Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646: Cậu có đặc quyền này

“Anh ta là đứa con bị từ bỏ của Cổ tộc Đại Lục Chân Võ, bây giờ đã thức tỉnh, tạm thời ở Thiên Hạ Đệ Nhất các tu võ!”

“Lão Quỷ nói thật đấy, nếu cậu dẫm chân xuống, có lẽ Côn Luân Hư sẽ phải bồi táng theo!”

Cô gái tuyệt sắc của Cổ tộc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, do dự một lúc rồi lên tiếng theo: “Diệp Bắc Minh, Chu Hoàng tôi nhắc nhở anh một câu”.

“Dạ Phong, không giết được!”

Lăng Vận Nhi gật đầu sâu sắc: “Anh Diệp, đừng mạo hiểm!”

Dạ Phong cười lớn như nhập ma: “Ha ha ha, đã nghe thấy chưa?”

“Diệp Bắc Minh, mày đúng là một đối thủ đáng sợ!”

“Là tao đã sơ suất, lật thuyền trong mương!”

“Nếu cho tao một cơ hội, tao sẽ bóp vỡ cái cổ của mày!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Đáng tiếc, mày không còn cơ hội!”

“Vậy sao?”

Dạ Phong bật cười, hắn không hề tin: “Lão Quỷ, đừng ngăn hắn”.

“Công tử?”

Lão Quỷ cau mày.

Sắc mặt Dạ Phong điên cuồng: “Vãi! Tôi bảo ông đừng ngăn cản hắn, ông không hiểu hả?”

“Rõ!”

Lão Quỷ lạnh lùng gật đầu.

Áp lực ngút trời biến mất!

Bây giờ, chỉ cần Diệp Bắc Minh đồng ý, giơ một chân là có thể dẫm chết Dạ Phong.

Giọng của Dạ Phong vang lên: “Diệp Bắc Minh, đã cho mày cơ hội rồi, mày dám mạo hiểm bằng việc Côn Luân Hư bị tiêu diệt để giết…”

Còn chưa nói hết một câu!

Phụt!

Giày đá bóng Warrio dẫm mạnh xuống.

Cái đầu của Dạ Phong nở hoa, bỏ mạng tại chỗ!

Tao không dám? Nực cười!

Dạ Phong chết rồi.

Cái đầu nở hoa!

Đám người đều nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng sự việc xảy ra thực sự!

Đôi mắt của họ cũng sắp nổ tung, nhìn chằm chằm thi thể không có đầu của Dạ Phong.

Cơ thể của Lăng Vận Nhi run lên: “Dạ Phong… chết thật rồi?”

Chu Hoàng giật mạnh lông mày, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: ‘Rốt cuộc kẻ này có lai lịch thế nào? Lại dám giết Dạ Phong?’

Ánh mắt lóe lên, trong lòng không biết đang nghĩ điều gì.

“Suýt!”

Tất cả mọi người hít khí lạnh, đúng là không dám tin vào mắt mình.

“Công tử!”

Lão Quỷ phát ra tiếng tức giận gào thét xé gan xé phổi, khuôn mặt già vốn đáng sợ, lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.

“Súc sinh, mày dám giết công tử Dạ Phong, tao bảo đảm mày sẽ hối hận vì đã ra khỏi bào thai của mẹ mày!”

Vừa dứt lời, lão Quỷ bước một bước đến trước Diệp Bắc Minh với tốc độ cực kỳ nhanh.

Trong tay có thêm một loại vũ khí quỷ dị, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cẩn thận!”

“Kẻ này là Thánh Cảnh hậu kỳ!”

Liền sau đó.

Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Lão Quỷ, nơi này là Thiên Hạ Đệ Nhất các, ông muốn đánh người ở đây sao?”

Một bóng hình khác xuất hiện, chặn trước người Diệp Bắc Minh.

Nhẹ nhàng giơ tay, lại tóm chặt vũ khí của lão Quỷ!

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Là Thánh Vương đó?”

Những người khác tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, lại là ai đây?

Chưa từng gặp!

Đồng tử của lão Quỷ co lại, chân nguyên toàn thân bỗng phát lực: “Lão già, chuyện của Cổ tộc, ông cũng dám quản?”

“Thiên Hạ Đệ Nhất các này của ông muốn bị tiêu diệt sao?”

Ầm!

Một luồng uy thế ngút trời cuồn cuộn nổi lên!

Tất cả mọi người gần đó đều lùi lại liên tiếp, chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ.

Ông lão tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Ông nói nhiều quá rồi đấy, hoặc là cút, hoặc là chết!”

Tấn công ra một quyền, giáng xuống lồng ngực của lão Quỷ!

Phập!

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên.

Lão Quỷ bay đi giống như chó chết, điên cuồng phun ra máu tươi: “Ông… ông được lắm!”

Dậm chân, nhanh chóng biến mất.

Mọi người kinh ngạc nhìn ông lão này!

Bọn họ biết rõ sự khủng bố của lão Quỷ, vậy mà bị ông lão này đánh trọng thương bằng một quyền?

“Lão tiền bối này là ai?”

“Người canh giữ của Thiên Hạ Đệ Nhất các sao?”

“Chưa từng gặp…”

Có người nhỏ tiếng bàn tán.

Đột nhiên.

Đồng tử của Lăng Thiên Hùng co lại: “Ông là… lão tổ Khương Thứu?”

Lăng Vận Nhi kinh hãi hô một tiếng: “A? Lão tổ Khương Thứu? Chẳng phải ông ấy… ông ấy sớm đã tọa hóa rồi sao?”

“Là tôi”.

Ông lão gật đầu rồi mỉm cười nhìn Lăng Vận Nhi: “Nha đầu, lão tổ vẫn luôn ở Thiên Hạ Đệ Nhất các bảo vệ mọi người”.

“A?”

Lăng Vận Nhi tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Lúc ông tọa hóa đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, bây giờ…”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Khương Thứu, giống như đối diện với vực sâu, áp lực cực lớn.

Chu Hoàng kiêng sợ nhìn Khương Thứu: ‘Kẻ này ít nhất là cảnh giới Thánh Vương đấy? Côn Luân Hư nhỏ bé lại có cường giả cảnh giới Thánh Vương, xem ra nơi này rất không bình thường!’

Khương Thứu không để ý đến ánh mắt kinh ngạc, bốc lửa của mọi người.

Quay đầu nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn lên tầng thứ chín mươi chín của Thiên Hạ Đệ Nhất các ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế!”

Khương Thứu mỉm cười: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi”.

Diệp Bắc Minh do dự một lúc: “Tiến vào tầng thứ chín mươi chín, chẳng phải cần thử thách từng tầng một sao?”

Khương Thứu thản nhiên nói: “Đó là người khác, còn cậu, có đặc quyền này”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Hai người vừa biến mất, thì hiện trường lập tức sôi sục.

Vù!

“Dạ Phong chết thật rồi, vãi!”
Chương 647: Trái tim chân long

“Diệp Bắc Minh này cũng thật lợi hại, lại dám giết Dạ Phong?”

“Tôi vẫn hơi không dám tin, Dạ Phong ngông cuồng tự cao tự đại lại chết rồi?”

“Ực ực! Ực ực!”

Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng.



Hai người vừa đến tầng chín mươi tám của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Khương Thứu thụp một tiếng, trực tiếp quỳ xuống: “Lão nô Khương Thứu, tham kiến cậu chủ!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Vãi

Một Thánh Vương lại quỳ xuống, gọi mình là cậu chủ?

“Vãi! Lại là mẹ của tôi sắp xếp ư?”

Khương Thứu rất kích động: “Là bố của cậu sắp xếp!”

“Lúc lão nô từ Thánh Cảnh đột phá Thánh Vương, suýt nữa thì chết”.

“Là bố của cậu đã cứu mạng tôi, còn giúp tôi tiến vào cảnh giới Thánh Vương”.

“Chủ nhân bảo tôi ở Thiên Hạ Đệ Nhất các đợi cậu chủ, cuối cùng ngày này đã đến!”

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy, nói như vậy thì ông từng gặp bố của tôi phải không?”

“Ông ấy là người như thế nào?”

Khương Thứu tỏ vẻ mặt sùng bái: “Tay cầm nhật nguyệt hái sao sáng, trên thế gian không còn người nào giống như ông ấy!”

Diệp Bắc Minh vội vã hỏi: “Ông từng thấy ông ấy trông như thế nào không?”

“Có thể vẽ ra cho tôi không?”

“Việc này…”

Khương Thứu hơi khó xử: “Chủ nhân chỉ xuất hiện một lần, mặc áo choàng và đeo mặt nạ”.

“Trên thực tế lão nô cũng chưa từng thấy dáng vẻ thực sự của chủ nhân”.

“Nhưng, khí phách của chủ nhân đủ khiến lão nô thần phục!”

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.

Nhìn sang cầu thang của tầng chín mươi chín: “Đi thôi, tôi muốn vào tầng chín mươi chín!”

“Được!”

Khương Thứu đáp một tiếng.

Lấy ra một tấm lệnh bài khắc phù văn cổ, cắm vào lỗ khóa của cửa lớn.

Cửa lớn ầm ầm mở ra.

“Cậu chủ, mời cậu!”

“Lão nô không có tư cách tiến vào, không đi lên nữa”.

Diệp Bắc Minh thầm gật đầu, nhìn cửa lớn thông đến tầng chín mươi chín.

Hơi thở dần dần dồn dập!

Bước lên cầu thang, tiến vào tầng chín mươi chín!

Một lát sau, trước mắt rộng rãi thông thoáng.

Tầng chín mươi chín không lớn, xung quanh xám mờ mờ, vị trí ở giữa có một cái bục nhỏ.

Có bốn thứ được đặt trên bục.

Một chiếc hộp kim loại.

Một cái mặt nạ màu đen.

Một cái áo choàng màu đen.

Có lẽ là đồ của bố anh từng dùng?

Cuối cùng, có một bức thư!

Diệp Bắc Minh mở bức thư.

Một dòng chữ xuất hiện trước mắt: “Cậu nhóc, ta là bố của con! Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Bố mình thật hài hước đấy!”

Tiếp tục đọc: “Bắc Minh, khi con đến nơi này, có lẽ đã là người đệ nhất Côn Luân Hư rồi”.

“Vũ đài của con không chỉ là Côn Luân Hư, con đường sau này của con, mẹ của con cũng sắp xếp cho con rồi”.

“Nếu con muốn trở nên mạnh hơn, thì đi ra bên ngoài”.

“Nếu con muốn sống những ngày yên ổn, thì ở lại Côn Luân Hư đi”.

“Cưới mấy cô gái về, sinh một đàn nhóc con mập mạp”.

“Việc mà bố con không dám làm, tốt nhất con làm thay bố đi! Bố chỉ dám có một người phụ nữ là mẹ con!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được cười.

“Không biết bao nhiêu tuổi con mới có thể đến nơi này, là ba mươi tuổi? Hay năm mươi tuổi?”

“Rất tiếc khi con còn nhỏ, bố không ở bên cạnh con”.

“Đừng trách người làm bố như bố, có bố mẹ nào mà không muốn con cái ở bên cạnh?”

“Bố thực sự có nỗi khổ bất đắc dĩ, bố để lại cho con một thứ đồ tốt, coi như là bù đắp cho con”.

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt lại, nhìn sang chiếc hộp kim loại đó.

Tiện tay mở ra.

Một luồng khí tức cường mạnh ập đến.

Nó lại đập dữ dội!

Phập! Phập! Phập!

“Vãi!”

“Là trái tim của chân long!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế cùng lên tiếng.

Lúc chiếc hộp sắt mở ra.

Trong một tòa nhà cực kỳ cổ xưa.

Mấy ông lão bỗng mở đôi mắt: “Khí tức của chân long!”

“Hai mươi năm trôi qua, cuối cùng khí tức của chân long lại xuất hiện rồi!”

“Ha ha ha, cơ hội của chúng ta đến rồi!”

“Uống long huyết, chúng ta nhất định có thể đột phá cảnh giới Vực Chủ rồi!”

“Không tiếc mọi giá, nhất định phải tìm được vị trí của long huyết!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Mấy bóng hình bay vút lên trời.



Diệp Bắc Minh nhìn trái tim đỏ tươi đó, hơi kinh ngạc: “Trái tim của chân long? Trái tim rời khỏi cơ thể vậy mà vẫn còn đập!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, cậu đúng là cực kỳ may mắn đến nghịch thiên!”

“Đừng đợi nữa, mau chóng nuốt chửng trái tim chân long này đi!”

“Nó có lợi cực lớn với cậu!”

Long Đế đố kỵ đến muốn chết: “Vãi, Diệp Bắc Minh, tại sao bản đế không có người bố lợi hại như vậy?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”

Không hề do dự, trực tiếp nuốt chửng.

Khoảnh khắc long huyết tiến vào cơ thể anh, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung.

“Ô!”

Hừ khó chịu một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh.
Chương 648: Tăng cấp võ thần

Một cảm giác xé gan xé phổi xông ngang đập dọc trong cơ thể!

Lúc này, kinh mạch, xương cốt, máu thịt của Diệp Bắc Minh đang giằng xé điên cuồng!

Anh cắn răng chịu đựng,

Nửa ngày sau, cơ thể của anh xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Vù!

Một luồng khí tức cường mạnh bùng nổ.

Diệp Bắc Minh không nhịn được tấn công ra một quyền, đánh lên bức tường của tầng chín mươi chín.

Phập!

Thiên Hạ Đệ Nhất các rung lên dữ dội!

“Có chuyện gì vậy?”

“Động đất hả?”

Mọi người trong Thiên Hạ Đệ Nhất các kinh hồn bạt vía.

Chu Hoàng nghiêm trọng nhìn về hướng tầng chín mươi chín: “Là anh ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khương Thứu đứng ở vị trí tầng chín mươi tám, khuôn mặt già nghiêm trọng nhìn cầu thang tầng chín mươi chín!

Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy chân nguyên trong cơ thể điên cuồng nổi lên, dường như đang sôi trào.

Vù!

Cảnh giới của anh từ võ đế sơ kỳ, trực tiếp tiến vào võ đế trung kỳ.

Vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đột phá!

Võ đế hậu kỳ!

Tiếp tục đột phá!

Võ đế hậu kỳ đỉnh phong!

“Đột phá tiếp cho tôi!”

Diệp Bắc Minh gầm thét lên một tiếng, đôi mắt tràn đầy tia máu vô tận.

Nhảy vọt tiến vào cảnh giới võ thần!

Sức mạnh của long huyết mới biến mất.

Cảnh giới cũng hoàn toàn ổn định vững chắc.

Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ kích động: “Vãi, long huyết lại cường mạnh như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Đột phá cảnh giới vẫn còn là nhẹ, đáng sợ nhất là cơ thể của cậu đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ khủng bố!”

“Sức mạnh của cậu, độ mạnh thân thể, tuyệt đối không chỉ tăng lên mấy lần!”

“Mà cậu vừa mới chỉ nuốt chửng long huyết, vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn”.

Sau này, cậu hoàn toàn luyện hóa long huyết trong cơ thể mình, chắc chắn nghịch thiên!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Vậy sao?”

Ầm!

Tấn công ra một quyền!

Thiên Hạ Đệ Nhất các rung lắc dữ dội!

Lại thêm một quyền!

Phập!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi cũng rất mong đợi hiệu quả sau khi hấp thụ toàn bộ tất cả long huyết!”

Cuối cùng.

Anh nghiêm mắt, nhìn sang mặt nạ và áo choàng màu đen.

Vẫy tay thu hết vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!



Lúc này, ở một nơi của Đại Lục Chân Võ.

“Khí tức của long huyết biến mất rồi?”

“Thế này là sao?”

“Chẳng lẽ có người đã hấp thụ long huyết?”

“Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Một ông lão tức giận gào thét: “Khí tức của long huyết mới xuất hiện có nửa ngày, làm sao có thể bị người khác hấp thụ được?”

“Dưới bầu trời không có người như vậy!”



Khương Thứu nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra khỏi cửa lớn tầng chín mươi chín, vẻ mặt cứng đờ: “Cậu chủ, cậu từ võ đế sơ kỳ tiến vào võ thần sơ kỳ rồi ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đúng thế”.

“Suýt!”

Khương Thứu hít khí lạnh.

Diệp Bắc Minh tiến vào tầng chín mươi chín chưa đến nửa ngày mà!

Vậy mà đã tăng một cảnh giới lớn!

Đúng là nghịch thiên!

Hai người đi một mạch xuống tầng chín mươi.

“Diệp Bắc Minh xuống rồi!”

“Đợi đã, cảnh giới của anh ta?”

“Vãi!”

“Võ thần sơ kỳ?”

“Mới nửa ngày, cậu nhóc này tăng một cảnh giới lớn?”

“Làm sao có thể!”

Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người, trố mắt há hốc miệng.

Lăng Vận Nhi cảm thấy hơi chóng mặt: “Anh Diệp, anh có được kỳ ngộ gì ở tầng chín mươi chín sao?”

Lăng Thiên Hùng quát một tiếng: “Vận Nhi, không được phép vô lễ với Diệp chủ!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao”.

Đột nhiên.

Chu Hoàng đi đến, chủ động cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, có muốn gia nhập nhà họ Chu không?”

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Không muốn”.

“Anh!”

Chu Hoàng ngẩn người, không ngờ Diệp Bắc Minh từ chối dứt khoát như vậy.

Các võ giả còn lại cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh!

Thậm chí có người nhắc nhở: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng không biết tốt xấu!”

“Nhà họ Chu là đại tộc thượng cổ của Đại Lục Chân Võ, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn gia nhập nhà họ Chu đấy!”

“Cậu từ chối làm gì? Mau đồng ý đi!”

Không thiếu võ giả đỏ cả con mắt.

Tràn đầy tia máu!

Vãi!

Cơ hội tốt như vậy, sao lại từ chối?

Chu Hoàng nở nụ cười: “Bây giờ thì sao? Tôi mời anh lần nữa, có gia nhập nhà họ Chu không”.

Diệp Bắc Minh quay người bỏ đi: “Không có hứng”.

Chu Hoàng thộn mặt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh giết Dạ Phong, đã gây ra tai họa to lớn!”

“Ngoại trừ nhà họ Chu tôi, Côn Luân Hư không có thế lực nào có thể bảo vệ anh!”

“Gia nhập nhà họ Chu, là lựa chọn duy nhất của anh!”

“Tôi thấy anh có thiên phú tu võ không tệ, mới nổi lòng yêu mến nhân tài, anh đừng không biết tốt xấu!”

Chữ cuối cùng vừa dứt.

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Trong lòng Chu Hoàng dâng lên chút thất vọng nho nhỏ.

Bao nhiêu năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên từ chối cô ta!

Kể cả là Dạ Phong, khi cô ta đưa ra yêu cầu, cũng chỉ có đồng ý!



Ở lối ra vào sơn cốc của Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Khương Thứu dừng lại: “Cậu chủ, tôi tiễn cậu đến đây thôi”.

“Dù sao, tôi vẫn là người canh giữ của Côn Luân Hư, không thể rời khỏi nơi này”.

“Nếu sau này cậu gặp rắc rối, có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, nhìn sang Khương Thứu: “Sau khi ông tiến vào cảnh giới Thánh Vương, có phải kinh mạch bị tổn thương không?”

Khương Thứu tỏ vẻ chấn kinh: “Cậu chủ, cậu… làm sao cậu biết?”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Trong tay có thêm mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Khương Thứu.

Trong tích tắc, toàn thân Khương Thứu run lên dữ dội: “Việc này… làm sao có thể?”

Kinh mạch tổn thương của ông ta lại được nối liền.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi có phương thuốc, ông điều phối theo dược liệu bên trên mà uống”.

“Có lẽ có thể hồi phục kinh mạch trong cơ thể ông”.
Chương 649: Cầu xin tha mạng

Khương Thứu cầm đơn thuốc, kích động đến toàn thân run lên.

Thụp một tiếng trưc tiếp quỳ xuống: “Cậu chủ, bố của cậu đã cứu tôi một lần!”

“Lần thứ hai cậu cứu tôi, ân tình này, như công ơn tái tạo!”

Khi Khương Thứu lại ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.

Rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất các, về đến sơn cốc.

Vừa đi được mười mấy kilomet, một giọng nói âm lạnh vang lên: “He he he, súc sinh, nếu tao là mày, thì cả đời sẽ trốn trong Thiên Hạ Đệ Nhất các không ra ngoài!”

“Vậy mà mày dám ra ngoài?”

Một bóng hình như quỷ mị chặn đường đi của Diệp Bắc Minh.

Lão Quỷ âm lạnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Ấy, mày tăng cấp rồi ư?”

Ông ta hơi chấn kinh: “Nửa ngày ngắn ngủi, đã từ võ đế tăng cấp đến cảnh giới võ thần?”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Đầu năm, đã có người vội vàng nộp mạng?”

“Kiếm Đoạn Long!”

Quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Liền sau đó.

Từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ma khí màu đen khủng bố!

Trong ma khí màu đen đó lại thấp thoáng ẩn hiện một con chân long gầm thét!

Lão Quỷ bị khí thế khủng bổ này làm kinh hãi ngẩn người!

Nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, đồng tử càng co mạnh lại: “Vãi, kiếm Long Đồ!”

“Kiếm Long Đồ ở trong tay mày?”

Lão Quỷ kích động cười dữ tợn: “Khà khà khà!”

“Súc sinh, đã như vậy, tao càng không thể để mày sống!”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Sao ông lại cho rằng ông có thể giết được tôi?”

Ầm!

Lão Quỷ còn chưa ra tay, Diệp Bắc Minh đã bước một bước xuất hiện trước ông ta.

Giơ kiếm Đoạn Long trong tay, đập mạnh xuống!

“Muốn chết hả!”

Khuôn mặt già của lão Quỷ sầm xuống, mở rộng năm ngón tay tóm về phía kiếm Đoạn Long: “Súc sinh, tao còn chưa ra tay, mày đã dám…”

“A!”

Còn chưa nói hết một câu, lão Quỷ đã kêu thảm một tiếng.

Một cánh tay bị nổ tung, máu tươi đầm đìa.

Diệp Bắc Minh dồn lực lên đầu gối, đập một cái lên lồng ngực của lão Quỷ.

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên.

Lão Quỷ cảm thấy lồng ngực cũng sắp nổ tung, lục phủ ngũ tạng đau rát.

Lăn lộn mấy chục mét dưới đất rồi mới dừng lại, nhếch nhác bò dậy: “Súc sinh, tao đã coi thường mày rồi!”

“Quả nhiên uy lực của Kiếm Long Đồ rất khủng bố, nếu không phải tao đang bị nội thương!”

“Thì có đến lượt mày ngang ngược trên đầu tao không?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười như chẳng việc gì: “Vậy sao?”

Anh vác kiếm Đoạn Long, từng bước từng bước đi đến như tử thần!

Lão Quỷ nheo mắt: “Súc sinh, mày phải biết rằng, ranh giới của cảnh giới, không phải mày có thể tùy tiện vượt qua!”

“Trước mặt Thánh Cảnh, cảnh giới dưới Thánh Cảnh đều là con kiến!”

Diệp Bắc Minh cong khóe miệng cười: “Thánh Cảnh? Cũng không phải tôi chưa từng giết”.

Lão Quỷ kinh hãi trong lòng: ‘Tên nhóc này từng giết Thánh Cảnh?’

“Không thể nào!’

Tên nhóc này chắc chắn đang dọa mình!

Lão Quỷ gầm thét một tiếng: “Súc sinh, đi chết đi!”

Trong lúc giơ tay lên, trong tay có một thêm thanh trường đao đen nhánh!

Đao khí màu đen nổi lên, sôi sục giống như giao long nổi lên mặt nước.

Mặt đất xung quanh bành bành mổ tung, đất đá bay loạn.

Diệp Bắc Minh không những không né tránh, ngược lại cầm kiếm Đoạn Long tấn công lên: “Ông rất thích chơi đao phải không?”

“Choang” một tiếng giòn tan.

Trường đao màu đen trực tiếp nổ nứt, hóa thành vô số mảnh vụn bay đi.

Kiếm Đoạn Long vẫn không dừng lại, kéo ra một đường kiếm khí màu đỏ máu hóa thành chân long.

Chém xuống cơ thể già nua của lão Quỷ!

Đồng tử của lão Quỷ co mạnh lại, quay người định bỏ chạy.

Ông ta sớm đã bị thương, tốc độ không còn nhanh.

Sau lưng vẫn vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Nhìn đi, Thánh Cảnh đấy!”

“Làm sao thế hả? Vừa nãy chẳng phải còn rất ra vẻ tự cao sao? Sao bây giờ lại quay người bỏ chạy thế hả!”

“Mày!”

Lão Quỷ tức giận quay đầu.

Phập!

Chân long màu máu đập lên lồng ngực của lão Quỷ, đánh ông ta bay đi.

Đan điền nổ tung trong không trung, rơi mạnh xuống đất như chó chết!

Lão Quỷ vừa ngẩng đầu, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người ông ta.

Cất giọng lạnh như băng: “Thánh Cảnh phải không?”

“Rắc” một tiếng, một cái chân của lão Quỷ trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu.

“A!”

Lão Quỷ kêu thảm thiết không ngừng: “Súc sinh…”

‘Rắc’, “Súc sinh phải không?”

‘Rắc’, “Ở đây mai phục tôi phải không?”

‘Rắc’, “Công tử nhà ông thiên hạ đệ nhất phải không?”

‘Rắc’, “Có một khuôn mặt đen thui thì ở đây tự xưng là quỷ phải không?”

‘Rắc’, “Có phải muốn sau khi mai phục tôi, sẽ đi giết người thân bạn bè của tôi phải không?”

Rắc! Rắc! Rắc!

Mỗi một lần Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống, trên người lão Quỷ lại có một miếng thịt hóa thành sương máu.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc!

“A!”

“Không… không có, tôi không có ý đó”.

Lão Quỷ sợ hãi lắc đầu: “Diệp công tử, cậu Diệp!”

“Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng…”

Cậu thiếu niên trước mặt, thực sự quá khủng bố!

Có còn là người không?

Bây giờ trong lòng lão Quỷ chỉ có một ý nghĩ, đó là cầu xin!

Hy vọng thanh niên khủng bố này có thể tha cho mình một mạng!

“Xin tha mạng phải không?”

Phập!
Chương 650: Trả ân tình

Chân dẫm xuống!

Cái đầu của lão Quỷ trực tiếp nổ tung!

“Suýt!”

Cách mấy trăm mét, Chu Hoàng nhìn thấy cảnh này không nhịn được hít khí lạnh.

Đồng tử điên cuồng co lại!

Cô ta còn định đợi sau khi Diệp Bắc Minh rơi vào nguy hiểm, cô ta sẽ ra tay tương trợ!

Không ngờ lão Quỷ lại thất bại!

Bị dẫm nổ tung đầu!

Tuy lão Quỷ bị thương, nhưng Diệp Bắc Minh cũng không đến mức có sức chiến đấu khủng bố thế chứ!

“Các người xem đủ chưa?”

Một giọng lạnh như băng vang lên.

Chu Hoàng kinh hãi, quay đầu nhìn theo bản năng.

Không biết Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau cô ta từ lúc nào.

Mới chỉ qua mấy giây thôi mà!

Tốc độ quá nhanh!

“Bảo vệ tiểu thư!”

Mấy người đàn ông trung niên quát lớn một tiếng.

Cảnh giới của bọn họ từ cảnh giới Hợp Nhất trung kỳ đến hậu kỳ.

Lúc này.

Đối diện với Diệp Bắc Minh võ thần sơ kỳ, lại có một cảm giác như đối diện với tử thần!

Lúc này, trong đôi mắt của Chu Hoàng đầy kinh sợ, cô ta nuốt nước miếng.

Vội vàng giải thích: “Diệp công tử, anh nghe tôi nói”.

“Chu Hoàng tôi tuyệt đối không có ác ý với anh!”

“Chỉ vì rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất các thì buộc phải đi qua con đường này, chúng tôi vừa rời khỏi thì nhìn thấy lão Quỷ chặn đường anh!”

“Bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời dừng ở đây!”

Sát ý của Diệp Bắc Minh dần giảm bớt.

Anh nhìn Chu Hoàng: “Hỏi thăm một chuyện, gia tộc đứng sau Dạ Phong có thực lực thế nào?”

Chu Hoàng rất thông minh, lập tức hiểu ý của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh lo lắng nhà họ Dạ sẽ báo thù sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh không lo lắng cho mình, mà lo cho những người bên cạnh.

Đôi mắt Chu Hoàng lóe lên: “Nhà họ Dạ là gia tộc truyền thừa từ thời đại thượng cổ, căn cơ, bối cảnh, thế lực đều vô cùng khủng bố!”

“Thậm chí, còn cường mạnh hơn nhà họ Chu một chút!”

Cô ta cười xinh đẹp, lại đưa ra lời đề nghị: “Đương nhiên, nếu anh Diệp gia nhập nhà họ Chu, tôi bảo đảm chuyện anh giết Dạ Phong sẽ không có bất kỳ hậu quả nào!”

Diệp Bắc Minh cười ngạo mạn: “Chỉ một gia tộc thượng cổ nhỏ bé, có thể làm gì được tôi?”

“Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ có thể tiêu diệt lực lượng của bọn họ!”

“Nếu bọn họ không gây chuyện với với tôi, chuyện này coi như bỏ qua!”

“Bọn họ dám đến gây chuyện với tôi, thì tiêu diệt sạch đi!”

Vừa dứt lời.

Cái gì!

Cơ thể mấy người Chu Hoàng run lên, tất cả ngẩn người.

Trong đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ kinh sợ!

Khoảnh khắc vừa nãy, Diệp Bắc Minh cho người ta cảm giác như tử thần giáng thế!

Dường như thanh niên này không hề bốc phét, mà đang nói sự thực!

Chu Hoàng nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh không đùa đấy chứ?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi lại: “Cô nhìn tôi giống như đang đùa sao?”

“Nhưng, tạm thời cần nhờ cô một việc!”

“Việc gì?”

Chu Hoàng hơi khó chịu.

Giọng điệu này của anh giống như đang nhờ vả sao?

Đối mắt đẹp chớp chai cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Anh Diệp, anh nói đi”.

Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo: “Giúp tôi giấu chuyện Dạ Phong đã chết, càng lâu càng tốt!”

Bây giờ anh vẫn chưa đủ sức mạnh đối kháng với gia tộc thượng cổ.

Không phải vì anh sợ gia tộc thượng cổ.

Mà anh lo sợ người bên cạnh anh gặp nguy hiểm!

Chu Hoàng trực tiếp đồng ý: “Không vấn đề”.

Chuyển giọng điệu: “Nhưng, tôi giúp anh Diệp lần này, anh Diệp cũng nợ tôi một ân tình phải không?”

“Tôi không thích nợ ân tình người khác, nợ ân tình của cô, bây giờ trả luôn đi”.

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp tóm cổ tay của Chu Hoàng.

“Bảo vệ tiểu thư!”

Mấy người đàn ông trung niên kinh ngạc.

Chu Hoàng không cảm thấy Diệp Bắc Minh cố ý, lập tức quát một tiếng: “Dừng tay!”

Mấy người đàn ông trung niên dừng lại.

Diệp Bắc Minh đã tóm chặt cổ tay của Chu Hoàng.

Lần đâu tiên Chu Hoàng tiếp xúc da thịt với đàn ông xa lạ, trái tim cô ta đập mạnh: “Anh Diệp, anh… anh muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh không nói gì!

Giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể của Chu Hoàng!

Sau đó đưa tay tóm về phía lồng ngực của Chu Hoàng!

Ấn lên trên một đỉnh núi.

“A!”

Chu Hoàng thét lên một tiếng.

Cơ thể giống như có dòng điện chạy qua, hai chân mềm nhũn, suýt đứng không vững.

Mấy người đàn ông trung niên kinh hãi ngẩn người!

Vãi!

Tên nhóc này gan to bằng trời!

Nhìn thấy bàn tay của Diệp Bắc Minh không ngừng lần mò sờ trên người Chu Hoàng, mấy người đều thộn mặt.

“Diệp Bắc Minh, cậu dám…”

Mấy người quát lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Chu Hoàng đỏ mặt, ánh mắt mơ màng.

Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua liên tục!

Hơi thở tựa hoa lan, cắn môi nói: “Tất cả… dừng tay… cho tôi, phù phù… dừng tay!”

“Không có… lệnh… của tôi, bất kỳ ai… cũng… không được phép… ngăn cản… anh… Diệp!”

Nhìn trạng thái của Chu Hoàng.

Ánh mắt của mấy người hơi quái dị!

Chẳng lẽ tiểu thứ có sở thích đặc biệt sao?

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.

Cuối cùng vỗ một cái lên mông của Chu Hoàng!

Bốp!

Một tiếng giòn tan!

Lực đàn hồi căng vừa đủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK