Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1386: Thiên Hỏa vs Huyền Minh Lãnh Hỏa!

Diệp Bắc Minh đứng ở trước một ngọn núi.

Toàn bộ dãy núi dài khoảng trăm dặm, nhưng lại bốc cháy với ngọn lửa cao hàng chục mét!

Anh ta đứng cách nơi bốc cháy khoảng chừng nghìn mét đã cảm nhận được một luồng sóng nhiệt cực kỳ kinh khủng ập vào mặt!

Đây đã là kết quả sau khi anh ta sử dùng ma khí để chống lại!

Nếu là một võ giả bình thường ở đây lâu, chắc chắn sẽ bị nướng chín!

Dù vậy, ma khí tỏa ra từ cơ thể của anh ta vẫn không ngừng bốc hơi!

Lạc Vô Tà trốn ở sau lưng Diệp Bắc Minh, mồ hôi đầm đìa: "Anh rể... Phía trước chính là cấm địa của tộc Hỗn Độn!"

Diệp Bắc Minh ngay lập tức liên lạc với Băng Phách: "Tiền bối Băng Phách, chỗ này có được tính là nơi cực dương không?"

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Đương nhiên rồi! Tôi cũng không ngờ thứ đang cháy ở đây, vậy mà lại là Thiên Hỏa!"

"Thiên Hỏa?"

Diệp Bắc Minh cau mày.

Băng Phách giải thích: "Thiên Hỏa từ Thần giới rơi xuống. Nếu người dưới Đế Cảnh chạm vào sẽ lập tức bị đốt thành tro!"

"Diệp Bắc Minh, chỗ này quả thật là nơi cực dương, nhưng cậu có thể đi vào sao?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Tiền bối, có cách nào không?"

Băng Phách gật đầu: "Có!"

"Tôi có thể làm gì?" Diệp Bắc Thần hỏi.

Băng Phách nói: "Vừa rồi ở nhà họ Giang, tôi chú ý tới trong đám người có đệ tử của Băng Cực Cung!"

"Theo suy đoán, thế lực được tôi thành lập năm đó phát triển cũng không tệ!"

"Bây giờ cậu lập tức đi tới Băng Cực Cung một chuyến. Chỉ cần lấy được băng tủy vạn năm mà bản toạ để lại, thì nó có thể giúp cậu bước vào trong Thiên Hỏa!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động không ngừng: "Từ đây đi tới Băng Cực Cung phải mất bao lâu?"

"Qua lại ít nhất cần ba ngày!"

"Ba ngày? Nếu vậy sư tỷ của tôi đã sớm bị sát khí giết chết!"

Diệp Bắc Minh kiên quyết từ chối.

Anh hít một hơi thật sâu: "Tiểu Tháp, ông có thể dùng sức mạnh của mình để giúp tôi tiến vào trong Thiên Hỏa được không?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Người trẻ tuổi, bản tháp một khi sử dụng sức mạnh, e rằng sẽ lập tức bị phát hiện!"

"Người từ Thần giới đến còn đáng sợ hơn nhiều so với những Thiên Hỏa này!"

Ông ta lại đổi giọng: "Chẳng qua, cậu có cách riêng của mình để chống lại những Thiên Hỏa này!"

"Tôi có cách nào?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tôi có thể làm gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Người trẻ tuổi, xem ra cậu thật sự bị chuyện của sư tỷ làm cho hồ đồ rồi!"

"Còn nhớ Huyền Minh Lãnh Hỏa không?"

Diệp Bắc Minh chợt tỉnh ngộ: "Ý của ông là lợi dụng Huyền Minh Lãnh Hỏa để tiến vào Thiên Hỏa?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Huyền Minh Lãnh Hỏa là đại biểu cho cực lạnh của thế giới, cái lạnh của nó còn đáng sợ hơn băng tủy vạn năm nhiều!"

"Một chút Thiên Hỏa này cũng không thể nào so sánh với Huyền Minh Lãnh Hỏa!"

Diệp Bắc Minh không không do dự nữa.

Khi anh vung tay một cái, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay của anh!

Khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống!

Lạc Vô Tà thậm chí còn rùng mình: "Anh rể, đây là loại lửa gì vậy?"

"Tại sao em lại cảm thấy khoảnh khắc nó xuất hiện, khu vực xung quanh đột nhiên trở nên đỡ nóng hơn?"

"Có cảm giác lạnh thấu xương!"

Băng Phách càng kinh ngạc hơn, kêu lên: "Huyền Minh Lãnh Hỏa!"

"Tên nhóc kia, sao cậu lại có thứ này?"

"Ôi trời ơi!"

Giọng nói của cô ta run rẩy: "Diệp Bắc Minh... chỉ cần cậu đưa Huyền Minh Lãnh Hỏa cho tôi, tôi sẽ đổi toàn bộ Băng Cực Cung cho cậu!"

"Chỉ cần bây giờ cậu gật đầu, Băng Cực Cung sau này chính là của cậu!"

Diệp Bắc Minh không có trả lời trực tiếp mà hỏi: "Tiền bối, ngọn lửa này có đủ để tiến vào Thiên Hỏa không?"

"Đủ rồi, đủ rồi!"

Băng Phách kích động trả lời.

Làm sao cô ta có thể không phấn khích cho được?

Băng Phách tu luyện chính là công pháp thuộc tính băng!

Huyền Minh Lãnh Hỏa là thượng phẩm trong băng!

Loại đồ vật này, cô ta nằm mơ cũng muốn có!

Không ngờ, Diệp Bắc Minh lại sở hữu thứ này? Hơn nữa còn trực tiếp biến thành của mình?

Thằng nhóc này muốn nghịch thiên sao?!

Diệp Bắc Minh rót chân nguyên vào Huyền Minh Lãnh Hỏa, ngọn lửa trong nháy mắt dâng trào!

Trong phút chốc, tất cả Thiên Hỏa xung quanh anh ta đã chủ động tách ra một con đường!

Giống như sợ hãi Huyền Minh Lãnh Hỏa!

Diệp Bắc Minh cười nói: "Thiên Hỏa điên cuồng vậy mà cũng sợ hãi trước cái lạnh của Huyền Minh Lãnh Hoả sao?"

Không do dự nữa, anh nhanh chóng lao vào cấm địa của tộc Hỗn Độn!

Chân trước vừa biến mất, Giang Thái Hư dẫn một đám người chạy tới hiện trường: "Tiểu súc sinh kia đâu?"

"Gia chủ, chúng ta chính mắt nhìn thấy tên nhóc đó này lao vào cấm địa", một ông lão áo lam bước tới, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai mắt của Giang Thái Hư đỏ hoe, giọng lạnh như băng: "Ông chắc chắn chưa? Tiểu súc sinh kia thật sự bước vào cấm địa?"
Chương 1387: Lôi kiếp cảnh giới Đế Tôn?

Ông lão áo lam gật đầu: "Đúng vậy thưa giá chủ, tôi tận mắt nhìn thấy!"

Giang Thái Hư cười mỉa: "Tiểu súc sinh này quả thật là ngu xuẩn, đây là Thiên Hỏa rơi xuống từ Thần Giới!"

"Bất luận kẻ nào dưới Đế Cảnh tiến vào đều sẽ biến thành tro bụi!"

"Cho dù là lão phu cũng không dám đặt chân vào trong đó. Tiểu súc sinh này vậy mà dám xông vào giữa Thiên Hỏa!"

"Không cần tới mười lăm phút, tiểu súc sinh này dù mạnh đến đâu cũng sẽ biến thành tro bụi!"

Cơn giận trong lòng ông ta đã biến mất ba phần!

Ông ta quay lại nhìn những vị khách đi theo mình tới đây: "Ông Nhậm, ông Dư, do tôi chiêu đãi không chu toàn, khiến các vị phải chê cười rồi!"

"Kẻ đó đã chết, chúng ta cũng quay về thôi".

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau.

Bọn họ lại nhìn về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn một chút rồi gật đầu!

Giang Thái Hư chỉ vào đám người ông lão áo lam, quát: "Mấy người các ông tiếp tục canh giữ ở nơi này!"

"Nếu có tình huống gì, lập tức truyền âm báo cáo!"

Sau đó ông ta mang theo mọi người, xoay người rời đi.

"Người này lẽ nào cứ như vậy đã chết sao? Vì sao tôi cảm nhận trên người cậu ta có mùi quen thuộc như vậy!'

Thẩm Nại Tuyết khẽ cau mày, không nghĩ nhiều nữa.

Cô ta cũng rời đi theo đoàn người.

Ở phía sau đám người, cô gái nhà họ Mặc kinh ngạc hỏi: "Ông nội, tên kia muốn chết hay sao, vậy mà thật sự tiến vào trong Thiên Hỏa?"

Ông lão nhà họ Mặc ngưng trọng nhìn vào chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn: "Kỳ lạ, tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Lẽ nào vác một cái quan tài đến gây chuyện với nhà họ Giang, sau đó lại xông vào cấm địa của tộc Hỗn Độn chỉ để chịu chết thôi sao?"

...

Chỗ sâu trong cấm địa của tộc Hỗn Độn.

Diệp Bắc Minh một tay khiêng quan tài, một tay khống chế Huyền Minh Lãnh Hỏa!

Trong địa ngục biển lửa, anh ta lại giống như đi vào chỗ không người!

Lạc Vô Tà theo sát phía sau, cả người đều sợ đến mức choáng váng, một bước cũng không dám rời!

"Tiền bối, đến đây được chưa?"

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh dừng lại ở nơi sâu nhất trong vùng cấm địa của tộc Hỗn Độn!

Thiên Hỏa ở đây hung hãn nhất, như thủy triều nóng bỏng muốn làm tan chảy ai đó!

Băng Phách chậm rãi nói: "Có thể!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh đặt quan tài của Lạc Khuynh Thành xuống, nhìn về phía Lạc Vô Tà: "Vô Tà, cậu đi đến nơi an toàn trước đi, tôi sẽ cứu chị cậu!"

Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp dẫn Lạc Vô Tà tiến vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Đồng thời truyền âm vào bên trong nghĩa địa: "Tiền bối Băng Phách, làm thế nào để hóa giải Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan?"

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan, đúng như tên gọi!"

"Nó dùng sát khí phong ấn ba hồn bảy vía của đại sư tỷ cậu!"

"Sau khi cô ấy uống thứ này, tất cả sát khí sẽ ngưng tụ trong đan điền của cô ấy, sau đó lan ra tứ chi, xương cốt!"

"Cho nên, nếu cậu muốn cứu cô ấy, thì nhất định phải hút sạch tất cả sát khí trong đan điền!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Có ý gì? Hút như thế nào?"

Băng Phách cười nói: "Chính là ý trên mặt chữ! Hút!"

Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Tiền bối Băng Phách, cô đang đùa tôi sao?"

"Ha ha".

Băng Phách kiêu ngạo nói: "Người trẻ tuổi, cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?"

"Sát khí đã phân tán khỏi đan điền, dung nhập vào tứ chi và xương cốt, tạo thành một lớp bảo vệ. Lúc này mới có thể giữ được trong sạch của cô ấy!"

"Chẳng qua, cái giá phải trả chính là phong ấn nó cùng với linh hồn!"

"Cậu muốn cô ấy tỉnh lại, nhất định phải hút đi tất cả sát khí trong cơ thể!"

Cô ta nói thêm: "Cậu có thể hút từ trên xuống hoặc từ dưới lên…"

Dứt lời, giọng nói của Băng Phách biến mất!

Dù Diệp Bắc Minh có ép hỏi thế nào, Băng Phách cũng không tiếp tục trả lời!

Diệp Bắc Minh đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống cô gái đang nằm trong quan tài.

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi!

Dường như anh ta đã đưa ra quyết định nào đó: "Đại sư tỷ, đắc tội rồi!"

"Chỉ cần chị có thể tỉnh lại, về sau tiểu sư đệ sẽ mặc chị xử lý!"

Diệp Bắc Minh không do dự nữa.

Anh ta tiến lên một bước ôm lấy cơ thể của Lạc Khuynh Thành!

Nhắm mắt lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Khuynh Thành!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: "Chết tiệt!"

Sau đó ông ta chủ động chặt đứt nhận thức!

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc.

Trước khi anh ta kịp cảm nhận điều gì thì một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ lao ra!

Cơ thể của Diệp Bắc Minh chấn động, để mặc cho vô số sát khí điên cuồng xông vào trong cơ thể anh ta!

Chúng tập trung lại trong đan điền!

Mí mắt Lạc Khuynh Thành run rẩy, đôi mắt đẹp từ từ mở ra.

"Tiểu sư đệ!"

Một giây sau.

Đôi mắt đẹp của cô ấy mở to, khuôn mặt xinh đẹp cũng lập tức đỏ bừng: "Em... em đã làm gì tôi?"

Diệp Bắc Minh dùng chân nguyên truyền âm: "Đại sư tỷ, sát độc trong cơ thể chị còn chưa hoàn toàn bị loại bỏ, chị đừng nhúc nhích!"

"Ưm".

Hai má của Lạc Khuynh Thành đỏ đến tận mang tai.

Ngượng ngùng gật đầu.

Cô ấy nâng lên hai tay, ôm chặt lấy cơ thể của Diệp Bắc Minh!

Mặc cho tiểu sư đệ xử trí!

Lúc này, một lượng lớn sát độc trong cơ thể Lạc Khuynh Thành điên cuồng truyền vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng!

Trong đầu của anh ta hiện ra cảnh tượng máu chảy thành sông!

Vô số người từng bị anh ta giết chết xuất hiện trong đầu!

"Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cuối cùng thì mày cũng xuống địa ngục rồi sao?"

"Tiểu súc sinh xuống làm bạn với lão phu rồi sao? Ha ha ha ha!"

"Diệp Bắc Minh, mày thật ác độc, vậy mà giết chết cả nhà họ Ô tao!"

"Hãy xuống địa ngục với bọn tao đi!"
Chương 1388: Có người độ kiếp

"Diệp Bắc Minh, anh thật là lòng dạ độc ác, chẳng phải tôi chỉ mới dùng vớ của anh một lần thôi sao..."

Những người này hóa thành ác quỷ, điên cuồng lao về phía Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng, giọng nói vang lên như Thần Chết: "Các người khi còn sống cũng không phải đối thủ của tôi, sau khi chết còn muốn quấy nhiễu tâm trí của tôi?"

"Giết!"

Hét lớn một tiếng!

Tiến vào giữa hàng triệu ác quỷ.

Mà thân thể của anh và Lạc Khuynh Thành đang ôm chặt nhau!

Một lúc sau, toàn bộ sát độc trong cơ thể Lạc Khuynh Thành đều bị hấp thu hết!

Toàn thân Diệp Bắc Minh hoàn toàn tối đen!

Sát độc trải khắp cơ thể!

Trên người lần lượt xuất hiện các ma văn, một luồng sức mạnh cường đại đánh bật Lạc Khuynh Thành bay ra ngoài!

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành thay đổi: "Tiểu sư đệ, em làm sao vậy?"

Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, con ngươi giống như một hố đen: "Em muốn trở thành ma!"

Hú!

Tiếng rồng gầm vang vọng khắp Cửu Tiêu, toàn bộ cấm địa của tộc Hỗn Độn rung chuyển kịch liệt!

Giống như xảy ra một trận động đất khủng khiếp!

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cùng lúc đó, bữa tiệc thọ yến ở nhà họ Giang cũng chính là thời điểm đông nhất!

Tiếng rồng gầm truyền vào nhà họ Giang, tất cả các khách mời đều kêu lên một tiếng rồi đứng dậy, mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn!

"Chẳng lẽ là tiểu súc sinh kia sao?"

Giang Thái Hư vỗ đùi: "Không được, vật kia trong cấm địa…"

Bỏ mặt những vị khách có mặt, ông ta như nổi điên lao về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn!

Khi lao đến trước cấm địa, hoàn toàn sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt!

Một con huyết long khổng lồ dài mười ngàn mét bay lượn trên không của cấm địa!

Dưới thiên hỏa, huyết long dường như sống lại từ đống tro tàn!

"Đây là cái gì? Huyết long?", Dư Khải Đông là người đầu tiên lao tới hiện trường, hàm răng suýt chút nữa rớt xuống.

Nhậm Kiếm Hành nhanh chóng chạy lại: "Anh Giang, chẳng lẽ đây chính là bí mật của cấm địa tộc Hỗn Độn sao?"

Thẩm Nại Tuyết cau mày: 'Chẳng lẽ có liên quan đến người vừa rồi sao?'

Vẻ mặt của sư thái Tĩnh An đầy kinh ngạc: "Sư huynh, chẳng lẽ là cậu ta?"

Mí mắt của ông lão Thiên Khiếm giật giật: "Nếu thực sự là cậu ta thì chúng ta phiền toái rồi!"

"Loại dị tượng kinh khủng này tuyệt đối không đơn giản!"

Hai ông cháu nhà họ Mặc đều nghẹn họng nhìn trân trối!

Thân thể mảnh mai của cô gái nhà họ Mặc run rẩy: "Ông nội… Ông còn nhớ lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Mặc không?"

"Huyết long xoay mình, Huyền Giới đại loạn!"

Ông lão nhà họ Mặc vội vàng chặn miệng của cô gái lại: "Tai vách mạch rừng, đừng nói năng lung tung!"

Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người có tâm chú ý đến cặp đôi ông cháu này!

Dù sao.

Cô gái thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức khó có thể không chú ý!

Huyết long không ngừng gào thét, như thể đang hấp thụ sức mạnh của thiên hỏa!

Khí tức càng ngày càng khủng khiếp, khiến người ta có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy!

Giang Thái Hư nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm ông lão áo lam: "Đáng chết! Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ông lão áo lam sợ hãi lắc đầu: "Gia chủ, tôi cũng không biết!"

"Phế vật vô dụng!"

Giang Thái Hư tát mạnh một cái, cả người ông lão áo lam nổ tung!

Ầm ầm!

Đột nhiên, một tia sét đẫm máu đáng sợ bùng nổ, đánh thẳng vào nơi sâu nhất của cấm địa!

Một giây tiếp theo.

Bầu trời phía trên toàn bộ cấm địa bị bao phủ dày đặc bởi tia sét đẫm máu.

Có hàng ngàn tia sét!

Chúng điên cuồng đánh về cùng một phía!

"Xì!"

Mọi người ngược lại hít một hơi thật sâu: "Đây là… Lôi kiếp?"

Ánh mắt Nhậm Kiếm Hành tối sầm lại: "Có người thăng cấp, muốn độ kiếp?"

Dư Khải Đông quả quyết lắc đầu: "Làm sao có thể! Loại lôi kiếp kinh khủng như vậy, cho dù là cảnh giới Đế cũng không thể tạo nên!"

"Trừ phi là phía trên cảnh giới Đế, cảnh giới Đế Tôn trong truyền thuyết..."

Đế Tôn!

Chết tiệt!

Mọi người nhìn về phía Giang Thái Hư, ánh mắt không ngừng co lại: "Anh Giang, chẳng lẽ có người đang bế quan trong cấm địa nhà họ Giang của các người sao?"

Giang Thái Hư hơi sửng sốt!

Đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Bối rối, nghi ngờ, kích động!

Cuối cùng chợt hiểu ra, ông ta suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ha ha ha! Tôi nhớ ra rồi!"

"Mười ngàn năm trước, lão tổ Giang Thần của nhà họ Giang chúng tôi đã từng tiến vào cấm địa!"

"Còn nói nếu không đạt được cảnh giới Đế Tôn thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi cấm địa!"

"Chư vị nhìn trình độ lôi kiếp này đi, nó đã vượt xa lôi kiếp của cảnh giới Đế, nhất định lão tổ Giang Thần của tôi đang độ kiếp!"

Giang Thần!

Một vị phong hào Thần Đế của nhà họ Giang!

Nghe nói đã sớm tọa hóa từ lâu, chẳng lẽ còn sống sao?

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau, nếu như lão tổ Giang Thần thật sự còn sống!
Chương 1389: Hấp thu sức mạnh của thiên hỏa!

Đối với Huyền Thiên Tông và Thiên Đạo Tông mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

"Mau nhìn xem, trong lôi kiếp có người!", có người kêu lên.

Ầm!

Trong phút chốc.

Vô số ánh mắt nhìn về phía trên không của cấm địa!

Chỉ thấy, bóng dáng một người đàn ông đứng trên không trung, đắm mình trong sấm sét đẫm máu!

"Lão tổ, thật sự là lão tổ Giang Thần!"

"Ha ha ha, ông trời phù hộ nhà họ Giang của tôi!"

Giang Thái Hư kích động đến mức quơ tay múa chân, khàn cả giọng kêu lên: "Toàn bộ nhà họ Giang, quỳ xuống nghênh đón lão tổ Giang Thần xuất quan!"

"Toàn thể nhà họ Giang, quỳ xuống nghênh đón lão tổ xuất quan!"

Mấy ngàn người cấp cao của nhà họ Giang lần lượt quỳ bên ngoài cấm địa!

Dưới sự dẫn dắt của Giang Thái Hư, thành tâm thành ý quỳ lạy chín lần!

Bùm! Bùm! Bùm!

Khi một tia lôi kiếp cuối cùng hạ xuống, một bóng người bước ra khỏi màn sương máu!

Chẳng phải lão tổ Giang Thần nào cả!

Lại chính là Diệp Bắc Minh chết tiệt!

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, mọi người đang quỳ lạy của nhà họ Giang đều sửng sốt.

"Đây không phải là lão tổ Giang Thần!"

"Là tiểu súc sinh kia!"

"Đệt! Đệt! Đệt! Chúng ta quỳ nhầm người rồi!"

Sắc mặt của một đám cấp cao nhà họ Giang khó coi, nhanh chóng đứng lên.

Trước mặt nhiều khách khứa như vậy, thế mà quỳ nhầm người!

Vô cùng mất mặt!

Giang Thái Hư xấu hổ muốn chết, sử dụng một thanh trường kiếm chém tới: "Tiểu súc sinh, mày có chết ngàn lần cũng không đáng tiếc!"

Sát khí đáng sợ ngưng tụ, điên cuồng chém về phía Diệp Bắc Minh!

Cùng lúc đó, ma khí trên người Diệp Bắc Minh chuyển động, huyết quang sau lưng ngập trời!

Chín con ma long màu đen xoay quanh cơ thể anh, sau lưng lại xuất hiện hư ảnh của một con huyết long!

Hú!

Tiếng rồng gầm vang lên, chín con ma long màu đen đột nhiên đánh ra!

Giang Thái Hư giống như một chiếc thuyền con gặp bão, căn bản không chịu nổi!

Trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, và rơi xuống đất như sao băng, bụi tung mù mị đầy trời!

"Cái này..."

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông đều choáng váng!

Lực của một chiêu này mạnh đến mức cho dù bọn họ có ra tay thì cũng chưa chắc có thể đón được!

"Gia chủ!"

Mọi người trong nhà họ Giang chạy lên đỡ Giang Thái Hư.

Giang Thái Hư che ngực dính đầy máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh… Mày… rốt cuộc là ai?"

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Vào lúc này, hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn độn!

"A!"

Anh gầm lên một tiếng, một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện!

Thiên hỏa trong toàn bộ cấm địa của tộc Hỗn Độn điên cuồng ngưng tụ về phía Diệp Bắc Minh!

Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều bị hấp thu vào cơ thể anh!

Dư Khải Đông sửng sốt: "Ông Nhậm, ông có biết xảy ra chuyện gì không?"

Ánh mắt già nua của Nhậm Kiếm Hành ngưng trọng, lắc đầu.

Ông ta cũng không biết!

Thẩm Nại Tuyết hít sâu một hơi: "Anh ta đang hấp thu sức mạnh của thiên hỏa!"

"Cô nói gì?"

Tất cả mọi người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.

Dư Khải Đông nhanh chóng hỏi: "Thẩm cô nương, cô biết đang xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Nại Tuyết gật đầu, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh giữa không trung: "Tổ tiên của Băng Cực Cung đã từng lưu lại một bí pháp, có thể hấp thu sức mạnh thuộc tính băng trong băng tuyết!"

"Nhưng đệ tử Băng Cực Cung của chúng tôi cần phải lợi dụng trận pháp và công pháp đặc biệt!"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người trực tiếp hấp thu sức mạnh từ thiên hỏa như anh ta!"

"Nhưng..."

Thẩm Nại Tuyết dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mọi người có thể thấy rõ sức mạnh thiên hỏa trong cấm địa của tộc Hỗn Độn đã suy yếu đi rất nhiều!"

"Phần lớn sức mạnh thiên hỏa đều bị người này hấp thu!"

Lúc đó, mọi người mới phản ứng lại.

Nhiệt độ xung quanh quả thực đã giảm đi rất nhiều!

Bên trong cấm địa của Tộc Hỗn Độn, ngọn lửa ban đầu vốn cao hàng chục mét.

Lúc này chỉ còn chưa đầy mười mét!

Phần lớn sức mạnh thuộc tính lửa đã biến mất!

Chẳng lẽ trên người này có bí pháp có thể hấp thu ngọn lửa sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Bắc Minh của rất nhiều người đều đã thay đổi!

Phương pháp này lợi hại đến mức mọi người đều đỏ mắt ghen tỵ!

Giang Thái Hư hạ thấp giọng: "Mau đi bẩm báo lão tổ, nói có một tiểu súc sinh đột nhiên xông vào trong cấm địa!"

"Có thể trên người cậu ta cất giấu một bí mật động trời, xin mời lão tổ ra ngoài, để bọn họ tới đây!"

"Vâng, gia chủ!"

Thuộc hạ trả lời, kiêng dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh trong không trung.

Nhanh chóng rời đi.

Vào lúc này, sâu trong đan điền của Diệp Bắc Minh có ba ngọn lửa đang đốt cháy hừng hực!

Ngọn đầu tiên, Phần Thiên Chi Diễm!

Ngọn thứ hai, Huyền Minh Lãnh Hỏa!

Ngọn thứ ba, Cửu U Lôi Hỏa!

Ba ngọn dị hỏa điên cuồng bừng cháy!

Sức mạnh thiên hỏa mới vừa gia nhập trong cơ thể anh trực tiếp bị ba ngọn dị hỏa chia cắt!
Chương 1390: Phong hào Thần Đế? Quỳ xuống!

Bọn chúng giống như đứa trẻ đang bú sữa mẹ, vô cùng tham lam!

Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc: "Tiểu Tháp, đây là thế nào?"

Vừa rồi khi anh trải qua độ kiếp, tất cả sức mạnh trong trời đất đều tập trung về phía cơ thể anh!

Vì vậy mới xảy ra cảnh tượng này!

Thiên hỏa bên trong cấm địa của tộc Hỗn Độn đều chủ động ngưng tụ về phía cơ thể anh!

Toàn bộ dung nhập vào đan điền, bị ba loại dị hỏa này chia cắt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười giải thích: "Tiểu tử, cậu đã nhặt được của hời rồi!"

"Dị hỏa là ngọn lửa nguyên bản, bọn chúng có thể chiếm đoạt tất cả ngọn lửa dưới dị hỏa trong trời đất!"

"Những thiên hỏa này đối với người tu võ mà nói rất kinh khủng, nhưng đối với dị hỏa mà nói chính là liều thuốc đại bổ!"

"Tăng nhanh tốc độ, hấp thu hết tất cả thiên hỏa, uy lực của dị hỏa sẽ nâng cao hơn một bậc!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Được!"

Tiếp tục điên cuồng hấp thu thiên hỏa trong cấm địa của tộc Hỗn Độn!

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cấm địa trong tộc Hỗn Độn, ai đặt chân vào đó đều sẽ chết!"

Người chưa đến nhưng giọng nói đã đến trước!

Một giây tiếp theo.

Ầm!

Một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng tấn công tới, muốn nghiền nát Diệp Bắc Minh trên không trung!

Hú!

Chín con ma long màu đen đồng thời gào thét, tiến về phía luồng khí tức đáng sợ kia!

Một âm thanh “răng rắc” vang lên!

Chín con ma long màu đen lại đồng thời nổ tung và biến thành ma khí!

Ngay cả hư ảnh của huyết long sau lưng Diệp Bắc Minh cũng nổ tung tại chỗ, biến mất trong không khí!

Bùm!

Diệp Bắc Minh cảm thấy như bị sét đánh, từ trên trời cao rơi xuống: 'Đệt! Chết tiệt'

Trong khoảnh khắc anh bị tấn công, ba ngọn dị hỏa ngừng hấp thu sức mạnh thiên hỏa!

"Khí tức của cảnh giới Đế!"

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông sợ hãi quay đầu!

Ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực khó có thể ngăn cản!

Bùm! Bùm…

Bao gồm Thẩm Nại Tuyết, sư thái Tĩnh An, ông lão Thiên Khiếm, toàn bộ đều bị ép quỳ xuống mặt đất!

Một giây tiếp theo, hai bóng người từ trên trời hạ xuống!

Một người đàn ông trung niên!

Một thiếu phụ trung niên!

Hai người nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách cường đại!

Vừa nhìn thấy hai người kia, Giang Thái Hư đã dập đầu ba cái: "Cháu cố đời thứ tư, Giang Thái Hư, xin bái kiến hai vị lão tổ tông!"

Dư Khải Đông ngược lại hít một hơi thật sâu: "Hai vị phong hào Thần Đế của nhà họ Giang!"

"Tiền bối Giang Phong Hoa, tiến bối Giang Lục U!"

Ánh mắt của Giang Phong Hoa dừng trên người Dư Khải Đông: "Nhìn thấy bổn đế, tại sao không quỳ xuống?"

Trong lòng Dư Khải Đông run rẩy, cố gắng mở miệng: "Tôi là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông..."

Bùm!

Một luồng áp lực đột nhiên ập đến!

Hai đầu gối của Dư Khải Đông mềm nhũn, bị buộc phải quỳ xuống đất!

"Còn ông?"

Ánh mắt dừng trên người Nhậm Kiếm Hành.

Nhậm Kiếm Hành mỉm cười sảng khoái: "Tham kiến hai vị Thần Đế!"

Dứt khoát quỳ xuống.

Giang Phong Hoa không tiếp tục để ý đến hai người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ là một con kiến hôi ở cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong mà cũng có thể gây chuyện ở nhà họ Giang sao?"

"Còn tiến vào cấm địa của tộc Hỗn Độn? Giang Thái Hư, ông làm gia chủ thế nào vậy?"

Giang Thái Hư hơi sửng sốt một chút!

"Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong?"

"Không đúng!"

"Khi tiểu súc sinh vừa rồi xông vào rõ ràng chỉ mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thôi!", Giang Thái Hư tràn đầy nghi hoặc.

Quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, không khỏi hoảng sợ!

Khí tức cảnh giác của tiểu súc sinh này lại thật sự biến thành cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!

"Đệt! Cậu ta đã thăng cấp!"

Đồng tử của Giang Thái Hư co lại. Không chỉ có ông ta.

Những người khác cũng phát hiện ra điều này!

Trong lòng Nhậm Kiếm Hành chấn động: 'Tiểu tử này lại thăng cấp! Ước chừng đã thăng lên một cảnh giới lớn!'

Trong mắt Dư Khải Đông lóe lên: 'Đáng tiếc hôm nay người này sẽ chết chắc, nếu không có thể để cậu ta gia nhập Thiên Đạo Tông!'

Trong lòng Thẩm Nại Tuyết chỉ có bốn chữ: 'Yêu nghiệt biến thái!'

Những người tu võ còn lại đều sững sờ tại chỗ!

Chưa đến một giờ, anh đã từ cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thăng cấp lên đến cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!

Trước đó chưa từng có, chưa từng nghe thấy!

Hai mắt Giang Lục U tối sầm lại, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Giang Thái Hư, ông nói cái gì? Tiểu tử này vừa rồi còn thuộc cảnh giới Chân Linh đỉnh phong sao?"

"Bây giờ đã thuộc cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong? Ý của ông là chỉ trong vòng một giờ thôi à!"

"Thăng cấp lên một cảnh giới lớn?"

Giang Thái Hư nuốt nước miếng: "Hình như là..."

Giang Lục U xoay cổ tay, một luồng áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy anh: "Tiểu tử, quỳ xuống kể rõ ràng cho tôi nghe tất cả bí mật trên người cậu!"

"Nói cho bổn đế biết rốt cuộc cậu đến nhà họ Giang là muốn làm gì?"

Cả người Diệp Bắc Minh bộc phát toàn lực: "Phong hào Thần Đế là gì? Muốn tôi quỳ xuống sao?"

"Ngoại trừ trời đất người thân và sư phụ thì không có người nào có tư cách bắt tôi quỳ xuống!"

"Cút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK