Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1972: Nhóc con, cậu trưởng thành rồi!

“Anh Diệp, anh có con gái rồi à?”

Hướng Ly Ly choáng váng.

Diệp Bắc Minh kích động gật đầu: “Đúng vậy, chúng chính là con gái của tôi! Tâm Nhi, Nặc Nhi!”

Hướng Ly Ly đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Bắc Minh chỉ, quả nhiên thấy được hai thiếu nữ đang đứng ở đầu thuyền!

Hai cô gái đã bị Đại Bàng Cánh Vàng bắt đi từ trăm năm trước!

Đã hơn trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại con gái vậy mà đã khôn lớn hết rồi!

Một người nghiêng nước nghiêng thành, một người hào hoa xuất chúng!

Trưởng thành thành hai người đẹp thanh lịch và lộng lẫy!

Những người trẻ tuổi xung quanh đều lu mờ khi đứng cạnh hai người họ!

Lúc này.

Mũi thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét lại dứt khoát đi về hướng ngược lại so với Diệp Bắc Minh!

“Tâm Nhi! Nặc Nhi”

Nhìn thấy hai cô con gái sắp rời đi, Diệp Bắc Minh gấp gáp hét lớn, trong giọng nói cuộn trào như biển động!

Nhóm thanh niên trên boong nhìn lại: "Bên đó có hai người, người đàn ông đang hét cái gì vậy?"

“Có lẽ con thuyền hư hại này có người thân của anh ta, đi thôi, không liên quan gì đến chúng ta!"

Một thiếu nữ lắc đầu.

Vừa định rời khỏi.

Hai cô gái trông rất giống Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên mở lời: “Để lại một mình anh ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Nhìn dáng vẻ kia của anh ta có vẻ rất thương tâm, chúng ta đưa họ đi cùng đi?”

Thanh niên nam nữ trên boong kinh ngạc nhìn qua.

Chàng trai vừa lên tiếng kia nói: “Nếu hai sư muội Tử Chân, Tử Linh đã có lời vậy liền cứu bọn họ một mạng đi!”

“Người đâu, lái thuyền qua đó!”

Giây tiếp theo.

Thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét liền thay đổi phương hướng đi về phía Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly!

“Anh Diệp, bọn họ tới rồi!”

“Tâm Nhi, Nặc Nhi!”

Diệp Bắc Minh cũng hưng phấn không kém.

Khi thuyền gỗ Vạn Niên Dương đến gần, hai người liền lưu loát một bước nhảy lên boong tàu!

Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt của mọi người mà kích động nhìn hai thiếu nữ, vội vàng chạy tới: "Tâm Nhi, Nặc Nhi, là bố đây!”

Hành động này khiến các nam nữ thanh niên có mặt đều sững sờ.

Họ lập tức đứng chắn trước mặt hai cô gái!

“Anh này xin anh hãy tự trọng!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi đang nói chuyện với con gái của mình, cậu kêu tôi tự trọng cái gì?”

“Anh nói cái gì?”

Mọi người sửng sốt: “Tử Chân và Tử Linh là con gái của anh?”

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái liếc hai người họ, rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi chính là bố ruột của chúng!”

"Ha ha ha ha!"

Một tràng cười vang lên, đám thanh niên nam nữ nhao nhao nói: “Nhóc con, tôi nghĩ anh bị sức mạnh của vụ nổ vừa rồi dọa tới ngốc rồi phải không?”

“Đây là sư muội Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh của Thần Ngự tông chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đã đi theo sư phụ!”

"Đúng vậy, họ lớn lên ở Thần Ngự tông đã hơn trăm năm nay, không thể nào là con gái của anh được!”

“Haiz, anh ta cũng là một người đáng thương, phỏng chừng hai cô con gái của anh ta cũng ở trên chiếc thuyền kia, cho nên phát điên rồi…”

Mọi người trong Thần Ngự tông đều như bừng tỉnh!

Có vài ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!

“Tôi không bị điên, Tâm Nhi, Nặc Nhi, các con không nhớ ra bố nữa sao?”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, kích động nhìn hai người họ chăm chú: “Hàn Tử Chân? Hàn Tử Linh? Đây không phải là tên thật của các con!”

“Các con một người tên là Diệp Tâm, một người gọi là Diệp Nặc!”

“Là lỗi của bố, trăm năm trước sơ suất để các con bị đại bàng Cánh Vàng bắt cóc, các con thực sự quên bố rồi sao?”

Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh đều ngẩn người tại chỗ.

Mắt đẹp trừng lớn!

Lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Bắc Minh đều có một cảm giác quen thuộc!

Nhưng.

Kêu bọn họ tin tưởng người đàn ông trước mặt này chính là bố của mình thì bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận nổi!

Rốt cuộc thì ký ức tuổi thơ cũng đã phai mờ từ lâu!

"Câm miệng!"

Một thanh niên lên tiếng trách mắng, che chắn cho Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh ở phía sau: “Nhóc con, anh đi quá xa rồi đó!”

“Hai vị sư muội Tử Chân, Tử Linh cứu anh nhưng anh lại muốn làm bố của họ!”

“Hai vị sư muội cứ đi trước đi, ở đây giao lại cho ta xử lý!”

“Được!”

Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi rời đi với gương mặt đầy nghi hoặc!

Diệp Bắc Minh muốn đuổi theo nhưng lại bị người thanh niên ngăn lại: “Nhóc con, tôi cảnh cáo anh! Chớ nhòm ngó tới sư muội của chúng tôi, họ còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt của chúng tôi nữa!”

“Nếu anh còn dám nói bậy bạ, đừng trách Hứa Đại Niên tôi không khách sáo!”

Mặc dù là lời lẽ đe dọa!

Nhưng Diệp Bắc Minh không hề tức giận mà còn hỏi lại với gương mặt tươi cười: “Cậu Hứa, nghe lời này của cậu thì có vẻ như cuộc sống của họ tại Thần Ngự tông cũng không tồi?”

“Nói nhảm!”

Hứa Đại Niên hừ lạnh một tiếng: "Hai vị sư muội chính là bảo bối của Thần Ngự tông chúng tôi!”

“Họ…”

Vừa định nói tiếp thì cậu ta lại lắc đầu như nghĩ tới điều gì: ”Thôi quên đi, có nói anh cũng không hiểu được!”

"Tóm lại, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa, những lời vừa rồi tôi sẽ coi như lời anh nói nhảm vì bị dọa tới hồ đồ thôi!”

“Con thuyền này sắp tới đảo Rùa rồi, đến lúc đó các người xuống thuyền và rời đi đi!”

Hứa Đại Niên trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái liền xoay người rời khỏi.

Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh đứng trên boong tàu, sự phấn khích trong lòng vẫn không cách nào nguôi ngoai.

“Nhóc con, cậu đang nghĩ gì đó!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên.

Diệp Bắc Minh nhìn về hướng con gái mình rời đi, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống: “Hai đứa trẻ tựa hồ trăm năm qua sống rất tốt, hơn nữa bầu không khí của Thần Ngự tông cũng không tồi!”

“Sư huynh sư tỷ của các con cũng rất tốt, ít nhất chúng sẽ không bị ức hiếp ở trong tông môn!”

“Tôi cảm thấy rất may mắn về điều này!"

“Không tới nhận nhau sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: “Lúc bắt đầu rất kích động nhưng cân nhắc kỹ lưỡng lại thì tôi cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc!”

“Tìm được hai vị sư tỷ rồi lại nói vậy, hơn nữa Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt cũng tới biển Hỗn Độn tìm tôi rồi!”

“Trước khi chưa tìm được họ, cho dù nhận thân với con gái, giữ chúng bên mình cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng!"

“Ngược lại chúng ở lại Thần Ngự tông là lựa chọn tốt nhất!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Ha ha ha, nhóc con à, cậu trưởng thành rồi đó!”

“Nếu như là trước đây, cậu nhất định sẽ không màng tất cả mà nhận thân với chúng!”

Diệp Bắc Minh giật mình, suy nghĩ hồi lâu mới phun ra một câu: “Có lẽ sau khi trở thành bố mẹ, cũng có nhiều điều phải cân nhắc hơn”.

……

Bước vào nơi sâu trên tàu, xác nhận hai vị sư muội không có gì bất thường xong Hứa Đại Niên mới quay trở lại phòng.

Kích hoạt một tấm ngọc, phù văn lập lòe ánh sáng!

Một lực lượng xuyên qua hư không, kết nối với một la bàn giống hệt khác tại Thần Ngự tông!

Tại khoảnh khắc hai đầu được kết nối.

Giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên: “Đại Niên à, liên lạc với sư phụ lúc này là đã tới đảo Rùa rồi à?”

Hứa Đại Niên cung kính đáp: "Sư phụ, còn nửa ngày nữa mới tới được đảo Rùa ạ!”

“Ồ, nếu thế sao lại gọi cho sư phụ lúc này?”

"Sư phụ, chuyện là như thế này..."

Hứa Đại Niên không giấu giếm điều gì và giải thích chuyện vừa xảy ra với Diệp Bắc Minh.

Người phụ nữ nghe xong thì bừng bừng lửa giận: “Nói bậy! Tử Chân và Tử Linh là con của một người bạn của ta, ta đều có quen biết với bố mẹ của bọn chúng!”

“Làm sao có thể là con của người khác được? Kẻ đó nhất định là đang nói bậy!”

“Nếu hắn còn dám nói lung tung thì trực tiếp ra tay, đừng nề hà gì cả!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Hứa Đại Niên trả lời.

Giọng nói của người phụ nữ tiếp tục truyền tới: “Được rồi, đừng nghĩ tới đống chuyện tầm phào đó nữa, đại hội Thiên Đan đảo Rùa mười nghìn năm một lần mới là quan trọng nhất lúc này!”

"Nghe đồn Quy Linh Đan trong truyền thuyết có thể là phần thưởng cho hạng nhất của cuộc thi!”

“Đan dược này có thể thay da đổi thịt! Vấn đề hạng nhất các con không cần lo lắng!”

“Bảo đảm nằm trong top năm là được cũng có thể coi là không làm mất mặt Thần Ngự tông rồi!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi.

Tại nơi sâu thẳm trong Thần Ngự tông, một người phụ với thân hình nóng bỏng rơi vào trầm ngâm.

“Không lẽ… thực sự là bố của hai đứa nhỏ tìm tới rồi?”
Chương 1973: Cơn giận của người cha

Nửa ngày sau đã tới được đảo Rùa.

Khi thuyền gỗ Vạn Niên Dương của Thần Ngự tông đến gần cảng đảo Rùa, Diệp Bắc Minh bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!

Một lục địa đen như mực tàu đứng sừng sững trên bề mặt biển Hỗn Độn!

Nhìn từ xa, nó giống như một Huyền Vũ (rùa) sắp cất cánh bay lên trời!

Hàng trăm ngàn chiếc thuyền gỗ Vạn Niên Dương đỗ ngay ngắn tại bến cảng!

Vô số người tu võ tiến vào đảo Rùa, vừa nhìn đã thấy một biển người tấp nập huyên náo!

"Sao lại có nhiều người như vậy? So với Tết Nguyên Đán còn náo nhiệt hơn nhiều!"

Hướng Ly Ly đứng hình: “A! Tôi nhớ ra rồi, đảo Rùa gần đây hình như đang tổ chức đại hội Thiên Đan!”

Đột nhiên hiểu ra!

“Đại hội Thiên Đan?”

Diệp Bắc Minh ngờ vực nhìn sang.

“Đúng vậy, đại hội Thiên Đan mười nghìn năm tổ chức một lần, mỗi lần đều thu hút vô số thế lực lớn thuộc các thế giới ở gần biển Hỗn Độn tới tham gia!”, Hướng Ly Ly gật đầu giải thích.

“Toàn bộ thế giới Bản Nguyên của chúng ta chỉ có Đạo tông mới đủ tư cách tham gia thôi!"

Khi anh quét mắt qua bến cảng, quả nhiên nhìn thấy ba chiếc thuyền gỗ Vạn Niên Dương của Đạo tông!

Diệp Bắc Minh vuốt cằm: “Đại hội Thiên Đan này là thế nào?”

Hướng Ly Ly mỉm cười: "Người ta nói rằng đây là cuộc cạnh tranh khốc liệt về trình độ đan đạo giữa các thế giới lớn, trên thực tế cũng chỉ là vì Quy Linh Đan trong truyền thuyết thôi!”

“Quy Linh Đan?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.

“Vật này vô cùng quý giá. Nghe nói đảo Rùa dưới chân chúng ta này là một Huyền Vũ Hỗn Độn sau khi chết hóa thạch thành!”

“Tuy rằng Huyền Vũ đã chết, nhưng nội tạng của nó vẫn còn sống”.

"Nó nằm ở chỗ sâu trong biển Hỗn Độn, ngưng tụ ra sức mạnh tinh khiết nhất của biển cả, mỗi mười nghìn năm sẽ thai nghén ra một viên Quy Linh Đan!”

“Quy Linh Đan có tác dụng vô cùng thần kỳ, đặc biệt là đối với người tu võ ở cảnh giới Đạo Tổ trở lên!”

“Ban đầu, tất cả các thế lực lớn đều sứt đầu mẻ trán, đấu đá để tranh giành Quy Linh đan, thậm chí còn có đổ máu hay diệt vong cả một gia tộc!”

"Sau này sau khi đình chiến đã nhất trí đưa ra quyết định, mỗi khi Quy Linh Đan được sinh ra liền tổ chức đại hội Thiên Đan! Ai giành được vị trí đứng đầu liền có thể nhận được viên Quy Linh Đan này!”

"Đương nhiên, vị trí thứ hai và thứ ba cũng có những phần thưởng giá trị khác!"

Nhìn xu hướng tụ họp về đảo Rùa của vô số thế lực lớn e rằng viên Quy Linh Đan này cũng không đơn giản!

Lúc này.

Nhóm người thuộc Thần Ngự tông đã đi xuống khỏi boong tàu, Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Đi, đi nhìn thử xem”.

Đi theo phía sau Thần Ngự tông, chân trước vừa bước lên đảo Rùa!

Lập tức bị mười mấy thanh niên không mấy thiện ý chào đón!

“Thần Ngự tông các người còn dám tới đây à?”

"Mười năm trước sư phụ của các ngươi so tài luyện đan tại thành Thiên Long thua Bá tông chúng ta, hình như còn tức giận đến mức hộc máu phải không? Sao hôm nay bà ta không tới?”

Người đàn ông có hốc mắt thâm đen, vừa nhìn liền biết ăn chơi trác táng quá độ dẫn đầu khiêu khích nói.

Sắc mặt Hứa Đại Niên lạnh như băng: “Triệu Trần, nếu không phải Bá tông của các ngươi gian lận thì sư phụ của ta sao có thể thua cuộc được?”

"Gian lận? Ha ha ha ha!”

Triệu Trần phá lên cười: “Ta thấy Thần Ngự tông các ngươi không phục đi, lúc ấy còn có hàng trăm triệu người tận mắt chứng kiến đó!"

“Sao lúc đó sư phụ ta thắng Thần Ngự tông các người lại không nói là gian lận?”

“Hôm nay còn mặt mũi nói Bá tông ta gian lận? Là không dám nhận thua sao?”

"Ha ha ha ha!"

Một tràng cười giễu cợt lại vang lên.

Rất nhiều người tu võ xung quanh dồn dập đưa mắt nhìn sang!

Gương mặt Hứa Đại Niên tái xanh, không muốn tiếp tục dây dưa bèn gầm lên: “Chúng ta đi!

“Đợi đã!”

Hai mắt Triệu Trần sáng rực, tựa hồ đột nhiên nhìn thấy gì đó thú vị mà trợn trừng mắt nhìn chòng chọc vào Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh: “Đẹp quá! Đúng là xinh đẹp quá mà!”

“Bộ ngực này cũng quá to đi còn có bờ mông này… chậc chậc chậc, có phải là bóp một cái liền chảy nước hay không đây?” “Hứa Đại Niên, trình độ luyện đan của Thần Ngự tông các ngươi tuy chỉ dừng ở mức rác rưởi nhưng người đẹp đúng là không thiếu mà!”

“Ngươi!”

Mắt đẹp của Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh tràn ngập phẫn nộ trừng nhìn Triệu Trần!

“Ôi chao, mới có hai câu mà đã không chịu được rồi à? Sẽ không phải còn là chim non đó chứ?”, Triệu Trần nở nụ cười hư hỏng, ánh mắt không ngừng quét qua đánh giá cơ thể Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh từ trên xuống dưới.

Hai tay cũng không rảnh mà nhẹ nhàng nhào nặn trong không khí!

Hai người cực kỳ bất mãn!

Hứa Đại Niên tiến lên phía trước đem hai người che chắn kỹ càng: “Triệu Trần, ngươi đúng là thứ vô liêm sỉ!”

“Ha ha ha, ta còn có chỗ càng không biết xấu hổ hơn cơ, không biết phía dưới của hai vị sư muội đây có mắc cỡ hay không?”. Triệu Trần cười dâm đãng.

"Ha ha ha, Triệu sư huynh đúng là…!”

“Vẫn là Triệu sư huynh biết chơi mà! Ha ha ha!”

Những đệ tử khác của Bá tông cũng cười phụ họa theo!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm tới cực điểm, sát ý đã đạt đỉnh!

Khi anh chuẩn bị ra tay!

Thì đột nhiên, một người thanh niên vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Trần: “Triệu sư huynh, một tiếng nữa sư phụ sẽ tới!”

"Nhanh như vậy? Đi, trở về!”

Sắc mặt Triệu Trần hơi thay đổi, nhanh chóng dẫn đám người của Bá tông rời đi.

“Những người này thật ghê tởm, anh Diệp… Hả? Người đâu rồi?”, Hướng Ly Ly phàn nàn.

……

Nơi ở của Bá Tông nằm trong một đại sảnh sang trọng.

“Hai cô gái vừa rồi đúng là căng tràn sức sống! Có cơ hội ông đây nhất định phải hung hăng chà đạp một phen mới được!”, Triệu Trần nằm ườn trên ghế bành, nhìn lên trần nhà với vẻ thèm thuồng chưa đã.

Đến tận bây giờ trong đầu hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ của Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh!

“Sư huynh, sư phụ sắp tới rồi!”

“Người có cảnh cáo huynh, dạo này chớ đụng tới phụ nữ nữa, chuyên tâm luyện đan, nếu bị sư phụ biết được…”

Triệu Trần không vui quắc mắt: “Ông đây không biết? Còn cần ngươi tới nhắc nhở sao?”

"Đệ nào dám!"

Đệ tử Bá tông vừa truyền lời kia kinh hãi cúi đầu!

Đột nhiên.

Bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân, mấy người Triệu Trần kích động đứng bật dậy: "Sư phụ tới rồi!"

Vừa muốn tiến lên nghênh đón thì bỗng nhiên khựng lại!

Người tới là một thanh niên với nét mặt âm u, trên người tỏa ra sự hung ác mãnh liệt!

“Cảnh giới Thần Quân? Phế vật từ đâu tới, ngươi là…”, Triệu Trần còn chưa dứt câu.

Bóng người kia đã lóe lên như tia chớp, chưa đến một giây Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt hắn ta: “Đôi mắt này của mày không nên nhìn lung tung!”

Nói đoạn hai ngón tay anh móc lại đâm thẳng vào mắt Triệu Trần một cách cực kỳ tàn nhẫn!

"Ah--!!!"

Triệu Trần phát ra một tiếng hét thảm như lợn bị chọc tiết!

Hai mắt lập tức bị đâm thủng nát vụn!

“Á… Triệu sư huynh!”

Những đệ tử khác của Bá Tông rùng mình, khiếp đảm nhìn người trước mắt: “Mày…mày là ai? Lại dám đánh đệ tử của Bá Tông?”

Diệp Bắc Minh tựa như không nghe thấy mà tiếp tục: “Còn có cái lưỡi này của mày cũng không cần dùng đến nữa đâu!”

Năm ngón tay còn be bét mảnh vụn nhãn cầu trực tiếp chọc vào miệng Triệu Trần!

Khóe miệng nổ tung, chuẩn xác nắm lấy lưỡi!

Tiếng cơ thịt bị hung bạo kéo rách vang lên.

“Ô ô….”

Triệu Trần còn chưa chết mà thống khổ phát ra tiếng rên rỉ thảm thương.

Các đệ tử khác của Bá tông lúc này cũng đã bị một màn trước mắt này dọa cho chết đứng!

Chỉ biết khiếp sợ trơ mắt nhìn Diệp Bắc Minh phun ra câu thứ ba: “Mà đôi tay này căn bản cũng không nên tồn tại nữa!”

“Lửa, tới!”

Một ngọn lửa bùng cháy, rơi xuống cánh tay Triệu Trần!

Mùi da thịt bị nướng khét lẹt bay tới, cánh tay của Triệu Trần biến thành tro bụi tại chỗ!

“Mày có thể chết rồi!”

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Diệp Bắc Minh lạnh lùng thốt ra một câu phán quyết, một phát giẫm lên ngực Triệu Trần!

Rồi đảo mắt khóa chặt những đệ tử khác của Bá Tông: “Bọn mày cũng đáng chết!"

Tia sáng máu lóe lên, hết thảy lại trở về yên tĩnh!

Một tiếng sau.

Một giọng nói giận dữ từ ngoài vọng tới: “Các ngươi đúng là càng ngày càng tệ hại! Một tiếng trước ta đã thông báo vậy mà không có một người tới tiếp đón!”

Một ông già vẻ mặt tức giận đi vào!

Đột nhiên.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí ập tới!

“Không đúng…”

Ông lão gấp rút xông vào đại sảnh, đập vào mắt chính là cảnh tưởng không khác gì địa ngục!

Tất cả đệ tử của Bá Tông đều bị giết!

Triệu Trần ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không còn, hốc mắt trống rỗng, đầu lưỡi bị người ta cứng rắn xé xuống thành từng mảnh!

Hai cánh tay cũng biến mất!

Khoang ngực chính là bị người khác một đạp giẫm xuyên qua, phá vụn tim phổi cùng đan điền!

“Là kẻ nào? Là kẻ nào đã giết đồ nhi của ta!!!”

Ở một bên khác, sau khi rời khỏi nơi ở của Bá Tông, Diệp Bắc Minh đang muốn đi tìm Hướng Ly Ly.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:

“Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK