Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791: Cô xứng sao?

“Anh Diệp, chỉ bởi vì tôi hận, tôi hận vì sao mình không thể đi bên cạnh anh giống như Hạ Nhược Tuyết?”

“Vì sao không thể làm loại chuyện đó với anh? Vì sao chỉ có thể dùng tất của anh để tự mình giải quyết?”

Cô ta ngẩng đầu, trong đôi mắt toàn là vẻ điềm đạm đáng yêu: “Anh Diệp, anh tha thứ cho tôi được không”.

“Anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, thể xác và tinh thần của tôi đều là của anh!”

Xung quanh hoàn toàn ồ lên!

Ai cũng không dự đoán được, Chu Hoàng nhìn như băng thanh ngọc khiết lại là một người phụ nữ như vậy?

“Sao cô ta có thể như vậy chứ?”

“Hình tượng nữ thần của tôi tan biến rồi!”, một vài người đàn ông kêu lên.

Chỉ có một số người là vô cùng kích động: “Mẹ nó, hình như càng thêm kích thích!”

Rất nhiều người đều nhìn qua bằng ánh mắt quái dị.

Diệp Bắc Minh liếc Chu Hoàng một cái: “So sánh với Nhược Tuyết, cô xứng sao?”

Anh đá ra một cái, Chu Hoàng hóa thành mưa máu ở không trung!

“Đúng là không thương hương tiếc ngọc!”

“Đáng tiếc quá...”

Một số người đàn ông lắc đầu.

Ngay sau đó.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, dừng ở trên người một đám người tu võ: “Mấy người đến từ Huyết Vân Tông?”

Tông chủ và một đám trưởng lão của Huyết Vân Tông sợ tới mức lui về phía sau.

Bọn họ cực kỳ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Tông chủ Huyết Vân Tông nuốt một ngụm nước bọt: “Đại nhân, tôi là tông chủ của Huyết Vân Tông, không biết cậu có gì muốn sai bảo?”

Nhưng đúng lúc này, một huyết ảnh đã lóe qua.

Diệp Bắc Minh xuất hiện ở trước người tông chủ Huyết Vân Tông, tung ra một quyền!

Tông chủ Huyết Vân Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền đánh nổ tung!

“Tông chủ!”

Sắc mặt đám người Huyết Vân Tông đều biến đổi, không ngừng lùi về phía sau.

“Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”

“Huyết Vân Tông chúng tôi và cậu không oán không thù, sao cậu có thể giết người lung tung như vậy?”

Ánh mắt đám người Huyết Vân Tông đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, vô cùng hoảng sợ.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: “Kỷ Cuồng là trưởng lão của Huyết Vân Tông mấy người đi?”

Đám người Huyết Vân Tông vô cùng sợ hãi: “Huyết La Sát, Kỷ Cuồng?”

“Ông ta chết trong tay cậu?”

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Mấy người xuống dưới mà hỏi ông ta”.

Sắc mặt đám người Huyết Vân Tông lập tức trắng bệch, mười mấy trưởng lão không chút do dự.

Xoay người chạy trối chết!

Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra, một kiếm quét ngang ra ngoài!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên, sau lưng anh cũng hiện lên hư ảnh một huyết long và một tổ long.

Hơn mười luồng kiếm khí bùng nổ.

Ầm! Ầm! Ầm...

Hơn mười cơn mưa máu bắn ra, toàn bộ đám người của Huyết Vân Tông đều bị giết chết!

Da đầu đám người tu võ ở đây run lên, tàn nhẫn quá đi!

Còn không chờ mọi người phản ứng lại.

Diệp Bắc Minh đã bước từng bước đến trước mặt Chu Đỗ Di: “Tứ sư tỷ của tôi ở nhà họ Chu có khỏe không?”

Chu Đỗ Di sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

Chẳng khác gì chim sợ cành cong!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có sát ý, cô ta mới nuốt một ngụm nước miếng: “Cô ấy khỏe lắm!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến trước mặt hai người Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần: “Dạo này chị Tiểu Yêu như thế nào?”

Đạm Đài Lâm vừa định trả lời.

“À... Cô ta...”

Đạm Đài Trần căn bản không ngăn được khí thế của Diệp Bắc Minh, sợ tới mức run rẩy!

Diệp Bắc Minh cảm thấy không thích hợp: “Làm sao? Chị Tiểu Yêu sống không tốt?”

Đạm Đài Trần hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Không... Không có...”

Đạm Đài Trần lắc đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Ngẩng đầu, nhìn thẳng tôi!”

Đạm Đài Trần sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, mồ hôi đổ như mưa.

Đạm Đài Lâm lo lắng gã ta nói nói ra lộ hết, liền vội vàng giải thích: “Diệp Bắc Minh, Đạm Đài Yêu Yêu ở gia tộc Đạm Đài rất tốt!”

“Cô ấy không gặp chuyện gì không may cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tôi chỉ hỏi tình huống của chị Tiểu Yêu mà thôi, vì sao cô phải nhấn mạnh chị ấy không gặp chuyện không may?”

“Nói, rốt cuộc chị Tiểu Yêu bị làm sao rồi!”

Đạm Đài Lâm thầm kêu không tốt: “Nguy rồi, tên nhóc này lại nhạy bén đến mức đáng sợ như thế?”

Cô ta gian nan nở nụ cười: “Diệp Bắc Minh cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn để cậu không phải lo lắng thôi”.

Nhưng Diệp Bắc Minh đã bước ra từng bước.

Đi đến trước mặt Đạm Đài Trần và Đạm Đài Lâm, sát khí khủng bố lan ra!

Bao phủ lấy hai người.

Đạm Đài Lâm sợ tới mức liên tục lui về phía sau: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đối đầu với gia tộc Đạm Đài sao?”

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Gia tộc Đạm Đài thì tính cái gì?”

“Nếu cô không nói, tôi sưu hồn là được!”

Anh trực tiếp ra tay.

Đột nhiên.

Trên không trung truyền đến một giọng nói già nua lạnh như băng: “Tám ngàn năm!”

“Đã tám ngàn năm qua đi kể từ khi có người giết người ở nhà họ Chu rồi”.

“Không thể tưởng được lại còn có người dám đến nhà họ Chu giết người? Tốt, tốt lắm!”

Một khí thế cực kỳ cường đại đánh úp lại.

Ầm!

Áp chế như dời sông lấp biển ập đến!

“Đây là...”

“Đây là khí tức của cảnh giới gì?”
Chương 792: Cảnh giới Thần Chủ

Võ giả hoảng sợ nhìn về phía sâu trong nhà họ Chu.

Da đầu tê dại!

Thiếu chút nữa sợ hãi quỳ xuống đất!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: “Nhóc con, cảnh giới Thần Chủ!”

Giây tiếp theo.

Trên bầu trời sâu trong nhà họ Chu xuất hiện một hư ảnh đáng sợ, ngưng tụ thành dáng vẻ con mãnh hổ!

Đây là Bạch Hổ Pháp Tướng của nhà họ Chu!

“Lão phu ban cho mày cái chết!”

Giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ nhà họ Chu.

“Mau lui khỏi đại điện!”

Có người hoảng sợ kêu lên.

Mọi người điên cuồng lao ra khỏi đại điện, khoảnh khắc mọi người bước một chân trước ra khỏi đây.

Trong nháy mắt.

Pháp tướng bạch bổ trong hư không mạnh mẽ bổ về phía đại điện.

Một móng giáng xuống!

Một tiếng vang ‘đùng đoàng’ truyền tới.

Bụi mù đầy trời!

“Diệp Bắc Minh đâu rồi?”

“Hình như chưa ra…”

Võ giả tại đây nuốt nước miếng, sống lưng phát rét.

Lúc này, toàn bộ nhà họ Chu đều yên tĩnh lại.

Phía trước đại điện nhà họ Chu lúc này hóa thành một mảng phế tích!

Đạm Đài Trần trợn trừng mắt: “Không có động tĩnh, Diệp Bắc Minh chết rồi?”

Mặt đẹp của Đạm Đài Lâm trắng bệch: “Lão tổ nhà họ Chu đích thân ra tay, Diệp Bắc Minh kia có cơ hội sống sót?”

Đám người Võ Đạo Minh, Chu Đỗ Di, còn cả đám võ giả có mặt ở đây đều vô cùng kiêng kỵ nhìn sang.

Minh chủ Võ Đạo Minh Tôn Kiếm Khung than thở một tiếng: “Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh yêu nghiệt như vậy!”

“Nếu cho hắn thời gian, tuyệt đối…”

Một câu còn chưa có nói xong.

Gào!

Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa truyền ra.

Cảnh tượng khiến người ta khó quên trong cuộc đời này xuất hiện!

Chỉ thấy một con Tổ Long màu đen phóng lên từ trong bụi mù đầy trời.

Chiến đấu với Bạch Hổ Pháp Tướng kia.

Bạch Hổ Pháp Tướng nhìn thấy Tổ Long lại bị dọa cho run lẩy bẩy, không ngừng kêu lên!

Hư ảnh Bạch Hổ Pháp Tướng dần dần ảm đạm.

“Sao có thể?”

Đám người Chu Đỗ Di, Tôn Kiếm Khung, Đạm Đài Lâm, Đạm Đài Trần trợn tròn mắt.

Tim suýt chút nữa nổ bùm!

“Thứ gì vậy, lão tổ nhà họ Chu thì giỏi lắm sao?”

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên.

Một lão giả áo gai vội vã xông tới, mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Tổ Long Pháp Tướng? Làm sao mày biết Tổ Long Pháp Tướng?”

“Sao có thể?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

Mặc dù che giấu rất tốt vẻ tham lam sâu trong ánh mắt.

Từ đầu đến cuối không xóa được!

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh!”

Lão giả áo gai mặt đầy nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh?”

Hôm nay ông ta lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

Giây tiếp theo, lão giả áo gai mặt trầm xuống chất vấn: “Diệp Bắc Minh, mày có biết đây là đâu không?”

“Mày gan lớn thật, dám giết chết người đứng đầu nhà họ Chu trước mặt nhiều võ giả như vậy!”

“Mày có biết hậu quả khi làm vậy không? Giao Tổ Long Pháp Tướng mày tu luyện ra, lão phu có thể giữ cho mày toàn thây!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh ổn định: “Ông nhiều lời quá, ra tay đi!”

Một câu nhẹ bỗng, khiến lão giả áo gai nổi giận đùng đùng trong lòng!

“Ha ha ha ha!”

Lão giả áo gai giận tái xanh mặt: “Được, được lắm!”

“Lão phu Chu Nhân Kiệt chưa từng gặp qua tên nào mạnh miệng như mày!”

“Hôm nay, lão phu muốn xem, chờ khi mày quỳ xuống dưới chân lão phu có còn mạnh miệng được nữa không!”

Lời vừa dứt, Chu Nhân Kiệt bước ra, hung hãn đánh về phía Diệp Bắc Minh!

Bạch Hổ Bách Tướng của ông ta trời sinh vị Tổ Long Pháp Chế khắc chế, cho nên cũng không sử dụng.

Trong tay có thêm một thanh đao Loan Nguyệt Kim, không có bất kỳ chiêu thức lòe loẹt!

Chỉ là một đao chém về phía hai chân Diệp Bắc Minh!

Chu Nhân Kiệt không muốn lấy mạng trực tiếp Diệp Bắc Minh, ông ta còn phải bắt anh, hành hạ anh nói ra phương pháp tu luyện Tổ Long Pháp Tướng!

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng.

Giơ tay lên lấy kiếm Đoạn Long, chém về phía đao Loan Nguyệt Kim!

Một tiếng ‘keng’ giòn dã, đao Loan Nguyệt Kim bị chém thành hai khúc.

“Sao có thể!”

Biểu cảm Chu Nhân Kiệt đông cứng lại: “Chờ chút, kiếm Long Đồ?”

“Lại là thứ đồ này, nhóc con, trên người mày bí mật thật nhiều!”

“Lão phu ngày càng cảm thấy hứng thú, tên ngốc Chu Hiếu Thiên này, ông ta nhất định biết mày có nhiều bí mật, vậy mà không thông báo cho lão phu!”

“Hắn thật đáng chết!”

Con ngươi già nua của Chu Nhân Kiệt đột nhiên mở to!

Một chữ Diệp Bắc Minh cũng không nói, tay cầm kiếm Đoạn Long chém về phía Chu Nhân Kiệt.

Vèo!

Phản ứng của Chu Nhân Kiệt hết sức nhạy bén, vội vàng lùi về phía sau!

Ông ta cười lạnh: “Nhóc con, mày coi lão phu là kẻ ngốc sao?”

“Lai lịch của kiếm Long Đồ khiếp người, lực sát thương khủng khiếp, mày cho rằng lão phu sẽ dùng tay đón?”

Giây tiếp theo.

Trên người ông ta bộc phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, đánh một chưởng về phía Diệp Bắc Minh như rời núi lấp biển!

Một phát đánh như gió giật cấp mười tấn công tới.

Diệp Bắc Minh cảm giác bản thân mình như ở trong phong ba bão táp, cơ thể không chịu khống chế bay ra ngoài!
Chương 793: Kiếm Hi Hòa

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi lớn: ‘Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Thần Chủ sao? Quả nhiên khủng khiếp! Mình vậy mà lại bị ném bay ra ngoài?’

Nếu ở đây có vài người nghe thấy, nghe xong chắc sợ chết khiếp!

Mẹ kiếp!

Một kích của cảnh giới Thần Chủ, một người cảnh giới Hợp Nhất không bị giết trong nháy mắt.

Chỉ bị ném bay ra ngoài, kinh khủng cỡ nào?!

“Nhóc con, quỳ xuống cho lão phu!”

Chu Nhân Kiệt tìm đúng cơ hội.

Nhanh chóng lên trời cao,

Một chưởng ép xuống.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên ném ra mấy viên Lôi Bạo Châu, những Lôi Bạo Châu này được anh dành thời gian chế tạo trên đường đến nhà họ Chu.

Đến bây giờ thật có ích.

Một tiếng ‘đùng đoàng’ cực lớn.

Sấm sét đáng sợ nổ tung, một luồng khí tức hủy diệt bộc phát ra.

“A!”

Chu Nhân Kiệt kêu thảm một tiếng, vẻ mặt kinh hãi lui về phía sau: “Đây là ám khí gì? Tay của lão phu…!!!”

“Tên súc sinh, mày vậy mà lại âm hiểm như vậy!!!”

Một cánh tay của Chu Nhân Kiệt hoàn toàn biến mất.

“Bùm!”

Hiện trường lập tức sôi trào!

Tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Bắc Minh không bị Chu Nhân Kiệt giết trong nháy mắt đã đủ khoa trương rồi!

Lại còn chém đứt đao Loan Nguyệt Kim của Chu Nhân Kiệt?

Vậy cũng thôi đi!

Kiếm Đồ Long quả thật kinh khủng!

Điều khiến cho mọi người khiếp sợ chính là Diệp Bắc Minh còn phế một cánh tay của Chu Nhân Kiệt?

“Ôi mẹ ơi, tôi không nằm mơ chứ? Tôi thật sự không nhìn nhầm sao? Nhóc con này… Diệp Bắc Minh… hắn hắn làm nổ một cánh tay của lão tổ nhà họ Chu?”

“Ực! Ực!”

Võ giả bên cạnh điên cuồng nuốt nước miếng: “Không sai, không nhìn nhầm đâu, tất cả đều là thật!”

“Chẳng trách hắn dám xông vào nhà họ Chu? Đây là có sức mạnh đấy!”

“Tôi nhớ trước kia hắn ở vùng đất Nhật Lạc, chính là dùng vật này một hơi tiêu diệt mười mấy võ giả cảnh giới Thần Vương, còn trên trăm võ giả dưới cảnh giới Thần Vương!”

“Mẹ nó, sao không nói sớm?”

“Tên nhóc này là yêu quái gì vậy?”

Vô số người trố mắt nghẹn họng.

Chu Đỗ Di biểu tình kỳ quái, nhìn kỹ Diệp Bắc Minh: ‘Thiên phú của hắn vậy mà lại mạnh như vậy, nếu để Lạc Ly gả cho hắn…’

‘Có phải còn mạnh hơn so với gả cho người kia?’

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung đầy vẻ khiếp sợ.

Ông ta coi thường ánh mắt kinh ngạc của võ giả xung quanh, lúc này hạ lệnh: “Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh không chết, không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo hắn gia nhập Võ Đạo Minh!!!”

“Nhớ, là không tiếc bất cứ giá nào!”

Mấy nguyên lão Võ Đạo Minh ngây ngốc tại chỗ.

Sau lưng khí lạnh ngất trời!

Một nguyên lão trong số đó sợ hãi hỏi ngược lại: “Minh chủ, ông cảm thấy hắn có thể sống sót sao?”

Nét mặt già nua của Tôn Kiếm Khung nghiêm túc: “Vậy nên tất cả điều kiện trước mắt là hắn phải sống sót”.

Một bên khác.

Đạm Đài Lâm ngừng thở, toát ra mồ hôi lạnh.

Đạm Đài Trần ở bên cạnh bị dọa sợ ngã quỵ trên mặt đất: “Chị Lâm, nếu hắn biết chuyện của Đạm Đài Yêu Yêu, há chẳng phải chúng ta…”

“Cậu im miệng!!!”

Đạm Đài Lâm hung hăng trợn mắt nhìn hắn ta: “Cậu không nói, không ai bảo cậu câm!”

Trong sân, sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng nghiêm túc!

Lôi Bạo Châu có thể giết chết cảnh giới Thần Vương trong nháy mắt, sức mạnh mấy viên Lôi Bạo Châu phát nổ vậy mà không mang Chu Nhân Kiệt đi được?

Cảnh giới Thần Chủ quả nhiên lợi hại!

Khuôn mặt già nua của Chu Nhân Kiệt đau đến vặn vẹo, vô cùng hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chẳng những lão phu muốn hành hạ mày đến chết, mà tao còn phải hành hạ chết tất cả những người có liên quan đến mày!!!”

“Tao muốn khiến người mày quan tâm, cả người quan tâm đến mày, tất cả đều chết vì mày!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh trực tiệp biến mất khỏi tầm mắt của Chu Nhân Kiệt!

“Diệp Bắc Minh đâu?”

“Ở kia!”

Con ngươi của tất cả mọi người đồng thời co quắp, nhìn về phía sau lưng Chu Nhân Kiệt.

Chu Nhân Kiệt cũng cảm giác có luồng chết chóc bao phủ mình.

Thấy mọi người nhìn về phía sau lưng mình.

Theo bản năng quay đầu.

Đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt vô tình lạnh băng của Diệp Bắc Minh: “Ông biết có bao nhiêu người chết vì nói nhiều ở trước mặt tôi không?”

Kiếm Đoạn Long không chút lưu tình chém về phía đầu Chu Nhân Kiệt.

Con ngươi Chu Nhân Kiệt co lại, cảm giác hít thở không thông: “Mình là lão tổ nhà họ Chu! Mình sắp sống đến mười ngàn năm rồi, chẳng lẽ cứ phải chết như vậy?”

“Dừng tay!”

Ngay thời khắc kiếm Đoạn Long chém xuống.

Một thanh bảo kiếm sắc bén bay ra từ sâu trong nhà họ Chu, ngăn cản một kích của kiếm Đoạn Long!

Một tiếng ‘keng’ kinh thiên động địa.

Diệp Bắc Minh bị bay ra ngoài, còn thanh bảo kiếm kia treo trên trên không trung.

Chặn trước người Chu Nhân Kiệt.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!

Kiếm này toàn thân đỏ choét, giống như đang cháy!

Nó chặn lại được công kích của kiếm Đoạn Long?

Soạt!

Vô số ánh mắt rơi trên thân kiếm.

Một lão giả cực kỳ già nua đi ra từ trong đám người: “Kiếm Hi Hòa, đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục Chân Võ!”

“Kiếm này quả nhiên ở nhà họ Chu!”

“Kiếm Hi Hòa đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm?”

“Mẹ kiếp! Nhà họ Chu giấu kỹ quá!”, rất nhiều người chậc lưỡi hít hà.

Con người một vài võ giả quyền cao chức trọng ngưng đọng lại: “Dù sao cũng là gia tộc thượng cổ, chút bí mật này vẫn phải có”.
Chương 794: Diệp Bắc Minh không chịu uy hiếp

Mắt đẹp Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm kiếm Hi Hòa.

Lấy ra lưu ảnh thạch, lặng lẽ ghi chép!

Mí mắt Chu Đỗ Di giật giật, chuẩn bị báo cáo chuyện này cho gia tộc.

Ánh mắt của Tôn Kiếm Khung nóng như lửa, chỉ muốn đi lên nuốt lấy kiếm Hi Hòa!

Thần khí đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục Chân Võ!!!

Ai không đỏ con mắt?

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thanh kiếm Hi Hòa và kiếm Đoạn Long cùng một cấp bậc không?”

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo: “Nhóc con, thứ sắt vụn gì vậy?”

“Mười thanh kiếm Hi Hòa cũng không bằng kiếm trong tay cậu, hiểu không?”

Diệp Bắc Minh không tin: “Nếu như kiếm Hi Hòa không bằng kiếm Đoạn Long, sao có thể chống đỡ được công kích của nó?”

“Trước kia bất kỳ binh khí nào đụng chạm vào kiếm Đoạn Long cũng sẽ bị hỏng trong nháy mắt”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, kiếm Hi Hòa sinh ra kiếm linh!”

“Kiếm Đoạn Long còn chưa khôi phục hoàn toàn, chờ khi cậu khiến kiếm Đoạn Long sinh kiếm linh thử xem?”

“Cậu so sánh như vậy tương đương với việc lấy thời điểm kiếm Đoạn Long thấp nhất so sánh với đỉnh phong của người ra, hiểu không?”

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Nhưng những người khác không biết điều này!

Vù!

Đột nhiên, kiếm Hi Hòa kêu vang một tiếng.

Vạn đường kiếm khí sôi trào, ngưng tụ thành bóng người trăm trượng, tiện tay cầm lấy kiếm Hi Hòa.

“Kiếm linh!”

Con mắt mọi người co lại.

Lúc này, một giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu truyền đến: “Diệp Bắc Minh, chuyện này đến đây kết thúc!”

“Lão phu đã biết ân oán giữa cậu và Chu Hiếu Thiên, chuyện cậu giết Chu Hiếu Thiên có thể nhà họ Chu không truy cứu”.

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu rời khỏi nhà họ Chu, từ nay về sau ân oán giữa nhà họ Chu và cậu được xóa bỏ, nước vào không phạm nước sông!”

Cái gì?

Nhà họ Chu… không truy cứu Diệp Bắc Minh?

Võ giả có mặt trố mắt nghẹn họng, hoàn toàn ngây người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đạm Đài Lâm mặt không dám tin.

Đạm Đài Trần ngây ra: “Chị Lâm, vị lão tổ nhà họ Chu này ngốc sao? Không truy cứu?”

Đôi mi thanh tú của Chu Đỗ Di hơi nheo lại, rơi vào trầm tư.

“Minh chủ, vị này nhà họ Chu có ý gì?”, mười mấy nguyên lão của Võ Đạo Minh nhìn về phía Tôn Kiếm Khung.

Chân mày Tôn Kiếm Khung nhíu chặt lại.

Suy nghĩ một lúc liền lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.

Không chỉ là những người khác, ngay cả Chu Nhân Kiệt cũng không đồng ý: “Anh tư, anh có ý gì?”

“Trên người thằng nhóc này có phương pháp tu luyện của Tổ Long Pháp Tướng đó!”

“Hơn nữa trong tay hắn còn có kiếm Long Đồ!”

“Chứ đừng nói hắn còn giết người đứng đầu nhà họ Chu ngay trước mặt mọi người, nếu chúng ta không giết hắn, sau này nhà họ Chu sao còn chỗ đứng nữa?”

“Ai còn coi nhà họ Chu gia tộc thượng cổ trong mắt?”

Câu cuối cùng Chu Nhân Kiệt gần như gào rống lên.

“Mày im miệng!”

Giọng nói già nua mắng: “Chuyện này đến đây là chấm dứt!”

“Mày còn nói nhảm một câu, đừng trách tao không nói chuyện tình cảm, trực tiếp phế công lực toàn thân mày!”

“Mẹ kiếp…”

Nghe đến đây, xung quanh hoàn toàn sôi trào.

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần trố mắt nhìn nhau.

Chu Đỗ Di kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Diệp Bắc Minh!

Đám người Võ Đạo Minh ngây ra như phỗng!

Chẳng những nhà họ Chu muốn giảng hòa với Diệp Bắc Minh, lại còn muốn phế công lực của một vị lão tổ vì anh?

Nhà họ Chu… điên rồi sao?

Chỉ có mình nét mặt già nua của Chu Nhân Kiệt trắng bệch.

Đột nhiên trong đầu ông ta vang lên giọng nói của ‘anh tư’.

Toàn thân Chu Nhân Kiệt rủn rẩy, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh, không chút do dự mở miệng: “Cậu… cậu Diệp, tôi sai rồi…”

Cắn chặt răng: “Chuyện này đến đây là kết thúc…”

Tất cả mọi người ngây người, gần như hóa đá.

Giây tiếp theo.

Sâu trong nhà họ Chu, giọng nói già nua tiếp tục truyền tới: “Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi rồi!”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi nói tôi muốn giảng hòa?”

“Chu Nhân Kiệt vừa rồi còn thề phải giết chết người quan tâm tôi mà!”

“Diệp Bắc Minh tôi cả đời này ghét nhất là bị người ta uy hiếp!”

“Không cầu hòa, không rút lui, không chịu thua, không sợ hãi!”

“Giết người của tôi, uy hiếp người của tôi, chỉ có một chữ chết!”

Lời vừa dứt, Diệp Bắc Minh bước ra.

Truyền âm với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!!! Giết!”

Kiếm Đoạn Long lên, điên cuồng hạ xuống!

Chém về phía đầu Chu Nhân Kiệt.

“Mày dám!”
Chương 795: Ân oán giải quyết xong!

Giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu quát lên.

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa chủ động xuất kích, tay cầm kiếm Hy Hòa ngăn đòn tấn công của kiếm Đoạn Long!

“Choang” một tiếng vang lên.

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xuất hiện.

Kiếm linh của kiếm Hy Hòa giống như mặt gương, ầm ầm vỡ vụn.

Sau đó, tiêu tan.

Kiếm Hy Hòa kêu lên một tiếng bi thương, hóa thành một luồng ánh sáng bay đi!

“Sao lại thế được?”

Chu Nhân Kiệt kinh hồn bạt vía.

Liền sau đó.

Kiếm Đoạn Long chém xuống.

“Không… đừng…”

Chu Nhân Kiệt vốn không có cơ hội phản kháng, lập tức hóa thành sương máu.

“Giết thật rồi ư?”

Khách mời của nhà họ Chu nhìn thấy cảnh này, không khỏi trừng mở to con mắt, sợ đến suýt cắn đứt lưỡi.

Chấn kinh! Khủng hoảng! Sợ hãi!

Những người có mặt không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh dám giết Chu Nhân Kiệt thật!

Đó là một trong lão tổ nhà họ Chu đấy, nhân vật đáng sợ tuyệt đối hàng đầu!

“Việc này…”

Rất nhiều vị khách kinh hãi đến suýt nổ con ngươi, không ngừng hít khí lạnh.

“Diệp Bắc Minh, mày!”

Ông lão ở sâu trong nhà họ Chu tức đến suýt thổ huyết, ông ta gần như gầm lên với cái giọng khàn khàn.

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến vẻ phẫn nộ của người này.

Chỉ thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh tôi ân oán rõ ràng, thật thà luôn giữ bổn phận!”

“Không phải tất cả người có cương vị cao nhà họ Chu đều ra tay nhằm vào tôi, kẻ đầu xỏ đã chết!”

“Bây giờ, ân oán giữa tôi và nhà họ Chu đã giải quyết xong”.

Sau một hồi tĩnh lặng.

Vù!

Cả hiện trường lập tức bùng nổ, mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh!

Cậu đã giết gia chủ của nhà người ta, mười mấy cao thủ cảnh giới Thánh Chủ.

Hôm nay lại giết một lão tổ!

Bây giờ nói… ân oán đã giải quyết xong?

Cậu còn thật thà giữ bổn thận?

Vậy mà cậu cũng nói ra miệng được?

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, người đó ở sâu trong nhà họ Chu trầm mặc.

Một lát sau, mới nhả ra một câu: “Được, giải quyết xong!”

“Coi như ông biết điều!”

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa.

Những vị khách khác còn lại thộn người tại chỗ.

Đạm Đài Trần điên cuồng nuốt nước miếng: “Lâm tỷ, việc này… việc này là thế nào đây?”

“Lão tổ nhà họ Chu đó… lại bỏ qua như vậy?”

Đạm Đài Lâm đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh quay người đi về phía cô ta: “Vừa nãy cô chưa trả lời tôi, Tiểu Yêu tỷ tỷ sống ở gia tộc Đạm Đài thế nào?”

Cơ thể Đạm Đài Lâm run lên.

Khuôn mặt tái nhợt!

Sát ý băng lạnh lập tức bao trùm cô ta!

Hai chân Đạm Đài Lâm mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

Đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long ập đến.

Chỉ thiếu nửa tấc nữa là đâm vào trong miệng Đạm Đài Lâm!

Đạm Đài Lâm phun ra một ngụm máu tươi, hét lớn: “Anh Diệp, anh nghe tôi giải thích”.

“Đạm Đài Yêu Yêu sống ở gia tộc Đạm Đài rất tốt, cô ta thực sự rất ổn!”

“Bây giờ cô ta đang trong quá trình rèn luyện, hơn nữa còn được lão tổ trong tộc đánh giá cao!”

“Tôi xin thề bằng trái tim võ đạo, tôi không hề lừa anh!”

Sau khi nói xong, Đạm Đài Lâm nhắm mắt.

Cô ta thề bằng trái tim võ đạo, hoàn toàn là đang đánh cược!

Quả nhiên.

“Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ khiến các người biết sống không bằng chết là thế nào!”

“Khoảng thời gian tới, tôi sẽ đến gia tộc Đạm Đài thăm Tiểu Yêu tỷ tỷ!”

Giọng nói lạnh băng vang lên.

Đạm Đài Lâm không ngừng run rẩy.

Xung quanh tĩnh lặng!

Lúc này, giọng của Đạm Đài Trần vang lên bên tai: “Lâm tỷ, hắn đã đi rồi”.

Khi Đạm Đài Lâm mở mắt, Diệp Bắc Minh đã biến mất.

Đạm Đài Trần hơi lo lắng: “Lâm tỷ, nếu bị Diệp Bắc Minh phát hiện cô lừa hắn, liệu có…”

Đôi mắt đẹp của Đạm Đài Lâm đầy tia máu: “Ai nói tôi lừa hắn?”

“Những gì tôi nói đều là thật, Đạm Đài Yêu Yêu đúng là được lão tổ trong gia tộc đánh giá cao, có vấn đề gì sao?”

“Một điều duy nhất khác là, Đạm Đài Yêu Yêu không chấp nhận sự đánh giá cao của lão tổ!”

Ánh mắt Đạm Đài Trần sợ hãi: “Lâm tỷ, nếu Diệp Bắc Minh biết được, chúng ta…”

Đạm Đài Lâm cười: “Hắn không có cơ hội biết đâu”.

“Hả?”

Đạm Đài Trần ngẩn người.

Đạm Đài Lâm cười lạnh lùng: “Cậu nhìn xung quanh đi!”

“Xung quanh?”, Đạm Đài Trần hơi nghi hoặc.

Nhưng vẫn nhìn ra xung quanh, gã ta kinh ngạc phát hiện, rất nhiều võ giả đang mau chóng rời khỏi nhà họ Chu.

Còn có một bộ phận lớn võ giả đuổi theo về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.

Trong đó, không thiếu một vài lão quái vật thực lực cao thâm.

Đạm Đài Trần ngẩn người: “Những người này… muốn ra tay với Diệp Bắc Minh?”

Khóe miệng Đạm Đài Lâm nhếch lên ý cười dữ tợn: “Trong tay hắn có Kiếm Long Đồ, vừa nãy còn thi triển Tổ Long Pháp Tướng!”

“Không đúng, là Song Long Pháp Tướng hiếm thấy trên đời”.

Cô ta quay đầu âm lạnh nhìn Đạm Đài Trần: “Cậu cảm thấy người có thủ đoạn như vậy, đám lão quái vật đó có nỡ tha cho hắn không?”

“Suýt!”

Đạm Đài Trần sợ đến toàn thân run bắn.

Gã ta thấy đáng thương thay cho Diệp Bắc Minh!

Bị nhiều lão quái vật như vậy nhằm vào, không chết thì cũng lột mất lớp da!



Cùng lúc đó.

Nơi sâu nhất trong nhà họ Chu, bảy ông lão quỳ dưới đất, run lên bần bật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK