Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1466: Gặp lại Chu Nhược Giai!

Hai mắt Lê Mộng Ly sáng lên.

Trên gương mặt tươi cười thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ!

Diệp Bắc Minh lại chủ động liên lạc với cô ta?

Dứt khoát nhận máy, đáp lại bằng giọng nói có chút phấn khích: "Anh Diệp, sao anh lại có thời gian tìm tôi vậy?"

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cô Lê, tôi có việc cần cô giúp đỡ!"

"Được, anh nói đi!"

Lê Mộng Ly gật đầu.

Diệp Bắc Minh không trực tiếp nói về chuyện của một trăm người sư phụ!

Ngược lại chuyển sang chủ đề khác: "Cô Lê, học viện Viễn Cổ của cô có truyền thống dùng người để luyện đan sao?"

"Hả?"

Lê Mộng Ly hoảng sợ hết hồn: "Loại chuyện này là trái ý trời!"

"Học viện Viễn Cổ dạy dỗ rất nghiêm khắc, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này!"

"Anh Diệp, sao anh lại hỏi như vậy?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kể về tình hình của một trăm vị sư phụ.

Lê Mộng Ly nhíu mày lại: "Nếu loại chuyện này thật sự xảy ra thì học viện nhất định sẽ không cho phép!"

"Anh Diệp, dù anh đang ở đâu thì tôi sẽ đến tìm anh ngay bây giờ!"

Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.

Nửa ngày sau, Lê Mộng Ly mặc một chiếc váy dài màu sắc giản dị xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

"Anh Diệp, để tôi xem hai người đó trông như thế nào!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, chân nguyên ngưng tụ thành dáng vẻ của ông lão và chàng trai trẻ mặc áo gấm thêu.

"Là anh ta?"

Lê Mộng Ly sửng sốt.

Diệp Bắc Minh hỏi: "Là người của học viện Viễn Cổ sao?"

Lê Mộng Ly trịnh trọng gật đầu: "Ông lão kia tên là Dư Thiên Trung, là một vị Đan Tôn của học viện Viễn Cổ!"

"Dư Lãng, đệ tử của học viện Viễn Cổ!"

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, bổ sung thêm một câu: "Quan trọng hơn chính là anh ta nằm trong danh sách mười người đứng đầu của Huyền Bảng!"

"Dư Lãng rất được kính trọng trong học viện, ngay cả tôi cũng kém địa vị của anh ta một ngón tay!"

"Nhưng anh Diệp yên tâm, cho dù là Đan Tôn cũng không thể không tuân theo quy tắc của học viện mà dùng người để luyện đan!"

"Trước hết anh đi cùng tôi đến học viện, chúng ta báo cáo chuyện này với viện trưởng rồi nói sau!"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.



Nửa ngày sau.

"Đây chính là học viện Viễn Cổ sao?"

Nhìn tòa kiến trúc cổ xưa trước mặt, Diệp Bắc Minh quả thực bị rung động.

Mênh mông vô bờ, trải dài hàng ngàn dặm!

Một cánh cổng cổ xưa được bao quanh bởi 99 bức phù điêu Chân Long!

9999 bậc thang hướng về phía trước!

Thật giống như thiên đình trong thế giới thần thoại vậy!

Lê Mộng Ly cười nói: "Anh Diệp, đây là Thang Trời!"

"Đệ tử bình thường không có tư cách từ đây tiến vào học viện, một khi bước lên Thang Trời, thực lực cũng sẽ bị áp chế!"

"Căn bản không thể đi qua 9999 bậc thang này. Chúng ta chỉ đi được vào bằng cửa phụ thôi".

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Cái này có vẻ giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

"Được".

Hai người đi tới cửa hông, vừa định chuẩn bị tiến vào học viện Viễn Cổ.

"Tránh sang một bên!"

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: "Chu sư tỷ ra ngoài, tất cả mọi người tránh đường!"

"Chu sư tỷ?"

Lê Mộng Ly hoảng sợ, vội vàng kéo Diệp Bắc Minh lùi sang một bên.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp được bao quanh bởi một đám người đang đi đến.

Khi nhìn thấy vị Chu sư tỷ kia, đôi mắt Diệp Bắc Minh trợn to: "Nhược Giai!"

Vị Chu sư tỷ kia lại là vợ chưa cưới của anh, Chu Nhược Giai!

"Anh ta không ngừng gọi phương danh của Chu sư tỷ?"

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Vẻ mặt Lê Mộng Ly đầy kinh ngạc: "Anh Diệp, anh… biết Chu sư tỷ sao?"

Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi!"

"Cái gì?"

Tất cả mọi người ở hiện trường đều há hốc miệng, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ!

Chu Nhược Giai cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, sâu trong đôi mắt xinh đẹp có một tia sợ hãi!

Nhưng rất nhanh đã sớm bình tĩnh trở lại!

Chu Nhược Giai phun ra một câu: "Đã từng".

"Cái gì? Chu sư tỷ đã từng là vợ chưa cưới của người này?"

Mọi người nghe được Chu Nhược Giai chính miệng thừa nhận thì ai nấy cũng đều sửng sốt!

Có người mở miệng: "Không nghe thấy sao? Chu sư tỷ nói là đã từng!"

Cũng có người gật đầu: "Chứ không phải là bây giờ, nói không chừng hai người đã sớm hủy hôn từ lâu rồi!"

Đám đông bàn luận xôn xao.

Lê Mộng Ly lại trợn to hai mắt: "Anh Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Bắc Minh không trả lời, mà chỉ dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai: "Nhược Giai, ý của em là gì?"

"Cái gì gọi là đã từng? Em có biết anh đã tìm em vất vả đến nhường nào không?"
Chương 1467: Xin anh hãy tự trọng!

"Thấy được em thật tốt quá!"

Anh bước lên một bước, ngay trước mặt tất cả mọi người.

Ôm lấy Chu Nhược Giai!

"Mẹ kiếp..."

"Đù! Cậu ta dám ôm Chu sư tỷ?"

"Thằng kia, mẹ nó mày muốn chết đúng không?"

Trong nháy mắt, hai mắt của vô số nam giới đỏ bừng!

Ai ai cũng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hận không thể xông lên xé nát anh!

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, ngắn ngủi thất thần.

Theo bản năng, cô duỗi tay muốn ôm Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

Cô chợt nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Cậu Diệp, xin anh hãy tự trọng!"

Một câu nói ngắn ngủi khiến Diệp Bắc Minh như bị sét đánh!

Anh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Nhược Giai, em gọi anh là gì?"

Chu Nhược Giai thản nhiên đáp: "Cậu Diệp".

Diệp Bắc Minh đỏ hốc mặt: "Nhược Giai, vì sao chứ?"

"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"

Chu Nhược Giai mỉm cười: "Cậu Diệp, duyên phận giữa chúng ta đã hết!"

"Anh có Hạ Nhược Tuyết của anh, có cả Tôn Thiến của mình!"

"Thậm chí anh còn có mười vị sư tỷ phong hoa tuyệt đại, Chu Nhược Giai tôi đã từng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh!"

"Mà tôi chỉ là một con vịt xấu xí!"

"Anh có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, thiếu một người là tôi thì có làm sao?"

Chu Nhược Giai nói xong, trong đôi mắt đẹp không nhịn được mà lóe lên vẻ mất mát.

Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Nhược Giai, anh xin lỗi, anh không thể làm gì khác được..."

"Không cần phải xin lỗi".

Chu Nhược Giai nở nụ cười xinh đẹp, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh: "Cậu Diệp, duyên phận của chúng ta đã hết!"

"Bây giờ, Chu Nhược Giai không còn là vợ chưa cưới của anh, mà là đệ tử của học viện Viễn Cổ!"

"Tôi học tập đạo Vô Tình, trong lòng sớm đã không còn tình cảm!"

"Cậu Diệp, tôi hy vọng lần sau anh gặp lại tôi sẽ gọi tôi là cô Chu".

"Tôi không muốn gặp lại người này, mời hai vị hộ pháp đừng cho anh ta bước vào học viện Viễn Cổ!"

Bỏ lại câu nói sau cùng, Chu Nhược Giai dứt khoát kiên quyết quay người bỏ đi!

"Được!"

Hai người đàn ông trung niên ngưng trọng quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh!

Mọi người cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cảnh tượng này!

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, há to miệng.

Không nói nên một lời!

Suốt quãng đường dài này, anh nợ Chu Nhược Giai quá nhiều!

Theo đạo lý mà nói, người vợ chưa cưới này mới là người gần gũi nhất với anh!

Nhưng vì một câu nói của Tiểu Tháp, Chu Nhược Giai rất an toàn.

Diệp Bắc Minh liền không tốn công sức đi tìm cô!

Gặp lại Chu Nhược Giai, anh không ngờ sẽ là loại cục diện này.

"Không được, anh nhất định phải nói rõ với em!"

Diệp Bắc Minh sải bước ra ngoài, cố gắng đi vào trong học viện Viễn Cổ.

Hai người đàn ông trung niên canh giữ ở cạnh cửa lập tức che trước người anh: "Cậu này, xin cậu hãy tự trọng!"

Hơi thở của cảnh giới Đế Tôn đập vào mặt!

Diệp Bắc Minh ngắn ngủi kinh ngạc: "Tôi là bạn của cô Chu, chẳng lẽ cũng không thể đi vào học viện Viễn Cổ sao?"

Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu nói: "Xin lỗi! Nếu cô Chu chưa từng nói ra câu nói kia!"

"Cậu là bạn của cô Chu, quả thực có thể được mời vào học viện Viễn Cổ!"

"Nhưng cô Chu không muốn gặp cậu!"

"Theo quy định của học viện Viễn Cổ, trừ phi là viện trưởng tự mình mời, bằng không thì cậu không có tư cách tiến vào nơi này!"

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: "Nếu tôi cứ xông vào thì sao?"

"Xông vào?"

Hai người đàn ông cảnh giới Đế Tôn nhíu mày, một luồng khí lạnh ập vào mặt anh!

Các đệ tử của học viện Viễn Cổ đang hóng chuyện khác cũng trầm mặt xuống!

Tất cả đều mang thái độ thù địch phong tỏa Diệp Bắc Minh.

Lê Mộng Ly giật nảy mình: "Cậu Diệp, đừng làm loạn!

"Học viện Viễn Cổ có khẩu hiệu, bất kỳ ai, nếu dám mạnh mẽ xông tới học viện Viễn Cổ!"

"Chỉ cần là người của học viện Viễn Cổ đang có mặt tại hiện trường đều có thể vô điều kiện ra tay giết chết kẻ đó!"

Lê Mộng Ly tạm dừng, rồi bổ sung: "Thậm chí là tôi cũng phải ra tay với cậu Diệp..."

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Chẳng lẽ không còn có cách nào khác sao?"

Một người đàn ông cảnh giới Đế Tôn trong số đó lắc đầu: "Người trẻ tuổi, một người phụ nữ mà thôi!"

"Không đến mức chôn tính mạng của mình theo. Nếu cậu khăng khăng muốn tiến vào học viện Viễn Cổ thì vẫn có thể!"

"Ba năm sau tham gia tuyển chọn của vùng đất Thiên Tuyệt, tiến vào mười vị trí đầu là có thể gia nhập học viện Viễn Cổ!"

"Ba năm?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, anh không thể đợi được ba năm.

Bỗng nhiên.

Giọng nói của Lê Mộng Ly vang lên: "Cậu Diệp, tôi vẫn còn một cách!"

Diệp Bắc Minh quay đầu: "Cách gì?"

Hàng lông mày thanh tú của Lê Mộng Ly nhíu lại, nghiêm túc nói: "Thang Trời!"

"Thang Trời?", Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Lê Mộng Ly giải thích: "Học viện Viễn Cổ có tổ huấn, bất kỳ ai nhỏ hơn 1000 tuổi!"

"Chỉ cần một mình bò lên trên 9999 bậc thang trời, liền có thể vô điều kiện gia nhập học viện Viễn Cổ!"

Diệp Bắc Minh lập tức gật đầu đồng ý: "Được, vậy tôi đi leo Thang Trời!"

Anh vừa dứt lời.

"Hahahaha..."

"Thằng này đang làm trò hề à?"
Chương 1468: Leo lên Thang Trời

Xung quanh vang lên tiếng cười!

Ngay cả hai vị cảnh giới Đế Tôn trông cửa cũng không thể ngừng lắc đầu cười.

"Sao vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Lê Mộng Ly hơi xấu hổ, do cô ta suy nghĩ không chu toàn nên mới khiến Diệp Bắc Minh bị người khác chế giễu.

Cô ta áy náy giải thích: "Cậu Diệp, trách tôi tôi không nói rõ ràng với anh!"

"Đây... Chẳng qua là một cách không thể thực hiện được!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Lê Mộng Ly lúng túng đáp: "Thang Trời này vô cùng kinh khủng, mỗi lần lên một bước Thang Trời, nó sẽ chồng lên áp lực gấp đôi!"

"Đỉnh cao nhất của 9999 bậc thang trời sẽ khiến người ta phải chịu đựng áp lực gấp gần mười ngàn lần!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Quả nhiên giống với Thang Rồng trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Một thanh niên cười nói: "Tên kia, cậu nên từ bỏ đi!"

"Từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, chưa từng có người nào có thể đi qua 9999 bậc Thang Trời!"

Hắn ta chỉ vào chỗ cao nhất của Thang Trời: "Nhìn thấy Thiên Môn kia không?"

"Từ xưa đến nay chưa mở ra bao giờ!"

"Cậu cho rằng cậu là ai mà muốn bước lên Thang Trời? Cười chết người!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Thì tính sao? Hôm nay, Thiên Môn chắc chắn sẽ mở ra vì Diệp Bắc Minh tôi!"

"Hahahaha!"

"Hôm nay xem như tôi gặp được cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"

"Mẹ nó thật tuyệt đỉnh!"

"Lê sư tỷ, loại đỉnh cao này chị nhặt từ chỗ nào về vậy?"

Lại là một trận cười vang.

Càng ngày càng nhiều người nghe nói có người muốn leo Thang Trời nên sôi nổi chạy ra hóng hớt.

"Cảnh giới Chúa Tể?"

"Mẹ nó! Thứ gì vậy!"

"Cố ý hấp dẫn ánh mắt của người khác à?"

Có người quay đầu đi luôn, cảm giác rất lãng phí thời gian của mình.

Diệp Bắc Minh lại bước ra một bước, đi đến phía dưới Thang Trời!

Tạch! Tạch!

Mấy ngàn ánh mắt nhao nhao rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.

Hai hộ pháp cảnh giới Đế Tôn cũng sải bước lên trước.

Đứng ở trước người Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Học viện Viễn Cổ quả thật có quy định, bất kỳ ai cũng có tư cách bước lên Thang Trời!"

"Nhưng một khi bước lên Thang Trời, cậu sẽ không thể quay đầu!"

"Hoặc là leo lên đỉnh, hoặc là chết!"

Một vị cảnh giới Đế Tôn khác lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, Hồ Đức tôi nhắc nhở cậu một câu: Quay đầu là bờ".

"Nếu cậu bước lên Thang Trời sẽ chỉ trở thành trò hề, ngay cả mười bước đầu tiên cậu cũng không thể đi qua".

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên đỉnh Thang Trời: "Chết thì có làm sao?"

Anh bước ra một bước, bầu không khí như cứng lại!

Lê Mộng Ly hô lên kinh ngạc: "Cậu Diệp, đừng mà..."

Cạch!

Tiếng trầm đụng vang lên, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thang trời đầu tiên!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

99 phù điêu Chân Long trên Thiên Môn đồng loạt sống lại!

Toàn bộ Thang Trời phóng ra mười ngàn tia ánh sáng!

"Đụ mẹ!"

"Thằng này thật sự bước lên Thang Trời?"

"Vì một người phụ nữ mà không muốn sống nữa?"

Đám người vốn đang chế giễu Diệp Bắc Minh kia sôi nổi nghiêm mặt!

Bọn họ nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh, cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào!

"Cậu Diệp, anh...", con ngươi Lê Mộng Ly đỏ lên.

Cô ta vô cùng tự trách, cho rằng mình hại chết Diệp Bắc Minh!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Nhóc, có phiền phức!"

"Sao vậy?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh cảm giác nặng nề.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đáp: "Nhìn thấy 99 phù điêu hình Chân Long kia không? Bọn họ có liên hệ với Thần Giới!"

"Bản tháp không thể giúp đỡ câu leo lên những bậc thang này, một khi bản tháp sử dụng sức mạnh..."

"E rằng lập tức sẽ bị bọn họ biết được!"

"Nhóc, bây giờ chỉ đành dựa vào bản thân cậu!"

Nghe được lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.

Anh hít sâu một hơi: "Dù không có Tiểu Tháp giúp đỡ, tôi cũng muốn leo lên Thang Trời!"

Đầu gối uốn lượn, hai chân anh đột nhiên dùng sức!

Giẫm chân một cái, anh lập tức nhảy qua sáu bậc thang.

Sau khi lặp lại vài chục lần, gần như là trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thứ 100 của Thang Trời!

"Đụ mẹ!"

"Tình huống gì thế này?"

"Nhanh như vậy?"

Mọi người choáng váng!

"Hả?"

Con ngươi của hai vị cảnh giới Đế Tôn co rụt lại, hai mặt nhìn nhau: "Sao có thể!"

"Tôi đi bẩm báo viện trưởng!"

Hồ Đức nhanh chóng quay người chạy đi.

Lê Mộng Ly trợn to mắt, không dám tin nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, anh..."

...

Học viện Viễn Cổ, bên trong đại điện nghị sự

Mấy vị viện trưởng đang họp.
Chương 1469: Chồng à, em xin lỗi

Đột nhiên, Hồ Đức vội vã xông tới: "Chư vị viện trưởng, có người leo Thang Trời!"

"Cái gì?"

"Đi, đi xem một chút!"

Mấy bóng người giật nảy mình, nhao nhao đứng dậy.

...

Chu Nhược Giai vừa trở lại chỗ ở, giọng nói của một thiếu phụ vang lên: "Nhược Giai, trái tim con loạn".

Gương mặt tươi cười của Chu Nhược Giai hiển hiện vẻ hốt hoảng.

Cô vội vàng quay đầu, quỳ một chân: "Sư phụ!"

"Vi sư đã biết, anh ta chính là chồng chưa cưới kia của con?", mi tâm của thiếu phụ có một nốt ruồi son.

Dáng người đầy đặn, lúc giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ ý nhị đặc biệt!

Gương mặt xinh đẹp kia càng khiến cho người ta hút hồn!

Phong Tuyệt Tình!

Viện trưởng của viện Tuyệt Tình, học viện Viễn Cổ!

Chu Nhược Giai gật đầu: "Dạ đúng, sư phụ, con đã nói cho anh ta biết hết thảy!"

"Đồ nhi tu luyện đại đạo Vô Tình, chắc chắn sẽ không bị đàn ông ảnh hưởng".

Phong Tuyệt Tình gật gật đầu: "Con làm không tệ, có điều tên kia hình như không chuẩn bị từ bỏ con!"

"Vì gặp con một lần, cậu ta đã leo lên Thang Trời!"

"Cái gì?"

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên.

Đôi mắt đẹp co rụt lại, nuốt nước miếng: "Sư phụ, người không phải đang nói đùa chứ?"

Mặc dù cô đã cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng cô!

Phong Tuyệt Tình mỉm cười: "Con nói xem?"

"Tên này thật là một lòng say mê con!"

"Thang Trời, con biết chứ? Chỉ có một con đường!"

"Từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, chưa từng có người nào có thể thuận lợi thông qua 9999 bậc thang trời!"

"Kết cục tốt nhất của tên này chính là hóa thành sương máu mà chết!"

"Đừng mà!"

Chu Nhược Giai kêu lên thảm thiết, phun ra một búng tâm đầu huyết.

Đôi mắt cô tràn ngập tơ máu, lao về phía cổng lớn học viện Viễn Cổ như phát điên: "Vì sao chứ? Vì sao anh phải làm như vậy?"

"Đứa nhỏ ngốc, con ngốc quá, thật sự!"

Phong Tuyệt Tình thấy thế, nở nụ cười như ý.

"Vi sư biết ngay mà, trong lòng còn vẫn chưa bỏ xuống được".

"Nếu như con tận mắt nhìn thấy anh ta chết đi, con mới có thể chân chính đi đến đỉnh cao của đạo Vô Tình!"

"Kiếm thứ nhất của đạo Vô Tình, chém tình yêu trong lòng đầu tiên!"

Phong Tuyệt Tình mỉm cười, cũng đi về phía cửa của học viện Viễn Cổ.

Phong Tuyệt Tình muốn nhìn xem, người đàn ông Chu Nhược Giai nhớ mong rốt cuộc là thần thánh phương nào!

...

"3567!"

Khi mà các nhân vật cấp cao của học viện Viễn Cổ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đã liên tục leo lên hơn ba ngàn bậc thang!

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Vương Thần Cương trừng to mắt, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt!

Hồ Đức vội vàng chạy tới, đầu đầy mồ hôi giải thích: "Tổng viện trưởng, chuyện là như thế này..."

Nghe xong chân tướng, Vương Thần Cương quả thực không thể tin vào tai của mình!

"Lại là vì một người phụ nữ?"

"Dạ đúng".

Tạch! Tạch! Tạch!

Con ngươi của ấy viện trưởng còn lại đọng lại, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

"Thằng này thật là dữ dội!"

"Có thể leo lên hơn ba ngàn bậc thang đã cực kỳ khủng bố!"

"Đáng tiếc, anh ta chết chắc rồi, hoàn toàn không có khả năng leo lên 9999 bậc thang!"

Mấy viện trưởng nói chuyện với nhau, trong con ngươi chỉ còn lại hoảng sợ!

Trên Thang Trời, Diệp Bắc Minh từng bước từng bước đi tới, khắp người nổi gân xanh!

Mỗi lần đi một bước, thân thể anh sẽ nhẹ nhàng run lên!

Nhưng còn lâu mới đến giới hạn cao nhất của anh!

"4000!"

"4450!"

...

"5550!"

"6000!"

Khi mà Diệp Bắc Minh bước lên nấc thang trời thứ 6000, đám người Vương Thần Cương không hẹn mà cùng hít sâu một hơi!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đã biến thành một người toàn máu!

Dưới áp lực mạnh mẽ, máu tươi không thể ức chế tuôn ra từ làn da của anh.

Nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì!

"Bắc Minh!"

Một giọng nói đau xé tâm can vang lên.

Chu Nhược Giai với đôi mắt đẹp đỏ bừng lao đến!

Từ khi bắt đầu leo Thang Trời, Diệp Bắc Minh chưa từng ngừng lại, giờ anh chợt dừng bước chân.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhược Giai, nở một nụ cười: "Nhược Giai, chờ anh!"

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Diệp Bắc Minh.

Chu Nhược Giai điên cuồng lắc đầu: "Đừng! Đừng! Em không muốn!"

"Bắc Minh! Em cầu xin anh! Mau xuống đây!"

Cô vọt tới trước người Vương Thần Cương.

Bịch!

Đầu gối mềm mại hung hăng nện xuống nền gạch!

Lập tức be bét máu thịt!

"Tổng viện trưởng, tôi cầu xin ông hãy tha cho Bắc Minh đi!"

"Tôi xin ông đấy, anh ấy không thể chết! Anh ấy thật sự không thể chết được!"

Vương Thần Cương thở dài: "Tôi cũng chẳng có cách này, Thang Trời không thể nghịch!"

"Chỉ có hai con đường, hoặc là chết, hoặc là mở ra Thiên Môn!"

Lời này vừa nói ra, Chu Nhược Giai hoàn toàn tuyệt vọng!

Phụt!

Cô phun ra một ngụm tâm đầu huyết!

Cô tu luyện đạo Vô Tình, giờ phút này động tình!

Công pháp đang điên cuồng phản phệ!

Diệp Bắc Minh kêu to: "Nhược Giai, em không sao chứ?"

Chu Nhược Giai chợt ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh trên Thang Trời.

Đột nhiên, cô cười vui vẻ: "Chồng à, em xin lỗi, em không nên không tin tưởng anh!"

"Hôm nay Nhược Giai đã biết hết rồi!"

"Trải qua biết bao nhiêu khó khăn chúng ta vẫn cùng nhau đi đến tận đây, hôm nay nếu anh chết, em sẽ chết theo anh!"

Cô nở nụ cười xinh đẹp, lao thẳng đến Thang Trời!
Chương 1470: Leo đến bậc 9000

"Con muốn chết? Có từng hỏi tôi chưa?"

Theo giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một bóng người ngăn trước mặt Chu Nhược Giai, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới!

Chu Nhược Giai không cách nào tiến gần Thang Trời thêm một bước, cô tuyệt vọng quỳ trên mặt đất: "Sư phụ, cầu xin người thành toàn đồ nhi đi!"

Phong Tuyệt Tình lạnh lùng vô tình: "Đạo Vô Tình của vi sư cần con kế thừa, vì bồi dưỡng con tôi đã tốn biết bao tâm huyết?"

"Hôm nay con mở to mắt nhìn kẻ này chết như thế nào cho ta!"

"Chỉ cần cậu ta chết, trái tim của con cũng sẽ chết theo!"

"Đến lúc đó, đạo Vô Tình mới chính thức hoàn thành bế hoàn!"

"Sư phụ, đừng!", Chu Nhược Giai kêu lên thảm thiết, tuyệt vọng cực kỳ.

Điên cuồng dập đầu!

"Sư phụ, cầu xin người để cho con qua đi!"

Giọng của Diệp Bắc Minh truyền từ trên Thang Trời xuống: "Nhược Giai, không cần cầu xin bà ta!"

"Em không tin tưởng anh sao?"

Chu Nhược Giai dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên Thang Trời: "Em tin tưởng anh!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Hiện tại em đứng lên, chờ một bên đi!"

"Trong vòng một trăm lượt hô hấp, Diệp Bắc Minh anh chắc chắn sẽ mở ra Thiên Môn!"

"Hả?"

Chu Nhược Giai sững sờ.

Ầm!

Hiện trường nổi lên sóng to gió lớn, hoàn toàn sôi trào!

"Đù má, cậu ta nói gì cơ?"

"Trong vòng một trăm lượt hô hấp, chắc chắn sẽ mở ra Thiên Môn?"

"Đệch! Thật hay giả, ông đây nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy!"

"Cậu ta dựa vào đâu chứ?"

Cửa chính của học viện Viễn Cổ bị vây chật như nêm cối.

Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên Thang Trời.

Giận dữ, cười lạnh, ghen ghét!

Bên cạnh Hồ Đức, mấy viện trưởng học viện Viễn Cổ hừ lạnh: "Người si nói mộng!"

"7000 bậc thang thì rất mạnh, nhưng cậu nói ra lời này quả thực là chẳng biết gì!"

"Người trẻ tuổi, nếu cậu có thể đi hết những bậc thang còn lại trong vòng một trăm hô hấp, Kiếm Phá Thiên tôi sẽ lập tức thu cậu làm đệ tử cuối cùng!"

Thân thể Lê Mộng Ly run rẩy, cô ta được chứng kiến thiên phú kinh khủng của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cô ta vẫn không tin, Diệp Bắc Minh có thể đi hết 3000 bậc thang trời còn dư lại!

Trong vòng một trăm hô hấp!

Ngay cả Vương Thần Cương cũng nhíu mày: "Thằng nhóc này coi học viện Viễn Cổ ta thành cái gì?"

Phong Tuyệt Tình cười đầy nghiền ngẫm: "Nhược Giai, đây chính là tên đàn ông mà con chọn?"

"Loại người vừa ngạo mạn vừa điên cuồng này rốt cuộc hấp dẫn con ở điểm nào?"

Vẻ mặt Chu Nhược Giai kiên định: "Anh ấy sẽ không lừa con!"

Cùng lúc đó, trên Thang Trời, Diệp Bắc Minh động!

Vèo!

Sải bước ra ngoài, trên người anh bộc phát ra huyết khí ngập trời!

Một giây sau, anh đã đứng ở vị trí bậc 7500!

Một giây leo 500 bậc!

"Này..."

Mọi người ngây người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng.

Diệp Bắc Minh lại lần nữa bước ra một bước!

8000 bậc!

Bước ra bước thứ ba!

9000 bậc!

"Đệch! Làm sao có thể!"

Nhìn được cảnh tượng kinh người như vậy, tất cả những người hoài nghi thực lực của Diệp Bắc Minh đều trừng to mắt!

Chỉ trong vòng ba hô hấp ngắn ngủi, thế mà đã vượt qua 2000 nấc thang!

Vẻ chế giễu trên mặt Phong Tuyệt Tình cứng lại, rồi biến mất.

Thay vào đó khiếp sợ nồng đậm: "Này... Không thể nào!"

Kiếm Phá Thiên hít sâu một hơi: "Mẹ nó, thằng này thật sự muốn lên trời luôn!"

Vương Thần Cương lắc đầu: "9000 bậc phía trước, mặc dù cũng rất mạnh!"

"Nhưng, từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, tối thiểu đã có 100 người từng bước lên".

"Từ bậc thứ 9000 trở đi mới là màn kịch quan trọng!"

"Mỗi bước đều khó như lên trời!"

Quả nhiên, lúc Diệp Bắc Minh bước lên 9000 bậc.

Một áp lực vô hình đè ép xuống!

Anh nhảy lên một bước!

Đột nhiên, trong 99 con Chân Long điêu khắc trên Thiên Môn, có một con xông ra ngoài!

Lực lượng khiến cho người ta hít thở không thông đánh úp lại, hung hăng nện lên người Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Diệp Bắc Minh như một chiếc lá rụng trong gió thu, lập tức bị hất bay ra ngoài!

Rơi xuống vị trí 8000 bậc!

Nằm trên bậc thang không nhúc nhích!

"Cậu Diệp!"

Lê Mộng Ly giật nảy mình!

"Chồng ơi!"

Chu Nhược Giai che miệng, đang muốn lao ra!

Lại bị Phong Tuyệt Tình ngăn cản, bà ta nở nụ cười: "Đồ nhi, xem ra thằng nhóc này là một mũi thương bằng sáp bạc!"

"Đụng một cái liền nát, cậu ta không được rồi!"

Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhược Giai trắng bệch, lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh!

Con ngươi của Kiếm Phá Thiên đọng lại: "Thằng này chết rồi?"

Vương Thần Cương kiêng kỵ nhìn thoáng qua 99 con Chân Long: "Một kích vừa rồi có thể so với một kích toàn lực của Đế Tôn đỉnh phong!"

"Phỏng chừng tên này không chống đỡ nổi..."

"Đáng tiếc, nếu cậu ta có thể thông qua Thiên Môn, tôi còn thực sự muốn nhận cậu ta làm đệ tử!", Kiếm Phá Thiên lẩm bẩm.

Mấy lão già bên cạnh trợn trắng mắt.

Bàn tính này đánh thật vang!

Cùng lúc đó, phía sau cùng của đám người.

Một ông già đứng chắp tay, âm trầm nhìn Diệp Bắc Minh trên Thang Trời.

Một thanh niên đứng bên cạnh ông ta, lông mày gắt gao xoắn lại với nhau: "Bên phía thành Thiên Đan truyền tới tin tức, e rằng tên này đến để tìm trăm thân thể long thai kia!"

"Nếu như bị mấy vị viện trưởng khác biết, chúng ta dùng người luyện đan..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK