Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811: Đánh bại

Đỗ Băng Nhược tin tưởng Diệp Bắc Minh lắm, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta cũng vô cùng tuyệt vọng.

Ngay cả Dạ Vô Song đã sống mười lăm ngàn năm cũng chỉ biết giữ im lặng.

Không thể tin được, chỉ với một câu nói, một thanh kiếm.

Đã có thể khiến mười mấy cảnh giới Thần Chủ dừng bước.

Buộc tất cả phải nín thinh!

Dư Thục Nhàn rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh, cô ta khẽ mỉm cười: "Dung Nhi, tiếp theo giao cho con đấy".

"Thanh kiếm này được chính tay lão tổ tặng cho con!"

Dư Thục Nhàn giơ tay lên, ném kiếm Thần Long tới.

Ai nấy cũng tỏ ra bàng hoàng, thảng thốt.

Giang Kiếm Dung còn trẻ như vậy mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã truyền lại kiếm Thần Long cho anh ta ư?

Đồng tử Chu Đỉnh Phong co rút: "Nếu đúng là vậy thật thì Lạc Ly cưới cậu ta là lựa chọn tốt nhất rồi".

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Đỉnh Phong đã có đáp án.

"Vâng!"

Giang Kiếm Dung hết sức tận hưởng ánh mắt đầy khiếp đảm của mọi người.

Trong ánh nhìn của bao nhiêu con người.

Anh ta bước từng bước tới chỗ long hồn đang thoi thóp nằm.

Diệp Bắc Minh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng gì.

Anh đang bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiềm chế, chờ đợi chân nguyên khôi phục rồi mới được phép hành động.

Lúc đi ngang qua Diệp Bắc Minh.

Giang Kiếm Dung liếc mắt nhìn anh, khẽ cười bảo: "Thằng kia, xem như anh biết điều đấy".

"Thiên phú của anh khá tốt, nếu như tôi thu phục được long hồn thì đó là nhờ công lao rất lớn của anh".

Dứt lời, anh ta lại đi tới trước ảo ảnh long hồn: "Long hồn, tao biết thời gian của mày không còn nhiều".

"Bây giờ mày có hai lựa chọn".

"Một, thần phục Giang Kiếm Dung ta, hóa thành kiếm linh của kiếm Thần Long!"

"Hai, trở về với cát bụi, trọn đời không được siêu sinh!"

Giờ phút này.

Giang Kiếm Dung cứ như nhân vật chính giữa khoảng trời nơi đây vậy.

Ngay sau đó.

Một chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới đã xảy ra.

Không ngờ ảo ảnh long hồn lại nói được tiếng người, nó lạnh lùng cười khẩy: "Muốn thu phục tôi? Cậu xứng chắc!"

"Biến!"

Ầm!

Một luồng khí to lớn hệt sóng thần trào dâng, đập về phía Giang Kiếm Dung xanh mặt vì sợ.

Gào!

Một tia sáng vàng hoe bùng nổ từ kiếm Thần Long, bao trùm lấy Giang Kiếm Dung.

Phụt!

Dù vậy, Giang Kiếm Dung vẫn phun một ngụm máu tươi và bay ra ngoài.

Dư Thục Nhàn vô cùng hoảng sợ: "Dung Nhi!"

Vèo!

Cùng lúc đó, ảo ảnh long hồn bay vút lên trời.

Đồng thời một chất giọng đầy uy nghiêm truyền đến: "Trong thiên hạ này, chỉ có một người có thể làm chủ nhân của tôi!"

"Đó chính là cậu ta!"

Ảo ảnh long hồn chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Không lâu sau, long hồn hóa thành một vầng sáng đỏ như máu, bay thẳng vào trong kiếm Đoạn Long.

Trong chớp mắt.

Khí thế của kiếm Đoạn Long tăng lên không ngừng, chẳng mấy chốc đã lên tới tối đa.

Sức mạnh của long hồn cũng đi vào cơ thể Diệp Bắc Minh, chân nguyên thoắt cái đầy ắp.

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Đoạn Long.

Anh mở mắt, đôi mắt anh đầy tơ máu lạnh lẽo: "Dám làm sư tỷ tôi bị thương, còn muốn cướp thành quả lao động của tôi?"

Anh quát to: "Kiếm Đoạn Long, giết!"

Ngay sau đó.

Kiếm Đoạn Long nhắm ngay vào Giang Kiếm Dung, đâm về phía đầu của anh ta!

Dư Thục Nhàn sa sầm nét mặt, không kìm được mà cười khẩy: "Cậu thật to gan, chỉ là một tiểu bối mà dám đánh con tôi?"

"Cậu có biết nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu thập đại gia tộc thượng cổ không? Cậu biết chất lượng của gia tộc thượng cổ rồi chứ?"

"Con trai tôi còn là người nối nghiệp đời tiếp theo mà Kiếm Thần nhà họ Giang đã quyết định nội bộ, thằng nhóc kia, cậu mà làm nó bị thương..."

Cô ta chưa kịp nói hết lời.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Giang Kiếm Dung, bổ kiếm Đoạn Long xuống mà không chút nương tình.

Soạt!

Kiếm Thần Long chủ động bảo vệ chủ nhân của mình, lóe lên vầng sáng vàng!

"Gào!"

Một cảnh tượng khiến ai cũng bàng hoàng xuất hiện.

Ảo ảnh long hồn hiện lên trong kiếm Đoạn Long chính là long hồn vừa bay vào lúc nãy.

Nó hung bạo nện lên kiếm Thần Long, chỉ vừa đối diện thôi mà kiếm Thần Long đã vỡ thành ngàn mảnh.

Giang Kiếm Dung bị kiếm khí quét trúng, nháy mắt hóa thành một bãi sương máu.

"Con trai! Không!"

Hai mắt Dư Thục Nhàn đỏ ngầu, cô ta la hét tê tâm liệt phế: "Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?"

"Sao cậu dám giết con trai tôi?"

"Cậu có biết nó có ý nghĩa gì với nhà họ Giang không? Không ngờ cậu lại dám..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Bà cũng lên đường luôn đi".

Dư Thục Nhàn thật sự không dám tin vào tai mình: "Cậu còn đòi giết tôi nữa sao?"

Diệp Bắc Minh dùng hành động để chứng minh lời nói của bản thân, bước ra một bước.

Trong chớp mắt.

Anh xuất hiện trước mặt Dư Thục Nhàn từ lúc nào không hay, sau đó vung kiếm chém một đường, vô cùng dứt khoát.

Dư Thục Nhàn lách người, tránh nhát kiếm ấy.

Thế nhưng cô ta hoàng hốt nhận ra long hồn trong kiếm Đoạn Long đã gào thét.

Gào!

Dư Thục Nhàn sợ tới mức giật bắn, không tài nào nhúc nhích được: "Đừng mà..."

Tầm mắt bỗng tối sầm, cô ta đã hóa thành một bãi sương máu.

"Hắn ta giết hai mẹ con nhà họ Giang rồi ư?"

Tất cả người tu võ đang có mặt tại hiện trường đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Chương 812: Đứng giữa hai lựa chọn

Kể cả cảnh giới Thần Chủ cũng tim ngừng đập khoảng chừng nửa giây!

"Thằng nhóc này là một tên điên, điên không chịu được!"

"Đúng đấy, làm việc mà chẳng nghĩ tới hậu quả gì cả?"

"Kiếm Thần Long đại diện cho Thần Kiếm nhà họ Giang, sao cậu ta dám giết hai mẹ con đó vậy chứ!"

Mọi người không ngừng lui về phía sau.

Bởi vì họ sợ sẽ bị liên lụy tới cái chết của hai mẹ con nhà đó!

Vẻ mặt một vị nguyên lão trong Võ Đạo Minh đầy kinh hoàng: "Minh chủ, chúng ta còn cần lôi kéo anh Diệp nữa không?"

Tôn Kiếm Khung bối rối: "Chuyện này... Chuyện này..."

Đỗ Vũ Hằng hít một hơi thật sâu: "Con gái, lại một lần nữa bố cho rằng lựa chọn của mình là đúng đắn".

"Nếu như ngay từ đầu nhà họ Đỗ chúng ta kết giao với Diệp Bắc Minh, nhà họ Giang mà nổi cơn thịnh nộ thì tên Diệp Bắc Minh này có còn sống nổi không?"

Sự rúng động và sợ sệt ngập tràn trong đôi mắt bồ câu của Đỗ Băng Nhược.

"Sao anh lại điên rồ như thế? Giết người không để ý hậu quả là sao?"

Đạm Đài Trần sợ tới mức nhũn cả chân: "Chị ơi, chân em không còn sức lực nữa..."

Gã ta phải đâm bảo kiếm xuống đất, dùng nó làm gậy để giữ lại thăng bằng mới được, không là sẽ ngã.

Đạm Đài Lâm cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng như tờ giấy.

Trái tim đập thùng thùng không dứt.

Diệp Bắc Minh không thèm ngó ngàng gì tới phản ứng của mọi người, nhanh chóng trở lại bên cạnh Tiểu Độc Tiên.

"Tam sư tỷ, hiệu quả của máu rồng vẫn chưa hết hoàn toàn, chị mau chữa thương bằng máu rồng đi!"

Anh hất tay.

Tiếng "keng" giòn giã vang lên.

Kiếm Đoạn Long bị tiện tay vứt sang một bên như rác rưởi!

"Ơ kìa..."

Những người đang có mặt tại đây đều trợn tròn mắt.

Thanh kiếm này chắc chắn là thần khí.

Đã thế còn là thần khí có kiếm linh, ấy vậy mà nó lại bị Diệp Bắc Minh tiện tay ném phăng đi ư?

"Chẳng lẽ trong mắt cậu ta, thanh kiếm này còn không quan trọng bằng mạng sống của một người phụ nữ?", một ông lão ngây ra như phỗng, vẻ nghi hoặc hiện ra trên mặt.

Một ông lão cảnh giới Thần Chủ đang đứng bên cạnh lắc đầu: "Tên nhóc này đúng là kỳ lạ!"

"Chỉ cần người tu võ mạnh lên thì muốn có loại phụ nữ nào mà không được?"

"Còn cậu ta thì ném luôn cả kiếm vì một người phụ nữ".

Phập! Phập! Phập!

Mấy cây ngân châm rơi xuống, đâm vào trong cơ thể của Tiểu Độc Tiên.

Bấy giờ sắc mặt của cô ấy mới hồng hào hơn chút.

"Tam sư tỷ không sao rồi".

Các cô gái thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, một tiếng quát to vang lên.

"Lạc Ly, sao cháu còn chưa quay lại đây!"

Đôi mắt Chu Đỉnh Phong đỏ ngầu: "Sao cháu dám nhập bọn với tên hung thủ giết người này? Cháu muốn hại chết nhà họ Chu sao?"

Chu Lạc Ly cắn răng: "Lão tổ, rõ ràng nhà họ Giang sai trước, muốn cướp đoạt long hồn mà tiểu sư đệ cháu đã thu phục cơ mà!"

"Im miệng cho ông!"

Chu Đỉnh Phong tức đến nỗi xanh cả mặt: "Nhà họ Giang có muốn nói phải trái với cháu không?"

"Lạc Ly, cháu mau quay về đi, cháu muốn dồn nhà họ Chu vào bước đường cùng à!"

Trên mặt Chu Lạc Ly đầy vẻ kiên định: "Lão tổ, nếu như nhà họ Giang muốn kiếm chuyện với sư đệ Diệp Bắc Minh của cháu".

"Vậy thì cháu sẽ đứng về phía Diệp Bắc Minh!"

"Đúng đấy, tất cả chúng tôi đều đứng về phía tiểu sư đệ!"

"Dù sống hay chết!"

Đám người Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ gật đầu cùng một lúc.

Giọng của bọn họ cất lên đầy dõng dạc.

Vô cùng khí phách.

Mặc dù Diệp Bắc Minh đã đoán được kết quả này từ lâu.

Nhưng anh vẫn vô cùng cảm động.

"Cháu!"

Chu Đỉnh Phong bị chọc giận đến mức sắp nổi đóa.

Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo nở nụ cười sâu xa: "Anh Đỉnh Phong, xem ra nhà họ Chu các anh và Diệp Bắc Minh thân thiết với nhau lắm nhỉ?"

Một bà lão ở nhà họ Lăng thì tỏ ra khinh khỉnh: "Anh Vô Tình đây nói không sai, xem ra Chu Lạc Ly đã đại diện nhà họ Chu, muốn đối đầu với nhà họ Giang rồi".

Chu Đỉnh Phong vô cùng hoảng sợ: "Lão tổ Lăng Huệ, bà không được nói lung tung!"

"Nhà họ Chu tôi hoàn toàn không có ý đối đầu với nhà họ Giang!"

Lăng Huệ chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Ngạo Vô Tình cũng làm biểu cảm "tôi đây cóc thèm tin".

Người của các gia tộc thượng cổ khác cũng châm ngòi thổi gió.

Chu Đỉnh Phong lo sốt vó: "Chu Lạc Ly, cháu đừng làm chuyện dại dột nữa, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy!"

Chu Lạc Ly lắc đầu: "Cháu đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu đâu!"

Chu Đỉnh Phong tức đến mức giậm chân, quát tháo: "Được! Chu Lạc Ly, bổn tổ cho mày hai lựa chọn!"

"Một, bây giờ mày lập tức rời khỏi nhà họ Chu cho tao!"

"Từ nay về sau, mày không còn dính dáng gì tới nhà họ Chu nữa!"

"Mày đừng hòng nhận được bất kỳ tài nguyên tu võ nào tại nhà họ Chu!"

"Hai, phủi sạch quan hệ với Diệp Bắc Minh ngay trước mặt mọi người, thề với tấm lòng võ đạo rằng từ nay về sau sẽ không qua lại với Diệp Bắc Minh nữa!"

"Lạc Ly, nếu mày chọn đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh thì cuộc đời này mày sẽ không bao giờ tiến xa hơn trên con đường võ đạo được nữa đâu!"

Nói xong câu ấy.

Chu Đỉnh Phong lạnh lùng nhìn Chu Lạc Ly.

Chu Lạc Ly thừa biết nền tảng của nhà họ Chu to lớn cỡ nào, tài nguyên tu võ dồi dào ra sao.

Thế nên Chu Đỉnh Phong dám chắc rằng Chu Lạc Ly tuyệt đối sẽ không từ bỏ tài nguyên tu võ ở nhà họ Chu vì Diệp Bắc Minh.

"Được thôi!"

Chu Lạc Ly hít sâu một hơi.

Cô ấy bước lên một bước: "Hôm nay, Chu Lạc Ly tôi thề với tấm lòng võ đạo rằng..."
Chương 813: Lời thề của Chu Lạc Ly

Bọn Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ sửng sốt: "Sư tỷ Chu, chị..."

"Ồ?"

Hai mắt Chu Đỉnh Phong sáng ngời: "Hahaha, đứa trẻ ngoan, quả không hổ là đứa trẻ ngoan của nhà họ Chu ta!"

Đạm Đài Trần cười khẩy: "Chị Lâm, xem ra Diệp Bắc Minh không thể nào sánh bằng tài nguyên một gia tộc thượng cổ rồi!"

Đạm Đài Lâm lắc đầu: "Không đúng, có lẽ cô ta chọn..."

Ngay sau đó.

Giọng nói của Chu Lạc Ly cất lên: "Nếu cứ khăng khăng Lạc Ly phải chọn, vậy thì tôi sẽ chọn rời khỏi nhà họ Chu!"

"Sau này Chu Lạc Ly tôi đây mà lấy tài nguyên của nhà họ Chu để dùng, dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị cửu lôi đánh chết!"

"Cái gì cơ?"

Chu Đỉnh Phong sững sờ, nổi cơn tam bành: "Lạc Ly, mày nghiêm túc thật đấy à?"

"Mày hãy nghĩ cho bố mẹ mày, nghĩ cho gia tộc đi!"

"Những năm qua, gia tộc đã dốc bao tâm huyết để bồi dưỡng mày, thế mà mày lại rời bỏ nhà họ Chu chỉ vì Diệp Bắc Minh ư?"

"Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ quên nguồn quên gốc!"

Chu Đỉnh Phong tức chết đi được!

Ngạo Vô Tình nhếch mép cười nghiền ngẫm: "Chu Đỉnh Phong, người nhà họ Chu các anh đỉnh thật đấy".

Lăng Huệ cũng cười nhạo báng: "Chẳng thế còn gì, quá đỉnh ấy chứ!"

"Bao nhiêu người có mặt ở đây mà lại bảo là đứng cùng một chiến tuyến với Diệp Bắc Minh, nghĩa là các anh đang tuyên bố nhà họ Chu và Diệp Bắc Minh chung một chiến tuyến đấy à?"

Ngạo Vô Tình gật đầu: "Có lẽ là vậy rồi".

Chu Lạc Ly nhíu mày: "Sao hai vị tiền bối lại ăn nói linh tinh như vậy? Chu Lạc Ly tôi đây đã rời khỏi nhà họ Chu rồi".

"Toàn bộ hành động của tôi không liên quan gì tới nhà họ Chu cả!"

Ngạo Vô Tình hừ lạnh: "Cô nói vậy thì ai tin? Cô nói mình đã rời khỏi nhà họ Chu là hết liên quan rồi chắc?"

"Cô thử giải thích với nhà họ Giang xem họ có tin không đi?"

Lăng Huệ nghiền ngẫm nhìn Chu Lạc Ly: "Con bé này, cô đã thành công đẩy nhà họ Chu vào bước đường cùng rồi đấy".

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ tự sát để tạ tội luôn cho xong!"

Gương mặt kiều diễm của Chu Lạc Ly bỗng chốc trắng bệch.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Lạc Ly, chị đừng nhiều lời với hạng người như bọn họ làm gì".

"Không cần tốn nước miếng gì hết, cứ giết là xong!"

Ánh mắt anh trở nên âm trầm, luồng sát ý long trời lở đất bộc phát ra từ anh.

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, kiếm Đoạn Long chủ động bay vào trong tay anh, phi thẳng một mạch về phía hai người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ.

"Thằng ôn con này, mày đúng là to gan!"

Khóe mắt Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ khẽ giật giật, bọn họ vừa bực tức vừa thấp thỏm lo sợ.

Diệp Bắc Minh thoắt cái xuất hiện trước mặt hai người rồi chém một nhát kiếm xuống.

"Bọn ta là cảnh giới Thần Chủ đấy, mày tưởng bọn tao cũng là cảnh giới Thần Vương như Dư Thục Nhàn chắc?"

Hai người họ quát tháo, toàn bộ chân nguyên khắp cơ thể dâng trào, hai luồng kình khí tấn công về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cười khẩy: "Cảnh giới Thần Vương thì ghê gớm lắm chắc?"

Ánh mắt của Ngạo Vô Tình lạnh như băng: "Ranh con, mày sẽ biết cảnh giới Thần Vương có ghê gớm hay không ngay sau đây thôi!"

Vừa dứt lời, Ngạo Vô Tình bỗng dưng gào lên!

"A!"

Ngay giây phút chạm tay đến kiếm Đoạn Long, nó đột ngột nổ tung, thân thể ông ta bị đánh bay ra ngoài.

Lăng Huệ chứng kiến cảnh tượng ấy thì khuôn mặt già nua tái mét, bà ta rụt tay về, xoay người né tránh.

Tuy nhiên, Diệp Bắc Minh hoàn toàn không cho bà ta có cơ hội đó, chém một kiếm về phía cánh tay của Lăng Huệ!

Phụt!

Lăng Huệ vô cùng bàng hoàng, muốn né tránh nhưng kiếm Đoạn Long đã nhắm vào bà ta!

Bà ta không còn cách nào khác ngoài cắn răng, chủ động chém đứt tay mình rồi lùi lại một mạch mười mấy bước.

Lăng Huệ chật vật đến nỗi suýt chút nữa đã ngã nhào ra mặt đất.

"Mày!"

Sắc mặt hai người vô cùng tối tăm.

Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ rằng một tên Diệp Bắc Minh chỉ với cảnh giới Hợp Nhất lại có thể gây sức ép cho người khác một cách khủng khiếp như vậy!

Ngạo Vô Tình cắn răng: "Thanh kiếm này quá khủng khiếp, chứ sức chiến đấu của thằng nhóc này cũng bình thường thôi!"

"Chúng ta cũng phản xạ kịp trước tốc độ của cậu ta mà, thậm chí còn thoát được nữa!"

"Khổ nỗi thanh kiếm này quá kinh khủng! Thật sự quá là kinh khủng!"

"Có long hồn bổ trợ thì cho dù người nắm giữ nó là võ giả cấp thấp nhất cũng đủ để tiêu diệt cảnh giới Thần Chủ!"

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người tại đây đều nhìn về phía kiếm Đoạn Long!

Ánh mắt ai nấy đều nóng bỏng vô cùng.

Nhìn thanh kiếm như thể con mắt sắp rớt ra ngoài.

Ai mà không thèm thuồng một thanh kiếm có khả năng giết chết cảnh giới Thần Chủ chứ?

Đặc biệt là những lão già cảnh giới Thần Chủ, cặp mắt bọn họ đỏ đến nỗi cứ như sắp rỉ máu vậy.

Bản thân bọn họ đã là cảnh giới Thần Chủ rồi.

Nếu lấy được thanh kiếm ấy thì chẳng phải họ đã vô địch thiên hạ rồi ư?

Gào!

Giờ phút này, tiếng rồng gào thét truyền đến từ kiếm Đoạn Long, một giọng nói cất lên: "Diệp Bắc Minh, ta là linh hồn của long hồn!"

"Từ giờ trở đi, ta có thể trở thành kiếm hồn của thanh kiếm này để nhận ngươi làm chủ!"

"Ngươi có đồng ý không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu mà không chút do dự: "Ta đồng ý!"

"Được!"

Kiếm Đoạn Long kêu lên.

Keng!

Một âm thanh giòn giã truyền đến.

Một phù văn cổ xưa to lớn hiện ra xung quanh Diệp Bắc Minh.

Trên đó ẩn chứa sức mạnh thần bí khó lường.

"Không ổn rồi!"

Một ông lão mắt tam giác hét to: "Long hồn sắp hoàn toàn nhận Diệp Bắc Minh làm chủ, một khi nghi thức thành công".

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội có được long hồn!"

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Chương 814: Dạ Thiên Hạ, Dạ Vô Song

Một vài người bắt đầu sốt ruột.

Khóe mắt tam giác của lão già nọ giật giật: "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là giết rồi!"

Ông lão còn lại chau mày, con ngươi đảo láo liên đầy do dự.

Lão già mắt tam giác chợt quát to: "Mấy ông già này, còn lưỡng lự cái quái gì nữa?"

"Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, sau khi lấy được long hồn, có lẽ chúng ta sẽ vượt qua được cảnh giới Thần Chủ đấy!"

"Còn nếu không có được thì các ông chờ chết già tại cảnh giới này đi!"

Đã đến cảnh giới Thần Chủ rồi thì đừng nhiều lời nữa.

Lão già đứng ở phía cuối đám đông cất bước, vượt qua bao nhiêu người và đứng ở đầu hàng.

"Đạm Đài Quyết? Không ngờ ông cũng tới đây!"

Đạm Đài Trần vô cùng hào hứng: "Thập thất tổ, hóa ra ngài vẫn chưa chết ạ?"

Đạm Đài Quyết tức giận trừng gã ta: "Hừ!"

Đạm Đài Lâm vội khiển trách: "Cậu nói bậy bạ gì đấy!"

"Thưa thập thất tổ, nó bị ngốc, ngài đừng để trong lòng".

Ngay sau đó.

Lão già mặc áo bào đen thứ hai bước ra từ trong đám đông: "Khà khà, long hồn à? Lão phu cũng muốn được chia một phần!"

"Trời ơi!"

Một người đàn ông trung niên với tu vi là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong hít một hơi sâu: "Ngài là Dạ Thiên Hạ tiền bối đấy ư?"

Dạ Thiên Hạ?

Khi nghe thấy ba chữ ấy, đồng tử của ai cũng co rút lại!

Dạ Thiên Hạ, Dạ Vô Song!

Cách đây mười ngàn năm về trước, hai người họ được mệnh danh là "Đôi song sinh nhà họ Dạ, thiên hạ vô song"!

Dạ Thiên Hạ gật đầu thừa nhận: "Là ta".

"Ôi!"

Một số người run bần bật, không kìm được cúi đầu thật sâu.

Dạ Thiên Hạ cười hỏi: "Em trai, em không tới đây à?"

Dạ Vô Song mỉm cười ngạo nghễ: "Anh trai, anh đã lên tiếng rồi thì em cũng sánh vai tác chiến cùng anh!"

Ngạo Vô Tình nuốt vài viên đan dược, lặng lẽ bước ra khỏi hàng.

Ánh mắt của Lăng Huệ lạnh như băng, bà ta nhìn chòng chòng vào Diệp Bắc Minh một cách tàn nhẫn: "Thằng ôn con, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"

Chu Đỉnh Phong đứng ra mà không chút ngại ngần: "Lạc Ly, lão phu sẽ cho mày thấy lựa chọn của mày sẽ đem đến cái chết như thế nào!"

Sau một hồi nghĩ ngợi, Đỗ Kiêu quyết định đứng ra khỏi hàng.

Chẳng biết Đỗ Băng Nhược lấy can đảm từ đâu mà lại nắm lấy tay Đỗ Kiêu: "Lão tổ, đừng mà..."

Đỗ Kiêu nhíu mày.

Đỗ Vũ Hằng vô cùng hoảng sợ: "Băng Nhược, con làm cái trò gì thế? Sao còn chưa thả lão tổ ra!"

"Lão tổ, cháu cầu xin ngài! Đừng làm vậy mà..."

Đỗ Băng Nhược cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đau khổ cầu xin.

Đỗ Kiêu lấy làm kỳ lạ: "Rốt cuộc tại sao cháu lại khăng khăng đòi ngăn cản bổn tổ cho dù phải mạo hiểm chọc giận bổn tổ?"

Đỗ Băng Nhược hít sâu một hơi: "Lão tổ, nếu như ngài ra tay!"

"Nhưng lỡ không giết chết được Diệp Bắc Minh thì làm sao đây ạ?"

Ánh mắt của Đỗ Kiêu trở nên âm trầm: "Không thể nào!"

Đỗ Băng Nhược lắc đầu: "Lão tổ, không có gì là không thể cả".

"Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ".

"Lỡ, dù cơ hội ấy chỉ là một phần mười nghìn".

"Lỡ Diệp Bắc Minh thắng thì sao ạ?"

Đỗ Kiêu giật mình: "Vậy thì kẻ nào ra tay cùng với gia tộc đứng sau kẻ đó sẽ bị tiêu diệt!"

Đỗ Băng Nhược gật đầu một cách chắc nịch.

Đỗ Kiêu sửng sốt, không ngờ lão ta lại thu chân về thật.

Vô số năm sau, mỗi khi nhớ về ngày hôm nay Đỗ Kiêu đều mừng rỡ.

"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7..."

"Bảy người, những bảy võ giả cảnh giới Thần Chủ!"

Ai nấy run bần bật, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Gào!

Đột nhiên.

Một tiếng rồng gầm thét lại truyền ra một lần nữa từ trong kiếm Đoạn Long: "Diệp Bắc Minh, nghi thức bắt đầu rồi!"

Vù vù!

Trong chớp mắt, những phù văn cổ xưa xoay quanh Diệp Bắc Minh đồng loạt bừng sáng.

Mỗi một phù văn tựa như một con rồng nhỏ còn sống vậy, từng con một chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt của bảy võ giả cảnh giới Thần Vương nặng nề chưa từng có: "Không được cho kẻ này có cơ hội thành công!"

"Còn nói nhảm gì nữa? Giết cậu ta thôi!"

Giọng điệu của Dạ Thiên Hạ không hề có chút cảm xúc nào, ông ta giơ tay lên, vung một nhát kiếm xé rách hư không.

Bọn họ nhìn thấy một luồng kiếm khí như ngân long trào dâng, dường như nó xuất hiện từ trong hư vô.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Dạ Thiên Hạ đúng không? Ngươi sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!"

Dạ Thiên Hạ mỉm cười: "Cả đời lão phu chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận khi làm bất cứ việc gì cả!"

Soạt!

Kiếm khí trông như ngân long ấy chém xuống.

Dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi trào, cầm kiếm Đoạn Long mà đối kháng.

Ầm!

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Kiếm khí ngân long ấy như đang sống vậy, kêu rên một tiếng rồi vỡ tan tành ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, một phù văn màu đỏ bay vào cơ thể Diệp Bắc Minh.

Lão già mắt tam giác la lên: "Đừng để hắn ta được như ý muốn, nếu như toàn bộ những phù văn ấy bay vào thân thể thằng nhóc này!"

"Thanh kiếm đó sẽ dung nhập làm một thể với hắn ta thật đấy!"

"Đến lúc đó, nói không chừng hắn ta sẽ có sức mạnh có thể càn quét cảnh giới Thần Chủ!"

Vô số người tái mặt.

Tất cả đều nhìn chòng chọc vào kiếm Đoạn Long mà Diệp Bắc Minh đang cầm trong tay.

Những ai thuộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ, nhà họ Chu và gia tộc Đạm Đài đều đỏ ngầu cả mắt.

"Giết!"

Gương mặt già cỗi của Đạm Đài Quyết lạnh như băng, một vầng sáng chợt lóe lên từ trong lòng bàn tay lão ta.

Một ngọn giáo dài đỏ như máu bay ra khỏi nhẫn chứa vật, nhào về phía trái tim của Diệp Bắc Minh như một con giao long!

Huyết Hồn Thương, thần khí thượng cổ!

"Biến!"

Diệp Bắc Minh quát tháo thật to, kiếm Đoạn Long cuộn xoắn hai con Chân Long một đen một trắng lên.

Huyết Hồn Thương chạm trán với kiếm Đoạn Long.

"Răng rắc!", một âm thanh giòn tan truyền đến, không ngờ Huyết Hồn Thương lại gãy làm hai khúc như một tờ giấy dán mỏng manh, mất hết ánh sáng.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Kiếm Đoạn Long thật quá kinh khủng, không ngờ nó lại có thể chặt gãy thần khí chỉ bằng một nhát kiếm!

Đúng là ngược đời!
Chương 815: Cái chết của lão già mắt tam giác

Không chờ những người xung quanh hoàn hồn, dứt khỏi cơn khiếp sợ, lão già mắt tam giác kia nở nụ cười độc địa: "Thằng ranh kia, mày đúng là kinh khủng thật đấy!"

"Mày mà không chết thì những lão già khọm bọn tao khó bề yên tâm!"

"Cho dù không có long hồn, không có thanh kiếm Đoạn Long này, chỉ với thiên phú tu võ của mày thôi thì mày cũng nên chết rồi!"

Vừa dứt câu, lão già mắt tam giác lao vút tới như một con rắn độc.

Ống tay áo to như cái kèn đồng của lão ta hất tung, làm dấy lên một cơn gió đen.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Không ngờ trong cơn gió đen kia lại cất giấu một trăm lẻ tám cái phi tiêu màu vàng, chúng ồ ạt phóng tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vừa định tránh né.

Thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu không được rời khỏi phạm vi của phù văn trong quá trình long hồn nhận chủ".

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi rời khỏi phạm vi của phù văn thì sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Bao nhiêu nỗ lực sẽ biến thành dã tràng xe cát cả".

"Con long hồn này không còn bao nhiêu năng lượng nữa, cũng không thể tiến hành quá trình nhận chủ lần thứ hai được đâu".

"Do đó, cho dù đối phương giở thủ đoạn gì, cậu cũng phải cố gắng chịu đựng cho tôi".

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút: "Xem ra chỉ còn cách đón đỡ thôi".

Anh vung kiếm Đoạn Long chém những cái phi tiêu đang phòng tới.

"Keng keng keng keng!", những âm thanh giòn giã vang lên.

Diệp Bắc Minh cản được một trăm lẻ bảy phi tiêu, còn một phi tiêu cuối cùng đã đâm xuyên vai anh.

Một vết thương đã xuất hiện.

Máu tươi túa ra.

Nhưng không nặng.

Lão già mắt tam giác ngoác miệng phá lên cười sằng sặc: "Hahahaha, thằng ranh kia, kết cục của mày đã được định sẵn rồi!"

"Đây là Đoạn Hồn Tiêu do lão phu nghiên cứu chế tạo ra, trên đó có kịch độc mấy trăm năm do chính tay lão phu chế ra đấy!"

Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Anh không nói một câu nào.

Lão già mắt tam giác vô cùng tự tin: "Mày không thấy chân nguyên trong cơ thể đang từ từ khô kiệt à?"

Đột nhiên.

Lão ta xồng xộc lao tới, một pháp tướng Hắc Hùng hiện ra sau lưng lão ta.

Sau khi đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, lão già kia đưa tay về phía đầu anh: "Thằng nhóc, mày đã tuyệt vọng chưa?"

Pháp tướng Hắc Hùng đằng sau lão ta cũng làm động tác giống hệt vậy!

Bỗng dưng.

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Sát ý lạnh như băng bùng nổ!

"Không ổn rồi! Ông Trần, rút lui nhanh lên! Thằng nhóc này có vấn đề!"

Đạm Đài Quyết gào to.

Khi nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Diệp Bắc Minh.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng lão già mắt tam giác.

Lão ta muốn lùi về sau nhưng đã muộn.

Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Đoạn Long chém vào cổ lão ta.

Một huyết long và một Tổ Long xuất hiện cùng một lúc, bao vây lão già mắt tam giác không cho lão ta chạy đi đâu cả.

"Mày... Mày không trúng độc ư? Sao có thể như vậy được!"

Đồng tử của lão ta co rút, run bần bật nhìn kiếm Đoạn Long đang bổ xuống.

Lão ta cực kỳ muốn phản kháng nhưng lại chẳng tài nào động đậy được.

"Không..."

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.

"Ông Trần!"

Sắc mặt của sáu người còn lại đều khó coi cực kỳ, kiêng dè nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Đạm Đài Trần suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi: "Chị Lâm, em lỡ trêu vào thằng này mất rồi..."

"Ngay cả cảnh giới Thần Chủ mà hắn ta cũng giết được, nếu hắn ta muốn trả thù em thì chẳng phải em chết chắc rồi ư?"

Đạm Đài Lâm cũng sợ chết khiếp.

Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của Đạm Đài Trần, trong mắt cô ta chỉ còn mỗi bóng hình Diệp Bắc Minh.

Cùng với nỗi kinh hoàng bất tận!

"Trời ạ..."

Trán Đỗ Kiêu rịn một lớp mồ hôi mỏng: "Băng Nhược, cháu nói đúng".

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh đáng gờm đến như vậy.

Thế mà con gái ông ta lại nhận ra ư?

Tôn Kiếm Khung sợ hãi thốt: "Trời mẹ ơi..."

Bầu không khí tại đây trở nên xôn xao.

"Đậu xanh rau má, tôi vừa mới thấy gì thế kia?"

"Đó là ông Trần cơ mà! Ông ta cực kỳ giỏi dùng độc và ám khí, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh giết chết chỉ trong tích tắc ư?"

Một võ giả cảnh giới Thần Chủ mà lại chết ngay trước mắt họ một cách dễ dàng như thế, không một ai không rúng động.

Một lão già trong đám đông lắc đầu: "Không đúng, thực lực của Diệp Bắc Minh chỉ bình thường thôi, cậu ta mới đến cảnh giới Hợp Nhất thôi mà!"

"Chính thanh kiếm ấy! Nhất định là do thanh kiếm đã hấp thu long hồn ấy!"

"Vốn dĩ bản thân thanh kiếm đã hết sức kinh khủng rồi. Nó tên là kiếm Đoạn Long, được ghi chép tại một tòa bảo tháp cực kỳ cổ xưa!"

"Bây giờ long hồn đã dung nhập với thanh kiếm này, thế là uy lực của nó càng kinh khủng thêm ba phần nữa..."

Vù!

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long, mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập!

Hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài!

Tròng mắt Ngạo Vô Tình rỉ máu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Thanh kiếm này mà rơi vào tay bất kỳ ai trong chúng ta đều được phát huy tác dụng hơn thằng nhóc này cả!"

Dạ Thiên Hạ thốt một câu: "Em trai, ra tay thôi".

Dạ Vô Song gật đầu: "Được!"

Hai người đồng thời bước ra một bước, hai lão già vốn mặt mũi hiền lành.

Giờ phút này, bọn họ cứ như mãnh hổ xuống núi vậy.

Gào! Gào!

Hết tiếng hổ đến tiếng rồng vang lên.

Đằng sau mỗi người hiện lên một pháp tướng Chân Long và một pháp tướng Mãnh Hổ.

"Pháp tướng Chân Long? Trời đất ơi!"

"Không đúng, đó không phải Chân Long mà là Giao Long tứ trảo!", một người thanh niên tinh ý nhận ra, kêu lên: "Hình như so với pháp tướng Tổ Long của Diệp Bắc Minh... con Giao Long tứ trảo này yếu hơn nhiều nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK