Phương Linh Quân thấy nhóm học trò vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích, tạm thời cũng không có tâm trạng học hành, nên quyết định không giảng bài nữa mà giới thiệu dụng cụ cho đám học trò.
"Lục Liễu, Tiểu Ninh, hai người phát dụng cụ ra đi."
Hai người lại đi vào trong phòng nhỏ kia, lấy ra một cái giỏ.
Trong giỏ có những túi vải nhỏ, mỗi học trò có một túi.
Mở túi vải nhỏ ra, bên trong có ba quyển vở, sáu cây bút chì và một con dao nhỏ.
Dưới đáy túi có ba viên phấn làm bằng vôi.
Các học trò không biết bút chì với phấn, nhưng lại biết quyển vở.
"Ôi! Một quyển vở bằng giấy trắng!"
"Cái này cũng cho chúng ta dùng sao?"
"Kim tiên sinh thật hào phóng quá!"
Nhiều học trò không nhịn được mà xúc động kêu lên.
Giấy ở Đại Khang vẫn rất có giá trị, được dùng để in giáo án, nhiều học trò đều cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn có thể hiểu được.
Dù sao giáo án vẫn có thể tái sử dụng được.
Bây giờ Kim Phi lại phát cho mỗi người ba quyển vở giấy trắng!
Trong mắt các học trò, hành động này cũng xa xỉ như dùng thủy tinh làm cửa sổ!
"Từ lâu ta đã nói với mọi người, Kim tiên sinh rất coi trọng giáo dục, và cũng rất coi trọng các ngươi!"
Phương Linh Quân nhân cơ hội nói: "Cho nên chúng ta không được phụ sự kỳ vọng của Kim tiên sinh đấy!"
“Phương tiên sinh đừng lo lắng, học trò nhất định sẽ học hành chăm chỉ!”
Các học trò sôi nổi cùng nhau hứa hẹn.
Ngoài ra còn có một số học trò hoạt bát hơn đã bắt đầu nghiên cứu cây bút chì.
Nhưng trước đây Đại Khang chưa từng có bút chì, bọn họ ngẫm nghĩ không hiểu nên đã hỏi Phương Linh Quân: "Tiên sinh, đây là cái gì vậy?"
"Đây là một loại bút mới do Kim tiên sinh phát minh, gọi là bút chì!"
Phương Linh Quân cầm một cây bút chì đã gọt nhọn giơ lên: "Trong túi có một con dao nhỏ, mọi người gọt bút chì thành như thế này là có thể viết vào vở."
Nhóm học trò chết lặng vì hôm nay gặp quá nhiều chuyện chấn động.
Sau khi nghe Phương Linh Quân nói xong, tất cả đều lấy dao nhỏ và bút chì trong túi ra.
Con dao nhỏ tương tự như cây gọt bút chì gấp mà Kim Phi thường sử dụng lúc tiểu học, nhưng với nhóm học trò mà nói thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó.
“Ồ, con dao nhỏ này bén quá!”
“Ừ, còn nhanh hơn con dao tổ truyền làm thức ăn trong nhà ta nhiều!”
“Một con dao nhỏ như vậy, cầm ra ngoài ít lắm cũng phải mười văn tiền nhỉ?”
“Đừng nói mười văn, dù là một trăm văn tiền ta cũng không nỡ bán! Đây là quà Kim tiên sinh cho, trên đó còn khắc chữ, ngươi nỡ bán sao?”
"Có khắc chữ sao? Ở đâu?"
Nhiều học trò lập tức lật nhìn con dao nhỏ, quả nhiên trên mặt trái của dao nhỏ có một hàng chữ nhỏ:
Kỷ niệm khóa đầu tiên của Đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên.
Bây giờ không còn học trò nào nói tới chuyện bán con dao nhỏ đi.
Dòng chữ nhỏ này đã chứng minh nguồn gốc của con dao nhỏ.
Một món quà lưu niệm cho khóa đầu tiên của Học viện Sư phạm Kim Xuyên, riêng giá trị kèm theo đã bỏ xa giá trị của bản thân con dao nhỏ!
Với tâm lý này, nhóm học trò đã rất cẩn thận khi gọt bút chì.
"Bút chì khác với bút lông trước đây mà chúng ta sử dụng, đây là một loại bút đầu cứng, dễ mang theo, hơn nữa tốc độ viết cũng nhanh hơn, viết ra chữ nhỏ hơn và tiết kiệm giấy."
Phương Linh Quân đóng vai trò làm người giải thích.
Phần lớn các học trò đều là những người trẻ ở độ tuổi mười mấy hoặc đầu đôi mươi, không khỏi bị bút chì thu hút và bắt đầu thử viết trên vở.
“Ơ, cái này viết chữ được thật này.”
“Haha, Chúc huynh, nét chữ huynh viết xấu quá!”
“Ôi, sao lại gãy rồi?”
“Của ta cũng gãy rồi, tiếc quá!”
Những tiếng cảm thán của nhóm học trò liên tục vang lên khiến lớp học trở nên ồn ào như đang mua bán ở ngoài chợ.
Sau khi nhóm học trò nhận biết được một lúc, Phương Linh Quân mới cầm thước dạy học gõ gõ lên bàn, phòng học mới yên tĩnh lại.
“Tiếp theo, ta lại giải thích cho mọi người một thứ khác mà chúng ta sẽ thường dùng trong lúc giảng dạy.”
Phương Linh Quân giơ một cục phấn lên: “Đây là phấn viết, khi mọi người về sẽ thường xuyên dùng cái này.”
Nói xong, ông ta xoay người viết lên tấm bảng đen dòng chữ Hương Thôn Vịnh Hoài.
Phải nói rằng, đúng là người biết thư pháp đúng có khác, tuy chỉ mới tiếp xúc với phấn không lâu nhưng những dòng chữ Phương Linh Quân viết ra vẫn rất tự nhiên phóng khoáng và vô cùng tinh tế.
“Viết loại phấn này xong, có thể lấy vải lau đi.”
Phương Linh Quân cầm một mảnh vải thô, lau chữ trên bảng đen, sau đó viết lại.
“Ồ, cái này tiện thế.”
“Đúng vậy, lau xong là sạch, lần sau có thể dùng nữa.”
Nhóm học trò sôi nổi lấy viên phấn trong đáy túi ra, để nó vào tay rồi tò mò quan sát.
Một số còn không nhịn được mà viết chữ lên bàn.
Không khí lớp học sôi nổi lạ thường.
Trong hoàn cảnh như vậy, muốn cho bọn họ bình tĩnh học tập cũng khó, nên Phương Linh Quân đã từ bỏ kế hoạch dạy học.
"Mọi người hãy nghiên cứu kỹ một chút, buổi chiều giờ Mùi sẽ chính thức bắt đầu lớp học, hy vọng đến lúc đó các ngươi đã có tâm trạng để học hành!"
Phương Linh Quân dặn dò một tiếng rồi chắp tay sau lưng ra khỏi phòng học.
Kim Phi cũng dẫn đám người Thiết Chùy đi bằng cửa sau.
"Kim tiên sinh, thất vọng sao? Tiết học đầu tiên lại lộn xộn thành như vậy."
Phương Linh Quân cười nói.
"Không sao, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với nhiều thứ mới lạ như vậy, nên cần thời gian để tiếp thu, ta nghĩ đến buổi chiều là sẽ tốt thôi." Kim Phi xua tay.
“Cũng phải, đừng nói là đám trẻ này mà lần đầu ta nhìn thấy bút chì với phấn viết, cũng hào hứng thức trắng mấy đêm.”
Phương Linh Quân nói: “Bây giờ ta càng ngày càng mong đợi giáo dục bắt buộc rồi!"
"Ta cũng rất mong chờ!"
"À phải rồi Kim tiên sinh, trường học ở nhiều nơi đã bắt đầu chuẩn bị chưa?"
"Đã bắt đầu rồi," Kim Phi trả lời: "Ta đã điều động đội Chung Minh thành lập một đoàn giám sát, mấy ngày hôm trước họ đã lên đường đến các nơi ở Quảng Nguyên, chịu trách nhiệm lựa chọn nơi thích hợp để xây trường học, sắp xếp thợ mộc làm bàn ghế, sơn bảng đen, hẳn là sẽ kịp để khai giảng cho đầu xuân năm sau."
“Vậy thì tốt rồi," Phương Linh Quân gật đầu: "Kim tiên sinh định mở bao nhiêu trường học trong đợt đầu tiên?"
“Bây giờ ta vẫn đang sờ đá qua sông, định lấy Quảng Nguyên làm thí điểm để xem hiệu quả giảng dạy thế nào, nếu hài lòng, tháng ba sẽ mở đợt thứ hai ở Miên Châu và Tây Xuyên."
Kim Phi nói: "E là tiên sinh phải vất vả một hồi rồi, ta đã sắp xếp người đến Miên Châu và Tây Xuyên để chiêu mộ học trò, đầu xuân năm sau sẽ bắt đầu giảng dạy cho nhóm học trò này, thì nhóm học trò thứ hai sẽ đến đây."
“Công việc của ta là vậy, có gì vất vả đâu?” Phương Linh Quân lắc đầu nói: “Chỉ cần có thể cho tất cả trẻ em ở Đại Khang được đi học, đừng nói là chút vất vả này, cho dù là mệt chết ở đây ta cũng mãn nguyện!"
"Phương tiên sinh cao thượng!" Kim Phi chắp tay cúi đầu kính chào Phương Linh Quân.
"Ta làm sao mà xứng với chữ cao thượng, Kim tiên sinh đây mới thật sự là cao thượng!" Phương Linh Quân liên tục xua tay, sau đó quay đầu lại nhìn phía sau phòng học: "Ta tin chỉ cần Kim tiên sinh kiên trì, nơi này nhất định sẽ là nơi khởi đầu mới khiến Đại Khang trở nên thịnh vượng!”
"Ta cũng tin như vậy!" Kim Phi gật đầu theo: "Giáo dục là nền tảng của vận mệnh quốc gia, chỉ cần có thể bồi dưỡng ra một nguồn nhân tài dồi dào, thì Đại Khang sẽ không bao giờ bị nước ngoài bắt nạt nữa!"
Phương Linh Quân vừa nghĩ vừa trả lời, Hàn Phong đã vội vàng đi tới.
"Tiên sinh, đã tìm thấy đám khốn nạn kia rồi!"
Chương 1002: Đội không quân
“Là đám khốn nạn phục kích đám Chung Minh ở đất Tần sao?” Kim Phi nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy!” Hàn Phong gật đầu.
Địa chủ quyền quý thời phong kiến đều là ma cà rồng hút máu trên người tá điền, chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, cơ bản là cắt đứt nguồn tài chính của địa chủ quyền quý.
Phá hoại đường làm ăn của ai đó cũng giống như giết cha mẹ của người đó.
Những địa chủ quyền quý đương nhiên thù hằn Kim Phi.
Về mặt này, mục tiêu của họ cũng giống như mục tiêu của phiên vương.
Mấy tháng trước, để chống lại Kim Phi, các quý tộc quyền quý khắp cả nước đã hợp tác với các phiên vương, cho tử sĩ mưu sĩ cấp dưới thành lập một tổ chức ám sát.
Mục tiêu ban đầu của tổ chức này là để ám sát Kim Phi và lãnh đạo cấp cao dưới trướng y.
Tuy nhiên, sau khi trải qua cuộc tập kích ở Đông Hải, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Kim Phi.
Bây giờ ăn, mặc, ở, đi lại của y đều có người lo liệu, mọi đồ ăn của y đều phải được thử độc, sau đó do chính tay Nhuận Nương nấu nướng, nên đội ám sát hoàn toàn không tìm được một cơ hội nào.
Về phần các lãnh đạo cấp cao dưới trướng của y, hầu hết đều sống trong nhà được canh phòng nghiêm ngặt ở làng Tây Hà, nên cũng không có cơ hội nào.
Thế nên tổ chức ám sát đã nhắm vào đội Chung Minh đang phân tán ở bên ngoài, cố gắng đe dọa các thành viên khác của đội Chung Minh và làm chậm tốc độ phân chia ruộng đất.
Hai tháng trước, một nhóm thành viên của Chung Minh đã bị ám sát ở đất Tần.
Sau khi Kim Phi biết chuyện đã vô cùng tức giận, tuy nhiên những sát thủ đều là cao thủ do quyền quý bồi dưỡng, nên làm việc vô cùng cẩn thận, tấn công xong là đã chạy đi ngay, sau hơn hai tháng điều tra, mặc dù đã xử lý hai đội ám sát, nhưng hành tung của một tổ chức kia vẫn mãi chưa tìm được.
Cho đến hôm nay, cuối cùng cũng đã tìm được đối phương.
Kim Phi nắm chặt tay, sau đó quay lại nhìn Phương Linh Quân: "Phương Linh Quân, ta có chút việc phải đi trước, chuyện trường học này giao lại cho ngài!"
“Kim tiên sinh có việc gấp cứ đi trước, chuyện trường học bên này cứ yên tâm, có chuyện gì ta sẽ tìm trưởng làng và Tiểu Ngọc cô nương."
Phương Linh Quân vội gật đầu.
Kể từ khi gặp nhau, Kim Phi luôn tạo cho ông ta một hình ảnh điềm tĩnh và phóng khoáng, giống như nhiều thanh niên trong làng.
Mấy hôm trước vì để kịp thời gian từ Miên Châu tới làng Tây Hà, mọi người đều ăn cơm trên phi thuyền.
Kim Phi và đám Thiết Chùy đều ngồi xổm cùng nhau, ôm tô bự ăn mì, trông họ không khác gì những thanh niên trong làng.
Mấy lần tới làng Tây Hà gặp được Kim Phi, đều thấy y bình dị gần gũi đến mức Phương Linh Quân suýt chút nữa đã quên mất Kim Phi là một vị tướng quân.
Hơn nữa còn nhờ vào năng lực của bản thân, đánh bại mãnh tướng siêu cấp của ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Vừa rồi giọng của Kim Phi không lớn, nhưng Phương Linh Quân biết y đã có ý định giết người.
Nhìn bóng lưng Kim Phi và Hàn Phong, Phương Linh Quân biết, sau đó chắc chắn sẽ có người sắp chết.
Ra khỏi trường học, Kim Phi sải bước về phía ngựa chiến.
Y vừa đi vừa hỏi: “Bọn họ ở đâu?”
“Ở biên giới, huyện Vĩnh Nhạc, quận Hà Trung đất Tần.” Hàn Phong trả lời.
"Làm sao biết được?"
“Cách đây một thời gian, quân Trấn Viễn tiêu diệt thổ phỉ ở đất Tần, vô tình bắt được gia chủ họ Phí đang ẩn náu trong hang ổ của thổ phỉ, sau khi thẩm vấn, phát hiện ra có hai tử sĩ của nhà họ Phí trong đội ám sát.
Chuyện xảy ra sau đó, đội ám sát đã bỏ trốn về phía đông bắc, khi đi qua địa bàn của nhà họ Phí, có tử sĩ tới nhà họ Phí lấy bạc và lương lực."
Hàn Phong nói: "Chúng ta lần theo gia chủ nhà họ Phí tìm ra manh mối ngọn nguồn, cuối cùng bắt được cái đuôi nhỏ của họ ở gần huyện Vĩnh Nhạc quận Hà Trung."
"Nhân lực bên quận Hà Trung có đủ không?" Kim Phi nhíu mày hỏi.
Phạm vi hoạt động hiện tại của tiêu cục Trấn Viễn chủ yếu tập trung ở phía nam và phía tây đất Tần, trước mắt quận Hà Trung vẫn còn nằm trong tay Tần vương.
Tuy nhiên, Tần vương đã bị Kim Phi dọa cho sợ hãi tới mức không dám ló đầu ra, hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát đất Tần.
Quận Hà Trung nằm ở phía đông của đất Tần, phía đông qua Hoàng Hà là đất Dự, còn lại phía bắc là đất Tần, là nơi giao nhau của ba tỉnh nên luôn khá hỗn loạn.
Bây giờ đã mất đi sự kiểm soát của Tần vương, lại càng hỗn loạn hơn.
Đây đúng là hoàn cảnh thích hợp nhất để đào thoát.
“Nhân lực không đủ,” Hàn Phong lắc đầu: “Đối thủ đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, lại còn cảnh giác rất cao, đối mặt với loại kẻ địch này, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải bóp chết, nếu để bọn họ chạy thoát thì sẽ rất khó mà tìm được nữa."
Chiến đấu trực diện thì nhân viên hộ tống không sợ bất kỳ ai, nhưng bọn họ lại sợ gặp phải loại cá chạch này.
"Có thể phái người lén lút đi qua không?" Kim Phi hỏi.
“Khó lắm,” Hàn Phong lắc đầu: “Bây giờ quận Hà Trung đã rối thành một nồi cháo, nhóm quyền quý điên cuồng vơ vét, thổ phỉ cũng liên tiếp trỗi dậy, chúng ta chỉ có thể chém giết trên đường qua đó, nhưng cứ như vậy nhất định sẽ kinh động tới đối phương."
"Giết thẳng tới chắc chắn là không được, nó sẽ phá vỡ bố cục và nhịp điệu tổng thể của Khánh Hầu." Kim Phi hỏi: "Căn cứ của chúng ta ở huyện Hà Trung thế nào?"
"Không tệ, người dân đều mong ngóng chúng ta tới chia đất sớm.” Hàn Phong trả lời.
Chỉ cần bọn quyền quý không ngu ngốc, thì đều có thể nhìn ra Kim Phi và Tần vương đang giao chiến, thắng lợi cuối cùng chắc chắn sẽ là Kim Phi.
Sau chiến thắng của Kim Phi, nhóm thổ phỉ và quyền quý cũng đều biết chuyện gì đang đợi chúng.
Thế nên trong khoảng thời gian gần đây, tại những khu vực đất Tần chưa bị quân Trấn Viễn đánh hạ, các quyền quý gần như đã nổi điên, chỉ huy bọn thổ phỉ điên cuồng vơ vét người dân địa phương, hòng lấy hết tiền của để chạy thoát.
Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.
Gần như dân chúng đã bị đẩy đến cực hạn, không thể chống đỡ được đợt cướp bóc mới, hơn nữa rất nhiều người dân cũng đã nghe đến chuyện chia ruộng đất nên dù đội Chung Minh còn chưa đi tới, thì đã có rất nhiều người dân tự phát tổ chức để chống lại bọn thổ phỉ.
“Nếu như cơ sở của quần chúng không tệ thì…” Kim Phi trầm ngâm một lát: “Thiết Chùy gọi đám Lão Ưng và Hầu Tử tới!”
“Dạ!” Thiết Chùy nhanh chóng sắp xếp một người cận vệ đi gọi người.
Khi Kim Phi và Hàn Phong về đến nhà, Lão Ưng và Hầu Tử đã chờ ở cửa thư phòng.
“Tiên sinh, ngài tìm bọn ta có việc sao?" Lão Ưng hỏi.
"Việc huấn luyện đội không quân tới đâu rồi?"
Khi công nghệ của xưởng chế luyện ngày càng hoàn thiện, Mãn Thương và các nữ học trò cũng ngày càng thành thạo hơn, tốc độ sản xuất máy hơi nước nhỏ cũng ngày càng nhanh hơn.
Khinh khí cầu của đội bay làng Tây Hà cũng dần bị phi thuyền thay thế.
Phi thuyền có tính cơ động cao hơn, nếu không sử dụng chúng thì quá lãng phí.
Cho nên hai tháng trước, Kim Phi đã tuyển chọn hơn một trăm tinh anh trong tiêu cục, giao cho Lão Ưng huấn luyện lính không quân.
"Nhìn quá trình huấn luyện, hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng hiệu quả thực chiến vẫn chưa biết thế nào.”
"Vậy thì kéo ra ngoài thử chút đi!" Kim Phi vỗ bàn: "Hầu Tử, lần này ngươi sẽ dẫn đội, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, cũng phải bóp chết mấy người này cho ta!"
"Tiên sinh yên tâm, nếu không thể giết chết chúng thì ta sẽ tự đi đến phòng tối nhỏ!" Hầu Tử vỗ ngực đảm bảo.
"Tiên sinh, hay là chúng ta cũng tới đó?" Hàn Phong hỏi.
Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Được!"
Bản chất của đội ám sát đội Chung Minh thực sự quá ác liệt.
Mặc dù Tiểu Ngọc và Trương Lương không nói gì, nhưng Kim Phi biết rất nhiều nhân viên hộ tống và thành viên của đội Chung Minh đều đang chờ kết quả.
Thế nên hung thủ nhất định phải đền tội và cho bọn họ một lời giải thích!
Tốc độ của Hàn Phong và Hầu Tử rất nhanh, xế chiều hôm đó, hơn chục phi thuyền đã cất cánh bay về phía đất Tần.
Chương 1003: Phá tường mà chạy
Bảy tám giờ tối ở quận Hà Trung.
Trong một nhà dân không bắt mắt ở trong huyện Vĩnh Nhạc, tám người đàn ông vây quanh một bàn vừa ăn vừa uống rượu.
Cửa phòng và cửa sổ không lớn đều được che kín bằng vải màn, từ ngoài nhìn vào không thấy ánh sáng nào cả.
“Lão đại, sắp hết rượu rồi, huynh cho người mang thêm lên đi”, một tên sát thủ có vết sẹo đặt bát rượu xuống nói: “Hình như cũng không còn nhiều thịt nữa”.
“Để ta sắp xếp”, thủ lĩnh gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng gần đây quận Hà Trung rất hỗn loạn, lúc nào có thể mang đến thì không chắc đâu”.
“Lão đại, tại sao chúng ta không sống ở quận thành Vĩnh Nhạc mà lại cứ phải sống ở nơi đồi núi này?”, một sát thủ một tai phàn nàn: “Ở đây chẳng có gì cả, đi đến quận phủ còn phải mất hơn nửa canh giờ, bất tiện quá”.
“Sống ở quận thành Vĩnh Nhạc, ngộ nhỡ tiêu cục Trấn Viễn đột nhiên đến đóng cửa thành, chúng ta bay ra ngoài à?”
Thủ lĩnh liếc nhìn tên một tai: “Mặc dù nơi này hơi xa nhưng xung quanh đều là núi bao bọc, chúng ta chui vào trong núi, ai có thể bắt được chúng ta?”
“Lão đại nói có lý”, sát thủ một tai gật đầu: “Vậy ta có thể lên trấn đi dạo không? Ta đã ở trong căn nhà tồi tàn này hơn một tháng, nếu ta ở lại trong đây thêm nữa, ta sẽ phát điên mất”.
“Không được”, Thủ lĩnh không do dự từ chối: “Không chừng đội Chung Minh dưới trướng của Kim Phi đã đi vào quận Hà Trung, chúng ta không thể ra ngoài thì cũng đừng ra ngoài”.
“Lão đại, đã như vậy rồi, tại sao chúng ta không chạy xa hơn một chút? Không được thì chúng ta cũng có thể chạy về phía Đông chứ?”
“Không được, An tiên sinh đã bảo chúng ta chờ ở Vĩnh Nhạc, chắc chắn là hắn đã có sắp xếp rồi, chúng ta cứ ở đây đợi đi”.
“Cái gì cũng không được, lẽ nào chỉ có thể ngồi đây đợi chết sao?”
Sát thủ một tai liên tục bị từ chối cũng cảm thấy hơi đau đầu, tức giận nói: “Người thông minh đều có thể nhìn ra Tần vương không thể đánh bại được Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Hà Trung chỉ là vấn đề thời gian thôi, chúng ta giết người của Kim Phi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Lão đại, hay là chúng ta chạy đi, với bản lĩnh của mấy huynh đệ chúng ta, cho dù đi đâu cũng đều có thể xông pha…”
Rầm!
Sát thủ một tai còn chưa nói hết câu đã bị thủ lĩnh đá một cú.
“Nếu còn để ta nghe thấy ngươi nói những lời này lần nữa, ông đây sẽ giết ngươi”, thủ lĩnh hung hăng nói.
Các sát thủ khác đều như không nghe thấy, ai nên ăn thì ăn tiếp, nên uống rượu thì uống tiếp.
Sở dĩ tử sĩ được gọi là tử sĩ là vì từ nhỏ họ đã được quyền quý bồi dưỡng, đã bị tẩy não từ lâu.
Khi lớn lên, hầu hết các quyền quý đều sẽ tặng nha hoàn trong nhà cho đối phương, cũng có vài nhà có nhiều con gái thì gả con gái sang đó.
Như thế ngoài việc có thể thu phục lòng người, còn có thể khống chế người nhà cả tử sĩ.
Thế nên cho dù chủ động hay bị động, đa số tử sĩ đều cực kỳ trung thành.
Những người như tên một tai ngược lại là người khác biệt trong tử sĩ.
Thủ lĩnh lại trợn mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lại vào chỗ.
Tên một tai nghiến răng, nhưng vẫn không nói gì nữa.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của thủ lĩnh, hơn nữa nếu đánh thật thì các sát thủ khác chắc chắn cũng sẽ không giúp hắn.
Hắn phủi bụi trên quần áo xong thì ngồi vào bàn ăn tiếp.
Sát thủ mặt sẹo vừa định nói gì thì bỗng nhìn thấy thủ lĩnh giơ tay lên.
Tất cả sát thủ đều bỏ rượu và đồ ăn trong tay xuống, lập tức cầm vũ khí lên.
Hai sát thủ lập tức chạy đến hai bên cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng.
Còn hai người thì chạy đến dưới cửa sổ để phòng có người vào từ cửa sổ.
“Lão đại, sao thế?”, sát thủ mặt sẹo nhỏ giọng hỏi.
“Hình như ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động”, thủ lĩnh phất tay tắt hết đèn dầu trong phòng, sau đó vén màn chặn cửa ra.
Kết quả cái màn vừa được vén lên đã nghe thấy tiếng ục ục vang lên.
Vì vừa rồi tắt hết đèn dầu, các sát thủ vẫn chưa thích nghi được với bóng tối nhưng thủ lĩnh vẫn lập tức phản ứng lại.
“Cẩn thận bàn tay sấm”.
Hắn vừa hét lên vừa ngồi xổm xuống, đồng thời lấy cái bàn vừa ngồi ăn cơm lên chắn trước người.
Trước khi ra tay, các sát thủ cũng tìm hiểu kỹ về trang bị của nhân viên hộ tống, đều biết sự lợi hại của lựu đạn, thậm chí có vài người còn được huấn luyện đặc biệt.
Được thủ lĩnh nhắc nhở, các sát thủ đều nằm rạp xuống đất.
Ngay sau đó lựu đạn nổ tung.
Một sát thủ đứng ở khoảng cách gần nhất lập tức bị nổ chết, còn một người chưa kịp nằm xuống cũng bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho văng lên tường.
Mặc dù thủ lĩnh và mấy người phản ứng khá nhanh còn lại tránh được một kiếp nhưng cũng bị chấn động.
Còn một tên xui xẻo khác, mặc dù không bị nổ chết nhưng lại bị cát sắt trong lựu đạn bắn trúng, cánh tay và đùi trái chảy máu đầm đìa.
Khoảng cách gần cảm nhận lựu đạn nổ vốn dĩ đã là việc cực kỳ đáng sợ, huống gì trong phòng lại là một không gian kín.
Có một sát thủ ở dưới cửa sổ có khả năng bị nổ cho ngu người, vén màn trên cửa sổ lên, trở mình nhảy ra ngoài.
Kết quả chưa kịp đáp xuống đất đã bị hai thanh hắc đao ghim chặt lên tường.
Không đợi sát thủ nhìn rõ người ra tay là ai thì lại có một thanh hắc đao nữa lao đến.
Sát thủ cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó ý thức rơi vào bóng tối vô tận.
“Ngu ngốc!”
Thủ lĩnh thấp giọng mắng, tiện tay cầm một cái ghế lên ném vào bức tường sau lưng.
Ầm!
Bức tường xuất hiện một cái lỗ cực lớn, thủ lĩnh lắc mình chạy ra ngoài.
Còn chưa đứng vững thì một tiếng phá vỡ không khí vang lên từ bên cạnh.
Thủ lĩnh đã có phòng bị từ trước, giơ đao dài lên vung về phía bên trái.
Keng!
Một mũi tên bị văng ra xa, ghim lên bức tường đằng sau.
Thủ lĩnh cũng thuận thế lùi về sau một bước, đứng vững lại.
Cho đến lúc này cuối cùng gã cũng miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh.
Lúc này trong sân nhỏ khắp nơi đều là nhân viên hộ tống mặc đồ đen.
Nhất là có ít nhất mười mấy người đứng ở trước cửa và dưới cửa sổ.
Nơi gã xông ra không có ai, nhưng cách đó không xa có ba nhân viên hộ tống.
Nhìn thấy gã, nhân viên hộ tống lập tức bao vây.
Đội ám sát đều là tử sĩ được các quyền quỳ bồi dưỡng, ai cũng là cao thủ.
Thủ lĩnh là tiểu đội trưởng, cho dù bản lĩnh không bằng Bắc Thiên Tầm nhưng cũng không kém là bao.
Mà các nhân viên hộ tống đều là người dân thường, cùng lắm là cựu binh xuất ngũ.
Chỉ xét về bản lĩnh thì họ cũng đã kém xa tử sĩ rồi.
Bình thường một mình thủ lĩnh có thể dễ dàng đối phó với ba nhân viên hộ tống.
Nhưng nhìn thấy nơi xa hơn có không ít nhân viên hộ tống giơ cung nỏ lên, thủ lĩnh không ra tay mà chạy đến đánh với ba nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống khác sợ người của mình bị thương, không dám bắn.
“Ba ngươi làm gì thế, mau rút cho ta”.
Hầu Tử lạnh lùng quát.
Nghe thế, ba nhân viên hộ tống đang đánh nhau đó cười khổ.
Thật ra trước khi đến đây, Hầu Tử đã dặn đối phương đều là cao thủ, tốt nhất nên dùng lựu đạn và mũi tên để đối phó với chúng, không được chiến đấu một mình.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy thủ lĩnh bước ra, họ vô thức bao vây lại.
Đến khi nhận ra không ổn thì đã bị thủ lĩnh quấn lấy, muốn rút cũng không được.
“Chết tiệt!”
Hầu Tử thầm mắng, lấy bom chớp sáng trên thắt lưng xuống.
Chương 1004: Ra tay tàn nhẫn
Đội không quân được Kim Phi xây dựng theo tiêu chuẩn của lực lượng đặc chủng ở kiếp trước.
Nếu chiến đội áo giáp đen là những người xuất sắc của nhân viên hộ tống thì đội không quân là người xuất sắc trong nhóm xuất sắc.
Nhân viên được chọn lọc cẩn thận từ các đại đội, dùng các trang bị tốt nhất, hình thức huấn luyện cũng là cao nhất.
Tất nhiên sức chiến đấu cũng là những người mạnh nhất trong số nhân viên hộ tống.
Họ nhân lúc đêm tối nhảy dù xuống một khoảng trống cách đó mười mấy dặm, sau đó gấp rút hành quân đến đây, bao vây căn phòng nhỏ dưới sự dẫn dắt của mật thám.
Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, tiếc là cuối cùng vẫn xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Nhưng đội không quân cũng đã từng được huấn luyện tình huống tương tự.
Dùng bom chớp sáng phá vỡ tình hình là một cách trong số đó.
Mặc dù ném bom chớp sáng ra lúc này sẽ làm người của mình chói mắt, nhưng bên đối phương có nhiều người hơn nên những người khác có thể nhân cơ hội đó để tiêu diệt đối thủ.
Đây là một cách khá ổn nhưng họ đã đánh giá thấp đối thủ.
Không chỉ Kim Phi biết người biết ta mà sát thủ cũng thế.
Trước khi chấp hành nhiệm vụ này, chúng đã từng nghiên cứu rất kỹ cách chiến đấu của nhân viên hộ tống.
Trong lúc đánh nhau, thủ lĩnh vẫn luôn quan sát xung quanh, nhận thấy mấy động tác nhỏ của Hầu Tử, còn đoán được ý định của anh ta, gã lập tức điều chỉnh thế tấn công.
Ba nhân viên hộ tống vốn dĩ nằm trong tình thế nguy hiểm lập tức bị đánh cho không biết làm sao, cánh tay trái của một người trong đó bị chém một nhát.
Thấy thế Hầu Tử thầm nghiến răng.
Anh ta biết đây là thủ lĩnh đang cảnh cáo mình, mình có khả năng giết ba nhân viên hộ tống bất cứ lúc nào.
Ngay lúc Hầu Tử đang suy nghĩ cách đối phó, bức tường ở một bên khác cũng bị phá, hai vò dầu bị ném ra ngoài.
Ầm!
Dầu hỏa bùng cháy khiến các nhân viên hộ tống xung quanh phải lùi lại, bốn sát thủ nhân lúc chạy ra.
Tốc độ phản ứng của nhân viên hộ tống ở cách đó khá xa cũng rất nhanh, đều giơ cung lên nhắm vào sát thủ.
Nhưng đám sát thủ đã chuẩn bị sẵn trước, trên tay một là cầm khiên, hai là cầm bàn gỗ, ván giường, lực sát thương của cung nỏ không đủ, không thể xuyên thủng ván gỗ.
Sau khi nhìn rõ xung quanh, các sát thủ lại liên tiếp ném vò dầu đến vị trí của các nhân viên hộ tống.
Ngọn lửa dữ dội và nhiệt độ cao bốc lên trời buộc nhân viên hộ tống phải lùi lại, đội hình chiến đấu cũng hỗn loạn.
Các sát thủ nhân cơ hội chạy ra ngoài từ trong khe hở bao vây của các nhân viên hộ tống, chia nhau ra chạy về phía rừng núi sau đó.
Không cần Hầu Tử chỉ huy, các nhân viên hộ tống xung quanh đều giờ cung lên nhắm vào bóng lưng của địch.
Có một sát thủ bị bắn vào cổ, ngã phịch xuống đất, còn có một sát thủ khác bị bắn trúng vào đùi và vai nhưng hắn liều mạng chạy vào rừng núi, tập tễnh bỏ chạy.
Sát thủ mặt sẹo không chạy đi ngay mà đốt lửa vào vò dầu cuối cùng, sau đó ném vào mấy người Hầu Tử.
“Lão đại, rút!”
Sát thủ mặt sẹo hét lên, sau đó mới bắt đầu chạy trốn.
Thủ lĩnh lập tức tranh thủ cơ hội, triển khai đòn tấn công mạnh hơn.
Ba nhân viên hộ tống vốn dĩ đã ở thế yếu, sau khi thủ lĩnh tấn công dữ dội hơn, ba người lần lượt bay lên.
Lúc rơi xuống đất, cổ của ba người đều chảy máu.
Bị đâm vào cổ họng.
Thủ lĩnh quay đầu lại cười khiêu khích với Hầu Tử, lao về phía ngọn núi sau căn nhà.
Trơ mắt nhìn chiến hữu bị địch đâm vào cổ trước mặt, mình lại không kịp cứu.
Tâm trạng Hầu Tử và các nhân viên hộ tống xung quanh đều rất tệ.
Ai cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Không đợi Hầu Tử ra lệnh, các nhân viên hộ tống đều giơ cung nỏ về hướng thủ lĩnh chạy trốn.
Nhưng vì họ đang tức giận và chưa được đồng lòng nên không có hiệu quả, tốc độ chạy trốn của thủ lĩnh lại quá nhanh, mũi tên đều bắn vào không trung.
“Muốn bắt ông đây, các ngươi còn non lắm”.
Thủ lĩnh cười nhạo, sau đó chạy như bay vào rừng.
Khi các nhân viên hộ tống tập hợp lại và đuổi theo gã, thủ lĩnh đã biến mất trong rừng.
“Pháo sáng”.
Hầu Tử tức giận nói.
Một lúc sau, một viên pháo sáng bay vào không trung, chiếu sáng cả một vùng xung quanh.
Nhưng rừng cây đã vắng tanh, các sát thủ đã chạy mất.
“Đội trưởng, bên này có vết máu”.
Ở góc Tây Bắc, một nhân viên hộ tống hô lên: “Vừa rồi Lão Quỷ bắn trúng một sát thủ”.
“Tiểu đội một và tiểu đội hai của đại đội một sẽ đuổi theo người bị thương, những người còn lại ở lại đây để dọn dẹp chiến trường. Đại đội hai và đại đội ba sẽ chia thành ba đội, đuổi theo ba đội còn lại”.
Hầu Tử nhanh chóng nói: “Chú ý không được tách ra, để tránh bị chúng tấn công bất ngờ. Nếu nhìn thấy thì đánh bằng lựu đạn và mũi tên, không được để chúng sống sót”.
“Vâng!”
Các nhân viên hộ tống lập tức phân tán đi vào rừng núi theo sự sắp xếp của Hầu Tử.
“Phát mũi tên lệnh để đội bay theo dõi từ trên trời”.
“Vâng!”
Trước đó vì sợ làm động đến sát thủ nên phi thuyền không dám đến gần, mà dừng máy hơi nước ở cách đó mười mấy dặm, cứ để trôi theo gió.
Bây giờ đều đã đánh nhau với sát thủ, dĩ nhiên không cần lo lắng nhiều nữa.
Một mũi tên lệnh bay lên không trung, một lúc sau, phía Nam tiểu viện vang lên tiếng ầm ầm của máy hơi nước.
Chẳng mấy chốc bốn bóng dáng cực lớn xuất hiện trong bầu trời đêm.
Nhưng trời quá tối, hơn nữa rừng sâu trong núi đầy cỏ, cho dù có pháo sáng, nhìn từ trên phi thuyền cũng vẫn không nhìn thấy gì.
Hàn Phong phụ trách chỉ huy trên phi thuyền chỉ đành để Lão Ưng tiếp tục dẫn người đi tìm, còn mình thì đưa phi thuyền về tiểu viện.
Phi thuyền còn chưa đáp xuống, Hàn Phong đã nhảy xuống.
Nương vào mấy ngọn lửa chưa tắt nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Để chúng chạy rồi”, Hầu Tử nghiến răng nói: “Đám này rất tinh ranh, bọn ta mới bao vây, vẫn chưa sắp xếp hết thì chúng đã cảnh giác được rồi”.
“Thương vong của các huynh đệ thế nào?”, Hàn Phong hỏi.
“Tổn thất ba người”.
Nói đến nhân viên hộ tống đã chết, Hầu Tử càng hận: “Nếu để ta bắt được chúng, chắc chắn sẽ lăng trì chúng”.
Để bắt được nhóm sát thủ này, tất cả những người xuất sắc đều được huy động, hơn nữa còn biết trước vị trí của đối phương, cử hơn mười lần nhân lực để nhận nhiệm vụ bắt người này.
Nhưng không chỉ để địch chạy mất mà bên mình còn thương vong ba người.
Hầu Tử không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, lúc đi bắt thổ phỉ, họ có nhiều nhân viên hộ tống dám đương đầu với hàng ngàn thổ phỉ, cuối cùng có lẽ cũng không mất ba người.
“Chuyện đã thế, có nói gì thì có tác dụng không?”
Hàn Phong vẫn khá bình tĩnh, hỏi: “Bắt được tên nào còn sống không?”
“Không, những tên nằm dưới đất đều bị bắn trúng vào cổ, thi thể đã lạnh rồi”.
Hầu Tử chỉ vào mấy sát thủ bị bắn chết khi chạy ra ngoài đó, sau đó chỉ vào túp lều gần như đổ nát: “Trong lều có ba tên, một tên bị nổ thành ba mảnh, hai tên còn lại bị thương, cũng bị ai đó đâm một đao chết rồi.
Có một tên trúng tên bị thương nhưng chạy trốn, đại đội một đã đuổi theo rồi, không biết có thể bắt sống được không”.
Lúc anh ta đang nói thì một nhóm nhân viên hộ tống khiêng thi thể chui ra khỏi rừng cây.
“Hàn tiên sinh, đội trưởng, người này chết rồi”.
Trung đội trưởng đội một bất lực nói.
“Có lẽ người này không bị bắn trúng vào chỗ hiểm, các ngươi không nắm chắc sẽ hạ gục được hắn nên ra đòn hiểm luôn sao?”, Hầu Tử hỏi.
“Không phải, lúc bọn ta đuổi đến thì hắn đã chết rồi”.
Trung đội trưởng đội một chỉ vào lưng sát thủ: “Hắn bị đâm từ phía sau, có lẽ là đồng bọn của hắn sợ chúng ta bắt sống hắn nên diệt khẩu hắn”.
“Không hổ là tử sĩ, ra tay đúng là tàn nhẫn”.
Chương 1005: Không được để tên nào thoát
“Hàn tiên sinh, đại đội trưởng, làm sao bây giờ?”
Trung đội trưởng hỏi: “Khu rừng này quá rậm rạp, đừng nói cao thủ như bọn họ, cho dù ta có trốn vào đó cũng khó mà tìm ra.”
“Không tìm được cũng phải tìm!”
Hàn Phong lạnh lùng nói: “Chắc các ngươi biết rõ những tên khốn kiếp này đã làm gì, hiện tại các sư huynh sư đệ nhân viên hộ tống và người của đội Chung Minh, đều đang chờ lấy đầu của bọn chúng để truy điệu cho những huynh đệ đã bị ám sát, cho nên dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải bắt được bọn chúng, không được để một tên nào trốn thoát!”
“Không phải các ngươi luôn nói mình là tinh nhuệ sao?” Hầu Tử cũng nói theo: “Bây giờ là lúc chứng tỏ bản thân, hơn một trăm người đến bắt tám người, nếu để bọn chúng trốn thoát, các ngươi còn gọi là tinh nhuệ ư?”
Các nhân viên hộ tống nghe vậy, có người cúi đầu, có người siết chặt nắm đấm.
Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn coi mình là tinh nhuệ, hơn nữa đây là trận chiến đầu tiên sau khi thành lập đại đội không quân, nếu kết thúc thế này thì bản thân họ cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Hàn Phong lấy ra một tấm bản đồ, soi dưới ánh lửa.
Trước khi đến đây, anh ta đã nhờ mật thám tìm thợ săn bản địa để vẽ nó.
Nhìn một hồi, Hàn Phong mới nói: “Nếu không đuổi kịp thì đừng đuổi nữa! Để người bắn mũi tên lệnh gọi mọi người quay về!”
Hầu Tử nghe vậy lập tức trở nên nóng nảy: “Lão Hàn, gọi người quay về làm gì, ta đã hứa với tiên sinh, không bắt được người, ngươi muốn ta quay về kiểu gì đây?”
“Đối phương đều là cao thủ, ở trong rừng bọn chúng chạy còn nhanh hơn thỏ, chúng ta còn phải đề phòng chúng ám sát, căn bản không đuổi kịp bọn chúng!”
Hàn Phong nói: “Cho nên chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là đi đến trước mặt bọn chúng!”
“Đi đến trước mặt bọn chúng kiểu gì?” Hầu Tử nói.
“Ngọn núi phía trước thông với nhau, phía Đông có sông Hoàng Hà, phía Nam có sông Hắc Ngư, cho nên bọn chúng chỉ có thể chạy theo hướng Bắc và Tây.”
Hàn Phong trải bản đồ trên mặt đất: “Các ngươi nhìn nơi này, phía Bắc là trấn Vĩnh Lâm, phía Tây là khe núi, cho nên chỉ cần chúng ta canh giữ trấn Vĩnh Lâm và khe núi này, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể chạy thoát!”
“Lão Hàn, ý của ngươi là, chúng ta đi trước ngăn cản bọn chúng?” Hầu Tử hiểu sơ sơ, nhưng cũng không chắc lắm.
“Đúng vậy.” Hàn Phong gật đầu: “Khu rừng này rậm rạp, cho dù là cao thủ, cũng phải mất nửa đêm mới trèo qua được mấy đỉnh núi chạy ra ngoài, chúng ta có phi thuyền, chúng ta đến đó trước, chặn đường bọn chúng!”
“Nhưng máy hơi nước ồn như vậy, chắc chắc bọn chúng có thể nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao chứ?” Hàn Phong cười khẩy nói: “Tiên sinh nói, cho dù phải dùng bất cứ giá nào, nhất định phải bắt được đám khốn này!”
Đợi trời sáng, ta sẽ cho người truyền tin cho tiên sinh, sau đó phái một ít nhân lực tới, chỉ cần nhốt bọn chúng ở đây, cho dù chúng ta đi từng bước một, cũng có thể tìm ra bọn chúng!”
“Biện pháp này không tệ!” Hai mắt Hầu Tử sáng lên: “Cứ làm như vậy đi!”
Khi mũi tên lệnh bay lên, nhân viên hộ tống được phái đi lục soát núi và phi thuyền lần lượt quay về.
Đại đội phó đang định ra lệnh cho nhân viên hộ tống leo lên phi thuyền, thì bị Hàn Phong cản lại: “Chờ đã!”
“Chờ cái gì?” Đại đội phó khó hiểu hỏi.
“Chờ bọn chúng chạy xa đã!” Hầu Tử liếc Đại đội phó: “Đám khốn này lươn lẹo hơn lươn, bây giờ bọn chúng còn chưa chạy xa, nếu phát hiện chúng ta đang đổ bộ về phía Tây Bắc, bọn chúng quay đầu chạy về phía Đông hoặc phía Nam thì sao?”
“Đúng, đúng, đúng, Hàn tiên sinh và đại đội trưởng suy nghĩ thật chu đáo!” Đại đội phó liên tục gật đầu: “Chờ chút nữa, khi bọn chúng sắp đến phía Tây Bắc, chúng ta đi qua đó, đến khi bọn chúng phát hiện ra, cũng phải quay đầu chạy về.”
“Cho dù là vậy, chúng ta cũng phải đề phòng bọn chúng đã chuẩn bị trước thuyền bè, chạy trốn theo đường sông.” Hàn Phong nhắc nhở.
“Lão Hàn yên tâm, ta đã sắp xếp người chờ ở sông Hoàng Hà và sông Hắc Ngư, nếu bọn chúng dám đi, ta sẽ khiến thuyền của bọn chúng nổ tung!” Hầu Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù sông Hắc Ngư là một nhánh chưa được biết đến của Hoàng Hà, nhưng ở đoạn giao nhau với Hoàng Hà cũng rộng hàng chục trượng.
Mặc dù ngày hôm đó trăng không tròn nhưng cũng không phải là không nhìn thấy gì.
Mặt sông phản chiếu ánh sáng, từ trên phi thuyền nhìn xuống, tựa như mặt gương.
Trong tình hình này, dù sát ngủ ngồi trên thuyền hay bơi lội, cũng sẽ bị phi thuyền ở trên trời nhìn thấy rõ ràng.
“Ngươi bố trí nhân lực rồi thì tốt”, Hàn Phong gật đầu: “Bảo mọi người ăn uống nghỉ ngơi đi, tiếp theo e là không có thời gian nghỉ ngơi đâu!”
Các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi hai canh giờ rưỡi, đến khi trời tờ mờ sáng mới bắt đầu lên đường.
Đúng như Hàn Phong đã suy đoán, sau khi đám sát thủ trốn vào trong núi, quả nhiên bọn chúng chuẩn bị đột phá từ khe núi phía Tây.
Nhưng khi bọn chúng dốc toàn lực chạy vài giờ trong núi, chỉ cần leo thêm một ngọn núi nữa sẽ đến được khe núi, đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn ở phía Đông.
Bốn chiếc phi thuyền xếp hàng bay qua đỉnh đầu bọn chúng.
Bởi vì địa hình trong thung lũng không bằng phẳng và có gió, nên phi thuyền không trực tiếp hạ cánh, mà sau khi hạ xuống một độ cao nhất định, các nhân viên hộ tống dùng dây thừng để hạ xuống.
Khuôn mặt của ba tên sát thủ còn sống trở nên cực kỳ khó coi.
“Lão đại, ta đã bảo chúng ta nên chạy trốn càng sớm càng tốt, nhưng huynh không chịu nghe, bây giờ đã thấy chưa?”
Sát thủ một tai không khỏi phàn nàn.
Thực lực của hắn xếp cuối trong nhóm sát thủ, nhưng hắn luôn là người muốn trốn thoát nhất, cũng như chuẩn bị đầy đủ nên đã trốn thoát thành công.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy con đường phía trước bị chặn, hắn cảm thấy hoảng sợ.
“Nếu ngươi còn dám than phiền một câu nào nữa, ông đây nhất định sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Gã thủ lĩnh nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Tên một tai nheo mắt, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, trừ thân thủ không bằng gã thủ lĩnh ra, còn vì trong đội ngũ có hai người là người nhà với gã thủ lĩnh, nếu ra tay, họ nhất định sẽ giúp gã thủ lĩnh.
Bây giờ hai người này đã chết, chỉ còn lại sát thủ mặt sẹo đến từ nhà quyền quý khác, mặc dù bình thường nghe lời gã thủ lĩnh, nhưng chưa chắc đã đồng ý bỏ mạng vì gã thủ lĩnh.
“Ồ, muốn đấu với ta à?” Gã thủ lĩnh cười khẩy, rút dao găm bên hông: “Vậy thì đến đi!”
“Hai người các ngươi làm gì vậy?” Sát thủ mặt sẹo vội khuyên can: “Bây giờ chúng ta cách đám nhân viên hộ tống một ngọn núi, nếu hai người đánh nhau, không phải sẽ gọi đám nhân viên hộ tống kia đến sao?”
Vừa nói, hắn vừa đẩy tên sát thủ một tai.
Sát thủ một tai nghiếng răng, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng nắm đấm.
Sát thủ mặt sẹo thấy vậy vội vàng đổi chủ đề: “Lão đại, khe núi đã bị tiêu cục Trấn Viễn phong toả, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Gã thủ lĩnh cũng không cố chấp nữa, mở miệng nói: “Nghỉ ngơi tí đi, đợi đến khi trời sáng, xem chúng ta có thể chui qua khe hở mà bọn họ phong toả hay không.”
Đường núi khó đi, đặc biệt là vùng núi cằn cỗi ít dấu chân người, ngay cả đường cũng không có.
Bọn chúng sợ nhân viên hộ tống lần theo dấu vết tìm đến, nên không dám để lại quá nhiều dấu vết, gặp bụi gai cũng không dám chém, chỉ có thể bò qua, còn phải cố gắng khôi phục lối đi trở về như cũ.
Dù bọn chúng có tài giỏi đến đâu thì trên đường đi đều sẽ bị thương, cơ thể cũng đang rất mệt mỏi.
“Vậy nghỉ ngơi một lát đi!”
Sát thủ mặt sẹo kéo tay sát thủ một tai ngồi xuống.