Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681: Tiêu diệt

Người này kêu thảm một tiếng, bay ngược trở về ngã xuống đất như chó chết!

Bước ra bước thứ hai, Ảnh Thuấn!

Những nơi thần niệm đến, Ảnh Thuấn lập tức đến nơi!

Trước khi dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, Diệp Bắc Minh không thể sử dụng Ảnh Thuấn nhiều lần trong chiến đấu!

Bây giờ thì khác, anh có sức mạnh gấp một trăm bốn mươi tám lần, ít nhất có thể sử dụng mấy trăm lần Ảnh Thuấn!

Vậy nên.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh xuất quỷ nhập thần như tử thần!

Tất cả võ giả tháo chạy đều bị anh bắt về, hơn một trăm người quỳ xuống đất như chó chết, sắc măt trắng bệch!

Mấy người vừa nãy chế nhạo càng run rẩy sợ hãi, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Diệp tông chủ xin tha mạng, xin tha mạng!”

Phập! Phập! Phập!

Đầu dập đến chảy máu tươi!

Vừa nãy hống hách bao nhiêu, bây giờ thê thảm bấy nhiêu!

“Tôi đã nói, những kẻ chủ động ở lại tự vẫn, tôi chỉ giết một mình người đó!”

“Kẻ to gan dám tháo chạy, diệt hết toàn tộc! Các người nghĩ tôi đùa chắc?”, giọng của Diệp Bắc Minh rất bỉnh thản, lại tràn đầy chắc chắn.

“Tiểu tháp, mượn dùng sức mạnh của ông!”

“Huyết Mạch Chú Sát!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ giật mình: “Cậu nhóc, ở đây có hơn trăm người! Cậu thực sự muốn diệt toàn tộc bọn họ ư?”

“Tộc nhân của những người này cộng lại, có thể vượt quá chục triệu người!”

“Hàng chục triệu người thì làm sao! Tôi là sát thần!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ hôm nay, Thái Dương Tông là thiên hạ đệ nhất sát tông!”

Liền sau đó.

Anh giơ tay khắc một mảng phù văn trong không trung, huyết dịch của hơn trăm người quỳ dưới đất bỗng bùng cháy!

“A… đừng!”

“Đó là bố của tôi, con trai của tôi, còn có cháu của tôi…”

“Không! Súc sinh! Súc sinh!”

“Diệp Bắc Minh, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”

“Diệp tông chủ, tôi sai rồi, tôi có thể chết, tha cho người nhà của tôi đi… đừng…”

Trong ngọn lửa, hơn một trăm người điên cuồng giãy dụa!

Bọn họ nhìn thấy trên người những người có quan hệ huyết mạch với họ trong gia tộc đều bùng cháy ngọn lửa nguyền rủa!

Có sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỗ trợ, không có ai có thể ngăn cản!

Lập tức hóa thành tro bụi, thần hồn tiêu tan!

“Diệp tông chủ, chúng tôi tự vẫn ngay đây!”

“Diệp tông chủ, đừng mà, xin cậu tuân thủ lời hứa, đừng hại tộc nhân của tôi…”

Vừa nãy mấy võ giả chưa chạy không hề do dự quỳ xuống đất, chủ động tự vẫn!

“Suýt…”

Lúc này, vẻ mặt những võ giả khác dưới chân Lưỡng Giới Sơn biến sắc!

Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh không còn vẻ tham lam vừa nãy, chỉ còn lại nỗi sợ vô tận!

“Chúng ta đi thôi”.

Trong tĩnh lặng, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.

Lúc nàyVương Yên Nhi mới phản ứng lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc rồi mau chóng đi theo!

“Bắt đầu từ hôm nay, tên của tông chủ Thái Dương Tông sợ rằng sẽ ngang với sát thần rồi!”

“Thái Dương Tông? Danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát tông thành hiện thực rồi!”

“Thủ đoạn sát phạt thật đáng sợ!”

Các võ giả còn lại toát mồ hôi, nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh rời đi và tự lẩm bẩm.



“Diệp Bắc Minh chưa chết? Chú sát một trăm ba mươi sáu gia tộc dưới chân núi Lưỡng Giới Sơn? Giết hơn hàng chục triệu người?”

“Suýt! Ham muốn giết chóc thật đáng sợ!”

“Diệp Bắc Minh điên rồi sao? Giết nhiều người như vậy, hắn muốn làm gì?”

Tin tức truyền đi.

Hơn nửa thần giới đều chấn kinh!

Gần như tất cả những người nghe được thông tin này đều há hốc miệng, không thốt ra lời!

Nhà họ Ngư.

Sau khi Ngư Thất Tình được biết thông tin này, suýt nữa kinh hãi nhảy lên: “Lão tổ, việc này… làm sao có thể!”

Lão tổ nhà họ Ngư mở to đôi mắt, nhìn tin tức được truyền về!

Qua hồi lâu mới hít khí lạnh: “Sát tâm của kẻ này lại nặng như vậy! Tiêu diệt một trăm ba mươi sáu gia tộc, hơn chục triệu người chết!”

“Cậu ta còn tuyên bố, Thái Dương Tông là thiên hạ đế nhất sát tông!”

“Cô thực sự cho rằng đây là chuyện tốt sao?”

Ngư Thất Tình cau mày: “Lão tổ, ông có ý gì?”

Lão tổ nhà họ Ngư chắp tay sau lưng nhìn lên trời: “Vãn bối của một trăm ba mươi sáu gia tộc này chắc chắn rải rác trong các đại thần tông!”

“Những gia tộc này bị diệt cũng thôi đi, nếu những đệ tử mà các thần tông này tiêu tốn rất nhiều sức lực bồi dưỡng cũng bị chú sát, sẽ dễ dàng tha cho Thái Dương Tông sao?”

“Cậu ta đã chọc cho tất cả nổi giận, sợ rằng Thái Dương Tông sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận!”

“Thất Tình, đây không phải chuyện tốt gì, Thái Dương Tông cách ngày bị diệt không còn xa đâu!”
Chương 1682: Thần hồn tổn thương

Vừa dứt lời, một thiếu nữ nhà họ Ngư vội vã chạy vào: “Báo! Gia chủ, thám tử gửi thư mật về!”

Ngư Thất Tình tiến lên một bước, mở thư mật ra xem.

Đôi mắt không ngừng dao động, không nhịn được quay đầu nhìn lão tổ nhà họ Ngư: “Lão tổ, ông đúng là thần!”

Hơn ngàn tông môn thế lực như Trấn Hồn Tông, thần cung Lục Đạo, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cùng tổ thành liên minh diệt Diệp!”

“Thái Dương Tông xong thật rồi, anh Diệp cũng…”

Dừng một chút: “Chết chắc rồi!”

Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Bây giờ cô còn cảm thấy, ban đầu lão phu muốn nhà họ Ngư vạch rõ ranh giới với Diệp Bắc Minh là chuyện xấu không?”

“Lão tổ nhìn xa trông rộng!”

Ngư Thất Tình mừng thầm kính phục gật đầu: “Nếu không phải lão tổ khi cần giải quyết thì dứt khoát, hôm nay với tình hình này!”

“Một khi để người khác biết quan hệ giữa nhà họ Ngư và Diệp Bắc Minh, sợ rằng nhà họ Ngư cũng sẽ khó thoát kết cục bị diệt tộc!”

“Ha ha ha!”

Lão tổ nhà họ Ngư cười lắc đầu: “Con đường của cô còn dài, xem nhiều, học nhiều!”

“Tránh xa kẻ nguy hiểm, hành sự thận trọng cẩn thận, đây là thủ đoạn của nhà họ Ngư đứng trên mảnh đất bât diệt”.

“Chỉ là Diệp Bắc Minh, thực sự đáng tiếc…”

Diệp Bắc Minh còn chưa biết chuyện các đại tông môn liên thủ với nhau.

Sau khi anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn, trực tiếp về đến Thái Dương Tông.

Tiểu sư đệ về rồi!

Tôi đã nói tiểu sư đệ không sao mà phải không, ấy?

Nhược Giai cũng đến này!

Mấy sư tỷ nhìn thấy Chu Nhược Giai, vô cùng vui mừng tiến lên.

Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh liền thở nhẹ nhõm!

Diệp Bắc Minh tiến lên: “Anh tìm thấy tinh hồn thảo rồi, Nặc Nhi đâu?”

“Đã uống đan dược của anh để lại, vừa ngủ rồi!”

“Mọi người nghỉ ngơi trước, anh đi thăm Nặc Nhi!”

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn mấy người Chu Nhược Giai, Vương Yên Nhi một cái.

Mấy người gật đầu.

Anh đi đến trước Diệp Nặc cùng với Đông Phương Xá Nguyệt và mấy sư tỷ!

Diệp Bắc Minh lấy ra tinh hồn thảo, ép ra nước rồi đưa vào miệng Diệp Nặc!

Sau đó.

Diệp Bắc Minh lại niệm đọc mấy câu thần chú!

Liền sau đó, bề ngoài cơ thể Diệp Nặc hiện lên phù văn, khẽ lay động mấy cái rồi mở mắt!

“Bố, bố đi đâu đấy? Con muốn ôm!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Anh và con gái vẫn chưa thân thiết mà lại muốn mình ôm ư?”

Không nghĩ nhiều, giang rộng hai tay ôm về phía con gái.

Bỗng nhiên, một luồng khí kình vô cùng cường mạnh lướt qua trên cổ của Diệp Bắc Minh, phụt một tiếng máu tươi chảy ra!

Cả người Diệp Bắc Minh bay ngược ra đập mạnh xuống đất!

“Tiểu sư đệ!”

“Bắc Minh!”

Mọi người đều rất kinh ngạc, mau chóng xông đến, Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nặc: “Nặc Nhi, con đang làm gì thế hả? Sao có thể ra tay với bố của con!”

“Bố?”

Trong cổ họng của Diệp Nặc phát ra một giọng nói vô cùng khàn khàn: “Thần hồn của bản tọa đang ở yên ổn trong bản nguyên ma thể, qua một thời gian nữa tôi đã có thể hoàn toàn nuốt chửng thần hồn của cô bé này!”

“Hoàn hoàn chiếm chứ cơ thể này, không ngờ các người lại có được tinh hồn thảo? Vọng tưởng muốn tìm về thần hồn đã tổn hại của nó? Chỉ tiếc là thần hồn của nó đã bị tôi nuốt chửng một phần, các người không thể nào tìm về được đâu!”

Diệp Bắc Minh đứng lên với sắc mặt lạnh như băng, vị trí trên cổ xuất hiện một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

Trong đôi mắt Diệp Nặc lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Ấy? Đòn vừa nãy của bản tọa có bảy phần sức mạnh, cậu lại chưa chết?”

“Không đúng, không có thứ gì chặn được sức mạnh của bản tọa!”

“Xương Chí Tôn? Trên cổ của mày lại có một chiếc xương Chí Tôn?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh đầy tức giận: “Bất kể ông là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể của con gái tôi!”

Bước ra một bước, trực tiếp đi về phía Diệp Nặc!

Diệp Nặc dừng tại chỗ bất động, đợi khi Diệp Bắc Minh tấn công đến, liền òa khóc một tiếng: “Hu hu hu, bố đừng đánh con, Nặc Nhi đã làm gì việc gì?”

“Nặc Nhi!”

Diệp Bắc Minh lập tức thu tay lại.

Liền sau đó.

Vẻ mặt của Nặc Nhi biến đổi, trên khuôn mặt ngây thơ xuất hiện vẻ hung dữ không hợp với cô bé: “Nhóc con, không nhẫn tâm làm hại đến con gái của mày phải không?”

“Vậy mày đi chết đi!”

Cơ thể nhỏ bé vút lên, giơ chân dẫm lên lồng ngực của Diệp Bắc Minh!

Phập một tiếng bay ngược đi!

“Tiểu sư đệ!”, mấy vị sư tỷ kinh hãi kêu một tiếng, hai người đi về phía Diệp Bắc Minh.

Bảy người khác ra tay cùng lúc, tấn công về phía Diệp Nặc!

Sau mười mấy hiệp, Diệp Nặc vừa bị bắt lại!

Cô bé lập tức mở to đôi mắt long lanh: “Hu hu hu, các dì làm gì vậy? Làm Nặc Nhi đau quá…”
Chương 1683: Chủ U Minh

“Hu hu, tay của Nặc Nhi đau quá…”

“Nặc Nhi…”

Mấy sư tỷ mềm lòng.

Diệp Nặc tìm được cơ hội, đột nhiên bùng phát!

Phập! Phập! Phập!

Bảy sư tỷ phun ra ngụm máu tươi, bị đánh bay đi!

Diệp Bắc Minh nhân cơ hội dùng Ảnh Thuấn, tóm lấy hai tay hai chân của Diệp Nặc: “Cút ra khỏi cơ thể của con gái tôi”

“Hu hu, bố ơi, bố làm con đau…”

“Nặc Nhi đau quá!”

“Bắc Minh…”, Đông Phương Xá Nguyệt đau lòng.

Lần này, bất luận Diệp Nặc cầu xin thế nào, Diệp Bắc Minh vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng, không hề động lòng: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, cút ra khỏi cơ thể con gái tôi!”

“Nếu không, tôi sẽ cho ông thần hồn tiêu tan!”

“Tôi chỉ đếm đến ba!”, Diệp Nặc thấy cầu xin vô ích, lập tức cười: “Ha ha ha, bản tọa không tin người dám!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Thấy Diệp Bắc Minh bắt đầu đếm thật, sắc mặt của Diệp Nặc sầm xuống: “Mà có tin một ý nghĩa của bản tọa, thì có thể cho con gái mày thần hồn tiêu tan không?”

Diệp Bắc Minh tiếp tục nhả ra một chữ.

“Ha ha, tiếp tục đi!”

Số thứ ba vừa dứt, Diệp Bắc Minh giơ tay.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay, không hề do dự chém về phía đỉnh đầu của Diệp Nặc!

Bắc Minh, đây là con gái của chúng ta, đừng…”, Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi.

“Tiểu sư đệ, đừng!”

Chín sư tỷ cùng biến sắc.

“Tao không tin mày dám!”

Diệp Nặc cất giọng khàn khàn.

Diệp Bắc Minh vốn không có ý dừng lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục còn gia tăng sức mạnh nghiền áp đến!

Liền sau đó.

Cuối cùng Diệp Nặc cảm nhận được sát ý khủng bố của Diệp Bắc Minh!

Lúc này, Diệp Nặc ớn lạnh, lông tóc trên người dựng đứng! Thần hồn trong cơ thể có một ảo giác, nếu còn không rời khỏi cơ thể của cô bé này, chắc chắn sẽ phải chết cùng cô bé này!

Điên rồi, tên nhóc này điên rồi! Lại dám giết cả con gái ruột của mình!

Soạt!

Một thần hồn màu đen xông ra, trực tiếp rời khỏi cơ thể của Diệp Nặc, đụng vỡ bức tường chạy ra ngoài phòng!

Diệp Bắc Minh trực tiếp thu tay lại, sát ý đáng sợ gần như dính sát lướt qua cơ thể của Diệp Nặc!

Bảo vệ tốt con gái!

Ném con gái cho Đông Phương Xá Nguyệt.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước đuổi theo thần hồn màu đen đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghiền áp xuống!

Gru!

Một con huyết long xông ra hằm hằm đập lên thần hồn màu đen!

Thần hồn màu đen kêu thảm một tiếng, lăn lộn muốn tháo chạy!

Diệp Bắc Minh sử dụng Ảnh Thuấn xuất hiện ở phía trước.

Tấn công ra một quyền!

Phập!

Thần hồn mau đen ngã xuống đất, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp giáng xuống, nó sợ đến liên tục cầu xin: “Đợi đã, đừng giết tôi!”

“Tôi là chủ U Minh, biết rất nhiều bí mật của giới U Minh, cậu giết tôi, chắc chắn là tổn thất to lớn của cậu!”

Quả nhiên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dừng lại!

“Chủ U Minh?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Chín vị sư tỷ đi theo ra, nghe thấy cái tên chủ U Minh, vẻ mặt liền biến sắc: “Ông thực sự là chủ U Minh?”

Thần hồn màu đen hóa thành dáng vẻ một người đàn ông trung niên!

Vô cùng hư yếu!

Cơ thể trong suốt!

Dường như chỉ một cơn gió thổi qua thì có thể tiêu tan như làn khói!

“Đúng thế!”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh nhạt: “Ông là chủ U Minh, tại sao thần hồn lại ở trong cơ thể con gái tôi?”

Chủ U Minh cười khổ một tiếng: “Bản tọa bị đệ tử hãm hãi, thần hồn may mắn thoát chết! Vốn dĩ thoi thóp hơi hàn ở giới U Minh, định tìm cơ hội sống lại trả thù!”

“Ông trời đã cho tôi một cơ hội, cuối cùng đợi được bản nguyên ma thể này ra đời!”

Hôm đó bản nguyên ma thể ra đời, trời đất xảy ra hiện tượng lạ, bản tọa nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể cô bé, muốn nuốt chửng thần hồn của cô bé, cướp lấy cơ thể này…”

Đông Phương Xá Nguyệt nghe thấy lời này, đồng tử co lại: “Ông đáng chết!”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh cũng băng lạnh: “Thần hồn của con gái tôi mà ông cũng dám nuốt chửng, ông đúng là đáng chết!”

Anh giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đang định giết chủ U Minh!

“Đợi đã!”

Chủ U Minh sợ hết kêu lớn: “Tôi không nuốt chửng thần hồn của con gái cậu, thần hồn của cô bé vẫn còn yên ổn!”

“Hơn nữa tôi biết tung tích của bố mẹ cậu, nếu cậu giết tôi, cả đời đừng hòng biết tung tích của bố mẹ cậu!”
Chương 1684: Tung tích của bố mẹ

“Ông cũng xứng!”

“Ông nói cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, chủ U Minh lại biết tin tức của bố mẹ mình?

Từ sau khi bố mẹ chủ động rời đi, anh cũng không nghe đến tin tức của hai người!

“Nói! Rốt cuộc là thế nào?”

Chủ U Minh giải thích: “Cậu muốn tôi nói chuyện nào?”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Nói thần hồn của con gái tôi trước đi!”

Chủ U Minh vội gật đầu: “Thần hồn của con gái cậu đang ngủ say ở sâu trong thức hải, lúc tôi tiến vào cơ thể của cô bé, đúng là muốn nuốt chửng thần hồn của cô bé!”

“Nhưng thần hồn của cô bé quá cường mạnh, tôi không thể nuốt chửng nổi!”

“Ngược lại tôi còn suýt bị thần hồn của cô bé nuốt chửng, nếu không phải lúc cuối cùng thần hồn của con gái cậu bỗng rơi vào giấc ngủ say, có lẽ tôi thực sự thua rồi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không thể nào, con gái tôi mới một tuổi, thần hồn làm sao có thể cường mạnh hơn ông?”

Chủ U Minh trầm mặc, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Nếu trong cơ thể của con gái cậu là thần hồn luân hồi thì sao?”

“Ông nói cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cũng quay sang nhìn nhau!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định: “Tiểu tháp, còn gái tôi là người luân hồi ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, lát sau mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc, trên người con gái cậu đúng là có một tầng khí tức thần bí!”

Trước đây bản tháp vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, bản tháp thực sự không nhìn thấu được cô bé!”

“Cái gì? Ngay cả ông mà cũng không nhìn thấu?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tại sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chỉ có hai khả năng!”

“Thứ nhất, trên người cô bé có một thứ, có thể che đi tất cả!”

“Thứ hai, cô bé thực sự là người luân hồi, hơn nữa thực lực rất cường mạnh, mạnh đến mức cậu khó có thể tưởng tượng!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người.

Hít sâu một hơi mới chấp nhận sự thực này!

Cho dù con gái thực sự là người luân hồi, thì cũng là con gái của mình!

Chắc chắn một điều này là đủ!

“Vấn đề thứ hai, ông từng gặp bố mẹ tôi ư?”, Diệp Bắc Minh nheo mắt, tiếng rồng gầm trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên không dứt: “Nếu có một câu giả dối, tôi bảo đảm lập tức cho ông thần hồn tiêu tan!”

Chủ U Minh ngẩng đầu: “Tôi không chắc chắn hai vợ chồng đó là bố mẹ của cậu, nhưng có một người phụ nữ trong đó trông vô cùng giống cậu!”

“Người đàn ông đó không phải là loài người, trong cơ thể ông ta có huyết mạch ma hoàng!”

Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ sáng lên: “Tiểu sư đệ và chủ mẫu đúng là trông vô cùng giống nhau!”

“Đúng thế, bố của tiểu sư đệ cũng có huyết mạch thần hoàng!”

Mấy sư tỷ gật đầu theo.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông từng gặp bố mẹ tôi? Họ đang ở đâu?”, chủ U Minh trả lời: “Lúc đó thần hồn của tôi trốn trong một tế đàn hấp thụ năng lượng trời đất, bố mẹ của cậu hình như đang tìm thứ gì đó!”

Lúc đó đi qua tế đàn, dừng lại hồi lâu, toi mới nhớ kỹ bọn họ.

“Đúng rồi, nhìn bọn họ có vẻ như bị người ta uy hiếp!”

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Ông nói cái gì?”

Chủ U Minh gật đầu khẳng định: “Có một thanh niên dẫn theo một đán người, hình như ra lệnh cho bố mẹ của cậu tìm thứ gì đó!”

“Cụ thể là thứ gì, tôi cũng không biết!”

“Nếu không tin, cậu tự xem đi!”, vừa dứt lời, thần hồn của chủ U Minh dao động. Ông ta tái hiện lại hình ảnh trong ký ức!

Hình ảnh tái hiện hơi tối, có thể nhìn ra là một tế đàn nằm sâu trong thung lũng thần bí!

Có máya ông lão, mười mấy người đàn ông trung niên theo phía sau một thanh niên!

Đám người phía trước nhất.

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam khập khiễng bước đi, tinh thần còn có chút yếu đuối!

“Bố, mẹ!”

Diệp Bắc Minh hơi kích động.

Trong hình ảnh, Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam phát hiện ra tế đàn rồi lập tức tiến lên kiểm tra một lượt, không có thu hoạch gì!

Thanh niên phía sau có chút mất kiên nhẫn, khóe miệng giật giật!

Vì là hình ảnh tái hiện, nên không có âm thanh.

Nhưng Diệp Bắc Minh có thể nhìn ra qua khẩu hình, thanh niên đó nói: “Còn không tìm được thứ đó, các người sẽ chết rất khó coi!”

Rốt cuộc là thứ gì?

Bây giờ bố mẹ đã tìm thấy thứ đó chưa?

Họ có được an toàn không?

Lúc này, Diệp Bắc Minh lo lắng chưa từng có!

Chín vị sư tỷ cũng đọc hiểu khẩu hình, tiến lên an ủi: “Tiểu sư đệ, chủ mẫu và chủ nhân cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì đâu!”

“Đúng thế, chủ mẫu và chủ nhân bao nhiêu năm nay đã gặp biết bao nguy hiểm!”

“Chẳng phải vẫn hóa nguy thành an đấy sao?”

“Chắc sắc không sao đâu!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chương 1685: Dám bắt quỳ

Trong lúc anh đang buồn bực, một bóng hình hoảng hốt xông vào, thụp quỳ xuống đất: “Chủ nhân, xảy ra… chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh lo lắng cho an nguy của bố mẹ, cho nên đôi mắt đầy tia máu!

Tiêu Vô Tướng ngẩn người, vội vàng nói: “Ở cửa có rất nhiều người đến, vô cùng vô cùng đông người!”

Họ tự xưng là liên minh diệt Diệp! Nói gì mà tông chủ cậu vô nhân đạo, giết người vô tội bừa bãi, sát hại vô số!”

“Hơn ngàn tông môn liên thiệp lại, muốn diệt Thái Dương Tông chúng ta…”

Còn nói gì mà thiên hạ đệ nhất sát tông chỉ là hư danh, muốn chúng ta thành thiên hạ đệ nhất diệt tông”.

Ông ta nuốt nước miếng bổ sung một câu: “Chủ nhân, cậu mau đi đi! Cô Chu và Cô Vương đang ở cổng, sợ là không ngăn được nhiều người như vậy!”

“Cái gì?”

Vẻ mặt chín sư tỷ biến sắc.

Diệp Bắc Minh vốn đang tức đến tận đỉnh đâu, trong lúc sát tâm sôi sục lại còn có người dẫn xác đến?

Trực tiếp đi về phía cổng của tông môn!

Lúc này, bên ngoài cổng Thái Dương Tông.

Người đông nghìn nghịt, lá cờ của các tông môn bay phấp phới!

Dưới mặt đất, trên không trung khắp nơi đều là người, hơn ngàn tông môn tập trung bên ngoài Thái Dương Tông!

Ngoại trừ những tông môn này, còn có rất nhiều tông môn hạng hai hạng ba đến xem kịch vui.

Dưới sự kiện hoàng tránh, chỉ thấy nhấp nhô đầu người!

Hàng triệu người la liệt chen chúc nhau như con kiến!

“Vãi, đông người thế?”

Thái Dương Tông đã chọc giận tất cả rồi!

“Hôm nay Thái Dương Tông coi như xong đời rồi, cho dù mười thần hoàng lần trước lại xuất hiện cũng không bảo vệ được Thái Dương Tông!”

“Còn chẳng phải Diệp tông chủ đó sát tâm quá nặng, chú sát hơn một trăm gia tộc đã khiến trời giận người oán sao!”

“He he, Thái Dương Tông khôi phục chưa đến một tháng đã bị hủy diệt hoàn toàn sao?”

“Tôi thấy còn chẳng bằng đừng khôi phục, ít nhất mọi người còn nhớ đến tông môn này, lần này sợ rằng thực sự hủy diệt thật rồi!”

Những người đến góp vui nhỏ tiếng bàn tán.

Trong đám đông, Long Khuynh Vũ đi cùng người của Độn Thế Thần Tông, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ lo lắng!

Cô ta gia nhập Độn Thế Thần Tông trong hội thần giáng tuyển chọn, được biết chuyện của Diệp Bắc Minh, lập tức chạy đến hiện trường.

‘Cậu Diệp, cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Hôm nay tình hình này, cậu đưa người mau chạy đi’, Long Khuynh Vũ nghĩ thầm trong lòng.

Đột nhiên.

Một người phụ nữ của Lục Đạo Thần Tông bước ra khỏi đám đông, đứng trên không trung tức giận quát: “Chu Nhược Giai, cô thật to gan, là người của hạ giới, thần cung Lục Đạo không chê cô xuất thân thấp kém, nhận cô vào tông môn!”

“Cô lại còn dám phản bội Lục Đạo Thần Tông? Lập tức quỳ xuống cho tôi!”

“Tự phế cảnh giới, dập đầu một vạ cái về hướng liệt tổ liệt tông thần cung Lục Đạo!”

“Cho đến khi liệt tổ liệt tông của thần cung Lục Đạo hiển linh, tha thứ cho phản đồ nhà cô mới thôi!”

“Nếu không, cô quỳ ở đây đến chết cho tôi!”

Nhìn thấy người phụ nữ, đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng, cúi đầu: “Sư phụ, xin lỗi!”

“Còn không quỳ xuống!”

Người phụ nữ thét dài một tiếng, gióng như đánh đòn cảnh cáo!

Cơ thể Chu Nhược Giai run lên, sắp quỳ xuống!

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bắt người phụ nữ của tôi quỳ? Bà cũng xứng hả!”

Một bóng người xông ra, đứng bên cạnh ôm lấy Chu Nhược Giai!

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, Chu Nhược Giai dường như đã có chỗ dựa.

Ý định quỳ xuống liền biến mất.

“Diệp Bắc Minh!”

Người phụ nữ trung niên sầm đôi mắt: “Vương Bình Cô tôi dạy bảo đệ tử, liên quan gì đến cậu?”

“Chu Nhược Giai, cô còn ngây ra đó làm gì? Còn không quỳ xuống!”

Diệp Bắc Minh cười, bảo vệ Chu Nhược Giai phía sau: “Tôi là chủ của Thái Dương Tông, Chu Nhược Giai là vợ của tôi!”

“Cũng là phu nhân tông chủ của Thái Dương Tông, bảo phủ nhân tông chủ của Thái Dương Tông quỳ ư?”

“Bà thật to gan, tôi thấy bà nên quỳ trước đi!”

Dứt lời, Diệp Bắc Minh lại trước tiếp bước ra một bước.

Khoảnh khắc rời khỏi trận pháp hộ sơn của Thái Dương Tông, rất nhiều thần niệm khóa chặt anh!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đấy, lập tức xuất hiện trước người Vương Bình Cô!

Giơ tay ép về phía bà ta!

Đầu tiên Vương Bình Cô ngẩn người, sau đó bỗng nổi giận: “Cậu nhóc, cảnh giới thần hư nhỏ bé cũng dám ra tay với tôi? Muốn chết hả!”

Giơ tay, một luồng sát ý băng lạnh cuốn về phía Diệp Bắc Minh!

Phập!

Diệp Bắc Minh giáng một chưởng xuống, tất cả đòn tấn công đều tan rã!

Một chưởng này giống như thái sơn đè xuống, đập mạnh lên bả vai Vương Bình Cô!

“Phụt…”

Vương Bình Cô phun ra ngụm máu tươi, cơ thể không chịu kiểm soát quỳ xuống dưới đất!

“Súc sinh, cậu dám đối xử với tôi như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK