Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 947: Chuyện năm ấy

“Nhưng mà con phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng!”

Diệp Bắc Minh hít sâu nói: “Sư phụ kể đi”.

Người đỡ đầu gật đầu: “Hẳn là con đã biết nguyên nhân thế giới Chân Võ bị diệt vong rồi nhỉ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Nghe người ngoài đồn rằng nhà họ Diệp đắc tội với thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ, nhưng thật ra hình như là vì một món đồ nào đó!”

Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Xem ra con đã biết sơ sơ rồi, vậy để sư phụ nói cho con biết sự thật”.

“Vâng”.

Diệp Bắc Minh ngừng thở.

Ánh mắt người đỡ đầu đầy cảm xúc phức tạp: “Tất cả đề phải kể từ gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên”.

Cơ thể Diệp Bắc Minh sững lại một cách khó hiểu: “Diệp Phá Thiên ư?”

Đúng là một cái tên đầy khí phách.

“Đúng vậy!”

Người đỡ đầu bỗng nhiên kích động: “Người này có thể gọi là đệ nhất thế giới Chân Võ từ xưa đến nay!”

“Sự tồn tại của người đó đã đủ khiến sư phụ cực kỳ khâm phục!”

“Sự tồn tại của người đó đã đưa thế giới Chân Võ lên một tầm cao mới!”

“Sự tồn tại của người đó đã giúp Hoa tộc phồn vinh suốt trăm nghìn năm!”

“Sự tồn tại của người đó là tín ngưỡng của thế giới Chân Võ!”

Diệp Bắc Minh khiếp sợ.

Anh chưa bao giờ thấy các sư phụ lộ ra vẻ mặt ấy.

Ngưỡng mộ!

Sùng bái!

Kính nể!

Khâm phục!

“Tiếc rằng, một người mạnh mẽ như vậy vẫn ra đi...”

Vẻ mặt người đỡ đầu đượm buồn.

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Bởi vì thế giới Cao Võ à?”

Trong ánh mắt người đỡ đầu ngập tràn sự không cam lòng: “Đúng vậy, bởi vì bọn họ cảm giác được sự tồn tại của Diệp Phá Thiên đe dọa tới bọn họ!”

“Hơn nữa thứ đồ trong kho tàng nhà họ Diệp càng khiến cho các thế lực ở thế giới Cao Võ điên cuồng!”

“Lúc ấy, mấy trăm vị vực chủ bọn ta thêm cả thiên kiêu chi tử Diệp Phá Thiên nên chả thèm để tâm đến thế giới Cao Võ!”

Nói đến đây, ánh mắt người đỡ đầu đầy nỗi ưu buồn: “Sự thật chứng minh...”

“Chúng ta đã sai rồi!”

“Sau một trận chiến, mấy trăm vị vực chủ ra đi, chỉ còn lại chưa tới trăm người”.

“Thế giới Chân Võ bị hủy diệt, nhà họ Diệp diệt vong, Hoa tộc trở nên bần cùng”.

“Là do bọn ta cắt đứng con đường phát triển của người tu võ trên đại lục Chân Võ, là bọn ta chặt đứt tương lai của họ”.

Người đỡ đầu đẫm lệ nói: “Bọn ta muốn chuộc tội, mà cách duy nhất là chữa trị thế giới Chân Võ, mở ra con đường nối liền với thế giới Cao Võ lần nữa!”

“Diệp Phá Thiên đã hy sinh tính mạng của mình để đổi lại một triệu năm bình yên”.

“Trước khi chết Diệp Phá Thiên để lại một kế hoạch, mong rằng người nhà họ Diệp có thể chuộc tội thay mình...”

Diệp Bắc Minh thầm kinh hãi.

Anh không ngờ rằng sự thật ở thế giới Chân Võ lại là như thế.

"Diệp Phá Thiên? Tổ tiên nhà họ Diệp?"

"Người nọ là người thế nào chứ?"

Diệp Bắc Minh sững sờ nghĩ ngợi.

Trong lòng anh cũng chợt nảy sinh lòng khó hiểu bèn hỏi: “Sư phụ, vậy chuyện này liên quan gì với con?”

“Lẽ nào con chính là người kia ư?”

Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Vốn dĩ người kia là mẹ của con”.

“Mẹ con?”

Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.

Rồi chợt bừng tỉnh.

Tất cả mọi nghi vấn trong lòng như được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt.

Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng vậy, người kia vốn dĩ là mẹ con!”

“Mẹ con lẻn vào chín mươi chín long mạch ở Trung Châu để mở ra kho tàng của nhà họ Diệp”.

“Tiếc rằng đã bị người nhà họ Từ phát hiện”.

“Mẹ con trọng thương chạy trốn, ai ngờ trùng hợp gặp gỡ bố con”.

“Hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau rồi có con”.

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Sư phụ, thực lực của mọi người mạnh thế sao lại không ra tay mở kho tàng của nhà họ Diệp ra?”

Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Bọn ta không thể can thiệp vào chuyện ở thế giới Chân Võ, người của thế giới Cao Võ vẫn luôn để ý bọn ta!”

“Một khi chúng ta ra tay thì giao ước năm ấy sẽ trở thành phế thải!”

“Vậy nên chúng ta đã truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho con!”

“Gửi gắm mọi hy vọng vào người con!”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác.

Hóa ra trên lưng mình gánh vác nhiều thứ như vậy.

Người đỡ đầu lắc đầu nói tiếp: “Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì trong cơ thể con có dòng máu của Ma tộc nên chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều”.

Cô gái áo tím cười khẩy cắt ngang: “Là do hành động của các người quá bỉ ổi”.

“Diệp Thanh Lam cố tình mang thai là để lôi kéo Ma tộc ra tay giúp các người!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô, cô có ý gì?”

Cô gái áo tím căm tức nhìn bọn người đỡ đầu: “Bố con có dòng máu Ma Hoàng há thể nào phải lòng cô gái nhân loại chứ?”

“Nếu chẳng phải do bọn họ bày mưu lập kế lừa bố cháu se duyên với Diệp Thanh Lam thì sao có thể sinh hạ ra cháu chứ?”

“Mà tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”
Chương 948: Lẽ nào bố mình là rồng?

Diệp Bắc Minh cảm giác như lôi đạn nổ trong đầu.

Lẽ nào... sự thật là như vậy ư?

Lần trước Diệp Bắc Minh hỏi về bố, mẹ ấp úng không muốn nói nhiều.

Lẽ nào là vậy thật sao?

Người đỡ đầu khinh khỉnh đáp: “Nói hưu nói vượn, chúng ta có lòng tự tôn của riêng mình, không đời nào dùng mấy mánh khóe đó!”

Cô gái áo đỏ cười khẩy: “Tôi không tin!”

“Minh Nhi, con tin không?”

Diệp Bắc Minh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm nay.

Anh hít sâu rồi đáp: “Cháu tin tưởng các sư phụ của mình!”

“Cháu!”

Cô gái áo tím tức run người.

Mười vị sư phụ mỉm cười vui vẻ: “Minh Nhi, không uổng công sư phụ thương con mà”.

Diệp Bắc Minh lại hít sâu nói: “Sư phụ, con muốn gặp bố mình!”

Người đỡ đầu trầm ngâm gật đầu: “Ngay từ khi con bước chân vào Ma Uyên ta đã nghĩ đến chuyện cho hai người gặp mặt”.

“Con đi theo ta, những người khác chăm sóc Tôn Thiến!”

Chín vị sư phụ gật đầu.

Cô gái áo tím nhướng mày, nhìn vào mười người đứng sau: “Các người cũng ở lại bảo vệ Tôn Thiến!”

Người đỡ đầu dẫn Diệp Bắc Minh và cô gái áo tím đi.

Cả ba đến trước một tấm bia đá cũ kĩ.

Một giọng nói đầy kích động vang lên: “Minh Nhi, cuối cùng con cũng đến đây rồi”.

Ký hiệu trên tấm bia đá lóe sáng, phát ra từng tiếng động.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông là bố tôi thật sao?”

Ngay sau đó.

Ầm!

Một làn ma khí xám xịt trào ra, nháy mắt đã bao phủ khắp xung quanh.

Trước mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng, bước vào một không gian hỗn độn.

Một con Tử Long to lớn khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt anh, ánh mắt nó dán chặt vào Diệp Bắc Minh.

“Bố?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, lẽ nào bố của mình là một con Tử Long?

“Thằng nhóc ranh này, con đang nghĩ cái gì thế, đây là thú cưỡi của ông đây!”

Một tràng cười vọng tới.

Từ đằng sau con Tử Long kia có một người đàn ông trông khoảng tầm ba mươi tuổi bước ra.

Tuy rằng người nọ chỉ mặc quần áo bình thường.

Nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang đứng trước hậu duệ quý tộc quyền quý nào đó.

Chỉ một ánh mắt đã vượt qua vô số đế hoàng ở nhân gian.

Ông ấy vừa xuất hiện, ánh mắt đã luôn dán vào người Diệp Bắc Minh chưa từng dời mắt.

“Giống! Thật quá giống”.

“Con và mẹ con như từ một khuôn đúc ra vậy”.

Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt mình: “Bố, con...”

Giọng nói của anh hơi run rẩy.

Huyết mạch trong cơ thể sôi trào.

Bố Diệp nói thẳng: “Minh Nhi, bố biết con muốn hỏi cái gì”.

“Con muốn hỏi từng ấy năm qua sao bố chưa từng xuất hiện phải không?”

“Thật ra bố vẫn luôn quan sát con từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện của con bố đều biết hết”.

“Con có sứ mệnh của con mà bố mẹ con cũng có sứ mệnh của chính mình!”

“Thiếu vắng bóng mình trong quá trình trưởng thành của con là sự tiếc nuối cả đời của bố mẹ”.

Diệp Bắc Minh im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Con đã biết chuyện đại lục Chân Võ rồi, nếu con là mẹ thì chưa chắc đã làm tốt hơn bà”.

“Có người nói với con rằng sự ra đời của con là một mưu kế thâm sâu, có thật vậy không?”

Dứt lời, Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào mắt bố mình.

Anh rất muốn biết đáp án.

“Mẹ con à?”

Bố Diệp sửng sốt, rồi chợt mỉm cười: “Mẹ con là một người phụ nữ rất có sức hút!”

“Chúng ta đồng cảnh ngộ, trên lưng đều gánh vác tương lai của chủng tộc mình”.

“Nên hai người chúng ta thu hút lẫn nhau, cuối cùng trở thành vợ chồng âu là chuyện thường tình, sao Minh Nhi lại nghi ngờ chuyện này chứ?”

Ông ấy không đợi Diệp Bắc Minh giải thích.

Bố Diệp chợt nghĩ tới gì đó: “Từ từ, là con bé Tử Huyền kia nói với con à?”

Diệp Bắc Minh rất thông minh: “Tử Huyền là cô của con à?”

“Xem ra là con bé thật”.

Bố Diệp gật đầu bất đắc dĩ, khóe miệng co cứng: “Đến bây giờ mà con nhóc kia vẫn còn kiêu ngạo như vậy”.

“Kiêu ngạo hả?”

Diệp Bắc Minh hơi trầm ngâm.

Bố Diệp giải thích: “Con nhóc kia cho rằng trong cơ thể mình chảy dòng máu Ma Hoàng nên có chút kiêu căng, ngạo mạn”.

“Ở trong mắt Tử Huyền, bất kỳ ai cũng không xứng với anh trai “Dạ Huyền” của mình!”

“Thế nên con bé luôn cảm thấy Lam Nhi gai mắt, cho rằng dòng máu của nhân loại làm bẩn huyết mạch Ma Hoàng”.

“Bố luôn nói với Tử Huyền rằng bố với Lam Nhi đều có tình cảm với nhau nhưng cứ không tin!”

Diệp Bắc Minh chợt hiểu mọi chuyện.

Hóa ra cô mình yêu anh trai quá đà.

Mọi chuyện đều đã được giải thích.

Mà tên bố mình là “Dạ Huyền” à?

Dạ Huyền mỉm cười nói: “Minh Nhi, có lẽ con khá hiếu kỳ về tên của bố với Tử Huyền nhỉ?”

“Đúng vậy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chương 949: Ai dám không phục?

Dạ Huyền mỉm cười giải đáp: “Ma tộc và con người khác nhau, bọn bố không có cách gọi dòng họ như con người các con”.

“Chữ “Huyền” là biểu tượng của Thiên Ma tộc, chỉ có dòng dõi Ma Hoàng mới có thể có chữ “Huyền” trong tên”.

“Những Ma tộc bình thường không phải dòng dõi Ma Hoàng chỉ có thể đặt tên khác”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hóa ra là thế”.

Dạ Huyền bổ sung: “Thật ra con không cần nghĩ nhiều đâu, bố của con tên là “Dạ Huyền”, còn mẹ con tên là Diệp Thanh Lam”.

“Phát âm của Dạ với Diệp không khác nhau lắm, con giống mẹ con hơn nên tên Diệp Bắc Minh rất hay”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Sự nghi vấn cuối cùng trong lòng đã được giải đáp.

Anh nhìn qua nói: “Bố, bây giờ con đã có sức mạnh bảo vệ mẹ rồi!”

“Bây giờ mẹ đang ở trong Thanh Huyền tông, con sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa bố rời khỏi đây!”

“Để cả nhà chúng ta đoàn tụ với nhau!”

Ánh mắt Dạ Huyền sáng ngời nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên tối tăm.

Ông ấy nhẹ nhàng lắc đầu bảo: “Minh Nhi, sợ rằng không được”.

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Vì sao chứ?”

“Trên lưng bố gánh vác tương lai của Thiên Ma tộc, Ma Uyên vô cùng bất ổn nhưng nó lại lại con đường nối liền giữa Ma giới và thế giới Chân Võ”, sắc mặt Dạ Huyền rất nghiêm nghị.

“Những người còn lại của Thiên Ma tộc nghỉ ngơi dưỡng sức ở Ma Uyên”.

“Một khi bố rời khỏi đây Ma Uyên sẽ rơi vào hỗn loạn!”

Ánh mắt Dạ Huyền lảng tránh, nhưng rồi mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Bố đã thương lượng với mẹ con rồi, chuyện của Thiên Ma tộc không có quan hệ gì với con hết!”

Diệp Bắc Minh kiên quyết lắc đầu: “Con không đồng ý!”

Giọng nói của anh chắc nịch.

Rất có khí phách.

Dạ Huyền đăm chiêu nói: “Minh Nhi, trên lưng con đã gánh vách niềm hy vọng của nhà họ Diệp thượng cổ”.

“Vũng nước đục Thiên Ma tộc này con đừng nên tham dự vào”.

“Bố chỉ có thể nói cho con biết rằng Ma tộc còn đáng sợ hơn tưởng tượng của con nhiều!”

“Một khi Ma Uyên diệt vong thì không chỉ có thể giới Chân Võ đi đời mà đến cả thế giới Cao Võ cũng không thể nào ngăn cản Ma giới xâm chiếm thế giới!”

“Dựa vào thực lực bây giờ của con, chỉ cần đi theo con đường bố và mẹ con an bài thì tương lai chắc chắn có thể tiến vào thế giới Cao Võ!”

Dạ Huyền cưng chiều nhìn anh nói: “Bước vào thế giới Cao Võ như biển sâu cá lượn, trời cao chim bay”.

“Minh Nhi con sẽ càng có được tương lai tươi sáng!”

“Không!”

Diệp Bắc Minh quát to.

Đôi mắt anh đỏ bừng: “Bố, bố có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con không?”

“Từ khi con ra đời đến nay, cả hai đã tìm bố mẹ nuôi cho con để thời thơ ấu của con không thiếu vắng tình thương của bố mẹ!”

“Đợi đến khi con lớn lên, cả hai lại chuẩn bị cho con chín mươi chín vị sư phụ siêu mạnh!”

“Còn có mười sư tỷ xinh đẹp tuyệt sắc!”

“Cả một chặng hành trình của con chưa từng phải nể mặt bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào!”

“Khi ở Long quốc, sư tỷ của con là chiến thần, là Tu La!”

“Còn sư huynh của con lại là Long Chủ”.

“Còn khi ở Côn Luân Hư, mỗi khi con gặp phiền phức gì sư tỷ đều giải quyết cho con!”

“Ở đại lục Chân Võ hay đại lục Cao Võ thậm chí là dưới Ma Uyên!”

“Mỗi khi con gặp nguy hiểm thì các sư phụ đều nhanh chóng xuất hiện ra mặt cho con!”

“Nhưng mà!”

Diệp Bắc Minh gào lên, ánh mắt anh đầy kiên định: “Bây giờ con đã có sức mạnh bảo vệ mọi người rồi nên đã đến lúc con bảo vệ mọi người rồi!”

Dạ Huyền sững sờ, ứa nước mắt: “Minh Nhi...”

Sau lưng Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí thế ngút trời.

Gầm gừ!

Hình bóng hư ảo của bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch hiện lên.

Một luồng khí thế cuộn trào như sóng dữ bùng nổ sau lưng anh.

Ầm!

Một cái tháp cổ xưa xuất hiện sau lưng anh.

Thậm chí đến cả bóng hình bốn con rồng ấy đều bị cái tháp ấy lấn áp.

“Đây là...”

Dạ Huyền khiếp sợ, ánh mắt đầy sững sờ.

Vút!

Diệp Bắc Minh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh rồi cầm nó đâm thẳng lên trời.

“Ngay thời khắc bước chân vào đỉnh cao võ thuật kia, thế giới Cao Võ hay Ma giới gì chứ!”

“Chỉ cần kẻ nào dám làm tổn thương đến một cọng lông nhà con thì con sẽ diệt hết!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, sát thần giáng thế ai dám không phục?”

Dạ Huyền ngây người trong chốc lát, đây là lần đầu đầu tiên ông ấy suy nghĩ lại về những sắp xếp của mình: "Lẽ nào Minh Nhi có thể thay đổi mọi thứ chăng?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK