Diệp Bắc Minh khẽ cau mày, cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Ngoài không thể làm giả ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.
“Thiên Giới lệnh này lợi hại như vậy sao? Không phải chỉ là vật để đến Thiên Giới Đảo thôi sao.
Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra phẫn nộ trong dư luận.
“Vãi shit!”
“Nhóc con, mày thì biết cái gì? Mày có biết mỗi năm có bao nhiêu người tranh đấu đến đổ máu để được lên Thiên Giới Đảo không?”
“Có những đại gia tộc, dùng sức mạnh của toàn bộ gia tộc mình chỉ để đưa tiểu bối lên Thiên Giới Đảo!”
“Chỉ cần lên được Thiên Giới Đảo, sẽ có tiền đồ vô hạn, giống như cá chép vượt Vũ Môn vậy!”
“Xem ra cậu không hiểu ý nghĩa của việc được lên Thiên Giới Đảo, có được Thiên Giới lệnh này trong tay, ít nhất trong 10 vạn năm tới cậu và gia tộc đằng sau cậu sẽ không bị ai ức hiếp!”
“Bất kỳ một thế lực nào đó trên Thiên Giới Đảo, cho dù là rác rưởi nhất cũng có thể đè bẹp thế lực đỉnh phong ở các đại lục khác”.
“Nói cách khác, lên được Thiên Giới Đảo, cậu có thể không phải là người có bối cảnh lợi hại nhất. Nhưng, ra khỏi Thiên Giới Đảo, thế lực ngoài đó không có ai có thể lợi hại hơn cậu!”
Đám người nhao nhao nghị luận, ai nấy mặt mày đỏ bừng khoe khoang.
Diệp Bắc Minh biết, tầm quan trọng của năng lực cá nhân.
Đột nhiên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Các người muốn có lệnh bài này đúng không?”
“Muốn!”
Vô số võ giả cùng nhau gật đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc lệnh bài trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tôi có một câu hỏi, chỉ cần ai trả lời được, chiếc lệnh bài này sẽ thuộc về người đó!”
Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, hiện trường lập tức náo động.
“Thật hay đùa vậy?”
“Chỉ cần chúng tôi trả lời vấn đề của cậu là được?”
“Trên đời này làm sao có chuyện tốt đến vậy? Thằng nhóc, cậu sẽ không hỏi những câu không có đáp án chứ?”, đám đông nghi ngờ hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, phun ra một câu: “Câu hỏi của tôi là, tung tích của Hoa Tam Thế!”
“A...”
Đường Lạc Âm không dám tin, lấy tay che miệng ngạc nhiên.
Nghê Hoàng ở một bên có chút nghi hoặc: “Tại sao cô Đường lại có phản ứng như vậy? Lẽ nào Hoa Tam Thế này có liên quan đến cô ta?”
“Hoa Tam Thế?”
Tất cả võ giả có mặt đều sửng sốt, hầu hết mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác.
Đừng nói đến tung tích của Hoa Tam Thế.
Rất nhiều người còn chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Đột nhiên.
Một ông lão trọc đầu từ trong đám người đi ra: “Tôi biết! Lão phu biết!”
Ầm!
Vô số ánh mắt nghi ngờ tập trung trên người ông già trọc đầu.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ông ta: “Nói cho tôi biết. Ở đâu?”
Cảnh giới Thiên Quân, chu kỳ!
Ông lão trọc đầu do dự một lát, không chắc chắn mở miệng: “Cậu nhóc, Hoa Tam Thế rất trân quý, nghe nói có thể hồi phục thần hồn bị tổn thương!”
“Cậu cần vật này làm gì?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Cứu người!”
“Được!”
Ông lão đầu trọc nói: “Theo tôi được biết, Hoa Tam Thế chỉ còn lại một bông duy nhất, đang nằm ở Dị Hỏa Tông trên Thiên Giới Đảo!”
“Ở Thiên Giới Đảo?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Ông lão đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy! Vật này gần như đã tuyệt chủng! Lão phu cũng là nghe qua một người bạn!”
“Cậu nhóc, tung tích của Hoa Tam Thế tôi đã nói cho cậu biết, cậu không được nuốt lời đấy nhé!”
Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều, khẽ vung tay.
Hoa Tam Thế trực tiếp bay qua, rơi vào trong tay ông lão đầu trọc.
Ông lão đó coi nó như trân bảo, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
võ giả xung quanh bắt đầu kêu lên: “Con mẹ nó! Đây là chuyện gì chứ?”
“Đơn giản vậy sao?”
“Thằng nhóc đó thật ngốc! Một vật quý giá như vậy lại đưa cho người khác? Bằng chứng để lên Thiên Giới Đảo đó!”
“Cậu biết Hoa Tam Thế ở trên Thiên Giới Đảo thì có tác dụng gì? Cậu có thể tự lên đó không?”
“Haiz!”
Rất nhiều người thở dài tiếc nuối.
Ông lão đầu trọc nhanh chóng thu lại Thiên Giới lệnh, giống như nghĩ đến gì đó, lại nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, nếu muốn đi Thiên Giới Đảo, cậu nhất định phải nhanh lên!”
“Thiên Giới Đảo trăm năm mới mở một lần, còn được gọi là Cuộc chiến Thiên Giới”.
“Thời gian kéo dài một tháng, càng đến đó sớm càng dễ lên đảo, môn phái được chọn chỉ là yếu một chút!”
“Đương nhiên, môn phái yếu này chỉ đối với Thiên Giới Đảo thôi!”
“Bây giờ chỉ còn lại 10 ngày cuối cùng, đối thủ của cậu đều muốn lựa chọn những tông môn lợi hại nhất, cậu muốn đi thì bắt buộc phải nhanh lên!”
“Mặc dù thực lực của cậu bây giờ chắc có lẽ sẽ không có cơ hội, nhưng tôi lấy đồ của cậu nên sẽ vẫn nhắc cậu một chút!”
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động, xoay người, đưa Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng nhanh chóng rời đi.
Ba người đến trước trận pháp truyền tống của Phong Đô!
Đường Lạc Âm đột nhiên dừng lại.
Diệp Bắc Minh quay đầu: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Đường Lạc Âm ngẩng đầu lên: “Anh Diệp, Thiên Giới lệnh đối với võ giả mà nói là bảo vật vô giá!”
“Anh vì giúp tôi tìm Hoa Tam Thế mà đưa người ta, có đáng không?”
Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thân thể Nghê Hoàng đứng bên cạnh khẽ run lên.
Quả nhiên là vì cô ta!
Giây phút này, trong lòng Nghê Hoàng cảm xúc lẫn lộn, sắc mặt cực kỳ phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ đợi câu trả lời của anh.
Chương 1907: Tù Sư phản bội
Diệp Bắc Minh cười nhẹ: “Chỉ là một tấm Thiên Giới Lệnh mà thôi, cũng không có tác dụng gì cả, sao có thể so với mạng sống của cô được?”
Ý của Diệp Bắc Minh là.
Anh chắc chắn mình có thể lên được Thiên Giới Đảo.
Vì vậy!
Tấm lệnh bài kia anh không cần cũng được.
Thêm nữa, Đường Lạc Âm từng cứu mạng cha mẹ anh, loại ân tình này không thể đền đáp hết được.
Có điều.
Câu nói này lọt vào tai Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng, hoàn toàn mang một tầng ý nghĩa khác.
“Anh chưa bao giờ tốt với tôi như vậy, cũng không nói với tôi những lời đó”, Nghê Hoàng ngoài ghen tị ra còn cảm thấy vô cùng lạc lõng, thất vọng.
“Tại sao? Rõ ràng tôi gặp anh trước cơ mà...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Lạc Âm đỏ bừng lên.
Ngại ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Ngoài ông nội ra, chưa có ai tốt với tôi như anh!”
Khi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt: “Anh Diệp, cảm ơn anh!”
“Đi thôi, chúng ta về đại lục Hỗn Độn trước!”
Ba người với những suy nghĩ riêng của mình, bước vào trận pháp truyền tống, trở về Hoàng Cung của thần quốc Hỗn Độn.
Rầm!
Trong nháy mắt, một cỗ năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên ập tới, một trận pháp truyền tống cổ xưa bao trùm lên họ.
Khóa lại mọi khí tức.
Bốn phương tám hướng đều là người, đông nghịt như kiến.
Tất cả đều là người của Tù Tộc.
“Đây... chết rồi...”
Nghê Hoàng bị dọa đến mức run rẩy, không ngờ đến kết cục như thế này!
Đặc biệt là Tù Sư sau lưng.
Có ba chiếc ghế thái sư, trêm đó có ba lão giả tóc đã bạc trắng của Tù Tộc đang ngồi.
Khí tức không thể thăm dò.
Lại một lần nữa gặp được Diệp Bắc Minh, hai mắt Tù Sư đỏ ngầu: “Thằng nhãi, Bổn Vương không ngờ mày còn thật sự dám quay lại đây!”
“Ha ha ha ha, cũng là Bổn Vương đoán được tính cách của mày, nhất định sẽ trở lại!”
“Đồ ngu, mày đúng là ngu tới cực điểm. Mày thật sự cho rằng dựa vào chút thực lực đó của mày là có thể uy hiếp tao sao?”
“Tù Tộc bọn tao đã tính toán ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội vào ngày hôm nay. Chỉ bằng vài ba câu nói của mày lại định bắt tao đầu hàng?”
“Ngu! Thật sự là quá ngu!”
“Mày lại còn dám cứ như thế mà đi? Để cho tao có cơ hội triệu tập người của Tù Tộc?”
Tù Sư hưng phấn vô cùng.
Hắn ta sống lâu như vậy, chưa từng gặp đối thủ nào ngu ngốc như thế.
“Thằng nhãi, đưa thanh kiếm đó ra đây, tự phế võ công. Sau đó đưa Bổn Vương đến tổ địa Hoa Tộc!”
Tù Sư nheo mắt lại, gằn lên từng chữ: “Nếu không! Mày! Phải! Chết!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên bật cười: “Tù Sư, lúc trước tao rõ ràng có thể bắt mày kí khế ước linh hồn!”
“Biết tại sao tao không làm vậy không?”
Ánh mắt Tù Sư lạnh lẽo: “Là do mày tự cao tự đại!”
“Không!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, tao muốn cho mày một cơ hội!”
“Bởi vì thực lực của Tù Tộc không tồi, nếu mày thật thà, tao có thể để Tù Tộc phục vụ cho tao, điều đó cũng không phải không thể!”
“Thứ hai, nếu mày không thành thật, muốn đối phó với tao!”
“Vậy thì chắc chắn sẽ tập hợp tất cả cao thủ của Tù Tộc, đến lúc đó, tao sẽ một lưới bắt gọn, đỡ phải đi tìm từng người một!”
Lời vừa dứt.
Cả hội trường hoàn toàn im lặng! Một sự im lặng đến đáng sợ.
Một giây sau.
“Ha ha ha!”
“Thằng ranh này nói gì cơ? Một lưới bắt gọn á?”
“Cười chết mất. Ha ha ha! Thằng nhãi, mày con mẹ nó điên rồi à?”
“Là ai cho mày lá gan ấy? Dám nói những lời này?”
Hắn ta không kiêng nể gì mà cười nhạo.
Ba lão giả của Tù Tộc cũng không khỏi cau mày.
“Tù Sư, đây là kẻ địch mà cậu nói? Hắn ta thật sự là hậu nhân của Hoa Tộc?”
“Thật là ngu ngốc! Chỉ số thông minh còn không bằng một nửa của Diệp Quân Lâm năm xưa, loại người này cũng đáng để chúng ta ra tay?”
Đám lão giả của Tù Tộc không ngừng lắc đầu.
Tù Sư không nhịn được mà cười đểu: “Ba vị thúc thúc, tôi...phụt... ha ha ha, tôi cũng ngờ rằng thằng nhãi này lại buồn cười đến vậy!”
“Có điều an toàn là trên hết, nên vẫn mời mọi người đến một chuyến!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn phải quay về bế quan!”, một lão giả lắc đầu nói.
“Được!”
Tù Sư gật đầu, hừ lạnh: “Khởi động trận pháp cho tao!”
“Thằng nhãi, đợi biến thành sương máu, thần hồn bị hủy diệt đi!”
“Được!”
Hàng nghìn cao thủ đồng thời ra tay, năng lượng điên cuồng rót vào trận pháp.
Một giây sau.
Ầm!
Trận pháp kịch liệt dao động, một lượng lớn phù văn bay lên, một cỗ lực lượng không thể ngăn cản đè ép về phía ba người.
Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Thân thể gần như sắp nổ tung.
Diệp Bắc Minh giơ năm ngón tay lên không trung, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Qủa nhiên là thanh kiếm đó!”
“Tù Sư, cậu không lừa chúng tôi!”
“Mau giết thằng ranh đó đi, cướp thanh kiếm đó về đây”.
Ba lão giả Tù Tộc hưng phấn tột độ, ánh mắt dán chặt vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Chương 1908: Hợp thể
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hấp thụ cho tôi!”, Diệp Bắc Minh gào lên một tiếng.
Một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện trước mắt, toàn bộ năng lượng của trận pháp tập trung về kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng chốc tiêu tan.
Sắc mặt Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng đã hồi phục được phần nào, áp lực đã hoàn toàn biến mất.
“Có chuyện gì vậy? Sức mạnh của thanh kiếm này sao lại trở nên kinh khủng đến vậy?”
Trái tim Tù Sư hẫng một nhịp, thầm kêu lên một tiếng.
Kể từ khi bảy vị sư tỷ dùng thân tế kiếm, sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã đạt đến một cấp bậc mới.
Nó đã hoàn toàn khôi phục.
“Tiếp tục tăng sức mạnh lên cho tao! Con mẹ nó! Tao phải luyện hóa thằng súc sinh này!”, Tù Sư hét lên.
Hàng ngàn cao thủ đang khống chế trận pháp của Tù Tộc nghiến chặt răng, mỗi người lấy ra một viên đan dược đỏ như máu nuốt xuống.
Sức mạnh được truyền vào trận pháp càng điên cuồng hơn nữa.
Chỉ thấy.
Toàn bộ trận pháp biến thành màu đỏ tươi.
Hu hu!
Cuồng phong gào thét trên bầu trời, gió bão cuộn xoáy trong trận pháp. Nhưng không thay đổi được gì, tất cả đều bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay gầm lên một tiếng: “Nổ cho ta!”
Ầm!
Toàn bộ trận pháp nổ tung sau một âm thanh chói tai.
Hàng nghìn cao thủ của Tù Tộc bị phản phệ, không ngừng phun ra máu tươi.
Giây tiếp theo, một hình ảnh chấn động xuất hiện.
Máu tươi của hàng ngàn cao thủ ngưng tụ thành một sợi máu dài trong không trung, sau đó trực tiếp nhập vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Sợi máu này như kết nối với sinh mệnh của hàng ngàn cao thủ Tù Tộc.
“Á... cơ thể tôi sao lại trở nên già yếu thế này?”
“Có chuyện gì vậy... giọng nói của tôi bỗng khàn đặc...”
“Sức... sức mạnh của tôi đang mất dần đi... không...”
Ngay lập tức.
Hàng ngàn cao thủ của Tù Tộc nhanh chóng co rúm lại và biến thành xác ướp chỉ trong vài giây.
Những xác ướp đó lần lượt ngã xuống.
“Ầm....”
Tù Sư gần như ngạt thở, không ngừng hít vào khí lạnh.
Ba vị lão giả của Tù Tộc cũng sợ hãi không thôi, nào còn sự kích động và hưng phấn ban đầu nữa: “Kiếm này... mạnh quá!”
“Các người đừng sợ, nhanh giết hắn cho tao!”
Những tộc nhân khác của Tù Tộc không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Tù Sư cũng kinh hoàng hét lên, ra lệnh cho tộc nhân nhanh chóng ra tay.
“Chờ một chút!”
Ba lão giả của Tù Tộc nhìn nhau.
Đồng thời dứng dậy.
Ầm!
Ba cỗ năng lượng khủng bố như sóng thần cuồn cuộn dâng lên: “Các người không phải đối thủ của hắn, để chúng ta lo!”
“Nhóc con, đừng nói chúng ta bắt nạt cậu!”
“Ba người chúng ta, cậu chọn một người làm đối thủ đi!”
Đùa cợt.
Trêu chọc.
Giống như nhìn một con kiến.
Diệp Bắc Minh lại cười: “Cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong? Một phế vật thậm chí còn chưa bước vào cảnh giới Thiên Thần nữa!”
“Tôi chọn giết cả ba người các ông!”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một kiếm mạnh nhất, chém!”
Grào!!!
Một tiếng rồng gâm vang lên.
Một con huyết long giống như thật lao ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bao phủ toàn bộ bầu trời, mang theo một cỗ khí tức nghiền nát mọi thứ.
“Tiếng ồn gì thế?”
Tất cả mọi người ở Đế Đô đồng thời ngẩng đầu lên trời, kinh hãi nhìn vào nơi sâu nhất trong Đế Cung!
Chỉ thấy!
Một con huyết long khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Đế Cung, từ trên nhìn xuống như coi thường mọi vật.
Huyết long phun ra một cỗ khí tức cuồng bạo, khiến võ giả dưới cảnh giới Thần Quân run lên vì sợ hãi, thân thể lảo đảo đứng không vững.
võ giả dưới cảnh giới Chân Quân vào giây phút nhìn thấy huyết long, càng là ngã rạp xuống đất.
Sâu trong Đế Cung!
Kiếm khí do huyết long ngưng tụ có thể nghiền nát mọi thứ đè ép xuống, ba lão giả của Tù Tộc kinh ngạc, vội vã ra tay ngăn lại.
“Bịch!”, một tiếng động lớn làm rung chuyển mặt đất, cỗ sức mạnh điên cuồng nổ tung!
Ba lão giả Tù Tộc bay ra xa, quần áo trên người đều bị nổ đến tan tành.
Toàn thân đẫm máu.
Đám võ giả của Tù Tộc ở bốn xung quanh càng thảm hơn, những ai đứng gần ba lão giả kia trực tiếp biến thành một màn sương máu.
Tù Sư cũng bị khí tức còn sót lại chấn bay, cảm thấy đau rát trong ngực: “Mày... thằng ranh này... mày...”
Vẻ mặt hắn tràn đầy kinh hãi.
Lúc này.
Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trước mắt.
Thật sự choáng váng.
Mạnh mẽ! Đẹp trai! Cường đại!
Thật là vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ!
“Lão giả Tù Tộc chỉ có thực lực thế này thôi sao? Không chịu được một đòn!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu.
“Thằng nhóc, là lão phu đã coi thường cậu rồi! Cậu cho rằng chúng ta chỉ dựa vào thực lực Thần Quân đỉnh phong chấn nhiếp toàn bộ Tù Tộc sao? Cậu ngây thơ quá rồi!”, ba lão giả đồng thanh lên tiếng, điên cuồng vận hành thần lực trong cơ thể.
Đột nhiên hét lớn một tiếng: “Thằng nhãi, hãy xem thực lực thật sự của chúng ta!”
“Lão phu Tù Nhân!”
“Lão phu Tù Ma!”
“Lão phu Tù Thần!”
“Hợp thể!”
Nói xong, một cỗ sương máu từ ba người phun ra, một màn kì lạ xuất hiện.
Thân thể ba người vậy mà ghép lại với nhau trong một tư thế kỳ lạ, hợp thành một sinh vật ba đầu sáu tay.
Một cái đầu rắn.
Một cái đầu chó.
Một cái đầu rùa.
Giống như ác ma bò lên từ địa ngục tăm tối vậy.
Đáng sợ hơn nữa là luồng khí tức của đám người này đã vượt qua cảnh giới Thiên Quân Đỉnh phong.
Cảnh giới Thần Quân!
Sau khi ba người hợp thể, vậy mà cảnh giới lại tăng lên.
“Lão tổ hợp thể rồi!”
“Thật là tốt quá! Lão tổ vô địch!”
“Cảnh giới Thần Quân, Tù Tộc ta cũng có cảnh giới Thần Quân!”
“Ha ha ha, thế hệ này của Tù Tộc ta nhất định sẽ xưng Đế!”
Khi mọi người của Tù Tộc nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hưng phấn gào lên.
“Giết! Giết! Giết!”
Chương 1909: Chém chết cảnh giới Thần Quân
Mười mấy vạn cao thủ đỉnh phong của Tù Tộc gầm lên.
Giống như thành dã thú.
Thân thể Nghê Hoàng run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu: “Cảnh giới Thần Quân... vậy mà là cảnh giới Thần Quân... chẳng trách người của Tù Tộc lại dám làm phản...”
“Đây chính là thứ làm họ tự tin sao?”
Cô ta tuyệt vọng nhìn vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng rung lên, bộc phát ta chiến ý khủng khiếp: “Giết!”
Một người một kiếm, trực tiếp giết thẳng về phía lão tổ của Tù Tộc.
“Một con kiến như mày lại dám xúc phạm đến uy nghiêm của Tù Tộc tao ư? Bổn tổ ban cho mày cái chết!”, ba cái đầu quỷ dị đồng thanh hét lên: “Giết!!!”
Sáu cánh tay vung lên trong không trung.
Sáu thần khí đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt lao tới trước người Diệp Bắc Minh.
Đồng thời chém xuống.
Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ, một âm thanh lanh lảnh vang lên, một chiếc riù khổng lồ và thần kiếm hóa thành bột phấn.
Bốn vũ khí còn lại cùng lúc chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phản ứng cực nhanh, giơ kiếm đỡ trước người chặn lại một đòn này.
Sức mạnh của cảnh giới Thần Quân thật là đáng sợ, giống như thiên thạch va vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hung hãn đập vào ngực Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, văng ra xa.
“Anh Diệp! Anh Diệp!”
Nghê Hoàng và Đường Lạc Âm cùng hét lên.
“Không hổ danh là cảnh giới Thần Quân, quả nhiên lợi hại. Nếu như không phải kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thay mình cản lại một phần sức mạnh, một đòn này đủ để mình tan thành sương máu!”
“Cần tôi ra tay không?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
“Không cần! Bọn chúng rất mạnh, nhưng không có cảm giác áp lực!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Giây tiếp theo.
Anh lăn một vòng, dùng lực dẫm xuống đất rồi bay lên với một tiếng nổ to.
“Chặt đi cái đầu chó này!”
“Mày muốn chết!”
Cái đầu chó gầm lên giận dữ, phía sau đầu hiện lên dị tượng một con Thiên Cẩu Thôn Nguyệt.
Dị tượng Thiên Cẩu giống như được hồi sinh lao ra ngoài, hai chân to như một ngôi nhà muốn đè bẹp Diệp Bắc Minh.
Bang!
Mặt đất rung chuyển.
Khói bụi cuồn cuộn, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.
Đợi cho đến khi khói tan.
Nơi bị chân Thiên Cẩu đè xuống trực tiếp bị lõm xuống, Diệp Bắc Minh đã biến mất không dấu vết.
“Ha ha ha!”
“Chỉ thế thôi sao? Quá yếu!”
Đám người Tù Tộc cười lớn.
Vẻ mặt Tù Sư nghi hoặc: “Thằng nhóc đó chết rồi sao? Chết dễ dàng như vậy?”
Sau đó lại nghĩ: “Cũng đúng, thằng ranh đó có lợi hại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của cảnh giới Thần Quân!”
Đột nhiên.
Rầm!
Âm thanh của kiếm khí truyền tới.
“Phụt...!”
Tất cả người của Tù Tộc đều quay lại nhìn, vừa hay thấy được cảnh tượng này.
Máu tươi bay tung tóe, cái đầu chó trong ba cái đầu kia nổ tung.
Hai cái đầu còn lại cảm thấy đau đớn, kêu lên một tiếng thảm thiết: “A... đầu của tôi!”
“Trời ơi...”
Tộc nhân Tù Tộc run rẩy vì sợ hãi, sửng sốt nhìn chàng trai trẻ đang nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.
Hắn không những không chết mà còn chặt đứt một cái đầu của lão tổ.
Đây là quái vật gì vậy?
“Tiểu súc sinh, mày phải chết!”
Đôi mắt của đầu rắn và đầu rùa đỏ ngầu, phát ra oán khí vô tận, giống như phát điên lao về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh khẽ híp mắt.
Khí tức của lão tổ Tù Tộc rõ ràng đã giảm xuống, từ cảnh giới Thần Quân trung kỳ xuống chu kỳ.
Cảm giác áp bức càng không bằng lúc trước.
“Chặt cái đầu rắn này trước!”
Diệp Bắc Minh không chút sợ hãi, bước lên một bước.
Khi lão tổ Tù Tộc giết về phía anh, thuấn ảnh, biết mất.
Sau đó anh xuất hiện phía sau lão tổ Tù Tộc.
Phập!
Kiếm trong tay được vung ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Bùm!
Đầu rắn nổ tung.
“Chém đứt cái đầu rùa này nữa!”
Kiếm thứ ba lao tới, không chút dè dặt, kiếm khí mang theo năng lượng sấm sét, sát khí như bao trùm thiên địa.
Phụt!!!
Đầu rùa nổ tung! Thân thể ngã xuống đất.
Toàn hiện trường yên lặng như chết.
“Lão tổ, chết rồi... sao có thể chứ...”, thân thể Tù Sư cứng đờ, không ngừng run lên.
“Thình thịch...”
Mười mấy vạn người của Tù Tộc bị dọa đến mức tim như nổ tung, nhìn trân trân vào thi thể không đầu của lão tổ!
Đầu óc họ trống rỗng.
Ai mà nghĩ tới, Diệp Bắc Minh con mẹ nó lại dùng ba kiếm giết chết lão tổ của họ!
“Anh Diệp!”
Nghê Hoàng không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng ngập tràn hoảng loạn: “Mới bao lâu? Thực lực của anh đã tăng lên cảnh giới này?”
“Tôi nhớ ba tháng trước, anh còn không phải là đối thủ của tôi mà!”
“Mới vỏn vẹn 3 tháng ngắn ngủi, vậy mà lại có thể giết chết lão tổ của Tù Tộc?”
“Lẽ nào anh ấy thật sự là người được chọn? Vận khí chi tử... không được, mình nhất định phải có được anh ấy! Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, cả đời Nghê Hoàng mình sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông như vậy nữa!”
Ngực Nghê Hoàng phập phồng vì hưng phấn.
Đôi mắt đẹp lóe lên một tia kiên định.
Cho dù hiện tại Diệp Bắc Minh có bao nhiêu phụ nữ, tương lai có lại thêm bao nhiêu người.
Chỉ cần bên cạnh người đàn ông này có chỗ đứng cho cô, đời này của cô cũng đáng rồi.
Chương 1910: Tù Tộc chết
Mọi tiếng động đều im ắng.
Một giọng nói như chết chóc vang lên: "Tù Sư, mày có thể lên đường được rồi đó!”
“Phụt……!!!"
Tù Sư vậy mà bị dọa sợ tới mức nôn ra ngụm máu đầu tim, kinh hãi quỳ gục xuống đất: "Đại nhân… đại nhân… xin hãy tha mạng!”
Bang bang bang bang bang!
Mạnh mẽ cậy thế như Tù Sư lúc này lại quỳ rạp xuống đất trước hàng trăm ngàn thành viên trong tộc mà điên cuồng dập đầu!
Có thể tưởng tượng được sự kinh hoàng từ ba kiếm chém giết lão tổ Tù Tộc Thần Quân Cảnh của Diệp Bắc Minh lớn tới mức nào!
"Đại nhân… ta nguyện ý... dẫn dắt toàn bộ Tù Tộc trở thành người hầu của ngài! Không không… không!”
“Không phải người hầu, mà là chó của ngài! Tù Sư ta sẵn sàng đem toàn bộ Tù tộc trở thành con chó trung thành nhất của ngài!”
Lời này vừa vang lên.
Trong mắt của một số người tu võ của Tù tộc lập tức ánh lên sự giận dữ!
Mặc dù tức giận.
Nhưng lại không có cách nào để bác bỏ!
Thực lực của người đàn ông trước mặt quá đáng sợ!
Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Tù Sư nguyện ý làm chó của ta, còn các người thì sao?”
Ánh mắt của anh liếc tới đâu, người chạm phải đều cúi gằm đầu!
“Xem ra các người không muốn!”
Diệp Bắc Minh chế nhạo một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền chuẩn xác chém vào trong đám đông, một con rồng máu lao ra và phát nổ!
"Ah!!"
Tiếng thét thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, trong phút chốc, hàng ngàn người tu võ của Tù tộc hóa thành làn sương máu, dung nhập vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
“Ta nguyện ý, chúng ta nguyện ý!”
“Chủ nhân, chúng ta là chó của ngài…”
“Gâu gâu gâu…”, tầng lớp cao quý ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo kia của Tù tộc lúc này đều không chút do dự quỳ xuống đất học tiếng chó sủa, điên cuồng mà dập đầu.
Đường Lạc Âm ngẩn người!
Nghê Hoàng cũng không kém phần ngơ ngác!
Vậy mà toàn bộ Tù tộc ngông cuồng tự cao đều hèn mọn quỳ rạp xuống đất sủa như chó?
Nếu người của các thế lực khác ở đại lục Hỗn Độn nhìn thấy cảnh này, còn không phải sẽ sốc chết sao?
Và tất cả những điều này đều là do chàng trai trẻ trước mặt này!
"Nếu đã như vậy, mỗi người các ngươi ép ra một giọt máu thuần, ký kết linh hồn khế ước với ta đi!”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh lại vang lên.
Đám người của Tù tộc không dám chậm trễ!
Tù Sư lại càng vui mừng khôn xiết, vội vã ép ra một giọt máu thuần vừa quỳ vừa lê gối tới trước người Diệp Bắc Minh mà dâng lên với gương mặt nịnh nọt: “Chủ nhân, mời người ký khế ước linh hồn!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười quái dị: “Được!”
Trái tim Tù Sư đập thình thịch như trống dồn, luôn cảm thấy nụ cười này ẩn chứa điều gì đó bất ổn!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh gầm một tiếng: “Tiểu Tháp, Huyết Mạch Chú Sát cho tôi!”
Dứt lời.
Một nguồn lực lượng không gì ngăn cản liền bao trùm lấy cả đất trời, máu thịt của toàn bộ người Tù tộc trong thoáng chốc đều bị thiêu cháy!
“Mẹ nó, thứ khốn kiếp! Diệp Bắc Minh mày lừa bọn tao… Mày chưa bao giờ nghĩ sẽ để lại đường sống chỏ Tù tộc bọn tao, mày vốn muốn đuổi cùng giết tuyệt!”, Tù Sư điên dại gầm thét, hàng lệ thẫm máu lăn trên khóe mắt.
“Tao nguyền rủa mày…. tao phải nguyền rủa mày…”
Khoảnh khắc này!
Bao gồm cả Tù Sư, toàn bộ tầng lớp cao của Tù tộc đều bị bao phủ trong biển lửa!
Bỏ mình trong những tiếng la hét tuyệt vọng!
Gương mặt lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vẫn không chút dao động khi chứng kiến cảnh này!
…
Đồng thời.
Những người có quan hệ ruột thịt với nhóm tầng lớp cao của Tù tộc phân bố trên khắp đại lục Hỗn Độn cũng bắt đầu bốc cháy một cách khó hiểu!
Thậm chí một vài trong số họ khi cả người bị thiêu cháy còn đang làm khách ở các thế lực khác!
“Tù huynh… anh sao thế?”
Khi những người thuộc thế lực khác nhìn thấy cảnh tượng này đều bật dậy vì kinh hãi!
Họ muốn ra tay giúp đỡ nhưng lại không có cách nào ngăn cản nối, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật cấp cao của Tù tộc này biến thành tro bụi!
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra trên khắp đại lục Hỗn Độn.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
“Mau, mau đi điều tra cho ta!”
Mọi thế lực lớn nhỏ lập tức ra lệnh.
Chẳng bao lâu sau đã có tin tức truyền đến, có người nhìn thấy ba vị lão tổ của Tù tộc tiến vào đế cung của Thần Quốc Hỗn Độn, còn dẫn theo hàng vạn ngàn tinh nhuệ của tộc này!
Nửa giờ trước, một con huyết long vọt thẳng lên bầu trời phía trên Đế đô!
Âm thanh chiến đấu cũng dồn dập truyền ra từ đế cung!
Cuối cùng trận chiến cũng kết thúc.
Thân thể của người thuộc Tù tộc bốc cháy một cách kỳ lạ!
Khi tin tức truyền về, toàn bộ đại lục Hỗn Độn hoàn toàn yên tĩnh!
Trong lòng mọi người đều biết, Tù tộc nổi danh ngông cuồng đã hoàn toàn diệt vong!
……
Tại tổ địa Vũ tộc.
Vũ Xung Tiêu ngồi trên một tảng đá bên hồ, sau lưng có một đôi cánh trắng muốt, đôi chân ngọc thanh tú nhàn nhã lắc lư trong hồ nước.
Trên người khoác một chiếc áo choàng rộng thùng thình!
Môi hồng răng trắng, mắt đẹp sáng trong.
Nếu bị người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ bị chấn động trước vẻ đẹp thoát tục này!
Thánh tử Vũ tộc- Vũ Xung Tiêu vậy mà lại là một cô gái!
“Ngươi chắc chứ? Thánh tử Ma Tộc- Dạ Thần tiêu diệt cả Tù tộc? Anh ta thực ra còn là thành viên của Hoa tộc?”, đôi mắt đẹp của Vũ Xung Tiêu hơi chuyển động, trên gương mặt cương nghị thường ngày cũng không giấu được kinh ngạc.
Hầu nữ gật đầu khẳng định: “Là thật thưa Thánh nữ điện hạ!”
“Đây là thông tin mà chúng ta phải tiêu tốn một số tiền lớn mới biết được từ trong miệng các thái giám trong cung!”
“Người trong cuộc đã chứng kiến mọi chuyện!"
Khóe miệng Vũ Xung Tiêu nhếch lên ý cười nhạt nhòa: “Thú vị đấy, Tù tộc vốn muốn lật đổ Thần Quốc Hỗn Độn do Lục Thiên Thần thành lập!"
“Vũ tộc ta không có hứng thú nên vẫn luôn để mặc họ hành động, không ngờ Hoa tộc lại trở tay chém giết ngược lại!”
“Diệp Bắc Minh đó sẽ xưng đế sao?”