Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 671: Chẳng lẽ có thù hận gì sao?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Dì Nguyệt, thật sự không cần đâu".

"Cháu đã bái một vị Vua tàn sát làm sư phụ rồi, không cần tìm thêm một vị sư phụ giỏi về giết chóc nữa!"

"Hơn nữa, cháu đã hoàn toàn lĩnh ngộ đạo tàn sát rồi".

Lãnh Nguyệt căn bản không tin.

Bà ấy dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh nhi, cháu còn trẻ nên không biết người giỏi còn có người giỏi hơn!"

"Sư phụ Vua tàn sát kia của cháu tuyệt đối không khủng bố bằng vị kia của Thanh Huyền Tông!"

"Dì sẽ dẫn cháu đi gặp người được gọi là Sát chủ, thực lực còn ở trên dì!"

"Nếu cháu có thể bái nhập môn hạ của người đó thì mới có thể phát huy được đạo tàn sát đến mức tốt nhất!"

"Đi thôi, mau đi Sát phong với dì!"

Lãnh Nguyệt thúc giục.

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sát phong?"

Lãnh Nguyệt lúc này mới giải thích: "Dì đúng là ngớ ngẩn, lại quên nói cho cháu".

"Thanh Huyền Tông cực kỳ rộng lớn, không bàn về ngoại môn, nội môn có 108 đỉnh núi".

"Mỗi một đỉnh núi đều có một vị phong chủ!"

"Ví dụ như: Kiếm phong, Đao phong, Thương phong, Quyền phong... vân vân".

"Tên như ý nghĩa, chính là lấy kiếm, đao thương và các binh khí khác để tu hành!"

"Ngoài ra còn có Đan phong, chủ yếu là bồi dưỡng luyện đan sư".

"Còn có Dược phong học tập y thuật trị bệnh cứu người".

"Còn có Thú phong, là nơi một số người chuyên môn đi học tập ngự thú!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Ngự thú?"

Lãnh Nguyệt nhìn anh một cái: "Sao vậy? Chẳng lẽ cháu còn cảm thấy hứng thú với ngự thú?"

"Ngự thú học rất khó, nhưng lại vô cùng cường đại!"

"Ngự thú sư đứng đầu có thể đồng thời điều khiển trên trăm con ma thú giết địch, dễ dàng giết chết võ giả cùng cấp chỉ trong nháy mắt!"

"Thú phong có một vị thái thượng trưởng lão vô cùng thần bí, ngay cả dì cũng không gặp được nhiều lần".

"Nhưng mà dì nghe nói ông ta có thể điều khiển một ngàn con ma thú trở lên, ngay cả dì cũng phải nhượng bộ lui binh!"

Một ngàn con ma thú?

Nghe thấy con số đó, Diệp Bắc Minh suýt nữa cười ra tiếng.

Anh đã điều khiển được cả chục ngàn con ma thú, tạo ra thú triều khủng bố rồi!

Nếu Lãnh Nguyệt biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì đây?

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích!

Đây là con át chủ bài của anh, anh không muốn tuỳ tiện tiết lộ!

Dưới sự kiên trì của Lãnh Nguyệt.

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh và Lãnh Nguyệt đã đi tới Sát phong.

Quả nhiên khí tức giết chóc ở nơi này cực kỳ nồng đậm, cho dù là một gốc cây cây cỏ, một tảng đá ven đường cũng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng!

Trên Sát phong đã có mấy trăm người tụ tập, đồng loạt quỳ gối trước một cánh cửa đá lớn.

"Là Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, sao bà ấy lại đến đây?"

"Người trẻ tuổi bên cạnh Bà ấy là ai? Sao lại tới đây cùng với Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ là con cháu của bà ấy?"

Mọi người lập tức phát hiện ra Lãnh Nguyệt.

Ai nấy đều hành lễ!

Lãnh Nguyệt không nhìn mọi người.

Bà ấy dẫn Diệp Bắc Minh đi đến trước cửa đá: "Sát chủ, đây là con cháu một người bạn của tôi, tên là Diệp Bắc Minh!"

"Cậu ấy cũng đi theo đạo tàn sát, hy vọng bà có thể nể mặt tôi, nhận cậu ấy làm đệ tử!"

Bên trong cửa đá truyền đến giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ: "Lãnh Nguyệt, bà cho rằng chỗ của tôi là nơi nào?"

"Bà bảo tôi nhận cậu ta là tôi phải nhận cậu ta sao?"

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ!

Sát chủ lại là phụ nữ?

Lãnh Nguyệt không thay đổi sắc mặt: "Sát chủ, bà có thể ra điều kiện!"

"Ha ha ha ha!"

Sát chủ nở nụ cười: "Được, nếu bà đã giúp cậu ta cầu xin tôi, vậy thì phải quỳ xuống mới tính là có thành ý đi?"

"Bà nói cái gì?"

Sắc mặt Lãnh Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Mấy trăm đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh cũng đều có vẻ mặt khiếp sợ!

Sát chủ và Lãnh Nguyệt đều là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông.

Nhưng cuộc đối thoại của hai người lại tràn ngập mùi thuốc súng!

Chẳng lẽ có thù hận gì sao?

Một nam đệ tử thấp giọng mở miệng: "Mấy người đã nghe nói chưa, trước kia Lãnh trưởng lão và Sát trưởng lão từng có xích mích vì một người đàn ông đấy!"

"Hình như trước kia hai người đó còn là tình địch nữa!"

"Trời, tình địch ư?"

"Thú vị như vậy sao?"

"Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Một vài đệ tử có lòng hóng hớt rất mạnh xích lại gần.

Mặc dù giọng nói của những người này rất nhỏ, nhưng có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, Diệp Bắc Minh đều nghe thấy được.

Lãnh Nguyệt trầm mặc một lát, cắn răng: "Sát chủ, chỉ cần tôi quỳ, bà sẽ nhận cậu ấy đúng không?"

Sát chủ cười lạnh một tiếng: "Ha ha, bà biết tính cách của tôi mà, nói một không hai!"

"Ngoài ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi!"

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử".

"Hơn nữa, tôi còn có thể dùng trái tim võ đạo để thề, có thể dùng hết sức để dạy dỗ cậu ta".

"Nhưng mà cậu ta có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của cậu ta rồi".

"Được!"

Lãnh Nguyệt nói rõ ràng lưu loát: "Tôi quỳ!"

Chỉ cần có thể để Diệp Bắc Minh học được đạo tàn sát, bảo bà ấy quỳ xuống thì sao chứ?

Bà ấy cong hai gối chuẩn bị quỳ xuống.

Đột nhiên.

Một đôi tay bắt lấy bả vai của Lãnh Nguyệt, không để bà ấy quỳ xuống mà trực tiếp ngăn bà ấy lại.

Lãnh Nguyệt quát lớn một tiếng: "Minh nhi, cháu làm gì thế?"

Diệp Bắc Minh lại lắc lắc đầu: "Dì Nguyệt, nếu vì để cháu có thể học tập đạo tàn sát chó má gì đó với Sát chủ này".

"Bởi vậy mà bắt dì phải quỳ xuống, cháu thà không học còn hơn!"

"Chúng ta đi thôi!"

"Cái gì?"

Lãnh Nguyệt sửng sốt.

Ầm!

Cùng lúc đó, cửa đá phát ra một tiếng nổ, ầm ầm mở ra: "Tên kia, cậu nói cái gì?"

Ầm!

Một sát ý khủng bố bộc phát ra từ trong cửa đá.
Chương 672: Đây không phải là Sát sư phụ sao?

Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ Sát phong đã giảm xuống dưới điểm đóng băng.

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà run rẩy, cứ như đang đặt mình trong Địa Ngục Cửu U vậy!

Một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, cậu lặp lại lần nữa!"

Diệp Bắc Minh căn bản không thèm để ý đến cơn giận của cô ta: "Tôi! Nói! Là! Đạo! Tàn! Sát! Của! Bà! Là! Thứ! Chó! Má!"

"Chỉ bằng một chút sát ý này của bà mà còn muốn bắt dì Nguyệt của tôi quỳ xuống cầu xin bà ư?"

"Không bằng bà quỳ xuống cầu xin tôi, để tôi dạy bà đạo tàn sát của tôi?"

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống đất một cái thật mạnh.

Trong phút chốc!

Một luồng sát khí kinh thiên bộc phát ra từ trong cơ thể của anh.

Ầm!

Cả trời đất cũng phải ảm đạm mất màu, ngay cả bầu trời trên không trung của Sát phong cũng biến thành màu đỏ như máu.

Sau lưng Diệp Bắc Minh, một con rồng máu lao lên không, rít gào một tiếng rồi tiêu tán!

Mấy trăm đệ tử khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Lãnh Nguyệt ngây dại, cũng quay đầu khiếp sợ nhìn anh!

Con ngươi của Sát chủ co rút lại, cả người đều đang run rẩy!

Vèo!

Ngay sau đó.

Chỉ trong khoảnh khắc Sát chủ đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Bắc Minh, túm lấy cánh tay anh: "Cậu học đạo tàn sát này từ đâu?"

"Có phải là học từ kẻ bạc tình kia không?"

Lãnh Nguyệt cũng bắt lấy một bàn tay của Diệp Bắc Minh, kích động đến mức đôi mắt đẹp đỏ bừng: "Minh nhi, mau nói cho dì Nguyệt biết!"

"Cháu… cháu đã từng gặp ông ấy rồi sao?"

"Rốt cuộc cháu và ông ấy có quan hệ gì?"

Diệp Bắc Minh ngây ra: "Hai người... đang nói đến ai vậy?"

Lãnh Nguyệt nói rất nhanh: "Người truyền thụ cho cháu đạo tàn sát này ấy!"

Sát chủ hô hấp dồn dập: "Nhất định cậu là đệ tử của ông ta đúng không? Đạo tàn sát của cậu chính là học từ ông ta đúng không?"

Sát chủ còn lấy ra một bức tranh.

Bên trên là một người đàn ông vô cùng tuấn tú phong độ!

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tranh kia liền nghẹn họng nhìn trân trối: "Đậu má, đây không phải là Sát sư phụ của tôi sao?"

Chẳng lẽ người đàn ông mà dì Nguyệt và Sát chủ tranh nhau là là Sát sư phụ?

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Sát sư phụ của con à! Người… Người đúng là phong lưu phóng khoáng!”

"Sát sư phụ?"

Lãnh Nguyệt và Sát chủ đồng thời nhìn qua, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Hai người ít nhất đều là cấp Thánh, điều này khiến Diệp Bắc Minh có áp lực nặng như núi.

Anh chỉ vào bức tranh trong tay Sát chủ giải thích: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, người trong bức tranh này rất giống một vị sư phụ của cháu!"

"Cháu không biết tên chính xác của ông ấy, cháu chỉ biết người ngoài gọi ông ấy là Vua tàn sát!"

"Bình thường cháu đều gọi ông ấy là Sát sư phụ!"

"Vua tàn sát?"

Lãnh Nguyệt sửng sốt!

Sát chủ bừng tỉnh: "Vậy thì đúng rồi, lang quân đi theo đạo tàn sát!"

"Ông ấy đã từng nói nếu đạo tàn sát của ông ấy thành công, chắc chắn sẽ dùng cái tên Vua tàn sát!"

Lãnh Nguyệt khẽ kêu một tiếng: "Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hổ này, lang quân là tên mà bà có thể gọi sao?"

Sát chủ hừ lạnh một tiếng: "Tiện nhân ghen tị à?"

Trong đôi mắt của Lãnh Nguyệt đều là lửa giận: "Bà mới là tiện nhân, đều bởi vì tiện nhân như bà mà lang quân mới rời khỏi tôi!"

"Rõ ràng là bà không biết tự trọng, nếu không phải bà là người thứ ba chen chân, sao lang quân có thể rời khỏi tôi chứ?”, Sát chủ cũng không cam lòng yếu thế.

Hai người giương cung bạt kiếm.

Mùi thuốc súng nồng nặc!

Đám đệ tử Thanh Huyền Tông ở đây nhìn đến ngây người.

Hai thái thượng trưởng lão thật sự vì một người đàn ông mà cãi nhau sao?

Ầm!

Bỗng nhiên.

Một khí thế kinh khủng bộc phát ra.

Lãnh Nguyệt và Sát chủ lập tức lao vào đánh nhau!

Trong phút chốc, cả Sát phong đều chấn động.

Giọng nói của Lãnh Nguyệt truyền đến: "Minh nhi cháu đi trước đi, đợi dì dạy dỗ mụ đàn bà đê tiện này rồi sẽ đi tìm cháu sau!"

Sát chủ cũng quát lên: "Bắc Minh, cậu là đệ tử của lang quân, như vậy cậu chính là đệ tử của Sát chủ tôi!"

"Về sau nếu cậu muốn học tập đạo tàn sát, có thể đến Sát phong của tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ tự mình dạy cậu!"

Lãnh Nguyệt mạnh mẽ đánh tới: "Ai cho bà dạy Minh nhi? Bà cũng xứng ư!"

Sát chủ táo bạo quát: "Tôi không xứng chẳng lẽ bà xứng sao? Tiện nhân, tìm đánh!"

"Giết!"

Hai vị thánh chủ đánh nhau, cả Thanh Huyền Tông đều bị kinh động.

Trong phút chốc, vô số người đều ngẩng lên nhìn về hướng Sát phong!

Diệp Bắc Minh có chút đau đầu, bất đắc dĩ rời đi.

Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ ở biển khơi xa xôi.

Trong cơ thể Tôn Thiến bộc phát ra một luồng khí đen, gần như lao từ trong người ra ngoài.

Hai người Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ra tay, tốn sức chín trâu hai hổ mới ngăn chặn được thứ này!

Cả người Tôn Thiến ướt đẫm, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy: "Nguy hiểm thật, suýt nữa đã để thần nữ Túc Hoàng thắng rồi!"

Chu Nhược Dư nhíu mày: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, đứa bé càng lúc càng lớn, phần thắng của thần nữ Túc Hoàng cũng càng ngày càng cao!"

Hạ Nhược Tuyết đề nghị: "Không bằng như vậy đi, tớ sẽ trở về thông báo cho Bắc Minh!"

Tôn Thiến lập tức từ chối: "Nhược Tuyết, nơi này là biển rộng mênh mông”.

"Chúng ta còn không biết chỗ này có cách Côn Luân Hư xa lắm không, một mình cậu rời đi rất nguy hiểm!"

Đột nhiên.

Trong bụng Tôn Thiến truyền đến một tiếng cười: "Ha ha ha ha!"
Chương 673: Tôn Thiến mang thai con của tôi?

"Nếu cô ta còn muốn chạy, tôi có thể cho cô ta một cơ hội!"

Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: "Thần nữ Túc Hoàng, bà tốt bụng như vậy sao?"

Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Ha ha, các cô thiếu mất một người, không phải sẽ bớt đi một người đối phó với tôi ư?"

"Từ nơi này đến Côn Luân Hư ít nhất phải mất hai ba tháng!"

"Lấy thực lực của cô ta, có thể an toàn trở về Côn Luân Hư hay không còn chưa biết đâu!"

"Tôi có thể cho cô cơ hội này, cô có dám đi không?"

Hạ Nhược Tuyết không hề sợ hãi: "Có cái gì mà tôi không dám?"

Chu Nhược Giai vội vàng nhắc nhở: "Nhược Tuyết, cẩn thận có bẫy!"

Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu: "Cho dù có bẫy chị cũng muốn thử một lần, so với việc ngồi chờ chết thế này, còn không bằng để chị trở về thông báo cho Bắc Minh!"

Ầm!

Một cánh cửa đá bên cạnh mở ra.

Một cái lệnh bài bay ra từ bên trong!

Thần nữ Túc Hoàng nói: "Cầm cái lệnh bài này đi, sẽ có người đưa cô về đất liền an toàn!"

"Có thể trở lại Côn Luân Hư hay không thì phải xem số phận của cô rồi!"

Hạ Nhược Tuyết nhận lấy lệnh bài, dặn dò Chu Nhược Giai Tôn Thiến hai câu.

Sau đó dứt khoát kiên quyết rời đi.

...

"A!"

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Sát phong, đôi mắt bỗng nhiên đỏ như máu.

Một cảm giác đau nhức truyền đến từ trái tim anh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoảng sợ: "Nhóc con, cậu làm sao vậy?"

Diệp Bắc Minh rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Tôi đột nhiên cảm thấy trái tim chấn động đau nhức, cứ như là bị cái gì đó đánh vào vậy!"

"Trái tim đột nhiên đau nhức?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một chút.

Sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Bình thường giác quan thứ sáu của người tu võ vô cùng mạnh mẽ, trái tim của cậu đột nhiên đau nhức”.

"Rất có thể là người thân đang gặp nguy hiểm!"

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Chẳng lẽ là bố mẹ tôi gặp nguy hiểm?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Rất có thể!"

"Đáng chết!"

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay lại!

Đột nhiên.

Con mắt thần ma giữa trán anh mở ra, một luồng ánh sáng đỏ như máu toả ra.

Ở giữa ánh sáng có một người phụ nữ!

Bụng hơi nhô ra!

"Tôn Thiến?"

Diệp Bắc Minh ngây người: "Sao con mắt thần ma lại chiếu ra hình ảnh của Tôn Thiến?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: "Nhóc con, là huyết mạch của cậu báo động trước!"

"Huyết mạch của cậu cực kỳ cường đại, cho nên cậu mới cảm giác được nguy hiểm!"

"Không phải là bố mẹ cậu gặp nguy hiểm, mà là con cậu đang gặp nguy hiểm!"

Đầu óc Diệp Bắc Minh vang lên ầm ầm.

Giờ phút này, đại não anh trống rỗng!

Anh hít sâu một hơi: "Con của tôi?"

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông không nói đùa đấy chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc trả lời: "Cậu thấy tôi hay nói đùa lắm sao?"

"Hình ảnh mà con mắt thần ma chiếu ra đúng là Tôn Thiến, trong bụng Tôn Thiến đang có đứa con của cậu!"

"Đậu má!"

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

Trái tim đập thình thịch!

Hô hấp dồn dập!

Anh vẫn không dám tin: "Tôn Thiến mang thai con của tôi?"

"Chẳng lẽ là lần đó ở nhà họ Diệp Giang Nam, tôi và Tôn Thiến...”

"Tôi biết rồi, nhất định là lần đó!"

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Cuối cùng tôi đã hiểu được vì sao Nhược Dư và Nhược Tuyết đồng ý đi theo Tôn Thiến rồi!"

"Các cô ấy cũng phát hiện ra Tôn Thiến đang mang thai!"

Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích .

"Không tốt!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như nghĩ tới cái gì đó: "Nhóc con, con của cậu đang gặp nguy hiểm!"

"Làm sao vậy?"

Diệp Bắc Minh chấn động.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Tàn hồn của Thần nữ Túc Hoàng ký sinh ở trong cơ thể Tôn Thiến, bà ta không có cách nào làm Tôn Thiến bị thương”.

"Nhưng bà ta lại có cách làm tổn thương con của hai người!"

"Hơn nữa, bà ta hoàn toàn có thể mạnh mẽ chiếm đoạt cơ thể của đứa bé vào lúc nó ra đời”.

"Như vậy có nghĩa là thần nữ Túc Hoàng sẽ trực tiếp sống lại, mà cơ thể của con cậu sẽ bị thần nữ Túc Hoàng cướp đoạt!"

"Tương đương với vừa ra sinh ra đã là ngày chết của nó!"

Diệp Bắc Minh nghe được lời này, trong lòng bộc phát ra một ngọn lửa giận ngút trời: "Đậu má! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những gì ông nói đều là sự thật ư?"

Ầm ầm!

Một huyết khí khủng bố bộc phát ra!

Tất cả hoa cỏ cây cối xung quanh đều bị nhổ tận gốc.

Sau đó lan ra bốn phương tám hướng!

"Cực kỳ chính xác!"

"Mau dùng Vạn Lí Truy Tung tìm ra tung tích của Tôn Thiến!"
Chương 674: Một trăm triệu đồng

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Tôi mới khôi phục chưa đến một phần chục ngàn, trừ khi khôi phục được một ngàn phần, nếu không sẽ không thể tìm được vị trí chính xác!”

“Nhóc con, cậu đừng nóng lòng”.

“Nếu tính toán thời gian, còn ít nhất là ba tháng nữa con của cậu mới ra đời!”

Diệp Bắc Minh ổn định tâm trạng: “Thần nữ Túc Hoàng có chờ được hai ba tháng không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chắc chắn bà ta sẽ chờ, bởi vì lúc đứa bé sinh ra là suy yếu nhất!”

“Đó cũng là cơ hội tốt nhất để thần nữ Túc Hoàng hành động”.

“Bà ta vì để sống lại, nhất định sẽ đợi đến lúc đó!”

Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ít nhất anh còn có ba tháng nữa!

Việc quan trọng bây giờ là giúp tháp Càn Khôn Trấn Ngục khôi phục lực lượng!

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông cần bao nhiêu tiền mới có thể khôi phục một phần ngàn?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ít nhất là một trăm triệu đồng!”

Tiền!

Một trăm triệu đồng!

Đối với Diệp Bắc Minh bây giờ mà nói, đây quả thực là một con số trên trời.

Nhưng cũng may là anh còn thời gian ba tháng nữa!

Sau khi trở về, Diệp Bắc Minh lập tức gọi mấy vị sư tỷ đến: “Các sư tỷ, em cần tiền, càng nhiều càng tốt!”

Sáu người chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh.

Vương Như Yên khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em cần tiền làm gì?”

Diệp Bắc Minh không muốn nhiều lời: “Thập sư tỷ, chị đừng hỏi”.

Vương Như Yên gật đầu: “Được, chị sẽ cho em toàn bộ số tiền trong tay chị!”

Cô ấy đưa cho Diệp Bắc Minh một cái nhẫn trữ vật: “Bên trong có khoảng hơn một triệu!”

“Tiểu sư đệ, chị cũng có!”

“Tiểu sư đệ, còn chị nữa, em cứ lấy đi!”

Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ cũng đưa nhẫn trữ vật của mình ra.

Cộng tất cả số tiền trong tay sáu cô gái lại thì đã có gần mười triệu!

Một con số rất kinh khủng.

Nhưng vẫn chưa đủ một phần mười.

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, Lục Tuyết Kỳ nhướng mày: “Tiểu sư đệ, còn chưa đủ sao?”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Chưa đủ, nhưng mà không sao”.

“Cảm ơn các sư tỷ, số tiền này coi như là em mượn các chị!”

“Sau này em sẽ trả lại gấp bội!”

Nói xong câu đó, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Chỉ để lại các cô gái ngơ ngác đứng trong phòng!

Hoàng hậu Hồng Đào khó hiểu: “Có phải tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì khó khăn không?”

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu sư đệ chưa bao giờ như thế cả, trước kia cậu ấy không hề hỏi chúng ta thứ gì, toàn là trực tiếp lấy đi!”

“Sao hôm nay lại đột nhiên nói mượn?”

“Đúng vậy, lúc tiểu sư đệ hỏi mượn em, em còn có chút không tiếp nhận được”, Vương Như Yên gật đầu.

Khương Tử Cơ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Mặc kệ tiểu sư đệ muốn làm cái gì, chúng ta đều sẽ ủng hộ cậu ấy không điều kiện, chúng ta trở về gom tiền trước đi!”

“Ừm!”

“Không thành vấn đề!”

Mấy người nhanh chóng rời đi.

...

Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến thành Thanh Huyền dưới chân Thanh Huyền Tông.

Thành Thanh Huyền có hàng triệu dân cư, vô cùng rộng lớn.

Một phần là người tu võ, chín phần còn lại là người thường.

Sau khi hỏi thăm vài câu, Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và áo choàng lên, đi vào trong một thương hội lớn nhất.

“Vị khách này, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh tiến vào, một người đàn ông trung niên mỉm cười tiến lên.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Bảo người phụ trách lớn nhất của ông tới gặp tôi!”

Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút!

Người này là ai?

Ăn nói hùng hồn như vậy?

Vừa đến đã đòi gặp người phụ trách lớn nhất?

Ông ta làm người phụ trách đại sảnh thương hội mấy chục năm rồi, có loại người nào mà chưa tiếp đón đâu?

Ông ta mỉm cười: “Thưa cậu, tôi chính là người phụ trách lớn nhất trong đại sảnh này, cậu cần gì đều có thể tìm tôi!”

Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Ông xác định ông có thể làm chủ?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên!”

Vèo!

Diệp Bắc Minh vung tay lên, một cái hộp rơi vào trong tay người đàn ông trung niên.

Ông ta hơi chút sửng sốt.

Lập tức mở ra xem!

“A!”

Ông ta hít một hơi dài, sợ tới mức lui về phía sau ba bước!

Đan dược chữa thương Thánh phẩm!

Còn là đan dược chữa thương Thánh phẩm cao cấp nhất!

Mỗi một viên đan dược đều có sáu đan văn!

Ông ta khép nắp hộp lại một cái “lạch cạch”.

Sau đó nhìn Diệp Bắc Minh thật kỹ: “Xin lỗi quý khách, mời ngài vào phòng khách quý nghỉ ngơi, tôi sẽ lập tức đi liên hệ người tổng phụ trách thương hội!”

Diệp Bắc Minh tiến vào phòng khách quý.

Còn chưa đợi được năm phút.

Người đàn ông trung niên đã dẫn một ông lão và một cô gái trẻ tuổi đến.

Ông lão kia có đôi mắt như chim ưng, vô cùng lợi hại!

Cô gái thì rất xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hấp dẫn!

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Tiểu thư, Lôi lão, vị tiên sinh này chính là chủ nhân của mười viên đan dược chữa thương Thánh phẩm!”

Cô gái kia tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Thanh Ca, là người tổng phụ trách của chi nhánh thương hội này!”

“Đây là Lôi Mặc Dương, Lôi lão!”

Diệp Bắc Minh thuận miệng nói ra một cái tên: “Tôi tên là Diệp Phong”.

Tô Thanh Ca mỉm cười: “Chào anh Diệp Phong, xin hỏi ngài còn có bao nhiêu viên đan dược Thánh phẩm như vậy nữa?”
Chương 675: Nhân tài hiếm có trên đời

Diệp Bắc Minh đến đây vì tiền, cho nên không muốn quanh co lòng vòng.

Anh trực tiếp lấy ra một ngàn viên đan dược Thánh phẩm!

"A!"

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương hít một hơi lạnh, cả người run rẩy.

Đôi mắt cứ như muốn nổ tung!

"Một... Một ngàn viên đan dược Thánh phẩm?”, Lôi Mặc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.

Tô Thanh Ca cũng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, hít sâu một hơi mới ổn định được tâm trạng của mình.

Cô ta có chút run rẩy hỏi: "Anh Diệp, ngài... ngài lấy đâu ra nhiều đan dược Thánh phẩm như vậy?"

Đan dược Thánh phẩm vô cùng trân quý!

Càng đừng nói đến đan dược chữa thương Thánh phẩm!

Gần như là một loại quý giá nhất!

Mỗi lần bán đấu giá đều sẽ bị tranh nhau cướp đoạt!

Diệp Bắc Minh lấy ra một lần tận một ngàn viên, sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Tự tôi luyện ra”.

"Cái gì?"

Tô Thanh Ca và Lôi Mặc Dương quay sang nhìn nhau.

Lôi Mặc Dương lắc đầu: "Cậu Diệp, ngài đừng nói giỡn!"

"Nghe giọng nói của ngài thì có vẻ còn rất trẻ, là trưởng bối của ngài luyện chế đi?"

Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa!

Anh trực tiếp lấy đỉnh Tinh Hà ra!

Sau đó xử lý dược liệu trước mặt hai người.

Tô Thanh Ca sửng sốt một chút, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?

Lôi Mặc Dương nhíu mày lại: "Cậu Diệp, ngài muốn luyện đan ở đây ư?"

Diệp Bắc Minh không có giải thích.

Xử lý dược liệu!

Bắt đầu luyện đan!

Mọi hành động đều liền mạch lưu loát!

Nửa giờ sau.

Trong phòng tràn ngập mùi đan dược thơm ngào ngạt.

Ầm!

Anh trực tiếp mở đỉnh Tinh Hà ra, bên trong bay ra ba mươi viên đan dược Thánh phẩm có sáu đan văn!

"Đây là!"

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy: "Sao có thể!"

"Đậu má!"

Lôi Mặc Dương suýt nữa bị doạ ngây ngốc.

Ông ta luyện đan dược cả đời, chưa bao giờ gặp người nào khủng bố như thế!

Lại không thèm để ý gì mà luyện chế đan dược thành công ở trước mặt bọn họ!

Vèo!

Ngay sau đó.

Lôi Mặc Dương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong lòng chỉ có một ý tưởng: yêu nghiệt!

Tên nhóc này tuyệt đối là yêu nghiệt chân chính!

Tô Thanh Ca rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi sẽ mua hết 1000 viên đan dược Thánh phẩm này!"

"Không biết anh Diệp còn có yêu cầu nào khác không có?"

Diệp Bắc Minh nói: "Tôi muốn mượn một trăm triệu đồng!"

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca co rụt lại: "Cái gì?"

Lôi Mặc Dương sợ tới mức ngây người: "Một trăm triệu?"

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi: "Anh Diệp, anh cho rằng đây là chỗ nào chứ?"

"Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu đồng? Anh lấy cái gì để đảm bảo?"

Cô ta có chút giận dữ!

Lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: "Dùng danh dự của tôi để đảm bảo!"

"Hơn nữa, có thể dùng đan dược để gán nợ!"

Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: "Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!"

"Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?"

"Lôi lão, đừng nói nữa”.

Tô Thanh Ca ngắt lời ông ta.

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp loé, sau đó mở miệng: "Anh Diệp, tôi sẽ cho anh mượn một trăm triệu!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Tô Thanh Ca mỉm cười: "Xin hãy chờ một chút!"

Cô ta rời đi một lát, sau đó cầm một cái nhẫn trữ vật trở về: "Anh Diệp, trong kho tiền của thương hội Thiên Hạ chỉ còn hai mươi triệu đồng, tôi đã cầm hết đến cho anh rồi!"

"Còn lại tám mươi triệu, cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể gom được cho anh!"

Diệp Bắc Minh làm sao có thể chờ được ba tháng.

Anh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác: "Để nói sau đi”.

Anh nhận lấy nhẫn trữ vật của Tô Thanh Ca, đưa cho cô ta một miếng ngọc bội: "Cảm ơn, nếu cần tìm tôi, nhỏ một giọt máu lên trên, tôi sẽ cảm giác được!"

"Tạm biệt!"

Anh xoay người bước đi.

Tô Thanh Ca cũng không giữ anh lại, mà nhìn anh rời đi.

Lôi Mặc Dương gấp gáp dậm chân: "Tiểu thư, cô làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm!"

"Nếu tên nhóc này mà chạy, cô đi tìm ai để đòi hai mươi triệu kia?"

"Tên nhóc này đúng là dám đòi hỏi!"

Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lấp loé: "Lôi lão, ông cảm thấy thuật luyện đan của anh ta như thế nào?"

"Thuật luyện đan?"

Lôi Mặc Dương sửng sốt một chút, nhỡ lại dáng vẻ luyện đan vừa rồi của Diệp Bắc Minh.

Khuôn mặt già nua vốn đang giận dữ của ông ta trong nháy mắt đỏ bừng, phun ra bốn chữ: "Hiếm thấy trên đời!"

Sau đó lại bổ sung một câu: "Cho dù là lão phu cũng phải thấy mặc cảm, thuật luyện đan của kẻ này rất khủng bố, là loại người mà hàng loạt môn phái thế lực nhất định phải cướp đoạt được!"

Tô Thanh Ca mỉm cười gật đầu: "Một nhân tài như vậy, cho dù là hai mươi triệu thì sao chứ?"

"Nếu trong tay tôi thật sự có một trăm triệu, tôi cũng sẽ trực tiếp đưa cho anh ta!"

"Một người đàn ông như vậy, vẻ ngông cuồng của anh ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!"

"Ông có tin hai mươi triệu đầu tư này sẽ mang đến cho tôi kết quả gấp hai, thậm chí là gấp mười không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK