Cô gái tuyệt sắc dù trợn mắt nhưng vẫn giữ phong thái hào hoa.
Cô ta không vui nói: “Em sẽ không giống chị, tim lớn như vậy”.
“Nếu tiểu sư đệ xảy ra chuyện, chị xem em làm thế nào!”
Lục sư tỷ cười khẽ, mặt đầy tự tin: “Chị cứ hoàn toàn yên tâm đi, tiểu sư đệ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, em âm thầm quan sát”.
Cô gái tuyệt sắc lúc này mới coi như không có gì.
Khẽ gật đầu.
Bất chợt.
Sắc mặt cô ấy cứng lại, có chút nghiêm túc.
“Nếu đã như vậy, tiểu sư đệ giao cho em trước, chị còn chút việc phải làm”.
“Vẫn là chuyện đó?”
Cô gái tuyệt sắc xoay người rời đi: “Em biết rồi còn hỏi sao?”
“Sứ mệnh của chúng ta chính là chuyện này”.
...
Bảng xếp hạng ngầm.
Bảng xếp hạng của những võ giả hàng đầu trên thế giới.
Do các quốc gia trên toàn thế giới cùng nghiên cứu phát triển một loại máy chủ, mỗi ngày đều đổi mới số liệu trên bảng xếp hạng ngầm.
Lúc này.
Trên diễn đàn bảng xếp hạng ngầm nổi lên một trận sóng gió lớn.
“Ơ, xảy ra chuyện gì vậy, bảng xếp hạng ngầm sao lại thay đổi?!!”
Bảng xếp hạng ngầm đều cập nhật vào 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Một phút sau, diễn đàn bùng nổ!
“Mẹ nó!!!”
“Bảy người, mẹ nó! Nghịch thiên!”
“Trong một ngày, bảng xếp hạng ngầm biến mất bảy người!!!”
“Xảy ra chuyện gì vậy!!!”
Ngày hôm qua có người chết, nhất định là sáng hôm sau mới cập nhật.
Một vài người trong giới võ đạo không có việc gì chỉ thích nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng ngầm.
Một người tùy tiện lên bảng hoặc tăng thứ hạng cũng sẽ khiến bọn họ sung sướng một thời gian rất dài.
Sáng sớm hôm nay.
Có người khiếp sợ phát hiện thứ hạng của bảng xếp hạng ngầm thay đổi rồi.
Top 200 gần như không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng sau vị trí 250, quả thật là long trời lở đất!
Biến mất khoảng chừng bảy người.
“Thân Sĩ, xếp thứ 267 bảng xếp hạng ngầm!”
“Scarlet Witch, xếp thứ 261 bảng xếp hạng ngầm!”
“Miyamoto Musashi, xếp thứ 259 bảng xếp hạng ngầm!”
“Trần Cửu Dương, vô địch thiết quyền, xếp thứ 255 bảng xếp hạng ngầm!”
“Bá tước Vladimir, quỷ hút máu, xếp thứ 254 bảng xếp hạng ngầm!”
“Turgenev, Lang Vương Bắc Á, xếp thứ 250 bảng xếp hạng ngầm!”
Có người khiếp sợ: “Còn có thợ săn đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm! Hắn tuyên bố với bên ngoài mình là Võ Hoàng hậu kỳ, trên thực tế có thể mạnh hơn”.
Sau đó có người trả lời: “Tục truyền thực lực thật sự của thợ săn đứng trước top 250, chỉ là hắn lười cập nhật thứ hạng thực lực của mình!”
“Tại sao có thể như vậy, ngay cả thợ săn cũng chết?”
Rất nhiều người khiếp sợ.
Bày tỏ vẻ không dám tin!!!
“Đây chính là thợ săn đó, tục truyền đã từng giết qua sát thủ hàng đầu Võ Tôn, vậy mà hắn lại chết?”
“Rốt cuộc là ai làm?”
Thế giới võ giả chấn động.
...
Âu Châu.
Trong một khu lâu đài dưới tên của tập đoàn Rothschild.
Lão giả người da trắng nhìn diễn đàn bảng xếp hạng ngầm.
‘Bảy vị cường giả đứng đầu vì sao chết?’
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, bài đăng này đã có mấy chục ngàn câu trả lời.
Người khác không biết, ông ta có thể không biết sao?
Những cường giả hàng đầu trong bảng xếp hạng ngầm đều cùng đi giết một người!
Diệp Bắc Minh - Long Quốc!
Vậy mà chết toàn toàn bộ trong vòng một đêm.
Lão giả người da trắng nhìn thứ hạng bảng xếp hạng ngầm thay đổi mới biết kết quả này.
Cách bảy người này chết chí ít cũng đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ!
Lão giả người da trắng không thể nào chấp nhận nổi, ông ta biết mình thất bại thông qua cách này!
“Diệp Bắc Minh!!!”
Răng như sắp cắn đứt.
Một lát sau.
Lão giả người da trắng cười to: “Ha ha ha, thú vị lắm!”
Giọng nói vang vọng trong điện đường.
“Thú vị! Thật sự thú vị! Cậu thật sự là truyền nhân của người đỡ đầu sau?”
...
Khi Diệp Bắc Minh về nhà họ Lý đã là 8 giờ sáng.
Tất cả thi thể đã xử lý sạch sẽ.
Chỉ là trong không khí vẫn còn sót lại huyết khí nhàn nhạt.
Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh qua nghênh đón, cung kính chào hỏi.
Vạn Lăng Phong cũng đã từ Tượng Quốc quay về: “Chủ nhân, 100 thanh niên trai tráng khoảng 18 tuổi mà cậu cần tôi đã chuẩn bị xong rồi”.
“Đang ở phủ Diệp”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Lý Gia Hinh cũng đi ra.
Cô ta thán phục y phục khủng khiếp của Diệp Bắc Minh!
Hôm qua.
Cô ta bị thương nặng ngất xỉu, toàn thân xương gãy lìa nhiều chỗ.
Trên mặt đều là vết thương khủng khiếp, hoàn toàn bị hủy dung!
Lý Gia Hinh cho rằng kiếp này mình xong đời rồi, cũng không thể nào tiếp tục sống nữa.
Nhưng mới qua một đêm, khuôn mặt lại rạng rỡ, sống lại!
Người đàn ông trước mắt quả thật giống như thần!
“Anh Diệp, cảm ơn anh!”
Lý Gia Hinh cúi người chín mươi độ.
Nếu nói ban đầu, cô ta lựa chọn thần phục Diệp Bắc Minh là vì ông nội.
Còn có mấy phần không quá tình nguyện!
Lúc này.
Sau khi thấy được y thuật động trời của Diệp Bắc Minh, còn cả võ công nghịch thiên, cô ta đã hoàn toàn thần phục.
Là kiểu hoàn toàn thần phục từ thân thể đến nội tâm!
Diệp Bắc Minh xua tay: “Đứng lên đi”.
Sau khi dặn dò thêm mấy câu đơn giản, anh ngồi máy bay về Giang Nam.
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Long Đô: “Chuyến đi Tam Giác Vàng lần này tôi bị tin giả lừa!”
“Mẹ tôi vốn chưa từng đi Tam Giác Vàng”.
“Là ba thế lực người đó ở Long Đô, điện Huyết Hồn, Rothschild liên thủ giết tôi”.
Diệp Bắc Minh cúi đầu.
Nhìn bức ảnh đen trắng trên mặt bàn, bóng lưng mẹ lại thân thiết như vậy.
Dù ở dưới chân bà có vô số thi thể!
Vạn Lăng Phong quỳ sụp xuống đất: “Chủ nhân, là tôi thu thập sai tin tức, khiến cậu sa vào cạm bẫy, Lăng Phong nên bị xử phạt!!!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chuyện này không trách ông, tài nguyên tình báo trong tay ông cũng có hạn”.
“Thế lực ba phe này dù là ai cũng kinh khủng hơn tài nguyên tình báo của ông!”
“Tin tức mặc dù là giả, nhưng tấm hình là thật”.
“Cũng không tính không có thu hoạch!”
Diệp Bắc Minh xua tay: “Đứng lên đi”.
Chương 277: 100 thanh niên
Một luồng nội lực giải phóng ra, kéo Vạn Lăng Phong đứng dậy.
Vạn Lăng Phong chấn động trong lòng, thực lực của chủ nhân lại một lần nữa tăng lên?
Sao mà cảm giác còn kinh khủng hơn so với trước kia!
Sâu không lường được!
Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Lăng Phong”.
“Dạ”.
“Một chuyện quan trọng nhất, không tiếc bất cứ giá nào, điều tra trên toàn thế giới bối cảnh của bức ảnh này ở đâu!”
“Rõ!”
“Thứ hai, trước khi chết Trần Cửu Dương từng nói với tôi, người bảo ông ta đến giết tôi xuất thân từ Long Đô!”
“Long Đô?!!!”
Cơ thể Vạn Lăng Phong run rẩy.
Nơi đó nước quá sâu, có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, Vạn Lăng Phong cũng sẽ không bị nhiễm.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, Long Đô!”
“Dùng tất cả tài nguyên, tình báo trong tay ông, tra cho tôi trong khoảng thời gian gần đây ở Long Đô có ai điều tra tin tức của tôi không”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong gật đầu.
Diệp Bắc Minh biết, dù Vạn Lăng Phong lợi hại đến đâu có có giới hạn.
Cuối cùng vẫn chỉ là một chiến thần ở hành tỉnh Đông Nam!
Bảo ông ta điều tra rõ ràng chuyện xảy ra ở Long Đô quả thật quá sức.
Không đạt được lợi ích cao nhất thì cũng được tương đối, chỉ cần để anh biết gần đây ai đang tìm kiếm tin tức của anh, vậy cũng có thể suy đoán ra một vài thứ.
“Thứ ba, tra cho tôi tung tích của điện Huyết Hồn!”
“Đặc biệt điện chủ Huyết Hồn của bọn họ, nếu như có thể chắc chắn tìm được vị trí của hắn là tốt nhất, nếu không chắc chắn, tìm ra tổng đàn của điện Huyết Hồn cũng được”.
Vạn Lăng Phong sợ hết hồn: “Chủ nhân, điện Huyệt Hồn là nhân vật khổng lồ”.
“Cậu thật sự muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn sao?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi chẳng những muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn, tôi còn muốn để điện Huyết Hồn biến mất khỏi thế giới!”
Phủ Diệp, Giang Nam.
Sâu dưới lòng đất.
Nơi này là mật thất dưới lòng đất vua Giang Nam đào, vốn dĩ là nhà vàng cất người đẹp, nơi cất giữ châu báu của ông ta.
Lúc này.
Đã bị Diệp Bắc Minh sai người cho dời đi hết.
Cải tạo thành một sân huấn luyện dưới lòng đất.
Mười cột mười hàng, tổng cộng 100 thanh niên.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước đám người.
Vạn Lăng Phong đứng ở phía sau: “Chủ nhân, 100 người này từ 1000 người hoàn toàn giống nhau về điều kiện tuyển chọn, lai lịch tuyệt đối trong sạch”.
Yên lặng!
An tĩnh!
Tĩnh mịch!
Ngay cả tiếng hô hấp cũng vô cùng nhỏ, hoàn toàn không nghe thấy.
Qua khoảng mười lăm phút, 100 người này không có một chút dấu hiệu sốt ruột!
Rất có kiên nhẫn!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Trong 100 người, có người là cô nhi, có người cửa nát nhà tan, có người bị cha mẹ vứt bỏ, có người vì miếng ăn”.
“Tóm lại, xuất thân mọi người đều không tốt, không một chút ràng buộc”.
“Mọi người có thể đi vào đây, tôi tin tưởng mọi người cũng biết, bản thân tiếp theo sẽ phải đối mặt với thứ gì!”
“Thứ tiếp theo chờ đợi mọi người có hai con đường”.
“Thứ nhất, kiếp này đi theo tôi, tôi đảm bảo mọi người vinh hoa phú quý cả đời”.
“Thứ hai, xoay người, rời đi, không còn cơ hội bước vào đây nữa”.
“Muốn đi có thể đi”.
Đám người im lặng, không ai xoay người rời đi.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.
“Tôi sẽ dạy mọi người tập võ, bồi dưỡng mọi người trở thành cao thủ võ công hàng đầu!”
“Sau này, thành phố Giang Nam, hành tỉnh Giang Nam, Long Quốc, thậm chí toàn thế giới đều là võ đài của mọi người!”
Giọng nói trầm xuống: “Bài đầu tiên, thần phục vô điều kiện”.
“Dù tôi hạ lệnh bảo mấy người đi chết, mấy người cũng phải đi chết ngay lập tức”.
Vung tay!
Một đám tướng sĩ tiến lên.
Phát cho 100 thanh niên mỗi người một thanh đao dài sáng loáng.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, chém đứt một cánh tay của mình!”
“Cái gì?”
Xung quanh xôn xao!
100 thanh niên ngơ ngác.
Vạn Lăng Phong cũng thất kinh: “Chủ nhân, cậu…”
Giây tiếp theo.
Phựt!
Có người trực tiếp ra tay.
Giơ tay chém rớt cánh tay của mình.
Sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, không có kêu một tiếng.
Mồ hôi trán tuôn ra rào rào.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cậu tên gì?”
Thanh niên này trả lời: “Tôi tên Lưu Minh”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, quên tên mình đi, tiểu đội của chúng ta tên là tiểu đội Sát Thần!”
“Cậu là số 1 của tiểu đội Sát Thần”.
Cậu thanh niên gật đầu: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là số 1 của tiểu đội Sát Thần”.
Phựt! Phựt! Phựt!
Những thanh niên khách nhìn thấy vậy, giống như được tăng thêm hưng phấn.
Giơ tay chém xuống.
Cánh tay rơi xuống đất!
“A…”
“Hu hu…”
Một vài tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng khóc truyền tới.
Nhưng.
Vẫn không ai có ý muốn rời đi.
Bọn họ biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình!
Mười phút sau.
100 thanh niên đều tự chém đứt cánh tay mình xuống.
Diệp Bắc Minh lúc này mới hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.
“Mọi người đã học được thế nào là thần phục vô điều kiện!”
“Bắt đầu từ bây giờ, mọi người chỉ nghe theo lệnh của một mình tôi, cho dù là ông ta!!!”
Diệp Bắc Minh chỉ Vạn Lăng Phong.
“Tôi bảo các người giết ông ta, các người cũng phải xông lên vô điều kiện, giết chết ông ta!”
Soạt!
Trong nháy mắt.
Một trăm cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong.
Như sói đói vậy!
Vạn Lăng Phong nhìn cảnh tượng này, sau lưng ớn lạnh.
Một người tàn nhẫn với mình như vậy, liệu có thể tàn nhẫn hơn với người ngoài không?
Dường như ông ta đã nhìn thấy tiểu đội Sát Thần ở Long Quốc, thậm chí là cảnh tượng rung chuyển trời đất trên toàn thế giới!
Không nhịn được lui về phía sau mấy bước!
Đường đường là chiến thần hành tỉnh Đông Nam, vậy mà lại bị 100 thanh niên do mình chọn hù dọa.
Chương 278: Mẹ Hạ đến cầu hôn
Diệp Bắc Minh bước đến trước mặt số 1, nhặt cánh tay trên đất.
Lập tức nối lại cho cậu ta!
...
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong đi ra từ trong mật thất.
Vạn Lăng Phong mồ hôi ướt đẫm toàn thân: “Chủ nhân, phương pháp huấn luyện này của cậu đáng sợ quá!”
“Một khi tiểu đội Sát Thần lớn mạnh, còn ai là đối thủ của bọn họ?”
Diệp Bắc Minh không đáp lại.
Để phòng ngừa hậu viện cháy, nhất định phải có tiểu đội Sát Thần.
“Lăng Phong, ông cũng phải nhanh chóng đề thăng tu vi, nếu không có lẽ cũng không theo kịp được tiểu đội Sát Thần đâu”.
Vạn Lăng Phong có chút ngượng ngùng.
Ông ta đường đường là chiến thần, vậy mà lúc này lại nhỏ bé như ở trong bụi rậm.
Đồng thời.
Vạn Lăng Phong cũng rất khiếp sợ.
Trên người cậu thanh niên ở trước mặt này dường như có một loại ma lực rất đặc biệt!
Bất kỳ ai sau khi bị anh lây nhiễm đều sẽ trở nên mạnh hơn.
Trong lòng Vạn Lăng Phong vui sướng, may mà đêm hôm đó ông ta lựa chọn quỳ xuống thần phục.
Nếu không cỏ trên phần mộ của mình e rằng đã cao trên hai mét!
Tút tút tút!
Một tràng tiếng chuông dồn dập.
Điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên.
Lại là Tôn Thiến gọi tới: “Diệp Bắc Minh, anh mau đến tập đoàn Tuyết Minh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Mẹ ruột của Nhược Tuyết lại đến tập đoàn, còn vào văn phòng chủ tịch”.
“Nhược Tuyết đang ở trong đó, anh mau tới đi, tôi lo lắng cậu ấy lại xảy ra chuyện!”
Hô hấp Tôn Thiến dồn dập, tỏ ra vô cùng gấp gáp.
“Lại là nhà họ Hạ Cổ Võ?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tập đoàn Tuyết Minh: “Nhược Tuyết đâu?”
Tôn Thiến xông tới, ngực phập phồng kịch liệt, túm chặt cánh tay Diệp Bắc Minh: “Ở phòng làm việc chủ tịch, họ đều ở trong đó”.
“Nhanh, mau nhanh lên!”
Diệp Bắc Minh một cước đá văng cửa thang máy.
Ngay cả thang máy cũng không kịp ngồi.
Từ bên trong nhảy vọt lên.
Cửa phòng làm việc chủ tịch có hai lão giả nhà họ Hạ đang đứng.
Tu vi Võ Hoàng trung kỳ!
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, sắc mặt bọn họ trầm xuống.
Hai người mỗi người chìa một cánh tay, bắt chéo trước cửa, ngăn Diệp Bắc Minh lại.
“Phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư, Diệp Bắc Minh, cậu cấm chỉ vào trong!”
Ầm! Ầm!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn phản ứng.
Đá hai cước.
Hai lão giả như chó chết đụng xuyên vách tường phòng làm việc.
Thi thể rơi vào bên trong!
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc quay đầu: “Sao… sao anh tới đây?”
Mẹ Hạ cũng bị dọa giật mình, sau khi thấy Diệp Bắc Minh, bà ta nhanh chóng ổn định lại.
Diệp Bắc Minh thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đi vào phòng làm việc, kéo tay Hạ Nhược Tuyết, lạnh nhạt nhìn mẹ Hạ: “Bà còn tới làm gì?”
Mẹ Hạ cắn răng: “Diệp Bắc Minh, tôi là mẹ Nhược Tuyệt, sao cậu cứ tỏ thái độ như vậy với tôi?”
“Ha ha, mẹ?”
Diệp Bắc Minh cười: “Một người mẹ có thể trơ mắt nhìn con gái mình gả cho một thi thể sao?”
Mẹ Hạ sững sờ, sau đó lắc đầu: “Khi đó tôi không biết chuyện của Đường Môn, tất cả đều quá đột ngột”.
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh căn bản không tin.
Hạ Nhược Tuyết nghe mẹ giải thích, ánh mắt cũng lạnh lùng vài phần.
Trên thực tế cô ấy cũng không tin.
Mẹ Hạ chẳng buồn nói nhảm, nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, hôm nay tôi đến đây là thay mặt nhà họ Hạ Cổ Võ cầu hôn”.
“Không phải cậu thích Nhược Tuyết sao?”
“Được! Nhà họ Hạ tôi làm chủ, để hai đứa thành thân!”
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là con rể của nhà họ Hạ”.
Mẹ Hạ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý ngay lập tức.
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà họ Hạ Cổ Võ để tôi làm con rể?”
“Bà xứng sao?”
“Nể mặt bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi không giết bà!”
“Nhớ, bà là người đầu tiên Diệp Bắc Minh tôi không lựa chọn giết”.
“Vui mừng đi!”
“Cút!”
Chỉ vào cửa phòng làm việc: “Hoặc là chết!”
“Cậu nói gì?”
Mẹ Hạ tức muốn chết, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi như sắp trừng rớt ra ngoài.
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra luồng sát ý lạnh băng: “Tôi không muốn nói lần hai!”
Mẹ Hạ run rẩy.
Kinh hãi nhìn cậu thanh niên trước mắt.
Bà ta có trực giác, nếu như còn không đi.
Cậu thanh niên này sẽ thật sự giết mình!
Nhìn thật kỹ Diệp Bắc Minh!
Mồ hôi sau lưng ướt đẫm!
Chật vật rời đi.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tuyết Minh.
Mẹ Hạ cầm điện thoại: “Alo, tôi thất bại rồi”.
“Hắn không đồng ý cưới Nhược Tuyết, hay là đổi cách khác đi”.
“Tôi cũng không tin, chẳng lẽ cứ phải Diệp Bắc Minh mới có thể cứu được nhà họ Hạ!!!”
Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói: “Đây là cách tốt nhất”.
Mẹ Hạ im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chờ chút, khi Nhược Tuyết còn bé, không phải nhà họ Hạ nhờ nuôi ở Côn Luân Khư sao?”
“Tôi nhớ quan hệ giữa nó và cậu Thất không tệ, nếu như chúng ta đi nhờ cậu Thất, có lẽ…”
“Cậu Thất cứu được nhà họ Hạ!”
...
Diệp Bắc Minh gọi điện thoại bảo người của Vạn Lăng Phong tới, xử lý hai cỗ thi thể.
Anh mới nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Mẹ em không làm gì em chứ?”
Trong con mắt Hạ Nhược Tuyết đều là ý cười: “Không sao, anh lo lắng làm gì?”
Diệp Bắc Minh sốt ruột chạy tới, khiến cô ấy cảm thấy mình rất được coi trọng.
Diệp Bắc Minh ngồi trên sofa: “Anh cũng không mong em bị tổn thương, nếu em…”
Hạ Nhược Tuyết lại trực tiếp ngồi trong lòng anh.
Ôm cổ anh.
Cứ thế nhìn anh như vậy.
“Nói đi, nếu em thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết tròn mắt.
Sóng nhiệt từ mũi phả vào mặt Diệp Bắc Minh.
Khiến anh có chút không yên.
Hạ Nhược Tuyết đặt tay anh ngang hông.
Hôn anh.
Diệp Bắc Minh bị tập kích đột ngột, khiến anh có chút bất ngờ.
Lúc này.
Anh đột nhiên buông eo Hạ Nhược Tuyết ra: “Có người tới”.
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đứng dậy.
Chỉnh lại quần áo.
Hai người đàn ông đi tới, đứng ở cửa phòng làm việc: “Anh Diệp, là chiến thần bảo chúng tôi tới”.
“Dọn dẹp sạch sẽ”.
Chương 279: Thực lực tuyệt đối
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, chỉ vào nền đất trong phòng làm việc.
Lúc này, điện thoại của Hạ Nhược Dư gửi đến một tin nhắn, sau khi đọc xong cô ấy mỉm cười: “Lát nữa tập đoàn Tuyết Minh mở họp báo, cổ đông lớn đứng phía sau anh có muốn đi cùng em không?”
“Được, dù sao cũng rảnh rỗi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hai người nhanh chóng đi đến hội trường buổi họp báo.
Rất nhiều phóng viên trong và ngoài nước cũng đã đến.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu, tuyên truyền một vài sản phẩm làm đẹp của tập đoàn Tuyết Minh.
Trong đó có cách điều chế đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan Diệp Bắc Minh cho các cô.
Tách tách tách!
Camera chụp không ngừng.
Cảnh tượng vô cùng lớn.
Một vài blogger làm đẹp có tiếng và chuyên mục thời trang đều được mời qua đây.
Tham gia buổi họp báo lần này!
Một phóng viên giơ micro xảo quyệt hỏi: “Chủ tịch Hạ, đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan của tập đoàn Tuyết Minh các cô sao giống y hệt tên của tập đoàn Thiên Hương ở Trung Hải vậy?”
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười đáp: “Cái này có gì đâu, cũng không phải cùng một sản phẩm”.
“Không thể nói nhà bạn bán son, sản phẩm nhà tôi không thể tên là son môi được”.
Phóng viên này lại hỏi mấy câu đểu cáng.
Rõ ràng đến có chuẩn bị.
Hơn phân nửa là cố ý gây chuyện.
Diệp Bắc Minh ngồi trong đám người, không để trong lòng.
Điều này cũng bình thường thôi, cơ bản đều sẽ có phóng viên đến gây khó khăn.
Hạ Nhược Tuyết có thể giải quyết được.
Lôi kéo mấy phen, Hạ Nhược Tuyết đều trả lời câu hỏi một cách hoàn mỹ.
Mười mấy phóng viên thay nhau ra trận. Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút nhàm chán.
Chuẩn bị tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở tầng thứ tư.
Đột nhiên.
Một tiếng cười lạnh truyền tới: “Ha ha, chủ tịch Hạ, nhưng đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan lại không giống son môi”.
“Chúng tôi nhìn cách điều chế sản phẩm của tập đoàn Tuyết Minh, sản phẩm các cô công bố”.
“Giống y đúc của tập đoàn Thiên Hương chúng tôi, đây là mấy người sao chép!”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Ngụy Tử Khanh dẫn theo một đám phóng viên sải bước vào hội trưởng buổi họp báo.
“Là Ngụy Tử Khanh!”
“Sao cô ta lại tới đây?”
“Nghe nói cô ta đã trở thành chủ tịch của dược phẩm Thiên Hương, đạp em họ Ngụy Thản Nhiên của mình xuống”.
Có mấy blogger thấp giọng bàn luận.
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn sang.
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Chủ tịch Ngụy, cô đùa sao”.
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan là phương thuốc một người bạn cho tôi, sao lại là của dược phẩm Thiên Hương các cô vậy?”
“Hừ!”
Ngụy Tử Khanh hừ lạnh.
Tay hất lên.
Nam thư ký bên cạnh tiến đến.
Trong tay cầm một chồng văn kiện được photocopy lại, chia cho tất cả mọi người ở đây đọc.
Giọng nói Ngụy Tử Khanh lạnh như băng vang lên: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, nửa tháng trước dược phẩm Thiên Hương của tôi đã ghi danh cách điều chế và tên thuốc đan Dương Nhan và đan Định Nhan”.
“Bây giờ tập đoàn Tuyết Minh mở họp báo, không phải sao chép thì là gì?”
“Hành động này quả thật ghê tởm”.
“Cái gì?”
Hạ Nhược Tuyết sững sờ.
Nhìn tài liệu trong tay.
Quả nhiên.
Đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan đã được ghi danh.
Cách điều chế cũng giống nhau như đúc!
Cô ấy nghi ngờ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Phương thuốc này là của tôi, tôi tặng cho Ngụy Yên Nhiên sử dụng, không nói để cô ta ghi danh?”
Ngụy Tử Khanh cười: “Anh Diệp, anh nói là mình tặng, ai tin chứ?”
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan đủ khiến phụ nữ điên cuồng, có mấy trăm tỷ thị trường trên toàn cầu”.
“Thứ đồ này anh có thể tùy tiện tặng cho người khác?”
Cô ta cười nhạo: “Hơn nữa, anh nói anh tặng cho Ngụy Yên Nhiên, vậy anh đi tìm nó đi!”
Ngụy Tử Khanh mặt tươi cười.
Cô ta không một chút sợ hãi Diệp Bắc Minh!
Chuyện ở Trung Hải và Long Đô Ngụy Tử Khanh đều nghe nói một chút.
Nhưng như vậy thì sao?
Đều là chuyện của giới võ đạo!
Ngụy Tử Khanh cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh dám giết người không thuộc giới võ đạo như cô ta!”
Võ giả giết người bình thường, phía chính phủ sẽ nhúng tay vào.
Ngụy Tử Khanh cho rằng Diệp Bắc Minh chắc chắn không dám động vào mình trước mặt nhiều người!
Thế giới này.
Vẫn phải nói đến quy tắc!
Ngụy Tử Khanh đắc ý nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, người muốn thành công thì phải nắm trong tay quy tắc!”
“Vận dụng quy tắc!”
“Sử dụng quy tắc!”
“Nhìn thấy không?”
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan là của tập đoàn Thiên Hương chúng tôi!”
“Lần này thì thôi, sau này tập đoàn Tuyết Minh các cô đừng dùng loạn, buổi họp báo này tôi thấy đến đây là kết thúc được rồi”.
Tách tách tách tách!
Camera không ngừng lóe sáng.
Hạ Nhược Tuyết có chút bối rối!
Tôn Thiến mặt cũng không ngờ đến!
Buổi họp báo lại cứ thế thất bại?
Ngụy Tử Khanh hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đột nhiên di chuyển.
Anh bước ra.
Giống như quỷ xuất hiện bên cạnh Ngụy Tử Khanh.
Lập tức túm cổ cô ta, đưa hai chân cô ta tách khỏi mặt đất.
Ngụy Tử Khanh mặt đầy sợ hãi: “Anh… anh làm gì?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra từng chữ: “Cô có biết thực lực thiết lập thế nào không?”
“Thực lực tuyệt đối!”
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Cổ họng Ngụy Tử Khanh bị bóp vỡ.
Chương 280: Kẻ tàn sát
“A!”
Hội trường xôn xao.
Tất cả phóng viên sắc mặt biến đổi, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ở đây giết người.
Hội trường có đến vài trăm phóng viên!!!
Tách tách tách!
Rất nhiều người cầm camera điên cuồng chụp.
Giây tiếp theo.
Một đám nhân viên mặc đồ thường từ ngoài đại sảnh xông vào, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh như quân đội.
Khống chế tất cả phóng viên, sau đó lấy đi thẻ nhớ.
Ghi chép tất cả thông tin người có mặt tại đây!
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Sau khi về nhớ viết tin tức như sau”.
“Buổi họp báo của tập đoàn Bắc Minh thành công mỹ mãn”.
“Đan Định Nhan, đan Dương Nhan hiệu quả rõ rệt”.
“Hiểu không?”
Bá đạo!
Vô tình!
Không cho ai chất vấn!
Blogger và phóng viên có mặt ở đây.
Toàn thân run rẩy!
Chen nhau nói: “Hiểu…”
Bọn họ biết người đàn ông này không chọc nổi.
Tôn Thiến đứng trên sân khấu, miệng há to: “Còn có thể như vậy?”
Hạ Nhược Tuyết thở dài.
Cô ấy xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, hiểu biết nhiều hơn Tôn Thiến: “Quy tắc thế giới này vận hành đã là như vậy rồi”.
“Nắm trong tay thực lực tuyệt đối, nắm trong tay truyền thông!”
“Ngụy Tử Khanh quá ngu xuẩn!”
“Nơi này là Giang Nam, không phải Long Đô”.
...
Long Đô.
Nhà họ Ngụy.
Vui mừng.
Hôm nay chính là mừng thọ 130 tuổi của Ngụy Công.
Toàn bộ Long Quốc, người có thể được gọi là ‘Công’ cũng không có mấy ai.
Ông cụ nhà họ Ngụy là một trong số đó.
Giới võ đạo, Long Hồn, người của hội trưởng lão gần như đều đến.
Nhà họ Ngụy chưa từng náo nhiệt như vậy.
Ngay cả thư ký Tiền cũng đại diện cho Long Chủ đến!
Có thể tưởng tượng.
Sức ảnh hưởng của Ngụy Công lớn thế nào.
Trong mật thất nhà họ Ngụy.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt giá, tin tức vẫn được truyền về.
“Aiz, Ngụy Tử Khanh chọc hắn làm gì?”, một lão giả thở dài.
“Chết thì thôi!”
“Hôm nay là mừng thọ 130 tuổi của bố, không thể qua loa”.
...
Buổi họp báo kết thúc mỹ mãn.
Một sóng gió nho nhỏ, Diệp Bắc Minh cũng không để trong lòng.
Sau khi tan làm.
Hạ Nhược Tuyết mời Diệp Bắc Minh đến nhà mình ăn cơm.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Nhà em?”
Hạ Nhược Tuyết cười gật đầu: “Chính là nhà sau khi chạy ra khỏi gia tộc Cổ Võ, em đã nhận một cặp bố mẹ”.
“Nói thật, trong gia tộc Cổ Võ, em không cảm nhận được hương vị tình thân”.
“Cặp bố mẹ sau này em nhận, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng đối xử với em thật sự không còn gì để nói.
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Được”.
Bố mẹ nuôi của anh cũng đối xử với anh không có gì để nói.
Nếu không phải trong nhà có biến cố, anh cũng không cảm nhận được bố mẹ nuôi không phải bố mẹ ruột.
Hai người rời khỏi tập đoàn Tuyết Minh.
Đến một khu nội thành cũ kỹ vắng vẻ.
Kiến trúc nơi này về cơ bản đã ba mươi bốn mươi năm, bố mẹ Hạ Nhược Tuyết sống trong một mảng sân nhỏ.
Cô ấy cũng từng nghĩ để bố mẹ chuyển đến ở biệt thự lớn.
Nhưng bố mẹ ở đây đã mấy chục năm, đã sớm thành thói quen, không muốn dọn đi.
Đi đến trước cửa sân.
Hạ Nhược Tuyết hô lên: “Bố, mẹ, con dẫn bạn về rồi”.
Một cặp vợ chồng trung niên đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, liền vô cùng vui vẻ.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Nhược Tuyết, đây là bạn trai của con sao?”
“Ách…”
Hạ Nhược Tuyết không biết trả lời thế nào.
Nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền vào tai Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cảm nhận được sao?”
“Cách 1000 mét có một người khí tức cường đại đi qua phía cậu”.
“Mạnh hơn bất kỳ đối thủ nào trong quá khứ, thực lực đạt tới Võ Tôn trung kỳ!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Võ Tôn trung kỳ?”
Anh có thể xác định được.
Người này chắc chắn đang nhằm vào anh.
Nếu không, lục soát toàn bộ hành tỉnh Đông Nam cũng chưa chắc có thể tìm ra một Võ Tôn trung kỳ.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Bác trai, bác gái, Nhược Tuyết, cháu còn có chút chuyện”.
“Lát nữa quay lại!”
Vội vã rời đi.
Xông về phía Võ Tôn kia!
Để Hạ Nhược Tuyết và bố mẹ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Người đàn ông trung niên ngượng ngùng: “Bố nói sai sao?”
Người phụ nữ trung niên đá ông ấy: “Bảo ông đừng nói lung tung rồi, xem kìa, dọa người ta chạy mất”.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung”.
“Bắc Minh không phải người như vậy, anh ấy nhất định có chuyện gấp”.
“Chúng ta nấu cơm trước đã rồi nói, không phải Bắc Minh nói rồi sao, lát nữa sẽ quay lại”.
Cô ấy nhìn về phía Diệp Bắc Minh rời đi.
Rốt cuộc anh đi đâu?
...
Trong ngõ hẻm.
Một người đàn ông chậm rãi bước đi.
Cách phía sau lưng người đó khoảng một mét, Diệp Bắc Minh gần như dán vào hắn.
Duy trì động tác giống y hệt người đàn ông trước mặt, hô hấp giống nhau, tần số giống nhau.
Diệp Bắc Minh ở phía sau y như cái bóng của người đàn ông!
Cứ như vậy.
Đi theo khoảng ba con ngõ.
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh có chút không nhịn được: “Tôi theo ông ba con phố rồi, ông vẫn không thể phát hiện ra tôi?”
“Cái gì?”
Người đàn ông trước mặt quay đầu lại.
“Rít!”
Con ngươi co rút lại, hít một hơi lạnh.
Phía sau mình khoảng một mét lại có người đi theo!
Mẹ kiếp!
Anh xuất hiện từ lúc nào?
Sao hắn lại không biết chứ!
Anh đi theo bao lâu?
Soạt!
Người đàn ông xông ra, giữ khoảng cách đủ an toàn với Diệp Bắc Minh.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Giỏi lắm nhóc con, vậy mà có thể lừa được cảm giác của tao?”
“Quả thật có chút bản lĩnh, đáng tiếc bản lĩnh không nhiều”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Nói, ông là ai?”
“Tìm tôi làm gì?”
Người đàn ông nhướng mày, có chút bất ngờ: “Ha ha ha, vậy mà mày có thể nhìn ra tao đến giết mày?”
“Nếu mày đã biết rồi, nói cho mày cũng không sao”.
“Tao là kẻ tàn sát!”
“Có người muốn mạng của mày!”
Soạt!
Giây tiếp theo.
Kẻ tàn sát lập tức ra tay, tốc độ của hắn rất nhanh.
Giống như một con mãnh hổ, đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Vèo!!!
Một quyền đánh ra, mang theo tiếng phá âm.
Một luồng huyết khí khủng khiếp bộc phát từ trong cơ thể người đàn ông.
Diệp Bắc Minh cười đầy thâm ý: “Kẻ tàn sát, dám chủ động ra tay với tôi?”
“Ông không biết tôi đã thăng cấp rồi sao?”
Diệp Bắc Minh đánh một quyền!
Sức mạnh ngàn cân bộc phát trong quả đấm.
Ầm!