Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 781: Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ phải chết!

"Điều này sao có thể!"

Chu Hoàng vô cùng kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu.

Sau đó cô ta mới thì thào phun ra một câu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: "Sao có thể chứ? Sao anh ta lại không chết chứ?"

"Rõ ràng tôi đã tận mắt thấy anh ta bị đánh chết, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm rồi sao?"

"Không có khả năng!"

Chu Quốc Nghiệp quỳ trên mặt đất nuốt một ngụm nước bọt: "Ừng ực! Gia chủ, tiểu thư, tôi cũng không tin tưởng!"

"Nhưng tất cả đều là sự thật!"

"Hơn trăm ngàn đệ tử còn lại của Thanh Huyền Tông đều thấy được!"

"Hơn nữa, còn có người trộm dùng lưu ảnh thạch để quay lại, tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua một cái về!"

Chu Hiếu Thiên vội nói: "Mau mang lên!"

Chu Quốc Nghiệp đưa lưu ảnh thạch lên, sau đó lấy một đồng tiền ra, rót năng lượng vào.

Một hình ảnh giống như hình chiếu 3D hiện lên ở không trung.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh điên cuồng giết chóc trong hình ảnh, thân thể mềm mại của Chu Hoàng run rẩy một chút: "Anh ta thật sự không chết? Sao có thể!"

"A!"

Chu Hiếu Thiên hít một hơi lạnh: "Con gái, lần này chúng ta gặp phiền toái rồi!"

Chu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trong hình ảnh, cắn đôi môi đỏ mọng.

"Chẳng lẽ mình thật sự lựa chọn sai rồi sao?"

"Nếu mình lựa chọn bảo vệ Thanh Huyền Tông, có phải sẽ là một loại cục diện khác không?"

"Hối hận sao?"

"Không! Mình tuyệt đối không hối hận!"

Sau một lát.

Ánh mắt Chu Hoàng lạnh như băng: "Bố, sợ cái gì?"

"Chúng ta là gia tộc Thượng Cổ, chỉ là một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, có cái gì mà phải sợ chứ?"

"Chẳng lẽ anh ta có thể đối đầu được với gia tộc Thượng Cổ sao?"

Con ngươi của Chu Hiếu Thiên ngưng tụ, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng: "Không sai, cậu ta quả thật không thể đối đầu được với gia tộc Thượng Cổ!"

"Nhưng mà tốc độ trưởng thành của kẻ này quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn đều là uy hiếp”.

Chu Hoàng thản nhiên nở nụ cười xinh đẹp không tì vết: "Bố, nếu anh ta có uy hiếp, vậy hãy cho người diệt trừ anh ta đi”.

Khuôn mặt già nua của Chu Hiếu Thiên trầm xuống: "Kẻ này bị cảnh giới Thần Vương đỉnh phong ra tay mà vẫn còn sống, chỉ sợ...”

"Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong không được, vậy hãy để cảnh giới Thần Chủ ra tay!”, vẻ mặt Chu Hoàng lạnh lùng nói.

Chu Hiếu Thiên nhíu mày: "Cảnh giới Thần Chủ?"

Ông ta lập tức thấy khó xử: "Cảnh giới Thần Chủ không dễ mời như vậy, vài vị lão tổ cảnh giới Thần Chủ của nhà họ Chu chúng ta đã bế quan rồi!"

"Loại này việc nhỏ chẳng lẽ còn phải mời bọn họ xuất quan ư? Rất không khả thi!"

"Nếu bởi vì một uy hiếp mà mời mấy vị lão tổ xuất quan, bọn họ sẽ cho rằng năng lực của gia chủ như bố có vấn đề!"

Chu Hoàng nở nụ cười: "Bố, vì sao phải mời mấy vị lão tổ xuất quan chứ?"

Chu Hiếu Thiên chần chờ: "Lão tổ không xuất quan, chẳng lẽ con còn quen ai là cảnh giới Thần Chủ sao?"

Chu Hoàng vô cùng tự tin: "Con không biết, nhưng con quen Dạ Thánh Quân”.

"Con nhớ hắn ta đã bái một vị sư phụ cảnh giới Thần Chủ”.

"Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, Dạ Thánh Quân thích con!"

"Bảy ngày sau là đại thọ 5000 tuổi của bố, hãy mời Dạ Thánh Quân đến nhà họ Chu đi, thuận tiện bàn bạc về hôn ước của bọn con luôn!"

"Con đã đồng ý gả cho hắn ta, nhờ hắn ta giúp đỡ giết một người cũng không quá đáng chứ?"

Trước mắt Chu Hiếu Thiên sáng ngời, lập tức kích động: "Con gái, con đã nghĩ thông suốt rồi? Muốn gả cho Dạ Thánh Quân?"

Chu Hoàng hít sâu một hơi: "Dạ Thánh Quân cũng có thiên phú không tệ, mặc dù so sánh với Diệp Bắc Minh vẫn còn kém một ít”.

"Nhưng bối cảnh của nhà họ Dạ cũng đủ bù lại tất cả”.

Chu Hoàng đã quyết tâm muốn đính hôn!

Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ phải chết!

Cặp tất kia mãi mãi là nỗi nhục nhã của cô ta!

"Ha ha ha ha! Tốt!"

Chu Hiếu Thiên vô cùng vui vẻ: "Một khi đã như vậy, bố sẽ tuyên bố hôn sự của con và Dạ Thánh Quân ở lễ mừng thọ!"

...

Thanh Huyền Tông, Nguyệt Phong, trong đại điện.

Tất cả mọi người đều ở đây, ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh.

"Minh Nhi, tất cả mọi người đều nói cháu đã chết, nhưng mà ngoại cũng không tin!"

"Cậu cũng không tin, sao Minh Nhi có thể chết được chứ!"

"Anh Diệp, anh không có việc gì là tốt rồi!"

"Tông chủ, chỉ cần có anh ở đây, Thanh Huyền Tông nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ!"

Mọi người đều vô cùng kích động.

Chỉ có Hạ Nhược Tuyết tỏ ra lo lắng: "Bắc Minh, anh có tìm được quả thần Hoả Tang không?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không”.

Bầu không khí trong đại điện lập tức trầm xuống.

Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: "Không sao, không tìm thấy thì em sẽ từ từ tìm với anh”.

Diệp Bắc Minh lại mỉm cười: "Nhưng anh tìm được một thứ còn tốt hơn cả quả thần Hoả Tang!"

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, cháu sẽ chữa thương cho hai người!"

Lãnh Nguyệt tái nhợt cười: "Không cần!"

Sát Chủ mỉm cười: "Đứa nhóc ngốc, chúng tôi đã dùng Nhiên Huyết đan để thiêu đốt sinh mệnh”.

"Bây giờ cho dù là thần tiên đến đây cũng không cứu được chúng tôi”.

Lãnh Nguyệt sủng nịch nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi.

Dì đã đồng ý với mẹ cháu là sẽ chăm sóc cháu thật tốt, nhưng bây giờ xem ra là không làm được rồi!"

"Nói cho mẹ cháu biết, dì đã cố hết sức".

"Còn nữa, nếu về sau gặp được sư phụ ma quỷ kia của cháu, hãy nói cho ông ấy biết dì ở bên dưới chờ ông ấy!"

Sát Chủ cắn răng: "Không sai, cho dù chết, tôi cũng sẽ không đầu thai đâu”.

"Tôi phải đợi ông ấy xuống dưới gặp chúng tôi, hỏi xem rốt cuộc ông ấy yêu ai!"

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, dì Nguyệt, Sát tiền bối đừng làm ra vẻ sắp phải sinh ly tử biệt chứ!"

"Có tôi ở đây, hai người sẽ không chết được!"

"Cái gì?"
Chương 782: Hấp thu số mệnh

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngây người: "Sự sống của chúng ta đã sắp khô kiệt, Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được chúng ta".

Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: "Ai nói tôi sẽ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm?"

"Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Nhược Tuyết, mọi người hãy đi theo tôi!"

"Được!"

Mặc dù ba người còn vô cùng khó hiểu.

Nhưng vẫn đi theo Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.

Diệp Bắc Minh cũng không có dông dài, trực tiếp lấy ra ba giọt máu rồng: "Há miệng, nuốt vào!"

Một lực lượng sinh mệnh cường đại đánh úp lại.

Giống như là sóng thần!

"Đây là?"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc.

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng: "Bắc Minh, đây là cái gì?"

"Sao em vừa ngửi mùi của nó đã cảm thấy khí huyết cả người sôi trào vậy?"

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Máu rồng!"

"Máu rồng?!"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt miệng lại.

Hạ Nhược Tuyết vô cùng khó hiểu: "Máu rồng? Là máu của loại sinh vật trong tưởng tượng - rồng đó ư?"

"Đúng vậy".

Diệp Bắc Minh gật đầu.

"A!"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn nhau, hít một hơi lạnh.

Lãnh Nguyệt kích động hỏi: "Minh Nhi, sao cháu lại có thứ nghịch thiên ày?"

"Minh Nhi, đó thật sự là máu rồng sao? Cậu lấy từ đâu ra vậy?", Sát Chủ nghiêm túc nhìn anh.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người đừng hỏi nữa".

"Hai người dùng máu rồng có thể khiến tất cả thương thế khôi phục như cũ!"

"Nhược Tuyết, đan điền của em cũng có thể dựng lại, có thể tiếp tục tu võ ".

Hạ Nhược Tuyết ngây người: "Hả?"

"Sao lại thế?"

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Rồng là một loại thần thú, trong truyền thuyết cho dù ở thời cổ đại, Đại Lục Chân Võ cũng không có mấy con rồng!"

"Truyền thuyết nói máu rồng có thể hồi sinh người chết, đắp lại xương thịt, còn quý giá hơn bất cứ dược liệu gì!"

"Một giọt máu rồng quả thật có thể cứu một mạng sống!"

Lãnh Nguyệt lắc đầu: "Minh Nhi, cái này rất quý trọng!"

"Cháu..."

Vèo!

Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra, máu rồng trực tiếp bắn vào trong miệng Lãnh Nguyệt.

"Minh Nhi, cậu đang làm...", Sát Chủ vừa mở miệng.

Một giọt máu rồng khác cũng bay vào trong miệng bà ta.

Ầm!

Một loại lực lượng sinh mệnh khủng bố bùng nổ trong cơ thể hai người.

Rất nhanh Diệp Bắc Minh đã nói: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng đừng lãng phí thời gian tôi đi cứu các sư tỷ chứ!"

"Hai người cứ hấp thu máu rồng thật tốt đi!"

"Nói không chừng có thể cải tạo thân thể một chút, tôi phải đi cứu các sư tỷ đây!"

Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, há miệng!"

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Cô ấy nghe lời há cái miệng nhỏ nhắn ra, một giọt máu rồng bắn vào!

Diệp Bắc Minh xoay người đi, đóng cửa lại.

Ngay sau đó.

Ba người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết đồng thời cảm giác thân thể mình như giống như đang thiêu đốt!

Hoặc có thể nói là thân thể đã bốc cháy lên.

Dưới lực đánh sâu cường đại của máu rồng, quần áo trên người ba người trong nháy mắt đã bị ngọn lửa đốt thành tro!

Sắc mặt Lãnh Nguyệt biến đổi: "Nguy rồi, Minh Nhi không biết máu rồng sẽ thiêu hủy quần áo..."

Sát Chủ cười khúc khích: "Ha ha, vậy cậu ấy có phúc rồi".

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đẩy cửa phòng ra.

Năm sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ nằm ở trên giường.

Giống như đang ngủ vậy!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Sư tỷ, em đã trở về!"

Diệp Bắc Minh tiến lên, nhìn thoáng qua năm sư tỷ thật sâu.

Ngay sau đó, anh lấy máu rồng ra.

Tách mở đôi môi đỏ thắm của năm người ra, đưa máu rồng vào trong đó!

Sau một lát, khí tức trên người năm sư tỷ biến đổi.

Một lực lượng cường đại thiêu đốt, trên người năm người loé ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu còn đang chờ cái gì nữa!"

"Mau hấp thu số mệnh trên người bọn họ đi!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao lại thế?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: "Các cô ấy là nữ thiên tài, bởi vì bị thương cho nên số mệnh tiết ra ngoài, bảo vệ các cô ấy không bị thương hại".

"Bây giờ máu rồng đang chữa trị thân thể các cô ấy, những số mệnh đó sắp tiêu tán rồi!"

"Không có thời gian giải thích đâu, cậu mau hấp thu nhanh lên!"

"Được!", ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.

Anh khoanh chân ngồi ở bên giường.

Hấp thu số mệnh!

Trong phút chốc, vô số ánh sáng ngọc bay ra từ trong cơ thể mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ.

Lập tức chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh!

Thân thể được tẩy rửa, chịu đựng vô số chỗ tốt!

Ngay sau đó, anh liền tiến vào đến một loại trạng thái huyền ảo.

Cùng lúc đó, quần áo trên người đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ cũng bốc cháy lên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn thấy tình huống không ổn: "Đậu má, cái gì không nên xem bản tháp cũng không thể xem!"

"Tên nhóc này chẳng biết để ý gì cả!"

"Cắt đứt liên hệ!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.

...

Gia tộc Thượng Cổ, ở cửa lớn nhà họ Chu.

Chu Hoàng và Chu Hiếu Thiên dẫn theo một đám nhân vật nhà họ Chu yên lặng cùng đợi.

Sau một lát, một lão già mặc áo bào đen và một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.

Người đàn ông trẻ tuổi là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!

Lão già kia căn bản không nhìn ra cảnh giới!

"Anh Dạ!"

Chu Hoàng chạy về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Hiển nhiên Dạ Thánh Quân có chút bất ngờ: "Làm sao vậy, em gái Hoàng Nhi?"

Ba năm trước, Chu Hoàng còn vô cùng lạnh lùng với hắn ta.
Chương 783: Mượn đao giết người!

Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi ra mặt như vậy?

Chu Hoàng thản nhiên cười: "Lâu không gặp như vậy, đương nhiên là người ta nhớ anh rồi".

"Ai biết được ba năm mà anh cũng không liên hệ với người ta, xem ra thật sự không để người ta ở trong lòng!"

Dạ Thánh Quân vội vàng giải thích: "Hoàng Nhi, ba năm này anh đều đi theo sư phụ tu võ!"

"Thật sự là không thể phân thân ra được, à đúng rồi, anh giới thiệu một chút!"

"Vị này chính là sư phụ của anh, Nam Cung Chính, đến từ Đại Lục Thượng Cổ!"

Tất cả đám người nhà họ Chu đều chấn động!

Đại Lục Thượng Cổ?

Chu Hiếu Thiên lại nhìn Nam Cung Chính một cái, giống như là nhìn một cái vực sâu vậy!

Sâu không lường được!

"Sư phụ, đây là em gái Chu Hoàng, trước đây bọn con từng cùng nhau tập võ!"

"Vị này chính là chú Chu Hiếu Thiên, người đứng đầu nhà họ Chu bây giờ".

Dạ Thánh Quân giới thiệu.

Chu Hiếu Thiên tiến lên từng bước: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"

Chu Hoàng và đám người nhà họ Chu cũng trăm miệng một lời: "Tham kiến Nam Cung tiền bối!"

"Ừm".

Nam Cung Chính khẽ gật đầu, hơi híp mắt lại, không nói thêm một chữ nào.

Chu Hiếu Thiên lại không để ý!

Người ta đến từ Đại Lục Thượng Cổ, có tư cách để tự cao tự đại.

Đột nhiên, Chu Hoàng điềm đạm đáng yêu mở miệng: "Đúng là hâm mộ anh Dạ có một người sư phụ lợi hại như vậy".

"Không giống Hoàng Nhi, bị người ta bắt nạt cũng không có ai quan tâm!"

Dạ Thánh Quân kiêu ngạo hỏi: "Ai dám bắt nạt em gái Hoàng Nhi của anh?"

"Nói ra, anh sẽ giúp em dạy dỗ người đó!"

Chu Hoàng lập tức kể khổ: "Còn không phải là tên Diệp Bắc Minh kia, anh ta ỷ vào thực lực kinh người, lại dám... lại dám... đối xử với người ta..."

Trong lòng Dạ Thánh Quân bộc phát ra một ngọn lửa giận: "Lại dám cái gì?"

Nhìn thấy loại phản ứng này của Dạ Thánh Quân.

Trong lòng Chu Hoàng vô cùng buồn cười: "Tên ngốc này, mới thế đã mắc bẫy rồi? Đúng là quá ngu xuẩn!"

"Người ta không có mặt mũi để nói đâu!"

Chu Hoàng bụm mặt: "Anh ta thật sự là quá đáng!"

"Nói đi!"

Trên mặt Dạ Thánh Quân xuất hiện sát ý.

Chu Hoàng cúi đầu: "Lúc ở Côn Lôn Hư, anh ta đã đùa giỡn em nhiều lần".

"Dạ Phong không nhìn nổi nữa mới dạy dỗ anh ta vài câu, không ngờ lại bị Diệp Bắc Minh trực tiếp giết chết!"

"Sau đó... sau đó anh ta còn uy hiếp em nhìn anh ta và người phụ nữ khác làm chuyện kia!"

"Cái gì?"

Đôi mắt của Dạ Thánh Quân lập tức đỏ bừng đỏ bừng giống như một con sư tử đang giận dữ!

Ầm ầm!

Một loại khí thế bùng nổ như núi lửa phun trào: "Anh ta có làm như vậy với em không?"

Chu Hoàng chuẩn bị cho thêm một mồi lửa!

Đôi mắt đẹp của cô ta rưng rưng nước mắt: "Em lấy cái chết để uy hiếp, anh ta vẫn chưa làm gì được".

"Nhưng mà anh ta chẳng những ép buộc em đến vùng đất Nhật Lạc, còn muốn em làm loại chuyện đó với anh ta!"

"Em thà chết chứ không đồng ý, bởi vì trong lòng chỉ có anh Dạ!"

"Vất vả lắm mới thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của anh ta!"

Cô ta còn ôm lấy cánh tay Dạ Thánh Quân, nhẹ nhàng lắc lắc: "Anh Dạ, nhất định anh phải lấy lại công bằng cho em!"

Dạ Thánh Quân cảm nhận được lồng ngực mềm mại của Chu Hoàng: "Hoàng Nhi em cứ yên tâm, em nói cho anh biết người này là ai, anh sẽ thay em giết cậu ta!"

Sâu trong đôi mắt Chu Hoàng hiện lên vẻ đã tính kế thành công: "Anh ta tên là Diệp Bắc Minh, là tông chủ Thanh Huyền Tông!"

"Người này có thực lực rất cường đại, rất có thể trên người có bảo vật gì đó che giấu được cảnh giới!"

"Anh Dạ, nhất định anh phải cẩn thận!"

Dạ Thánh Quân hừ lạnh một tiếng: "Có sư phụ anh ở đây, không ai ở Đại Lục Chân Võ là đối thủ của anh!"

Chu Hoàng mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, anh Dạ là tốt nhất".

"Chắc anh Dạ và Nam Cung tiền bối cũng đã mệt mỏi rồi, em dẫn hai người đi nghỉ ngơi".

Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng đưa hai người đưa đến một cung điện hoa lệ rồi rời đi.

Đôi mắt già nua của lão già mặc áo bào đen - Nam Cung Chính trầm xuống, giọng nói khàn khàn: "Đồ nhi, người đàn bà này rất lắm mưu mô".

"Không thể hoàn toàn tin lời của cô ta được, rõ ràng cô ta đang lợi dụng con, mượn đao giết người!"

Lửa giận trên mặt Dạ Thánh Quân biến mất.

So sánh với dáng vẻ giận dữ vừa rồi thì cứ như là hai người!

Dạ Thánh Quân tự tin cười nói: "Sư phụ, con cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra".

Nam Cung Chính nhíu mày: "Vậy vì sao con còn đồng ý với cô ta?"

Dạ Thánh Quân nở nụ cười: "Lúc còn trẻ con không hiểu chuyện, quả thật đã từng thích Chu Hoàng".

"Nhưng từ khi đi theo sư phụ thấy rõ sự đời, Chu Hoàng đã không thể lọt vào mắt của con nữa rồi!"

"Nhưng dù sao đó cũng là người phụ nữ mà con thích lúc tuổi trẻ, nếu không thể có được cô ta, võ đạo chắc chắn sẽ không ổn!"

"Cho dù cô ta không chủ động yêu thương nhung nhớ, con cũng sẽ tìm biện pháp để chơi cô ta!"

"Bây giờ cô ta chủ động đưa đến cửa, một chút tiếc nuốt cuối cùng trong lòng con cũng đã biến mất!"

"Võ đạo sẽ càng thêm củng cố!"

"Đối với con mà nói, tiện tay giết một người mà thôi".

"Đợi con giết Diệp Bắc Minh rồi lại chơi Chu Hoàng, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"

Dạ Thánh Quân tỏ ra vô cùng cao ngạo: "Nếu Chu Hoàng nghe lời, về sau con về Đại Lục Thượng Cổ, cô ta có thể làm một nha hoàn của con".

Ánh mắt hắn ta rất lạnh lùng: "Nếu không nghe lời, giết chết cô ta là được!"

Nam Cung Chính vui mừng gật đầu: "Cường giả nên như thế!"

"Nhưng mà con cần cẩn thận một chút! Nhỡ may bị Nam Cung Uyển biết, con sẽ không cơ hội theo đuổi cô ta nữa!"

Nghe được tên của Nam Cung Uyển, ánh mắt của Dạ Thánh Quân nóng như lửa!

Nam Cung Uyển!

Đó mới là một người phụ nữ như tiên nữ, nhìn thế nào thì Chu Hoàng cũng kém xa cô ta!
Chương 784: Cảnh giới Hợp Nhất

Trong phòng.

Số mệnh của năm sư tỷ đều chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Trong nháy mắt này.

Lục phủ ngũ tạng, xương cốt, làn da, máu, gân mạch của Diệp Bắc Minh .

Tất cả đều tỏa ra hào quang màu ngọc!

Trên Tiên Thiên tương ứng là năm cảnh giới nhỏ "Đoàn Tang", "Tôi Cốt", "Đồng Bì", "Đoàn Huyết", "Hóa Cân"!

“Mình đang ở đâu đây?”

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.

Vương Như Yên là người thứ nhất mở to mắt, quần áo của mình đâu?

Cô ấy vội vàng kéo chăn lên che chắn cơ thể.

Sau đó nhìn quanh bốn phía!

Diệp Bắc Minh đang khoanh chân ngồi ở cách đó không xa, nhắm mắt lại.

“Tiểu sư đệ?”

Vương Như Yên sửng sốt, tùy tay vứt bỏ chăn đi: “Không phải là em cởi quần áo của chị chứ?”

“Xấu lắm, sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ!”

Giọng nói vẻ như đang làm nũng.

Cô ấy kiểm tra thân thể một chút, hoàn hảo không tổn hao gì.

Vương Như Yên có chút mất mát: “Hừ, đúng là ngốc nghếch, vậy mà cũng không biết xuống tay?”

Lúc này.

Đám người Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ đều tỉnh lại.

“Sao lại thế này?”

“Quần áo của chúng ta đâu?”

Mấy người có chút mê mang, vội vàng lấy quần áo từ nhẫn trữ vật ra, chuẩn bị mặc vào.

Mà khi các cô ấy phát hiện ra trong phòng chỉ có một người đàn ông là Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều từ bỏ suy nghĩ này!

Hoàng hậu Hồng Đào kêu lên: “Ôi chao, sao quần áo của mình lại nhỏ thế này!”

“Gần nhất ăn nhiều quá, lại béo mất rồi!”

Lục Tuyết Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Quần áo của chị cũng thế, không thể mặc được!”

“Quên đi, không mặc nữa là được!”

Liễu Như Khanh càng thêm rõ ràng, thu hồi quần áo vào nhẫn trữ vật.

Khương Tử Cơ hít sâu một hơi: “Đừng bàn về quần áo nữa, mọi người không phát hiện ra vấn đề sao?”

“Ngũ sư tỷ, vấn đề gì?”

Mọi người sửng sốt.

Khương Tử Cơ nghiêm túc nói: “Đan điền của chúng ta đã khôi phục!”

“Hả?”

Lúc này mọi người mới nhớ đến.

Đan điền của các cô ấy đều đã bị phế, sau đó lại đột nhiên mất đi ý thức.

Sao vừa mới tỉnh lại, đan điền đã khôi phục rồi?

“Hơn nữa, trong cơ thể em còn có một lực lượng cường đại!”

Hoàng hậu Hồng Đào chấn động: “Từ từ, em đột phá rồi, cảnh giới Thánh Vương!”

Liễu Như Khanh ngây người: “Mình lại là giới Thánh Vương hậu kỳ?”

Vương Như Yên hít sâu một hơi: “Thật sự, em cũng là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ!”

Lục Tuyết Kỳ vô cùng vui vẻ: “Em là cảnh giới Thánh Vương hậu kỳ đỉnh phong!”

“Ngũ sư tỷ, chị thì sao?”

Khương Tử Cơ mở miệng: “Cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ!”

“A!”

Những người khác đều hít một hơi lạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không phải đan điền của chúng ta đều bị phá huỷ rồi sao? Sao lại đột nhiên khôi phục đan điền, hơn nữa cảnh giới còn tăng lên một cách kỳ diệu nữa!”

Khương Tử Cơ nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang khoanh chân ngồi một bên: “Vậy thì phải hỏi tiểu sư đệ rồi!”

Đột nhiên.

Ầm!

Say lưng Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đám ma khí cực kỳ khủng bố!

Ánh sáng đỏ như máu lóe ra.

Gào gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Mấy người đều rung động nhìn thấy.

Một con huyết long và một con tổ long màu đen xoay quanh ở bên trong ma khí, chuyển động xung quanh Diệp Bắc Minh!

Gần như cùng lúc đó, trên người mấy vị sư tỷ lại sáng lên ánh sáng màu ngọc.

Sau đó chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, tất cả đều bị anh hấp thu!

“Đây là chuyện gì?”

Các cô ấy căn bản không biết thân phận thiên nữ của mình: “Ánh sáng trong cơ thể chúng ta là cái gì vậy?”

Khương Tử Cơ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mặc kệ là cái gì, hình như tiểu sư đệ rất cần chúng nó!”

Liễu Như Khanh gật đầu: “Ngũ sư tỷ nói rất đúng, các em nhìn sau khi tiểu sư đệ hấp thu ánh sáng trong cơ thể chúng ta kìa!”

“Khí thế của cậu ấy đang tăng lên rất nhanh, ánh sáng trong cơ thể chúng ta có lợi với cậu ấy!”

Liễu Như Khanh vội vã tiến lên, trực tiếp ôm lấy Diệp Bắc Minh.

Vương Như Yên hoảng sợ: “Thất sư tỷ chị đang làm gì vậy?”

Khuôn mặt Liễu Như Khanh đỏ lên: “Chỉ cần chị ở gần tiểu sư đệ một chút, cậu ấy có thể hấp thu nhiều một chút!”

“Em cảm thấy một mình chị vẫn chưa đủ, thêm cả em nữa!”, Vương Như Yên tiến lên, cũng ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh.

Hoàng hậu Hồng Đào tức giận đưa hai tay chống nạnh: “Được, bà đây cũng lên luôn!”

Cô ấy lại xông lên.

Lục Tuyết Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Không biết xấu hổ gì hết!”

Nói xong, cô ấy đã nhanh chóng tiến lên, không ngờ lại trực tiếp ngồi ở trong lòng Diệp Bắc Minh.

“Chị!”

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh vô cùng khiếp sợ: “Chị cũng quá chủ động đi!”

Khuôn mặt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, nghiêm trang: “Chị đang vì tiểu sư đệ, các em đừng nghĩ sai lệch!”

“Đúng không, ngũ sư tỷ?”

Nhìn về phía Khương Tử Cơ.

Lúc này, Khương Tử Cơ nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi đi lên trước: “Tuyết Kỳ, nhường cho chị một ít chỗ với?”

Các cô gái: “...”

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cảm thấy thân thể vô cùng khô nóng.

Xung quanh là những thứ mềm mại!

Lực lượng số mệnh cường đại không ngừng đánh úp lại, cọ rửa lục phủ ngũ tạng của anh.

Năm vị sư tỷ và Diệp Bắc Minh bị một luồng ánh sáng ngọc bao phủ!

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh mở to mắt ra.

“Cảnh giới Hợp Nhất?”

“Không ngờ mình lại tiến vào cảnh giới Hợp Nhất, cũng quá nhanh đi!”

“Tốt quá rồi!”

Vừa mới kích động xong.

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh phát hiện năm đôi mắt ngập nước đang nhìn chằm chằm mình.

Anh nhìn về phía chủ nhân năm ánh mắt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Sư tỷ, các chị...”

Anh lập tức nhảy ra, chật vật lao ra khỏi phòng.

“Ha ha ha...”

Sau lưng truyền đến những tiếng cười duyên.

“Tiểu sư đệ, em chạy cái gì?”

“Lúc trước ở thiên trì tập võ, tất cả mọi người đều sảng khoái nhìn nhau, cũng đâu có thấy em e sợ?”

...
Chương 785: Dạ Thánh Quân sẽ tự ra tay giết Diệp Bắc Minh

Diệp Bắc Minh chạy một mạch về đại điện.

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đã khôi phục, không ngờ cũng đều vừa đột phá cảnh giới!

Hai người đều tiến vào cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.

Lãnh Nguyệt cười nói: “Minh Nhi, lực lượng của máu rồng quả nhiên cường đại!”

“Chẳng những khiến đan điền bị phá huỷ của chúng ta khôi phục, còn khiến thực lực của chúng ta tăng lên tới cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chúc mừng dì Nguyệt, chúc mừng Sát tiền bối!”

“Đúng rồi, Nhược Tuyết đâu?”

Anh vẫn chưa nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết.

Sát Chủ nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhược Tuyết có thể chất đặc biệt, không ngờ lại là thể Kiếm Tâm trong truyền thuyết!”

“Máu rồng ưu đãi cô ấy nhiều hơn chúng ta nhiều!”

“Cô ấy còn đang hấp thu lực lượng của máu rồng, Minh Nhi, tôi có một suy nghĩ thế này!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Sát tiền bối, bà nói đi!”

Sát Chủ cũng không khách khí: “Tôi muốn nhận Nhược Tuyết làm đệ tử, tự mình dạy cô ấy tu võ!”

“Cậu có đồng ý không?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi đang cầu còn không được đây, chỉ cần Nhược Tuyết không phản đối, đương nhiên tôi sẽ không phản đối”.

“Được!”

Sát Chủ gật đầu, không nói gì nữa.

Lãnh Nguyệt khó hiểu: “Minh Nhi, kế tiếp cháu có tính toán gì không?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, lộ ra sát ý: “Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng vong ân bội nghĩa, cho dù bọn họ không giúp Thanh Huyền Tông, cháu cũng không sẽ nói gì!”

“Nhưng bọn họ ngàn lần không nên âm thầm xuống tay đối phó với Thanh Huyền Tông!”

“Cháu phải lấy lại mạng sống của Chu Hiếu Thiên!”

“Chu Hoàng cũng đáng chết!”

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hãy theo cháu đến một nơi!”

“Đi đâu?”

Hai người có chút khó hiểu.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: “Đi giết người!”

Trong đại điện Ly Hỏa Tông.

Ngoài một đám nhân vật cao cấp của Ly Hỏa Tông ra.

Môn chủ Bạch Hổ Môn và giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, cùng với một đám thái thượng trưởng lão đều ở đây!

Sắc mặt mỗi người đều cực kỳ nghiêm trọng, đang kịch liệt thảo luận về một người!

Diệp Bắc Minh!

“Đám người Vương trưởng lão đã bị diệt hết, Lý Ngao trưởng lão của Bạch Hổ Môn cũng ngã xuống!”

“Còn có con trai giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, cậu ta cũng chết không kịp chớp mắt!”

“Chắc hẳn kẻ này đã quyết tâm trở mặt với chúng ta!”

Mọi người nghị luận.

“Bây giờ nên làm thế nào cho phải?”

“Kẻ này có thực lực vô cùng khủng bố, mấy gia tộc lớn sáng lập ra Thanh Huyền Tông đều bị cậu ta tiêu diệt!”

“Kẻ này cũng có thủ đoạn tàn nhẫn, động một cái là diệt toàn tộc!”

“Càng khủng bố hơn chính là không ai rõ về thực lực của cậu ta, rõ ràng mới là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng lại có thể giết được cảnh giới Thánh Chủ chỉ trong chớp mắt, thật sự là đáng sợ!”, ánh mắt không ít người co rụt lại.

“Nếu kẻ này ra tay với chúng tôi, chỉ sợ...”

Xung quanh hoàn toàn im lặng!

Bỗng nhiên.

Một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Ha ha ha, tôi vừa đến Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo, nhưng lại không tìm được các vị!”

“Hoá ra mấy người đều chạy tới Ly Hỏa Tông sao!”

“Nhiều người tụ tập ở đây như vậy là đang bàn bạc chuyện lớn gì thế?”

Giọng nói vừa biến mất, một người đàn ông trung niên đi tới.

Hai tay chắp sau lưng, cực kỳ có khí phách!

“Anh Chu, là ông sao!”

Người tới đúng là Chu Quốc Nghiệp.

Ông ta chỉ là một người hầu ở nhà họ Chu!

Nhưng ở trước mặt đám tông chủ này lại giống một người bề trên.

Tông chủ Ly Hỏa Tông vội vã tiến lên: “Ông Chu, cuối cùng ông cũng đã đến rồi!”

Môn chủ Bạch Hổ Môn vội vàng mở miệng: “Có chuyện lớn rồi!”

Ánh mắt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đỏ bừng, cắn răng nói: “Ông Chu đã biết chưa? Diệp Bắc Minh kia đã trở lại!”

“Vậy mà cậu ta lại không chết, chúng tôi nghe lời ông đi đối phó với Thanh Huyền Tông, nhưng ai ngờ được con trai tôi lại bị Diệp Bắc Minh giết!”

“Anh Chu, nhất định ông phải lấy lại công bằng cho tôi!”

“Đúng vậy anh Chu, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Diệp Bắc Minh hung tàn như thế, thực lực lại khủng bố, chỉ sợ chúng tôi không ngăn cản được cậu ta!”

Ba người năm miệng một lời.

Chu Quốc Nghiệp quát lạnh một tiếng: “Kêu la cái gì? Đều câm miệng cho tôi!”

Ba người vội ngậm miệng lại.

Ánh mắt Chu Quốc Nghiệp vô cùng lạnh lùng: “Gia chủ đã biết chuyện ở Thanh Huyền Tông rồi!”

“Một tên Diệp Bắc Minh nho nhỏ thôi, rốt cuộc mấy người đang sợ cái gì?”

Tông chủ Ly Hỏa Tông cười khổ: “Anh Chu, ông không sợ, nhưng chúng tôi không thể không sợ được!”

“Diệp Bắc Minh này quả thực chính là yêu quái!”

“Cậu ta gia nhập Thanh Huyền Tông chưa đến một tháng, vậy mà đã tiêu diệt mấy gia tộc lớn sáng lập rồi!”

Môn chủ Bạch Hổ Môn bổ sung một câu: “Cái này cũng chưa tính, cậu ta còn giết sạch bề trên của Thần Kiếm Môn, lão quỷ Hắc Sơn!”

“Nghe nói ngay cả tháp Phù Đồ của Thanh Huyền Tông cũng bởi vì kẻ này mà sụp đổ!”

Vẻ mặt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo vô cùng khẩn trương: “Kẻ này còn giết cả cảnh giới Thánh Chủ trước mặt đám đệ tử Thanh Huyền Tông, trong lòng chúng tôi thật sự không yên ổn!”

Chu Quốc Nghiệp cười lạnh.

“Mấy chuyện mà các ông nói, nhà họ Chu chúng tôi có thể không biết sao?”

“Hừ!”

Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi cho các ông biết một tin tức, Diệp Bắc Minh không sống được bao lâu đâu!”

“Chu Hoàng tiểu thư đã đồng ý hôn sự của Dạ Thánh Quân công tử, Dạ Thánh Quân công tử sẽ tự ra tay giết Diệp Bắc Minh!”

“Dạ Thánh Quân?”

Ba người đều sửng sốt.

Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ là vị thiên tài tuyệt thế kia của nhà họ Dạ?”

“Nghe nói chưa đến năm mươi tuổi đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ - Dạ Thánh Quân yêu nghiệt?”

“Cái gì?”

“Trời!”

Đám người Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn, Tiệt Thiên Giáo nghe được lời này đều hít một hơi lạnh!

Chưa đến năm mươi tuổi đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ?

Đậu má đây là muốn nghịch thiên sao!

“Không sai!”

Chu Quốc Nghiệp ngạo nghễ gật đầu: “Rất nhanh thôi, Dạ Thánh Quân công tử sẽ trở thành con rể nhà họ Chu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK