Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu sư đệ, có người à?"

Lạc Khuynh Thành cảnh giác bước sang cạnh Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh: "Âm thanh này có vẻ không có nguy hiểm, nhưng sức xuyên thấu quá đáng sợ, gần như vang vọng khắp đất trời!"

Lạc Khuynh Thành nhíu mày: "Thế phải làm sao đây, tiểu sư đệ? Hay là chúng ta quay lại đường cũ?"

"Mặc dù nơi này có rất nhiều công pháp cảnh giới Đại Đế, nhưng sống sót vẫn là điều quan trọng nhất!"

"Đại sư tỷ, nếu quay lại được thì tốt rồi!" Diệp Bắc Minh lắc đầu cười khổ.

Lạc Khuynh Thành sửng sốt: "Ý em là gì?"

Diệp Bắc Minh nhắc nhở: "Đại sư tỷ, mọi người quay đầu lại nhìn đi!"

Mọi người quay đầu lại nhìn thì không khỏi sửng sờ!

Đằng sau là một mảng mù mịt, không nhìn thấy điểm cuối!

Ở cuối tầm mắt, thậm chí còn thấy bóng dáng của những ngọn núi đen!

"Đây là... sao có thể chứ! Chúng ta mới bước vào Đế Phần chưa đến năm trăm bước, vừa nãy còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài..." Cổ Yên Tuyết mặt tái nhợt: "Chúng ta không ra được nữa, tiêu rồi!"

"Côn Luân Điện có ghi chép rằng, tổng cộng có mười mấy vạn người tiến vào Đế Phần, nhưng số người đi ra thì chưa đến mười người!"

Ngoại trừ Cổ Yên Tuyết.

Đông Phương Xá Nguyệt, Nghê Hoàng, Sở Sở, Sở Vị Ương vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Chỉ cần có thể ở cùng Diệp Bắc Minh, chết cũng không sao!

Lạc Khuynh Thành an ủi Cổ Yên Tuyết vài câu, rồi nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chuyện này là sao?"

Diệp Bắc Minh nói: "Bên trong Đế Phần, hẳn là một không gian thế giới khác!"

"Thậm chí có khi còn là một vị diện khác!"

"Không thì không thể có chuyện bao nhiêu người đi vào như vậy mà không được mấy người đi ra!"

Lạc Khuynh Thành gật đầu, tỏ ý tán đồng: "Vậy tiếp theo phải làm gì? Bọn chị nghe em hết!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.

Anh nhìn về phía phát ra âm thanh: "Chúng ta qua đó xem xem!"

"So với việc bị động chờ nguy hiểm ập đến, chi bằng mình tự đi khám phá!"

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi đằng trước mở đường!

Anh còn phóng tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra, bao phủ lên đầu các cô gái, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!

Đi được khoảng mấy nghìn mét, họ tới một khoảng đất trống!

Ở giữa có một tảng đá khổng lồ, một lão giả lôi thôi đang ngồi trên tảng đá: "Ớ? Bao nhiêu năm trôi qua, lại có người vào đây à!"

"Cảnh giới của các ngươi thấp quá đấy, vào sớm vậy làm gì?"

"Ồ! Cảnh giới Đại Đạo tầng chín, mà đã có hai kiện binh khí đại đế hộ thân?"

"Con cháu nhà ai đây, lão tổ của các ngươi chịu đầu tư thật đấy!"

Nét mặt mấy người là lạ.

Nhưng.

Coi cách cư xử của lão giả lôi thôi, có vẻ ông ta không có ác ý!

Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi, sau đó chắp tay cúi đầu vái một cái: "Tiền bối, vãn bối Diệp Bắc Minh, đến từ nhà họ Diệp!"

"Nhà họ Diệp? Chưa nghe bao giờ."

Lão giả lôi thôi lắc đầu: "Đi đi! Đi đi! Đi đi!"

"Đừng quấy rầy lão phu tiếp tục tham ngộ, khó khăn lắm ta mới lĩnh ngộ được tầng thứ bảy, bây giờ đang chuẩn bị tham ngộ tầng thứ tám đây!"

Nói xong.

Lão giả tập trung nhìn vào một tấm bia đá ở phía trước!

Mọi người choàng hiểu!

Hóa ra, lão giả lôi thôi này đã tham ngộ đến tầng bảy của công pháp cảnh giới Đại Đế trên bia đá?

Hít....

Có hơi khủng bố à!

Lẽ nào đối phương là một người cuồng võ đạo?

Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối, chúng tôi muốn ra khỏi Đế Phần!"

"Tiếc là không biết đường ra, xin tiền bối cho biết với ạ!"

Cuối cùng lão giả lôi thôi đã quay đầu lại, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh: "Cậu thân là thể chất Hỗn Độn, đến được nơi tuyệt vời thế này mà cậu lại muốn rời đi à?"

Diệp Bắc Minh cả kinh, lập tức rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bay ra theo, bao phủ các cô gái!

"Ha ha ha ha! Nhóc con, cậu đừng sợ, lão phu đã là Nhị chuyển Đại Đế cảnh rồi, ta không có hứng thú với thể chất Hỗn Độn của cậu!" Lão giả lôi thôi cười to: "Một khi tiến vào cảnh giới Đại Đế, thì thể chất gì cũng vô dụng!"

"Thể chất Hỗn Độn, ngược lại còn gây cản trở cho cậu!"

Lão giả lôi thôi lắc đầu.

Nét mặt mọi người thay đổi dữ dội!

Lão giả lôi thôi này lại ở cảnh giới Đại Đế cơ á?

Nhị Chuyển Đại Đế, là sao?

"Tiền bối, tôi có một số thắc mắc, câu ngài vừa nói có ý gì?" Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Lão giả lôi thôi nói: "Hôm nay lão phu vừa đột phá một cảnh giới nhỏ trong bộ công pháp này, tâm trạng rất tốt!"

"Cậu có thắc mắc gì, nói đi, lão phu có thể giải đáp cho cậu!"

Diệp Bắc Minh không bỏ qua cơ hội này: "Tiền bối, ngài đã là cảnh giới Đại Đế, tại sao không rời khỏi đây?"

"Chẳng lẽ cảnh giới Đại Đế cũng không có cách ra khỏi đây sao?"

Lão giả lôi thôi lắc đầu: "Đi ư? Tại sao lão phu phải đi!"

"Ở đây, lão phu có trên trăm loại công pháp cảnh giới Đại Đế có thể nghiên cứu, có khi nghiên cứu cả đời cũng không hết, ta ra ngoài thì có thể làm gì?"

"Còn về câu hỏi thứ hai, ra khỏi đây hơi rắc rối, nhưng vẫn có cách!"

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ!

Lão giả lôi thôi ở lại đây, là vì hơn trăm loại công pháp cảnh giới Đại Đế trên bia đá ư?

"Lẽ nào..."

Trong đầu Diệp Bắc Minh lóe lên một ý tưởng!

Giây tiếp theo.

Anh quả quyết nói: "Tiền bối, chỗ này chỉ có một mình ngài thôi sao?"

Lão giả lôi thôi lắc đầu: "Tất nhiên là không, những năm qua vì chỗ đó mà nhiều người chết lắm."

"Nhưng những người được giữ lại, phỏng chừng vẫn còn mấy nghìn người đấy!"

"Mấy nghìn người ư?"

Đám Lạc Khuynh Thành ngây người.

Chỉ mỗi Diệp Bắc Minh là nheo mắt: "Qủa nhiên là vậy!"

Lạc Khuynh Thành nói: "Tiểu sư đệ, em biết được gì rồi?"

Diệp Bắc Minh giải thích: "Đại sư tỷ, em nghĩ nơi này có thể là một 'Hiệp khách đảo' khác!"

"Hiệp khách đảo?"

Trừ Lạc Khuynh Thành ra, những người khác đều mơ hồ không hiểu gì.

"Tiểu sư đệ, em bảo..." Lạc Khuynh Thành tới từ trái đất, đương nhiên biết Hiệp Khách đảo là gì!

Diệp Bắc Minh gật đầu nghiêm trọng!

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: "Hai người đang bí mật gì đấy? Mau nói đi!"

Diệp Bắc Minh giải thích: "Hoa Hạ bọn tôi có một bộ tiểu thuyết võ hiệp tên là Hiệp Khách Đảo!"

"Cứ qua mỗi vài năm, lại có hai vị sứ giả thưởng thiện phạt ác ra ngoài phát lệnh bài tới Hiệp Khách Đảo, mời mọi người tới Hiệp Khách Đảo ăn cháo Tịch Bát!"

"Hơn trăm năm qua, những võ giả tới Hiệp Khách Đảo, đều không có ai quay về!"

"Từ đó về sau, giới võ đạo lưu truyền một truyền thuyết, chỉ cần ai tới Hiệp Khác Đảo thì đều bị giết!"

"Sau khi nhân vật chính đặt chân tới Hiệp Khách Đảo thì mới phát hiện, trên Hiệp Khách Đảo, chỗ nào cũng là bí tịch võ công đỉnh cao!"

"Những võ giả đó trông thấy đủ loại bí tịch võ công xong thì đuổi cũng không đi, tất cả đều tự nguyện ở lại đảo tập võ, làm cho những người không lên đảo lầm tưởng rằng họ đã chết trên Hiệp Khách Đảo!"

Giải thích một hồi.

Mọi người bỗng hiểu ra.

Hóa ra là vậy!

Lão giả lôi thôi bật cười: "Ha ha ha, nhóc con, câu chuyện của cậu cũng hay đấy!"

"Nhưng, nơi này không phải có những bí tịch võ công thông thường, mà là những công pháp cảnh giới Đại Đế đỉnh cấp nhất!"

Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối, tôi còn một câu hỏi nữa!"

"Nói!"

Lão giả lôi thôi cũng rất dứt khoát.

"Nhị chuyển đại đế cảnh, nghĩa là gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK