Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1616: Bố không được ức hiếp mẹ

Độc Cô Bá Đạo đỏ mặt: “Tên nhóc đó là kẻ vượt biên, không thể rời khỏi thành Vạn Tượng!”

Quát nhẹ một tiếng: “Tiêu Vô Tướng!”

Tiêu Vô Tướng vội vàng trả lời: “Tiền bối, có tôi!”

Độc Cô Bá Đạo lạnh lùng nhìn hắn: “Điều động tất cả lực lượng của cậu, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm ra tên nhóc đó cho tôi!”

“Một khi có tin của hắn, lập tức báo cho tôi!”



“Bố ơi, sao bố lại đè lên người mẹ?”

Trong phòng, Diệp Nặc ngây thơ lên tiếng hỏi.

Mở to đôi mắt vô tội: “Bố, bố đừng ức hiếp mẹ, được không”.

“Vừa nãy mẹ đã cầu xin rồi, bố là người xấu!”

Diệp Bắc Minh: ….

Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng mặt, vội kéo chăn che người: “Nặc Nhi đừng nói linh tinh, bố không ức hiếp mẹ”.

“Còn nữa, con đừng nói chuyện này với mấy dì, biết chưa?”

Diệp Nặc nghe lời gật đầu: “Nặc Nhi biết rồi”.

Đông Phương Xá Nguyệt khen một câu: “Nặc Nhi ngoan quá!”

Rồi trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Đều tại anh, vừa gặp đã muốn làm chuyện đó… còn bị con nhìn thấy!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt vô tội: “Vừa nãy rõ ràng là em ra tay trước…”

“Anh còn nói!”

Đông Phương Xá Nguyệt xấu hổ dậm chân, hai người đã lâu chưa gặp nhau, nhất thời không kiềm chế được thôi.

Bỗng nhiên.

Bên ngoài cửa vang lên giọng nói: “Tiểu sư đệ!”

Diệp Bắc Minh mặc quần áo ra mở cửa.

Đạm Đài Yêu Yêu hít ngửi: “Mùi gì vậy?”

“Khụ khụ… không có gì…”

Diệp Bắc Minh vội chuyển chủ đề: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, sao thế?”

Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt ngưng trọng: “Chủ của thành Vạn Tượng Tiêu Vô Tướng về thành rồi, đã cs người lục soát cả khu vực này diện rộng!”

“Rất nhanh sắp tìm đến nhà chúng ta rồi, chúng ta nên rời đi thôi!”

“Các sư tỷ sư muội đã thu dọn xong, tỷ ra sân viện trước đợi mọi người!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Sau khi về phòng cùng Đông Phương Xá Nguyệt thu dọn tất cả, rồi đến sân viện.

Chín sư tỷ đã chuẩn bị xong, mấy người chân trước vừa rời khỏi sân viện.

Diệp Nặc bỗng chạy về một hướng: “Ông ăn xin, sao ông lại ở đây?”

Mội người nhìn qua, chỉ thấy một ông lão nhếch nhác ngồi trong góc.

Nhìn thấy Diệp Nặc chạy đến, liền đưa hai viên kẹo qua: “Nghe nói mọi người định đi? Cho cháu đấy”.

Diệp Nặc nhận lấy kẹo, rồi đưa Long Huyết Bồ Đề qua: “Ông ăn xin, Nặc Nhi cũng có đồ ngon”.

“Ồ? Long Huyết Bồ Đề? Đồ tốt!”

Ông lão nhếch nhác cười, tóm lấy nuốt xuống!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông ta là ai?”

Đông Phương Xá Nguyệt giải thích: “Một lão ăn xin không rõ họ tên, trước đây khi ở khu ổ chuột ngẫu nhiên gặp được”.

“Cũng không biết làm sao Nặc Nhi quen ông ta, nhưng ông ta rất tốt với Nặc Nhi, không uy hiếp gì”.

Diệp Bắc Minh nghiêm con mắt nhìn qua.

Lại không nhìn thấy cảnh giới thực sự của lão ăn xin!

“Tiểu tháp, có thể cảm nhận được cảnh giới của ông ta không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát, giọng nói vang lên: “Tổ cảnh! Cậu nhóc, cậu rất may mắn!”

“Có lẽ ông ta là thánh tử của Thái Dương Tông!”

“Vãi…”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Trùng hợp vậy sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Thứ nhất, cậu may mắn đến nghịch thiên!”

“Thứ hai, tuy lão ăn xin này đang giao lưu với Nặc Nhi, nhưng rõ ràng là đến vì cậu!”

“Thứ ba, trên người ông ta có thứ ẩn giấu khí tức, nhưng không ngăn được bản tháp thăm dò!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Nhằm vào tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể cảm nhận được ông ta đến vì cậu, cụ thể mục đích là gì thì cậu phải tự đi hỏi”.

Nhìn con gái và ông lão nhếch nhác trò chuyện.

Diệp Bắc Minh chậm rãi tiến lên, tùy tiện cầm tay Diệp Nặc: “Đường đường thánh tử Thái Dương Tông, lại muốn làm lão ăn xin trong thành Vạn Tượng, rốt cuộc là vì sao?”

“Tiểu sư đệ, đệ nói gì?”

“Ông ta là thánh tử Thái Dương Tông?”

“Tiểu sư đệ, đệ đùa phải không? Chúng ta đã gặp lão ăn xin này một năm trước rồi!”

“Tiểu sư đệ, đệ nói có thật không?”

Mấy sư tỷ kêu lên một tiếng, tràn đầy chấn kinh.
Chương 1617: Thánh tử

Ông lão nhếch nhác rõ ràng ngẩn người, sâu trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.

“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”

“Chỉ có Thái Dương Tông có thể giúp chúng tôi thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, nếu có thể, chúng tôi hy vọng tiền bối có thể giúp đỡ!”

Ông lão nhếch nhác cười: “Ha ha ha, cậu thực sự nhận nhầm người rồi”.

“Tôi chỉ là một lão ăn xin, không phải thánh tử Thái Dương Tông gì”.

“Cô bé, ông đi đây”.

“Ông ăn xin, tạm biệt!”

Nặc Nhi vẫy tay.

Diệp Bắc Minh hét lớn theo bóng lưng của ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, ông thực sự không muốn chấn hưng lại Thái Dương Tông sao?”

“Ông thực sự nỡ lòng để Thái Dương Tông tuyệt tự sao?”

Cơ thể ông lão nhếch nhác run lên, rẽ vào góc phố biến mất.

Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Tiểu tháp, xem ra còn đường Thái Dương Tông này cũng không đi được rồi!”

“Tiểu sư đệ, bọn họ đến rồi! Mau chạy đi!”

Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đang canh chừng gần đó xông đến, hai người vô cùng nhếch nhác.

Hiển nhiên là đã giao đấu!

“Muốn chạy hả! Nằm mơ đi!”

“Tìm được rồi, mau đi thông báo cho người khác!”

“Thành chủ có lệnh, ngoại trừ thanh niên tên Diệp Bắc Minh, còn lại giết hết!”

Mười mấy bóng người xông đế, lại đều là cảnh giới thiên thần.

Một người đàn ông trung niên tỏng đó khóa chặt Liễu Như Khanh, hóa thành tàn ảnh lướt qua: “Còn muốn báo tin? Xuống địa ngục đi!”

Đập ra một chưởng!

Lao về phía sau lưng Liễu Như Khanh với tốc độ cực nhanh và đập đến!

“Phụt…”

Rắc một tiếng trầm bức, Liễu Như Khanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!

Diệp Bắc Minh gầm thét một tiếng: “Thất sư tỷ!”

Ảnh Thuấn!

Đỡ lấy Liễu Như Khanh sắp rơi xuống đất, cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh!

Nhìn về phía sau, một mảng máu thịt lẫn lộn, cốt sống gãy đứt!

“Vãi! Mày muốn chết hả!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, mấy kim châm cắm xuống, ổn định thương tích cho Liễu Như Khanh: “Cửu sư tỷ, chăm sóc thất sư tỷ!”

Người đàn ông trung niên thấy vậy, cười dữ tợn: “Cái thứ gì? Cũng dám đối đầu với tao?”

Đập một chưởng về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền với lửa giận ngút trời!

“A…”

Người đàn ông trung niên kêu thảm một tiếng, ban tay rách toác, kinh hãi lùi lại: “Xương chí tôn…”

Diệp Bắc Minh đuổi theo, tóm lấy bả vai ông ta, hằm hằm đập xuống đất!

“Choang” một tiếng vang lên!

Mặt sàn đá nổ tung, người đàn ông trung niên thê thảm muốn bỏ lên!

“Phần Thiên Chi Diễm!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng, một luồng hỏa long từ trên trời giáng xuống!

Vù!

Người đàn ông trung niên vừa phát ra tiếng kêu thảm, chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng!

Giọng nói ngưng bặt!

“Súc sinh, mày thật độc ác!”, các cảnh giới Thiên Thần khác nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, kiêng sợ lùi lại.

“Tên nhóc này có xương chí tôn, thực lực tạm thời chưa rõ, đừng đối chọi với hắn!”

“Giữ chân hắn là được, mấy người thành chủ và Độc Cô Thần Hoàng sắp đến rồi!”

Những người cảnh giới thiên thần này nháy mắt với nhau!

Đều lùi ra cách mấy trăm mét.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Mọi người đi trước, đệ ngăn họ!”

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Không được, muốn đi thì cùng đi!”

Thiên Nhận Băng tiến lên, ôm lấy Diệp Nặc: “Tiểu sư đệ cắt đuôi cho chúng ta, đệ ấy bảo chúng ta đi đương nhiên đệ ấy tự có sắp xếp!”

“Lạc Ly, Tử Cơ, các muội bảo vệ cô Đông Phương!”

“Như Yên, Hồng Đào, Tuyết Kỳ, các tỷ chăm sóc Như Khanh!”

“Còn lại yểm hộ cho tỷ! Đi!”

Mấy người quay người rời đi.

Một ông lão mặc áo choàng xám hét lớn: “Đuổi theo tôi, đừng để họ chạy!”

Ba bóng người lập tức lướt qua, đuổi theo mấy người Thiên Nhận Băng!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, Ảnh Thuấn chặn trước ba người: “Các ông muốn đi đâu? Ở lại hết cho tôi!”

Tấn công ra một quyền!

Gru!

Một con huyết long từ xương chí tôn xông ra, ba ông lão áo choàng xám như bị xe lửa phi nhanh đụng phải, đập xuống đất như chó chết!

Phun máu điên cuồng!

Chưa kịp giết ba người, chỉ thấy bốn người còn lại sắp đuổi đến mấy sư tỷ!

Diệp Bắc Minh gầm một tiếng: “Tất cả ở lại hết cho tôi!”

Dậm chân: “Rồng huyết hỏa, ra đây cho tao!”

Tay trái chí tôn đè về phía trước!
Chương 1618: Tay trái chí tôn, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi

Gru!

Một con huyết long khổng lồ trăm trượng xông ra, dung hợp với Phần Thiên Chi Diễm cuồn cuộn đến!

Khoảnh khắc bốn người cảnh giới thiên thần sơ kỳ dính vào Phần Thiên Chi Diễm, đều hóa thành người lửa!

Mặc cho họ tung ra hết các thủ đoạn, cũng không thể dập tắt dị hỏa trên người!

“A… dị hỏa, đây là dị hỏa không thể dập tắt!”

Họ hóa thành tro bụi trong tiếng kêu thảm thiết kinh sợ.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lên phía trước nhất: “Ai dám tiến lên một bước, có thể thử xem!”

Những kẻ đuổi theo thấy vậy sợ đến không ngừng lùi lại!

Cùng lúc đó trong đại điện phủ thành chủ.

Trước một đá thủy tinh khổng lồ, bên trong hiện ra cảnh Diệp Bắc Minh đang ra tay!

Độc Cô Vấn Thiên kích động nói: “Bố à, bố nhìn thấy chưa!”

“Tên nhóc này vừa có tay trái chí tôn, vừa có Phần Thiên Chi Diễm!”

“Con rồng đó là hắn dùng tay trái chí tôn, kết hợp với Phần Thiên Chi Diễm để gọi ra!”

Ánh mắt Độc Cô Bá Đạo lóe sáng, nhìn chằm chằm hình ảnh trong đá thủy tinh: “Quả nhiên là Phần Thiên Chi Diễm, xem ra tự khắc có an bài trong tối tăm!”

“Ông trời đã chuẩn bị cho ta ngọn lửa cần có để tiến vào cảnh giới tổ thần, Tiêu Vô Tướng, bản tọa cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội!”

“Tiền bối, mời ngài nói!”

Tiêu Vô Tướng mau chóng tiến lên, quỳ một chân xuống.

Độc Cô Bá Đạo chỉ về hướng đám người Thiên Nhận Băng bỏ chạy: “Đưa họ về đây!”

“Thiên Nhi, chúng ta đi gặp tên nhóc vừa có xương chí tôn vừa có Phần Thiên Chi Diễm này!”

Diệp Bắc Minh vừa giải quyết xong một người cuối cùng.

Một thanh niên bỗng xuất hiện, giống như chỉ vừa dịch chuyển.

Cách anh chưa đến hai mét!

“Để tôi thử tay trái chí tôn của cậu!”

Độc Cô Bá Đạo cười một tiếng, có vẻ như tấn công ra một quyền tùy ý!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát lớn: “Cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, nhóc con, cẩn thận!”

Tiếc là đã muộn, Diệp Bắc Minh đã tấn công ra một quyền!

Phập!

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, Độc Cô Bá Đạo lùi lại ba bước!

Diệp Bắc Minh trực tiếp bay ngược trở ra, cả tay trái nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa!

Độc Cô Bá Đạo cười: “Tay trái chí tôn? Chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!”

“Thiên Nhi, con chém cánh tay của hắn xuống đi!”

Độc Cô Vấn Thiên tỏ ánh mắt hung dữ: “Phế vật chính là phế vật, cho dù có xương chí tôn cũng là phế vật!”

“Chẳng phải mày rất lợi hại sao? Trước mặt bố tao có cảnh giới thần hoàng đỉnh phong mày là cái thá gì?”

Diệp Bắc Minh cố nhẫn nhịn cơn đau ở tay trái, lạnh lùng nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Bố của mày là cảnh giới thần hoàng đỉnh phong thì đã làm sao?”

“Bị một quyền của tao đánh cho nổ đầu, rốt cuộc ai mới là phế vật?”

Câu nói này đâm sâu vào Độc Cô Vấn Thiên.

“Mày muốn chết hả!”

Hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Diệp Bắc Minh: “Tao phải bắt mày quỳ xuống dưới chân tao cầu xin, tao còn muốn dẫm đạp từng người đám phụ nữ của mày đến chết!”

“Chết đi cho tao!”

Trong tay Độc Cô Vấn Thiên có thêm một con dao màu vàng, chém về phía đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh dùng hết tất cả sức lực giơ tay trái chí tôn.

‘Choang’ một tiếng tóm chặt con thần dao màu vàng, tay phải tấn công ra một quyền!

Phập!

Độc Cô Vấn Thiên bay ra giống như chó chết, xương ngực lõm xuống.

Còn phun ra một ngụm máu tươi trong không trung, đập mạnh xuống đất: “Mày… tay trái của mày chẳng phải đã bị phế rồi sao?”

Diệp Bắc Minh cười chế nhạo: “Đánh tên phế vật như này, còn cần đến tay trái chí tôn?”

Độc Cô Bá Đạo cũng không nhịn được cau mày: “Thiên Nhi, bò lên!”

Ông ta đã phế tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh.

Lại bảo Độc Cô Vấn Thiên ra tay, là để con trai đích thân giết kẻ thù.

Như vậy có thể khôi phục trái tim võ đạo bị tổn thương của Độc Cô Vấn Thiên, không ngờ Độc Cô Vấn Thiên còn không đánh lại được Diệp Bắc Minh sau khi đã bị phế tay trái chí tôn!

Ông ta hơi thất vọng!

Cảm nhận được bố rất thất vọng, Độc Cô Vấn Thiên vội vàng bò lên đi về phía Diệp Bắc Minh: “Bố, con nhất định giết được tên phế vật này!”

Khoảnh khắc xông lên.

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân đá bay!

Độc Cô Vấn Thiên lại nhếch nhác bay đi!

“Rốt cuộc ai mới là phế vật?”

Sau khi Độc Cô Vấn Thiên lại bò lên, xông lên như phát điên: “Diệp Bắc Minh, mày thật đáng chết!”

“Phập!”, “Bất lực nổi giận gào thét?”

“Phập!”, “Phế vật, mày nói ai?”

“Phập!”, “Không có bố của mày ở đây, tao đánh chết mày trăm lần!”

“Phập!”

Sau mười mấy hiệp, Độc Cô Vấn Thiên sớm đã mặt mày sưng vù!

Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh có thêm mỗi sợ, không dám ra tay nữa!

Độc Cô Bá Đạo tỏ ra càng lúc càng thất vọng!

Thằng con trai này, phế rồi!

Trái tim võ đạo đã mòn!

Lúc này, Tiêu Vô Tướng đưa một đám người đến: “Tiền bối, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ông giao!”

“Đưa lên đây!”
Chương 1619: Ai là phế vật

Hạ lệnh một tiếng, chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt, Diệp Nặc bị áp giải đến!

“Sư tỷ, mọi người…”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc.

Độc Cô Vấn Thiên vỗ tay cười lớn: “Ha ha ha, đến đúng lúc lắm!”

“Tiêu Vô Tướng, ông nghe đây cho tôi, nếu tên phế vật này dám đánh trả, ông lập tức giết một người!”

“Tôi xem cậu ta có thể đánh trả mấy lần!”

Vừa dứt lời, Độc Cô Vấn Thiên bước lên lướt đến trực tiếp đứng trước người Diệp Bắc Minh, tấn công ra một quyền!

Cánh tay của Diệp Bắc Minh khẽ động.

Trong con mắt của Độc Cô Vấn Thiên lóe lên tia sợ hãi: “Mày dám ra tay? Mày thử xem…”

Diệp Bắc Minh chỉ đành kiềm chế cơn lửa giận!

Phập!

Nắm đấm của Độc Cô Vấn Thiên đập vào lồng ngực, một cảm giác nóng rất truyền đến!

“Ha ha ha, phế vậy, mày ra tay đi?”

Thấy Diệp Bắc Minh không dám ra tay, Độc Cô Vấn Thiên cười thích thú: “Vừa nãy chẳng phải mày rất lợi hại sao? Chẳng phải mày muốn đánh nổ tao sao?”

Phập!

Quyền thứ hai giáng xuống: “Đánh trả đi?”

Phập!

Quyền thứ ba tấn công ra, máu nóng trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!

“Mày ra tay cho tao đi! Phế vật? Ngay cả ra tay mà mày cũng không dám?”

Phập! Phập! Phập!...

Một lúc tấn công ra mười mấy quyền, Diệp Bắc Minh không ngừng lùi lại!

Cuối cùng xương ngực phát ra một tiếng rắc rắc giòn tan, phun ra một ngụm máu tươi!

“Tiểu sư đệ…”

Chín sư tỷ kinh hãi kêu lên!

Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt môi, lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Nặc lo lắng khóc lóc: “Bố ơi, hu hu hu… đừng đánh bố của tôi…”

“Ô, đây là con gái mày hả?”

Độc Cô Vấn Thiên cười, chỉ vào Diệp Nặc: “Tiêu Vô Tướng, nó khóc khó nghe quá, cắt lưỡi của nó cho tôi!”

“Rõ!”

Tiêu Vô Tướng gật đầu, giơ tay tóm về phía Diệp Nặc!

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên: “Đừng động vào con gái tôi!”

“Cút!”

Tiêu Vô Tướng tát một cái qua, Đông Phương Xá Nguyệt bị đập bay một cách vô tình!

Diệp Nặc òa khóc lớn: “Hu hu hu, đừng đánh mẹ tôi…”

“Đừng động vào Nặc Nhi!”

Chín vị sư tỷ muốn ra tay, bị mấy ông lão áp chế.

Tiêu Vô Tướng tóm cổ của Diệp Nặc, tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Là mày tự thè lưỡi ra, hay để tao lôi ra?”

Cổ tay khẽ dùng sức!

Cảm giác khó thở truyền đến!

Diệp Nặc trợn ngược mắt!

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi giận: “Tiểu tháp, bùng phát toàn lực cho tôi! Thần tôn, thần hoàng cái chó gì chứ, giết hết cho tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhưng…”

“Nhưng cái khỉ gì!”

Diệp Bắc Minh gào lên: “Tôi đã tiến vào thần giới rồi, còn phải chịu ấm ức như vậy?”

“Ông cứ vậy nhìn sư tỷ, vợ, và con gái của tôi bị người khác uy hiệp vậy hả? Vãi!”

“Nếu ông sợ chết như vậy, tôi cần ông làm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Liền sau đó, cất tiếng nói: “Được! Đã như vậy, bản tháp bại lộ hoàn toàn thì đã làm sao?”

“Giết!”

Trong tích tắc, một luồng sát ý ngut trời ngưng tụ!

Tiêu Vô Tướng giật mình, không nhịn được nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Lúc này, ông ta có cảm giác như rơi xuống chín tầng địa ngục!

“Hả?”

Độc Cô Bá Đạo cũng không nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh: ‘Khí tức của nguy hiểm? Làm sao có thể! Trên người của tên nhóc này có thứ có thể uy hiếp được mình?’

Lúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục định ra tay!

Một giọng nói già nua vang lên: “Buông cô bé đó ra!”

“Kẻ nào?”

Tiêu Vô Tướng quay đầu.

Chỉ thấy, một ông lão nhếch nhác chậm rãi đi đến.

Vừa nhìn đã có cảm giác sởn tóc gáy!

Cánh tay tóm chặt Diệp Nặc buông lỏng mấy phần, Diệp Nặc gọi một tiếng: “Ông ăn xin, ông ta ức hiếp Nặc Nhi!”

Soạt!

Ông lão nhếch nhác bước ra một bước, phút chốc đứng trước người Tiêu Vô Tướng.

Tiêu Vô Tướng phản ứng lại, đập một quyền về phía ông lão nhếch nhác: “Một lão ăn xin cũng dám ra mặt, cút!”

‘Rắc’ một tiếng giòn tan!

Khoảnh khắc nắm đấm của Tiêu Vô Tướng tiếp xúc với lồng ngực của ông lão nhếch nhác, lại… nổ tung!

“A…”

Cả cánh tay biến mất, Tiêu Vô Tướng bị sức mạnh của một quyền này đánh ngược lại!

Ngã xuống đất các hàng chục mét vô cùng thê thảm!

“Thành chủ…”

Đám cường giả thành Vạn Tượng hít khí lạnh!

Tiêu Vô Tướng vừa phun ra máu vừa kinh hãi hỏi: “Ông... ông là ai?”

Ông lão nhếch nhác đỡ lấy Diệp Nặc: “Cô bé, có ông ở đây, không ai dám ức hiếp cháu!”

Diệp Nặc nhìn Đông Phương Xá Nguyệt bị thương: “Ông ăn xin, cứu mẹ của cháu…”

Ông lão nhếch nhác cười, bước đến một bước.
Chương 1620: Thái Dương Tông

Lập tức xuất hiện trước người Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi ngồi quỳ xuống.

Lòng bàn tay xuất hiện chín cây châm cắm vào trong cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt.

Trong tích tắc, thương tích trên người Đông Phương Xá Nguyệt hồi phục lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Sau mấy hơi thở ngắn ngủi, lại có thể đứng lên!

“Mẹ…”

Diệp Nặc nhào vào lòng Đông Phương Xá Nguyệt.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn ông lão nhếch nhác.

Sức mạnh của chín cây kim châm lại còn khủng bố hơn Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Độc Cô Bá Đạo nhìn chằm chằmông lão nhếch nhác: “Cửu chuyển hoàn hồn châm được gọi là chỉ cần còn một hơi thở vẫn cứu sống được, ông chính là thánh tử cuối cùng của Thái Dương Tông!”

Ông lão nhếch nhác lắc đầu: “Thật không ngờ hàng triệu năm trôi qua, còn có người nhớ tôi?”

“Cái gì? Ông chính là thánh tử cảu Thái Dương Tông…”, đồng tử của Tiêu Vô Tướng co mạnh lại, suýt nữa cắn vào lưỡi.

“Thái Dương Tông?”

“Chính là Thái Dương Tông đã bị diệt từ hàng triệu năm trước? Lại thực sự có truyền nhân còn sống!”

“Suýt! Vậy chẳng phải ông ta đã sống hơn một triệu năm rồi ư?”

Đám võ giả của thành Vạn Tượng không ngừng hít khí lạnh, bị dọa sợ thực sự.

Độc Cô Vấn Thiên khinh thường lắc đầu: “Thái Dương Tông, Nguyệt Lượng Tông cái gì!”

“Bố, tông môn nhỏ bé này có gì đáng sợ?”

“Trực tiếp giết lão ăn xin này, con muốn Diệp Bắc Minh chết!”

Bốp!

Độc Cô Bá Đạo trực tiếp tát một cái qua.

Đánh cho Độc Cô Vấn Thiên lăn lộn dưới đất, nhìn ông ta với vẻ mặt kinh sợ: “Bố, con…”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Độc Cô Bá Đạo nghiêm trọng, quay lại chắp tay với ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, con trai tôi nói lời không tôn trọng, vãn bối đã dạy bảo rồi!”

Ông lão nhếch nhác thản nhiên cười nói: “Con trai ông quá cuồng ngạo, sớm muộn sẽ chết thảm, tôi không so đo với cậu ta”.

“Ông!”

Sắc mặt Độc Cô Bá Đạo tái xanh, lạnh lùng lên tiếng: “Vừa nãy tiền bối ra tay là có ý gì? Chẳng lẽ Thái Dương Tông muốn đối địch với điện Thần Hoàng sao?”

“Theo tôi được biết, Thái Dương Tông đã bị diệt hàng triệu năm, chỉ còn lại một mình tiền bối!”

“Tôi khuyên tiền bối một câu, ong đừng tham gia vào chuyện này thì tốt hơn!”

Ông lão nhếch nhác thản nhiên nói: “Tôi cứ tham gia đấy, ông có thể làm gì?”

Lúc này, sắc mặt Độc Cô Bá Đạo đông cứng lại: “Tiền bối, phía sau tôi là Thần Hoàng…”

Bốp!

Độc Cô Bá Đạo vẫn chưa nói hết câu, chỉ nghe một tiếng giòn tan!

Liền sau đó, Độc Cô Bá Đạo biến mất.

Liền sau đó, ‘phập’ một tiếng vang lên, mọi người không nhịn được quay đầu nhìn!

“Vãi!”

Một tòa đại điện cao trăm trượng cách hàng chục dặm nổ tung, ánh lửa ngút trời!

Một cái đập của ông lão nhếch nhác, lại trực tiếp đánh bay thần hoàng bá đạo?

Tiêu Vô Tướng sợ đến không ngừng run rẩy!

Độc Cô Vấn Thiên sợ đến quỳ dưới đất, run lẩy bẩy!

“A!”

Một tiếng gầm tức giận vang trời.

Độc Cô Bá Đạo bò ra từ trong đống đổ nát với đôi mắt đỏ bừng, gầm lên như thú hoang: “Ông quá cuồng ngạo rồi, thực sự phải đắc tội với điện thần hoàng sao?”

Ông lão nhếch nhác thản nhiên nói: “Ông có thể đại diện cho điện Thần Hoàng không? Còn chưa tiến vào tổ cảnh, đã bắt đầu ra vẻ phải không?”

“Làm người phải khiêm tốn, cho dù ông là cảnh giới thần hoàng đỉnh phong, tôi muốn giết ông cũng chỉ trong một ý nghĩ thôi!”

“Ông…”

Độc Cô Bá Đạo

Toàn thân băng lạnh!

“Đưa theo người của ông, cút đi!”

Ông lão nhếch nhác không hề nể mặt, chỉ về phía đám người Diệp Bắc Minh: “Bắt đầu từ hôm nay, những người này đều là đệ tử của Thái Dương Tông tôi”.

“Cái gì?”

Độc Cô Bá Đạo sửng sốt.

Ông lão nhếch nhác nhìn sang mấy người Diệp Bắc Minh: “Các người có đồng ý gia nhậpThái Dương Tông tôi không?”

“Đệ tử đồng ý!”

Diệp Bắc Minh không hề do dự, tiến lên một bước, quỳ một chân xuống.

Chín sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cũng làm theo!

“Ha ha ha! Tốt, Thái Dương Tông tôi đã có người kế thừa rồi!”

Ông lão nhếch nhác cười vui vẻ.

Liền sau đó.

Một luồng sát ý ngưng tụ giáng lên người Độc Cô Bá Đạo: “Còn không cút đi?”

“Đi!”

Độc Cô Bá Đạo không chịu được sát ý này, tóm lấy Độc Cô Vấn Thiên nhếch nhác bỏ đi.

Diệp Bắc Minh tiến lên: “Cảm ơn tiền bối ra tay!”

Ông lão nhếch nhác lướt nhìn xung quanh một cái: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện, đi theo tôi!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, mọi người liền rời khỏi theo ông lão nhếch nhác.

Khoảnh khắc bước ra thành Vạn Tượng, Thiên Nhận Băng kích động: “Không có thiên kiếp giáng xuống, chúng ta thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên thành công rồi!”

“Tốt quá rồi!”

Các sư tỷ khác mừng đến phát khóc.

Diệp Bắc Minh nhìn sang ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, tại sao ông đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Ông lão nhếch nhác cau mày, nhìn kỹ Diệp Bắc Minh hai cái.

Ánh mắt trầm xuống, nhìn lên tay trái của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK