Ông ta cười tàn ác, ánh mắt lại càng thêm tàn nhẫn: “Tình mẫu tử thật vĩ đại!”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu ông ta, đoạn kiếm thứ hai bay tới chỗ bụng Tôn Thiến.
Tôn Thiến không chút do dự buông một bàn tay ra tóm lấy đoạn kiếm thứ hai.
“Keng két”, tiếng xương cốt ma sát với lưỡi kiếm lại vang lên.
“Á...”, gương mặt Tôn Thiến trắng bệch không còn chút máu nhưng vẫn rất kiên cường.
Mọi người không khỏi bồi hồi xúc động.
Tôn Vô Cực mỉm cười: “Hình như chỉ có hai tay thôi nhỉ?”
Vút!
Đoạn kiếm thứ ba bay phắt tới bụng Tôn Thiến, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ rạch bụng cô ta ra.
“Không!”
Tôn Thiến hét thảm lên, ra sức cuộn người lại.
Tiếng máu thịt bị chém vang lên.
Nháy mắt sau lưng cô ta đã xuất hiện một miệng vết thương hở sâu tới nỗi thấy cả xương.
Ánh mắt Tôn Vô Cực vẫn rất lạnh, ông ta tiếp tục điều khiển lưỡi kiếm tấn công.
Tôn Thiến liều mạng né tránh không cho bụng mình bị thương.
Chỉ mới vài phút mà sau lưng, cánh tay, đùi thậm chí là cổ Tôn Thiến đều đã có những miệng vết thương trông rất đáng sợ.
Chỉ mỗi mình bụng của cô ta không hề bị thương.
Tôn Vô Cực cười cực kỳ biến thái: “Đây chính là tình mẫu tử thiêng liêng đây sao, thật vĩ đại đó!”
Tôn Thiến yếu ớt nói: “Chỉ cần tôi còn một hơi thì ông đừng mơ đụng tới con của tôi...”
Tôn Vô Cực cảm thấy rất nực cười: “Hôm nay lão phu phải cho cô biết cái gì là tuyệt vọng!”
“Để coi thử ba đoạn kiếm này cùng lên liệu cô có cản được hay không đây?”
Ngay khi ông ta vừa dứt câu.
Vút! Vút! Vút!
Ba đoạn kiếm cùng nhắm vào bụng Tôn Thiến như thề phải mổ toang bụng cô ta ra.
Tôn Thiến định né tránh nhưng cơ thể thế nào cũng không động đậy được.
Cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình rồi bảo: “Con ơi, mẹ hết sức rồi...”
“Mẹ xin lỗi con nhiều lắm...”
Cô ta nhắm mắt lại, khóe mắt trào ra hai hàng máu.
Mãi một lúc lâu sau, Tôn Thiến vẫn không cảm thấy có gì.
“Lẽ nào mình đã chết rồi sao?”
Một dòng suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô ta.
Tôn Vô Cực quát: “Cậu là ai?”
Tôn Thiến chợt mở mắt ra nhìn xuống bụng mình theo bản năng làm mẹ.
Ba đoạn kiếm kia như bị sức mạnh nào đó cản lại, chúng dừng trước bụng cô ta khoảng một tấc.
Cô ta ngẩng đầu lên.
Vừa vặn bắt gặp gương mặt mà mình nhung nhớ ngày đêm.
“Bắc Minh?”
Cơ thể Tôn Thiến run rẩy.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, cái mũi hơi cay: “Là anh tới muộn rồi, sau này anh sẽ không rời khỏi mẹ con em nửa bước!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh lấy đan dược ra đút cho Tôn Thiến ăn.
Quỷ Môn Thập Tam Châm bay ra đâm vào cơ thể Tôn Thiến, ổn định tình trạng cơ thể cô ta.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến Tôn Vô Cực thẹn quá hóa giận: “Oắt con, cậu là ai hả?”
“Người lão phu muốn giết mà cậu cũng dám ra tay ngăn cản à?”
Diệp Bắc Minh xác định Tôn Thiến không nguy hiểm tính mạng bèn từ từ đứng dậy.
Anh lạnh lùng quay đầu lại: “Ông có biết người ông muốn giết là ai không?”
Tôn Vô Cực cười cợt suy nghĩ rồi nói: “Lão phu không biết cô ta là ai nhưng mà lão phu biết một điều”.
“Đó là cậu sắp đi đời rồi...”
Tôn Vô Cực còn chưa kịp dứt lời thì bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới.
Trong chốc lát, một cơn đau không thể tả ở ngực truyền tới.
“Cậu...”
Tôn Vô Cực mở to mắt, bay ra ngoài như một con chó: “Không thể nào, thực lực của lão phu là cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ mà, tên nhãi đó dựa vào đâu chứ?”
Dòng suy nghĩ ấy vừa mới thoáng qua đầu ông ta.
Rầm!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo, đạp mạnh chân lên ngực Tôn Vô Cực.
Anh lao thẳng xuống như sao chổi.
Khói bụi bay đầy trời.
Mấy người nhà họ Tôn còn lại kia đều chết lặng, bọn họ còn không kịp phản ứng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, nhanh đến mức không tưởng.
Gầm gừ!
Tiếng dã thú gào thét từ sau lưng vọng tới, mùi máu tươi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.
Nháy mắt Huyết Lang đã xuất hiện ngay đằng sau Diệp Bắc Minh, móng vuốt sắc nhọn của nó sắp cào nát đầu anh.
“Miệng vết thương trên người Tôn Thiến là kiệt tác của mày nhỉ?”
Diệp Bắc Minh rét lạnh quay đầu lại.
Huyết Lang mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh, nó bỗng ngây người.
Chính lúc đó.
Huyết Lang chỉ thấy người thanh niên trước mắt nó không phải là con người mà là vua của vạn thú.
Huyết Lang sợ hãi gào lên, hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
Diệp Bắc Minh bước từng bước tới tóm đầu Huyết Lang.
Xoẹt!
Anh mạnh mẽ xé đầu của nó xuống.
“Mẹ ơi!”
Mười mấy tên nhà họ Tôn khiếp sợ run rẩy, da đầu run lên.
Người đàn ông trước mắt họ chẳng khác nào ác ma bước ra từ địa ngục.
Chương 939: Đứa bé trong bụng
Tôn Vô Cực bước tới, trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ to tướng.
Ông ta lấy ra hơn mười viên đan dược ra nuốt một hơi vào, trên người bùng lên một ngọn lửa: “Đồ ranh con, thế mà lại khiến lão phu bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn giết cả ma thú lão phu nuôi dưỡng!”
“Cậu mau chết cho lão phu!”
Ông ta rống giận.
Cả khu vực chấn động, lấy Tôn Vô Cực làm trung tâm, mặt đất xuất hiện những vết nứt to tổ bố.
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Vô Cực, tung quyền đánh vào đan điền của ông ta.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tôn Vô Cực chẳng hề phản ứng kịp.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đan điền của ông ta vỡ nát.
“Cậu!”
Trong ánh mắt Tôn Vô Cực tràn đầy sự kinh khoảng, ông ta sợ rồi.
Ông ta là Chí Tôn đấy!
Tuy rằng mới chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, hơn nữa còn nhờ dùng đan dược mới đột phá.
Cho dù là thế ông ta cũng không thể nào bị một thanh niên mới Thánh Cảnh đánh một quyền vỡ đan điền như thế được.
Điều này quá vô lý.
Suy nghĩ ấy vừa mới thoáng hiện trong đầu thì bên tai Tôn Vỗ Cực bỗng truyền tới ba tiếng xé gió bay tới.
Ông ta bèn ngẩng đầu lên.
Vậy mà đó lại là ba đoạn kiếm ông ta dùng để tra tấn Tôn Thiến.
“Cậu định làm gì?”, Tôn Vô Cực run rẩy hỏi, ông ta có một linh cảm không lành.
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.
Anh chợt nghĩ gì đó.
Vút! Vút! Vút!
Ba đoạn kiếm lao tới như sao xẹt, chúng liên tục xuyên qua xuyên lại cơ thể Tôn Vô Cực.
“Á!”
Chỉ mới mười mấy giây, người Tôn Vô Cực đã đầm đìa máu tươi.
Cả người bị cắt ít nhất một nghìn đao.
Lăng trì xử tử cũng chỉ như thế mà thôi!
“Thằng chó, sao cậu dám đối... á, đối xử với tôi như vậy!”
Tôn Vô Cực nghiến răng, nổi điên kêu lên: “Cậu có biết nhà họ Tôn tôi mạnh như thế nào không?”
“Cho dù tính cả đại lục Thượng Cổ thì Tôn Vô Cực tôi cũng là người có máu mặt đấy!”
“Cả đời cậu cũng không chọc nổi nhà họ Tôn đâu!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Trên cơ thể con người có tổng cộng hai trăm lẻ sáu cái xương!”
“Mắt thường có thể thấy hơn ba nghìn mạch máu!”
Tôn Vô Cực rống lên: “Tên nhãi ranh kia, cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đó?”
“Lão phu không có hứng thú với xương cốt và mạch máu trong cơ thể con người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ông có muốn xem xương với mạch máu trong cơ thể mình không?”
“Như ông cho Tôn Thiến gặp con của mình vậy!”
“Cậu định làm gì?”
Tôn Vô Cực bất giác run lẩy bẩy.
Ngay sau đó.
Một đoạn kiếm bay tới, lẻo một miếng thịt trên người Tôn Vô Cực xuống.
Và rồi.
Kiếm thứ hai xuống!
Rồi tới kiếm thứ ba...
Mỗi một kiếm chém xuống, trên người Tôn Vô Cực lại bớt đi một miếng thịt.
Cuối cùng, Tôn Vô Cực chỉ còn một cái đầu với một bộ xương, còn có cả mạch máu và nội tạng vẫn hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Đó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
“Cậu ta... cậu ta đã tránh được hết tất cả cơ quan nội tạng và mạch máu...”
“Ôi trời ơi...”
Mười mấy người nhà họ Tôn mặt cắt không còn chút máu.
Giết người chỉ đầu rơi xuống đất quá thảnh thơi, còn thủ đoạn như thiên đao vạn quả này quá đáng sợ.
Mà điều càng đáng sợ hơn ấy là.
Bởi vì anh không làm tổn thương nội tạng và mạch máu nên Tôn Vô Cực vẫn còn sống nhăn răng.
“Á... á...”
Tôn Vô Cực hoảng sợ kêu lên thảm thiết, ông ta đã thấy được từng khúc xương và từng mạch máu của mình thật.
“Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”
“Không... cậu không phải người, cậu là ác quỷ...”
Phụt!
Đoạn kiếm bay qua chém bay đầu Tôn Vô Cực.
Diệp Bắc Minh dời mắt qua mấy người nhà họ Tôn còn sót lại.
Bọn họ hoảng hốt bỏ chạy như gặp ma.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm lên, hơn mười người nổ tung.
Diệp Bắc Minh đi trở lại chỗ Tôn Thiến, vết thương của cô ta đã ổn hơn nhiều.
Nhưng gương mặt xinh xắn ấy vẫn trắng bệch, cô ta mỉm cười nói: “Đưa em về nhà nhé?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng, anh yên lặng gật đầu.
Anh ôm Tôn Thiến vào lòng.
Bỗng nhiên, cả người Tôn Thiến run rẩy kịch liệt rồi ngất lịm.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy sức sống của Tôn Thiến nhanh chóng biến mất.
“Sao lại như thế?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không thể nào, Tôn Thiến chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Cũng không bị ảnh hưởng đến gốc rễ, có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược hỗ trợ chữa trị phải không nên có phản ứng như thế mới đúng chứ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải đáp: “Nhóc à, điều này không liên quan tới Tôn Thiến”.
“Mà liên quan tới đứa bé trong bụng Tôn Thiến!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Đứa bé ư?”
“Tháp nhỏ, tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thể mẹ gặp nguy hiểm tính mạng, đứa bé còn chưa ra đời nên nó càng sợ hãi chết lưu trong bụng mẹ!”
“Bây giờ nó chỉ có một lựa chọn, muốn sống thì phải hấp thụ sức sống của mẹ mình để bản thân toàn mạng!”
Chương 940: Tìm cách khác
“Nếu không tìm ra được cách nào khác thì Tôn Thiến sẽ bị con mình hút cạn sinh lực!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên vô cùng khó coi, hô hấp anh dồn dập: “Bây giờ nên làm gì đây?”
“Tìm cái gì đó bổ khí huyết là được, cách tốt nhất là giết ma thú!”
“Tháp nhỏ, mau tìm tất cả ma thú gần đây cho tôi!”
Diệp Bắc Minh quát lên.
“Ở cách đây ba trăm lý có hơn mười con ma thú!”
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ ôm Tôn Thiến lao ra ngoài.
Anh vừa mới đi không lâu thì một đám người nhanh chóng chạy tới đây.
“Vị trí tín hiệu Vô Cực phát ra ở ngay đây!”
Mọi người liếc mắt nhìn cái xác Huyết Lang nằm trên mặt đất.
Cầm đầu đoàn người là một ông già mặc áo bào màu vàng, ông lão kinh hãi nói: “Đây là Huyết Lang của Vô Cực, dựa vào miệng vết thương có thể đoán là bị người ta xé rách đầu!”
“Mau đi tìm xem Vô Cực có ở gần đây hay không!”
Một lát sau, có người khiếp đảm hét lên: “Tìm được rồi... nhưng mà...”
“Mẹ ơi, không thể nào!”
Ông già mặc áo bào màu vàng vừa tiến lên, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi sững sờ.
Ở đó có một bộ xương người có đầy mạch máu và có cả cái đầu đang hoảng sợ của Tôn Vô Cực.
Cách đó ba trăm lý, hơn mười con ma thú từ bốn phương tám hướng bao vây một đám người tu võ.
Đoàn người tu võ này có khoảng bảy tám người, lưng họ tựa vào nhau.
Bỗng nhiên.
Một con hổ hung tợn trong đó gào lên, ma thú tiến lên tách bọn người tu võ kia ra.
“Á!”
Từng tiếng kêu rên đau xót vang lên.
Những người tu võ còn lại ra sức chém giết, bọn họ tụ tập lại một chỗ, giờ chỉ còn chưa tới mười người.
“Ông nội, chúng ta phải bỏ mạng ở đây hay sao?”
Một cô gái người đầy máu tuyệt vọng hỏi.
Ông lão bên cạnh cười đau đớn nói: “Đều là do lão phu cả, ai ngờ rằng ở Ma Uyền lại có yêu thú cấp ba chứ!”
Cấp bậc cao nhất của ma thú là cấp mười hai.
Trên ma thú là yêu thú.
Chỉ số thông minh của yêu thú có thể coi là ngang với nhân loại.
Yêu thú cấp ba có thể ngang tay với người tu võ cảnh giới Chí Tôn.
“Chỉ là con người mà cũng dám đặt chân tới Ma Giới à, đúng là không biết sống chết!”
“Ma Hoàng sắp giáng trần rồi, tất cả con người đặt chân tới Ma Giới đều phải chết hết!”
Con yêu thú đầu đàn thốt ra tiếng người.
Gầm gừ!
Chỉ số thông minh của mười con yêu thú này vô cùng cao.
Chúng tấn công từ ba hướng.
Chúng nó biết chỉ chừa cho kẻ địch một đường sống thì kẻ địch mới không liều mạng đánh trả.
Ông lão cắn đầu lưỡi, phun máu tươi lên trên thanh trường kiếm trong tay: “Kỷ Dương, đưa Song Nhi đi đi!”
“Ông sẽ ngăn cản lũ yêu thú này!”
Người đàn ông bên cạnh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư phụ, sư phụ phải cẩn thận đó”.
“Song Nhi, chúng ta đi trước thôi!”
Nói xong bèn tóm lấy cổ tay của cô gái lao về phía an toàn duy nhất.
Người nọ đã nhận ra sư phụ mình đã ôm quyết tâm hy sinh rồi.
Mình vẫn nên bỏ chạy thôi.
Cô gái phản kháng mãnh liệt: “Buông ra, nếu chúng ta bỏ chạy thì ông nội sẽ chết mất!”
“Kỷ Dương, cầu xin đó, hai ta về cứu ông nội đi!”
Kỷ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi: “Song Nhi, bọn chúng đều là yêu thú cấp ba”.
“Dựa vào thực lực của chúng ta, quay về chẳng khác nào tự sát cả!”
“Sư phụ đã dùng cả tính mạng để mở đường máu cho chúng ta, chúng ta phải sống thì mới không phụ lòng sư phụ!”
Cô gái thất vọng nói: “Kỷ Dương, không ngờ anh lại là loại người nhát gan sợ chết!”
“Ông nội cứu anh về, cho anh ăn no, dạy anh tập võ mà anh lại báo đáp ông nội như vậy sao?”
“Kỷ Vô Song tôi đã nhìn nhầm anh rồi! Buông tay cho tôi!”
“Cô!”
Ánh mắt Kỷ Dương đầy phức tạp, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận.
“Mẹ kiếp, ôi đồ đàn bà ngu ngốc này, đầu óc bị úng nước à!”
“Bản thân mình muốn tự sát thì được thôi, tự đi chết đi!”
Một dòng suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, Kỷ Dương bèn buông lỏng cổ tay Kỷ Vô Song ra.
Kỷ Vô Song không hề do dự chạy về phía ông nội mình.
Kỷ Dương thấy thế bèn xoay người bỏ chạy.
Nhưng khi Kỷ Dương vừa mới bước ra một bước.
Một con yêu thú sau khi xé rách hai người đồng đội của Kỷ Dương xong bèn xông về phía Kỷ Dương, chặn đứng tất cả đường lui.
Luồng khí tức sặc mùi máu khiến Kỷ Dương run rẩy, không chút do dự thu hút sự chú ý của yêu thú qua người Kỷ Vô Song.
“Song Nhi!”
Ông lão lo lắng sốt vó cho sự an toàn của Kỷ Vô Song thế là nhanh chóng đứng trước mặt Kỷ Vô Song nhận ngay một đòn của mấy con yêu thú hợp sức lại.
Rầm!
Một luồng khí tức cuồng bạo giáng xuống.
Ông lão dùng chút sức lực cuối cùng đỡ một đòn ấy.
Cả ông lão và Kỷ Vô Song đều bị làn khí tức cuồng loạn kia đánh bay ra ngoài: “Kỷ Dương, cậu...”
Bọn yêu thú còn lại tiến lên bao vây.
Chúng không còn chừa một con đường sống nào.
Ánh mắt Kỷ Dương kinh hãi, tuyệt vọng cười to nói: “Ai bảo cô không đi chứ, cả đám đều là lũ đần độn!”
“Tôi không muốn chết, vì cái gì mà tôi phải chết chung với các người chứ?”
Hơn mười con yêu thú bao vây họ: “Chết chóc ư? Phản bội ư? Giết những tên nhân loại nực cười kia đi!”
Nhưng đúng vào lúc ấy.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.