Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1771: Tự hủy

Tiếng rồng gầm vang lên.

Trong lúc Thanh Huyền Tử bị đánh bay đi, tông chủ Vạn Thần Tông cầm một thanh thần đao xé rách không khí chém xuống!

Hình nộm nhanh chóng phản ứng, liền nghiêng người trốn một đao khủng bố này!

Gần như cùng một lúc, Độc Cô Bá Đạo xuất hiện phía sau hình nộm, năm ngón tay tóm về phía trái tim của nó!

Phụt!

Một tiếng vang lên, trực tiếp xuyên qua!

Máu tươi đầm đìa!

“Cậu Diệp!”

“Diệp soái!”

“Chủ nhân!”

“Sư phụ!”

Đôi mắt của bốn người Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Tiêu Tiêu, Cuồng Đan như muốn nứt ra!

Tất cả điên cuồng xông đến!

“Cút ra!”

Độc Cô Bá Đạo quét ngang chân phải ra, bốn người vốn không chịu nổi, điên cuồng phu ra máu tươi bị đánh bay đi.

Độc Cô Bá Đạo cười cuồng ngạo dữ tợn: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, tao còn tưởng mày dũng mạnh thế nào?”

“Thì ra cũng chỉ vậy thôi! Mày cũng có ngày hôm nay? Mày giết con trai tao, hôm nay nợ máu trả máu!”

“Rắc rắc” một tiếng, trực tiếp bóp võ đan điền của hình nộm!

“Đừng!”

Bốn người Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Tiêu Tiêu, Cuồng Đan hoàn toàn tuyệt vọng!

Hình nộm quỳ một chân xuống đất, cảm thấy cơ thể hư yếu!

Tông chủ Vạn Thần Tông và Thanh Huyền Tử tặc lưỡi chép miệng, chưa tận hứng đi đến: “Chỉ chút thực lực này hả? Bản tông chủ còn tưởng lại là một trận ác chiến cơ!”

“Trong cơ thể hắn chẳng phải có hơn một trăm xương Chí Tôn ư? Thực lực không đúng lắm?”

Thanh Huyền Tử cau mày.

Tông chủ Vạn Thần Tông cười: “Hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn thì đã làm sao? Chỉ là cảnh giới thần đế nhỏ bé, không thể nghịch thiên thay đổi số mệnh”

Thanh Huyền Tử giãn mày: “Cũng phải”.

Độc Cô Bá Đạo lại trực tiếp bóp cổ của hình nộm, giơ cao lên!

Khóe miệng nhếch nụ cười dữ tợn: “Phế vật, dưới hạ giới mày là phế vật! Tiến vào thần giới vẫn là phế vật!”

“Bây giờ ở trong tay bản tọa, càng là phế vật trong phế vật!”

“Nếu không phải bản tọa còn có vài lời muốn hỏi mày, thì bây giờ thực sự muốn trực tiếp bóp vỡ cổ của mày!”

“Ha ha…”

Khóe miệng của hình nộm cong lên ý cười lạnh!

Liền sau đó.

Độc Cô Bá Đạo cảm thấy không đúng lắm, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến!

“Không ổn!”

Đồng tử co lại.

Phập!

Cơ thể của hình nộm đột nhiên nổ tung, một đám mây nấm khủng bố dâng lên!

Soạt! Soạt!

Tông chủ Vạn Thần Tông và Thanh Huyền Tử phản ứng rất nhanh, lập tức rút đến khu vực an toàn!

Độc Cô Bá Đạo vốn không kịp phản ứng, bị biển lửa nhấn chìm!

Trong ngọn lửa ngập trời vang lên tiếng kêu thảm: “A… tay của tôi!”

Đợi khi ngọn lửa biển mất, tông chủ Vạn Thần Tông và Thanh Huyền Tử không khỏi hít khí lạnh!

Chỉ thấy Độc Cô Bá Đạo đau đớn quỳ dưới đất, một cánh tay hoàn toàn biến mất!

Vết thương chỗ bả vai lộ ra xương trắng, bên sườn có thể nhìn thấy nội tạng!

Lồng ngực của ông ta càng máu thịt lẫn lỗn, cả khuôn mặt gần như chỉ còn lại xương trắng dữ tợn!

“Vãi! Vãi! Vãi!”

Độc Cô Bá Đạo cuồng ngạo gào thét: “Tên phế vật, mày lại dám tự hủy! Tao bóp vỡ đan điền của mày, mày tự hủy bằng cách nào?”

“Vãi! Vãi! Xương Chí Tôn, xương Chí Tôn trong cơ thể hắn đâu?”

Độc Cô Bá Đạo tìm kiếm như phát điên!

Chỉ tiếc là, chẳng tìm được một chiếc xương Chí Tôn nào!

“Thế này là sao?”

Thanh Huyền Tử cau mày: ‘Chẳng lẽ xương Chí Tôn cũng tự nổ theo?”

Tông chủ Vạn Thần Tông tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, thật xui xẻo!”

Nhìn Độc Cô Bá Đạo: “Độc Cô huynh, bây giờ tên nhóc này tư hủy, chuyện mà ông nói rốt cuộc có phải thật không?”

“Tên nhóc này thực sự là người của Hoa tộc Thượng Cổ ư?”

Thanh Huyền Tử sầm mặt: “Bất luận có phải hay không, Diệp Bắc Minh cũng đã chết!”

“Đứt manh mối, có truy tìm cũng vô ích! Bí mật trên người tên nhóc này mới là quan trọng!”

Ánh mắt của ba người cùng sầm xuống, nhìn lên mấy người ở phía xa!

Khuôn mặt Vương Yên Nhi trắng bệch!

Đôi mắt Vạn Lăng Phong đỏ bừng, nghiến răng vang lên kèn kẹt!

Khóe mắt của Tiêu Tiêu rơi ra mấy giọt lệ!

Cuồng Đan tự lẩm bẩm: “Sư phụ chết rồi…”

Thanh Huyền Tử trầm giọng nói: “Mấy người này chắc chắn biết một vài bí mật của Diệp Bắc Minh!”

“Các vị có thể ép hỏi bao nhiêu, thì phải xem thủ đoạn của mỗi người, bây giờ phân chia thế nào?”

Tông chủ Vạn Thần Tông suy nghĩ một lát, cười lên tiếng: “He he! Bản tọa không hứng thú với Hoa tộc Thượng Cổ, một chủng tộc bị tiêu diệt có thể có bí mật lợi hại thế nào?”

“Tôi chỉ cần Cuồng Đan, ba người còn lại mặc cho các người chọn!”

Độc Cô Bá Đạo nuốt một viên đan dược, cười lạnh lùng một tiếng: “Hiện giờ xem ra, Cuồng Đan có giá trị lớn nhất trng bốn người, ông nói muốn là muốn?”

Tông chủ Vạn Thần Tông suy nghĩ một lát: “Tôi thấy thế này đi, vừa nãy lúc đánh cược, quốc sư thua tôi một bản đồ bí cảnh thượng cổ!”

“Tôi không lấy bản đồ bí cảnh nữa, mời quốc sư cho Độc Cô huynh!”
Chương 1772: Bí mật

“Ngoài ra, quốc sư và Độc Cô huynh có thể đến Vạn Thần Tông bất cứ lúc nào, bản tọa cho hai người lên đài ngưng hồn một lần vô điều kiện!”

“Ông nói thật chứ?”

Ánh mắt hai người cùng sáng lên!

Tông chủ Vạn Thần Tông gật đầu: “Thật một trăm phần trăm!”

Sắc mặt Thanh Huyền Tử và Độc Cô Bá Đạo giãn ra gật đầu.

Tông chủ Vạn Thần Tông lên trước một bước, bóp nổ đan điền của Cuồng Đan: “Cuồng Đan, sau này ở lai Vạn Thần Tông luyện đan cho tôi đi!”

Đưa theo Cuồng Đan biến mất!

Thanh Huyền Tử và Độc Cô Bá Đạo quay sang nhìn nhau một cái.

“Độc Cô huynh, tôi không có hứng thú với đàn ông! Vừa hay, dạo này bản tọa đang nghiên cứu một loại thần thông dùng âm bổ dương!”

“Được, hai cô gái này thuộc về ông, tên đàn ông của tôi!”

Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh thong dong đi đến.

Khi nhìn thấy khắp nơi ngổn ngang bừa bãi, sắc mặt của anh sầm xuống đến dọa người: “Các người thực sự không sợ chết hả!”

“Xem ra là uy danh thiên hạ đệ nhất sát tông của Thái Dương Tông vẫn chưa đủ lớn mạnh!”

“Mới khiến các người có ảo giác ba lần bảy lượt ra tay với người của Thái Dương Tông!”

Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ trong lòng!

“Sư tỷ, tỷ về Thái Dương Tông trước đi”.

Lạc Khuynh Thành kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, đệ muốn làm gì?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Giết người!”

Sau khi về đến điện Thần Hoàng, Độc Cô Bá Đạo đưa theo Vạn Lăng Phong đi vào trong một mật thất.

Tiện tay ném Vạn Lăng Phong sang một bên, ngồi khoanh chân bắt đầu trị thương!

Một lát sau.

Thương tích hồi phục một chút, vết thương cũng coi như cầm máu được!

Khóe miệng cũng không nhịn được lộ ra nụ cười: “Hai lão già đó còn tưởng mình được lợi lớn, mà không đều là lũ ngu xuẩn!”

“Một Cuồng Đan, hai cô gái thì có ích gì?”

“Trong bốn người, có lẽ người có ích nhất, biết nhiều thông tin về Diệp Bắc Minh nhất là ông phải không?”

Ánh mắt sầm xuống, nhìn sang Vạn Lăng Phong!

Đôi mắt Vạn Lăng Phong đỏ bừng: “Giết tôi đi! Tôi sẽ không nói gì hết!”

“Giết ông?”

Độc Cô Bá Đạo cười, năm ngón tay tóm hư không!

Cơ thể Vạn Lăng Phong không chịu kiểm soát bay đến, cổ bị năm ngón tay tóm chặt: “Tôi muốn ông sống thì ông mới được sống, tôi muốn ông chết thì ông mới được chết! Nếu không, ông sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!”

“Tôi muốn ông nói, ông chỉ có thể nói! Hiểu chưa?”

“Tôi khinh!”

Vạn Lăng Phong nhổ một bãi nước bọt lên mặt Độc Cô Bá Đạo!

“Muốn chết hả!”

Năm ngón tay của Độc Cô Bá Đạo tóm hướng lên trên, trực tiếp bốp vỡ cằm của Vạn Lăng Phong!

Cơn đau dữ dội khiến Vạn Lăng Phong gần như ngất đi!

Nhưng ý chí của quân nhân khiến ông ta cắn răng kiên trì, con mắt vẫn trừng nhìn Độc Cô Bá Đạo với cơn lửa giận!

Độc Cô Bá Đạo cười: “Tiếc là, cái miệng bị phế rồi, không thể nói!”

“Đã như vậy, tôi tự xem vậy!”

Vù!

Đôi mắt bùng phát ra ánh máu, thô bạo xông vào sâu trong thần hồn của Vạn Lăng Phong!

“Ư…”

Vạn Lăng Phong đau đớn giãy dụa, muốn ngăn Độc Cô Bá Đạo!

Tiếc là không làm được gì!

Trong tích tắc, thần hồn của Vạn Lăng Phong bị công phá, tất cả thông tin và bí mật trong đầu đều rơi vào trong đầu của Độc Cô Bá Đạo!

“Tiểu đội sát thần? Thế giới Cao võ, đại lục Tam Thiên?”

“Côn Luân Hư, Long Quốc Hoa Hạ? Xã hội hiện đại? Ừm?”

Ánh mắt của Độc Cô Bá Đạo sáng lên!

“Đây là… Côn Luân Hư thượng cổ!”

Cơ thể Độc Cô Bá Đạo run lên đuội, suýt kích động đến điên cuồng kêu lên: “Là Côn Luân Hư thượng cổ! Sau khi Hoa tộc Thượng Cổ bị tiêu diệt, Côn Luân Hư thượng cổ không rõ tung tích!”

“Điện Thần Hoàng phỏng theo cấu tạo của Côn Luân Hư thượng cổ, chuyển chín mươi chín tòa Long Sơn từ các nơi ở thần giới đến mới có điện Thần Hoàng ngày nay!”

“Côn Luân Hư thượng cổ thực sự lại ở ngay Thái Dương Tông?”

“Ha ha ha!”

Độc Cô Bá Đạo kích động nhảy lên: “Ha ha ha! Đáng lắm! Tất cả đều đáng!”

“Tất cả truyền thừa của Hoa tộc Thượng Cổ chắc chắn đều ở Côn Luân Hư thượng cổ!”

“Quái vật của Hoa tộc Thượng Cổ chắc chắn cũng ở nơi này!”

“Ha ha ha, tìm mỏi mắt cũng không thấy, có được lại chẳng tốn công!”

Khuôn mặt già của Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng, tinh thần vô cùng hưng phấn!



Cùng lúc đó, ở cổng lớn điện Thần Hoàng!

Khách quý tham dự hôn lễ liên tục rời đi, nhưng số người thực sự quá đông, vẫn có rất nhiều khách còn ở lại điện Thần Hoàng!

Diệp Bắc Minh mau chóng chạy đến, phập một tiếng, hai chân đập mạnh lên bậc thềm ở cổng lớn điện Thần Hoàng!

Nền gạch nứt ra!

Soạt!

Rất nhiều ánh mắt khóa chặt, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diệp tông chủ? Chẳng phải hắn đi rồi sao? Sao lại quay lại?”

“Xem hắn hình như rất tức giận?”

“Chuyện gì vậy?”

Rất nhiều võ giả đều dừng bước chân.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh gào quát một tiếng: “Bảo Độc Cô Bá Đạo cút ra đây!”
Chương 1773: Xông vào điện Thần Hoàng

Hai tay nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tất cả sức mạnh bùng phát đều nhập vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Chém một kiếm đến cổng lớn điện Thần Hoàng!

Choang một tiếng kinh thiên động địa vang lên!

Cổng lớn của điện Thần Hoàng bị chém đôi tại chỗ, một đường vết nứt hơn ngàn mét từ bậc thềm từ ngoài cổng lớn kéo dài đến trên quảng trường trong điện Thần Hoàng!

Vô cùng bá đạo!

Tất cả các vị khách chưa rời đi sợ đến trái tìm suýt nổ tung, mẹ kiếp, đây là điện Thần Hoàng đấy!

Diệp Bắc Minh làm sao dám chứ?

Lúc rất nhiều khách kinh ngạc, mười mấy bóng hình nhanh chóng lướt đến!

Nhìn thấy cổng lớn điện Thần Hoàng nổ nứt, người nào cũng kinh ngạc.

Ông lão mặc cẩm bào dẫn đầu chỉ vào Diệp Bắc Minh tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan! Nơi này là điện Thần Hoàng, mày lại dám hủy hoại cổng lớn điện Thần Hoàng trước nhiều người?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Toi chỉ cho ông ba giây, sau ba giây tôi không nhìn thấy Độc Cô Bá Đạo!”

“Người của điện Thần Hoàng, tôi gặp một người giết một người!”

Đồng tử của tất cả khách có mặt đều co mạnh lại!

Người của điện Thần Hoàng, gặp một người giết một người?

Khẩu khí thật lớn!

Ông lão mặc cẩm bào tức giận đến bật cười: “Ha ha ha, mày coi điện Thần Hoàng là nơi nào?”

“Lão phu Hạng Đông Minh muốn xem xem, mày giết tao thế nào!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp bắt đầu đếm: “Ba!”

“Hai!”

“Muốn chết hả!”

Hạng Đông Minh quát lạnh lùng một tiếng, cuốn theo uy thế ngập trời phi về phía Diệp Bắc Minh!

Trong phút chốc xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, quanh người khí kình bùng phát, một thanh thần đao màu đen xuất hiện chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

“Một!”

Diệp Bắc Minh đến ra con số cuối cùng, chân dậm mạnh xuống!

Gru!

Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, phía sau lưng xuất hiện chín con ma long màu đen!

Lúc này, Hạng Đông Minh cảm thấy bị một luồng khí thế khủng bố áp chế, thần đao màu đen trong tay bất luận thế nào cũng không chém được xuống!

Sau lưng ướt đẫm mồ hôi: “Việc này…”

Trong lúc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, đồng thời chín con ma long màu đen lao đến!

“Đừng…”

Đồng tử của Hạng Đông Minh co mạnh lại, phát ra tiếng kêu cuối cùn trong cuộc đời!

Phụt!

Sương máu nổ tung!

Chín con ma long màu đen lại gầm một tiếng lần nữa, nuốt chửng toàn bộ máu tươi của Hạng Đông Minh!

“Lão Hạng!”

Mười mấy võ giả mà Hạng Đông Minh đưa đến kêu kinh hãi một tiếng, sợ đến trái tim gần như nổ tung!

“Suýt!”

Toàn bộ võ giả xung quanh cổng lớn điện Thần Hoàng đều hít khí lạnh!

“Hạng Đông Minh là cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong đó!”

“Ngay cả một chiêu của Diệp Bắc Minh mà ông ta cũng không đỡ nổi? Rốt cuộc Diệp Bắc Minh là cảnh giới gì?”

“Diệp Bắc Minh và Diệp Phong, rốt cuộc ai mạnh hơn?”

“Người nhà họ Diệp đều lợi hại như vậy sao?”

Tiếng bàn tán vang lên.

Diệp Bắc Minh bước vào điện Thần Hoàng, tiện tay tóm cổ của một trong số người mà Hạng Đông Minh đưa đến: “Nói! Độc Cô Bá Đạo đang ở đâu?”

Kẻ này là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ.

Lúc này dưới tay Diệp Bắc Minh, lại run rẩy giống như con gà con!

Trong lòng không hề có ý phản kháng!

“Tôi… tôi dẫn cậu đi…”, người đàn ông trung niên run lên cầm cập.

Hạng Đông Minh cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết bằng một chiêu, ông ta đâu dám trái lời sát thần này?

Nhìn hai người biến mất, ánh mắt của các võ giả ở cổng điện Thần Hoàng đều lóe lên: “Đi thôi, đi xem sao!”

Rất nhiều người nhảy vụt lên, đi theo sau họ!

Một lát sau.

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh dừng trước một tòa núi lớn cao chọc trời!

Một tòa trận pháp năng lượng kinh người nổi lên, bảo vệ cả sơn mạch này!

Người đàn ông trung niên run rẩy giải thích: “Diệp tông chủ, đây là một trong chín mươi chín tòa long sơn của điện Thần Hoàng, là chỗ ở của Bá Đạo Thần Hoàng!”

Bốp!

Diệp Bắc Minh tiện tay vứt kẻ này đi!

Người đàn ông trung niên muôn ngàn cảm kích.

Ông ta thấy Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm trận pháp hộ sơn, bất giác nói một câu: “Diệp tông chủ, trận pháp hộ sơn này vô cùng mạnh, vì nó liên kết với long mạch phía dưới chín mươi chín tòa long sơn điện Thần Hoàng!”

“Cho nên, cho dù là Tổ Cảnh đích thân ra tay, cũng khó mà công phá…”

Còn chưa nói hết câu!

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trên không trung trận pháp!

Hai tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém xuống như bổ rìu!

‘Choang’ một tiếng kinh thiên động địa vang lên, trận pháp hộ sơn ầm ầm sập tan, hoàn toàn nổ nứt!

Năng lượng khủng bố bùng phát, trời rung đất chuyển!

Cả điện Thần Hoàng như xảy ra động đất!

“Ôi mẹ ơi…”

Người đàn ông trung niên ngồi phệt xuống đất, sợ đến con ngươi suýt lồi ra!

Các võ giả chạy đến xem trò vui ai ai cũng ngây ra như gà mắc thóc, cơ thể cứng đờ tại chỗ: “Rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì?”

Đồng thời, rất nhiều thần hoàng đang bế quan kinh ngạc ngẩng đầu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đi, ra xem sao!”
Chương 1774: Lộ thân phận

Trong các Long Sơn, rất nhiều bóng hình vút lên trời, bay về phía Long Sơn nơi ở của Bá Đạo Thần Hoàng!

Lúc này, ở sâu trong một mật thất trong Long Sơn.

Độc Cô Bá Đạo kinh ngạc đứng lên: “Có tiếng động gì vậy? Có người tấn công trận pháp hộ sơn ư?”

“Thật to gan, ai dám ngang ngược ở địa bàn của bản tọa, muốn chết hả?”

Lướt nhìn Vạn Lăng Phong một cái: “Đợi bản tọa quay về rồi bào chế ông!”

Sau khi đi ra khỏi mật thất, Độc Cô Bá Đạo xông ra với tốc độ nhanh nhất, vừa hay nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đi đến!

“Diệp Bắc Minh! Làm sao có thể!”

“Mày chưa chết?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Độc Cô Bá Đạo suýt nhảy lên!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát một tiếng: “Quỳ xuống!”

Giơ tay đề xuống về phía Độc Cô Bá Đạo, một con huyết long xuất hiện trên không trung, đập mạnh xuống không thể chống lại!

Thụp!

Độc Cô Bá Đạo chỉ cảm thấy như bị sao băng đập trúng, hai chân gập lại quỳ xuống đất thật, đầu gối lún sâu xuống đất!

“Cái gì…”

“Bá Đạo Thần Hoàng quỳ xuống trước Diệp Bắc Minh!”

Các võ giả vây xem trừng mở to đôi mắt!

Bá Đạo Thần Hoàng kiêu ngạo cả đời lại quỳ xuống! Đối phương còn là một thanh niên!

“Yên Nhi, Lăng Phong, Tiêu Tiêu, Cuồng Đan, họ đang ở đâu?”

Trong tĩnh lặng, Diệp Bắc Minh đi đến trước Độc Cô Bá Đạo!

Độc Cô Bá Đạo ngẩng đầu, tức đến toàn thân run lên, phổi cũng sắp nổ tung: “Đáng chết! Diệp Bắc Minh, mày đáng chết! Bản tọa thề nhất định phải băm vằm thành trăm mảnh!”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.

Giơ tay tóm lấy bả vai của Độc Cô Bá Đạo, giật thật mạnh!

Xoẹt!

Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên, nửa bên thân người của Độc Cô Bá Đạo bị Diệp Bắc Minh xé toạc tại chỗ!

Ngay cả đan điền cũng bị lôi ra, ném xuống dưới chân dẫm nát!

“Suýt! Suýt! Suýt!...”

Các thần hoàng bế quan khác chạy đến hiện trường, vừa hay nhìn thấy cảnh này, sợ đến không ngừng hít khí lạnh!

Đường đường Bá Đạo Thần Hoàng cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong, lại bị bạo ngược?

“Cứu tôi, các ông mau cứu tôi với…”

Độc Cô Bá Đạo kinh sợ hét lớn!

Mấy chục thần hoàng lại không có một ai dám ra tay!

“Tôi chỉ đưa một người đàn ông tên là Vạn Lăng Phong về, những người khác bị tông chủ Vạn Thần Tông và Thanh Huyền Tử đưa đi rồi!”, lúc này, Độc Cô Bá Đạo sợ hãi thực sự!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Lăng Phong đang ở đâu?”

“Trong mật thất mà tôi bế quan”, Độc Cô Bá Đạo đau đớn trả lời.

“Đưa tôi đi!”

Dưới con mắt của nhiều người!

Diệp Bắc Minh giơ tay bóp cổ của ông ta giống như một con chó chết, đi vào trong thông đạo bên trong Long Sơn!

Cảnh này dọa cho các võ giả ở hiện trường sợ đến lồng ngực phập phồng dữ dội, trái tim suýt nổ tung!

Một lát sau.

Một ông lão mặc áo choàng xanh từ trên trời giáng xuống: “Bản tổ vừa định bế quan, thì nghe nói Diệp Bắc Minh giết vào điện Thần Hoàng?”

“Vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tên nhóc đó đâu?”

Chính là Đoạn Thiên Tuyệt!

“Thánh Tổ, Diệp Bắc Minh đi vào trong rồi!”, có người chỉ vào một thông đạo dưới chân núi.

Đôi mắt của Đoạn Thiên Tuyệt sầm xuống, vừa định đi vào trong.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong một trước một sau đi ra, nắm ngón tay vẫn tóm bả vai của Độc Cô Bá Đạo, ném xuống đất giống như ném một con chó chết!

Một chân dẫm lên đầu của Độc Cô Bá Đạo!

Độc Cô Bá Đạo đột nhiên hét lớn như phát điên: “Thánh tổ, giết hắn đi! Mau giết hắn đi!”

“Diệp Bắc Minh này là con cháu của Hoa tộc thượng cổ, trên người hắn có bí mật kinh thiên của Hoa tộc thượng cổ!”

Lời vừa được nói ra, giống như sét đánh ngang tai!

Ầm!

Toàn hiện trường xôn xao!

Hàng vạn võ giả hàng đầu, còn có mấy chục người thần hoàng đỉnh phong của điện Thần Hoàng đều kinh hãi!

Bàn tán xôn xao: “Diệp Bắc Minh là người của Hoa tộc thượng cổ ư? Làm sao có thể?”

“Tại sao không thể, ngoại trừ người của Hoa tộc thượng cổ, thì có ai trẻ như vậy đã nghịch thiên chứ!”

“Tôi nên sớm nghĩ đến, tôi nên sớm nghĩ đến, Hoa tộc thượng cổ, ấy vậy lại là Hoa tộc thượng cổ!”

“Trời ơi… chủng tộc này thực sự không thể tiêu diệt, sắp kéo nhau trở lại rồi sao?”

Toàn hiện trường sôi sục!

Người nào cũng trừng mở to mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Còn chấn hãi hơn cả việc Diệp Bắc Minh giết Hạng Đông Minh bằng một chiêu, dẫm lên Độc Cô Bá Đạo vừa nãy!

“Cái gì?”
Chương 1775: Lộ thân phận

Đoạn Thiên Tuyệt ngẩn người một lúc, trong đôi mắt già nua lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Độc Cô Bá Đạo, ông nói có thật không?”

Độc Cô Bá Đạo cười thảm một tiếng: “Con người sắp chết, đều nói sự thật!”

“Độc Cô Bá Đạo tôi thà mãi mãi không được siêu sinh, cũng phải nói cho các vị ở đây biết, Diệp Bắc Minh là người của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Còn có một bí mật động trời nữa, Côn Luân Hư thượng cổ thực sự ở…”

Diệp Bắc Minh dậm chân!

Rắc!

Tiếng nói dừng lại!

Đoạn Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày thực sự là người của Hoa tộc Thượng Cổ ư?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Hàng vạn đôi mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt mang theo vẻ chấn kinh và tham lam không thể che đậy!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Cậu nhóc, sao cậu lại thừa nhận?”

“Ở đây nhiều người như vậy, trong hôm nay thân phận của cậu sẽ truyền khắp cả thần giới, cậu sẽ gặp phải họa sát thân!”

Diệp Bắc Minh cười: “Thừa nhận hay không cũng đã không quan trọng nữa”.

“Từ khoảnh khắc Độc Cô Bá Đạo nói ra thân phận của tôi, bất luận là thật hay giả, đều sẽ có rất nhiều người đến nghiệm chứng!”

“Dù sao cũng gặp rắc rối, chi bằng trực tiếp thừa nhận cho xong”.

“Hơn nữa tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc Hoa tộc chúng tôi có bao nhiêu kẻ địch!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Diệp Bắc Minh nói đúng!

Bất luận là thật hay giả, chỉ cần người có hứng thú với Hoa tộc Thượng Cổ thì nhất định đến tìm anh!

Đoạn Thiên Tuyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, trong con mắt mang theo sự dao động.

Bỗng nhiên.

Đoạn Thiên Tuyệt nhả ra một câu: “Mày đi đi!”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông không ra tay ư?”

Đoạn Thiên Tuyệt cười đầy ý sâu xa: “Cậu đã là người của Hoa tộc Thượng Cổ, không cần bản tọa ra tay, cậu cũng sẽ chết!”

“Một người sẽ chết chắc, bản tọa việc gì phải ra tay chứ?”

Lão ta quay người định bỏ đi: “Tất cả người của điện Thần Hoàng không được ngăn cản Diệp Bắc Minh rời đi!”

“Diệp Bắc Minh, từ từ hưởng thụ đi, mày nhất định sẽ hối hận vì mình là người của Hoa tộc Thượng Cổ!”

Diệp Bắc Minh cau mày, đưa theo Vạn Lăng Phong rời khỏi điện Thần Hoàng.

Gần như trong phút chốc, anh đã cảm nhận được hàng triệu thần niệm khóa chặt anh!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp sử dụng mấy chục lần Ảnh Thuấn!

Cách đó trăm dặm.

“Lăng Phong, ông tự về tông môn đi!”, Diệp Bắc Minh dừng bước chân.

Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Diệp soái, còn cậu thì sao?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ trầm xuống, nhìn về hướng Thần Quốc Đại Ngụy: “Yên Nhi và Tiêu Tiêu bị quốc sư Đại Ngụy đưa đi, sợ là tình hình không lạc quan!”

“Cuồng Đan ở Vạn Thần Tông, ông ta là đan tông cửu phẩm, có lẽ tạm thời an toàn”.

“Ông quay về thông báo cho mọi người, gần đây tông môn chú ý cảnh giới!”



Trong lúc Diệp Bắc Minh chạy đến Thần Quốc Đại Ngụy.

Thân phận người của Hoa tộc Thượng Cổ của anh đã truyền khắp nơi như sóng thần!

Kim Phật Tông, phật tông đệ nhất thần giới!

Hàng triệu năm nay phật môn đóng cửa, mặc cho rất nhiều tín đồ đến bái phật cũng chưa từng mở cổng lớn Linh Sơn.

Choang!

Đột nhiên.

Đại lã chuông vàng vang lên, phật quang phổ chiếu, tiếng phạm vang lên.

“Dư nghiệt Hoa tộc xuất thế, chúng ta mau chóng xuống núi hàng ma!”

“Rõ!”

Hôm nay, cổng phật mở rộng, hàng triệu tín đồ tận mắt chìn thấy mười tám phật tử ra khỏi Kim Phật Tông!



Xích Diễm Cốc, một năm bốn mùa bị bao trùm bởi ngọn lửa!

Trên không trung còn cấm chim muông bay, đã từng có cảnh giới Thần Hoàng không tin, đã đi qua không trung Xích Diễm Cốc, bị một ngọn lửa vô danh đánh trúng bỏ mạng tại chỗ!

Lúc này, trong Xích Diễm Cốc, núi lửa phun trào!

Chân long được tạo thành từ từng ngọn lửa ngưng tụ xông lên tầng mây: “Người Hoa tộc quay lại rồi ư? Tìm bọn họ, lấy về thứ năm đó!”



Rừng rậm Tinh Hồn, hơn trăm thành trì dùng trận pháp liên kết ngăn cách lãnh địa của yêu tộc và nhân tộc!

Diệp Bắc Minh đã từng từ thành trì thứ bảy mươi hai tiến vào sâu trong rừng rậm Tinh Hồn, đi lên Lưỡng Giới Sơn!

Lúc này.

Thành thứ nhất, nói là thành thứ nhất, thực tế cũng không khác gì với một đất nước của loài người.

Vì nó thực sự là rộng lớn đến chẳng ra sao!

Có ai từng thấy một thành trì chứa hơn một tỷ người dân, trong bán kính một trăm ngàn dặm?

Trong đại sảnh nhà họ Trần, phủ thành chủ.

Hàng triệu bóng người xếp hàng hai bên đại sảnh, mong ngóng nhìn chằm chằm vị trí cao nhất trong đại sảnh!

Không biết qua bao lâu, một bóng hình già nua chậm rãi đi ra, ngồi lên vị trí gia chủ!

Gia chủ nhà họ Trần khoanh tay đứng bên cạnh hầu hạ cứ như Trần Tinh Huy là đứa trẻ!

“Tham kiến lão tổ!”

Hàng triệu người đồng loạt quỳ xuống.

Đôi mắt già nua của Trần Lục Chỉ lướt qua giống như chim ưng, tất cả người nhà họ Trần không nhịn được run lên ớn lạnh!

Dường như những gì nghĩ trong lòng đều bị lão tổ nhìn thấu!

“Người của Hoa tộc quay lại rồi, nhớ năm đó lúc Hoa tộc bị tiêu diệt, lão phu còn là đứa trẻ!”

Giọng của Trần Lục Chỉ không lớn, nhưng giống như tiếng sét đánh truyền vào tai mỗi người: “Không ngờ, trong cuộc đời này, lão phu còn có thể nghe thấy tin tức của người Hoa tộc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK