Chàng trai Long quốc này vừa nói gì cơ?
Ưng hoàng… Không được giết?
Hai tròng mắt co rút, run rẩy dữ dội!
Mẹ kiếp!
Thanh niên đến từ Long quốc này muốn giết Ưng hoàng sao!?
Sư huynh mạnh mẽ gật đầu: “Tiểu sư đệ, không phải là không được giết mà giết rồi sẽ phải trả cái giá đắt!”
“Nếu chẳng qua chỉ có một mình em, đương nhiên không cần phải sợ sự trả thù của Ưng quốc rồi”.
“Nhưng sau lưng em còn có hàng ngàn hàng vạn con dân Long quốc”.
“Hoàng đế Ưng quốc vừa chết, toàn bộ Âu Châu đều sẽ rung động, nếu xử lý không ổn rất dễ dẫn đến chiến tranh thế giới thứ ba bộc phát!”
“Tới khi đó, người bị thương có thể không phải là em, nhưng chắc chắn là hàng tỷ nhân dân Long quốc, em biết không?”
Nghe được những lời này.
Diệp Bắc Minh trầm mặc, anh nhẹ nhàng cười: “Tấm lòng sư huynh chứa đựng cả thế giới, em thấy xấu hổ vì không bằng!”
“Sư đệ nể mặt anh vậy”.
Anh có thể không sao cả.
Nhưng không thể bỏ mặc những người dân bình thường khác của Long quốc được.
Sư huynh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em!”
“Không giết hoàng đế Ưng quốc là được, những thứ khác tùy em quyết định”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”
Tắt điện thoại.
Ánh mắt Ưng hoàng chợt rét lạnh, biết Diệp Bắc Minh sẽ không giết mình bèn âm trầm nói: “Diệp Bắc Minh, chuyện này, tôi…”
Xoẹt—!
Diệp Bắc Minh vung tay lên, kiếm Đoạn Long bỗng nhiên xuất hiện, một nhát chém xuống.
Ánh sáng từ thân kiếm bộc phát quét thẳng về phía Ưng hoàng!
“A!”
Vị vua nọ hét lên một tiếng thảm thiết, kiếm khí hòa lẫn với sát ý của thần chết vụt sát qua da đầu ông ta.
Chiếc vương miện quyền lực tối cao tượng trưng cho hoàng đế giờ đây đã bị chém hỏng!
Ngai vàng ở sau lưng cũng bị Diệp Bắc Thần cắt thành hai nửa.
“Đây…”
Bên trong cả tòa cung điện Bạch Kim đều chấn động!
Tất cả mọi người ai ai cũng bị dọa tới choáng váng đầu óc.
Con ngươi trợn to tới mức sắp rớt hẳn ra ngoài, cả người không nhịn được run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc vừa nãy làm cho trái tim của mọi người ở đây gần như phát nổ, bọn họ cũng cho rằng người thanh niên của Long quốc này muốn giết Ưng hoàng!
Im lặng như chết!
Trong tòa cung điện Bạch Kim, tất cả các quý tộc đều phải dừng việc hít thở lại.
Đã hoàn toàn bị dọa sợ.
Lạch cạch—!
Một âm thanh bỗng nhiên phá vỡ sự tĩnh mịch bên trong cung điện.
Một viên kim cương cực lớn lăn xuống từ bên trên vương miện.
Ngôi sao của châu Phi!
Viên kim cương tự nhiên lớn nhất thế giới, to gần bằng một nắm đấm.
Long lanh sáng rực!
Diệp Bắc Minh vung tay, nội lực đã cuốn ngôi sao châu Phi rơi vào trong tay anh, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng đế Ưng quốc tê liệt ngồi xuống chiếc ngai vàng giờ đây chỉ còn một nửa, mệt tới gần như kiệt sức!
…
Đêm hôm đó.
Một tin tức kinh khủng thổi quét toàn bộ Âu Châu!
Có một người đàn ông thần bí đến từ Long quốc đã nhẹ nhàng giết chết đội quân ba trăm nghìn người của Ưng quốc tại Vatican.
Cùng lúc đó.
Có người còn tận mắt nhìn thấy một vị lang thần của Lang quốc dẫn theo ba trăm tên người sói tham gia chiến đấu.
Toàn bộ bỏ mình!
Hơn một ngàn binh vương đứng đầu đến từ đội Thủy quân Lục chiến của Hùng quốc cũng chết sạch hết cả!
Tin tức vừa phát ra, khắp Âu Châu đều chấn động.
“Giả, chắc chắn là giả!”
“Một người nhẹ nhàng giết đội quân ba trăm nghìn người? Cậu thấy có hợp lý không? Cho dù là ba trăm nghìn con heo còn không giết sạch trong một đêm được nữa là!”
“Còn có người sói tham gia chiến đấu? Đùa cái gì vậy, trên đời làm gì có người sói cơ chứ!”
“Một ngàn vị binh vương của Hùng quốc có thể ngang hàng với một trăm nghìn đội quân đó!”
Phản ứng đầu tin của đám người nghe thấy tin tức này chính là không tin.
Cùng với đó là những hình ảnh và video xuất hiện đầy rẫy trên mạng.
Giữa đêm đen, bóng người tung ra một nhát kiếm, mười mấy chiếc xe tăng bọc thép đồng thời phát nổ!
Trên mặt đất toàn là thi thể của người sói.
Xen lẫn trong vũng máu là huy chương của binh vương đội Thủy quân Lục chiến.
Cả Âu Châu im lặng!
…
Âu Châu, sâu bên trong một tòa lâu đài cổ.
Một bóng đen đội nón rộng vành bước đến: “Cụ Ross, kế hoạch vây giết đã thất bại!”
“Tôi đã cảnh cáo ông rồi, Diệp Bắc Minh không dễ giết như vậy đâu!”
“Quân đội đối với cậu ta là vô dụng, một là ông dùng bom nguyên tử, còn không là một trăm vị cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng ngầm ấy”.
Người này.
Chính là người đứng đầu điện Huyết Hồn - Huyết Hồn.
Chính mắt ông ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh tiến vào đội quân ba trăm nghìn người, một kiếm chém rơi hơn ba mươi cỗ máy chiến đấu Hắc Ảnh.
Bị dọa tới nhũn cả người!
Một lão già người da trắng ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn lờ mờ không thể nhìn rõ khuôn mặt ông ta.
Âm thanh rét lạnh truyền tới: “Hahaha, vô dụng? Chưa chắc đâu!”
Huyết Hồn kinh ngạc: “Ông còn kế hoạch gì khác sao?”
Lão già da trắng gằn cười làm lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt, nói: “Con trai của Lôi thần đã chết, ông cho rằng Lôi thần sẽ không có phản ứng gì sao?”
“Lang thần chết, toàn quân gồm hơn ba trăm người sói cũng đã bị tiêu diệt, dựa trên tính cách của nhân dân Lang quốc, bọn họ nhất định sẽ trả thù!”
“Còn nữa, thánh đường ở sau lưng Hồng Y đại giáo chủ…”
“Đây mới chính là những thế lực kinh khủng ảnh hưởng tới toàn thế giới!”
“Cả ba phe phái này, Diệp Bắc Minh làm gì trêu chọc nổi ai cơ chứ?”
Đôi đồng tử của Huyết Hồn không ngừng động đậy.
Chậm rãi đưa ra quyết định.
Thế nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trước mặt ông ta lại hiện lên cảnh tượng kinh hoàng khi Diệp Bắc Minh dùng tay không xé xác ba trăm tên người sói, tiến thẳng vào đại quân ba mươi nghìn người!
Đêm nay thật sự giống như địa ngục Tu La vậy.
Trở thành cơn ác mộng không tài nào quên được của ông ta.
Vài giây sau, Huyết Hồn lên tiếng: “Lão Ross, tôi phải tạm thời che giấu điện Huyết Hồn lại thôi”.
“Diệp Bắc Minh không chết thì điện Huyết Hồn của tôi cũng sẽ không lộ diện thêm lần nào nữa!”
“Nếu không thì tôi chỉ sợ điện Huyết Hồn sẽ thật sự bị cậu ta tiêu diệt”.
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Vài phút sau.
Lão già da trắng mới chật vật đáp lời: “Một cậu thanh niên của Long quốc, mới chừng hai mươi tuổi mà thôi, lại có thể có nguồn năng lượng như vậy?”
“Cha đỡ đầu, mắt chọn truyền nhân của ông thật là đáng sợ!”
…
Lúc Diệp Bắc Minh về lại Vatican thì trời đã sáng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Lục sư tỷ thờ phào nhẹ nhõm: “Tiểu sư đệ, em hơi liều lĩnh quá rồi đó!”
“Sư huynh đã gọi điện thoại báo cho chị rồi, nhờ chị coi chừng em!”
“Em thật là!”
Lục sư tỷ nắm lấy lỗ tai Diệp Bắc Minh nói: “Nếu em còn làm liều như vậy nữa thì chị sẽ tét mông em như hồi còn ở núi Côn Luân cho mà coi!”
Diệp Bắc Minh vô cùng bối rối: “Lục sư tỷ, mọi người nhìn thấy hết rồi, chừa cho em chút sĩ diện đi mà”.
Ở bên ngoài làm trời đất rung chuyển, đối mặt với đội quân ba trăm nghìn người cũng dám đánh thằng vào.
Lúc này đây.
Thế nhưng lại giơ hai tay đầu hàng!
Chương 307: Đạm Đài Yêu Yêu!
Lục sư tỷ mất hứng, buồn bực đáp: "Lục sư tỷ, Lục sư tỷ!"
"Sao em không gọi chị là chị Tiểu Yêu như hồi chị vừa mới cứu em nữa?"
Diệp Bắc Minh dịu dàng cười, cất tiếng: "Chị Tiểu Yêu".
Lục sư tỷ tên là Đạm Đài Yêu Yêu.
Lúc trước, chính cô ấy đã cứu Diệp Bắc Minh, mang về núi Côn Luân, từ đó thay đổi vận mệnh của anh!
Thời gian ở tại địa bàn Côn Luân cũng là khoảng thời gian hai người thân mật nhất.
Đạm Đài Yêu Yêu khẽ hừ: "Như vậy còn tạm được, mau để chị xem xem sư đệ có bị thương không!"
"Lại đây kiểm tra thân thể!"
Cô ấy tóm lấy Diệp Bắc Minh.
"Chị Tiểu Yêu, có người đấy!"
Diệp Bắc Minh giật mình.
Tính cách của Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu rất giống tên của cô ấy!
Một chữ: Yêu!
Những sư tỷ khác thích kiểm tra thân thể Diệp Bắc Minh bởi đều học từ chỗ Lục sư tỷ.
Hồi còn ở núi Côn Luân, mấy vị sư tỷ kia không thiếu hành hạ anh.
Đạm Đài Yêu Yêu cười khúc khích: "Sợ cái gì?"
"Ngày xưa, mỗi lần em bị thương, đều là chị tắm, thay thuốc cho em".
"Đối với chị, em còn có bí mật gì sao?"
"Sư đệ ngoan nào".
Diệp Bắc Minh xoay người chạy.
"Hahaha".
Đạm Đài Yêu Yêu vừa cười vui vẻ vừa đuổi theo: "Sư đệ, đừng chạy! Sư tỷ sẽ rất thương em mà".
Vạn Lăng Phong đứng ở nơi xa, kính sợ nhìn theo Diệp Bắc Minh!
Trong lòng ông ta khiếp sợ nghĩ: "Chủ nhân, Vạn Lăng Phong chọn đi theo cậu chính là lựa chọn chính xác nhất kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa!"
Lục Khi Sương ở bên cạnh bị chấn động suốt cả đêm!
Cô ta từng thấy tin tức trên mạng, dù tự mình trải qua, tận mắt nhìn Diệp Bắc Minh xé nát đội quân Người Sói, lao vào bên trong đội quân ba trăm nghìn người, cô ta cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
"Tại sao lại có người mạnh đến như vậy? Giá trị võ lực cao một cách vô lý, còn mang theo Quỷ Môn Thập Tam Châm?"
Lục Khi Sương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Không thể dịch mắt khỏi dù chỉ một giây.
Diệp Bắc Minh đang đùa giỡn với Đạm Đài Yêu Yêu.
Anh thu lại sát khí, thoạt nhìn như một chàng trai nhà bên bình thường.
Nhưng Lục Khi Sương biết, đây là một tên Sát Thần!!!
Một tên Sát Thần vô cùng kinh khủng!
Đủ loại cảm xúc phức tạp quanh quẩn trong đầu, khiến cô ta không thể bình tĩnh.
Diệp Bắc Minh!!!
E rằng, ba chữ này sẽ khắc sâu vào trong tâm trí cô ta suốt cuộc đời này.
Lục Khi Sương đi tới, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.
"Thần y Diệp, tin tức của tôi có hữu ích với ngài không?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Có một ít trợ giúp, mặc dù tin tức của cô giống với những gì Lăng Phong tra được".
"Nhưng, cô đã nói cho tôi biết trước".
Lục Khi Sương vui mừng.
May mắn cô ta nói!
Nếu không thì tin tức của cô ta sẽ không có ý nghĩa.
Cô ta trông ngóng nhìn Diệp Bắc Minh, đôi mắt sáng lên: "Thần y Diệp, như vậy, ngài có thể..."
"Ngài có thể đi cùng ta đến nhà họ Lục để cứu một người không?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được, trước về Giang Nam một chuyến, sau đó tôi sẽ cùng cô đi đến nhà họ Lục".
"Dạ, được, được!"
Lục Khi Sương kích động, không ngừng gật đầu.
...
Cùng lúc đó.
Bên kia bờ đại dương, Hùng Quốc.
Chỗ sâu trong một dãy núi cổ xưa, điện Lôi Thần.
Một người đàn ông da trắng, tóc vàng mắt xanh đang đọc tin tức trên diễn đàn bảng xếp hạng ngầm.
Lôi Thần!
Kẻ mạnh trên bảng xếp hạng ngầm, không rõ thứ tự.
Có người nói Lôi Thần đứng hạng hơn một trăm.
Cũng có người nói với thực lực của Lôi Thần, trên bảng xếp hạng ngầm có thể chen chân vào top 100.
Ầm!!!
Cổ tay Lôi Thần đột ngột dùng lực, máy tính bảng trực tiếp hóa thành mảnh vụn.
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương truyền đến: "Tác Âu, con của ta! Chết rồi?"
Vèo!
Lôi Thần bước một bước ra khỏi điện Lôi Thần, trong tay cầm một chiếc chùy Lôi Thần màu đen, chỉ lên bầu trời.
Ầm ầm!
Một tia sét lao xuống, rơi vào chùy Lôi Thần!
Chùy Lôi Thần chế tạo từ viên thiên thạch vũ trụ, không phải vàng không phải sắt.
Nó có thể dẫn thiên lôi!
Sau khi rèn đúc thành binh khí, sức mạnh của nó cực kỳ khủng bố.
"Ngài Lôi Thần!"
"Người... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bên ngoài điện Lôi Thần, rất nhiều kẻ mạnh đứng đầu của Hùng Quốc khiếp sợ hỏi.
Đôi mắt Lôi Thần lạnh giá: "Con của tao chết rồi!"
"Tác Âu mà tao yêu thương nhất, chết trong tay người Long Quốc!!!"
"Chuẩn bị máy bay cho tao, tao phải đến Long Quốc!"
Có người khiếp sợ: "Ngài Lôi Thần, này... sao có thể..."
"Bảng xếp hạng ngầm có quy củ, người tu võ từ Võ Tông trở lên, trừ khi được mời tham dự đại hội Võ Đạo cấp thế giới, nếu không thì không được rời khỏi quốc gia của mình!"
Lôi Thần vung chùy Lôi Thần!
Ầm!
Một đạo thiên lôi bổ xuống, đánh người này thành tro bụi.
Giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Con trai tao đã chết rồi, còn muốn tao tuân thủ quy củ chết tiệt này?"
"Bất luận là ai, dám giết con trai tao, tao muốn người đó nợ máu phải trả bằng máu!"
...
Trở lại phủ Diệp Giang Nam, Diệp Bắc Minh không hề nghỉ ngơi.
Anh đi thẳng xuống mật thất dưới đất.
Tiểu đội Sát Thần đứng trước mặt anh.
Ánh mắt bọn họ vừa sùng bái vừa kính nể!
Người đàn ông này thay đổi số phận cả đời của bọn họ!
Anh dẫn bọn họ bước vào thế giới mà người bình thường cả đời không thể chạm đến.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: "Các cậu có thể ra ngoài tiến hành huấn luyện sinh tử!"
"Đồng thời, tìm kiếm tung tích của tổng bộ điện Huyết Hồn trên toàn bộ Long Quốc cho tôi!"
"Các cậu cũng có thể thử săn giết người điện Huyết Hồn, một đầu người ban thưởng một viên đan dược cực phẩm!"
Ánh mắt tất cả mọi người nóng cháy.
Vạn Lăng Phong ở bên cạnh cũng muốn tham gia!
Một đầu người ban thưởng một viên đan dược cực phẩm?
Đây là phần thưởng rất lớn.
Vạn Lăng Phong biết.
Điện Huyết Hồn sắp xong rồi!
Một trăm thành viên tiểu đội Sát Thần đồng thanh trả lời.
"Vâng, chủ nhân!"
...
Biết Diệp Bắc Minh trở về
Hạ Nhược Tuyết lập tức chạy về phủ Diệp.
Diệp Bắc Minh giao nhiệm vụ cho tiểu đội Sát Thần xong, bước ra khỏi mật thất.
Hai người gặp nhau tại phòng khách.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Nhược Tuyết, sao em lại đến đây?"
"Anh đang định lát nữa đến công ty gặp em".
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết ửng đỏ, trái tim như bị nai con chạy loạn.
Ngón tay cô ấy hồi hộp vân vê góc áo: "Bắc... Bắc Minh, tối nay chúng ta cùng nhau xem phim đi".
"Em mua phiếu lúc nửa đêm rồi".
Khuôn mặt cô ấy đỏ rực, trái tim bé nhỏ cũng đập loạn nhịp!
Hô hấp dồn dập.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng!
Cô ấy đã quyết định.
Việc này không nên chậm trễ, chính là đêm nay.
Diệp Bắc Minh khó hiểu, chẳng phải chỉ là đi xem phim thôi sao?
Căng thẳng như vậy làm gì, chẳng lẽ anh còn có thể ăn cô ấy?
Chương 308: Khương Sơn Điêu
Buổi tối.
Hạ Nhược Tuyết đã chuẩn bị vé xem phim từ trước, xuất chiếu lúc mười giờ đêm.
Xem phim xong đã mười hai giờ.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Được rồi, xem phim xong, anh đưa em về nhà”.
“A, đừng”.
Hạ Nhược Tuyết vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi ngờ: “Sao vậy?”
Tim Hạ Nhược Tuyết đập loạn: “Em đói bụng, mình đi tìm đồ ăn trước nhé được không?”
Vội vàng chuyển chủ đề!
Cũng không thể bảo một cô gái như cô ấy nói với Diệp Bắc Minh, mình thuê phòng ở bên ngoài?
“Cũng được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, quán cơm đều đã đóng cửa, hai người tìm một sạp hàng ven đường ngồi xuống.
Ăn uống xong đã hai giờ khuya.
Diệp Bắc Minh lại một lần nữa đề nghị đưa Hạ Nhược Tuyết về nhà.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Bố mẹ em đã ngủ rồi, bây giờ đã quá muộn”.
“Em về sẽ quấy rầy đến họ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy cũng được, đến đó có rất nhiều phòng”.
“Phủ Diệp xa quá!”
“Xa sao?”
“Xa!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu chắc nịch.
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái, nơi này cách phủ Diệp một đoạn đường chỉ mười phút đi xe.
Gỗ!
Đúng là một khúc gỗ!
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Vậy chúng ta ở bên ngoài đi”.
“Ở bên ngoài?”
“Đúng vậy, nhưng anh không được phép chạm vào em”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Cũng được”.
Dù sao khi còn ở Kim Lăng, bọn họ cũng đã từng ngủ chung.
Hai người vừa đứng dậy, lúc chuẩn bị đi về phía khách sạn.
Mấy chiếc xe màu đen phóng qua.
Mấy giây sau, một đám người bước xuống xe.
Đây là một đám võ giả, ba Võ Tôn sơ kỳ, một Võ Tôn trung kỳ.
Còn lại đều là cảnh giới Võ Tông hậu kỳ!
Tổng cộng mười mấy người, khí thế kinh khủng!
Một lão giả quát lạnh: “Người không liên quan, cút!”
Một thanh niên xã hội đang ăn nước liền đập bàn: “Thứ gì vậy, chỗ này tôi bao!”
“Nhóc con, mày từ đâu ra thế?”
Lão giả giơ tay, nội lực giống như bão túm lấy thanh niên xã hội vừa mở miệng, bóp cổ hắn.
“A…”
“Giết người, giết người rồi!!!”
Những người khác bị dọa bay hết hồn vía, điên cuồng chạy thoát thân.
Hạ Nhược Tuyết theo bản năng núp sau lưng Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Mười mấy ánh mắt đồng loạt rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”
Những võ giả Võ Tông hậu kỳ kia tản ra, vây xung quanh Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt gật đầu: “Là tôi, các người có chuyện gì?”
Trong con ngươi lão giả cầm đầu đều là tia máu: “Diệp Bắc Minh, mày biết lão phu là ai không?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Không biết, tôi chẳng có hứng thú”.
“Cho ông mười giây, giới thiệu bản thân mình đi”.
Mười mấy người đều ngây ra, bất ngờ.
Con mẹ nó quá phách lối!!!
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi ứ máu, giống như nhìn một người chết: “Diệp Bắc Minh, mày còn nhớ hai ngày trước, Khương Minh Châu và Khương Kiếm Vân mời mày đến nhà họ Khương Cổ Võ cứu người không?”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Bọn họ ấy hả, nói như vậy, các người là người nhà họ Khương Cổ Võ?”
Lão giả gần như hét lên: “Tao là bố chúng nó, tên Khương Sơn Điêu!”
“Con trai và con gái của tao mời mày đến nhà họ Khương chữa bệnh đã là coi trọng mày”.
“Mày không đồng ý cũng thôi đi, tại sao phải giết chúng nó?!!!”
Một luồng lừa giận điên cuồng ngưng tụ ở ngực Khương Sơn Điêu!
Có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh mặt thản nhiên: “Giết thì giết, sao?”
Anh chẳng buồn giải thích.
Chỉ dựa vào việc Khương Kiếm Vân xông vào phủ Long soái, tùy tiện giết tướng sĩ Long Hồn đã là tội chết rồi!
Nếu giết.
Còn cần giải thích cái gì?
“Ha ha ha ha!”
Nhìn thấy thái độ thờ ở của Diệp Bắc Minh, Khương Sơn Điêu hoàn toàn bị chọc giận: “Diệp Bắc Minh, mày tự tìm cái chết!!!”
“Giết hắn cho tôi!!!”
Ba Võ Tôn sơ kỳ hóa thành tàn ảnh, trực tiếp xông tới!
Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, từ ba phía đánh tới, đợt khí mạnh mẽ cuộn mở, toàn bộ sạp thịt nướng nổi lên cuồng phong!
Bàn ghế đều bị thổi bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không có ý ra tay.
“Ngu xuẩn, sợ đến choáng váng chưa?”
Một Võ Tôn sơ kỳ cười gằn, quả đấm đánh về phía đầu Diệp Bắc Minh!
“Đi chết đi!”
Võ Tôn sơ kỳ thứ hai đánh tới, công kích đến tim Diệp Bắc Minh.
“Người phụ nữ này cũng phải chết!!!”
Võ Tôn sơ kỳ thứ ba cũng quát lớn.
Hạ Nhược Tuyết bị khí tức khủng khiếp làm cho mặt đẹp trắng bệch, lúc này cùng chết với Diệp Bắc Minh cũng là một lựa chọn tốt.
Cô ấy nhắm mắt lại, túm cánh tay Diệp Bắc Minh!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng kêu truyền vào lỗ tai, Hạ Nhược Tuyết không có chút đau đớn nào!
Sau đó bên tai truyền đến giọng nói không tin nổi của đám người nhà họ Khương: “Sao có thể!!!”
Hạ Nhược Tuyết mở mắt, ba võ giả Võ Tôn sơ kỳ biến mất, cách đó không xa còn lại ba vết máu!
‘Là ba võ giả kia?’
Hạ Nhược Tuyết hơi hé miệng nhỏ.
Khương Sơn Điêu ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Mày… nhóc con, mày có cảnh giới gì?”
Ông ta ngơ ngác!
Vừa rồi, Diệp Bắc Minh như tia chớp, đánh ra ba quyền nổ tung ba võ giả Võ Tôn sơ kỳ!!!
Khương Sơn Điêu đương nhiên đã từng nghe nói qua uy danh của Diệp Bắc Minh, quậy tung giới võ đạo Long Quốc.
Nhưng thân là gia tộc Cổ Võ, ông ta chẳng coi Diệp Bắc Minh ra gì.
Khương Sơn Điêu biết Diệp Bắc Minh có chút cường hãn.
Nhưng không ngờ lại cường hãn đến vậy!
“Người chết biết nhiều vậy làm gì?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
“Mày!!!”
Con ngươi Khương Sơn Điêu co rút, đang định nổi giận!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh di chuyển, anh giống như quỷ ảnh, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Khương Sơn Điêu.
Kiêu căng ngút trời!
Một quyền đập tới!
Trong mơ hồ, ông ta còn nhìn thấy bóng dáng huyết long sau lưng Diệp Bắc Minh.
Đây là ảo giác sao?
Chương 309: Võ Thánh
Khương Sơn Điêu giận dữ: “Con mẹ nó mày tự tìm cái chết rồi, mày coi ông đây là cái gì? Phế vật sao?”
Lựa giận và sát ý bộc phát, nội lực trong cơ thể lưu chuyển, giơ tay đập về phía Diệp Bắc Minh.
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Cánh tay Khương Sơn Điêu lập tức nổ tung, ông ta như chó chết bay ra ngoài, đáp xuống mui một chiếc ô tô màu đen.
Keng!
Mui xe lõm xuống.
“Rít!”
Những võ giả nhà họ Khương xương sống phát rét, không nhịn được ngừng thở.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Ông không phải phế vật?”
“Một quyền cũng không tiếp nổi!”
Đến trước mặt Khương Sơn Điêu, lộ ra sát ý!
Con ngươi Khương Sơn Điêu co rút: “Chờ chút, mày không thể giết tao, tao là người nhà họ Khương Cổ Võ”.
Lỗ tai Diệp Bắc Minh như nghe tiếng con trùng, một quyền đập ra.
Ầm!
Khương Sơn Điêu và chiếc xe kia trong nháy mắt móp méo, giống như bị trục lăn ép qua vậy.
“Chạy mau!”
Đám võ giả nhà họ Khương bị dọa vội bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay lấy ra mười mấy cây kim bạc.
Những võ giả này của nhà họ Khương sau khi xông ra ngoài mấy chục mét, lập tức nằm trên đất, tim ngừng đập.
Hạ Nhược Tuyết ngơ ngác nhìn tất cả, mắt đẹp không ngừng biến ảo: “Thủ đoạn này còn đáng sợ hơn mấy đệ tử tông môn mình từng gặp ở Côn Luân Khư khi còn nhỏ!'
‘Có lẽ, khi Bắc Minh trưởng thành có thể đối kháng được với Côn Luân Khư?’
Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này.
Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu, đá suy nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu mình.
Côn Luân Khư, thứ khổng lồ!
Cô ấy không hy vọng Diệp Bắc Minh mạo hiểm, bị thương.
Diệp Bắc Minh đi tới, quan tâm hỏi: “Sao hả, bị dọa giật mình?”
Hạ Nhược Tuyết khẽ mỉm cười: “Không, em cũng quen rồi”.
“Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, hay là chúng ta quay về đi”.
Diệp Bắc Minh đề nghị.
Hạ Nhược Tuyết có chút thất vọng: “Được rồi”.
Diệp Bắc Minh lấy điện thoại, gọi cho Vạn Lăng Phong, bảo ông ta đến xử lý.
Rồi đưa cho ông chủ quán thịt nướng mười ngàn tiền mặt, dẫn Hạ Nhược Tuyết rời đi.
Chân trước vừa mới đi, ngoài mấy trăm mét.
Dưới đèn đường mờ mờ, một đám người đang đứng.
Cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng.
Một đám thanh niên đứng phía sau ông ta.
Một cô gái trẻ kinh hãi: “Sư phụ, người vừa rồi là Khương Sơn Điêu của nhà họ Khương Cổ Võ?”
“Đây chính là võ giả Võ Tôn trung kỳ, vậy mà… lại thua một thanh niên?”
“Không phải là một lão quái vật uống thuốc cải lão hoàn đồng đấy chứ?”
Con ngươi lão giả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Im lặng một hồi!
Khoảng ba phút sau mới khàn khàn nói: “Đây là thanh niên chân chính!”
“Cũng không phải là cải lão hoàn đồng!”
Ầm!
Những người sau lưng thoáng chốc bùng nổ!
“Cái gì?”
“Làm sao có thể!”
“Mẹ nó! Long Quốc lại xuất hiện một nhân vật nghịch thiên như vậy?”
“Nếu tính tuổi thật thì hắn mới bao nhiêu chứ? Tính tới tính lui, nhìn cũng khoảng 25 tuổi thôi!”
“Trời ơi, chưa đến 25 tuổi đã có thể giết Võ Tôn trung kỳ trong nháy mắt? Rít…”
Đám người phía sau lưng lão giả đều không lạnh mà run.
Thiên phú và thực lực này quá khủng khiếp!
“Sư phụ, làm sao có thể?!!!”
Trong mắt cô gái thoáng qua vẻ hoảng sợ, hít một hơi lạnh.
Hô hấp cô ta dồn dập, ngực phập phồng.
Rõ ràng bị Diệp Bắc Minh dọa sợ.
Nhưng lão giả lại vui mừng: “Không ngờ, sống bao nhiêu năm lại có thể nhìn thấy thiên tài như vậy!”
“Nếu lùi lại mười năm, lão phu phải thu hắn làm đệ tử thân truyền!”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức ngưng tụ.
Ghen tị, chấn động, kinh ngạc, bất ngờ.
Các loại biểu cảm chợt lóe rồi biến mất!
Bọn họ đều là thiên tài hàng đầu của các gia tộc Cổ Võ lớn.
Cũng mới chỉ là đệ tử ký danh của lão giả, không có tư cách làm đệ tự thân truyền.
Người tuổi trẻ kia lại có thể làm đệ tử thân truyền?
Phải biết rằng lão giả là một Võ Thánh!
Lại là minh chủ võ lâm tiền nhiệm của Long Quốc, Phong Cửu U!
Lão giả lắc đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
“Đại hội Võ Đạo ba mươi năm một lần này sắp mở rồi, chúng ta phải lên đường”.
...
Trên đường về.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, vừa rồi có người nhòm ngó cậu, phát hiện ra chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phát hiện ra rồi, cách bảy trăm mét, mười ba võ giả”.
“Trong đó có mười hai người thực lực từ Võ Hoàng đến Võ Tông”.
“Còn lão giả kia, tôi đoán hơn phân nữa là một Võ Thánh”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Cậu đoán đúng, đó quả thật là Võ Thánh!”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Gần đâu thực lực võ giả gặp được sao càng ngày càng mạnh?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: “Không phải thực lực võ giả cậu gặp được càng ngày càng mạnh, mà là cậu càng ngày càng mạnh, vì vậy ánh mắt và tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn”.
“Nếu như cậu ở trong thôn trang nhỏ, cậu cho rằng người võ lực mạnh nhất chắc hẳn là đồ tề giết lợn ở cửa thôn”.
“Sau khi vào trong trấn, chắc hẳn là tổng giáo đầu ở võ quán”.
“Tiến vào thành phố lớn có thể gặp được Tông Sư, dõi mắt toàn tỉnh, toàn quốc, toàn thế giới…”
“Thực lực càng mạnh, phương diện tiếp xúc cũng càng rộng!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói có lý.
Cũng không phải là các võ giả trở nên mạnh mẽ.
Mà những võ giả mạnh kia luôn tồn tại.
Lúc anh vừa xuống núi, kẻ địch chỉ là vua Giang Nam, cấp bậc võ giả tiếp xúc đương nhiên cũng không cao.
Vừa về cửa phủ Diệp.
Chuẩn bị đi vào.
Ầm!
Đột nhiên, một bóng người bay tới, đập xuống bậc thềm.
Cúi đầu nhìn, là một cô gái người đầy máu.
Mặt đẹp trắng bệch, chật vật há miệng: “Xin… xin anh giúp tôi liên lạc với một người tên Diệp Bắc Minh…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cô là ai?”
Cô gái mở miệng: “Mẹ anh ta… tôi là người trong tộc của mẹ anh ta”.
Nói xong.
Nghiêng đầu, ngất xỉu!
Cái gì?!!!
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút kịch liệt: “Cô không được phép chết, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, gia tộc của mẹ tôi?”
Chương 310: Chỉ dựa vào mấy người?
“Xảy ra chuyện gì!!! Cô là ai? Có quan hệ thế nào với mẹ tôi?!!!”
Diệp Bắc Minh lớn tiếng kêu lên.
Cô gái không một chút phản ứng.
Sinh mạng đang trôi đi nhanh chóng!
Anh phất tay, kim bạc đâm vào trong cơ thể người phụ nữ.
Đáng tiếc, người phụ nữ này quá yếu.
Quỷ Môn Thập Tam Châm chỉ có thể giữ được mạng của cô ta, không thể khiến cô ta tỉnh lại.
Cộp cộp cộp cộp!
Cùng lúc đó, một tràng tiếng bước chân truyền tới.
Năm người đàn ông mặc trang phục cổ xưa, trên người bọn họ giải phóng ra khí tức cường hãn và lạnh băng, bao phủ toàn bộ cửa phủ Diệp.
Năm Võ Tôn trung kỳ.
Thực lực rất khủng khiếp.
Một người đàn ông mở miệng: “Người phụ nữ kia là của chúng tôi, giao ra đây”.
Diệp Bắc Minh cũng không ngẩng đầu lên, phất tay, mấy viên đan dược xuất hiện.
Đút cho cô gái ngất xỉu nuốt xuống!
Con ngươi năm người đàn ông co rút kịch liệt: “Đan dược cực phẩm, là đan dược cực phẩm!!!”
Một người quát lớn: “Nhóc con, mày là ai, sao có được đan dược cực phẩm?”
Một người khác cười nói: “Lần này rời khỏi Côn Luân Khư không có uổng rồi! Vậy mà lại có thu hoạch lớn thế!”
Người thứ ba hưng phấn xoa tay: “Ha ha ha, phí nhiều lời với hắn làm gì?”
“Trực tiếp bắt lại, chúng ta có một trăm hình phạt tàn khốc, không sợ hắn không nói!”
Côn Luân Khư?
Những người này đến từ Côn Luân Khư?
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống, chậm rãi đứng dậy: “Cho các người một cơ hội, cô gái này là ai?”
“Sao các người lại đuổi giết cô ta?”
“Ha ha ha ha!”
Năm người không chút kiêng kỵ bật cười thành tiếng.
“Nhóc con, con mẹ nó mày chán sống rồi hả, biết bọn tao là ai không?”
“Hả? Mày dám chất vấn bọn tao?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn năm người, giống như nhìn năm cỗ thi thể: “Cơ hội đã bị các người lãng phí rồi, vì vậy, đi chết đi”.
Ầm!
Dưới chân đạp một cái, bậc thang của phủ Diệp lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Diệp Bắc Minh nhảy lên cao, giống như ngọn núi lớn đè xuống năm người!
Soạt!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, mang theo tiếng gào thét chém về phía năm người.
“Mày còn có thể dựa không biến ra một thanh kiếm? Nhóc con, mày có cả nhẫn trữ vật!”
Năm người này nhìn thấy kiếm Đoạn Long xuất hiện, tất cả đều kinh hãi!
Sau đó.
Quá đỗi vui mừng!
Tham lam!
“Ha ha, thú vị, tao ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc mày có lai lịch gì!”
Một võ giả Võ Tôn trung kỳ chủ động đánh tới, chìa một bàn tay túm về phía kiếm Đoạn Long.
Thanh kiếm gãy thôi mà, ngay cả con rồng trên đó cũng gãy.
Có thể có lực sát thương gì?
Phụt!
Trong nháy mắt Võ Tôn trung kỳ và kiếm Đoạn Long tiếp xúc, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Bắt đầu từ cánh tay ông ta, trong nháy mắt bị kiếm khí nghiền nát, nổ tung ầm ầm.
Tiếp theo là bả vai, ngực, đầu...
Ầm!
Hóa thành một mảng sương máu.
Người đàn ông trung niên ra tay bị một kiếm đánh nổ, hóa thành sương máu, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
“Lão Tam!”
Bốn người còn lại kêu lên một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, con ngươi co lại kịch liệt.
Một thanh niên giới thế tục mà có loại thực lực này?
Một kiếm trong nháy mắt giết Võ Tôn trung kỳ!!!
Đùa gì vậy!
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, lão Tam bị cậu thanh niên này một kiếm chém chết.
Bốn người còn lại, sắc mặt nghiêm túc.
Vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên.
Một người trong số đó nghiêm trọng nói: “Là thanh kiếm đó, thanh kiếm đó có vấn đề!”
“Thanh kiếm này không phải kiếm bình thường, lực lượng bộc phát ra từ nó cao đến triệu cân”.
“Lão Tam là bị thanh kiếm này giết chết trong nháy mắt! Chỉ cần chúng ta tránh được thanh kiếm này, có thể giết được hắn!”
Ánh mắt mọi người ngưng đọng.
Rơi vào kiếm Đoạn Long!
Thân kiếm màu đen, hoa văn rồng trông rất sống động.
Không khó tưởng tượng ra, thanh kiếm này đã từng được chạm trổ một con rồng quấn quanh!
Chỉ là về sau kiếm gãy, rồng cũng đứt.
“Chắc chắn không?”
“Đương nhiên chắc chắn!”
“Được, đồng loạt ra tay, giết!”
“Cẩn thận thanh kiếm đó, tránh xa nó!”
Lập tức.
Bốn Võ Tôn trung kỳ xuất hiện, nổi lên cơn lốc khủng khiếp.
Cửa lớn bên ngoài phủ Diệp ầm ầm vang dội.
Cây lớn ven đường bị gió thổi đung đưa, giống như một trận báo sắp ghé tới!
Thân pháp của bốn người cực nhanh.
Giống như bốn đường quỷ ảnh, giết về phía Diệp Bắc Minh!
“Chỉ dựa vào mấy người?”
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, tay cầm kiếm Đoạn Long.
Ngao ồ!
Hổ gầm long ngâm!
Lúc này.
Sau lưng anh bộc phát ra một luồng huyết quang ngút trời.
Ngưng tụ thành một chiếc đầu rồng màu đỏ máu!
Long Đế Quyết và Thương Long Kình!
Hai thứ chồng lên nhau, cộng thêm sức mạnh bản thân Diệp Bắc Minh, khoảng khắc bốn Võ Tôn trung kỳ xuất hiện quanh người anh, đột nhiên bộc phát ra.
Cuồng bạo!
Tàn phá!
Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên thật cao.
Đâm xuống mặt đất!
Một tiếng ‘Keng’ vang dội!
Mặt đất nứt ra!
Khe hở giống như mạng nhện vậy, lan tràn bốn phương tám hướng.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp lấy kiếm Đoạn Long làm trung tâm cuốn ra ngoài, phun trào như núi lửa.
“Đây là…”
Đồng tử của bốn người đàn ông trung niên cùng lúc co rút lại.
Sắc mặt từ lạnh như băng chuyển hóa thành sợ hãi!
“A!”
Một tiếng hét thảm.
Bọn họ bị luống sức mạnh lạnh băng này đụng trúng, máu thịt giống như băng tuyết nhìn thấy lửa!
Hòa tan trong nháy mắt!
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, huyết khí toàn thân sôi trào.
Qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại!
Tim anh đập loạn không ngừng, sợ hãi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tôi không bị khống chế!”
Một khắc vừa rồi.
Diệp Bắc Minh vận hành Long Đế Quyết!
Một luồng ý nghĩ giết hại từ đáy lòng truyền ra.
Khoảnh khắc đó.
Diệp Bắc Minh giống như một cỗ máy giết người.
Anh không phải chính mình nữa rồi!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng: “Long Đế Quyết này có vấn đề, nó quá thích giết chóc!”
“Vừa rồi sau khi cậu ngửi được mùi máu tanh đã kích thích bản tính thích giết chóc của nó”.
“Tạm thời cậu đừng tu luyện Long Đế Quyết nữa!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, đây là công pháp mẹ tôi để lại, sao có thể có vấn đề?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc.
Giọng nói lại truyền tới: “Tóm lại, trước khi chưa biết rõ, cậu dừng việc tu luyện Long Đế Quyết đã”.
“Vừa rồi trong nháy mắt như vậy, tôi đều cảm nhận được!”
“Nếu như không phải cậu còn lý trí, e rằng sẽ trực tiếp mất khống chế”.
“Trạng thái tàn sát đó của cậu nếu như mất đi khống chế sẽ rất đáng sợ!”
“Cứ nhìn thấy người là sẽ giết, bất luận là người thân, bạn bè, kẻ địch, tất cả đều sẽ bị cậu giết chết!”