Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 509: Kẻ may mắn

Thanh niên này chắc chắn ra từ trong tổ địa.

Quả nhiên.

Hồ tông chủ gộp ba bước thành hai bước, nhanh chóng đi đến trước mặt người thanh niên.

Khom người chín mươi độ!

“Bạch công tử, không phải ngày mai cậu mới đến ư?”

“Sao hôm nay đã đến rồi!”

Bạch công tử?

Quả nhiên!

Đồng tử của tất cả mọi người co mạnh lại, kiêng sợ nhìn người thanh niên này.

Bạch Kiều Sở cười thản nhiên: “Tôi muốn đến lúc nào, còn cần ông đồng ý ư?”

“Không dám!”

Hồ tông chủ kinh sợ, trán lấm tấm mồ hôi: “Bạch công tử, mời cậu ngồi”.

Bạch Kiều Sở trực tiếp ngồi vào vị trí của tông chủ, cả những người có cương vị cao của cung Hạo Miểu cũng không dám thở mạnh!

Bọn họ không chọc vào được gia tộc trong tổ địa Côn Luân Hư!

Đã từng có thế lực hạng hai không có mắt, ngỗ ngược với gia tộc trong Côn Luân Hư.

Trong một đêm, tông môn hóa thành tu la địa ngục!

Mười mấy vạn người trong tông môn, không thoát một ai!

Bạch Kiều Sở ngồi vắt chéo hai chân: “Vừa nãy các ông thảo luận việc gì, sao bản công tử nghe thấy mấy chữ gì như sát thần?”

“Nghe có vẻ hình như các ông rất kiêng sợ sát thần này?”

Trong lòng Hồ tông chủ khẽ động.

Ông ta mau chóng giải thích chuyện của sát thần Diệp Bắc Phong một lượt.

Bạch Kiều Sở không quan tâm cười lạnh lùng một tiếng: “Ồ vậy sao?”

“Bên ngoài có người như vậy từ lúc nào?”

“Đã giết mấy võ thần, còn dám tự xưng sát thần?”

“Thú vị, thật thú vị!”

Hồ tông chủ cau mày: “Bạch công tử, Diệp Bắc Phong này, thực lực rất khủng bố…”

“Khủng bố? Ha ha ha!”

Bạch Kiều Sở không nhịn được cười: “Giết mấy võ thần thì rất khủng bố hả? Tầm nhìn của mấy người các ông quá ngắn rồi!”

“Võ đạo cấp thấp cuối cùng vẫn là võ đạo cấp thấp, đợi các ông hiểu thế nào là võ đạo cấp cao!”

“Thì sẽ biết võ thần vẫn chưa phải là bắt đầu trên con đường tu võ!”

Ánh mắt đám người Hồ tông chủ sáng lên.

Dường như tóm được điều gì!

Bạch Kiều Sở lắc đầu: “Bản công tử không có hứng thú với sát thần, với Diệp Bắc Phong!”

“Chưa gặp thì thôi đi!”

“Nếu gặp được, bản công tử sẽ tiện tay giết hắn giúp các ông”.

Giọng điệu của hắn rất tự nhiên.

Dường như trong mắt hắn, sát thần nhỏ bé như con kiến vậy!

Ánh mắt Hồ tông chủ lóe sáng, kích động nói: “Cảm tạ Bạch công tử!”

Bạch Kiều Sở ngạo mạn nói: “Lần này tôi rời khỏi tổ địa, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc”.

“Hơn một tháng trước, đế tinh tử vi rơi xuống, một đế tinh mới mọc lên, các ông đều biết chứ?”

Sắc mặt của đám người có cương vị cao cung Hạo Miểu nghiêm trọng: “Chúng tôi biết”.

Sắc mặt Bạch Kiều Sở nghiêm lại: “Nhà họ Bạch tôi có người bói một quẻ, người này là kẻ may mắn của Côn Luân Hư!”

“Tương lai, rất có khả năng trở thành chủ của Côn Luân Hư!”

Toàn hội trường chấn kinh!

“Chủ của Côn Luân Hư?”

Đám người có cương vị cao cung Hạo Miểu, kể cả Hồ tông chủ đều kích động run lên!

Từng người hít thở khó khăn, khuôn mặt già đỏ bừng!

Bạch Kiều Sở gật đầu: “Tạm thời tu vi của người này không cao, có lẽ vừa mới đi trên con đường tu võ!”

“Không tiếc mọi giá, tìm được kẻ này, lôi kéo hắn!”

“Nếu thực sự không thể lôi kéo… giết!”

“Ngoại trừ nhà họ Bạch tôi, tuyệt đối không cho phép có người trở thành chủ của Côn Luân Hư!”

Một luồng sát khí khủng bố bao trùm cả hội trường phòng họp.

Giống như một vị sát thần giáng xuống!

Đột nhiên.

Một giọng nói già nua vang lên: “Kẻ may mắn đó, chắc không phải là Diệp Bắc Phong chứ?”

Trong tích tắc.

Trong cả phòng họp, rơi vào trong tĩnh lặng!

Kẻ may mắn chính là Diệp Bắc Phong?

Đùa gì vậy?

Nếu đúng là như vậy, thì quả là trò đùa to lớn!

Tuyệt đối không thể nào!

Bạch Kiều Sở cười lạnh lùng lắc đầu: “Người này không thể nào là kẻ may mắn!”

“Xem ra các ông đúng là bị dọa sợ rồi, lúc về tôi sẽ dành thời gian giết sát thần này, tránh để các ông kinh sợ!”



Cung Tuyết Thần.

Khắp xung quanh đều là màu hồng.

Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt, thương thích trên người cô ta đã đỡ hơn, đang trong quá trình hồi phục.

Phập!

Đột nhiên, cửa phòng được đẩy mở.

Một cô gái xinh đẹp xông vào: “Chị, tin tức kinh thiên động địa đây!”

Cô gái này có chín phần giống với Tiêu Dung Phi.

Chính là em gái của Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi.

Hai chị em hoa khôi của cung Tuyết Thần!

Cô chị thanh cao lạnh lùng, cô em hoạt bát đáng yêu.

Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng, bất lực dí lên trán của em gái: “Em ấy à, đã lớn từng này rồi, sao còn hấp tấp thế hả?”

Tiêu Nhã Phi mở to đôi mắt: “Chị, nhưng tin tức này thực sự khiến người ta không thể bình tĩnh!”

“Thông tin gì?”

Tiêu Dung Phi không để tâm.

Tiện tay bưng một chén trà nhấp một ngụm.

Tiêu Nhã Phi vội vàng nói: “Chị, chẳng phải chị bị người của nhà họ Võ truy giết sao?”

“Giữa đường được tiểu sư đệ của chị Như Khanh cứu, chị còn nói với em, tiểu sư đệ đó chính là sát thần Diệp Bắc Phong, đến từ thế giới phàm tục phải không?”
Chương 510: Khôi phục kiếm Đoạn Long

Tiêu Dung Phi gật đầu: “Đúng thế, làm sao?”

Tiêu Nhã Phi hít sâu một hơi: “Phù!”

“Chị, chị đúng là không màng chuyện đời!”

“Nửa ngày trước, thương hội nhà họ Ngô ở Côn Luân Hư đã xảy ra một chuyện lớn”.

“Tổng cộng mười mấy võ thần muốn giết Diệp Bắc Phong…”

Đồng tử của Tiêu Dung Phi hơi co lại, nhưng không nó gì.

Giọng của Tiêu Nhã Phi tiếp tục vang lên: “Chị đoán xem thế nào? Mười mấy võ thần đều chết hết!”

“Ba mươi mấy võ đế, hơn một trăm võ thánh!”

“Và cả hơn một ngàn võ giả cảnh giới khác đều bị Diệp Bắc Phong giết hết!”

“Cái danh sát thần, uy chấn cả Côn Luân Hư!”

Cánh tay của Tiêu Dung Phi run lên.

Nước trà nóng rơi lên ngực!

Áo ngực mỏng manh trở nên trong suốt.

Từ góc nhìn của Tiêu Nhã Phi nhìn qua, đường nét của hai tòa núi hiện lên: “Oa! Chị, của chị cũng thật ra gì đấy!”

Tiêu Dung Phi tóm lấy cánh tay của Tiêu Nhã Phi: “Tiểu Nhã, em nói gì?”

“Anh ta… một mình anh ta giết mười mấy võ thần?”

“Làm… làm sao có thể!”

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả Côn Luân Hư như xảy ra động đất, chấn rung lên kịch liệt.

Rất nhiều tông môn và gia tộc chấn động.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đột nhiên xảy ra động đất?”

“Bắt nguồn từ đâu, mau tìm cho tôi!”



Phần Thiên Tông.

Đám người Phần Thiên Tông như Y Thượng Khôn, Y Nam Tương nhìn chằm chằm tòa núi lửa trong Phần Thiên Tông.

Một con chân long được ngưng tụ từ huyết quang khủng bố chiếm cứ tòa núi lửa đó.

Dữ tợn!

Gầm thét!

Uy nghiêm!

Trong đôi mắt của họ là vẻ chấn hãi vô tận!

Y Nam Tương há cái miệng nhỏ, nuốt nước miếng: “Bố, có… có chuyện gì vậy?”

Hiện tượng lạ đáng sợ như này, đám người Phần Thiên Tông chưa từng thấy qua!

Bọn họ chỉ biết, bảy ngày trước, sau khi tông chủ tiến vào ngọn núi lửa.

Thì không ra nữa!

Bảy ngày sau, trên không trung ngọn núi lửa xuất hiện hiện tượng lạ đáng sợ như này!

Bỗng nhiên.

Một ông lão của Phần Thiên Tông kích động hô lên: “Đây là dị tượng! Hiện tượng thần khí sắp xuất thế!”

“Tông chủ sắp rèn đúc ra một món thần khí!”



Lúc này.

Sâu dưới lòng đất núi lửa.

Phần Thiên Chi Diễm cháy lên dữ dội, bao trùm một thanh đoạn kiếm đầu rồng.

Ở một bên khác, Hỗn Độn Hắc Kim đó đã hoàn toàn tan chảy.

Sức mạnh của Phần Thiên Chi Diễm khiến kiếm Đoạn Long và Hỗn Độn Hắc Kim kết hợp với nhau.

Sức mạnh của dị hỏa đang thiêu cháy!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kích động: “Cậu nhóc giỏi lắm, tôi chưa từng nghĩ rằng việc mà mấy chục đời ký chủ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không hoàn thành được, mà cậu làm được?”

Long Đế cũng bị chấn động: “Vãi, mẹ kiếp, cậu nhóc cậu đúng là nhân tài!”

“Nếu thanh kiếm này được khôi phục hoàn toàn, rốt cuộc có thể phát huy ra sức mạnh thế nào?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm trọng.

Nhìn chằm chằm dị hỏa đang bùng cháy!

Anh không mặc gì hết.

Tất cả quần áo đã bị ngọn nửa thiêu cháy sạch sẽ!

Huyết dịch trong cơ thể Diệp Bắc Minh cũng đang sôi sục.

Anh quát một tiếng: “Tôi lấy thân phận là chủ của kiếm Đoạn Long, ra lệnh, khôi phục cho tôi!”

“Gru!”

Một tiếng rồng gầm vang khắp cả Phần Thiên Tông.

Tầng mây trong bán kính mấy trăm dặm đều bị đánh đến tiêu tan!

Trong kiếm Đoạn Long bùng phát ra một luồng sức mạnh thần bí.

Một nửa thanh kiếm bị biến mất dần được hình thành!

Một con thương long màu đen hoàn chỉnh chiếm cứ trên thân kiếm.

Thân kiếm màu đen khí thế hào hùng!

Một con thương long quấn quanh, dường như muốn xông phá bầu trời!

Liền sau đó.

Tiếng cười điên cuồng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ha ha ha, thành công rồi!”

“Thành công rồi!”

“Kiếm Đoạn Long, khôi phục rồi!”

Trên không trung Phần Thiên Tông, rồng gầm vang trời!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, cảm thấy như nắm một ngôi sao.

Sức mạnh vô cùng vô tận ập đến.

“Gru!”

Trong kiếm Đoạn Long, phát ra tiếng chân long gầm thét.

Lúc này, giữa Diệp Bắc Minh và kiếm Đoạn Long dường như có thêm một mối quan hệ.

Anh thấp giọng nói: “Ông bạn, ông cũng không chờ được nữa rồi phải không?”

“Gru!”

Kiếm Đoạn Long chấn động, như đang đáp lại Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nói nhỏ: “Muốn tôi đặt lại tên cho ông bạn không?”

“Dù sao, trước đây ông là một con “đoạn long”, vì thế mới có tên kiếm Đoạn Long!”

“Bây giờ, ông đã được khôi phục hoàn toàn”.

“Gru!”

Kiếm Đoạn Long kích động, Diệp Bắc Minh hơi tóm không chặt.

Anh tỏ sắc mặt kỳ lạ, hình như kiếm Đoạn Long từ chối đổi tên!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông không muốn đổi tên? Tại sao?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, bản thân kiếm Đoạn Long có cách nghĩ của mình”.

“Nó không phải vật bình thường, sau khi đi theo cậu, vẫn luôn gọi là kiếm Đoạn Long!”

“Bây giờ đột nhiên đổi tên, không chừng nó không thích ứng được”.

“Hơn nữa, cái tên cũng chỉ dùng để gọi, kiếm này tên là gì vốn không quan trọng!”

“Quan trọng là nó ở trong tay ai!”

Gru!

Kiếm Đoạn Long lại phát ra tiếng rồng gầm, dường như nghe thấy giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, bèn gật đầu nói: “Được, đã như vậy!”

“Tên của ông bạn vẫn là kiếm Đoạn Long, một chữ cũng không đổi!”

Gru!

Kiếm Đoạn Long điên cuồng chấn động, vô cùng hưng phấn, một luồng hào quang màu đỏ máu từ trong thân kiếm bùng phát ra.

Kiếm khí hoành hành!

Diệp Bắc Minh khó khăn lắm mới vỗ về được kiếm Đoạn Long, ra đi khỏi núi lửa, sau khi thay quần áo thì đến trước đám người Phần Thiên Tông.

Đám người Y Thượng Khôn kích động lên nghênh đón: “Chúc mừng tông chủ, khôi phục thần khí thành công!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tôi phải rời khỏi Phần Thiên Tông một chuyến, mọi người tiếp tục phát triển Phần Thiên Tông”.

“Nếu có khó khăn gì, cứ liên lạc với thương hội nhà họ Ngô ở Côn Luân Hư, báo tên của tôi là được”.

“Rõ!”

Đám người Phần Thiên Tông cung tiễn Diệp Bắc Minh rời đi.

“Lưu Ly Tông, Nhược Giai, anh đến đây!”



Chân trước Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phần Thiên Tông, mười mấy bóng hình âm thầm xuất hiện.

Họ đứng trên đỉnh núi, kiêng sợ nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi!
Chương 511: Đến Lưu Ly Tông

Một ông lão mù nói nhỏ: “Cậu nhóc này, vừa nãy gây ra tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bà lão bên cạnh hiện ánh mắt lạnh như băng, nhìn về hướng Phần Thiên Tông: “Việc này còn không đơn giản, chúng ta tiến thẳng vào Phần Thiên Tông, bắt vài người hỏi là được rồi?”

“Không được!”

Một ông lão mặc đạo bào khác vuốt râu: “Kẻ này thâm sâu khó lường, thực lực cũng rất khủng bố”.

“Chỉ cần không có xích mích với cung Tuyết Thần chúng ta, chúng ta không cần thiết phải chọc vào cậu ta!”

Bà lão không phục: “Chúng ta cũng không sợ cậu ta!”

Ông lão mặc đạo bào lắc đầu: “Chúng ta không sợ, nhưng bà có chắc chắn có thể giết chết được cậu ta không?”

“Nhìn tác phong làm việc của cậu ta, chắc chắn là người sát phạt quyết đoán”.

“Nếu chúng ta ra tay, trừ phi có thể diệt cỏ tận gốc!”

“Nếu không, để hắn chạy được, cho dù hắn không làm gì được chúng ta, liệu có sợ hắn tìm con cháu của chúng ta báo thù không?”

Ông lão mù gật đầu: “Dược trưởng lão nói đúng, chúng ta vẫn nên đừng lo chuyện bao đồng nữa”.

Nghe thấy lời này.

Bà lão trầm mặc.

Liền sau đó.

Bà lão chuyển giọng điệu: “Tôi nghe nói trong tổ địa có rất nhiều thế lực chạy ra ngoài, tìm kiếm kẻ may mắn, chủ của Côn Luân Hư tương lai!”

“Sát thần này, chắc không phải có liên quan đến kẻ may mắn chứ?”

Ông lão khác cũng kinh hãi!

Bầu không khí im lặng như tờ!

Không biết qua bao lâu.

Giọng của ông lão mù vang lên: “Nếu cậu là kẻ may mắn, thì tiếp sau đây Côn Luân Hư náo nhiệt rồi”.

“Dù sao, người sống sót đến cuối cùng mới là kẻ may mắn thực sự!”

“Nếu chết giữa đường, cho thấy cậu ta không phải”.



Nửa ngày sau, ở Lưu Ly Tông.

Cổng núi vô cùng khí thế, hơn trăm đệ tử của Lưu Ly Tông canh gác ở nơi này.

Cách cách cách!

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.

Đám người Lưu Ly Tông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người cúi đầu chậm rãi đi đến.

Một thanh niên trẻ quát lớn một tiếng: “Đứng lại, phía trước là trọng địa Lưu Ly Tông, người nào không có thiếp không được vào trong!”

Người đó ngẩng đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó.

Đồng tử của đám người Lưu Ly Tông điên cuồng co lại: “Mày!”

“Sát thần Diệp Bắc Phong!”

“Suýt!”

Hơn trăm đệ tử Lưu Ly Tông sợ đến hít khí lạnh, sượt sượt sượt lùi lại: “Mày… Diệp Bắc Phong, mày đến Lưu Ly Tông làm gì?”

Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn tất cả mọi người: “Cho các người ba phút, bảo tông chủ của Lưu Ly Tông ra gặp tôi!”

“Bảo tông chủ ra gặp mày?”

Đám người Lưu Ly Tông trợn mắt há hốc miệng!

Khẩu khí lớn thật đấy!

Đệ tử dẫn đầu tức giận nói: “Diệp Bắc Phong, mày tưởng Lưu Ly Tông là nơi nào, mày…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời với anh ta, bước ra một bước!

Lôi ảnh trùng trùng!

Toàn bộ hơn trăm đệ tử bị đánh bay ra, anh trực tiếp tiến vào cổng của Lưu Ly Tông.

Đến quảng trường!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Tông chủ Lưu Ly ra đây gặp tôi!”

Giọng như sét đánh lập tức vang khắp cả Lưu Ly Tông!

Soạt!

Rất nhiều ánh mắt cùng nhìn về hướng quảng trường.

Trên Thần Nữ Phong, cơ thể của Mộc Tuyết Tình run lên, kinh hồn bạt vía nói: “Là anh ta!”

“Sao anh ta lại đến đây?”

“Làm sao có thể!”

Một bà lão đi đến, gương mặt già nua dao động: “Là chồng chưa cưới của Nhược Giai ở giới phàm phục sao?”

Mộc Tuyết Tình kinh sợ cúi đầu: “Sư phụ, chính là anh ta!”

“Nếu Diệp Bắc Minh biết tình hình hiện giờ của Nhược Giai, chúng ta phải ăn nói thế nào với anh ta?”

Bà lão cười lạnh lùng: “Đệ tử của sư phụ, còn phải giải thích với cậu ta cái gì?”

“Đi thôi, sư phụ đi gặp cậu ta!”

“Rốt cuộc là ai mà dám xông vào địa bàn của Lưu Ly Tông!”



Một lát sau.

Mười mấy vạn người tập trung trên quảng trường của Lưu Ly Tông.

Rất nhiều ánh mắt đều dồn lên Diệp Bắc Minh.

Hiếu kỳ!

Bất ngờ!

Chấn hãi!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, sát thần Diệp Bắc Phong khuấy đảo Côn Luân Hư đến gió tanh mưa máu, long trời lở đất lại xuất hiện ở Lưu Ly Tông?

Khoảnh khắc Mộc Tuyết Tình nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cơ thể run lên dữ dội.

Đồng thời, Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra Mộc Tuyết Tình!

Soạt!

Đồng thời.

Diệp Bắc Minh cũng chú ý đến bà lão bên cạnh Mộc Tuyết Tình.

Bóng hình này, Diệp Bắc Minh không thể nào quên.

Anh đã từng thấy bà lão này trong hình ảnh camera giám sát của thành phố Trung Hải.

Chính bà ta đã bắt Chu Nhược Giai đi!

Ầm!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, không hề do dự xông về phía bà lão này, huyết khí và uy áp ngút trời khóa chặt bà ta!

Sắc mặt bà lão tái xanh, bà ta là thái thượng trưởng lão của Lưu Ly Tông, quản lý Thần Nữ Phong!

Ở trước mặt bà ta, tông chủ cũng phải nể mặt ba phần!

Diệp Bắc Minh lấy đâu ra cảm đảm?

Sau khi nhìn thấy bà ta, lại trực tiếp ra tay với bà ta trước mặt mười mấy vạn đệ tử của Lưu Ly Tông!

Toàn thân bà lão run lên, tức giận quát một tiếng: “Nhóc con, cậu thật to gan!”

“Dám động sát ý ở Lưu Ly Tông, cậu thực sự cho rằng Côn Luân Hư không ai có thể trị được cậu sao?”

Bà lão không hề có ý né tránh, giơ tay bày thế vuốt chim ưng, tóm về phía nắm đấm của Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt của bà ta lóe lên sát ý băng lạnh!

Một luồng khí tức võ thần hậu kỳ truyền ra!

Chẳng trách bà ta vẫn dám ra tay như vậy dù ở trước mặt sát thần, thì ra bà ta có thực lực võ thần hậu kỳ.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, sát ý bùng phát: “Ông bạn, cho tôi thấy uy lực của ông bạn đi!”

Gru!

Tiếng rồng gầm vang khắp cả Lưu Ly Tông!

Kiếm Đoạn Long dường như có sự sống, chém về phía bà lão!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK