Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696: Ông cũng thích sủa tiếng chó à

Cúi đầu không dám nhìn thẳng!

“Đại trưởng lão nhà họ Lâm - Lâm Trường Không!”

“Chẳng phải ông ta bế quan rồi sao? Chẳng lẽ ông ta đã xuất quan rồi?”

“Anh thật phí lời, người ta đã đến rồi, anh còn nói không phải xuất quan chắc?”

“Thâm sâu khó lường, hiện giờ rốt cuộc ông ta có cảnh giới gì?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Trường Không, đồng tử của không ít người co lại.

Sắc mặt Sở Vô Ngân ngưng trọng hơn ba phần, lóe lên rồi vụt tắt, nở nụ cười: “Thì ra là Lâm huynh, người đầu, ban ngồi!”

Lâm Trường Không ngồi xuống, vẻ mặt ngạo mạn: “Sở huynh, lão phu đích thân đến là để cầu thân cho Lâm Trần, theo lão phu thấy hôm nay định hôn sự cho hai đứa đi!”

“Việc này…”

Sở Vô Ngân hơi khó xử.

Sở Dĩnh Nhi trực tiếp đứng lên: “Không được, tôi không đồng ý!”

Lâm Trường Không cười nhìn Sở Dĩnh Nhi: “Tôi nghe Lâm Trần nói, công chúa Dĩnh Nhi đã có người trong lòng rồi!”

“Còn là một thanh niên cảnh giới hư thần, đúng rồi, người đó đâu? Sao không xuất hiện?”

Toàn hội trường xôn xao!

Trong đại điện vang lên tiếng bàn tán.

Sở Vô Ngân rất bất ngờ, ánh mắt nhìn lên con gái: “Dĩnh Nhi, Lâm huynh nói có thật không? Con thực sự đã có người trong lòng rồi à?”

Để từ chối, Sở Dĩnh Nhi chỉ đánh bất chấp trả lời: “Đúng thế thưa phụ hoàng, con gái đã có người trong lòng!”

Sắc mặt Sở Vô Ngân sầm xống: “Thực sự như Lâm huynh nói, cậu ta chỉ là cảnh giới hư thần? Cậu ta đâu?”

Sở Dĩnh Nhi ấp úng không thốt ra lời.

Lâm Trần thấy thế cười: “Dĩnh Nhi, hôm nay là sinh nhật cô, hắn cũng không dám lộ diện, loại người này có thể mang lại hạnh phúc cho cô không?”

“Bệ hạ, có lẽ tên vô dụng cảnh giới hư thần đó sợ hãi, đã một mình bỏ chạy rồi!”

Lâm Trường Không lắc đầu: “Kẻ hèn hạ như vây đâu xứng với công chúa Dĩnh Nhi?”

Đúng lúc này, ngoài đại điện vang lên một giọng nói: “Dĩnh Nhi, sinh nhật vui vẻ!”

“Vừa nãy anh có chút việc đến muộn, em sẽ không để bụng chứ?”

Sở Dĩnh Nhi ngẩn người, hơi bất ngờ nhìn ra ngoài đại điện: “Anh ta đến thật?”

Vương Yên Nhi thộn mặt: ‘Chuyện gì vậy? Chắc không phải họ kịch giả thành thật chứ…’

Diệp Bắc Minh vốn định trực tiếp rời đi.

Nhưng sau khi tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần niệm một lượt, được biết Sở Dĩnh Nhi gặp khó khăn.

Anh quyết định ra tay giúp một lần!

Cho nên dứt khoát xuất hiện ngoài đại điện, mới có cảnh vừa nãy.

Soạt! Soạt! Soạt…

Vô số đôi mắt cùng quay ra nhìn bên ngoài đại điện!

Trong con mắt của rất nhiều người, chỉ thấy Diệp Bắc Minh chậm rãi đi vào đại điện.

“Anh… sao anh lại đến đây?”

Sở Dĩnh Nhi rất ngạc nhiên, rất bất ngờ, còn có chút cảm động kỳ lạ!

“Em là bạn gái của anh, sinh nhật của em, anh không thể đến ư?”

“Không… không phải”, Sở Dĩnh Nhi vội lắc đầu.

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Bắc Minh bước từng bước đến bên cạnh Sở Dĩnh Nhi!

Đưa ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ôm lấy vòng eo thon của Sở Dĩnh Nhi!

Vương Yên Nhi ở một bên mở to con mắt, con người gần như sắp lồi ra: ‘Trời ơi! Hai người là thật hả!’

Sở Dĩnh Nhi lại không phản kháng, để cho Diệp Bắc Minh ôm!

Một cảm giác kỳ lạ truyền đến, khuôn mặt đỏ bừng: “Em… anh…”

Sở Vô Ngân cau mày, đang định lên tiếng.

Vợ ở bên cạnh khẽ lắc đầu, ra ý bảo ông ta xem đã rồi tính.

Nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt của Lâm Trần phun ra ngọn lửa tức giận!

Nghiến răng nghiến lợi két két, suýt nữa cắn vào lợi: “Nhóc con, mày thật to gan! Dám ôm ấp công chúa Dĩnh Nhi trước mặt nhiều người!”

Diệp Bắc Minh không khách sáo lên tiếng: “Dĩnh Nhi cũng không phản đối, mày sủa cái gì?”

“Mày nói tao sủa hả?”

Lâm Trần không dám tin vào tai mình.

Khuôn mặt già của Lâm Trường Không sầm xuống, cất giọng lạnh lùng: “Cậu thanh niên, ngang nhiên sỉ nhục người khác không hay lắm đâu?”

“Trưởng bối nhà cậu không dạy cậu làm người phải khiêm tốn, nếu không, không biết chết lúc nào đâu sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông cũng thích sủa tiếng chó?”

“Suýt…”

Cả đại điện vang lên tiếng hít khí lạnh!

Tất cả mọi nười đều sửng sốt!

Diệp Bắc Minh lại dám ăn nói với Lâm Trường Không như vậy? Chán sống rồi chắc!

Trong tích tắc, cả đại điện yên tĩnh đến đáng sợ!

“Ừm?”

Sở Vô Ngân hơi kinh ngạc: ‘Người bình thường nhìn thấy uy thế của Lâm Trường Không, có lẽ cũng phải sợ quỳ xuống!’

‘Tên nhóc này lại dám mắng Lâm Trường Không, không đơn giản đâu!’

Người phụ nữ bên cạnh cười truyền âm: ‘Người đàn ông mà Dĩnh Nhi chúng ta thích, có thể là người bình thường sao?’

Sở Vô Ngân trả lời: ‘Chỉ là cảnh giới quá thấp, nếu có thể có cảnh giới như của Lâm Trần, tôi thật muốn đồng ý cho chúng đến với nhau!’

Vù!

Lâm Trường Không bỗng dứng lên, ghế thái sư dưới người ầm ầm nổ hóa thành bột vụn!

Một luồng sát ý bùng phát như sóng biển, dập dờn từng tầng liên tiếp!

“Phụt…”
Chương 1697: Chấp nhận thách chiến

Những võ giả ở gần Lâm Trường Không đều quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch miệng phun ra một ngụm máu tươi!

Những người khác đều lùi lại, sợ hãi nhìn Lâm Trường Không!

Diệp Bắc Minh lại như chẳng có việc gì, vẫn ngồi ở đó.

Một cánh tay ôm vòng eo thon của Sở Dĩnh Nhi, một cánh tay khác bưng ly rượu thưởng thức: “Hình như ông rất không phục?”

Một câu ngắn ngủi!

Giống như sét đánh vào đồng bằng!

Ầm!

Hoàn toàn dẫn nổ!

“Vãi…”

Tất cả mọi người trong đại điện đều trố mắt há hốc miệng, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Sở Dĩnh Nhi quay đầu.

Đôi mắt đẹp mở to, nhìn chằm chằm một bên má của Diệp Bắc Minh!

Sở Vô Ngân và vợ quay sang nhìn nhau, cũng kinh hãi bởi câu nói của Diệp Bắc Minh!

Chỉ có Vương Yên Nhi biết thân phận của Diệp Bắc Minh, trong lòng cười lạnh lùng một tiếng: ‘Cậu Diệp còn không sợ cả điện thần hoàng, chú sát hơn một trăm thế lực, làm sao có thể sợ nhà họ Lâm chứ?”

‘Lâm Trường Không tự chuốc khổ vào thân rồi!’

“Ha ha ha!

Lâm Trường Không tức đến bật cười, sát ý kinh thiên tràn ngập cả đại điện!

Tất cả mọi người giống như rơi vào hầm băng!

Sỉ nhục!

Sỉ nhục trần trụi!

Đường đường cảnh giới thần hoàng lại bị một tên nhóc cảnh giới hư thần sỉ nhục trước mặt nhiều người!

“Cái miệng của cậu đúng là rất cứng, không ngờ công chúa Dĩnh Nhi có thể tìm được một lang quân như ý như vậy!”

Ông ta ngẩng đầu nhìn sang Sở Vô Ngân: “Sở huynh chẳng lẽ Thần Quốc Hư Không các ông tiếp đãi khách như vậy sao?”

“Nói cách khác, đây là ý của Thần Quốc Hư Không các ông? Tìm một tên nhóc vắt nước mũi chưa sạch đến sỉ nhục nhà họ Lâm tôi?”

Sở Vô Ngân cau mày, cái mũ này chụp vào đầu quá chặt rồi: “Lâm huynh, ông hiểu lầm rồi! Đây là mâu thuẫn giữa thanh niên với nhau!”

“Thần Quốc Hư Không tuyệt đối không có ý sỉ nhục nhà họ Lâm, Lâm huynh đừng để bụng!”

“Theo tôi thấy mâu thuẫn của thanh niên thì để đám trẻ tự giải quyết đi!”

“Được!”

Lâm Trường Không cười lạnh lùng gật đầu: “Trần Nhi!”

Lâm Trần tiến lên một bước: “Có Trần Nhi!”

Lâm Trường Không chỉ lên sân khấu chính giữa đại điện: “Lấy sân khấu này làm võ đài, cậu thách chiến với lang quân như ý của công chúa Dinh Nhĩ đi!”

“Đương nhiên, nếu tên nhóc đó chỉ có cái miệng cứng, trên thực tế là một kẻ yếu mềm thì chỉ cần dập đầu nhận thua là được!”

“Nếu cậu ta lên võ đài, nhớ phải ra tay toàn lực cho cậu ta sự tôn trọng cần có!”

“Dù sao, trên võ đài là phân thắng bại, cũng là quyết sinh tử!”

Lâm Trần nhếch miệng cười: “Cháu biết rồi!”

Bước lên một bước, trực tiếp lên sân khấu!

Lên tiếng với vẻ mặt châm biếm: “Nhóc con, dám chấp nhận lời thách chiến của tao không?”

Âm mưu!

Âm mưu trần trụi!

Diệp Bắc Minh mới là cảnh giới hư thần, một khi chấp nhận thách chiến, thì sẽ chết chắc!

Nếu không chấp nhận thách chiến, chẳng lẽ thực sự phải dập đầu nhận thua?

Sở Dĩnh Nhi tức giận nói: “Lâm tiền bối, ông đang ức hiếp người sao?”

Lâm Trường Không cười lạnh lùng lắc đầu: “Công chúa, đây là mâu thuẫn của đám trẻ!”

“Vừa nãy Sở huynh cũng nói rồi, mâu thuẫn giữa đám trẻ thì để đám trẻ tự giải quyết!”

“Trần Nhi đã lên võ đài, chẳng lẽ lang quan như ý của công chúa là con rùa rụt cổ không dám chấp nhận thách chiến?”

“Ông!”

Sở Dĩnh Nhi lo lắng.

Cảnh giới hư thần đấu với cảnh giới thần tôn, chẳng khác gì đi nộp mạng?

“Phụ hoàng…”

Quay đầu nhìn sang Sở Vô Ngân.

Sở Vô Ngân đang định lên tiếng, Lâm Trường Không liền cướp lời trước một bước: “Sở huynh, vừa nãy ông nói rồi!”

“Mâu thuẫn giữa đám trẻ thì để đám trẻ tự giải quyết!”

“Vua một nước, chẳng lẽ nói lời không giữ lời?”

“Việc này…”

Sở Vô Ngân hơi khó xử.

Một khi chứng minh ông ta nuốt lời, uy tín của Thần Quốc Hư Không sẽ bị tổn hại!

‘Chỉ có thể để tên nhóc này chịu ấm ức thôi…’

Thấy phụ hoàng không nói gì, Sở Dĩnh Nhi lập tức hiểu tất cả!

‘Không được! Bất luận thế nào cũng không thể để anh Diệp nộp mạng, anh ta vì giúp mình! Làm sao mình có thể để người ta hy sinh tính mạng!’

Sở Dĩnh Nhi cắn răng, quyết định nói ra sự thực.

Bỗng nhiên.

Một cảnh khiến Sở Dĩnh Nhi kinh ngạc diễn ra!

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, nhìn Lâm Trần trên sân khấu: “Tao chấp nhận lời thách chiến của mày!”

Soạt!

Rất nhiều người ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh.

“Mày nói cái gì?”

Lâm Trần còn tưởng mình nghe nhầm, không nhịn được ngoáy lỗ tai: “Mày chấp nhận lời thách chiến của tao? Thật không?”

“Chính xác!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Ha ha ha!”

Lâm Trần suýt chảy cả nước mắt: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Hắn nói chấp nhận lời thách chiến của tôi?”

“Nhóc con, tao… ha ha ha… tao thực sự không ngờ mày không sợ chết như vậy?”

Liền sau đó, hắn ngừng cười, bỗng quát lớn: “Nhóc con, lên đài chịu chết đi!”
Chương 1698: Bây giờ thì phải

Diệp Bắc Minh đang định lên sân khấu.

“Anh Diệp, đừng…”

Sở Dĩnh Nhi kéo tay của anh, hết sức lắc đầu.

Tuy cô ta tùy tiện đại khái, nhưng cũng không phải là người vô tình!

Tuyệt đối không muốn nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi nộp mạng vì cô ta!

Diệp Bắc Minh cười: “Không sao”.

Sở Dĩnh Nhi hoàn toàn ngẩn người, kéo cánh tay của Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, cô còn ngây ra đó làm gì? Mau khuyên anh ta đi!”

“Anh Diệp mới là thực lực cảnh giới hư thần, khác một trời một vực với cảnh giới thần tôn!”

“Nếu anh ta dám lên võ đài, chắc chắc sẽ bị Lâm Trần giết chết!”

Vương Yên Nhi vẫn thờ ơ, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt quái dị: “Đây là lựa chọn của anh ta, Dĩnh Nhi, cô cứ xem đi”.

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi lên sân khấu!

“Nhóc con, mày đi chết đi cho tao!”

Ánh mắt Lâm Trần trở nên cực kỳ sắc xảo, bỗng lao ra!

Sân khấu trăm mét, hắn gaafnnhw xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh trong phút chốc, nắm đấm không hề do dự đập về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh vẫn đứng im!

“Ha ha ha, đồ ngốc, sợ đến ngốc rồi hả!”

Lâm Trần hưng phấn cười lớn: “Nhớ đấy, kiếp sau đừng đối đầu với tao!”

“Chết!”

Một quyền điên cuồng đập xuống!

Sở Dĩnh Nhi tuyệt vọng nhắm mắt, phập một tiếng vang lên bên tai!

Sau đó.

“A…”

Một tiếng kêu thảm!

Khóe mắt của Sở Dĩnh Nhi trào ra một hàng lệ: “Anh Diệp, là lỗi của tôi, xin lỗi…”

Liền sau đó.

“Trần Nhi!”

Lâm Trường Không phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

“Việc này… làm sao có thể!”

“Việc này là thế nào?”

“Lâm Trần thua rồi….”

Tiếng kinh ngạc trong đại điện xôn xao dồn dập!

Sở Dĩnh Nhi ngẩn người, mau chóng mở mắt.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ, một tay tóm chặt cổ của Lâm Trần, giơ lên cao!

Cánh tay của Lâm Trần vừa đập về phía Diệp Bắc Minh đã biến mất, chỗ vết thương máu chảy đầm đìa!

Máu thịt lẫn lộn!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Dĩnh Nhi mở to đôi mắt, khẽ há cái miệng nhỏ.

Vương Yên Nhi cười không nói gì.

Sở Vô Ngân và vợ cũng ngạc nhiện nhìn tất cả: “Tên nhóc này đang che giấu? Thực lực thực sự của cậu ta chắc chắn không phải là cảnh giới hư thần!”

“Súc sinh, mày thả Trần Nhi ra!”

Lâm Trường Không quát một tiếng, mắt đỏ bừng: “Mày dám làm tổn hại Trần Nhi, tao bảo đảm sẽ lấy cái mạng của mày!”

Rắc rắc!

Diệp Bắc Minh bóp năm đầu ngón tay, cổ và đầu của Lâm Trần lập tức nổ tung!

Thi thể ầm ầm ngã xuống đất, dưới sân khấu tĩnh lặng!

“Lâm Trần chết rồi…”

“Vãi… hắn giết Lâm Trần thật rồi, Lâm Trường Không còn ở đây, làm sao hắn dám…”

Các khách quý dưới sân khấu đều ngẩn người sửng sốt!

“A! Trần Nhi!”

Lâm Trường Không phát ra tiếng gào thét xé tim xé phổi, lửa giận gần như thiêu cháy cả đại điện: “Súc sinh! Súc sinh!”

“Sao mày có thể giết Trần Nhi! Sao mày dám giết Trần Nhi!”

“Tao phải cho mày chết!”

Lâm Trường Không bước ra một bước, trực tiếp lên sân khấu!

Soạt! Soạt! Soạt!

Gần như cùng một lúc, ba bóng hình từ trên không giáng xuống, chặn trước người Lâm Trường Không.

Một ông lão trong đó sầm mắt: “Lâm Trường Không, nơi này là hoàng cung của Thần Quốc Hư Không, ông muốn làm loạn ở đây hả?”

Hai ông lão còn lại bổ sung một câu: “Trên võ đài, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”

“Nhà họ Lâm muốn vi phạm quy tắc võ đài sao?”

“Các người!”

Lâm Trường Không gần như cắn vỡ răng lợi.

Ba người đều là cảnh giới thần hoàng!

Nếu phải đánh nhau thật, ông ta vốn không có cơ hội!

Ông ta hằm hằm nhìn sang Sở Vô Ngân: “Tôi nhớ kỹ các người rồi, chuyện này chưa xong đâu!”

Tiến lên một bước, ôm lấy thi thể của Lâm Trần rồi biến mất!

Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm đến ánh mắt chấn kinh xung quanh, mỉm cười với Sở Dĩnh Nhi: “Cô Dĩnh Nhĩ, cáo từ!”

Bước ra một bước, Ảnh Thuấn, biến mất!

Vương Yên Nhi thấy vậy, chậm rãi đứng lên: “Dĩnh Nhi, tôi có việc phải đi trước đây!”

Mau chóng rời đi!

Chỉ còn lại mọi người trong đại điện quay sang nhìn nhau!

Sở Vô Ngân cau mày: “Dĩnh Nhi, sao cậu ta lại đi rồi?”

“Còn nữa, cậu ta là ai? Có thân phận gì? Thực sự là người con thích sao?”

Sở Dĩnh Nhi ngẩn người: “Trước đây không phải, bây giờ… thì phải…”



Sau khi rời khỏi Thần Quốc Hư Không, Lâm Trường Không trực tiếp trở về nhà họ Lâm.

“Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ mau ra đây!”

Lâm Trường Không gầm lên một tiếng.

Mấy người đàn ông trung niên đều xuất hiện, sau khi họ nhìn thấy thi thể của Lâm Trần.

“Trần Nhi!”

“Con trai!”

“Đại ca, thế này là thế nào? Là ai đã giết Trần Nhi!”

Đôi mắt của mấy người đỏ bừng.

Lâm Trường Không đầy lửa giận, giải thích một lượt chuyện xảy ra ở Thần Quốc Hư Không: “Tên súc sinh đó đã giết Trần Nhi, là tôi vô dụng!”
Chương 1699: Tông môn vạn kiếp bất diệt!

“Tuy tôi đã tiến vào cảnh giới thần hoàng, nhưng Thần Quốc Hư Không có ba lão già mà không chết ngăn cản, toi không thể giết chết hắn!”

“Nếu không, tôi nhất định có thể báo thù cho Trần Nhi!”

“Nhưng tam đệ, ông yên tâm, cho dù tên súc sinh đó hóa thành tro bụi thì tôi cũng nhận ra, trước khi chết, tôi nhất định sẽ giết tên súc sinh đó báo thù cho Trần Nhi!”

Nghe giải thích xong.

Ông hai nhà họ Lâm cau mày: “Đại ca, chẳng lẽ ông không cảm thấy tất cả có vấn đề sao?”

“Sao thế?”

Lâm Trường Không nhìn ông ta.

Ông hai nhà họ Lâm lắc đầu: “Một người cảnh giới hư thần nhỏ bé, làm sao có thể giết được Trần Nhi?”

“Phải biết rằng, Trần Nhi là cảnh giới thần tôn đỉnh phong, là người được lão tổ Bích Hỏa nhận làm đệ tử trên danh nghĩa!”

“Làm sao có thể bị một người cảnh giới hư thần bóp chết! Chẳng lẽ tất cả không có vấn đề sao?”

Đồng tử của Lâm Trường Không co lại: “Ý của ông là?”

Ông hai nhà họ Lâm nheo mắt: “Vua của Thần Quốc Hư Không, Sở Vô Ngân!”

“Ngoài ông ta ra, còn có ai có năng lực cho người giết chết Trần Nhi trên tiệc sinh nhật của Sở Dĩnh Nhi? Tên thanh niên họ Diệp đó chắc chắn là lão quái vật cảnh giới thần hoàng đóng giả!”

Lâm Trường Không hiểu ra, mình đã bị cơn giận xông lên não.

Lại không nghĩ đến điều này: “Họ giết chết Trần Nhi nhằm mục đích gì?”

“Điện Thần Hoàng!”

Giọng của ông lão nhà họ Lâm trầm xuống: “Trần Nhi và Sở Dĩnh Nhi đều có cơ hội tiến vào điện Thần Hoàng!”

“Nếu Trần Nhi chết, cơ hội của Sở Dĩnh Nhi sẽ lớn hơn ba phần”.

“Vãi!”

Lâm Trường Không tức giận gầm một tiếng, tung một chưởng đập nát chiếc bàn trước mặt: “Đáng chết! Sao tôi không nghĩ đến điều này chứ!”

“Sở Vô Ngân! Ông thật đáng chết! Thần Quốc Hư Không, nhà họ Lâm tôi không đội trời chung với ông!”



Diệp Bắc Minh không biết hành động của mình đã bắt được trái tim của một cô gái, càng không biết đến kịch bản mà nhà họ Lâm tưởng tượng.

Lúc này.

Anh và Vương Yên Nhi cùng đến Thái Dương Tông, trực tiếp gọi chín vị sư tỷ à đám người Đông Phương Xá Nguyệt ra.

“Tôi đã từng hứa với sư phụ, sẽ khiến Thái Dương Tông vinh quang rạng rỡ!”

“Chỉ dựa vào tôi và các sư tỷ, chắc chắn là không đủ, cho nên tôi đã về thế giới Tam Thiên một chuyến…”

“Ra đi!”

Diệp Bắc Minh quát nhẹ một tiếng, trực tiếp mở Côn Luân Hư thượng cổ.

Rất nhiều bóng hình thân quen từ trong đi ra.

Tôn Thiến, Diệp Tâm.

Đám người nữ hoàng Ly Tố, nữ hoàng Ly Nguyệt của Tu La.

Đám người Sở Sở, Sở Vị Ương, Đế Khởi La, Trần Lê Y, lúc trước sau khi rời khỏi giới Tu La, Diệp Bắc Minh đã cho bọn họ vào Côn Luân Hư thượng cổ!

Vẫn luôn tu võ bên trong!

Sau đó Vạn Lăng Phong đưa hàng vạn thành viên tiểu đội sát thần, đám người Lư Quốc Phong, Đoạn Nha, Thạch Lỗi đều đi ra khỏi Côn Luân Hư thượng cổ!

Trong tích tắc!

Trên người họ vang lên tiếng lốp ba lốp bốp, một vài người thực lực yếu bị ép bò dưới đất!

Vương Yên Nhi thộn người: “Cậu Diệp, cậu lại đưa nhiều người về vậy ư?”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Các vị, bắt đầu từ hôm nay, mọi người đều là người của Thái Dương Tông!”

Thần với so với hạ giới, gấp trăn lần trọng lực, mọi người có thể ở lại trong Côn Luân Hư thượng cổ trước!”

Đợi khi có thể chịu được trọng lực của thần giới rồi ra ngoài!”

“Đương nhiên, Diệp Bắc Minh tôi trải qua nhiều việc, có rất nhiều kẻ địch ở thần giới!”

“Nếu mọi người sợ nguy hiểm, có thể trực tiếp nói ra, tôi có thể đưa mọi người về lại hạ giới, bảo đảm sự an toàn của mọi người!”

“Nếu các vị muốn cùng tôi chính chiến ở thần giới, sáng lập một tông môn vạn kiếp bất diệt, Diệp Bắc Minh tôi cũng nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người!”

Cả Thái Dương Tông đều vang vọng giọng nói của Diệp Bắc Minh!

Lúc này.

Ánh mắt của mọi người đều rực lửa, người nào cũng vô cùng kích động!

Sáng lập một tông môn vạn kiếp bất diệt ở thần giới, họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!

Thậm chí, rất nhiều người đến chết cũng không có tư cách vào thần giới!

Hôm nay.

Người đàn ông trước mặt lại làm được!

Đưa bọn họ hết thần giới, một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, đúng là như nằm mơ!

“Tôi đồng ý!”

Vạn Lăng Phong khẽ gầm một tiếng: “Tôi sống là người của Diệp soái, chết là ma của Diệp soái!”

“Tiểu đội sát thần đồng ý!”

Hàng chục ngàn người của tiểu đội sát thần cùng trả lời, sóng ấm ngút trời!

Vương Yên Nhi đỏ bừng mắt, chấn kinh nhìn tất cả!
Chương 1700: Cậu là ai

Lúc này, trong lòng cô ta chỉ có một trực giác.

Thế lực sau này của Thái Dương Tông sẽ vượt qua các tông môn như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, thậm chí sánh ngang với điện Thần Hoàng!

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Các cô gái Chu Nhược Giai, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Mặc Đình Đình, Sở Sở, Sở Vị Ương, Đế Khởi La, Trần Lê Y trả lời theo.

Nữ hoàng Ly Tố tiến lên một bước: “Bắt đầu từ hôm nay, tộc Tu La là chủng tộc phụ thuộc của Thái Dương Tông!”

“Cùng sống cùng chết, cùng hưởng vinh nhục!”

Chín vị sư tỷ trực tiếp đứng phía sau Diệp Bắc Minh, không cần nhiều lời!

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng: “Được, các vị, bắt đầu từ hôm nay cùng tôi chinh chiến cửu thiên, dẫm bầu trời!”



Cùng lúc đó ở bên ngoài Thái Dương Tông.

Sat thủ số mười bảy mở to con mắt, cô ta đã canh chừng bên ngoài Thái Dương Tông bảy ngày bảy đêm!

Lúc này, số mười bảy không dám tin nhìn cảnh trước mắt: “Diệp Bắc Minh mang theo bên mình một thế giới lớn, bên trong lại có nhiều người như vậy?”

“Không được, phải bẩm báo chuyện này lên cấp trên!”

“Thái Dương Tông hoàn toàn khác với chúng ta tìm hiểu…”

Trong lúc số mười nảy quay người bỏ đi.

Đồng thời khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Mọi người đi thích ứng với thần giới đi, tôi đi rồi sẽ quay về!”



Ở một phân đà của Thiên Sát Môn.

Số mười bảy mau chóng xông và, quỳ một chân trước chiếc bàn ẩn trong bóng tối: “Thượng quan, Thái Dương Tông có thay đổi!”

Bóng người sau chiếc bàn mặc áo choàng đen, cất giọng băng lạnh: “Số mười bảy, nếu không phải từ nhỏ cô đã được Thiên Sát Môn bồi dưỡng!”

“Tôi thực sự nghi ngờ cô đã phản bội, lại đưa kẻ địch đến phân đà!”

Thấp thoáng có thể nghe ra, giọng nói là của một người đàn ông.

“Cái gì?”

Số mười bảy ngẩng đầu, đôi mắt dưới mũ áo choàng chấn kinh: “Làm sao có thể! Trên đường tôi đã thay đổi bảy thân phận, dịch dụng mười ba lần!”

“Cho dù Sát Vương đuổi theo phía sau tôi, cũng chắc chắn không thể tìm được đến đây!”

Người đàn ông áo choàng đen trầm giọng: “Chỉ có một khả năng, thuật truy đuổi của hắn còn khủng bố hơn cô rất nhiều lần!”

“Hơn nữa, hắn đã đến rồi!”

“Cái gì?”

Số mười bảy bỗng quay đầu.

Cảm thấy phía sau nổi lên một luồng sát ý kinh thiên!

Người đàn ông áo choàng đen nhìn chằm chằm bóng tối phía trước: “Ra đi, cậu là người đầu tiên tìm được đến nơi này kể tử từ phân đà thành lập đến nay!”

“Sau một khắc nữa, phân đà này sẽ biến mất, sau đó sẽ trở thành nấm mồ của cậu!”

Chỉ thấy, một thanh niên đi ra từ bóng tối!

Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cơ thể của số mười bảy không nhịn được run lên!

Một đôi mắt không hề có cảm xúc, giống như tử thần giáng xuống!

“Diệp Bắc Minh? Là anh? Làm sao có thể”

Số mười bảy kinh hãi kêu lên một tiếng.

Diệp Bắc Minh đi ra từ trong bóng tối: “Hai câu hỏi, trả lời xong, tôi có thể phá lệ cho các người rời đi!”

“Thứ nhất, Thiên Sát Môn là thế lực thế nào?”

“Thứ hai, là ai phát Thiên Sát Lệnh giết tôi?”

“Thiên Sát Lệnh?”

Người đàn ông áo choàng đen ngẩn người, sau đó cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, với thân phận của cậu vốn không đủ tư cách để chúng tôi sử dụng Thiên Sát Lệnh!”

“Vậy đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh dậm chân, một đóa hoa lê nổi lên dưới chân anh!

“Việc này… làm sao có thể!”

Đồng tử của người đàn ông áo choàng đen co lại, hít khí lạnh: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao trên người cậu có Thiên Sát Lệnh?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng lắc đầu: “Các người truy giết tôi, còn hỏi tôi là ai?”

Bốp!

Người đàn ông áo choàng đen bỗng đập bàn: “Bắt lấy!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Lập tức mười mấy bóng hình xông ra từ bóng tối, sát khí khủng bố bỗng ập đến!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên rồi vụt tắt trong bóng tối!

Phụt! Phụt! Phụt…

Mười mấy làn sương máu nổ ra!

Sắc mặt người đàn ông áo choàng đen thay đổi: “Cậu lại có thể giết được mười một sát thủ cảnh giới thần tôn ẩn trong bóng tối trong phút chốc? Rốt cuộc cậu là ai?”

“Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, vô cùng bá đạo tiến lên!

“Số mười bảy, phân đà sắp bị diệt, chúng ta cùng sống cùng chết với phân đà!”, người đàn ông áo choàng đen khẽ quát một tiếng.

“Rõ, đà chủ!”

Số mười bảy nhả ra một câu, không hề do dự tấn công về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cau mày, tát một cái qua!

“Phụt…”

Trong lúc số mười bảy phun ra một ngụm máu tươi bay đi, đồng thời người đàn ông áo choàng đen quay người bỏ chạy!

Không hề có ý muốn cùng chung sống chết với phân đà!

“Muốn chạy hả? Có thể không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK