Nở nụ cười!
Một lão già ngẩng đầu, để lộ nụ cười đầy nịnh nọt: "Anh Diệp, chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi đều sẽ là người hầu của anh..."
Xoẹt!
Không hề báo trước, một ánh kiếm chợt lóe lên rồi biến mất!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Bảy cái đầu rơi xuống mặt đất.
Trợn to mắt!
Đến chết bọn họ vẫn chẳng tin được, Diệp Bắc Minh lại thật sự giết họ!
"A...", hai chân Mạc Ninh Nhi xụi lơ, ngã ngồi dưới đất.
Đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bảy đầu người kia!
Tần Mộc Dao cũng suýt chút nữa té ngã.
Bảy Chí Tôn bằng lòng thần phục, thế mà anh giết hết?
Kẻ này sát phạt quá quả quyết!
Diệp Bắc Minh khoát tay, mười cái nhẫn chứa đồ rơi vào tay anh, lập tức bóp nát.
Một số lượng lớn tài nguyên võ đạo rơi ra ngoài.
Đan dược, vũ khí, công pháp, nguyên, dược liệu đủ thứ.
"Tiểu tháp, có thể cắn nuốt toàn bộ rồi đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Được được, cuối cùng tên nhóc cậu cũng cho tôi chút lợi ích!"
"Những kẻ địch lúc trước đều bị cậu đập thành bãi sương máu, nhẫn chứa vật cũng nát theo!"
Một luồng sức mạnh thần bí càn quét qua!
Trong nháy mắt, tất cả tài nguyên biến mất.
Dược liệu thì khô quắt, mất dược hiệu!
Còn đống vũ khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, như thể vừa bị rút đi hồn phách.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh không xem phản ứng của hai cô nàng, quay về trước mặt Nam Cung Uyển.
Ngân châm trong tay anh như có mắt, chui vào trong cơ thể Nam Cung Uyển.
Một luồng sức mạnh dần ngưng tụ trong thân thể Nam Cung Uyển, chảy qua gân mạch và nội tạng, chữa trị các vết thương!
Bên kia.
Ánh mắt Tần Mộc Dao nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
"Nếu mình có loại thực lực này, hẳn cũng sẽ không cho Vô Tướng thần cung mặt mũi!"
Mạc Ninh Nhi nhìn nửa bên mặt Diệp Bắc Minh: "Cô chủ, anh Diệp rất đẹp trai đó!"
Tần Mộc Dao lắc đầu: "Đừng nói nữa, anh ta đang cứu người!"
"Có điều, Nam Cung cô nương rất nguy hiểm, tôi ra tay cũng không chắc chắn!"
"Có lẽ chỉ có sư phụ Tuyệt Trần Y Tiên của tôi mới có thể cứu cô ấy!"
Dưới sự điều trị của Diệp Bắc Minh.
Một lát sau.
Sắc mặt Nam Cung Uyển dần dần khôi phục, từ vẻ trắng bệch ban đầu trở nên hồng hào!
Hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.
"Sao có thể!"
Thân thể mềm mại của Tần Mộc Dao run lên: "Tất cả gân mạch bị đứt gãy trong cơ thể cô ấy đều đã được nối lại!"
"Nội tạng gần như khôi phục hoàn toàn".
"Dù là sư phụ tôi ra tay cũng không thể hồi phục nhanh như vậy!"
Tần Mộc Dao kinh ngạc thốt lên.
"Chờ chút đã!"
Đột nhiên, trái tim Tần Mộc Dao khẽ co lại: "Chẳng lẽ... Đây chính là sức mạnh của Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc?"
"Một, hai, ba... mười một, mười hai, mười ba!"
"Mười ba cái, suốt mười ba cây ngân châm!"
"Quỷ Môn Thập Tam Châm, ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!"
Vừa rồi, Nam Cung Uyển bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
"Cô chủ, cô ấy sao rồi?", Mạc Ninh Nhi giật nảy mình.
Đôi mắt đẹp của Tần Mộc Dao nghiêm nghị: "Nguy rồi, dị hỏa phản phệ, không cứu nổi..."
...
...
Diệp Bắc Minh thầm kêu không tốt: "Uyển Nhi!"
Lãnh hỏa Huyền Minh trong cơ thể Nam Cung Uyển bộc phát ra một luồng sức mạnh cực lạnh lẽo, lập tức khiến cô ấy đông thành băng.
Khí lạnh kinh khủng ập tới, Tần Mộc Dao, Mạc Ninh Nhi nhanh chóng lui lại!
Nhưng chậm nửa nhịp.
Bên ngoài hai người một lớp băng trong chớp mắt, lạnh run cầm cập!
Ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ không khỏi giật mình.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ, như không hề có việc gì.
Tần Mộc Dao chấn động: "Hơi lạnh của lãnh hỏa Huyền Minh cũng không thể ảnh hưởng đến anh ta?"
Đồng thời, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, đây là phản phệ của lãnh hỏa Huyền Minh!"
"Có vài phần ngoài ý muốn, máu thịt của cô ấy sẽ bị đông thành khối băng rồi chết!"
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển đã đóng băng: "Tiểu Tháp, có cách nào cứu cô ấy không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: "Có, nhưng rất nguy hiểm!"
Diệp Bắc Minh nôn nóng hỏi: "Cách gì?"
"Dùng Phần Thiên Chi Diễm của cậu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
"Ồ? Tôi phải làm thế nào?"
"Lãnh hỏa Huyền Minh đại diện cho cực lạnh, Phần Thiên Chi Diễm đại diện cho cực nóng!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Hai loại lửa có thể triệt tiêu lẫn nhau".
"Cậu cần phải rót Phần Thiên Chi Diễm vào trong cơ thể Nam Cung Uyển, hóa giải tất cả lãnh hỏa Huyền Minh bên trong cô ấy!"
"Nhưng mà..."
Giọng háp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Nhóc, làm như vậy cực kỳ nguy hiểm".
"Lãnh hỏa Huyền Minh đã thông qua máu tiến vào từng ngõ ngách trong thân thể cô ấy!"
Chương 927: Bị theo dõi
"Cần cậu khống chế vô cùng chính xác, một khi Phần Thiên Chi Diễm vượt qua lãnh hỏa Huyền Minh, cả hai sẽ mất cân bằng!"
"Nếu hai loại dị hỏa mất cân bằng bên trong thân thể cô ấy, e rằng cô ấy sẽ lập tức biến thành tro bụi!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Đúng lúc này.
Máu Nam Cung Uyển đã bắt đầu đóng băng.
Nếu còn tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ!
Không thể trì hoãn thêm!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh ra tay, dẫn động Dị Hỏa Quyết!
Một ngọn lửa hình giống hoa sen xuất hiện trong lòng bàn tay anh, đó chính là Phần Thiên Chi Diễm!
Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt đánh úp lại!
Khoảnh khắc trông thấy ngọn lửa này, đôi mắt đẹp của Tần Mộc Dao kịch liệt co rụt lại: "Phần Thiên Chi Diễm! Đây là Phần Thiên Chi Diễm!"
"Làm sao có thể, anh đoạt được ngọn lửa này từ nơi nào?"
Mạc Ninh Nhi vui mừng: "Cái gì cơ? Cô chủ, đây là Phần Thiên Chi Diễm?"
"Tốt quá rồi, phu nhân được cứu rồi!"
Tần Mộc Dao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh ta muốn làm gì?"
Cô ấy thấy Phần Thiên Chi Diễm khẽ run rẩy, sau đó tách thành trăm ngàn sợi mảnh.
Sợi lửa nào cũng mảnh hơn cả cọng tóc, đồng thời chui vào trong cơ thể Nam Cung Uyển!
"Đây là..."
Tần Mộc Dao khiếp sợ: "Anh ta muốn dùng sức mạnh của Phần Thiên Chi Diễm để tiêu trừ lực lượng của lãnh hỏa Huyền Minh bên trong thân thể Nam Cung Uyển?"
"Anh Diệp, không thể!"
"Dị hỏa khó khống chế, anh làm vậy sẽ hại chết..."
Chưa kịp nói hết một câu.
Cảnh tượng khó tin đột nhiên xuất hiện!
Những nơi Phần Thiên Chi Diễm đi qua, phần thân thể bị đóng băng của Nam Cung Uyển dần khôi phục vẻ hồng hào.
Sức mạnh của lãnh hỏa Huyền Minh đang biến mất!
"Sao có thể chứ!"
Tần Mộc Dao chấn động cực mạnh.
Biện pháp này chẳng khác gì mở máy xúc trên đầu mũi châm.
Có một chút sai lầm nhỏ sẽ không thể quay lại được!
Chưa đến mười giây sau.
Một đóa hoa sen như được chạm khắc từ băng bay ra khỏi miệng Nam Cung Uyển!
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, mặt đất ngưng kết một tầng sương trắng dày đặc!
Trong nháy mắt lãnh hỏa Huyền Minh rời khỏi thân thể Nam Cung Uyển, nó liền lao về phía Diệp Bắc Minh, muốn cắn nuốt!
"Anh Diệp, cẩn thận!"
Tần Mộc Dao kêu to.
Vù!
Diệp Bắc Minh duỗi tay chộp lấy lãnh hỏa Huyền Minh, thế mà có thể nắm chặt ngọn lửa này!
Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh không nhịn được mà run cầm cập, như rơi vào hầm băng.
"Phần Thiên Chi Diễm!"
Quát nhẹ một tiếng.
Vù! Vù!
Hai ngọn lửa đồng thời thiêu đốt.
Một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện!
Trên người Diệp Bắc Minh bốc cháy lên hai loại lửa một đỏ một xanh, hoàn toàn bao phủ anh!
Trong nháy mắt, quần áo hóa thành tro bụi!
"Anh Diệp!"
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi cực kỳ sợ hãi.
Nhưng chỉ một giây sau, Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Thu!"
Vù!
Hai loại lửa một đỏ một xanh đồng thời dập tắt, ngưng tụ thành hai đóa hoa sen hoa sen giữa hai tay anh.
Một tiếng hét vang lên!
"Á...", hai cô gái che mắt, quay người, đưa lưng về phía Diệp Bắc Minh.
...
Cùng lúc đó, mấy ngàn mét ngoài xa.
Lý Vân Phi nhìn chằm chằm một cái gương đồng cổ xưa, sắc mặt cực kỳ xuất sắc: "Phần Thiên Chi Diễm, lãnh hỏa Huyền Minh!"
"Tên này lại có được hai loại dị hỏa!"
"Có được thực lực đủ để chém giết Chí Tôn, lại mang hai loại dị hỏa!"
"Diệp Bắc Minh, cậu giấu giếm sâu thật đấy!
...
"Thánh Cảnh? Ha hả, cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng đây là thực lực chân chính của cậu sao?"
Vù!
Lý Vân Phi khoát tay, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay!
Đôi mắt hắn ta vô cùng nóng bỏng, nắm chặt bàn tay, ngọn lửa màu đen biến mất!
"Hai loại dị hỏa sớm muộn gì cũng là của tôi!"
Bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất.
...
Trong sơn cốc, Diệp Bắc Minh thay một bộ quần áo mới tinh.
Lúc ấy, Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi mới mang gương mặt xinh đẹp đỏ ửng đi tới: "Cảm ơn ân cứu mạnh của anh Diệp!"
Diệp Bắc Minh kiểm tra lại tình trạng thương tích của Nam Cung Uyển.
Anh phát hiện ngoài việc cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh ra thì không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.
Tần Mộc Dao nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh, đầy bụng nghi hoặc.
Cuối cùng, Tần Mộc Dao hít sâu một hơi, hỏi: "Anh Diệp, rốt cuộc anh có lai lịch ra sao?"
"Anh lấy được Phần Thiên Chi Diễm từ chỗ nào?"
"Còn cả Quỷ Môn Thập Tam Châm, sư phụ của anh là ai?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Mộc Dao.
Đang muốn nói chuyện.
Chợt trong lòng khẽ động, con ngươi lạnh như băng của anh nhìn về đêm tối nơi xa: "Lại có người tới!"
Qua mấy hô hấp.
Vèo!
Hơn mười bóng người bay đến như sao băng.
Khí thế vô cùng kinh người!
Người dẫn đầu lại là một con huyết long ngưng tụ từ máu tươi!
Chính là Từ Thiên!
"Tên kia, quả nhiên cậu không chết!"
Từ Thiên vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Lần trước, tại ngục giam Trấn Hồn, nếu không có người khác cầu xin cho cậu, cậu cho rằng mình có thể chạy thoát sao?"
"Từ giờ trở đi, mạng sống của cậu thuộc về bổn tọa!"
"Bắt lại cho bổn tọa!"
Ông ta ra lệnh.
Chương 928: Tra hỏi
Hơn mười người từ bốn phía liều mạng lao lên.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mới có mười mấy tên Chí Tôn thôi à?”
Giọng Từ Thiên lạnh như băng đáp: “Mười mấy vị Chí Tôn đã đủ xử lý cậu rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Nếu ông đến sớm hơn chút nữa biết đâu có thể chết chung với mười mấy tên Chí Tôn kia”.
“Cậu nói cái gì?”
Từ Thiên sững sờ.
Ngay sau đó, ông ta sẽ biết ý của Diệp Bắc Minh là gì.
“Kiếm Trấn Ngục! Giết!”
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn, gọi kiếm Trấn Ngục ra.
Lưỡi kiếm liền mạch lưu loát chém xuống!
Hai tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên đầu tiên bị đánh chết.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Kim Long gào thét xung quanh.
Dưới lực lượng khủng khiếp ấy, mười mấy tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên kia như bị sét đánh, luồng lực lượng khiếp đảm kia đã nghiền nát bọn họ ngay tức khắc.
Máu bay đầy trời, nháy mắt Diệp Bắc Minh đã giết mười mấy tên Chí Tôn.
Rốt cuộc Từ Thiên cũng cảm thấy có gì đó không hợp lý, ông ta kinh hoàng nhìn anh: “Không thể nào... ranh con, sao cậu lại mạnh thế?”
“Mới qua mấy ngày thôi mà sao cậu có sức mạnh giết hơn mười vị Chí Tôn cùng lúc được chứ?”
Từ Thiên mở to mắt, ông ta định bụng đào tẩu.
Rầm!
Diệp Bắc Minh chắp tay, hai con rồng lửa một đỏ một lam hiện lên chặn cứng đường lui của Từ Thiên.
Cùng lúc đó, kiếm Đoạn Long kêu thánh thót, lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi còn đang định ghé nhà họ Từ một chuyến, ai ngờ là ông chủ động đến đây tự sát chứ!”
“Cậu...”
Từ Thiên cuống cuồng.
Sau khi ông ta nghe tin về Diệp Bắc Minh liên tức tốc dẫn người đến đây.
Thế mà lại... lại là chui đầu vào rọ!
Diệp Bắc Minh ôm cổ Huyết Long nói: “Có hai vấn đề cần hỏi ông, chuyện thứ nhất, kho tàng của nhà họ Diệp là chuyện gì!”
“Thứ hai, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến đã bị không gian nuốt chửng, ông có biết tình hình cụ thể ra sao không?”
Từ Thiên hơi bất ngờ, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha, ranh con, cậu tưởng là tôi sẽ nói cho cậu biết...”
Ông ta còn chưa kịp dứt lời.
Phần Thiên Chi Diễm bùng lên, cơ thể Huyết Long của Từ Thiên bốc cháy hừng hực.
“Á!”
Từ Thiên hoảng sợ kêu thảm thiết: “Đừng... đừng mà...”
Xoẹt!
Kiếm Đoạn Long giáng từ trên trời xuống chém cơ thể Huyết Long của Từ Thiên làm hai.
Từng con sóng dữ cuồn cuộn trong lòng Từ Thiên, thầm rống giận: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra thế?”
“Tên oắt con này sao bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy!”
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên.
“Kiên nhẫn của tôi không còn nhiều lắm, ông có biết hậu quả là gì không?”
Từ Thiên run rẩy đáp: “Tôi nói ạ, kho tàng của nhà họ Diệp có cất giấu bí mật tại sao thế giới Chân Võ bị diệt vong...”
Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi lại: “Thế giới Chân Võ không phải bị cường giả ở thế giới Cao Võ phá hủy à?”
“Sao lại liên quan tới nhà họ Diệp chứ?”
Từ Thiên nào dám giấu diếm: “Là một vị cường giả vô địch của Hoa tộc đắc tội với thế giới Cao Võ...”
Diệp Bắc Minh cắt lời ông ta: “Mấy chuyện đó tôi biết cả rồi, nói điểm trọng tâm đi”.
“Vâng ạ!”
Lòng Từ Thiên đầy nỗi căm phẫn, bình thường nào có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy chứ: “Người Hoa tộc ấy là một thiên tài của nhà họ Diệp!”
“Ồ?”
Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Sao ông lại biết chuyện đó?”
Từ Thiên cúi đầu đáp: “Tôi từng là người hầu của nhà họ Diệp”.
“Sau này... sau này nhà họ Diệp bị diệt vọng, nhà họ Từ thay thế nhà họ Diệp”.
Giọng điệu Diệp Bắc Minh rét lạnh: “Thay thế? Phải là phản bội mới đúng chứ?”
Từ Thiên thầm hoảng sợ, e dè ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Trên người anh tỏa ra một luồng khí thế của đế vương.
Không chỉ vậy, cảm giác có người từ trên cao nhìn xuống khiến Từ Thiên không nảy sinh ra chút lòng phản kháng nào.
Cảm giác ấy khiến cả đời này Từ Thiên khó mà quên được.
Ông ta ngơ ngác nói: “Chủ... chủ nhân...”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông gọi tôi là chủ nhân hả?”
Từ Thiên nhanh chóng hoàn hồn, lắc đầu nói: “Khí thế của cậu quá giống người nọ”.
“Vừa rồi, trong chốc lát tôi nhận nhầm câu thành người nọ”.
“Ai?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Từ Thiên đáp: “Người kia là người đắc tội thế giới Cao Võ khiến thế giới Chân Võ bị diệt vong”.
“Và đó cũng từng là chủ nhân của tôi...”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông đã sống mấy trăm nghìn năm rồi sao? Sao võ giả lại có thể sống dai như vậy chứ?”
Từ Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người tu võ muốn sống mấy trăm nghìn năm quá gian nan”.
“Trừ phi leo tới đỉnh cao của võ đạo, sở dĩ mấy người bọn tôi có thể sống tiếp là do chiếm được nửa quyển Hóa Long quyết từ chỗ chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh bình thản hỏi tiếp: “Hóa Long quyết của tộc Rồng đen phải không?”
Từ Thiên vô cùng kinh ngạc: “Cậu... sao cậu lại biết?”
“Lẽ nào cậu là chuyển thế của chủ nhân thật sao?”
Đôi mắt ông ta co lại, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.