Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1521: Người được tiên đoán

"Xin lão tổ hãy làm chủ cho chúng tôi!"

Diệp Vy Ny lắc đầu: "Diệp Dao đã chết, tất cả đều do chính cô ta không coi ai ra gì!"

Bố của Diệp Mục ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng: "Con gái tôi đã chết mà cô còn làm nhục con bé!"

"Con khốn, tôi giết cô!"

Mẹ của Diệp Mục đột nhiên nổi giận và định ra tay.

"Đủ rồi!"

Ông lão gầy yếu bình tĩnh mở miệng.

Mẹ của Diệp Mục sợ hãi đến mức run run, lại quỳ xuống đất lần nữa!

"Vừa rồi cô còn nói là chuẩn bị giao dịch lần nữa với Diệp Bắc Minh để lấy lại chiếc hộp kia!", ông lão gầy yếu cúi xuống nhìn Diệp Vy Ny.

"Trong lần giao dịch đầu tiên, cậu ta đã đưa cho cô cái gì?"

"Theo ông đây biết, thằng nhóc kia đã thắp đèn trời ở Huyền Các, không đến mức không có một cái giá đấy chứ?"

Diệp Vy Ny có chút sửng sốt, liếc nhìn bốn phía: "Lão tổ, chuyện này bí mật!"

"Xin hãy để những người khác lui ra ngoài!"

Bố của Diệp Mục tức giận hét lớn: "Làm càn, địa vị của cô là gì? Sao dám bảo tất cả chúng tôi đi ra ngoài chứ!"

Mẹ của Diệp Mục cũng kêu to: "Lão tổ, Diệp Vy Ny nhất định có giao dịch bẩn thỉu với thằng nhóc kia!"

"Nói không chừng hai người đã giao cấu với nhau!"

"Bà…Nói bậy nói bạ gì đó!", Diệp Vy Ny tức giận đến mức mặt mày xanh mét.

Ông lão gầy yếu nhướng mày, không vui liếc nhìn ba mẹ Diệp Mục: "Tất cả mọi người lui ra!"

"Lão tổ.."

Hai người còn muốn nói nữa.

"Hử?"

Ông lão gầy yếu đưa mắt nhìn.

Hai người đều rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể nghiến răng rời khỏi đại điện!

Những người nhà họ Diệp khác cũng lần lượt rời khỏi đại điện.

Mãi cho đến khi trong đại điện chỉ còn lại ông lão gầy yếu, thiếu phụ trung niên, cậu bé bảy tám tuổi!

Cộng thêm Diệp Vy Ny là bốn người.

Sắc mặt của ông lão gầy yếu dịu lại: "Nếu bố mẹ cô còn sống thì sẽ không để cô phải chịu bất công như vậy!"

"Diệp Dao có lỗi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chúng tôi cũng không thể thiên vị một mình cô!"

Hai mắt Diệp Vy Ny đỏ bừng, quỳ trên mặt đất: "Có những lời nói này của lão tổ là đủ rồi!"

Ông lão gầy yếu lắc đầu: "Thằng nhóc tên Diệp Bắc Minh kia rốt cuộc đã đưa cho cô cái gì?"

"Lại khiến cô thực sự nói chuyện giúp cậu ta như vậy?"

Diệp Vy Ny hít một hơi thật sâu: "Diệp Bắc Minh đã giúp tôi loại bỏ huyết long trong cơ thể!"

"Không chỉ như vậy, anh ta còn dạy tôi cách sử dụng huyết long!"

"Cô nói cái gì?"

Ông lão gầy yếu hơi sửng sốt.

Thiếu phụ trung niên và cậu bé bảy tám tuổi đứng bên cạnh cũng trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin: "Diệp Vy Ny, cô nói thật sao?"

Diệp Vy Ny gật đầu: "Tuyệt đối là thật!"

Nói xong, cô ta lại thực sự chủ động điều khiển con huyết long trong ngực mình!

Một giây kế tiếp.

Gầm!

Một tiếng gầm nhẹ, con huyết long lại lao ra khỏi cơ thể, bay lượn quanh cơ thể của Diệp Vy Ny!

Tạch! Tạch! Tạch!

Ba vị lão tổ đồng thời đứng dậy.

Hít một hơi thật sâu rồi kêu lên: "Có phải cô đã mang theo huyết long đến cứu người nhà họ Diệp không?"

"Không thể tưởng tượng được! Thật không ngờ! Người được tổ tiên tiên đoán đang đứng ngay trước mặt chúng ta!"

"Người được tiên đoán? Người được tiên đoán là thế nào?"

Diệp Vy Ny có chút sững sờ.

Cô ta tiết lộ chuyện huyết long và nói cho ba vị lão tổ biết chuyện Diệp Bắc Minh đã cứu mình.

Hoàn toàn là để giúp đỡ Diệp Bắc Minh, không ngờ lại tình cờ biết được một bí mật lớn hơn của nhà họ Diệp!

Ba người liếc nhìn nhau.

Bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ cực kỳ ngưng trọng: "Cô không cần để ý đến chuyện này, bắt đầu từ bây giờ, cô không cần đi Huyền Các nữa!"

"Sau này ở lại nhà họ Diệp luyện võ, không cần đi đâu cả!"

"Ba người chúng tôi sẽ đích thân dạy dỗ cô!"

"Hả?"

Diệp Vy Ny có được chút quan tâm mà lo sợ.

Ngay cả thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Diệp cũng không được ba vị lão tổ tự mình dạy dỗ!

Diệp Vy Ny rất thông minh, lập tức hiểu vấn đề!

Chuyện này nhất định có liên quan đến huyết long trong cơ thể cô ta, nhưng tất cả đều do Diệp Bắc Minh đã giúp thì cô ta mới có được như ngày hôm nay!

"Vậy còn cậu Diệp thì sao?", Diệp Vy Ny hỏi.

"Thằng nhóc kia…"

Ông lão gầy yếu nhướng mày: "Người này cũng xem như đã gián tiếp giúp đỡ nhà họ Diệp một lần, mặc dù Diệp Dao đã bị cậu ta giết chết!"

"Nhưng những chuyện kia đều phát sinh trên võ đài, Diệp Dao cũng đã giết chết năm mươi đệ tử của học viện Viễn Cổ!"

"Tôi sẽ đích thân viết một lá thư cho học viện Viễn Cổ, chuyện này xem như kết thúc ở đây!"

"Sau này nhà họ Diệp sẽ không bao giờ gây phiền toái cho lại Diệp Bắc Minh!"

Diệp Vy Ny mừng rỡ: "Cảm tạ lão tổ!"

Sau nửa giờ, các thành viên cấp cao của nhà họ Diệp được triệu tập trở lại đại điện.

Sau khi biết được quyết định của ba vị lão tổ, ba mẹ của Diệp Dao khó có thể tiếp nhận được: "Lão tổ, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao?"

"Dao Nhi cũng là thiên tài của gia tộc, chẳng lẽ để con bé chết vô ích như vậy?"
Chương 1522: Mọi chuyện xem như kết thúc!

Ông lão gầy yếu bình tĩnh mở miệng: "Diệp Chấn Đường, ông đang chất vấn quyết định của tôi sao?"

Một áp lực lớn đang tấn công tới!

Bùm!

Diệp Chấn Đường quỳ trên mặt đất: "Chấn Đường không dám!"

Ông lão gầy yếu xua tay: "Lui ra hết đi!"

Các thành viên cấp cao của nhà họ Diệp lần lượt rời đi.

Vừa trở về nơi ở, vợ của Diệp Chấn Đường đã ngồi dưới đất khóc lớn: "Con gái, con chết thật thê thảm quá!"

"Chúng ta không có năng lực báo thù cho con, giết chết Diệp Bắc Minh!"

"Rốt cuộc Diệp Vy Ny kia đã cho ba vị lão tổ kia uống thuốc mê nào mà lại khiến bọn họ bao che cô ta như vậy!"

"Dao Nhi, huhuhu, là do mẹ vô dụng, thật xin lỗi con!"

Diệp Chấn Đường đột nhiên đập vào bàn một cái: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!"

Hai mắt người vợ đỏ hoe: "Con gái chết thảm, ông cũng không rơi một giọt nước mắt nào!"

"Ông có còn là con người không? Ông không khóc, ngay cả tôi cũng không được khóc sao?"

Diệp Chấn Đường nghiến răng: "Con gái của Diệp Chấn Đường tôi tuyệt đối sẽ không chết vô ích!"

"Diệp Bắc Minh nhất định phải chết, con khốn Diệp Vy Ny kia cũng đừng hòng ăn được trái ngon!"

"Thằng nhóc kia hiện tại đang trốn trong học viện Viễn Cổ, hơn nữa lão tổ cũng đã nói chuyện này kết thúc tại đây!"

"Cho dù muốn giết Diệp Bắc Minh, cũng không thể làm công khai được!"

Trong mắt người vợ tràn đầy oán độc: "Mặc kệ dùng biện pháp gì, tôi cũng phải giết chết thằng nhóc kia!"

Diệp Chấn Đường cau mày.

Đột nhiên, ánh mắt ông ta quay lại nhìn Diệp Mục: "Mục Nhi!"

"Bố!"

Sắc mặt Diệp Mục tái nhợt, run lên vì sợ hãi.

Giọng nói của Diệp Chấn Đường trở nên lạnh như băng: "Rốt cuộc con và thằng nhóc kia kết thù oán như thế nào? Kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho bố biết!"

"Không được phép giấu giếm lời nào!"

"Đúng..."

Diệp Mục không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong Huyền Các không sót một chữ nào.

Sau khi nghe xong, Diệp Chấn Đường nhíu chặt lông mày lại: "Ngoài những chuyện này còn có chuyện gì khác nữa? Thằng nhóc kia còn có gì đặc biệt không?"

Diệp Mục hơi sửng sốt.

Cẩn thận hồi tưởng!

Đột nhiên, anh ta vỗ đầu một cái: "A, con nhớ ra rồi!"

"Thằng nhóc này vừa mới gia nhập Huyền Các thì đã thắp đèn trời trong buổi đấu giá đầu tiên mà anh ta tham dự!"

"Hơn nữa còn công khai đi lên đài đấu giá, nói Diệp Hiểu Yên giống một người phụ nữ mà anh ta quen biết!"

"Diệp Bắc Minh hình như gọi người phụ nữa kia là Nhược Tuyết…"

"Căn cứ vào lời nói của người ở hiện trường đấu giá, mối quan hệ giữa Diệp Bắc Minh và người phụ nữ này tuyệt đối không tầm thường, nhất định là hồng nhan tri kỷ!"

"Ồ?"

Ánh mắt Diệp Chấn Đường hơi lóe lên: "Gọi Diệp Hiểu Yên đến đây!"

...

Ở chỗ sâu trong học viện Viễn Cổ.

Bùm!

Một luồng khí cực kỳ cường đại bùng nổ.

Đám người Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng, Phong Tuyệt Tình đều bị đánh bay ra ngoài, lùi lại hàng chục bước rồi mới dừng lại!

Một đám trừng to đôi mắt, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi xếp bằng ở phía trước!

"Rốt cuộc trong cơ thể của thằng nhóc này có sức mạnh gì?"

"Mấy người chúng ta cùng nhau hợp tác cũng không thể hóa giải được sức mạnh này, nhưng nhóc Diệp lại không sao?"

Nhiều người không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Đột nhiên, bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói: "Tổng viện trưởng, lão tổ của nhà họ Diệp gửi tin đến đây".

"Lão tổ nhà họ Diệp?"

Vương Thần Cương suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.

Một lát sau, cầm một lá thư đi vào: "Lão tổ của nhà họ Diệp viết ở trong thư, chuyện của Diệp Dao xem như đã kết thúc!"

"Nhà họ Diệp sẽ không gây phiền phức cho học viện Viễn Cổ nữa, hy vọng cũng có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này!"

Mấy người yên lặng gật đầu.

"Còn nhà họ Phó thì sao?"

"Phó Long Đình chết dưới tay của nhóc Diệp, đó là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Phó, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua!"

Kiếm Phá Thiên hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chúng ta cũng không sợ người nhà họ Phó!"

"Chỉ cần nhóc Diệp còn ở học viện Viễn Cổ, tôi cũng không tin bọn họ dám xông vào!"

Giọng nói của Tần Bách Hùng trầm xuống: "Bọn họ không dám xông vào học viện Viễn Cổ, không có nghĩa là bọn họ không dám đả thương những người liên quan đến nhóc Diệp!"

"Không xong!"

Sắc mặt Vương Thần Cương hơi thay đổi: "Xuất thân của nhóc Diệp là Huyền Thiên Tông, nhà họ Phó không dám xông vào học viện Viễn Cổ!"

"Có lẽ bọn họ sẽ đến Huyền Thiên Tông bắt người. Phá Thiên, Tuyệt Long, các người lập tức đến Huyền Thiên Tông, dẫn những người có liên quan đến nhóc Diệp tới học viện Viễn Cổ đi!"

"Được, chúng tôi lập tức đi ngay".

Kiếm Phá Thiên và Trương Tuyệt Long xoay người rời đi.



Lúc này, Diệp Bắc Minh đã chìm sâu trong biển ý thức.

Một mảnh hỗn độn!

Bóng tối, loạn xạ, hỗn độn!

Diệp Bắc Minh cảm thấy cả người nhẹ bỗng, lang thang trong Hỗn Độn!

Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói: "Thằng nhóc, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ hoàn toàn trầm luân!"

Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: "Giọng nói này là… Tiểu Tháp?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút kích động: "Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng đánh thức được cậu!"

"Bổn tháp còn tưởng rằng cậu thực sự sắp ngủm củ tỏi rồi chứ!"

"Tiểu Tháp, đã xảy ra chuyện gì? Đây là nơi nào?"
Chương 1523: Vua tàn sát

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, tối đen như mực!

Vươn tay cũng không thể thấy được năm ngón tay, giống như đang ở trong hắc động!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Cậu nhớ lại một chút xem, ký ức cuối cùng ở đâu?"

Diệp Bắc Minh cau mày, cẩn thận nhớ lại: "Tôi vì cứu trăm vị sư phụ nên đã xông vào Địa Hỏa Các!"

"Mặc dù thân thể của sư phụ không thể giữ được, nhưng thần hồn của bọn họ đã bị thu vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn!"

"Sau đó, tôi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"

"Dược lực còn chưa hoàn toàn luyện hóa xong, nếu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ phải sớm rời khỏi!"

"Sau khi tôi chém chết Diệp Dao, té xỉu trên đài võ đạo…"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở phào nhẹ nhõm: "Cậu cũng may mắn lắm, thần hồn của cậu cũng không bị tổn hại!"

"Trí nhớ cũng không bị chịu ảnh hưởng!"

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Đây là nơi nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa kịp trả lời, một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng đã ập đến!

Xoẹt!

Hỗn Độn bị chém ra một vệt máu, suýt chúy nữa lướt qua da đầu của Diệp Bắc Minh!

Nếu không phải Diệp Bắc Minh phản ứng kịp thời, nhanh chóng né tránh một kiếm này thì chỉ sợ anh đã chết ngay tại chỗ!

"Thật là một luồng sát khí mạnh mẽ!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc quay đầu lại, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang cầm một thanh kiếm đẫm máu đứng đó!

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của người này, đồng tử của Diệp Bắc Minh co rúm lại: "Sát sư phụ, tại sao lại là ông?"

Người trước mặt chính là vua tàn sát!

Mặc dù nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng lại trẻ hơn so với vua tàn sát mà Diệp Bắc Minh đã quen biết!

Nhưng các đường nét trên khuôn mặt và ngoại hình đều giống hệt vua tàn sát!

Điểm khác biệt duy nhất chính là, vua tàn sát trước mặt trẻ hơn rất nhiều so với Sát sư phụ mà Diệp Bắc Minh biết!

Xoẹt!

Một giây tiếp theo, trước khi chờ Diệp Bắc Minh kịp phản ứng lại, một luồng sát khí cường đại lại ập đến!

Sát ý đọng lại, luồng khí hỗn độn xung quanh dường như đều ngưng chuyển động!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại: "Sư phụ, con là Bắc Minh!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thằng nhóc, người này sư phụ của cậu nhưng cũng không phải là sư phụ của cậu!"

"Tiểu Tháp, có ý gì đây?"

Diệp Bắc Minh vừa tránh né đòn tấn công của vua tàn sát vừa ngạc nhiên hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Mới vừa rồi tôi cũng không nói rõ ràng với cậu, sau khi cậu uống Luân Hồi Tái Tạo đan!"

"Sức mạnh của đan dược nên được luyện hóa ngay lập tức, bởi vì cậu đã ngừng luyện hóa dược lực giữa chừng!"

"Nó đã khiến cho sức mạnh Luân Hồi ở bên trong cơ thể cậu thay đổi, do đó ảnh hưởng đến tiềm thức của cậu!"

"Ông có ý gì? Mau nói tiếng người đi!"

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Tránh né luồng sát khi chết chóc đang tấn công đến!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nói trắng ra thì vua tàn sát sở dĩ sẽ xuất hiện là bởi vì sức mạnh Luân Hồi!"

"Lực lượng Luân Hồi sử dụng tiềm thức của cậu khiến vua tàn sát xuất hiện trở lại trong biển ý thức của cậu!"

Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: "Đây chính là ngoại hình lúc trẻ của Sát sư phụ của tôi sao?"

"Đúng vậy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Thằng nhóc, mặc dù đây là biển ý thức của cậu!"

"Nhưng bổn tháp phải nhắc nhở cậu một câu, nếu như cậu bị chính tiềm thức của mình giết chết!"

"Thì sau đó lực lượng Luân Hồi sẽ thay thế cậu, cậu vĩnh viễn sẽ chết đi!"

"Mẹ kiếp!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nếu ông không phải sư phụ tôi thì không cần thủ hạ lưu tình gì cả!"

"Sư phụ, để đồ nhi nhìn xem khi ông còn trẻ thì có thể đấu với tôi một trận hay không!"

Một tiếng gầm dài, trên người của Diệp Bắc Minh cũng bộc phát ra sát khí!

Vua tàn sát nhìn thấy cảnh này thì cầm thanh trường kiếm đẫm máu trong tay đánh tới!

Máu trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi trào!

Lại có thể đánh một trận với sư phụ của mình thật sảng khoái!

Với một luồng suy nghĩ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!

Diệp Bắc Minh dùng kiếm chém về phía trước!

Một tiếng “keng” lớn vang lên!

Vua tàn sát bay ngược ra ngoài, thanh kiếm trong tay hơi run lên!

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt một chút: "Sư phụ của tôi ở thời kỳ đỉnh cao lại yếu đuối như vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trêu chọc: "Không phải sư phụ của cậu quá yếu, mà là cậu quá mạnh mẽ!"

"Sư phụ của cậu vào lúc ba mươi tuổi căn bản không phải đối thủ của cậu hiện tại!"

Lúc này, vua tàn sát lại xông đến một lần nữa!

Diệp Bắc Minh dùng kiếm chém xuống, một luồng sát khí cường đại hơn bùng nổ!

Bùm!
Chương 1524: Lên kế hoạch trả thù

Vua tàn sát nổ tung ầm ầm, hoàn toàn biến mất!

Diệp Bắc Minh hỏi: "Giết sư phụ sẽ không bị ảnh hưởng chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Đây là sức mạnh Luân Hồi ở bên trong cơ thể cậu biến thành người, giết sư phụ cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến việc giết chết Sát sư phụ!"

"Vậy thì tôi an tâm rồi".

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ gật đầu.

Nhưng vào lúc này, thân ảnh thứ hai xuất hiện!

Đây là một người đàn ông trung niên!

Ở sau lưng ông ta, mấy chục ngàn thần kiếm vàng chìm nổi, dưới sự điều khiển của người đàn ông trung niên, chúng hóa thành một cơn mưa kiếm tấn công về phía Diệp Bắc Minh!

Kiếm Chủ Bất Diệt!

"Lại một người khác đến?"

Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu: "Tiểu Tháp, đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhìn tình huống này, xem ra cả trăm vị sư phụ của cậu đều sẽ xuất hiện một lần!"

"Chúc cậu may mắn!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Bất Diệt sư phụ, xin lỗi!"

"Chiêu thức vạn kiếm quy tông này của sư phụ, đồ nhi đúng lúc có thể phá giải!"

Vừa dứt lời, anh đã rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay ra!

Một con huyết long bộc phát!

Gầm!

Con rồng gầm lên, khoảnh khắc mấy chục ngàn thanh phi kiếm màu vàng chạm vào con huyết long!

Giống như băng tuyết thấy ánh mặt trời, toàn bộ đều tan chảy!

Diệp Bắc Minh cười nói: "Bất Diệt sư phụ, tôi thắng rồi!"

Thân ảnh của Kiếm Chủ Bất Diệt mờ dần rồi biến mất!

Một giây tiếp theo.

Gầm!

Một tiếng rồng gầm giống như sóng thần vang lên, một người đàn ông cưỡi một con rồng vàng và mặc áo giáp vàng xuất hiện!

Long Huyết Chiến Thần, xuất hiện!



Huyền Thiên Tông.

"Chết tiệt, chúng ta lại đến trễ!"

Phó Toàn Thịnh đứng trong đại điện của Huyền Thiên Tông, dùng một cú đấm đánh nát ghế thủ lĩnh của Huyền Thiên Tông.

Sắc mặt tức giận đến mức xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên!

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất điều tra thân thế của Diệp Bắc Minh, cuối cùng kết luận rằng anh đến từ Huyền Thiên Tông!

Người thân và bạn bè đều ở trong Huyền Thiên Tông!

Sau đó ông ta hùng hổ dẫn theo người nhà họ Phó đến đây!

Không ngờ Huyền Thiên Tông lại trống trơn!

Sau khi bắt được một người qua đường mới biết được sáng nay toàn bộ Huyền Thiên Tông đều đã giải tán, tất cả các đệ tử đều rời đi!

"Đệt! Nhất định là những kẻ đến từ học viện Viễn Cổ!"

Phó Toàn Thịnh nổi trận lôi đình: "Chúng ta đã tới trễ, chết tiệt!"

"Anh Phó, tức giận như vậy làm gì?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài: "Nếu thằng nhóc kia đang trốn ở học viện Viễn Cổ không ra ngoài thì sao chúng ta không nghĩ cách để cậu ta tự mình đi ra ngoài?"

"Ai?"

Sắc mặt Phó Toàn Thịnh trở nên u ám.

Nhìn về phía cửa đại điện: "Diệp Chấn Đường?"

Diệp Chấn Đường lạnh lùng gật đầu: "Là tôi, Diệp Bắc Minh đã giết con gái tôi!"

"Tôi cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Huyền Thiên Tông, không ngờ vẫn đến chậm một bước!"

Phó Toàn Thịnh nhìn chằm chằm ông ta: "Lời ông vừa nói là có ý gì?"

Diệp Chấn Đường cũng không vòng vo: "Nhà họ Diệp chúng tôi có một cô gái, dung mạo giống hết một hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh!"

"Cô ta nguyện ý giúp chúng ta dụ Diệp Bắc Minh rời khỏi học viện Viễn Cổ!"

Phó Toàn Thịnh cau mày: "Ý kiến của ông cũng khá hay, nhưng thằng nhóc này có bị mắc mưu hay không?"

Diệp Chấn Đường bật cười thần bí: "Vậy phải xem chúng ta dùng biện pháp gì!"

"Nhưng mà anh Phó, tin tức của ông thật sự không nhạy!"

"Ý của ông là gì?"

Giọng điệu của Phó Toàn Thịnh lạnh như băng.

Diệp Chấn Đường cười hắc hắc: "Dẫn tới!"

Hai ông lão nhà họ Diệp bước vào đại điện, tiện tay ném một người phụ nữ dính đầy máu xuống đất!

"Cô ta tên là Thẩm Nại Tuyết, là Thánh nữ của một tông môn tên là Băng Cực Cung!"

"Chúng tôi đã thăm dò kỹ lưỡng mối phát hiện được cô ta có chút quan hệ với Diệp Bắc Minh!"

"Băng Cực Cung?"

Phó Toàn Thịnh nhướng mày.

"Yên tâm đi, tông môn này đã bị chúng tôi tiêu diệt, bây giờ chỉ còn lại một người sống sót", Diệp Chấn Đường lắc đầu.

"Nếu như Diệp Bắc Minh không ra, chúng ta sẽ mang đầu của cô ta đưa đến học viện Viễn Cổ!"

Thẩm Nại Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy tia tơ máu: "Các người… Chết không được yên thân!"

Diệp Chấn Đường cười lạnh: "Đáng tiếc, người sắp chết chính là cô!"

"Trước hết cứ chặt đứt một cánh tay của cô ta rồi đưa đến học viện Viễn Cổ đi!"

"Nói với Diệp Bắc Minh, ba ngày sau, Diệp Chấn Đường tôi sẽ chờ cậu ta ở trên Đoạn Hồn Đài!"

"Nếu như cậu ta không đến thì tôi sẽ dùng cô gái tên Hạ Nhược Tuyết kia để bái tế linh hồn con gái tôi trên trời!"

"Tôi sẽ tự tay chém chết người phụ nữ của cậu ta, cậu ta cứ làm con rùa đen rúc đầu ở học viện Viễn Cổ cả đời đi!"

Con ngươi của Phó Toàn Thịnh co rụt lại: "Ông muốn lên Đoạn Hồn Đài? Ông bị điên rồi sao?"

"Chỉ cần có một người chết trên Đoạn Hồn Đài thì thần hồn sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi!"

"Nếu không hai người đều không có cách nào xuống Đoạn Hồn Đài, không cần điên cuồng như vậy chứ?"

Mí mắt Phó Toàn Thịnh giật mạnh: "Lỡ như ông..."

"Không có lỡ như!"

Vẻ mặt Diệp Chấn Đường đầy điên cuồng: "Thằng nhóc này hành hạ con gái tôi đến chết, tuyệt đối không thể để cho cậu ta sống tốt!"
Chương 1525: Thiên tài số một vạn cổ ra đời

Ở sâu trong biển ý thức của Diệp Bắc Minh.

Trăm vị sư phụ lần lượt xuất hiện, đánh với Diệp Bắc Minh một trận!

"Cửu Tiêu, Đồ Long!"

Khi anh quát to một tiếng, chuyển hóa lực lượng luân hồi để đánh tung Long Đế.

Cuối cùng toàn bộ biển ý thức đã an tĩnh lại!

Đột nhiên, một lực lượng hùng hậu ngưng tụ về phía cơ thể Diệp Bắc Minh!

Chỉ trong chốc lát, tất cả thần thông và thiên phú của trăm vị sư phụ đều dung nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

"Đây là..."

Cả người Diệp Bắc Minh run lên, ánh mắt trở nên cực kỳ thanh tịnh!

Giọng nói kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chúc mừng!"

"Bây giờ cậu đã dung hợp tất cả thiên phú của trăm vị sư phụ, mau hấp thu lực lượng luân hồi đi!"

"Cuối cùng bản tháp cũng được chứng kiến thiên tài số một vạn cổ ra đời rồi!"

...

Bên trong đại điện.

"Đây chính là tình hình của nhóc Diệp, cậu ấy vẫn luôn hôn mê!"

Vương Thần Cương lắc đầu.

Nếu như Diệp Bắc Minh mở to mắt, nhất định sẽ rất kinh ngạc!

Bốn người Bách Hoa Thần Đế Hoa Linh Lung, đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ đang đứng trước mặt anh!

Hoa Linh Lung biết được nhà họ Phó có thể sẽ đối phó với Huyền Thiên tông, biết Huyền Thiên tông căn bản không có khả năng chống đỡ được lửa giận của nhà họ Phó!

Cho nên đã dứt khoát giải tán Huyền Thiên tông!

Mấy người cùng nhau đi đến học viện Viễn Cổ.

"Tiểu sư đệ?"

"Cậu Diệp!"

"Cậu Diệp!"

Mấy người đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, gọi tên anh.

Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt như cũ, cứ như không nghe thấy được vậy!

Lạc Khuynh Thành không nhịn được vươn tay ra chạm vào mặt Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Một lực lượng cường đại đánh tới, khiến Lạc Khuynh Thành phun một ngụm máu tươi bay ra ngoài!

Trong đôi mắt đẹp của cô ấy toàn là vẻ kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy?"

Chu Nhược Giai đi tới: "Đại sư tỷ, quên giải thích cho chị biết".

"Trong cơ thể của Bắc Minh có một sức mạnh cực kỳ khủng bố, có thể khiến anh ấy nổ tung mà chết bất cứ lúc nào!"

"Cái gì?"

Lạc Khuynh Thành biến sắc.

Hầu Tử vô cùng gấp gáp: "Các vị tiền bối, mọi người đều là cao nhân cảnh giới Đế Tôn!"

"Chẳng lẽ mấy người cũng không có cách nào cứu người anh em của tôi sao?"

Mấy người Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng, Phong Tuyệt Tình liếc nhìn nhau.

Tất cả đều lắc đầu!

Tần Bách Hùng nói: "Tất cả những gì có thể làm bây giờ đều là dựa vào chính cậu ấy, chúng tôi không biết lực lượng này từ đâu mà đến!"

"Cũng không biết giải trừ lực lượng này như thế nào, chỉ có thể xem số phận của cậu nhóc này thôi!"

Trái tim của mọi người như chìm đến đáy cốc.

Đột nhiên.

"Báo!"

Một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh!

"Chuyện gì?"

Vương Thần Cương quay đầu.

Bên ngoài đại điện truyền đến một giọng nói: "Báo cáo tổng viện trưởng, Diệp Chấn Đường nhà họ Diệp đưa tới một bức thư khiêu chiến!"

"Hẹn cậu Diệp giữa trưa ba ngày sau, đánh một trận trên Đoạn Hồn Đài!"

"Diệp Chấn Đường còn nói, nếu như cậu Diệp không đến, bọn họ sẽ giết một người phụ nữ tên là Hạ Nhược Tuyết!"

"Cô Hạ?"

Mấy người Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ đều biến sắc!

Bên ngoài tiếp tục truyền đến tiếng nói: "Diệp Chấn Đường còn cho người đưa tới một cái hộp!"

"Mang lên đây ngay!"

Vương Thần Cương nghiêm túc nói.

Một người đàn ông trung niên đi vào đại điện, rất cung kính để một cái hộp dưới đất.

Sau khi mở ra xem!

"A!"

Chu Nhược Giai bịt chặt miệng lại.

"Cái này..."

Đôi mắt đẹp của Long Khuynh Vũ co vào một chút!

Hầu Tử chửi ầm lên: "Đệch! Cái này không phải là cánh tay của cô Hạ đấy chứ?"

Trong hộp đặt một cánh tay vô cùng mịn màng, hoàn mỹ không một tì vết!

Không có một tì vết!

Nhưng ở phần cuối cánh tay lại đầm đìa máu me!

Giống như bị người ta kéo mạnh xuống, có thể thấy rõ cả cơ bắp và xương trắng!

Lạc Khuynh Thành vội vàng đưa tay ra thu cánh tay kia lại.

Sắc mặt Vương Thần Cương cực kỳ khó coi: "Không phải nhà họ Diệp đã nói sẽ dừng ở đây sao? Rốt cuộc Diệp Chấn Đường bị làm sao vậy?"

"Thế mà lại ước chiến trên Đoạn Hồn Đài với nhóc Diệp?"

Nhìn thấy sắc mặt mấy người Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng, Phong Tuyệt Tình không quá thích hợp.

Lạc Khuynh Thành nhướng mày: "Tiền bối, Đoạn Hồn Đài làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Vương Thần Cương giải thích: "Đoạn Hồn Đài nằm ở thành Thiên Dung, nó vô cùng đặc biệt!"

"Nghe nói đây là một đài võ đạo rơi từ trên Thần Giới xuống, chỉ cần có võ giả dám lên đó chiến đấu!"

"Lập tức sẽ bị lực lượng bên trên Đoạn Hồn Đài phong tỏa, trong hai người ắt có một người tử vong!"

"Hơn nữa còn phải câu diệt thần hồn, Đoạn Hồn Đài mới có thể để người sống rời đi!"

Long Khuynh Vũ bịt chặt miệng: "Vậy chẳng phải là chỉ cần đi lên Đoạn Hồn Đài thì chắc chắn sẽ có một người phải chết sao!"

"Không sai!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK