Tiếng động cơ vang lên, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Năm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Đình BR-1 xuất hiện trên bầu trời khu công nghiệp.
Chúng nhắm thẳng vào Diệp Bắc Minh.
“Tập trung!”
“Chuẩn bị nổ súng!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mấy chiếc máy bay chiến đấu trên trời: “Cửu sư tỷ, đợi em một lát”.
“Được”.
Hoàng hậu Hồng Đào nở một nụ cười cưng chiều.
Ngay sau đó.
“Vút!”
Diệp Bắc Minh sử dụng thuật Đằng Không bay lên vài trăm mét.
Rồi chém ra một kiếm quét ngang bầu trời!
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Năm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Đình BR-1 nổ tung trước mắt đám người Lý Bỉnh Tông.
“Vãi chưởng!”
Tướng quân Kim trong điện thoại thấy thế thì kinh hãi hét to.
Ông ta sợ tới mức ngắt điện thoại giữa chừng.
Lý Bỉnh Tông hãi hùng run cả người!
Thế mà Diệp Bắc Minh lại biết bay!
Còn dùng một kiếm chém nát năm cái máy bay chiến đấu luôn sao?
Đây có khác gì huyền thoại không!
Khi tất cả còn đang ngẩn ngơ.
Bỗng một tiếng nổ vang lên, cửa phòng làm việc mở tung.
Một người hệt như Thần Chết đang chậm rãi bước vào!
Ánh mắt người nọ lạnh như băng, nhìn thoáng qua cả đám rồi dừng trên người Lý Bỉnh Tông: “Tôi không muốn nói lời thừa thãi, con trai ông đã bán đứng ông rồi”.
“Cho ông ba phút, nói cho tôi biết người Long Quốc mà ông liên lạc là ai”.
Khóe mắt Lý Bỉnh Tông run rẩy, ông ta hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Diệp Bắc Minh, đây là Cao Ly Quốc, cậu dám...”
“Ông không biết điều là gì sao?”
Diệp Bắc Minh ngắt lời ông ta.
Anh rất lười nghe mấy câu dư thừa đó.
Anh lấy từ đâu ra mấy cây ngân châm rồi đâm vào người Lý Bỉnh Tông.
Trong nháy mắt, ông ta như bị hàng ngàn con kiến xâu xé.
Đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, kêu la cực kỳ thảm thương.
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Thuận thế thì cứu người, nghịch thế thì giết người!
Lý Bỉnh Tông đi lại, dập đầu trong điên cuồng nói: “Á... giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi...”
Diệp Bắc Minh rét lạnh nhìn ông ta.
Anh không thèm nói dù chỉ là một câu!
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Đến cả ba giây mà Lý Bỉnh Tông cũng không chịu đựng được.
“Tôi nói, đó là Cửu Thiên Tuế... Là Cửu Thiên Tuế của Long Quốc các cậu!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Cửu Thiên Tuế ư?”
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Một tia sét giáng xuống, đục một lỗ trên vách tường phòng họp.
Ngay lập tức, cả căn phòng ngập tràn trong tia điện.
Những cổ đông của tập đoàn Lý Thị đều bị thiêu thành đống tro đến cả cơ hội kêu la cũng không có.
“Tiểu sư đệ cẩn thận!”
Hoàng hậu Hồng Đào rất sợ hãi, nhanh chóng bay lên tóm lấy Diệp Bắc Minh.
Cánh tay thon thả ngọc ngà tung ra một quyền nện vào sàn bê tông.
Rầm!
Tiếng nổ vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Cô ấy lập tức tóm Diệp Bắc Minh nhảy xuống.
“Hahaha! Diệp Bắc Minh, rốt cuộc mày cũng đến đây rồi”.
Một tiếng cười to truyền tới, vang dội như tiếng sấm.
Trên nóc một tòa nhà cao chọc trời phía đối diện, một người đàn ông da trắng đang đứng đó.
Người nọ sở hữu mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc và dáng người mảnh khảnh!
Mặt mũi như tượng tạc!
Trong tay ông ta cầm một cái chùy sắc, xung quanh có sấm chớp nhấp nháy.
Diệp Bắc Minh híp mắt: “Ông chính là Lôi Thần à?”
“Gào...”
Một tiếng rống to như dã thú vọng tới: “Còn có tao nữa, Diệp Bắc Minh, mày xuống địa ngục đi!”
Người đàn ông cao khoảng chừng ba thước xuất hiện, khắp người ông ta đều là lông mao đen dài.
Trông như người gấu vậy.
Trong tay ông ta cầm một cái búa lớn, từ phía cuối chân trời đi tới.
Lôi Thần nói: “Ông giữ chân câu ta trong ba giờ để tôi dẫn thiên lôi tới đánh chết cậu ta!”
Hùng Vương nhếch miệng cười: “Vậy chưa chắc ông có cơ hội ra tay đâu”.
Ông ta giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
“Ba mươi giây, tôi sẽ đánh cậu ta sấp mặt!”
Hai người cười cợt thảo luận chiến thuật trước mặt Diệp Bắc Minh.
Cả hai chẳng thèm đặt anh vào mắt.
“Ông cẩn thận chút, tên nhãi này rất quái lạ”.
Lôi Thần nhắc nhở.
“Cậu ta có thể bỗng nhiên bùng nổ lực lượng vượt mức đấy!”
Hùng Vương kinh thường bảo: “Bàn về lực lượng thì tôi số một không ai số hai đâu!”
Lôi Thần không nói gì nữa.
Ông ta giơ cái chùy trong tay lên trời.
Ầm ầm...!
Một tia sét giáng xuống.
Cả bầu trời Cao Ly Quốc gió nổi mây phun.
Một cái lốc xoáy khổng lồ dần hình thành trong không trung.
Trông hệt như tận thế sắp tới!
Ngay giờ phút ấy.
Hơn mười triệu người trong thủ đô Cao Ly Quốc đều nhìn về phía khu công nghiệp của tập đoàn Lý Thị.
“Đây là cái quái gì vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì thế, tận thế sắp tới sao?”
“Lực lượng thật đáng sợ...”
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào cái lốc xoáy khủng khiếp đang thành hình kia.
Ngay khi ấy.
Trên đài truyền hình của Cao Ly Quốc, biên tập viên nữ đưa tin: “Trong vòng một giờ tới sẽ có giông bão kéo tới, mời người dân tránh xa các kiến trúc bằng kim loại”.
“Tránh xa nguồn điện, các cơ dẫn lửa và nguồn nước, ở im trong nhà, đóng kỹ cửa”.
Trên bầu trời thủ đô Cao Ly Quốc ngập tràn trong sự hủy diệt dữ dội!
...
Cùng lúc đó.
Cao Ly Quốc, phủ Quốc Chủ.
Hơn trăm nghị sĩ đang ngồi đây.
Bọn họ vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Hình ảnh bên trong chính là cảnh trong khu công nghiệp tập đoàn Lý Thị.
Tổng thống Cao Ly Quốc căng thẳng đến nỗi tim sắp rơi ra ngoài: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao Diệp Bắc Minh lại đánh đến tận cửa Cao Ly Quốc của chúng ta thế?”
Cả phòng yên lặng.
Không một ai lên tiếng.
Một lát sau.
Một nghị sĩ phát biểu: “Quốc chủ, chuyện này không liên quan tới chúng ta, là do người của Hùng Quốc gây ra”.
“Người của Hùng Quốc sao?”
Quốc chủ Cao Ly Quốc biến sắc, bọn họ nào dám đắc tội Hùng Quốc.
Một nghị sĩ khác cười bảo: “Quốc chủ, chuyện này chưa chắc là tệ đâu”.
“Hả?”
Quốc chủ Cao Ly nhìn qua.
Người nghị sĩ nọ cười đáp: “Đối với Long Quốc mà nói, Diệp Bắc Minh cực kỳ hữu dụng”.
“Có Diệp Bắc Minh ở đó, tương lai ắt sẽ trở thành người bảo vệ của Long Quốc!”
“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh mới hai mươi ba tuổi, còn lâu mới trưởng thành!”
“Quốc chủ, người nói xem, Hùng Quốc và Lang Quốc nóng lòng muốn giết chết Diệp Bắc Minh lẽ nào chỉ vì báo thù hay sao?”
“Không phải!”, người nghị sĩ nọ lắc đầu nói tiếp: “Bọn họ không muốn Long Quốc phất lên mà thôi!”
Chương 332: Hùng Vương bất động
“Diệp Bắc Minh vang danh giới võ đạo Á Châu, mà nay chết trên đất Cao Ly chúng ta, đó chẳng khác nào là đả kích nghiêm trọng với Long Quốc!”
“Hơn nữa, danh tiếng của Cao Ly Quốc sẽ như nước lên thì thuyền lên!”
“Dù sao Diệp Bắc Minh chết trên đất chúng ta đấy”.
Quốc chủ Cao Ly hơn lo lắng nói: “Nếu Long Quốc chế tài chúng ta thì phải làm sao?”
Tất cả các nghị viên khác đều nở nụ cười: “Chế tài sao?”
“Chỉ là một Long Quốc mà thôi?”
“Chỉ cần chúng ta dựa dẫm vào Hùng Quốc thì Long Quốc làm gì được chúng ta chứ?”
“Quốc chủ, người cứ yên tâm đi, chỉ cần ngồi xem Diệp Bắc Minh chết như thế nào là được”.
Quốc chủ Cao Ly nhíu này: “Nếu Diệp Bắc Minh thắng thì sao?”
Ngay sau đó.
Cả phòng hội nghị chìm trong tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Giây tiếp theo.
“Hahaha!”
Tiếng cười rộ lên.
“Quốc chủ, sao Diệp Bắc Minh có thể sống sót được chứ?”
“Lôi Thần là ai? Ông ta là một trong các vị thần của phương Tây, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay thôi!”
“Ngươi cứ yên tâm đi, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!”
Tất cả mọi người đều nhao nhao khẳng định điều đó.
Chỉ có mỗi quốc chủ Cao Ly lòng đầy bất an.
Ông ta nhíu mày.
Lòng chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: “Nếu Diệp Bắc Minh chiến thắng thì sợ rằng Cao Ly Quốc của chúng ta chỉ có nước đầu hàng, vĩnh viễn lệ thuộc vào Long Quốc!”
...
Một bên khác.
Vùng ngoại thành thủ đô Cao Ly.
Quân đội của Hùng Quốc đang đóng quân tại đây.
Tướng quân Assef nâng tách cà phê nhìn vào màn hình: “Chà, đã ba bốn mươi năm nay Lôi Thần không ra tay rồi”.
Một nữ sĩ quan đứng bên cạnh cười nói: “Tướng quân, để giết một tên Diệp Bắc Mình mà phái cả Lôi Thần thì quá lãng phí rồi!”
Assef mỉm cười lắc đầu.
“Không, không hề lãng phí”.
“Tuy Diệp Bắc Minh chỉ là một con người thôi nhưng chiến lực tổng hợp của cậu ta lại cực kỳ khủng khiếp!”
“Khả năng phát triển lại không thể đong đếm”.
“Dựa vào số liệu thống kê của Cục Tình báo Quốc gia, sức mạnh của Diệp Bắc Minh có thể tương đương với mười sư đoàn”.
“Cái gì? Mười sư đoàn!”
Nữ sĩ quan kinh ngạc, đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ ngỡ ngàng.
Assef không để ý tới nữ sĩ quan, ông ta híp mắt: “Trận chiến bắt đầu rồi”.
...
Cạch cạch cạch!
Hùng Vương cầm một cái búa khổng lồ nặng nề lao tới như một con thú hoang.
Ầm!
Chẳng mấy chốc ông ta đã xuất hiện ngay gần Diệp Bắc Minh, cái búa lớn đập tới chỗ tòa nhà.
Một cơn dư chấn lan ra, cả tòa nhà chấn động.
Bức tường chịu lực vậy mà lại bị đập một lỗ lớn bán kính hơn mười mét, lộ ra những thanh thép to khoảng bằng cánh tay người trưởng thành bên trong.
Ầm!
Búa thứ hai nện xuống!
Ầm!
Rồi tới búa thứ ba!
Tòa nhà văn phòng lung lay, nó sụp xuống rồi ngã thẳng qua một bên.
Một vài nhân viên cao cấp trong tập đoàn Lý Thị sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Diệp Bắc Minh và Cửu Sư tỷ bay thẳng lên trời rồi đáp xuống đất.
Cửu sư tỷ mỉm cười hỏi: “Tiểu sư đệ, cần chị hỗ trợ không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Một mình em được rồi”.
“Gào...”
Hùng Vương rống lên.
Tuy cơ thể ông ta rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại đáng sợ.
Chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ông ta giơ cao cái búa trong tay lên, giáng thẳng xuống chỗ Diệp Bắc Minh: “Đồ côn trùng nhỏ bé kia, được chết dưới búa của tao chính là vinh hạnh của mày!”
Búa giáng xuống!
“Giết!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, chém ra.
Rầm!
Kiếm Đoạn Long và cái búa nặng trịch của Hùng Vương va chạm vào nhau.
Cái đằng sau như một miếng đậu hũ bị đánh văng ra.
Nửa cái búa bay ra ngoài.
Trên bề mặt được đúc bằng sắt thép của cái búa lớn kia xuất hiện một vết cắt trơn nhẵn như gương.
“Làm sao có thể?”
Hùng Vương ngơ ngác, sợ tới mức phải lui ra sau mấy bước.
Ông ta chết trân nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, lòng tham chợt nổi lên.
“Bảo bối, bảo bối đó phải thuộc về tao!”
Vậy mà ông ta dám không để tâm tới sát thương kiếm Đoạn Long mang lại.
“Muốn chết!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh rét lạnh, kiếm Đoạn Long chém về phía cánh tay của Hùng Vương.
Xoẹt!
Một kiếm kia thất bại.
Hùng Vương quỷ dị xuất hiện ngay đằng sau Diệp Bắc Minh.
Tuy vóc dáng của ông ta rất thô bỉ nhưng độ linh hoạt lại chẳng phải dạng vừa.
Hùng Vương nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Bắc Minh, ông ta nhe răng cười: “Đồ côn trùng ngu xuẩn, để tao xé rách đầu của mày!”
Cặp móng vuốt chộp tới đầu Diệp Bắc Minh.
Dường như ông ta đã tưởng tượng ra cảnh não của Diệp Bắc Minh văng tứ tung rồi.
Diệp Bắc Minh nhấc chân sau lên, đạp vào bụng Hùng Vương.
Rầm!
Hùng Vương bị đạp bay ra ngoài cả trăm mét nhanh như xe lửa,.
Trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rất sâu!
“Đây...”
Trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc tĩnh lặng như tờ.
Một nghị sĩ cười bảo: “Không sao cả, đừng lo lắng”.
“Lực lượng cơ thể của Hùng Vương rất kinh khủng, có thể chống lại đạn bọc thép nữa mà!”
“Một đạp này của Diệp Bắc Minh không thấm vào đâu hết”.
Trong quân doanh, tướng quân Assef nhướng mày: “Hả?”
Ngay sau đó.
“Gào! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Hùng Vương chật vật đứng lên.
Ông ta điên loạn nắm chặt tay đánh vào ngực mình.
Người trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc và Assef trong quân doanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Hùng Vương căm tức nhìn về phía Diệp Bắc Minh nói: “Tao muốn xé nát mày!”
Ngay lập tức.
Hùng Vương sửng sốt: “Hả?”
“Người đâu rồi?”
Diệp Bắc Minh vừa nãy còn đứng đó mà giờ lại không thấy đâu hết.
Lúc này.
Lôi Thần trên nóc nhà hét to: “Hùng Vương cẩn thận! Cậu ta ở sau lưng ông!”
Hùng Vương bất ngờ, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Ông ta chỉ thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay đằng sau mình rồi.
“Tốc độ của mày...”
Hùng Vương vừa mở miệng nói gì đó.
Phụt...!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Nửa câu sau của Hùng Vương mắc nghẹn trong cổ họng, ông ta đứng im bất động giống như pho tượng!
Trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc, mọi người đều kinh hãi: “Sao Hùng Vương lại bất động thế?”
Tướng quân Assef cũng cảm thấy có gì đó bất hợp lý.
Tách cà phê trên tay cứng đờ giữa không trung.