Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hắt xì!"

Ở một tinh không khác, Diệp Bắc Minh chợt hắt xì: "Ai đang chửi tôi vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Còn ai nữa? Đương nhiên là Nguyệt Tuyền rồi!"

"Cũng phải, giờ này chắc cô ta cũng tỉnh rồi!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, chuyển đề tài: "Tiểu Tháp, vẫn chưa cảm nhận được khí tức của Nhược Giai và Tôn Thiến sao?"

"Ban nãy bổn Tháp tìm rồi, chưa tìm được..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bảo: "Để tôi tìm lần nữa thử xem!"

Ngay giây sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục run lên!

"Tiểu Tháp, sao vậy?"

"Đệt... tìm được rồi!"

Diệp Bắc Minh mừng quá, giọng cũng run run: "Thật sao? Ở đâu?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm giọng: "Không đúng! Hình như họ sắp rời khỏi Mê Thất Vũ Trụ, họ đang tiến về phía khe nứt không gian mà chúng ta đi vào!"

"Đi!"

Diệp Bắc Minh tức tốc quay người, chạy về phía khe nứt không gian của Đại La Vũ Trụ.

...

Cùng lúc đó, tại khe nứt không gian giữa Mê Thất Vũ Trụ và Đại La Vũ Trụ.

Chu Nhược Giai, Tôn Thiến và Dịch Hằng đang ẩn mình ở phía xa, chăm chú quan sát khe nứt không gian kia!

"Chính chỗ đó! Chỉ cần vượt qua khe nứt không gian đó, chúng ta có thể tiến vào Đại La Vũ Trụ!" Dịch Hằng kích động đến run cả người, hô hấp dồn dập.

Hai mắt đỏ ngầu!

"Tôi muốn đi khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy này từ lâu rồi!"

"Chỉ cần rời khỏi đây, tôi có thể đột phá bình cảnh cảnh giới Đại Đế!"

Ha ha ha ha...

Dịch Hằng lải nhải.

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến đưa mắt nhìn nhau.

Họ cũng kích động!

Lẽ nào vì khe nứt không gian mở ra, nên cô mới cảm nhận được khí tức của anh Bắc Minh?

"Chỗ này có đông người canh gác như vầy, chúng ta muốn qua có vẻ hơi khó nhỉ?" Chu Nhược Giai nhíu mày.

Phía trước.

Hơn chục tinh hạm đỗ trước khe nứt không gian, lại còn có trên trăm người có khí tức khủng bố đang canh giữ!

Với thực lực của họ, hoàn toàn không thể lặng lẽ vượt qua chỗ đó!

Dịch Hằng lắc đầu, rồi nở nụ cười thần bí: "Chu sư muội yên tâm, bổn sư huynh đã có diệu kế, cứ đi theo huynh!"

Tuy hai người có phần do dự, nhưng vẫn đi theo hắn ta!

Cuối cùng.

Khi đến gần một tinh hạm, Dịch Hằng lấy ra một ngọc bài, rồi bóp vỡ!

Vài giây sau, một lão giả xuất hiện: "Chỉ có ba các ngươi à?"

Dịch Hằng cực kỳ cung kính: "Tiền bối, chỉ có ba chúng tôi thôi! Chúng ta đều là người của Hỗn Nguyên Cung!"

"Hỗn Nguyên Cung? Ha ha! Cũng được xem là tông môn khá lớn ở Mê Thất Vũ Trụ nhỉ?" Lão giả bật cười, lắc đầu.

Sau đó ông ta nhìn ba người đầy thâm ý: "Các ngươi định từ bỏ Hỗn Nguyên Cung à?"

Dịch Hằng xấu hổ cười cười: "Tiền bối, người xưa có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"

"Ở vị diện chúng tôi, Hỗn Nguyên Cung được xem là tông môn hàng đầu!"

"Nhưng so với Đại La Vũ Trụ ngài, thì chẳng khác gì mương máng!"

"Vả lại, bây giờ các ngài tới thu hoạch tài nguyên! Hỗn Nguyên Cung chắc chắn sẽ bị cướp sạch, chúng tôi ở lại đó khác gì chờ chết?"

Lão giả cười to: "Ha ha ha! Ngươi thông minh đấy!"

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến nhíu mày.

Dịch Hằng nói vậy là có ý gì?

Không đợi hai người chất vấn

Dịch Hằng lật cổ tay, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật: "Lão Vưu, cái này là để hiếu kính ngài!"

"Chín mươi phần trăm tài sản của Hỗn Nguyên Cung đều ở trong này!"

"Chúng tôi chỉ xin ngài cho chúng tôi ba suất vào Đại La Vũ Trụ!"

Lão Vưu nhận nhẫn trữ vật!

Thần niệm quét qua!

Ông ta lập tức tươi cười nói: "Nhóc con, ngươi hiểu chuyện đấy!"

"Ngươi lên đi!"

"Vâng! Đa tạ tiền bối!"

Dịch Hằng vội vàng gật đầu cảm ơn, sau đó nhắc nhỏ: "Hai vị sư muội, mau theo ta lên tàu!"

"Chỉ cần lên tàu, tiền bối có thể đưa chúng ta đến Đại La Vũ Trụ!"

Ba người đang định lên tinh hạm.

"Đợi đã!"

Lão Vưu nói.

Ba người dừng bước, Dịch Hằng ngập ngừng quay đầu lại: "Vưu lão tiền... tiền bối, còn việc gì sao?"

Khuôn mặt lão Vưu lộ rõ vẻ tham lam: "Lão phu bảo, ngươi lên tàu! Nhưng ta chưa nói, hai người họ cũng được lên!"

"Cái gì?"

Dịch Hằng biến sắc: "Tiền bối, chúng ta đã thương lượng xong giá rồi mà?"

Mặt lão Vưu sa sầm: "Lão phu thỏa thuận với ngươi lúc nào?"

Uy áp cảnh giới Vĩnh Hằng quét tới!

"Không..."

Dịch Hằng thân là Đại Đế cấp chín đỉnh phong, thế mà run lẩy bẩy!

Giờ phút này, hắn ta hèn mọn cầu xin như con sâu cái kiến: "Tiền bối, tôi biết lỗi rồi... xin ngài tha mạng..."

Phịch!

Qùy luôn!

Bụp! Bụp! Bụp!

Hắn ta dập đầu điên cuồng, sợ lắm rồi!

"Cái mạng hèn của ngươi, lão phu không có hứng thú! Còn hai sư muội ngươi thì mọng nước thật nha!" Lão Vưu liếm môi.

Chu Nhược Giai cực kỳ xinh đẹp, dù có ở Đại La Vũ Trụ, cô cũng là mỹ nhân hàng đầu!

Khí chất, dung mạo, chẳng kém gì đám nữ đệ tử tuyệt sắc của Nguyệt Cung!

Tôn Thiến không xinh bằng Chu Nhược Giai, nhưng dáng người nóng bỏng!

Nhất là bộ ngực, khiến lão Vưu chỉ hận không thể chết luôn trong đó!

"Ngươi muốn làm gì?"

Tôn Thiến mày liễu dựng ngược, vẫn nóng tính như cũ.

"Ha ha ha! Làm gì hả?"

Lão Vưu cũng không giận, trái lại còn phấn khích hơn: "Còn bảy ngày nữa, khe nứt không gian này mới đóng! Trong vòng bảy ngày, hai ngươi hầu hạ lão phu tốt, ta sẽ cho các ngươi vào Đại La Vũ Trụ!"

"Cút! Thật ghê tởm!"

Tôn Thiến tức giận chửi.

"Ngươi dám chửi ta?"

Nụ cười trên mặt lão Vưu cứng lại, sát khí cuồn cuộn!

Dịch Hằng sợ mất mật: "Đệt! Tôn Thiến, đồ tiện nhân này, sao cô dám mắng lão tiền bối hả? Cmn cô điên à?"

"Đệt! Cô còn không quỳ xuống, dập đầu nhận sai với lão tiền bối đi?"

"Lão tiền bối vừa mắt cô, là phúc tám đời nhà cô đấy! Cô nghĩ mình là ai? Đù má! Tôi bảo cô quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, cô nghe thấy không hả?"

Hắn ta sủa như chó điên!

Chu Nhược Giai lạnh mặt: "Dịch Hằng, không ngờ anh là loại người này?"

"Anh muốn đến Đại La Vũ Trụ, anh tự đi đi! Tôn Thiến, chúng ta đi!"

Nói xong, cô kéo Tôn Thiến định rời đi.

Lão Vưu lạnh lùng nói: "Đây là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"

Ông ta lắc người một cái, xuất hiện trước mặt hai cô gái!

"Cùng lão phu về phòng vui vẻ đi! Ha ha ha ha!"

Ông ta giơ tay tính ôm eo Chu Nhược Giai và Tôn Thiến!

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc!

Ong!

Khe nứt không gian đằng sau dao động, một chiếc tinh hạm cấp sao bay ra!

Lửa cháy rợp trời, chói sáng như mặt trời!

"Mẫu Hạm Tinh Không của Hỏa Tộc!"

Lão Vưu run lên, sợ run cả tay, khuôn mặt già run run: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà Hỏa Tộc xuất quân rầm rộ thế này?"

Ngay sau đó.

Trong mẫu hạm tinh không của Hỏa Tộc vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Thứ nhất, tìm ra Diệp Bắc Minh bằng mọi giá!"

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

"Bất kỳ ai, chỉ cần cung cấp thông tin của Diệp Bắc Minh, sẽ được thưởng mười tỷ thần tinh!"

"Thứ hai, tìm ra nơi liệt tổ Hỏa Uyên hi sinh, rồi diệt sạch tinh không đó!"

Vừa này vừa ban ra.

Mọi người kinh hãi lao ra ngoài!

Hỏa Uyên cảnh giới Đại La, thế mà chết rồi?

Sao có thể chứ!

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến không kìm được, đưa tay ôm chặt miệng!

Anh Bắc Minh... tới vị diện chúng ta rồi?

Hai người ngầm hiểu, không nói gì!

Đột nhiên.

Dịch Hằng đang quỳ ở bên cạnh chợt ngẩng đầu lên: "Bắc Minh? Diệp Bắc Minh...?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK