thư, người thật sự cho rằng như vậy?"
...
Thanh Huyền Tông, trong đại điện tông môn.
Tất cả Thái Thượng trưởng lão đều ở đây!
Sắc mặt của mọi người nghiêm trọng vô cùng.
Mã trưởng lão liếc nhìn mọi người: "Mọi người nói xem, chuyện này nên làm thế nào?"
"Diệp Bắc Minh giết chết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, hơn triệu đệ tử đã tận mắt thấy, chuyện này không thể giấu đi được!"
"Tôi nghe nói Diệt Tuyệt Thượng Nhân có một người anh trai cực kỳ đáng sợ!"
Vương trưởng lão ở bên cạnh ngưng trọng: "Mã trưởng lão đang nhắc đến lão quỷ Hắc Sơn?"
"Chính là người này!"
Mã trưởng lão gật đầu: "Nghe nói lão ta đã đến cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thần Vương có một bước!"
"Trời ạ!"
Mấy Thái Thượng trưởng lão đồng loạt hít sâu.
Cảnh giới Thần Vương!
Từ khi Thanh Huyền Tông thành lập tới nay, tổng cộng có không quá ba người cảnh giới Thần Vương!
Nếu lão quỷ Hắc Sơn thật sự có cơ hội bước chân vào cảnh giới Thần Vương, Thanh Huyền Tông tuyệt đối không thể trêu chọc người này!
Một thiếu phụ tuổi trung niên tràn ngập lo lắng: "Một khi bị người này biết Diệt Tuyệt Thượng Nhân chết ở Thanh Huyền Tông..."
Ô Đạo Sinh hừ lạnh: "Chuyện này thì có gì khó?"
"Là Diệp Bắc Minh giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, chỉ cần chúng ta báo chuyện này cho lão quỷ Hắc Sơn..."
"Dù lão quỷ Hắc Sơn thật sự hung tàn, sau khi giết chết Diệp Bắc Minh, chúng ta bồi thường lão ta thêm chút vật liệu thần khí và đạn dược, lão ta không có khả năng thật sự diệt Thanh Huyền Tông!"
Mọi người sững sờ!
Đôi mắt già nua của Vương trưởng lão lập lòe: "Ý ông là, giao Diệp Bắc Minh ra?"
...
...
"Không được!"
Lãnh Nguyệt đẩy cửa đại điện ra bước vào trong.
Đi theo sau còn có Sát Chủ!
Hai người trực tiếp phản đối: "Chúng tôi phản đối giao Diệp Bắc Minh ra!"
Ô Đạo Sinh tức giận quát: "Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, hai người các bà rốt cuộc muốn bao che cho Diệp Bắc Minh đến khi nào?"
Lãnh Nguyệt liếc nhìn mọi người: "Chư vị Thái Thượng trưởng lão, Diệp Bắc Minh là đệ tử của Thanh Huyền Tông!"
"Chúng ta thân là Thái Thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, chẳng lẽ vì để bảo vệ cho chính mình mà giao đệ tử trong tông môn của mình ra ngoài sao?"
...
Khuôn mặt của Sát Chủ giận dữ: "Nếu chuyện này truyền ra ngoài, về sau Thanh Huyền Tông còn đứng vững thế nào nữa?"
Ai nấy cũng im lặng!
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nói không sai!
Một lát sau.
Giọng của Vương trưởng lão vang lên: "Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, các bà đúng là đứng nói chuyện không đau lưng!"
Thiếu phụ trung niên cũng hừ lạnh: "Làm gì có ai không biết lai lịch tên Diệp Bắc Minh kia? Đây là con trai của Diệp Thanh Lam đi?"
"Đã nhiều năm như vậy, mọi người mắt nhắm mắt mở còn chưa tính!"
"Diệp Thanh Lam hại Thanh Huyền Tông chưa đủ thảm sao? Chúng ta không giết Diệp Bắc Minh, còn để anh ta gia nhập Thanh Huyền Tông tu võ đã đủ khách khí rồi!"
"Bây giờ, Diệp Bắc Minh lại gây ra phiền toái lớn như vậy cho Thanh Huyền Tông, anh ta nên dùng mạng sống để trả lại!"
Chương 718: Dụ dỗ vào tháp Phù Đồ
Tất cả mọi người không ai nói gì.
Lãnh Nguyệt nhìn xung quanh: "Ai cũng đều nghĩ như vậy sao?"
Mấy người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, thiếu phụ trung niên, Ô Đạo Hành, Ô Đạo Sinh đều lạnh mặt.
Thế giới của người trưởng thành, không nói gì chính là đáp án.
Sát Chủ xoay người rời đi: "Tôi không thể để các người giao Bắc Minh ra ngoài!"
Lãnh Nguyệt cũng quay đầu bỏ đi: "Nếu đã vậy, tôi không còn gì để nói nữa!"
Ô Đạo Sinh hừ lạnh: "Các bà muốn đi? E là chậm rồi!"
Một giây sau.
Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, thiếu phụ trung niên, Ô Đạo Hành đồng thời ra tay.
Uy áp ngập trời nghiền áp xuống, trong đại điện lập tức biến thành một đống hỗn độn!
Chốc lát sau, kết thúc chiến đấu.
Mã trưởng lão vung tay lên: "Tước đoạt thân phận Thái Thượng trưởng lão của hai người này, áp xuống tử lao!"
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ mang theo đầy người máu me bị dẫn đi!
Thiếu phụ trung niên không ngừng cười, bà ta sớm đã xem hai người kia khó chịu.
Có điều, bà ta vẫn có vài phần lo âu: "Người phụ nữ nhà họ Chu kia hình như có quan hệ không tệ với Diệp Bắc Minh, ngộ nhỡ cô ta trách tội xuống..."
Ô Đạo Sinh hừ lạnh xoay người: "Sợ cái rắm chó, người phụ nữ nhà họ Chu kia đã đi rồi".
"Đến lúc cô ta biết được chuyện này, Diệp Bắc Minh đã chết rồi!"
"Hơn nữa là do lão quỷ Hắc Sơn ra tay, chẳng lẽ cô ta sẽ thật sự vì một tên Diệp Bắc Minh mà đối đầu với Thần Kiếm Môn sao?"
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Quả thực như thế!
Người sống mới có giá trị!
Một khi Diệp Bắc Minh chết rồi, Chu Hoàng cũng sẽ không vì một người chết mà gây khó dễ cho Thanh Huyền Tông!
"Từ nơi này đến Thần Kiếm Môn, vừa đi vừa về cần tối thiểu bảy ngày!"
Vương trưởng lão nhíu mày: "Nếu như Diệp Bắc Minh muốn rời khỏi Thanh Huyền Tông thì sao? Chúng ta cũng không ngăn cản được anh ta!"
Ô Đạo Sinh nhếch miệng cười: "Vậy thì tìm một lý do, để trong vòng bảy ngày tới anh ta không có cách rời khỏi Thanh Huyền Tông là được, không phải sao?"
"Nói như thế nào?"
Mấy người nhìn về phía Ô Đạo Sinh.
Ô Đạo Sinh thần bí mỉm cười: "Diệp Bắc Minh là con trai của Diệp Thanh Lam, anh ta đến Thanh Huyền Tông chẳng phải vì mẹ anh ta sao?"
"Chúng ta chỉ cần nói cho thằng chó kia, Diệp Thanh Lam đã từng tiến vào tháp Phù Đồ!"
"Không lẽ tên này sẽ không tiến vào tháp Phù Đồ sao?"
"Mọi người đều biết, sau khi tiến vào tháp Phù Đồ có thời gian bảy ngày tồn tại. Hết bảy ngày, thằng này mới ra ngoài, phỏng chừng lúc ấy lão quỷ Hắc Sơn cũng đã đến!"
Sắc mặt của mọi người đều không hẹn mà cùng lập lòe.
Bỗng nhiên.
Thiếu phụ trung niên nhíu mày: "Nếu như thằng này xông qua tháp Phù Đồ thì sao?"
Trái tim mọi người khẽ run rẩy.
Nếu thật sự như thế thì quả là đáng sợ!
Ô Đạo Sinh cười lạnh lắc đầu: "Chỉ có bảy ngày, tuyệt đối không có khả năng!"
"Thằng này còn có khí vận như thế?"
"Đây chính là bảo tháp để lại từ thời Thượng Cổ, Thanh Huyền Tông suýt chút nữa nhờ tháp Phù Đồ mà trở thành thế lực có thể sánh bằng gia tộc Thượng Cổ!"
"Đáng tiếc, hầy..."
Thở dài một tiếng!
...
Sắc mặt ai nấy cũng trở nên chán nản!
Con ngươi Mã trưởng lão ngưng lại: "Nếu đã vậy, để Diệp Bắc Minh đi tháp Phù Đồ!"
"Tôi sẽ tự mình đi nói chuyện này cho Diệp Bắc Minh!"
Mã trưởng lão nhìn về phía Ô Đạo Sinh: "Ô trưởng lão, làm phiền ông đi Thần Kiếm Môn một chuyến!"
Ô Đạo Sinh suýt chút nữa nhảy dựng lên mắng chửi người!
Đù má!
Để ông đây đi Thần Kiếm Môn thông báo cho lão quỷ Hắc Sơn?
Ngộ nhỡ lão già kia quá phẫn nộ mà giết chết ông ta thì sao?
"Tôi không..."
Ô Đạo Sinh đang muốn từ chối, Ô Đạo Hành liền lắc đầu với ông ta.
Ô Đạo Sinh thấy thế, đành phải cắn răng đồng ý: "Thằng chó kia, mày chờ đấy, bảy ngày sau chính là ngày chết của mày!"
...
Trong đại điện trên Nguyệt Phong.
"Tháp Phù Đồ?"
Nhìn Mã trưởng lão đột nhiên đến thăm trước mắt, Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Mã trưởng lão nở nụ cười: "Diệp Bắc Minh, từ thời Thượng Cổ, tháp Phù Đồ đã ở Thanh Huyền Tông rồi".
"Nếu không phải bởi vì tháp Phù Đồ bị phong ấn, địa vị của Thanh Huyền Tông chúng ta còn ghê gớm hơn Thần Kiếm Môn, có thể sánh vai với gia tộc Thượng Cổ".
"Vào thời Thượng Cổ, đệ tử chỉ cần tiến vào tháp Phù Đồ sẽ có thể nhận được đủ loại truyền thừa!"
"Hầy!"
Mã trưởng lão thở dài: "Chỉ tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà tháp Phù Đồ lại xảy ra vấn đề!"
"Hiện tại tháp Phù Đồ có vài phần nguy hiểm, nhưng chỗ tốt vẫn giống như thời Thượng Cổ!"
"Dựa theo quy củ, đệ tử nội môn xếp hạng trước 100 trên bảng xếp hạng Thanh Huyền mới có tư cách tiến vào tháp Phù Đồ!"
"Chúng tôi không hề nghi ngờ thực lực của cậu, nếu như cậu có thể bước vào bên trong tháp Phù Đồ và lấy được truyền thừa, chắc chắn sẽ có lợi ích to lớn cho con đường võ đạo của cậu!"
Diệp Bắc Minh cười hỏi lại: "Mã trưởng lão quan tâm tôi như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"
Mã trưởng lão sững sờ.
Diệp Bắc Minh cứ thế nhìn chằm chằm ông ta.
Ánh mắt không hề trốn tránh.
Mã trưởng lão hơi chột dạ, đôi mắt không nhịn được mà quơ quơ: "Tên này xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ cảm thấy có vài phần nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão phu thế?"
"Quên đi, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi".
Mã trưởng lão âm thầm lắc đầu, mỉm cười: "Cậu là hạt giống tốt, chắc chắn có thể đi cao và xa hơn!"
"Chỉ cần sau này cậu quật khởi, đừng quên Thanh Huyền Tông là được!"
"Ồ".
Chương 719: Tiến vào tháp Phù Đồ
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh có vẻ chẳng để tâm.
Anh đã có tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi, còn cần tháp Phù Đồ gì đó làm chi nữa?
Truyền thừa ở bên trong tháp Phù Đồ không lẽ còn trâu bò hơn tháp Càn Khôn Trấn Ngục được hay sao?
Mã trưởng lão thấy Diệp Bắc Minh không quá hứng thú, thần bí cười một tiếng: “Diệp Bắc Minh, bổn trưởng lão lại nói cho cậu biết một chuyện!”
“Hai mươi bốn năm trước, mẹ cậu Diệp Thanh Lam cũng từng tiến vào tháp Phù Đồ, thanh kiếm Long Đồ trong tay cậu cũng chính là do bà ấy đem ra từ bên trong tháp Phù Đồ!”
“Cậu không muốn tiến vào xem thử hay sao?”
“Cái gì?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng thay đổi.
Anh không có chút hứng thú nào đối với tháp Phù Đồ!
Nhưng mà.
Những gì Mã trưởng lão vừa nói mới chính là điểm mấu chốt lay động được anh!
Mã trưởng lão thấy Diệp Bắc Minh đã mắc câu, cười nhạt: “Tháp Phù Đồ nằm ở ngay bên trong cấm địa của Thanh Huyền Tông, cầm tấm lệnh bài này là cậu có thể xuyên qua không chút trở ngại!”
“Lão phu chờ cậu ở bên ngoài tháp Phù Đồ!”
Xoay người rời đi.
Mã trưởng lão biết, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ tới!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc con, người này hơi có vấn đề!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi nhận ra rồi”.
“Nếu như mẹ tôi thật sự từng tiến vào tháp Phù Đồ, vậy thì chắc chắn tôi cũng sẽ phải vào xem thử, lỡ như bà ấy có để lại manh mối gì đó thì sao”.
“Tháp Phù Đồ, vẫn cần phải ghé một chuyến!”
Diệp Bắc Minh cúi đầu, nhìn tấm lệnh bài mà Mã trưởng lão cho anh.
Trong lòng đã đưa ra quyết định!
Vương Như Yên đi đến, có chút phiền lòng nói: “Tiểu sư đệ, Mã trưởng lão này tuyệt đối không có ý tốt”.
“Tháp Phù Đồ quả thật rất nổi tiếng ở Thanh Huyền Tông, cũng đúng thật như lời Mã trưởng lão nói, là được truyền thừa xuống từ thời Thượng Cổ!”
“Thế nhưng theo chị biết, nhiều thế hệ đệ tử của Thanh Huyền Tông sau khi tiến vào tháp Phù Đồ, không có mấy ai có thể hoàn hảo không chút thương tổn mà bước ra ngoài!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày một cái: “Thập sư tỷ nói vậy là có ý gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên đông cứng lại: “Tuy rằng bên trong tháp Phù Đồ có cơ duyên cực lớn, nhưng mà cũng mang theo vô vàn nguy hiểm!”
“Mười người sau khi bước vào tháp Phù Đồ, ít nhất phải có đến năm người không ra được!”
“Năm người ra ngoài thì hết ba người tàn phế, kể từ đây không thể tiếp tục trên con đường võ đạo!”
“Hai người còn lại, có một người chẳng thu hoạch được gì!”
“Một người khác cũng chỉ lấy được vài thứ truyền thừa không đáng kể, sao có thể so với những nguy hiểm đã phải trải qua cho được!”
Hoàng hậu Hồng Đào kéo lấy tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chị cũng nghe thấy chuyện này!”
“Ba người bọn chị đã trải qua hơn nửa năm ở Thanh Huyền Tông, hiểu biết rõ về tháp Phù Đồ hơn em nhiều!”
“Em phải tin tưởng bọn chị, tuyệt đối không nên tiến vào tháp Phù Đồ!”
Lục Tuyết Kỳ phun ra một câu: “Tiểu sư đệ, dựa vào thực lực của em hiện tại đi vào tháp Phù Đồ còn có thể tự vệ.”
“Nhưng mà lỡ như có nguy hiểm thì sao”.
“Bát sư muội nói đúng”.
Khương Tử Cơ gật đầu.
Liễu Như Khanh cũng khuyên bảo theo.
Hy vọng Diệp Bắc Minh sẽ thôi không tiến vào tháp Phù Đồ!
Diệp Bắc Minh yên lặng trong chốc lát: “Các vị sư tỷ, cảm ơn ý tốt của mọi người!”
“Mẹ em đã từng đi vào tháp Phù Đồ, còn từ bên trong đem ra được kiếm Đoạn Long”.
“Nếu như em tiến vào đó, nói không chừng sẽ tìm được manh mối của mẹ em!”
“Nhưng mà…”
Mấy vị sư tỷ vây xung quanh Diệp Bắc Minh.
“Xin các sư tỷ hãy yên tâm, em sẽ không chết ở bên trong tháp Phù Đồ, hoặc là trở thành tàn phế đâu!”
Diệp Bắc Minh tự tin mười phần.
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, cho dù là một cái tháp Phù Đồ thì sao chứ?
Vài vị sư tỷ trố mắt nhìn nhau.
Thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như vậy, bọn họ cũng không nhiều lời nữa.
“Bọn chị sẽ canh giữ bên ngoài tháp Phù Đồ, một mực chờ đến khi tiểu sư đệ ra ngoài rồi mới thôi!”
Khương Tử Cơ trịnh trọng nói.
Đột nhiên.
Từ phía sau truyền tới một giọng nói: “Tôi… Tôi cũng muốn đi!”
Mọi người quay đầu lại, Hạ Nhược Tuyết đi tới, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Một thân váy dài trắng tinh khiến cả người cô ấy trông có vẻ càng thêm tao nhã.
Vương Như Yên cười hì hì một cái, tiến lên kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Hạ Nhược Tuyết: “Em dâu cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, lăn lộn mấy tiếng liền em không mệt à?”
“A…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết ngay lập tức ửng đỏ lên.
Trái tim nhỏ nhắn nhảy nhót điên cuồng cứ như là con nai con vậy.
Vẻ mặt Khương Tử Cơ vô cùng nghiêm túc: “Được rồi thập sư muội, đừng có trêu chọc Tuyết muội muội nữa”.
“Tiểu sư đệ phải đi tháp Phù Đồ, mọi người đang bàn chính sự kìa”.
“Được thôi”.
Chóp mũi Vương Như Yên giật giật, có chút hâm mộ nhìn Hạ Nhược Tuyết một cái, nghĩ: “Đều nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sao tiểu sư đệ lại không ra tay với mình cơ chứ”.
…
Cấm địa Thanh Huyền Tông.
Diệp Bắc Minh cầm lệnh bài của Mã trưởng lão trên tay, một đường đi sâu vào bên trong.
Nhiệt độ bốn phía ngày càng cao!
Cây cối cũng càng ngày càng thưa thớt!
Cấm địa của Thanh Huyền Tông, thế mà lại là một mảnh vành đai núi lửa.
Đằng trước từng ngọn núi lửa nhô lên, dung nham tuôn trào ra không ngừng.
Ở vị trí chính giữa, hội tụ thành một cái hồ dung nham nhiệt độ cao đến mức dọa người!
Tại khu vực trung tâm của hồ dung nham, có một cái quảng trường to lớn hình tròn.
Trên mặt đất lộ ra hoa văn Thái Cực Bát Quái
Chương 720: Đi vào tháp Phù Đồ
Ở vị trí trung tâm có một tòa tháp cổ màu đen lẳng lặng đứng.
Hình dáng cổ kính, bên trên thô ráp giống như đã phơi gió phơi nắng rất nhiều năm, tràn đầy khí tức cổ xưa!
"Đây chính là tháp Phù Đồ sao?"
Diệp Bắc Minh đứng ở đằng xa quan sát: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có phát hiện ra chỗ nào không bình thường không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút kinh ngạc: "Ồ? Tháp Phù Đồ này có vẻ rất thú vị!"
"Bên trong lại có khí tức của dị hỏa!"
Nó nghiêm túc nói: "Đại Lục Chân Võ đúng là không đơn giản, thế mà lại xuất hiện hai loại dị hỏa?"
Hai loại dị hỏa mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tới, một loại là Phần Thiên Chi Diễm!
Đang ở trong tay Diệp Bắc Minh!
Một loại khác thì ở ngay bên trong tháp Phù Đồ!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: "Không phải ông nói dị hỏa vô cùng hiếm có sao?"
"Sao ở đây lại xuất hiện loại dị hỏa thứ hai vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát mới trả lời: "Điều này thì bản tháp cũng không biết, chỉ có thể nói Đại Lục Chân Võ có khí vận rất khủng bố!"
"Đại lục võ đạo bình thường có thể tìm ra một loại dị hỏa đã vô cùng hiếm thấy rồi, chứng đừng nói đến là loại thứ hai!"
"Hơn nữa tôi có thể cam đoan, đây là một loại dị hỏa thuộc tính băng!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Anh đi vào tháp Phù Đồ.
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên đã sớm chờ từ lâu.
Mã trưởng lão cười nói: "Bắc Minh à, cuối cùng cậu cũng đến rồi".
"Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi sẽ mở tháp Phù Đồ ra, cậu mau vào đi!"
Khương Tử Cơ nhìn chằm chằm Mã trưởng lão: "Mã trưởng lão nóng lòng như thế làm cái gì?"
"Ông rất muốn tiểu sư đệ tôi tiến vào tháp Phù Đồ sao?"
Nụ cười của Mã trưởng lão khựng lại, có chút xấu hổ cười nói: "Bản trưởng lão thấy Diệp Bắc Minh có thiên phú kinh khủng, muốn để cậu ấy nhanh chóng tiến vào tháp Phù Đồ đạt được truyền thừa thượng cổ!"
"Nhỡ may có vận khí nghịch thiên nào đó đang chờ cậu ấy, về sau Thanh Huyền Tông sẽ phải dựa vào Bắc Minh rồi!"
Vương trưởng lão cười phụ họa: "Không sai, Bắc Minh, về sau Thanh Huyền Tông chúng ta coi như nhờ cả vào cậu!"
Người phụ nữ trung niên mỉm cười tiến lên, kín đáo đưa cho Diệp Bắc Minh một bình đan dược: "Bắc Minh, nếu như gặp phải nguy hiểm ở trong tháp Phù Đồ, những đan dược này còn có thể giúp được cậu!"
Diệp Bắc Minh tiện tay nhận lấy: "Cảm ơn ba vị trưởng lão đã yêu quý!"
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên đều mỉm cười.
Nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một ý lạnh không dễ phát hiện ra!
“Cảm ơn?”
“Ha ha, sau bảy ngày cậu sẽ càng phải cảm ơn chúng tôi!”
Trong lòng ba người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm: "Ba vị trưởng lão, việc này không nên chậm trễ, hãy mở tháp Phù Đồ ra đi!"
"Được!"
Trong đôi mắt của Mã trưởng lão lóe lên ánh sáng.
"Chờ một chút!"
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên: "Tôi cũng muốn tiến vào tháp Phù Đồ, đi cùng với anh ta đi!"
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ lạnh như băng.
Sải rộng đôi chân thon dài đi tới!
Cô ta có đôi mắt lạnh lẽo, ngũ quan xinh đẹp.
Vẻ mặt khiến người ta có một loại cảm giác xa lánh cao cao tại thượng, nhưng lại có một loại cảm giác lẻ loi một mình!
Cô ta không hề trang điểm, nhưng lại đẹp đến hút hồn người khác!
Điều càng khiến Diệp Bắc Minh thấy bất ngờ chính là khi người phụ nữ kia vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đều hạ xuống mấy phần.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Trên người cô ta mặc váy dài được chế tạo từ tơ tằm băng vạn năm, có thể ngăn cách ý lạnh!"
Thân thể mềm mại của người phụ nữ kia được ôm trọn bởi chiếc váy dài tơ tằm băng.
Cho dù như thế vẫn không thể che giấu được vóc người bốc lửa dưới váy!
Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh: "Trong cơ thể cô ta có rất nhiều hàn khí?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Thông minh, đúng là như thế!"
"Hơn nữa còn không phải là hàn khí bình thường, cậu có để ý không?"
"Nơi này là khu vực núi lửa, sau khi cô ta đến thế mà để nhiệt độ bốn phía đều giảm xuống, người phụ nữ này cũng không đơn giản!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lấp lóe!
Hiếu kỳ đánh giá người phụ nữ kia!
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh, người phụ nữ cau mày lại!
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên đều biến sắc.
Mã trưởng lão vội vàng thuyết phục: "Cô Uyển Nhi, để Diệp Bắc Minh đi vào một mình đi".
"Nếu cô cũng muốn tiến vào tháp Phù Đồ, ba người chúng tôi có thể mở ra lần nữa cho cô vào ba tháng sau!"
Người phụ nữ mặc váy dài tơ tằm băng lắc đầu: "Bản cung không đợi được ba tháng, hôm nay tôi sẽ tiến vào tháp Phù Đồ cùng với anh ta!"
Cô ta chỉ vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Cô là ai?"
Anh có chút ngạc nhiên.
Thực lực võ đạo của người phụ nữ này không cao, mới đến cảnh giới Thánh.
Vậy mà mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông lại có thái độ tôn kính cô ta như vậy? Hay là có lai lịch không tầm thường?
Người phụ nữ mặc váy dài tơ tằm băng phun ra ba chữ: "Nam Cung Uyển".
"Nam Cung Uyển?"
Diệp Bắc Minh nhớ lại trong đầu một lần, xác định đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ".
Nam Cung Uyển sững sờ, lần đầu tiên cảm xúc có dao động!
Nhưng mà.