Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 990: Giết Vực Vương

Một vị Vực Vương mà lại bị thanh niên Hoa tộc dùng một kiếm chém chết ư!

Vãi đạn!

“Á!”

Đế Khởi La hoảng sợ hét lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

“Mẹ ơi!”

Cả đám lão Mạc, lão Chu và lão Bạch cứng đờ người, ngây sững tại chỗ.

“Vãi!”

Đế Khuyết trợn mắt suýt lòi cả tròng ra ngoài: “Thanh kiếm kia có lai lịch gì thế?”

Sau lưng lạnh toát mồ hôi hột, khi ông ta kiểm tra Diệp Bắc Minh, nếu tên này dùng thanh kiếm kia thì...

Đế Khuyết không dám nghĩ ngợi gì thêm nữa.

Bảy vị Vực Vương còn lại cũng hoảng sợ.

Tên nhãi này là yêu nghiệt phương nào thế?

Ánh mắt Lý Thái Hư trầm xuống, nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Ranh con, lão phu muốn mạng của mày, mà thanh kiếm kia lão phu cũng muốn!”

Diệp Bắc Minh hét lên: “Ông là cái thá gì chứ? Trong vòng mười giây, tôi sẽ chém chết ông!”

Ngay sau đó.

Mọi người kinh hoàng nghẹn họng chết trân.

Diệp Bắc Minh bước ra, chủ động tấn công Lý Thái Hư.

“Vãi chưởng!”

“Cậu ta bị điên rồi à?”

“Cảnh giới Thần Vương mà dám chủ động tấn công cảnh giới Vực Vương ư?”

“Đây đâu phải chỉ là chênh lệch mấy cảnh giới lớn không đâu mà là sự chênh lệch giữa trời với đất đó...”

Tất cả mọi người ở đây kinh hãi.

Thế nhưng Đế Khuyết hơi sững sờ, tên này lấy dũng khí từ đâu ra chứ?

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cũng rống lên: “Hôm nay, ông đây phải giết tận hứng mới được!”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau cho tôi sức mạnh, giết!”

“Diệp Bắc Minh tôi thề nợ máu phải trả bằng máu, dựa vào sức mạnh Long Mạch cho mình, giết! Giết! Giết!”

Những gì nhị sư tỷ gặp phải đã khiến máu nóng trong Diệp Bắc Minh sôi trào.

Gầm gừ!

Hư ảnh của Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch được tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp sức mạnh trông chân thật hơn nhiều.

Lý Thái Hư thấy Diệp Bắc Minh chủ động tấn công mình thì hơi sửng sốt: “Tên chó chết này, lão phu chẳng biết mày lấy can đảm đâu ra nữa!”

“Kiếm Trảm!”

“Thương Khung!”

Lý Thái Hư lạnh lùng phun ra bốn chữ.

Ngay sau đó.

Một thanh kiếm thần hiện lên, khi nó chém xuống, dưới quảng trường như hiện lên mấy chục nghìn bóng kiếm khác nữa cùng chém xuống người Diệp Bắc Minh.

Đế Khuyết nhíu mày: “Lão già này lại tiến bộ rồi!”

Diệp Bắc Minh quát lên: “Chơi chiêu hoa mỹ như vậy có hữu ích gì không?”

Kiếm Trấn Ngục trong tay anh quét ngang qua mấy chục nghìn bóng kiếm kia.

Rầm!

Kiếm Trấn Ngục quay cuồng, tiếng va chạm vang lên.

Mấy chục nghìn bóng kiếm kia vỡ nát tan tành như thủy tinh.

“Này... không thể nào!”

Lý Thái Hư khiếp hãi.

Diệp Bắc Minh chả thèm lảm nhảm, kiếm Trấn Ngục chém xuống Lý Thái Hư.

Luồng khí tức tử vong ập tới chỗ ông ta.

Lý Thái Hư cảm thấy không ổn, định vùng vẫy khỏi sát ý của kiếm Trấn Ngục.

Nhưng ông ta kinh hoàng nhận ra bản thân mình không thể nhúc nhích nổi.

“Tiêu rồi...”

Lý Thái Hư lạnh người, ngẩng đầu nhìn kiếm Trấn Ngục đang chém xuống chỗ mình, trong mắt thoáng hiện lên sự hoảng sợ vô tận.

“Lý Thái Hư ông làm gì đó?”

“Mau tránh ra chỗ khác đi!”

Các Vực Vương còn lại hét to.

“Á...”

Lý Thái Hư thét lên, nổ tung hóa thành một đống máu.

“Ôi...”

Trái tim mọi người run sợ như sắp nhảy ra ngoài.

“Các ông đều đáng chết hết!”

Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh di chuyển.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn bao nhiêu sức mạnh thì dùng hết cho tôi!”

“Lũ chó chết đó, một tên tôi cũng không tha đâu, tất cả đều phải chết hết!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn khích nói: “Nhóc con, có những lời này của cậu là đủ rồi!”

“Lũ kiến hôi ấy ở trước mặt bổn tháp là cái thá gì chứ?”

Vừa dứt lời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như cây khô héo úa sống lại, mũi kiếm sắt nhọn sáng bóng.

Diệp Bắc Minh nắm chặt bàn tay: “Giết!”

Anh điều khiển tháp Càn Khôn Trấn Ngục chém vào sáu tên Vực Vương còn lại kia.

“Mình đang nằm mơ đấy à?”

Thấy cảnh đó, mọi người bị dọa mém chết.

Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào sức mạnh của cảnh giới Thần Vương giết chết Vực Chủ đã đủ khiến người người khiếp hãi rồi.

Lẽ nào anh còn có thể một mình cân hết sáu vị Vực Vương hay sao?
Chương 991: Tại sao không giết được hết?

...

....

"Thằng nhóc Hoa tộc kia, mày tưởng rằng mình là Diệp Phá Thiên năm đó sao?"

Cổ Thiên Xuyên quát lớn: "Giết!"

Khuôn mặt Lục Nguyên dữ tợn, nhanh chóng lao tới: "Diệp Phá Thiên là thứ phế vật gì? Còn không phải bị tổ tiên bọn này giết chết sao?"

Đôi mắt Hoàng Phủ Phong Tà lạnh lẽo, quả quyết ra tay: "Dù có là Diệp Phá Thiên sống lại, hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!"

...

"Giết!"

Phong Vu Cấm bỗng giẫm chân thật mạnh, toàn bộ quảng trường rung lên như bị động đất!

Hai tay Bắc Minh Chính hợp nhất, một ngọn lửa màu xanh lục ngưng tụ, đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!

Cơ Vân Thương hung tàn nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thằng chó hoang, mày giết cháu gái của lão phu, để mạng lại đi!"

Một giây sau.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ ra một đạo kiếm mang màu đen, đột nhiên biến khổng lồ, mạnh mẽ chém xuống!

Tiếng "loảng xoảng" long trời lở đất vang lên, toàn bộ học viện Giám Sát chấn động.

Sáu người đồng thời bay ngược ra ngoài.

Cơ thể đập thật mạnh xuống đất, cuốn lên bụi mù đầy trời!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện sáu khe rãnh sâu hoắm!

"Mày! Phụt..."

Cổ Thiên Xuyên không ngừng kêu lên đau đớn, một cánh tay và một cái chân nổ tung!

"A..."

Xương sống Lục Nguyên đứt gãy, kêu thảm thiết như chó chết!

"Đôi mắt của tao... Không!"

Hai mắt của Hoàng Phủ Phong Tà bị kiếm khí làm nổ tung, kinh mạch đứt từng khúc, đan điền sụp đổ!

"Sao có thể, đây là kiếm gì vậy?"

Thân thể Phong Vu Cấm cũng bị nổ, nửa người dưới hoàn toàn biến mất!

Bắc Minh Chính thì không ngừng phun máu tươi, tứ chi đứt đoạn!

"Phụt!"

Cơ Vân Thương hộc ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng vỡ vụn.

Xung quanh lặng ngắt!

Thời gian như bấm nút tạm dừng, ai ai cũng há to miệng.

Mọi người nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên quảng trường như thấy quỷ!

Một giây sau.

Ầm ầm!

Hoàn toàn bùng nổ!

"Trời ạ, tên Hoa tộc này thế mà thắng?"

"Chẳng lẽ Hoa tộc sẽ lại quật khởi sao?"

"Cảnh giới Thần Vương đối đầu với tám cảnh giới Vực Vương, giết chết hai người, làm thương nặng sáu người..."

"Sau trận chiến này, e rằng cái tên Diệp Bắc Minh Hoa tộc sẽ vang vọng khắp đại lục Huyết Thiên!"

"Hoa tộc quay trở lại?"

Ánh mắt vô số người rung động mạnh, không ngừng co rụt lại.

Giọng nói của Đế Khởi La run rẩy, bị dọa đến ngồi xổm trên mặt đất: "Ông Chín, ông có thấy không? Anh... Anh ta thắng rồi!"

Cả người Đế Khuyết cứng nhắc đứng tại chỗ, ông ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên này rõ ràng mới cảnh giới Thần Vương!"

"Vừa rồi, hơi thở của cậu ta đột nhiên tăng vọt gấp gần trăm lần!"

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Cậu ta đã làm thế nào?"

"Vấn đề từ thanh kiếm kia sao?"

Đế Khuyết nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiểu Tháp, tại sao không giết được tất cả bọn họ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa hộc máu: "Mẹ, thằng nhóc cậu còn chưa thấy đủ hả?"

"Đây là sáu tên Vực Vương đấy, sức mạnh bị phân tán. Nếu như chỉ có một người thì có thể giết chết lập tức!"

"Cậu thấy đủ rồi đi!"

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.

Anh đi đến trước mặt mấy người Cổ Thiên Xuyên, Lục Uyên, Hoàng Phủ Phong Tà, Phong Vu Cấm, Bắc Minh Chính, Cơ Vân Thương!

Không nói không rằng!

Giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên!

Sáu người mặt xám như tro tàn, ngước nhìn Diệp Bắc Minh như mấy con chó chết: "Mày..."

Đột nhiên.

Chỗ sâu trong học viện Giám Sát truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm: "Dư nghiệt Hoa tộc, cậu đã giết hai người, đủ lắm rồi đấy!"

"Chẳng lẽ cậu cũng muốn giết cả sáu người này sao? Không nhìn xem đây là địa phương nào!"

Vừa dứt lời, một bóng người già nua đạp không khí tới.

Hốc mắt lão ta hõm sâu, làn da khô héo.

Nếu lão ta nhắm mắt lại, quả thực chẳng khác gì một thi thể!

"Viện trưởng!"

"Sao ngài lại xuất quan!"

Trong lòng mọi người học viện Giám Sát cực kỳ chấn động, sôi nổi cúi gập người 90 độ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, cẩn thận!"

"Người này là cảnh giới Vực Chủ, cùng một cảnh giới với các sư phụ của cậu!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: "Cùng cảnh giới với các sư phụ của tôi?"

Khoảnh khắc Đế Khuyết nhìn thấy lão già kia, ông ta hít sâu một hơi: "Là lão ta! Lão ta còn chưa có chết!"

Con ngươi lão già đọng lại, nhìn về phía Đế Khuyết: "Người của Đế tộc đúng không? Chính các người dẫn kẻ này đến hả?"

"Nếu có cơ hội, lão phu sẽ đích thân đến Đế tộc một chuyến!"

Con ngươi Đế Khuyết co rụt lại.

Lão già mặt không biểu cảm nhìn Diệp Bắc Minh, trong giọng nói mang theo ý lạnh như băng: "Tên nhóc kia, cậu thân là dư nghiệt Hoa tộc lại dám coi rẻ quy tắc thế giới, mạnh mẽ đi vào đại lục Huyết Thiên!"
Chương 992: Chặn ngang một chân

"Cậu đã phạm vào tội chết. Nếu cậu chịu bỏ vũ khí đầu hàng, lão phu có thể cho Hoa tộc một cơ hội, chỉ giết mình cậu!"

...

"Nếu không, cậu và Hoa tộc sau lưng cậu sẽ vĩnh viễn không vươn lên được!"

Diệp Bắc Minh sải bước lên trước: "Ông thì tính cái thá gì? Cũng xứng thẩm phán Hoa tộc?"

"Trời ạ!"

Trên quảng trường, mọi người bị dọa sợ, đều lùi lại.

Ai cũng hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Lão già vẫn trưng ra khuôn mặt không biểu cảm: "Lão phu đã cho cậu cơ hội, chính cậu không biết trân trọng!"

"Vậy cậu đi chết đi!"

Đang muốn ra tay.

"Rống!"

Đột nhiên, tiếng rồng ngâm truyền đến.

Cảnh tượng khiến mọi người chấn động xuất hiện, bầu trời nhanh chóng hiện ra mấy chục vết nứt không gian.

Xuyên qua những vết nứt không gian kia, bọn họ thấy được rất nhiều đầu hắc long vặn vẹo!

"Đó là thứ gì?"

Người của học viện Giám Sát ngây dại.

"Đây là... Tộc Rồng đen?"

Thân thể Đế Khuyết run lên: "Không phải bọn chúng đã ở ẩn rồi sao? Sao giờ lại đột nhiên xuất hiện..."

Lão già kia cũng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên một đám vết nứt không gian: "Hắc Long Vương, ông đang sống yên ổn ở Đại Lục Chân Võ".

"Học viện Giám Sát nước giếng không phạm nước sông với ông, ông có ý gì đây?"

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Kẻ này, tộc Rồng đen tôi muốn!"

Không thấy người, chỉ nghe được âm thanh.

"Ông nói gì cơ?"

Sắc mặt lão già trở nên cực kỳ khó coi: "Hắc Long Vương, nơi này là học viện Giám Sát, ông..."

Giọng Hắc Long Vương trở nên lạnh hơn: "Ông không phục? Vậy đội quân của tộc Rồng đen tôi sẽ đến đó san bằng học viện Giám Sát!"

Rống!

Hàng loạt tiếng rồng ngâm vang lên.

Mấy chục đầu rồng chui ra từ vết nứt không gian, lộ ra nửa thân mình, nhìn xuống học viện Giám Sát bên dưới.

Ánh mắt đám người học viện Giám Sát hoảng sợ, không dám thở mạnh!

"Ông!"

Lão già tức giận đến suýt hộc máu, không dám nói thêm câu phản bác nào!

Hắc Long Vương nói tiếp: "Diệp Bắc Minh, đi theo chúng tôi!"

Ngay khi ai cũng cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ cứ thế mà đi.

Âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên: "Sư tỷ tôi bị thương nặng như vậy mà bảo tôi đi? Không có chuyện đó đâu!"

"Tôi đã nói rồi, nợ máu cần phải trả bằng máu!"

Trước mặt tất cả mọi người, anh bước lên trước.

Đi đến trước mặt sáu người Cổ Thiên Xuyên, Lục Uyên, Hoàng Phủ Phong Tà, Phong Vu Cấm, Bắc Minh Chính, Cơ Vân Thương!

Giơ tay chém một kiếm!

Dứt khoát, gọn gàng!

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Sáu cái đầu lâu cứ thế rơi trên mặt đất!

Đủ loại biểu cảm từ trừng lớn mắt, hoảng sợ, chấn động, bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi cứng lại!

Sáu người này hoàn toàn chẳng thể ngờ, lão viện trưởng đã xuất hiện mà bọn họ còn bị Diệp Bắc Minh chém giết!

Mấy trăm ngàn người trợn to mắt, trong lòng dâng trào sóng to gió lớn!

Chém giết sáu Vực Vương ngay trước mặt lão viện trưởng?

Sao anh ta dám chứ?

Ánh mắt Đế Khởi La nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi: "Ông Chín..."

Đế Khuyết cũng ngây người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh từ khiếp sợ biến thành thưởng thức!

Tiếng nói lão già kia khàn khàn, tức đến run người: "Diệp Bắc Minh!"

Hắc Long Vương cười: "Giết cũng giết rồi, Diệp Bắc Minh, cậu có thể theo chúng tôi đi rồi chứ?"

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến bên người Thiên Nhận Băng, cõng cô ấy lên: "Đây mới chỉ là khởi đầu, tôi sẽ còn quay lại!"

"Máu của Hoa tộc, máu của sư tỷ tôi sẽ không chảy vô ích!"

"Lần tiếp theo, chắc chắn long trời lở đất!"

...

...

Sau khi Diệp Bắc Minh bỏ đi, toàn trường lặng như tờ!

Tám cảnh giới Vực Vương cứ thế ngã xuống?

Mà người ra tay lại là một thanh niên Hoa tộc!

Trên quảng trường, mọi người sớm đã chấn động không nói nên lời.

...

"Kẻ này thật sự chỉ là cảnh giới Thần Vương thôi sao?"

"Có lẽ vậy, từ khi cậu ta bắt đầu ra tay, hơi thở không hề thay đổi, chắc chắn là cảnh giới Thần Vương!"

"Cảnh giới Thần Vương chém giết cảnh giới Vực Vương, mẹ nó hơn nữa còn là tám Vực Vương, thật là muốn lên trời mà!"

"Hoa tộc trở lại?"

Hiện trường xôn xao!

Đế Khởi La vẫn đắm chìm trong nỗi chấn động, ngơ ngác nhìn theo phía Diệp Bắc Minh rời đi.

Đột nhiên.

Đế Khuyết khẽ quát một tiếng: "Đi! Về Đế tộc!"

Ông ta biết chuyện này cực kỳ gây chấn động.

Một khi truyền đi, nhất định sẽ gây ra náo động cực lớn!

Hơn nữa, rốt cuộc thanh kiếm kia có lai lịch gì?

Chuyện xảy ta tại học viện Giám Sát truyền đi như vũ bão, cuốn sạch toàn bộ thế giới Cao Võ!

"Một thanh niên Hoa tộc giết vào học viện Giám Sát, dùng cảnh giới Thần Vương đánh chết mấy cảnh giới Vực Vương?"

"Chuyện này sao có thể!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK