Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Tay súng bắn tỉa

Vương Như Yên nói thầm không ổn nhưng vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, cô ấy bắt lấy chiếc dù nhảy bên cạnh ném cho Diệp Bắc Minh.

Sau đó cô ấy cũng đeo một cái lên lưng rồi đá văng cửa máy bay trực thăng.

“Sư đệ, nhảy!”

Diệp Bắc Minh cũng nhìn thấy bom nên không hề do dự.

Hai người lần lượt nhảy ra khỏi cửa khoang máy bay trực thăng.

“Bùm!”

Ba giây vừa trôi qua, một tiếng nổ mạnh lập tức vang lên từ phía trên đầu, sóng khí tản ra hất bay hai người.

May mà họ đã nhảy ra khỏi máy bay, sau khi mở dù hai người chậm rãi rơi xuống.

“Là người của tổ chức Thiên Sát, họ đã bắt đầu”, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên đầy lạnh lùng, thoáng hiện sát ý: “Không cần biết là ai, treo thưởng giết sư đệ tôi thì đừng hòng được yên!”

Bỗng nhiên có một tia sáng trắng xẹt qua từ dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh nhìn về hướng đó, mặt chợt biến sắc, anh lớn tiếng nhắc nhở: “Sư tỷ, có tay súng bắn tỉa!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Hai tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn về phía Diệp Bắc Minh.

Viên đạn còn lại bắn về phía Vương Như Yên.

Diệp Bắc Minh đưa tay bắt lấy viên đạn, nhưng Vương Như Yên lại nguy hiểm.

Lúc này anh đang cách Vương Như Yên hơn mười mét, hoàn toàn không kịp chạy qua.

Hai người đang bay trên trời, chẳng khác nào bia ngắm sống.

“Thập sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh la lên.

Nhưng hình ảnh tiếp theo khiến anh kinh ngạc.

Vương Như Yên giơ tay lên, một phát bắt lấy viên đạn từ súng bắn tỉa ở trước mặt như đang lấy đồ từ trong túi ra.

"Thập sư tỷ, chị?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên, không ngờ Thập sư tỷ cũng giống mình!

Dùng tay bắt lấy viên đạn.

Chuyện này sao có thể?

“Sao nào, chỉ cho em làm Tông Sư võ đạo, chị không được phép à?”, Vương Như Yên nở nụ cười xinh đẹp nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ặc…”

Diệp Bắc Minh không thể tin được.

Giờ phút này, hai tay súng bắn tỉa ở bên dưới còn kinh ngạc hơn cả Diệp Bắc Minh.

Sau khi nhìn thấy số tiền thưởng một tỷ trên diễn đàn Thiên Sát, họ muốn giết chết Diệp Bắc Minh để nhận tiền thưởng.

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên lại là Tông Sư võ đạo.

“Chết tiệt! Đi mau”.

Một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp hét lên, anh ta còn ném luôn khẩu súng của mình, biến mất trong màn đêm như một con thỏ.

Người còn lại cũng quay đầu bỏ chạy.

Anh ta đi ngược hướng với tay súng bắn tỉa đầu tiên.

Hai người biết, một khi Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đáp xuống mặt đất sẽ lập tức đuổi giết họ.

Nếu họ chia nhau ra chạy, có lẽ một trong hai sẽ có một con đường sống!

Ở độ cao cách mặt hồ khoảng chừng một trăm mét, Diệp Bắc Minh nhìn Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, chị cẩn thận nhé, em đuổi theo chúng”.

Sau khi nói xong câu này, Diệp Bắc Minh cởi dù rồi rơi tự do xuống mặt hồ.

Đối với một người bình thường, dù rơi xuống mặt nước từ độ cao một trăm mét thì cũng không khác gì so với sàn bê tông.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại nhảy xuống, ở độ cao còn cách mặt nước khoảng năm mét, một luồng chân khí trào ra từ trong cơ thể anh rồi chậm rãi đổ xuống mặt nước.

“Soạt!”

Diệp Bắc Minh lao đi thật nhanh, đuổi theo một tay súng bắn tỉa trong số đó.

Vương Như Yên ở trên cao nhìn thấy tất cả, không nhịn được lên tiếng: “Thực lực của sư đệ ngày càng đáng sợ, chắc cậu ấy đã đạt tới cảnh giới đó rồi nhỉ?”

Tốc độ của tay súng bắn tỉa thứ nhất rất nhanh, anh ta rời khỏi phạm vi Long Hồ, chạy ra ngoài đường lớn.

“Chết tiệt! Cậu ta tới rồi!”

Tay bắn tỉa thứ nhất ngoái đầu lại nhìn, Diệp Bắc Minh đang ở trong rừng cây bên kia đường chuẩn bị xông ra: “Thằng nhóc này, thảo nào lại có người bỏ ra một tỷ tiền thưởng yêu cầu giết cậu ta”.

“Nhân vật đáng sợ thế này, đừng nói là một tỷ, dù là hai tỷ, Long Quốc có mấy người có thể nhận?”

Anh ta không kịp nghĩ nhiều, quay đầu bỏ chạy.

“Chỉ cần chạy vào trong đám đông, mình sẽ an toàn!”

“Mình không tin cậu ta có thể tìm được Bọ Cạp mình trong đám đông!”, trông Bọ Cạp rất bình tĩnh, anh ta là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp và cũng là sát thủ chuyên nghiệp.

Cho dù ám sát thất bại, anh ta cũng có thể trà trộn vào trong đám đông với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ cần trở thành một người bình thường, anh ta không tin Diệp Bắc Minh có thể bắt được anh ta.

“Tốt quá, phía trước có chợ đêm”, Bọ Cạp cười một tiếng, chạy vào trong một góc tối.

Khi Diệp Bắc Minh đuổi tới đây, dưới mặt đất chỉ còn lại một chiếc áo khoác.

“Chạy?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn về phía chợ đêm ở đằng trước, cười khẩy: “Mày trốn được à?”

Anh chắp hai tay sau lưng, đi vào chợ đêm như một sinh viên bình thường.

Lúc này ở một góc nào đó trong chợ đêm, Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến mỗi người đang bưng một bát đậu phụ thối.

Cả hai người họ đều mặc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, bó sát để lộ hình tam giác ngược.

Đôi chân đẹp nhìn thấy không sót gì.

Rất nhiều chàng trai trong chợ đêm không kìm được nhìn qua.

Còn có người đến gần, lịch sự cười hỏi: “Chị gái có thể cho xin số điện thoại không?”

“Tôi có bạn trai rồi”.

Hạ Nhược Tuyết lạnh nhạt đáp.

Chàng trai lúng túng cười, biết điều rời đi.

Tôn Thiến không nhịn được trợn mắt: “Nhược Tuyết à, cậu làm gì vậy, anh trai đó đẹp trai thế mà”.

“Sao cậu lại bảo mình đã có bạn trai?”

“Ai mà không biết mỹ nữ Hạ Nhược Tuyết cậu đã độc thân từ trong bụng mẹ suốt hai mươi ba năm rồi chứ”.

Hạ Nhược Tuyết cười: “Làm quý tộc độc thân tốt biết bao”.
Chương 32: Người cô ấy nhớ nhung

“Cậu cố chấp lắm nha, cần gì phải làm mình tủi thân thế? Hồi đại học có biết bao nhiêu đàn anh đẹp trai theo đuổi cậu, cậu đều từ chối hết, bảo mình đã có bạn trai, lãng phí thật đấy”, Tôn Thiến phàn nàn.

Ngoại hình của Hạ Nhược Tuyết không có gì để chê!

Tôn Thiến cũng là một mỹ nữ, đi một mình trên đường sẽ có người tới gần xin số điện thoại.

Nhưng khi đi cùng Hạ Nhược Tuyết, chưa từng có ai xin cô ta cả, tất cả đều đến xin số của Hạ Nhược Tuyết!

Thậm chí hồi đại học còn có người quản lý của công ty giải trí đến mời Hạ Nhược Tuyết ra mắt nhóm nhạc nữ!

Tiếc là tất cả đều bị cô ấy từ chối!

“Những người đó theo đuổi tớ đều không thật lòng”, Hạ Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôn Thiến tức giận hỏi: “Cậu còn nhớ nhung anh bạn cấp ba của mình đúng không?”

“Chẳng phải lúc trước cậu bảo nhà cậu ta có chuyện đau buồn, hình như cả nhà cậu ta đều đã bị giết rồi sao?”

“Nói không chừng cậu ta đã chết ở đâu đó rồi”.

“Tôn Thiến, cậu đừng nói lung tung!”, Hạ Nhược Tuyết nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, giọng điệu nặng nề hơn.

Tôn Thiến thấy vậy thì giật mình, vội vàng giải thích: “Nhược Tuyết yêu dấu của tớ ơi, tớ chỉ nói đùa thôi”.

“Sao cậu lại nghiêm túc thế, bỏ đi, tớ xin lỗi cậu”.

“Hôm nay tớ mời cậu ăn tôm hùm đất nhé?”

Hạ Nhược Tuyết cau mày, bỗng nhiên cô ấy dời mắt sang chỗ khác, phát hiện một bóng người quen thuộc trong đám đông.

Là cậu ấy?

Trái tim Hạ Nhược Tuyết chợt thắt lại, cô ấy hất Tôn Thiến ra.

Ngay cả bát đậu phụ thối trong tay cũng ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô ấy chạy từ từ đuổi theo bóng lưng quen thuộc kia.

“Nhược Tuyết, cậu làm gì vậy, tớ nói sai rồi, xin lỗi cậu, cậu đừng giận mà”, Tôn Thiến chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng ném đậu phụ thối chạy theo cô ấy.

“Là cậu ấy ư?”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”

“Bóng lưng quá giống! Dù đã qua năm năm nhưng vẫn giống y hệt!”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”, Hạ Nhược Tuyết đuổi theo sau, tim đập thình thịch như chú hươu con chạy lung tung.

Cô ấy hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy tới trước, đang định vỗ vai người trước mặt.

Người nọ đột nhiên quay đầu lại.

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt Diệp Bắc Minh, từ đầu anh đã cảm giác được bị người khác theo dõi, cứ tưởng là sát thủ tới đánh lén.

Anh vừa định quay đầu lại đánh cho đối phương trở tay không kịp, không ngờ lại là một cô gái!

“Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rồi!”

Hạ Nhược Tuyết kích động đến mức run rẩy.

“Cậu là… Hạ Nhược Tuyết?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người, cũng nhận ra cô gái trước mặt.

Bạn cùng bàn hồi cấp ba!

“Là… Là tớ đây!”, Hạ Nhược Tuyết nhất thời không biết để tay ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết ơi!”

Tôn Thiến há miệng thở phì phò, ngực phập phồng, chạy tới trước mặt hai người: “Cậu… Cậu… Phù phù… Cậu chạy đi đâu thế?”

“Tớ mệt muốn chết!”

“Tớ đâu có nói sai, cùng lắm thì thu hồi lại thôi”.

“Có lẽ người mà cậu nhớ nhung vẫn chưa chết”.

“Mặc dù ba mẹ và anh trai cậu ta đã bị giết, nhưng thi thể của cậu ta chưa tìm được mà phải không?”

“Ngộ nhỡ người ta còn sống thì sao?”, Tôn Thiến nói một hơi không ngừng nghỉ.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, người trong miệng cô gái này là anh?

Mặt Hạ Nhược Tuyết càng thêm đỏ bừng, cô ấy giẫm chân Tôn Thiến: “Cậu nói lung tung gì thế?”

“Người tớ nhớ nhung gì chứ?”

“Hả?”, Tôn Thiến ngơ ngác.

“Ai da, cậu đừng nói nữa”.

Hạ Nhược Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt, đứng giậm chân tại chỗ.

Tôn Thiến lập tức hiểu, kể cả khi đối mặt với anh lớp trên giỏi nhất trường đại học Trung Hải cũng bình tĩnh như thường.

Cô ấy chưa bao giờ lúng túng như vậy!

Hôm nay thái độ của Hạ Nhược Tuyết rất khác thường.

Cô ấy trông như một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt người đàn ông này.

Tôn Thiến thông minh cỡ nào, lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh, kinh ngạc hỏi: “À, anh là người đàn ông là Nhược Tuyết nhớ nhung đấy à?”

“Tôn Thiến, cậu nói bậy gì đó?”

Hạ Nhược Tuyết càng xấu hổ hơn.

Cô ấy véo bờ eo thon của Tôn Thiến.

“Ai da, chết người đấy”, Tôn Thiến vội vàng xin tha.

Hạ Nhược Tuyết vừa véo Tôn Thiến vừa quan sát nét mặt của Diệp Bắc Minh, để xem anh có phản ứng gì.

Chỉ tiếc trông Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, Hạ Nhược Tuyết rất thất vọng.

“Cậu… Mấy năm năm cậu đã đi đâu vậy?”, Hạ Nhược Tuyết thả tay ra, nhìn Diệp Bắc Minh: “Tớ… Mọi người đã tìm cậu lâu lắm đấy”.

“Với thành tích của cậu rõ ràng có thể thi đỗ trường đại học Trung Hải, tại sao cậu lại không đi học nữa?”

Sau khi biết Diệp Bắc Minh điền nguyện vọng là trường đại học Trung Hải.

Hạ Nhược Tuyết đã sửa nguyện vọng của mình để vào trường đại học Trung Hải.

Đáng tiếc cô ấy đợi từ năm nhất đến năm tư, đến bây giờ tốt nghiệp cũng chưa gặp Diệp Bắc Minh một lần nào.

“Nhà tớ xảy ra chuyện, giống như cô ấy vừa nói”.

Diệp Bắc Minh chỉ vào Tôn Thiến.

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đáp lời: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý làm cậu nhớ lại những chuyện này”.

“Cậu đã tìm được hung thủ giết ba mẹ và anh trai cậu chưa?”

Diệp Bắc Minh im lặng một lúc mới trả lời: “Vẫn chưa tìm được”.

“Vậy là cậu đã tìm kiếm hung thủ suốt năm năm sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi.

“Cứ cho là vậy đi”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Hạ Nhược Tuyết nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, cảm thấy rất đau lòng.

Năm đó chàng trai này vô cùng xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy.

Mọi người cứ tưởng Diệp Bắc Minh sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nào ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra thảm kịch bị sát hại cả gia đình, Hạ Nhược Tuyết đã từng khóc rất lâu vì chuyện đó.
Chương 33: Nữ thần chủ động

“Bây giờ trở về là tốt rồi, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”, Hạ Nhược Tuyết cười nhẹ, cố gắng không làm Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện trước đây.

“Đời người còn rất dài, nếu cậu vẫn muốn đi học thì có thể tham gia thi xã hội”.

“Cũng có thể học đại học”.

“Cùng lắm thì đi học lại vài năm, sau này vẫn có thể trở nên tài giỏi”.

Cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu đến Kim Lăng để đi chơi à?”

“Nơi này có rất nhiều món ăn vặt, hay là tớ dẫn cậu đi ăn nhé?”

“Tớ mời!”

“Cậu có chỗ qua đêm chưa?”

“Nếu chưa có thì để tớ sắp xếp cho cậu nhé?”

“Tôn Thiến, tối nay tớ ngủ với cậu, cậu ấy ngủ ở phòng tớ”, Hạ Nhược Tuyết líu ríu như một chú chim sơn ca.

“Hả… À à à, được”, Tôn Thiến hơi choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

Trời ạ.

Nhược Tuyết cư xử như thế này bao giờ?

Chủ động mời người khác ăn cơm?

Tối còn dẫn về ngủ chung? Ngủ ở phòng cô ấy?

Những nam sinh khác ngay cả số điện thoại của cô ấy cũng không có kìa!

Đây chắc chắn là người cô ấy thích!

Đẹp trai đấy, dáng người cũng không tệ, dáng vẻ lạnh lùng trông rất ngầu! Tôn Thiến nghĩ thầm.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu, trả lời: “Không cần, tớ đến đây để tìm người”.

“Tìm người, cậu có hẹn với ai à?”

Vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Hạ Nhược Tuyết.

Nơi này là chợ đêm, một con phố ăn vặt.

Buổi tối đến đây không phải bạn thân thì là người yêu!

Diệp Bắc Minh có hẹn với người khác, còn tới phố ăn vặt?

Phải chăng là bạn gái của cậu ấy?

Nghĩ tới đây, mặt Hạ Nhược Tuyết hơi trắng bệch.

Tôn Thiến nhìn ra cảm xúc của Hạ Nhược Tuyết, hơi tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là điều mà người làm sao?”

“Nhược Tuyết vì anh mà không quen một người bạn trai nào suốt bốn năm đại học”.

“Thậm chí còn không tiếp xúc với người khác phái!”

“Anh mất tích năm năm, không có một chút tin tức nào thì cũng thôi, thế mà còn có bạn gái?”

“Còn chạy tới trước mặt Nhược Tuyết của chúng tôi hẹn hò?”

“Đàn ông kiểu gì vậy?”

Tôn Thiến chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh.

“Bạn gái gì cơ?”

Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu, anh lắc đầu: “Tôi đến tìm người, không phải tìm bạn gái”.

“Không phải bạn gái à”, Tôn Thiến hơi xấu hổ: “Khụ khụ… Do tôi kích động, do tôi kích động, các anh tiếp tục đi”.

“Xin lỗi, xin lỗi”.

Cô ta cảm thấy rất mất mặt, tự động tránh sang một bên.

Tôn Thiến thề sau này sẽ không làm trò cười nữa.

Nhược Tuyết cũng rất vui, lại nở nụ cười, chỉ cần Diệp Bắc Minh chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có cơ hội: “Ặc, bạn cậu đâu?”

“Ừm, không biết chạy đi đâu rồi, cứ tìm trước đã”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi trả lời.

Con phố chợ đêm này dài khoảng mấy trăm mét.

Anh có thể cảm nhận được tay súng bắn tỉa kia đang ở trong đám đông.

Nhưng vị trí cụ thể lại không biết.

Đối phương cũng không dám mạo hiểm rời khỏi chợ đêm, nếu anh ta rời đi một mình thì Diệp Bắc Minh có thể cảm giác được đầu tiên.

Vậy nên Bọ Cạp đang lợi dụng đám đông trong chợ đêm để yểm trợ cho mình.

“Được rồi, để tớ dẫn cậu đi dạo, tớ quen với nơi này lắm”, Hạ Nhược Tuyết cười tươi như hoa.

Cô ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi dạo và giới thiệu con phố ăn vặt.

Còn nói mình đang học đại học ở thành phố Trung Hải.

Chia sẻ những điều thú vị trong cuộc sống đại học.

“Chậc chậc chậc, lần đầu tiên tớ phát hiện Nhược Tuyết là người lắm lời”, Tôn Thiến đi ở phía sau nói không ngừng nghỉ.

Nữ thần lạnh lùng cũng có thể biến thành bé thỏ trắng khi ở trước mặt người mình thích.

“Haiz, nếu những người đó nhìn thấy Nhược Tuyết đối xử với một người đàn ông kiểu này”.

“Họ sẽ ghen tị chết đấy!”

Tôn Thiến che miệng cười trộm.

Diệp Bắc Minh tập trung vào cả hai việc, vừa nghe Hạ Nhược Tuyết nói, vừa âm thầm tìm kiếm tung tích của Bọ Cạp.

Bỗng nhiên ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, anh nhìn về một hướng nào đó.

“Ơ!”

Hạ Nhược Tuyết chú ý tới ánh mắt của Diệp Bắc Minh, không ngờ anh lại đang nhìn một tiệm mì.

Cô ấy hiểu nhầm, tưởng Diệp Bắc Minh đói bụng nên muốn ăn mì.

“Mì của tiệm này cũng ngon lắm, tớ thường ăn ở đây”.

“Để tớ mời cậu nhé”.

“Đúng rồi, món ngon nhất của tiệm họ mì Dương Xuân”.

Hạ Nhược Tuyết giới thiệu, đi tới trước tiệm mì cười gọi: “Dì ơi, cho cháu ba bát mì Dương Xuân thêm trứng gà ạ”.

“Là Nhược Tuyết à, sao hôm nay cháu lại dẫn theo nam sinh thế, là bạn trai cháu à?”, dì bán mì cười: “Chàng trai này trông cũng được đấy”.

“Dì đừng nói lung tung, chúng cháu là bạn học thôi ạ”, Hạ Nhược Tuyết xấu hổ cúi đầu, khoé mắt nhìn lén Diệp Bắc Minh.

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào trong quán.

Trong góc tiệm có một thanh niên đang ngồi.

Anh ta bưng bát mì, vừa lướt điện thoại vừa ăn mì.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

Thanh niên kia toát mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ nó, có khi nào đã phát hiện mình không? Sao có thể? Sao cậu ta có thể phát hiện ra mình? Mình nguỵ trang tốt như thế, nhìn thế nào cũng thấy giống một sinh viên bình thường mà”.

Diệp Bắc Minh đứng đó không nhúc nhích.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.
Chương 34: Diệp Bắc Minh, tớ thích cậu

Diệp Bắc Minh chỉ bình tĩnh đứng đó.

“Mì xong rồi”.

Dì bán mì múc mì ra bát.

“Bắc Minh, vào ngồi đi”, Hạ Nhược Tuyết vẫy tay với Diệp Bắc Minh, bưng bát mì đi tới trước bàn chỉ cách Bọ Cạp khoảng ba mét.

“Đờ mờ!”

Bọ Cạp đột nhiên mắng, anh ta biết mình bị chơi xỏ: “Diệp Bắc Minh, mày cố ý doạ bố mày đúng không?”

“Mày tưởng bố mày sợ à?”

Bọ Cạp đập bàn đứng dậy, tốc độ cực nhanh, đạp vào tường rồi xông qua.

“Á!”

Hạ Nhược Tuyết sợ hãi la lên, một con dao kề bên cổ cô ấy: “Cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ giết cô gái này”. Bọ Cạp nói với vẻ mặt dữ tợn.

Đối mặt với một vị Tông Sư võ đạo, anh ta không hề ôm tâm lý may mắn.

Chỉ khi bắt Hạ Nhược Tuyết làm con tin, anh ta mới có cơ hội sống!

“Á!”

Các sinh viên trong tiệm mì thấy Hạ Nhược Tuyết bị bắt cóc thì điên cuồng bỏ chạy.

Còn có người lấy điện thoại báo cảnh sát.

Một số cô gái sợ quá khóc thành tiếng, ngã ngồi xuống đất.

“Nhược Tuyết…”

Tôn Thiến sợ hãi đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, chưa gặp tình huống này bao giờ.

Hạ Nhược Tuyết cũng rất sợ hãi, người run nhè nhẹ.

Cô ấy có thể cảm nhận được cảm giác lạnh từ con dao, chỉ cần người đàn ông này hạ dao xuống, cô ấy sẽ chết!

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói, nhìn Bọ Cạp: “Tao cho mày một cơ hội, trả lời tao mấy vấn đề, tao sẽ tha cho mày một mạng”.

“Ha ha ha!”

Bọ Cạp cười như điên: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ Bọ Cạp tao là ai?”

“Tao là sát thủ hàng đầu mà có thể bị mày đe doạ à?”

“Cô gái này quan trọng với mày lắm đúng không?”

“Tao có thể nhìn ra cô ta rất thích mày”.

“Chẳng lẽ mày muốn nhìn cô ta cứ thế mà lụi tàn sao?”

Bọ Cạp nói, tàn nhẫn điên cuồng rạch một phát.

Chiếc cổ yếu ớt của Hạ Nhược Tuyết bị rạch một đường, máu lập tức chảy ra.

Thấy mà phát khiếp.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến che miệng, sợ tới mức rơm rớm nước mắt.

“Ưm…”

Hạ Nhược Tuyết cảm thấy rất đau, tuy không tổn thương đến mạch máu, chỉ bị rách da.

Nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi chết chóc!

“Mình sắp chết rồi ư? Được rồi, dù có chết, được nhìn thấy Bắc Minh trước khi chết thì mình cũng thoả mãn”, Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng nghĩ.

Cô ấy cắn môi đỏ, lấy hết can đảm lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, tớ thích cậu!”

“Gì cơ?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Hạ Nhược Tuyết tiếp tục la lớn: “Tớ thích cậu, tớ đã thích cậu từ hồi cấp ba”.

“Tớ không biết cậu có quan hệ gì với người này, cũng không biết bây giờ cậu có thân phận gì!”

“Nhưng tớ vẫn thích cậu!”

“Cậu đừng để bị anh ta uy hiếp, cậu đi đi, đi nhanh lên, mặc kệ tớ!”, Hạ Nhược Tuyết kích động, đã chuẩn bị sẵn sàng chết.

Cô ấy há miệng cắn vào cổ tay Bọ Cạp.

“Á!”

Bọ Cạp cảm thấy đau dữ dội, anh ta nổi giận hét lên: “Con điên này, nếu mày muốn chết thì tao chiều mày!”

Con dao trong tay Bọ Cạp cắt mạnh qua cổ Hạ Nhược Tuyết.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh di chuyển!

Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, nhanh hơn cả Bọ Cạp.

Mọi người chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Bắc Minh đã cầm lấy một chiếc đũa ném đi.

“Phụt!”

Tay cầm dao của Bọ Cạp lập tức bị chiếc đũa đâm trúng, một tiếng “keng” giòn giã vang lên, con dao rơi xuống đất.

“Á!”

Bọ Cạp đau suýt ngất xỉu.

Hạ Nhược Tuyết tìm được cơ hội giẫm lên mu bàn chân của Bọ Cạp.

“Con khốn này, mày đi chết đi!”, Bọ Cạp vô cùng tức giận, anh ta quyết định dù có chết cũng phải kéo Hạ Nhược Tuyết theo làm đệm lưng.

“Ầm!”

Bọ Cạp đấm một phát vào lưng Hạ Nhược Tuyết.

“Phụt!”

Hạ Nhược Tuyết như bị xe đâm, hộc ra một búng máu.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi tới kéo Hạ Nhược Tuyết về phía mình.

“Vèo!”

Một chiếc đũa khác trong tay anh bay ra đâm xuyên đầu Bọ Cạp.

Bọ Cạp ngã phịch xuống đất, mắt trợn trừng.

Vua bắn tỉa, vua sát thủ Bọ Cạp cứ thế đã chết!

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào lòng, cúi đầu nhìn cô ấy.

Mặt cô ấy trở nên tái nhợt, môi cũng không còn chút máu.

Trên khuôn mặt mịn màng có một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run.

Hạ Nhược Tuyết rất đau nhưng không thể hiện ra ngoài, dù có chết, cô ấy cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho Diệp Bắc Minh.

“Diệp… Bắc Minh, tớ đau quá…”, Hạ Nhược Tuyết rì rầm.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến chạy tới, ngồi quỳ xuống đất như chú vịt, không ngừng khóc thút thít.

“Hu hu, cậu không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu”.

“Tớ báo cảnh sát rồi, còn gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ tới ngay, cậu sẽ không sao đâu”, Tôn Thiến nắm lấy tay Hạ Nhược Tuyết.

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh quát lớn.

“Anh quát tôi làm gì?”, Tôn Thiến tức giận nhìn Diệp Bắc Minh, nắm tay trắng nõn đấm liên tục vào vai anh như mưa: “Nếu không phải do anh thì sao Nhược Tuyết có thể như vậy?”

“Do anh! Lỗi do anh hết!”

“Nếu anh đã biến mất thì còn trở về làm gì?”

“Nhược Tuyết đang yên đang lành, bây giờ lại thành ra thế này, chẳng lẽ kiếp trước cậu ấy thiếu nợ anh à?”

“Nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Thiến tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Diệp Bắc Minh để mặc cho Tôn Thiến đấm vào vai mình, không có ý định đánh trả.

Nếu là người bình thường thì đã bị anh giết chết từ lâu!

“Cô ấy sẽ không chết”.
Chương 35: Hung thủ giết người

Diệp Bắc Minh chỉ nói một câu rồi đặt Hạ Nhược Tuyết nằm xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp ngọc.

Sau khi anh mở hộp ra, Tôn Thiến lập tức kinh ngạc.

Nhìn kĩ lại thì thấy là một hộp ngân châm nhỏ như sợi tóc.

“Gãy ba cái xương sườn, gan và lách bị tổn thương, đã chảy máu”.

“Nhịp tim chậm, có nguy hiểm đến tính mạng”, Diệp Bắc Minh chẩn đoán tình hình của Hạ Nhược Tuyết, sau đó lấy ngân châm ra: “Vấn đề không lớn, có thể cứu”.

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, liên tục đâm vài châm vào người Hạ Nhược Tuyết.

Sau đó anh lấy một viên thuốc ra chuẩn bị đút cho cô ấy.

“Dừng tay! Thả cô gái đó ra!”

Khi Diệp Bắc Minh đang cứu người, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng ra lệnh.

Một nhóm cảnh sát xuất hiện, họ mặc đồng phục và cầm súng trên tay.

Người lên tiếng là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu.

Vóc dáng uyển chuyển, mềm mại, tư thế hiên ngang với khuôn mặt đẹp như diễn viên.

“Cảnh sát, là anh ta giết người ở đây!”

Một sinh viên chỉ vào Diệp Bắc Minh tố giác.

Nhóm cảnh sát nhìn qua, thi thể Bọ Cạp nằm dưới đất, đầu cắm một chiếc đũa!

Đã chết!

“Tạch tạch tạch!”

Trong nháy mắt, súng trong tay tất cả cảnh sát đều nhắm vào Diệp Bắc Minh.

“Dừng tay!”

“Vỡ đầu bây giờ!”

“Nằm xuống!”

Nữ cảnh sát quát, súng lục nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh: “Nếu anh dám làm cô gái này bị thương, tôi sẽ bắn vỡ đầu anh ngay!”

“Vương Kiêm Hà, nếu cô dám bắn sư đệ tôi, tôi sẽ xé xác cô ra đấy!”, bỗng một tiếng cảnh cáo đầy ngang ngược vang lên.

Vương Như Yên sải bước đi tới, tốc độ của cô ấy rất nhanh.

Sau khi rời khỏi Long Hồ, cô ấy lập tức đuổi theo.

Không ngờ vẫn chậm một bước!

“Vương Như Yên!”

Đôi mắt đẹp của Vương Kiêm Hà trở nên lạnh lẽo, cô ta nhận ra người này là chị họ của mình.

“Tôi đang truy bắt hung thủ giết người, chị muốn nhúng tay vào à?”, Vương Kiêm Hà không sợ Vương Như Yên.

Vương Như Yên cười khẩy: “Nực cười, sao sư đệ tôi có thể là hung thủ giết người?”

“Sư đệ, mặc kệ cô ta, em tiếp tục cứu người đi!”

“Nếu cô ta dám nhúc nhích, chị bảo đảm cô ta sẽ chết trước khi nổ súng”.

Mọi người xung quanh kinh ngạc, người phụ nữ này là ai?

Thật ngông cuồng!

Dám uy hiếp cả cảnh sát!

“Vâng, Thập sư tỷ”, Diệp Bắc Minh trả lời, sau đó tập trung tinh thần cứu người.

Vương Kiêm Hà chĩa súng vào Vương Như Yên: “Vương Như Yên, chị có biết mình đang làm gì không?”

“Đây là Kim Lăng chứ không phải Giang Nam của chị!”

“Bất luận là Kim Lăng hay Giang Nam, cả đời này Vương Như Yên tôi làm việc không cần giải thích với bất cứ kẻ nào!”, Vương Như Yên cười ngạo mạn: “Vương Kiêm Hà, cô đừng lấy thứ này chĩa vào tôi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.

“Chị!”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Kiêm Hà tràn đầy phẫn nộ, cô ta biết Vương Như Yên nói không sai.

Người chị họ này rất đáng sợ, ngay cả cô ta cũng phải kiêng dè đối phương ba phần!

Vương Như Yên thản nhiên bảo: “Đúng rồi, nể mặt người nhà họ Vương, tôi nhắc nhở cô một câu”.

“Người mà sư đệ tôi giết là một sát thủ, anh ta đến để ám sát sư đệ tôi!”

“Gì cơ?”

Vương Kiêm Hà ngạc nhiên, vội vàng cho người đi điều tra.

Mấy tên cảnh sát tới gần tháo mặt nạ da người từ trên mặt Bọ Cạp xuống.

Nhóm cảnh sát kinh ngạc thốt lên: “Là vua sát thủ Bọ Cạp!”

“Sao lại là anh ta?”

“Đây là một trong những tội phạm truy nã hàng đầu của Long Quốc!”

“Giết chết Bọ Cạp sẽ nhận được tiền thưởng năm triệu!”

Mấy tên cảnh sát rất phấn khích.

Họ quay đầu lại nhìn về phía Vương Kiêm Hà: “Đội trưởng, là Bọ Cạp!”

“Chúng ta lập công rồi!”

Vương Kiêm Hà đi qua, cúi đầu nhìn, đúng là vua sát thủ Bọ Cạp.

Cô ta lặng lẽ cất súng, cho người đi giăng dây cảnh báo, sau đó tìm vài nhân chứng ghi lời khai.

Bỗng nhiên.

“Ai đã giết con trai tao?”

Ở cuối đường đột nhiên vang lên tiếng hét của một người phụ nữ, giọng khàn hàm chứa sự tàn nhẫn và sát khí.

Ngay sau đó, hai bên đường phố trong chợ đêm xuất hiện mấy trăm người.

Họ di chuyển rất đều và có trật tự, tạo thành bức tường người lấn vào từ hai bên đường.

Khí thế ấy khiến người ta nghẹt thở!

Ngay cả những cảnh sát kia cũng giật nảy mình.

Tất cả cảnh sát đều tái mặt.

“Là người nhà họ Giả!”

“Hoa Tam Nương!”

Những tên cảnh sát kia tái mặt, không thể không lùi lại.

Đi đằng trước là một người phụ nữ mập mạp, trông bà ta như một con lợn da trắng.

Bà ta ăn mặc đẹp đẽ.

Đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Diệp Bắc Minh từng thấy những anh chàng công tử bột trong sơn trang Long Hồ thấp thỏm lo sợ đi theo sau lưng Hoa Tam Nương.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, họ chỉ vào anh: “Chính cậu ta đã giết Giả Thành Húc!”

“Soạt!”

Hoa Tam Nương nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Là mày đã giết con trai tao, mày thật to gan!”

Nửa tiếng trước, thi thể của con trai Giả Thành Húc được đưa tới trước mặt Hoa Tam Nương.

Hung thủ đang ở trước mặt, Hoa Tam Nương tàn nhẫn ra lệnh: “Giết nó! Không cần giữ lại thi thể, chặt thành nhiều mảnh nhỏ cho tao!”

Một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Nhóm cảnh sát Kim Lăng hoàn toàn không dám lên tiếng, mặt mày ai cũng trắng bệch.

“Đợi đã!”

Vương Kiêm Hà bước tới nhìn Hoa Tam Nương, hít sâu một hơi: “Hoa Tam Nương, bà muốn làm gì?”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!”

“Cảnh sát chúng tôi đang ở đây, bất kể người này có giết con trai bà hay không, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng!”

“Vương Kiêm Hà, cô cút ngay cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK