Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng bất ngờ: “Là một giọt máu rồng?”
“Chẳng trách tổ tiên nhà họ Diệp coi trọng nó như vậy, đối với võ giả, một giọt máu rồng đúng là rất khủng bố”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng?”
“Thực sự có sinh vật là rồng sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Có, còn rất mạnh nữa”.
“Chỉ là rất mạnh thôi sao?”
Diệp Bắc Minh há hốc miệng: “Đó là sinh vật cường mạnh nhất trong truyền thuyết thần thoại Long Quốc, hơn nữa Long Quốc còn coi rồng là vật tổ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khinh thường: “Đợi cậu trưởng thành, tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ giải thích thêm nữa thì cậu cũng không hiểu”.
“Giọt máu rồng này khá được, tuy đã qua thời gian dài, công hiệu giảm đi một chút”.
“Nhưng cũng miễn cưỡng dùng được!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Công hiệu? Nói như vậy, giọt máu rồng cũng được coi như dan được?”
“Thông minh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ.
Diệp Nam Thiên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Diệp Bắc Minh, ghé đến xem xét.
Nhìn giọt máu rồng đó: “Minh Nhi, đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là máu rồng!”
“Cái gì? Máu rồng!”
Diệp Nam Thiên trợn mắt há hốc miệng: “Trời ơi, sinh vật trong truyền thuyết thực sự tồn tại ư?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Ông ngoại! Giọt máu rồng này có ích với con, nhà họ Diệp…”
“Ha ha ha!”
Diệp Nam Thiên cười lớn, trực tiếp cắt ngang: “Minh Nhi, nếu con muốn dùng, thì cứ lấy dùng đi”.
“Dù sao của đồ nhà họ Diệp cũng là của con!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Anh còn cho rằng Diệp Nam Thiên sẽ do dự vì máu rồng.
Thậm chí còn sẽ ra điều kiện với anh.
Không ngờ lại trực tiếp đồng ý!
Trong lòng anh tăng thêm mấy phần thiện cảm với nhà họ Diệp: “Được, đây là hai chiếc nhẫn trữ vật của hai võ thần trong đó”.
“Con đã kiểm tra rồi, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu võ”.
“Còn có một số võ kỹ cường mạnh, có thể khiến nhà họ Diệp hiện tại tăng cấp rất lớn”.
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không được, những thứ này, con giữ để tăng thực lực đi”.
“Thực lực của con càng mạnh, thì càng có lợi cho nhà họ Diệp”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ông ngoại, có giọt máu rồng này, đã là tăng cấp rất khủng bố với con rồi!”
“Vậy được”.
Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như vậy.
Diệp Nam Thiên không nhiều lời nữa.
Cất kỹ hai chiếc nhẫn trữ vật đi.
Ông ta nhìn được ra, Diệp Bắc Minh sắp sử dụng máu rồng.
Bèn chủ động rời đi.
…
Một ý nghĩ.
Tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tàn hồn Long Đế lập tức xông ra từ trong tượng đài định hình linh hồn, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!
Liền sau dó.
Vẻ tham lam biến mất, thay vào đó là vẻ kích động mạnh: “Diệp Bắc Minh, tôi muốn lấy giọt máu này!”
“Tôi tình nguyện trao đổi với cậu bằng tất cả những gì cả đời tôi học được, chỉ cần cậu cho tôi máu rồng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng!”
Long Đế nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết mười bảy nơi di tích cổ, ở đó có bảo bối nghịch thiên”.
“Không có hứng!”
“A a a, tôi còn có thể nói với cậu hang giấu bảo bổi của tôi khi tôi còn sống, đổi lấy máu rồng này!”
“Không có hứng!”
“Sao cậu có thể không có hứng chứ? Tôi nói với cậu, tất cả các đồ ở trong hang giấu bảo bối của tôi đều rất nghịch thiên!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Thực sự không có hứng!”
Từ biểu hiện của Long Đế có thể thấy.
Ông ta tình nguyện dùng nhiều thứ tốt như vậy để trao đổi.
Giọt máu này, chắc chắn không phải vật bình thường!
“A a a!”
Long Đế gào rú lên, vô cùng khó chịu, đúng là kích động muốn chết: “Diệp Bắc Minh, sao cậu có thể như vậy?”
“Cậu không thể như vậy!”
“Hú hú hú! Máu rồng, tôi có được giọt máu rồng này, thì có thể tạo lại thân thể rồi!”
“Tôi có thể sống lại! Tôi có thể bớt đi đường vòng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm!”
“Tôi được gọi là Long Đế, cực kỳ cần đến giọt máu rồng như vậy!”
Đôi mắt của Long Đế đỏ bừng.
Thậm chí ông ta còn muốn ra tay cướp nó.
Nhưng.
Ông ta kiềm chế!
Bây giờ ra tay cướp thì sẽ chết chắc!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm đến ông ta.
Trực tiếp ngồi khoanh chân, nuốt giọt máu rồng.
Hú!
Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy trong đan điền bùng phát ra năng lượng khủng bố, suýt nữa làm nổ tung cơ thể của anh!
Vù!
Bất Diệt Kim Thân Quyết tự động vận hành.
Chặn lại sức mạnh của máu rồng.
Hấp thụ!
Long Đế đau khổ kêu thảm: “A, cậu đã nuốt máu rồng, cậu nuốt máu rồng thật rồi!”
“Đừng, Diệp Bắc Minh, tôi hận cậu!”
…
Lưu Ly Tông.
Sâu trong Thần Nữ Phong.
Chu Nhược Giai ngồi dưới đất, ôm đầu, điên cuồng kêu lớn: “Quên cái gì thì quên, cũng không được quên anh Bắc Minh…”
“Không được quên anh Bắc Minh…”
“Nhất định không được quên anh ấy!”
“Không, mình không được quên anh ấy!”
“A!”
Chu Nhược Giai cắn nát bờ môi.
Đôi mắt nhỏ máu!
Cơ thể không ngừng run lên.
Điên cuồng giật tóc của mình!
Sợi tóc rơi xuống từng nắm.
Máu tươi đầm đìa!
Một bà lão sắc mặt lạnh như băng và Mộc Tuyết Tình đứng ở phía xa.
Mộc Tuyết Tình lo lắng: “Sư phụ, sư phụ tha cho Nhược Giai đi!”
“Tu luyện Vong tình quyết rất đau khổ”.
Bà lão tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Đối với phụ nữ chúng ta, đàn ông là nguồn gốc của mọi tội ác!”
“Tông chủ đầu tiên của Lưu Ly Tông bị đàn ông ruồng bỏ, cuối cùng đã giết người đàn ông đó”.
“Mới có Lưu Ly Tông chí cao vô thượng như hôm nay!”
“Sư phụ cho Nhược Giai uống nước vong tình, vì muốn tốt cho nó”.
“Diệp Bắc Minh đó có thể là người tốt gì chứ?”
“Còn sát thần? Còn thành tên Diệp Bắc Phong? Ha ha ha, con thực sự cho rằng cậu ta có thể sống mấy ngày?”
Bà lão tỏ vẻ mặt khinh thường: “Qua mấy ngày nữa, thông tin Diệp Bắc Minh đã chết được truyền đi, sẽ là đòn đả kích lớn với Nhược Giai”.
“Chi bằng bây giờ, cho nó uống nước vong tinh của Lưu Ly Tông!”
“Đau khổ lâu dài chi bằng đau khổ tạm thời!”
Nghe thấy lời này, Mộc Tuyết Tình run lên: ‘Đúng thế, Diệp Bắc Minh còn có thể sống được mấy ngày?’
Chương 482: Tầng thứ mười
Trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Toàn thân Diệp Bắc Minh được bao trùm bởi huyết khí bùng phát ra từ máu rồng.
Lúc này có một con huyết long đang lượn xoay tròn trên không trung đỉnh đầu anh.
Đột nhiên.
Anh mở đôi mắt, huyết long lập tức chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn.
Ràng buộc được phá vỡ!
Anh kinh ngạc vui mừng: “Quả nhiên máu rồng lợi hại!”
“Không chỉ khiến tôi tiến vào võ tôn trung kỳ!”
“Bất Diệt Kim Thân Quyết cũng tiến vào tầng thứ ba!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, giọt máu rồng này không được bảo quản tốt, đã mất đi một phần lớn năng lượng”.
“Nếu không, sẽ khiến thực lực của cậu tăng lên nhiều hơn”.
“Dùng hình nộm thử đi, Bất Diệt Kim Thân Quyết tiến vào tầng thứ ba, sẽ có hiệu quả không ngờ tới”.
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng: “Ồ?”
Anh không hề do dự, trực tiếp gọi hình nộm!
“Hình nộm, giết tao đi!”
Ầm!
Hình nộm thi triển lôi ảnh trùng trùng, trực tiếp xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh.
Tung ra một quyền đánh lên người Diệp Bắc Minh.
“Tốc độ nhanh quá!”
Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị sẵn sàng bị hình nộm tung một quyền đánh thành sương máu, cũng từ bỏ kháng cự!
Liền sau đó.
Phập!
Lồng ngực đau dữ dội.
Diệp Bắc Minh bay ra xa, vậy mà anh không hóa thành sương máu!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Thế này là sao?”
Soạt!
Hình nộm xông lên, lại tung là một quyền.
Lần này, Diệp Bắc Minh phản ứng lại, cũng tấn công ra một quyền!
Hai bên cùng lùi lại: “Hình nộm dừng tay!”
Hình nộm dừng lại.
Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, rốt cuộc là thế nào?”
“Sức mạnh của hình nộm giảm sút rồi ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, cái gì mà sức mạnh của hình nộm giảm sút?”
“Đó là sau khi Bất Diệt Kim Thân Quyết của cậu tiến vào tầng thứ ba, tốc độ cơ thể trở nên cường mạnh hơn rất nhiều”.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Sức mạnh của Bất Diệt Kim Thân Quyết khủng bố như vậy ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời, Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ ba đó!”
“Cho dù cậu đối diện với võ thần, cũng có thể chống lại đòn tấn công của họ!”
Trái tim Diệp Bắc Minh đập mạnh điên cuồng.
Không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, cũng khong cần Long Đế giúp đỡ, anh có thể trực tiếp đối chiến với võ thần.
“Cậu nhóc, tầng thứ mười mở ra rồi, muốn vào xem sao không?”
“Nhắc cậu một câu, tuyệt đối là phần thưởng rất tuyệt, không yếu hơn kiếm Đoạn Long!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, quả quyết lên tiếng: “Mở tầng thứ mười!”
Sau khi tiến vào tầng thứ mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cả tầng thứ mười trống không.
Đừng nói là phần thưởng, ngay cả một cái lông cũng không nhìn thấy.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao?”
“Phần thưởng của tầng thứ mười đâu?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã có được phần thưởng của tầng thứ mười rồi”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”
“Ở đây chẳng có gì hết, tôi có được phần thưởng của tầng thứ mười lúc nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, cậu nhóc, không gian tầng thứ mười, chính là phần thưởng”.
“Ồ? Nói thế là sao?”
“Không gian ở đây rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra có gì không đúng sao? Cảm nhận kỹ hơn đi!”
“Không đúng?’
Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh.
Sau đó nhắm mắt.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh bỗng mở đôi mắt: “Thời gian? Dòng chảy thời gian ở đây nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.
“Cậu nhóc, quả nhiên cậu rất thông minh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một câu: “Đúng thế, thời gian ở nơi này nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.
“Với tu vi hiện tại của cậu, phải gấp khoảng ba lần”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có tác dụng gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: “Cậu nhóc, vừa khen cậu thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi?”
“Tuy thời gian ở đây nhanh hơn gấp ba lần, nhưng đối với thế giới bên ngoài, vẫn là thời gian ban đầu”.
“Cậu tu võ trong tầng thứ mười ba ngày, bên ngoài chỉ mất có một ngày, cậu nói xem có tác dụng gì?”
Diệp Bắc Minh hơi khinh thường: “Với thiên phú của tôi, thời gian vốn không quan trọng với tôi!”
“Cậu…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc, sau đó mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc cậu đúng là có tư cách nói ra câu này”.
“Nhưng, cùng với cảnh giới tăng lên, cậu sẽ biết thời gian quan trọng thế nào với võ giả”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời khỏi tầng thứ mười.
Đột nhiên.
Anh nảy ra một ý nghĩ.
Gọi hình nộm ra.
Anh giơ tay, ném kiếm Đoạn Loạn qua!
“Hình nộm, cầm lấy kiếm!”
“Giết tao đi!”
Hình nộm hành động.
Phụt!
Chém kiếm Đoạn Long xuống.
Diệp Bắc Minh lập tức hóa thành sương máu!
Sống lại.
“Tiếp tục!”
…
Sau mấy chục lần chiến đấu.
Diệp Bắc Minh dừng lại, thở dài một tiếng: “Ầy, hình nộm có kiếm Đoạn Long trong tay”.
“Mấy chục lần đều bị nó giết chỉ bằng một đường kiếm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: “Đồ ngốc này, cho dù cậu luyện được Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ ba, cũng không thể chống lại lực tấn công của kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh vừa giơ tay, một miếng kim loại xuất hiện trong tay anh: “Đáng tiếc, nếu có được dị hỏa, thì có thể khôi phục kiếm Đoạn Long”.
“Kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ mạnh hơn, khủng bố hơn”.
Liền sau đó.
Tàn hồn Long Đế thở gấp, xông ra từ tượng đài định hình linh hồn: “Cậu nhóc, cậu lấy miếng kim loại này ở đâu?”
“Vậy mà cậu lại có được vật này thật?”
“Chẳng lẽ thực sự là ông trời định sẵn sao?”
Diệp Bắc Minh do dự nhìn Long Đế: “Long Đế, ông nói thế là có ý gì?”
Long Đế nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Giống như nhìn một mỹ nữ tuyệt sắc!
Con ngươi cũng sắp lồi ra.
Ông ta dậm chân đấm ngực.
Lồng ngực phập phồng dữ dội!
Trán nổi gân xanh, vô cùng kích động!
Phải qua tận năm phút, Long Đế mới nói: “Diệp Bắc Minh, cậu thật may mắn”.
Chương 483: Tìm dị hỏa
“Hỗn Độn Hắc Kim này có thể chữa trị kiếm Đoạn Long, vậy mà cậu lại chiếm được nó, thế thì kiếm Đoạn Long ắt có thể sửa chữa!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu đáp: “Tôi biết chuyện này lâu rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nói tôi biết rồi”.
“Nhưng mà nếu không có dị hỏa trong truyền thuyết thì không thể luyện hóa Hỗn Độn Hắc Kim”.
Long Đế nở một nụ cười thần bí nói: “Nếu tôi nói cho cậu rằng tôi biết dị hỏa ở đâu thì sao?”
“Ông nói cái gì?”
Lúc này đến lượt Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Cậu nhìn Long Đế chằm chằm hỏi: “Dị hỏa ở đâu?”
“Ngay trên đại lục này!”
“Ông nói thật hả?”
“Tất nhiên rồi!”
Long Đế gật đầu khẳng định: “Sau khi tôi bị thương, tàn hồn bay tới đại lục này, tôi có thấy một ngọn lửa ở nơi ất ơ nào đó!”
“Người có thực lực bình thường vốn chả phát hiện được nó đâu”.
“Nhưng tôi chắc rằng có dị hỏa ngay trên đại lục này”.
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Ở đâu đó?”
Long Đế lắc đầu đáp: “Tôi chỉ nhớ rõ vị trí, không biết tên chốn đó”.
Diệp Bắc Minh không chút do dự đi tìm bản đồ của Côn Lôn Hư.
Long Đế nhìn thoáng qua rồi chỉ tay vào một chỗ nói: “Chính là nơi này!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chăm chú nhìn, hô hấp dần trở nên dồn dập: “Kiếm Đoạn Long có thể sửa chữa rồi sao?”
“Nếu kiếm Đoạn Long khôi phục thì sẽ sức sát thương đáng sợ đến nhường nào đây?”
Nơi đóng đô cũ của Phần Thiên Tông.
Một đám người đi dọc theo đường núi tới: “Phần Thiên Tông, rốt cuộc chúng ta đã trở lại rồi!”
“Hu hu hu, mấy chục năm trời Phần Thiên Tông chúng ta mới trở lại!”
“Tông chủ, sau lần trở lại này, chúng ta phải phát triển Phần Thiên Tông rạng danh mới được!”
Thành viên của Phần Thiên Tông phấn khích nói.
Gương mặt già nua của Y Thượng Khôn đỏ bừng nói: “Làm được, chắc chắn sẽ làm được”.
“Lão tổ của Phần Thiên Tông dùng cả sinh mệnh để tiên đoán rằng sẽ có một người đạp lên huyết long tới dẫn dắt Phần Thiên Tông tới đỉnh cao!”
“Tôi đã xác định người ấy chính là ngài Diệp!”
Y Nam Tương vẫn có chút khó tin hỏi: “Bố à, bố cảm thấy lời tiên đoán kia là thật à?”
Mọi người đã đi suốt nhiều ngày.
Bố luôn một mực nói với bọn họ chuyện đó.
Nhưng liệu có thể tin mấy phần đây?
Lời tiên đoán ấy rất hư vô mờ ảo.
Mọi người trong Phần Thiên Tông nhíu mày nói: “Nhưng mà tông chủ này, cho dù ngài Diệp có thể dẫn dắt Phần Thiên Tông phát triển thì chúng ta cũng không tìm thấy người ta!”
“Đúng đó tông chủ, liệu ngài Diệp có để ý Phần Thiên Tông chúng ta không?”
Mặt Y Thượng Khôn tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, Phần Thiên Tông chúng ta cũng có bề dày lịch sử sâu xa đủ để giữ chân ngài Diệp đấy”.
“Đi thôi, về tông môn trước!”
“Đi!”
“Vâng”.
Người của Phần Thiên Tông vội vã đi lên đỉnh núi.
Khi bọn họ tới Phần Thiên Tông thì bất ngờ phát hiện nơi đây đã bị người ta chiếm đóng.
Ở cửa sơn môn là một đám võ giả.
Bọn họ nhìn người của Phần Thiên Tông rồi lạnh giọng quát: “Kẻ nào dám xông vào kho vũ khí của cung Hạo Miểu chúng ta?”
Sau khi Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, cung Hạo Miểu đã chiếm đóng chỗ này.
Đặc biệt chế tạo thành nơi rèn vũ khí cho võ giả của cung Hạo Miểu.
“Kho vũ khí hả?”
Người của Phần Thiên Tông ngẩn ngơ.
Một ông lão tính tình nóng nảy giận dữ nói: “Đây là sơn môn của Phần Thiên Tông bọn tôi, từ khi nào trở thành kho vũ khí của cung Hạo Miểu các người thế?”
“Có còn vương pháp không? Có còn đạo lý nào không?”
“Phần Thiên Tông hả?”
Đám võ giả trông coi sơn môn sửng sốt.
Một người đàn ông trung niên chợt mỉm cười nói: “Ha ha, Phần Thiên Tông đã bị tiêu diệt từ vài chục năm trước rồi, các ngươi từ đâu nhảy ra thế?”
“Tiếc là thuật rèn kiếm của Phần Thiên Tông đã thất lạc!”
“Có rất nhiều thế lực đã tìm kiếm suốt mấy chục năm trời mà vẫn không tìm thấy truyền nhân của Phần Thiên Tông. Các người là người của Phần Thiên Tông à?”
Những vỏ giả ấy đều lắc đầu rồi nhìn về phía người của Phần Thiên Tông.
Y Thượng Khôn thầm thấy không hay.
Ông lão kia sững người, rồi mỉm cười ngượng nghịu: “Khụ khụ, tôi hay nói giỡn lắm”.
Y Thượng Không cười bảo: “Các vị à, chúng tôi nhận nhầm rồi”.
“Đi mau!”
Ông ta nhanh chóng đốc thúc mọi người rời đi trước.
Người của Phần Thiên Tông vừa mới di chuyển.
Một tràng cười rét lạnh truyền tới: “Nếu đã tới đây rồi thì cần gì đi vội thế?”
Cơ thể bọn Y Thượng Khôn cứng ngắc, quay đầu nhìn lại.
Bọn họ thấy một người trẻ tuổi bước tới.
“Sư huynh Lâm Huyền!”
Mọi người cùng thốt lên.
Lâm Huyền, đệ tử của cung Hạo Miểu!
Thực lực anh ta ở Võ Thánh hậu kỳ, đứng thứ chín mươi trên bảng Thiên Kiêu Côn Lôn Hư!
Côn Lôn Hư có vô số tông môn, thanh niên trẻ tuổi lại càng nhiều hơn.
Mà giữa đám thanh niên lớp trẻ ấy, anh ta đã trổ hết tài năng để dành vị trí chín mươi.
Thực lực âu sẽ rất đáng sợ!
“Ời”.
Lâm Huyền khoanh tay bước tới.
Ngay khi anh ta nhìn thấy Y Nam Tương thì cặp mắt sáng ngời.
Trang phục cô ta khoác lên mình phác họa đầy đủ dáng người quyến rũ ấy.
Từ vóc dáng, khí chất đến dung mạo không có chỗ nào để chê!
Đôi chân dài miên man ấy nếu ôm chặt mình thì sướng chết mất!
Y Thượng Khôn khiêm tốn bảo: “Thưa cậu đây, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không phải là người của Phần Thiên Tông”.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
Ông ta nói xong rồi quay người đi.
Chát...!
Lâm Huyền đưa tay lên cho ông ta một cú tát.
Ngay lập tức, Y Thượng Khôn bay ra ngoài, gương mặt già nua sưng phù.
Ông ta quỳ rạp xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!
“Bố ơi!”
Y Nam Tương hét lên, định bụng bước tới.
Vút!
Thân pháp của Lâm Huyền như ma như quỷ, mấy chốc đã chặn bước chân của Y Nam Tương, tóm lấy cổ tay của cô ta nói: “Cô gái à, ông ta là bố em à?”
“Thật xin lỗi, khi nãy đã làm bố em bị thương”.
“Hay là thế này đi, chỉ cần em đồng ý làm hầu gái bên cạnh tôi thì tôi sẽ cho người thả ông ta ra ngay”.
Anh ta quét mắt nhìn khắp cơ thể mềm mại của Y Nam Tương.
Rồi ánh mắt đó dừng lại ở một chỗ nhạy cảm!
Y Nam Tương phun nước miếng lên mặt anh ta nói: “Đồ trơ tráo!”
Nước miếng của cô ta phun lên cái trán rồi chảy xuống, gương mặt của Lâm Huyền tối sầm: “Con khốn, mày chán sống rồi à?”
“Ông đây nhìn trúng mày là vinh hạnh của mày đấy, con mẹ mày, cho chút mặt mũi mà đéo cần hả?”
“Nếu đã vậy thì để tao cho mọi người thấy tao lột hết đồ của mày thế nào!”
Anh ta đưa tay lên.
Tay hướng về phía ngực của Y Nam Tương.
Xoẹt xoẹt!
Quần áo của cô bị xé một mảng lớn.
Nước da trắng ngần lộ ra.
“Á...”
Y Nam Tương sợ tái mặt, vội vàng đưa tay lên che ngực.
Y Thượng Khôn đứng phắt dậy, đánh về phía Lâm Huyền, hét lớn: “Thả con gái tôi ra, tôi liều cái mạng già này với cậu!”
Lâm Huyền tung cước.
Rầm!
Y Thượng Không bay ngược ra ngoài, ngực thũng xuống, phun ra một ngụm máu đen!
“Bố ơi!”
Chương 484: Dị hỏa xuất hiện
Y Nam Tương kêu to, giãy dụa kịch liệt.
“Ha ha ha!”
Người của cung Hảo Miểu cười cuồng loạn, thậm chí còn có người cổ vũ nhiệt tình nữa.
Dáng vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi của Y Nam Tương càng khiến Lâm Huyền sôi trào: “Con đĩ này, để xem hôm nay ông chơi chết mày thế nào!”
Anh ta đưa tay tóm lấy quần của Y Nam Tương.
Y Nan Tương cầu xin: “Đừng mà!”
Ngay sau đó.
Một bóng người xông lên.
Người nọ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Nam Tương.
Rồi đưa kiếm lên chém xuống!
Phụt!
Cánh tay vừa chạm vào quần của Y Nam Tương của Lâm Huyền bị chặt đứng ngay lập tức.
Xoạt xoạt xoạt!
Cơn đau buộc Lâm Huyền buông Y Nam Tương ra, nhanh chóng lùi về sau.
“Á!”
Lâm Huyền kêu la thảm thiết.
Anh ta đau đớn ngồi phịch xuống đấy, rồi phẫn nộ hét lên: “Tay của tao, tay của tao, á!”
Đôi mắt già cỗi của Y Thượng Khôn mở to: “Người... Người đến đây rồi ư?”
Y Nam Tương khiếp sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.
Người ấy đúng là Diệp Bắc Minh.
“Là anh... ư?”
Y Nam Tương ngơ ngác, khuôn miệng nhỏ nhắn cong nhẹ.
Bởi vì chân của cô ta dài hơn người phụ nữ bình thường một chút.
Cho nên, khi Diệp Bắc Minh ôm eo cô ta thì đó cũng không phải eo.
Mà đó là bộ phận dưới eo.
Y Nam Tương phản ứng lại, cả người như bị điện giật.
Sau đó mặt cô ta đỏ bừng.
Cơ thể mềm mại ấy xụi lơ trong người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh buông cô ta ra hỏi: “Có sao không?”
Y Nam Tương lắc đầu đáp: “Không sao hết”.
Bọn Y Thượng Khôn thấy rõ mặt của Diệp Bắc Minh rồi thì kích động không thôi: “Ngài Diệp, sao người đến đây thế?”
“Đúng là người thật ư?”
“Ha ha ha! Trời không diệt Phần Thiên Tông chúng ta mà, chắc chắn ngài Diệp là thần tiên trời cao phái xuống cứu vớt Phần Thiên Tông chúng ta!”
“Lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông thành sự thật rồi!”
Người của Phần Thiên Tông rất phấn khích.
“Chó chết! Đệch mợ mày!”
“Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao hả? Giờ có là ông trời tới cũng không cứu được mày đâu!”
Đôi mắt Lâm Huyền đỏ bừng, chi chít tơ máu.
Anh ta luôn miệng mắng mỏ.
Diệp Bắc Minh buông Y Nam Tương ra, rồi cởi áo khoác mình mình đưa cho cô ta, bảo: “Mặc vào đi”.
Cảm giác tê tái ngượng ngùng ấy biến mất.
Y Nam Tương cảm thấy có chút mất mát, nhưng vẫn nhận lấy chiếc áo khoác, gật đầu đáp: “Vâng”.
Bỗng nhiên.
Một bóng đen lao nhanh tới, kiếm khí nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!
Giọng nói hung tợn của Lâm Huyền truyền tới: “Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao, tao tiễn mày về tây thiên đây!”
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tung ra một quyền!
Kiếm khí do Lâm Huyền chém ra tan biến trong chốc lát, một luồng sức mạnh hừng hực như muốn nghiền nát tất cả ập tới.
Đồng tử Lâm Huyền co rút lại: “Mày... sao lại như thế chứ!”
Phụt...!
Đến cả cơ hội hối hận Lâm Huyền cũng chẳng có, nháy mắt đã hóa thành một bãi máu.
“Lâm sư huynh!”
“Vãi chưởng!”
Người của cung Hạo Miểu bị dọa sững người.
Đó là sư huynh Lâm Huyền đấy!
Thế mà anh ta lại bị một quyền đấm chết ư?
“Tên ranh con kia, mày dám...”
Người của cung Hạo Miểu khiếp hãi, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chả thèm đôi co với người của cung Hạo Miểu.
Anh ra tay một cách quyết đoán.
Thân pháp khủng khiếp quét ngang tựa như một con mãnh thú khát máu.
Chưa tới mười giây, tất cả mười võ giả của cung Hạo Miểu đang đứng chặn trước cửa Phần Thiên Tông đã bị dọn sạch.
Người của Phần Thiên Tông hít một hơi thật sâu.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Y Thượng Khôn rồi nhanh chóng bước tới trước mặt ông ta.
Anh châm cứu, rồi cho ông ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể kéo dài mạng sống cho ông!”
Đó là đan dược thiên phẩm đấy!
Ui mẹ ơi!
Cho không đan dược thiên phẩm luôn à?
Y Thượng Khôn kìm nén tâm trạng đây khiếp sợ của mình xuống, nuốt đan dược, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giọng nói Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Nói đi, lời tiên đoán vừa rồi các người nói là có ý gì đó?”
Y Thượng Không không dám giấu diếm nữa lời bèn nói hết từ a đến z chuyện về lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.
Sao lại là mấy lời tiên đoán này nữa vậy?
Đầu tiên là nhà họ Diệp, giờ lại đến Phần Thiên Tông.
Lẽ nào mình phải thống nhất Côn Lôn Hư thật à?
Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi một chuyện, Phần Thiên Tông các người có dị hỏa phải không?”
Xoạt!
Ngay sau đó, tất cả mọi người của Phần Thiên Tông khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Bọn họ liên tục lùi ra sau.
Mặt đầy hoảng sợ.
Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi tiếp: “Làm sao vậy?”
Y Thượng Khôn rụt rè hỏi: “Ngài Diệp, sao ngài biết về dị hỏa ở Phần Thiên Tông thế?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Ông chỉ cần trả lời có hay không mà thôi”.
Y Thượng Khôn trầm ngâm một lát rồi cắn răng gật đầu: “Có!”
Dị hỏa là bí mật không được phép truyền ra ngoài của Phần Thiên Tông.
Ngoại trừ những người quản lý trên cao thì người khác không thể nào biết được.
Diệp Bắc Minh không nén nổi niềm vui sướng hỏi: “Ở đâu thế?”
Y Thương Khôn nhướng mày đáp: “Ngài Diệp à, mặc dù Phần Thiên Tông có dị hỏa, nhưng sức mạnh của nó quá đỗi khủng khiếp”.
“Tổ tiên của Phần Thiên Tông bọn tôi vì để chinh phục được dị hỏa mà đã có rất nhiều người hy sinh, vậy mà chẳng ai thành công”.
“Người...”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, đi vào Phần Thiên Tông: “Tôi phải có được dị hỏa, Phần Thiên Tông sẽ dưới trương tôi!”
Đám người Y Thượng Không sững sờ.
Bọn họ khiếp sợ nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.
Miệng ghê gớm thật!
Giọng điệu thật kiêu ngạo!
Má ơi!
Bọn họ thích phong cách đó quá đi mất!
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh vừa mới bước vào sơn môn của Phần Thiên Tông.
Trong chốc lát, cả ngọn núi to lớn chấn động như xảy ra động đất vậy.
“Sao lại thế này?”
“Có động đất à?”
Người của Phần Thiên Tông vô cùng sợ hãi thốt lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Động đất tới!”
Rất nhiều người của cung Hạo Miểu lao ra từ trong Phần thiên Tông, bọn họ nhìn vào bãi máu loãng trên mặt đất rồi nhìn vào đám Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hoảng sợ!
“Tên nhãi kia, mày là người phương nào tới?”
Đệ tử của cung Hạo Miểu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên.
Dãy núi cao nhất Phần Thiên Tông bỗng nổ tung, một khe hở to tướng xuất hiện.
Đất rung núi chuyển, khói bụi bay mịt mù.
Một ngọn lửa rực cháy bay thẳng lên chín tầng mây.
Rồi nó hóa thành một con rồng lửa gào thét cuồng loạn trên không trung.
Chương 485: Quả nhiên là có bảo vật
Mặc dù nhiệt độ rất khủng bố, nhưng quả thật Diệp Bắc Minh không có dấu hiệu bị hòa tan.
Sau khi xâm nhập vào trong khoảng 5000 mét, xung quanh đã là thế giới nham thạch nóng chảy.
Một màu đỏ bừng!
Giống như địa ngục!
Trong nham thạch nóng chảy chuyển động có một đóa hoa sen màu lửa đỏ nở rộ, vô cùng chói mắt.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao ở đây còn có thực vật?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là Phần Thiên Chi Diễm, dị hỏa sẽ biến ảo thành đủ loại bộ dáng để đánh lừa ánh mắt của người ta”.
“Phần Thiên Chi Diễm đã bị cậu đánh bị thương, nó muốn ẩn nấp”.
“Bắt lấy nó!”
Diệp Bắc Minh vui vẻ: “Được!”
Anh nhanh chóng tiến lên.
Trong đóa hoa sen kia bộc phát ra một con rắn lửa, há to cái miệng lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long ra.
“Ầm!”
Một tiếng nổ.
Rắn lửa nổ tung.
Hoa sen lập tức hòa vào sâu trong nham thạch nóng chảy, biến đi mất hút!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Phần Thiên Chi Diễm chạy rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Yên tâm, nó không thể rời khỏi nham thạch nóng chảy, đi vào tìm!”
“Đi vào?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Bất Diệt Kim Thân Quyết, anh không hề do dự, liền nhảy vào trong nham thạch.
...
Bên ngoài.
Một đám người tu võ vọt vào trong Phần Thiên Tông.
Cầm đầu là một lão già, sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi lớn bị vỡ ra: “Loại khí thế này, nhất định có bảo bối xuất hiện!”
Tên còn lại mở miệng: “Nơi này là địa bàn cũ của Phần Thiên Tông, tương truyền hơn mười năm phía trước, Phần Thiên Tông đã đúc ra một thần khí!”
Mí mắt lão già nhảy dựng, ánh mắt nghiêm túc: “Hay là thần khí xuất thế?”
“Mau, truyền tin về tông môn!”
Mấy người rời đi.
Tin tức rất nhanh đã được truyền ra.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn đã có rất nhiều người ra vào Phần Thiên Tông.
Quả thực là còn náo nhiệt hơn cả năm mới!
Gần như tất cả các thế lực hạng hai như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạm Âm Cốc, cung Hạo Miểu, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông, học viện Thiên Thần đều tới.
Còn có mấy trăm thế lực, gia tộc hạng ba nhỏ lẻ khác.
Hơn trăm ngàn người tập trung ở bên ngoài Phần Thiên Tông!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc trong đám người.
Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều đến đây.
Còn có Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng đều dẫn theo thế lực đuổi tới!
“Quả nhiên là có bảo vật!”
Mấy bóng người lao vào trong khe núi với tốc độ rất nhanh, cứ như không muốn sống vậy.
A!”
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.
Trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn!
Có mấy người là người tu võ cảnh giới Võ Đế.
Ỷ vào thực lực khủng bố, muốn trực tiếp tiến vào trong khe núi cướp bảo vật!
Không ngờ lại lập tức bị chết cháy!
“A!”
Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.
Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giây tiếp theo.
Đám người Phần Thiên Tông bị bắt lại đây.
Ánh mắt một lão già lạnh như băng: “Y tông chủ, nói đi, rốt cuộc là có bảo bối gì xuất thế?”
“Y Thượng Khôn, là ông ta sao?”
“Tông chủ của Phần Thiên Tông?”
“Không phải hơn mười năm trước ông ta đã chết rồi sao?”
Đám người kinh ngạc.
Ai nấy cũng đều nhìn qua!
Năm đó, Phần Thiên Tông bị giết bởi vì một thần khí.
Bây giờ Y Thượng Khôn đột nhiên trở lại Phần Thiên Tông, hơn nữa còn xảy ra hiện tượng kỳ dị này, chắc chắn là có vấn đề.
“Hay là thần khí kia lại xuất hiện?”
Nghĩ đến đây.
Tất cả mọi người đều tham lam nhìn về phía cái khe kinh khủng trên ngọn núi!
Y Thượng Khôn vô cùng áp lực, khuôn mặt già nua trắng bệch: “Vị tiền bối này, nào có bảo bối gì, đây chỉ là một vụ động đất bình thường thôi!”
“Ngọn núi bị đánh nứt ra, chỉ thế thôi”.
Đương nhiên không thể nói chuyện về Phần Thiên Chi Diễm cho những người khác được.
Đây là hy vọng cuối cùng của Phần Thiên Tông!
Lão già trực tiếp nâng tay lên, một sát ý vô hình đánh úp lại: “Vương Bá Thông tôi hỏi ông, ông dám không trả lời?”
Một cái tát dừng lại trên đầu một người đàn ông của Phần Thiên Tông bên cạnh Y Thượng Khôn.
“Răng rắc!” một tiếng giòn vang.
Đầu người đàn ông kia của Phần Thiên Tông nổ tung, cả người ngã thẳng xuống đất!
Đôi mắt Y Thượng Khôn đỏ bừng, rống một tiếng: “Lão cổ! Không!”
“Cổ trưởng lão!”
Ánh mắt đám người Phần Thiên Tông tràn ngập tơ máu.
Những người tu võ khác đều lạnh lùng nhìn!
Côn Lôn Hư cá lớn nuốt cá bé, vốn là như thế!
Vương Bá Thông cười lạnh một tiếng: “Bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Y Thượng Khôn tức giận đến mức cả người run rẩy, nhìn chằm chằm mọi người, rít gào: “Mấy người... Mấy người... Mấy người đúng là súc sinh!”
“Sáu mươi năm trước, mấy người đã tiêu diệt Phần Thiên Tông một lần!”
“Bây giờ còn muốn làm lần nữa sao?”
Mọi người đều trầm mặc!
Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng: “Y tông chủ, đáp án sai rồi!”
“Đây là đáp án tôi muốn sao?”
Ông ta nâng tay lên!
Tung một chưởng ra!
Phập!
Lại có hai người của Phần Thiên Tông bị đánh nổ đầu.
Thi thể ngã xuống!
“Không!”
Y Thượng Khôn sắp điên rồi, ông ta tức giận gào thét: “Giết tôi, ông có giỏi thì giết tôi đi!”
“Giết người của Phần Thiên Tông thì có bản lĩnh gì?”
“Đến đi, giết tôi! Ông giết tôi đi!”
Ông ta điên cuồng lao tới chỗ Vương Bá Thông!
Sắc mặt Vương Bá Thông vô cùng lạnh lẽo, đá ra một cái: “Cái gì thế? Nghĩ lão phu không dám giết ông sao?”
Ầm!
Y Thượng Khôn bay ngược ra ngoài, xương ngực nứt ra, máu tươi đầm đìa.
Trong nháy mắt chỉ còn lại có một hơi!
“Bố!”
Y Nam Tương tiến lên, lấy ra một viên đan dược: “Đây là đan dược mà anh Diệp đưa cho, mau ăn đi!”
Vèo!
Ngay lập tức, vô số ánh mắt nhìn qua.
Đôi mắt Vương Bá Thông sáng ngời: “Bốn đan văn, đây là đan dược cấp Thiên!”
“Ha ha ha, không ngờ được Phần Thiên Tông còn có đan dược cấp Thiên!”
“Xem ra Phần Thiên Tông mấy người còn có không ít thứ tốt!”
“Đưa đây cho lão phu đi!”
Vương Bá Thông nâng tay muốn lấy!
Đan dược trực tiếp bay ra, dừng ở trong tay ong ta: “Quả nhiên là đan dược cấp Thiên!”
Vương Bá Thông lạnh lùng nói: “Giao ra phương thuốc, lại quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ tha cho mấy người không phải chết!”
Y Nam Tương cắn răng: “Ông nằm mơ!”
“Cho dù Phần Thiên Tông chúng tôi có phải chết, cũng không thể cầu xin tha thứ!”
“Ha hả, cô nhóc cũng kiên cường đấy”.
Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiền ngẫm: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ ban cho cho cô được chết!”
Bàn tay khô gầy nhấc lên, chộp tới đầu Y Nam Tương!
Đột nhiên.
Một giọng nói thản nhiên truyền đến: “Giết bạn cũ của tôi ở trước mặt tôi, lão già kia, lá gan của ông cũng to phết nhỉ?”