Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: Anh thái độ gì đấy?

“Cậu Diệp, cửa phủ đệ có người đến, tự xưng là người của bộ đội đặc chủng Long Hồn”.

“Trong bọn họ còn có một người là tướng quân Dư Thiên Long gì đó, nói muốn gặp cậu!”

“Long Hồn?”

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Đi, đi xem sao”.

Anh đi đến cửa lớn phủ Diệp, quả nhiên nhìn thấy có ba người đứng dưới bậc thang.

Một người đàn ông trung niên đứng bất động như núi!

Một thanh niên bóng lưng thẳng tắp!

Một cô gái như hoa, mặt đẹp kiêu ngạo!

Ba người đứng thành hình tam giác, tất cả đều đứng thẳng tắp ở đó.

Diệp Bắc Minh đứng trên bậc thang, cũng không có ý muốn đi đón tiếp, anh nhàn nhạt nói: “Ba vị có chuyện?”

“Anh thái độ gì đấy?”

Đường Văn Quân lập tức giận dữ.

Bọn họ đến từ lâu rồi, Diệp Bắc Minh mới lững thững đi ra.

Ngay cả bậc thang cũng không bước xuống, cao cao tại thượng nhìn ba người bọn họ!

Quá bực mình!

Diệp Bắc Minh cười, khẽ gật đầu: “Cô còn muốn tôi có thái độ gì, tìm tôi có việc gì cứ nói, không có thì tôi về đây, tôi bận lắm”.

Long Hồn đã từng phái Ngư Ấu Vy đến giết anh.

Mặc dù thất bại!

Nhưng đây là sự thật?

Các người phái người đến giết tôi rồi, còn muốn tôi có thái độ gì?

Nếu không phải vì Long Hồn là bộ đội của Long Quốc, anh đã có thể trực tiếp ra tay.

“Anh!”

Mắt đẹp của Đường Văn Quân trợn tròn, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với bọn họ như vậy.

Cô ta hít sâu một hơi: “Thuộc hạ của anh không nói rõ với anh sao?”

“Chúng tôi là bộ đội đặc chủng Long Hồn!”

“Vị này là tướng quân Dư Thiên Long! Tướng quân! Tướng quân Long Hồn! Anh hiểu không?”

“Ồ”.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.

“Anh…”, Đường Văn Quân tức muốn hộc máu.

Tên nhãi này đúng là cố chấp!

Tướng quân Long Hồn anh cũng không coi ra gì?

Dương Huyên Hách mặt lạnh, anh ta không thích Diệp Bắc Minh!

Anh ta cho rằng Diệp Bắc Minh quá giả bộ!

Dư Thiên Long ở bên cạnh cũng không nhịn được nhướn mày: “Cậu là Diệp Bắc Minh?”

“Là tôi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vì vậy, rốt cuộc các người có việc gì?”

Dư Thiên Long cũng ngây người, bị thái độ này của Diệp Bắc Minh làm cho quá tức giận.

Ông ta nín nhịn lửa giận, lấy ra một tờ giấy ủy nhiệm: “Diệp Bắc Minh, đây là giấy ủy nhiệm của Long Hồn, bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là một thành viên của bộ đội đặc chủng Long Hồn”.

“Tôi là cấp trên của cậu, cậu qua ký tên, giấy ủy nhiệm này…”

Ba chữ ‘có hiệu lực’ Dư Thiên Long còn chưa kịp nói ra.

Diệp Bắc Minh trực tiếp phun ra ba chữ: “Không hứng thú!”

Xoay người, vào cửa, biến mất.

Làm liền một mạch!

Chỉ còn lại ba người Dư Thiên Long, Dương Huyên Hách, Đường Văn Quân đứng nguyên tại chỗ, há hốc mồm.

Ngoài cửa lớn phủ Diệp, một trận gió lạnh thổi qua.

Cực kỳ vắng lặng!

Dư Thiên Long đứng tại chỗ, gương mặt già nua đen như mực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Ông ta là tướng quân Long Hồn, đích thân đến cửa thu nhận một đội viên bình thường!

Đối phương… lại từ chối?

Nếu nói ra, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo!

“Chú Dư, tên Diệp Bắc Minh này quá giả bộ!”, mặt đẹp của Đường Văn Quân lộ vẻ tức giận đến xanh mét.

Dương Huyên Hách cười nhạt: “Hắn có thể vẫn chưa biết, Long Hồn là tồn tại gì!”

“Thái độ đối với chú Dư đúng là không biết sống chết!”

Dương Huyên Hách rất cơ mưu.

Đặc biệt phóng đại thái độ Diệp Bắc Minh lên mức cao.

Hóa thành sự khinh thường với Dư Thiên Long!

Cứ như vậy, lửa giận trong lòng Dư Thiên Long nhất định sẽ càng sôi sùng sục.

Đổ thêm dầu vào lửa!

Quả nhiên, Dư Thiên Long hừ lạnh: “Đi! Quay về!”

“Loại người này cho dù là đại soái trách tội, Dư Thiên Long tôi cũng sẽ không đến cửa một lần nữa”.

“Diệp Bắc Minh? Ha ha, cái tên này tôi nhớ rồi!”

Xe Jeep nhanh chóng rời đi một cách chật vật, biến mất ở trong màn đêm.

Thẩm Hạc đứng trong vườn hoa chờ Diệp Bắc Minh.

“Cậu Diệp, người của Long Hồn tìm cậu để?”, Thẩm Hạc có chút tò mò.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Bọn họ yêu cầu tôi gia nhập Long Hồn, trở thành đội viên của bọn họ”.

“Cái gì?”

Thẩm Hạc kinh hãi, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập: “Cậu… đồng ý?”

“Tôi từ chối”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

“Cái gì!!! Cậu từ chối?”, Thẩm Hạc trợn tròn hai mắt, mặt cũng không dám tin và thất vọng: “Cậu Diệp, sao cậu lại từ chối chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!”

“Sao vậy?”

Diệp Bắc Minh nhìn Thẩm Hạc.

Thẩm Hạc hít sâu một hơi: “Cậu Diệp, đây chính là Long Hồn đó! Bộ đội đẳng cấp nhất Long Quốc, chỉ có người của các gia tộc hàng đầu mới có tư cách trở thành thành viên dự bị của Long Hồn”.

“Hơn nữa, người bình thường muốn gia nhập Long Hồn phải đả thông hai mạch nhâm đốc!”

“Trong long hồn, bộ đội thần bí nhất gần như mỗi thành viên đều là tông sư võ đạo!”

“Mỗi một thành viên đều là tông sư võ đạo?”, Diệp Bắc Minh cũng bị dọa cho giật mình.

Thẩm Hạc gật đầu: “Không thì sao chứ?”

“Chỉ như vậy Long Quốc mới có thể trấn giữ được những võ giả kia! Nếu không thì võ giả thịnh hành, quân đội thông thường làm sao ngăn cản được bọn họ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nói có chút đạo lý”.

Thẩm Hạc vỗ đùi: “Cậu Diệp, đáng tiếc! Đáng tiếc quá!”

“Năm đó Vạn Lăng Phong cũng không có tư cách gia nhập Long Hồn”.

“Với thiên phú của ông ta, chắc hẳn sẽ trở thành một đời chiến thần”.

“Nếu cậu gia nhập Long Hồn, tiền đồ vô lượng!”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Dù sao cũng từ chối rồi, hơn nữa tôi quả thật không có hứng thú với Long Hồn này”.
Chương 81: Đi Long Đô

“Sáng mai tôi còn phải đi Long Đô”.

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, Thẩm Hạc gần như muốn vỗ gãy bắp đùi.

Ông ta thở dài thở ngắn, bày ra dáng vẻ hối hận!

Ông ta ước mình chính là Diệp Bắc Minh, trực tiếp đi đồng ý với đám người Dư Thiên Long, gia nhập Long Hồn.

“Cậu Diệp à! Cậu có biết người bình thường gia nhập Long Hồn là tương đương với một bước lên trời không!”, Thẩm Hạc dở khóc dở cười.

...

Sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh nói rõ ràng với hai cô gái Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.

Sau đó lên tàu cao tốc đi Long Đô!

Anh đã nghĩ đến đi máy bay, nhưng cảm giác không an toàn.

Ngộ nhỡ có người mất trí, vì giết anh mà tạo ra tai nạn máy bay.

Với tu vi hiện giờ của Diệp Bắc Minh, rơi từ trên không trung cao vạn mét chắc chắn sẽ chết.

Tàu cao tốc tương đối an toàn!

Giang Nam đến Long Đô chỉ cần bốn tiếng rưỡi.

Sau khi vào trạm soát vé, Diệp Bắc Minh đến ghế thương gia của mình.

Ghế thương gia từ Giang Nam đi Long Đô người có tiền vẫn rất nhiều.

Cả khoang xe gần như ngồi kín hết.

Trước khi tàu cao tốc khởi động, đột nhiên một cô gái vóc dáng thon dài, da trắng nõn, vô cùng khí chất bước lên.

Mái tóc mượt mà, lớp trang điểm tràn đầy cảm giác cao cấp!

Không kém gì với một nữ minh tinh tuyến đầu!

Vừa hay cô ta ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh dựa vào cửa sổ, đứng gần lối đi.

Trong khoảnh khắc cô gái ngồi xuống còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bắt chuyện, lông mày nhướn lên.

Nhưng điều khiến cô ta bất ngờ chính là Diệp Bắc Minh còn không buồn ngẩng đầu lên!

Diệp Bắc Minh nhắm mắt nghỉ ngơi!

Một người đàn ông trẻ tuổi phía lối đi cách vách đột nhiên mở miệng: “Chào người đẹp, cho tôi phương thức liên lạc nhé?”

“Tôi ở Long Đô có một công ty điện ảnh, tôi cảm thấy với khí chất của cô hoàn toàn có thể ra mắt”.

“Cho tôi phương thức liên lạc, về sau chúng ta nói chuyện?”

Cô gái mặt đẹp lạnh lùng như núi băng: “Không cần”.

Cô ta tên Ngụy Yên Nhiên, người nhà họ Ngụy ở Long Đô!

Nếu không phải vì ngủ quên, lỡ chuyến bay.

Làm sao có thể đổi sang ngồi tàu cao tốc?

Lần đầu tiên trong đời người ngồi tàu cao tốc mà còn gặp phải chuyện này?

“Ha ha”.

Người đàn ông trẻ tuổi cười một tiếng: “Người đẹp, cô suy nghĩ cho kỹ”.

“Tôi là Tống Trường Phong, người nhà họ Tống ở Long Đô?”

“Nhà họ Tống ở Long Đô?”

“Mẹ nó, một trong những gia tộc đứng đầu đó!”

Rất nhiều người trong khoang thương gia sắc mặt không ổn định.

Có thể ngồi được khoang thương gia trị giá vài ngàn, chắc chắn không phải người bình thường.

Đều là người trong giới nhà giàu!

Nhưng so với nhà họ Tống ở Long Đô, căn bản không tính là gì!

Bọn họ biết Ngụy Yên Nhiên sắp thảm rồi.

“Nhà họ Tống ở Long Đô? Giỏi lắm sao?”, mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên lộ vẻ khinh thường.

“Cô nói gì?”

Tống Trường Phong đột ngột đứng dậy.

Nhà họ Tống ở Long Đô không nói là thế gia hàng đầu thì cũng là gia tộc hạng hai!

Mọi người kinh hãi!

“Con mẹ nó cô cùng lắm chỉ xem như là gái điếm thôi, dám nói chuyện như vậy với Tống Trường Phong tôi?”, Tống Trường Phong đi đến, căm tức nhìn Ngụy Yên Nhiên.

“Anh nói tôi giống gái?”

Ngụy Yên Nhiên giận dữ, cô ta đường đường là người nhà họ Ngụy, vậy mà lại bị mắng là một con điếm?

“Tôi nói sai sao? Con hàng như cô cùng lắm là hai ngàn tệ một đêm!”, Tống Trường Phong cười gằn: “Tôi cho cô hai chục ngàn, cô ở cùng tôi một đêm! Chuyện này cứ tính như vậy, nếu không!”

Tống Trường Phong khí thế tàn bạo.

Ngụy Yên Nhiên theo bản năng rụt về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhướn mày, mở mắt nhìn hai người!

Bầu không khí có chút quỷ dị!

Ngụy Yên Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh có ý cầu xin sự giúp đỡ!

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Chiêu cũ rích rồi!

Không thú vị!

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, không có ý muốn ra tay.

Ngụy Yên Nhiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh như vậy, trong lòng thất vọng.

Xem ra thanh niên này chính là loại phế vật!

“Ha ha ha ha ha!”

Tống Trường Phong cười lớn, hắn ta đắc ý vênh váo, hét về phía Diệp Bắc Minh: “Thằng nhãi, anh đừng giả vờ ngủ”.

“Đứng lên cho tôi, tôi muốn vị trí này”.

“Trên đường tôi muốn giao lưu với người đẹp một chút!”

Mí mắt Diệp Bắc Minh cũng không buồn ngẩng lên: “Cút!”

Khoang xe đang náo nhiệt, lập tức yên tĩnh.

Ngụy Yên Nhiên cũng ngây người, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám nói ra một chữ như vậy!

Vừa rồi anh ngay cả giúp đỡ cũng không dám cơ mà!

“Mày nói gì?”

Tống Trường Phong còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một luồng lửa giận xông lên óc: “Con mẹ nó…”

“Ồn ào”.

Diệp Bắc Minh khạc ra hai chữ.

“Ầm!”

Ai cũng không nhìn rõ xảy ra chuyện gì.

Tống Trường Phong bay ra ngoài, chỗ ngực xuất hiện một dấu chân.

Nằm trên đất giống như chó chết!

Miệng sùi bọt mép, hòa lẫn máu tươi!

Không rõ sống chết!

“Cậu Tống!”

Mấy người đàn ông xông ra từ những chỗ khác, mặt đầy sợ hãi.

Bọn họ cũng không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay như thế nào!

“Dẫn chủ nhân của các người cút đi, nếu để tôi còn nhìn thấy các người trên chuyến tàu cao tốc này nữa, giết không tha!”, Diệp Bắc Minh nói.

“Võ giả? Đi!”

Mấy người trố mắt nhìn nhau, dẫn Tống Trường Phong lao xuống tàu cao tốc.

“Tôi tên là Ngụy Yên Nhiên, người nhà họ Ngụy, nếu anh ở Long Đô có rắc rối, có thể cầm danh thiếp của tôi để tìm tôi”, Ngụy Yên Nhiên lấy ra một tấm danh thiếp.

“Tôi không giúp cô, là hắn muốn cướp vị trí của tôi, tôi dạy dỗ hắn một trận, chỉ như vậy mà thôi”.

“Cô bị hắn làm gì cũng không có một chút liên quan gì đến tôi”, mí mắt Diệp Bắc Minh vẫn không mở ra.

“Người này, sao lại…”

Ngụy Yên Nhiên ngây người.

Một câu cô ta còn chưa nói xong lại bị Diệp Bắc Minh cắt đứt: “Đừng ồn ào bên tai tôi nữa, im miệng!”
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi”.Chương 82: Đẹp trai! Quá đẹp trai

“Anh!!!”

Ngụy Yên Nhiên tức giận, lúc cô ta ở Long Đô, kiêu ngạo giống như phượng hoàng trên trời.

Gặp phải một Tống Trường Phong thì cũng thôi đi!

Vậy mà lại có một thanh niên hoàn toàn không biết tốt xấu.

Cô ta oan ức, rưng rưng nước mắt.

Thiếu chút nữa khóc tại chỗ!

Hàm răng cắn vang dội tiếng kẽo kẹt.

‘Khốn kiếp! Ngu ngốc! Người xấu! Cầm thú! Không đúng, anh không bằng cả cầm thú!’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên mắng Diệp Bắc Minh một tràng.

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói, anh đang suy nghĩ, sau khi tiến vào Long Đô, làm thế nào xử lý chuyện giữa Diệp Minh Viễn.

Ngụy Yên Nhiên vẫn còn lải nhải ở bên tai anh, đúng là phiền.

Tàu cao tốc đi với tốc độ rất nhanh.

Suốt cả chặng đường Diệp Bắc Minh đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh đã quyết định, sau khi tiến vào Long Đô sẽ trực tiếp đi tìm Diệp Minh Viễn hỏi rõ!

Còn Ngụy Yên Nhiên thì âm thầm oán trách Diệp Bắc Minh cả đoạn đường.

Sau khi tàu cao tốc đến Long Đô, Diệp Bắc Minh xuống xe với tốc độ nhanh nhất.

Lướt qua đám người dài không dứt, đi ra ngoài tàu cao cao tốc.

“Anh chờ chút!”

Ngụy Yên Nhiên theo sau, chạy ra ga tàu.

Diệp Bắc Minh nhướn mày, đứng tại chỗ!

“A!”

Ngụy Yên Nhiên chạy quá nhanh, không ngờ Diệp Bắc Minh lại đột nhiên dừng lại.

Cô ta đụng vào người Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không chút động lòng, nhưng ngực Ngụy Yên Nhiên lại tiếp xúc thân mật sau lưng anh.

Đôi núi kia gần như muốn biến hình!

May là của cô ta là hàng thật, nếu là sản phẩm nhân tạo, e rằng sẽ bị nổ bể ngay tại chỗ!

“Phốc!”

Ngụy Yên Nhiên mông ngã nhào trên đất, đau muốn khóc: “Anh… anh sao lại làm như vậy? Nói đứng lại liền đứng lại, đau chết mất”.

“Có chuyện?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh quay đầu, nhìn Ngụy Yên Nhiên ngồi dưới đất.

Ngụy Yên Nhiên thiếu chút nữa tức chết, cô ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngụy Yên Nhiên cho đến bây giờ không nợ ân tình của người khác, anh vừa cứu tôi, ân tình này tôi phải trả lại cho anh”.

“Không cần”.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Ngụy Yên Nhiên từ dưới đất bò dậy, ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Không được, tôi nhất định phải trả!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi nói qua rồi, chuyện vừa rồi tôi không ra tay vì cô”.

“Hừ!”

Ngụy Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt đầy kiêu ngạo: “Tôi biết anh không ra tay vì tôi, nhưng một lần ra tay của anh cũng tương đương là cứu tôi rồi”.

“Tôi cũng đã nói rồi, vì vậy, đây xem như tôi nợ anh một ân tình!”

“Anh đến Long Đô có chuyện gì muốn làm?”

“Hoặc muốn tìm người?”

“Tôi đều có thể giúp anh! Chỉ một lần này thôi, sau lần này chúng ta thanh toán xong”.

Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động.

Nếu Ngụy Yên Nhiên có thể giúp anh đi gặp trực tiếp Diệp Minh Viễn, đây cũng là một lựa chọn tốt!

“Xịch!”

Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce dừng ở cửa ga tàu cao tốc.

Một ông già từ trên xe bước xuống, mặt đầy cung kính, cúi người chín mươi độ nói: “Thưa cô, xin lỗi, tôi tới trễ”.

Mặt đẹp Ngụy Yên Nhiên trầm xuống: “Ông làm việc thế nào vậy?”

“Máy bay không chờ tôi, trực tiếp bay thẳng”.

“Ở tàu cao tốc, ông có biết suýt chút nữa xảy ra chuyện không?”

“Cái gì? Thưa cô, tình huống gì vậy?”, ông già kinh hãi, vội vàng hỏi.

Ngụy Yên Nhiên rất phiền lòng: “Quay về nói với ông sau!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở miệng: “Tôi quả thật có chút chuyện muốn nhờ cô giúp”.

Ngụy Yên Nhiên nghe xong, lập tức vui vẻ.

Vừa rồi Diệp Bắc Minh còn ngông cuồng tự cao tự đại, nhanh như vậy đã đổi giọng rồi?

Chẳng lẽ nhìn thấy xe mình dùng là một chiếc Rolls Royce?

‘Ha ha, hóa ra cũng là người gió chiều nào xoay chiều ấy, tôi còn tưởng rằng anh có nhiều tính cách ấy chứ! Được rồi, anh giúp tôi một lần, tôi trả anh một ân huệ, từ đây hai chúng ta thanh toán xong’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên cảm thấy buồn cười.

“Nói đi, chuyện gì?”, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp Diệp Minh Viễn một lần”.

“Diệp Minh Viễn?”

Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác, sau đó kinh ngạc nói: “Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô?”

“Là ông ta”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ngụy Yên Nhiên mặt đầy hoài nghi, người thanh niên này tìm Diệp Minh Viễn làm gì?

‘Hừ! Có lẽ chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, nhìn thấy Rolls Royce của tôi nên muốn làm quen chứ gì?”, Ngụy Yên Nhiên bật cười suy đoán.

“Anh quen Diệp Minh Viễn?”

“Không quen”.

“Anh tìm ông ta làm gì?”

“Không liên quan đến cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Ngụy Yên Nhiên nghe thấy câu trả lời này thì càng thêm kết luận.

Mục đích của Diệp Bắc Minh!

“Được, tôi giúp anh một lần”, Ngụy Yên Nhiên cười đầy ẩn ý, cô ta xoay người lên xe: “Vừa hay tối nay có một buổi dạ tiệc từ thiện, hơn một phần ba nhân vật nổi tiếng ở Long Đô sẽ tham dự”.

“Tối nay Diệp Minh Viễn có lẽ cũng sẽ đến”.

“Tôi có thể giúp anh nhìn thấy ông ta từ xa một lần, nhưng anh không thể nói chuyện với ông ta, hơn nữa, anh cũng không đến gần ông ta được đâu! Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ”.

“Tôi dẫn anh vào, anh nhìn thấy Diệp Minh Viễn một lần, hai chúng ta hết nợ”.

Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Được”.

Chỉ cần có thể nhìn thấy Diệp Minh Viễn là được.

“Lên xe”.

Ngụy Yên Nhiên mở miệng.

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn bước lên.

Vừa rồi Ngụy Yên Nhiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nhìn thấy chiếc Rolls Royce, cho nên mới thay đổi chủ ý. Chương 83: Dạ tiệc từ thiện

Mục đích thật sự của Diệp Bắc Minh chỉ là để đến gần cô ta!

Ngụy Yên Viên là viên ngọc quý trong tay nhà họ Ngụy, được vô số người cưng chiều ở Long Đô, người theo đuổi cũng đếm không kể xiết.

Cô không cho rằng với vẻ đẹp của mình lại không hấp dẫn nổi Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giả bộ lạnh lùng như vậy chỉ là để hấp dẫn cô ta thôi!

‘Ha ha, tưởng rằng tôi là người phụ nữ ngu si hay não tàn trong bộ phim thần tượng? Trò lừa bịp vặt này tôi đã nhìn thấu hết tất cả rồi!’, Ngụy Yên Nhiên cười trong âm thầm.

Trong lòng đầy kiêu ngạo!

Cô cho rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Trong ba phút, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ tìm cơ hội bắt chuyện với cô ta.

Nhưng sau khi Diệp Bắc Minh lên Rolls Royce, anh ngồi vào bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm phút...

Mười phút sau, Diệp Bắc Minh cũng không có ý mở miệng nói chuyện.

‘Ơ? Kỳ quái vậy?’

Trong lòng Ngụy Yên Nhiên tò mò.

Cô ta nhàm chán lướt điện thoại, trên thực tế đang lén quan sát Diệp Bắc Minh: ‘Chẳng lẽ mình đoán sai?’

'Không được! Ngụy Yên Nhiên, làm sao cô có thể có suy nghĩ này, không được rơi vào bẫy của người ta!’

‘Đây là một tên dân chơi thủ đoạn cao! Đáng tiếc người anh đụng phải lại là tôi’.

Ngụy Yên Nhiên thầm nghĩ.

Tốc độ Rolls Royce rất nhanh, bởi vì có giấy phép đặc thù.

Cả đường đèn xanh, sau khi rẽ vài lần, đi đến một khu biệt thự trên đường vành đai.

Xe vừa mới dừng lại.

Một người giúp việc đã ở đây chờ từ lâu: “Chào mừng cô về nhà!”

Ngụy Yên Nhiên đi xuống xe.

Diệp Bắc Minh đi theo xuống.

“Dẫn anh ta đi tắm, đổi một bộ quần áo”, Ngụy Yên Nhiên chỉ vào Diệp Bắc Minh, xoay người đi vào biệt thự.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn phải tắm?”

Ngụy Yên Nhiên cũng không quay đầu lại, giống như một nữ vương: “Hôm nay là tiệc từ thiện, trang phục này của anh không thể đi vào được”.

“Anh không tắm thay quần áo cũng được thôi, tối nay anh chắc chắn không thể nhìn thấy Diệp Minh Viễn”.

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh đồng ý.

Ngụy Yên Nhiên đi về phía biệt thự, khóe miệng nhếch lên nụ cười, khẽ nói: “Oắt con, tôi mà không trị được anh?”

Một giờ sau, Diệp Bắc Minh tắm xong, thay sang một bộ vest sạch sẽ.

Lúc anh xuất hiện trước mặt Ngụy Yên Nhiên, cô ta ngây người!

Đẹp trai!

Quá đẹp trai!

Diệp Bắc Minh ở trên tàu cao tốc để tóc mái che kín hơn nửa lông mày.

Sau khi thay sang bộ vest, còn có chuyên viên cắt tóc tạo kiểu cho anh.

Kết hợp với bộ vest, trong nháy mắt từ một thanh niên trẻ tuổi hóa thành đại thiếu gia nhà giàu!

Đặc biệt là sâu trong mắt Diệp Bắc Minh, dáng vẻ hờ hững và lạnh lùng suýt chút nữa đánh trúng tim Ngụy Yên Nhiên: “Khụ… Anh… quá…”

Chữ ‘đẹp trai’ suýt chút nữa bật thốt lên.

“Có đi hay không?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Ngụy Yên Nhiên nuốt nước miếng, suýt chút nữa bị phát hiện.

Cô ta thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh gấp cái gì?”

“Dạ tiệc từ thiện bắt đầu từ sáu giờ, năm rưỡi chúng ta đến cũng kịp”.

“Bây giờ còn hơn một tiếng nữa, chờ đi!”

Cô ta xoay người chạy về phòng mình, chỉ còn lại Diệp Bắc Minh đứng trong phòng khách.

Một tiếng sau, Ngụy Yên Nhiên lại xuất hiện,

Cô ta thay sang bộ lễ phục dạ hội cao cấp, toàn thân nhìn ra khí chất, giống như đại minh tinh bước ra từ trong tivi.

Cô ta bước xuống từ cầu thang hình tròn trong biệt thự.

Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên.

‘Tên khốn này, không nhìn thấy mình sao?’

Ngụy Yên Nhiên có chút nổi nóng: “Này, anh tên gì?”

Đến bây giờ cô ta cũng không biết tên của Diệp Bắc Minh.

“Điều này có quan trọng không?”

“Được, tôi không hỏi! Đi thôi!”

Ngụy Yên Nhiên chịu khuất phục, cảm giác không vui.

‘Trông cũng đẹp trai, nhưng lại không biết đối nhân xử thế! Tính cách như vậy mà không biết đối nhân xử thể, làm sao lăn lộn được ở Long Đô? Một bình hoa mà thôi’, Ngụy Yên Nhiên âm thầm lắc đầu.

Hai người một trước một sau lên Rolls Royce, đi về phía dạ tiệc từ thiện.

Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Minh vẫn không nói câu nào.

Ngụy Yên Nhiên đã bắt đầu hoài nghi bản thân, trong lòng thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ tên nhãi này thật sự đến tìm Diệp Minh Viễn? Thân phận của Diệp Minh Viễn rất cao, ở Long Đô cũng là nhân vật hàng đầu, so với địa vị của bố mình thì còn cao hơn hẳn nửa cái đầu cơ, một tên nhãi Giang Nam làm sao quen biết được Diệp Minh Viễn?’

Ngụy Yên Nhiên không thể nào nghĩ ra được.

Lúc này, Rolls Royce đã tới dạ tiệc từ thiện.

Sau khi Ngụy Yên Nhiên xuống xe đã cảnh cáo một câu: “Anh tùy tiện tìm một chỗ đợi là được, đến lúc đó Diệp Minh Viễn sẽ xuất hiện”.

“Được’.

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn tìm một góc không ai để ý đến ngồi xuống.

Ngụy Yên Nhiên thì vào nhóm thanh niên Long Đô, bắt đầu nói chuyện.

“Yên Nhiên, đó là ai vậy?”

“Trông thật đẹp trai, đến cùng cậu à?”

“Chẳng lẽ là bạn trai của cậu?”

“Ha ha, tầm mắt cậu cao như vậy, Long Đô có bao nhiêu người theo đuổi cậu, cậu đều không chịu, sao hôm nay lại dẫn một cậu nam đến tham gia dạ tiệc vậy?”

Mấy cô gái trong nhóm Ngụy Yên Nhiên đều cười trêu ghẹo.

Bọn họ rất có khí chất, đều là con gái của những người đứng đầu.

Hoặc là xuất thân cao quý, bố mẹ đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Hoặc là đến từ thế gia.

Không có ai là người tầm thường.Chương 84: Tứ thiếu Long Đô

Ngụy Yên Nhiên không vui nói: “Một người hôm nay tình cờ quen biết, mấy cậu đừng nói nhảm, tôi không có bất kỳ liên quan đến anh ta”.

Cùng lúc đó, ánh mắt mấy người trẻ tuổi khác cũng nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

“Người này là ai vậy, sao lại đi cùng cô Ngụy?”

“Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ không giống người trong giới!”

“Chắc không phải tiểu thịt tươi trong giới giải trí đó chứ?”

“Làm sao cô Ngụy lại có thể thích mặt hàng này được?”

“Loại này so sánh thế nào được với Thiếu Dương của chúng ta?”

Mấy người trẻ tuổi bình luận, không ngừng lắc đầu.

Ánh mắt nhìn về một chàng thanh niên tay cầm ly rượu vang đang ngồi trên sofa.

Tần Thiếu Dương.

Xuất thân từ phòng thứ ba nhà họ Tần ở Long Đô.

Một trong tứ thiếu Long Đô!

Mọi người đều biết hắn ta cũng là người trong giới Long Đô, một trong những người theo đuổi Ngụy Yên Nhiên.

Ngụy Yên Nhiên là tiểu thư của nhà Ngụy Long Đô, được ông cụ Ngụy cực kỳ yêu thương.

Người bình thường nào hàng phục được cành phượng này?

Ngụy Yên Nhiên cũng chưa từng truyền ra scandal, chứ đừng nói đến có bạn trai.

Nhưng hôm nay cô ta lại dẫn theo một chàng thanh niên tham gia một dạ tiệc từ thiện quan trọng, nói bọn họ không có liên quan, không ai tin!

“Thử xem anh ta chọn đường nào”.

Tần Thiếu Dương lạnh lùng mở miệng.

Một thanh niên tên là Chu Tông bật cười: “Để tôi xử lý anh ta nhé?”

“Đừng gây ra động tĩnh quá lớn”.

Tần Thiếu Dương mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm rượu vang.

“Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm”.

Chu Tông nhận được câu trả lời khẳng định của Tần Thiếu Dương, lập tức trở nên vô cùng kích động.

Nếu không thì hắn ta cũng không dám làm bậy trong dạ tiệc từ thiện đẳng cấp này.

Ngộ nhỡ khiến những nhân vật lớn kia không vui, nhà họ Chu của hắn ta cũng sẽ xui xẻo theo.

Có lời này của Tần Thiếu Dương, hắn ta liền có thêm động lực!

Diệp Bắc Minh tìm một chỗ vắng vẻ nhất ngồi xuống, cố gắng hết sức không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Anh chỉ muốn chờ đợi Diệp Minh Viễn xuất hiện!

‘Mỗi một người phục vụ gần như đều là võ giả cấp Thiên! Bảo vệ ở cửa cũng là võ giả tông sư cải trang! Trong bóng tối có ít nhất mười mấy tông sư! Người bình thường không biết, bên ngoài còn có quân đội trú đóng, vô cùng kiên cố, đây chính là Long Đô sao? Một dạ tiệc từ thiện có ít nhất ba mươi mấy tông sư có mặt’.

Diệp Bắc Minh trong lòng thầm nghĩ.

Anh đến đây chưa tới năm phút đã tìm ra tất cả vị trí của tông sư võ đạo.

“Cộp cộp cộp”.

Âm thanh giày da truyền vào lỗ tai.

Chu Tông từ phía xa đi đến.

Diệp Bắc Minh nhướn mày, phiền toái đến?

“Là Chu Tông!”

Trong đám chị em, Ngụy Yên Nhiên cũng phát hiện ra Chu Tông đi về phía Diệp Bắc Minh.

“Yên Nhiên, Chu Tông không phải người hiền lành gì, bạn trai bé nhỏ của cậu chịu thiệt rồi”, một cô gái cười nói.

Đôi mi thanh tú của Ngụy Yên Nhiên khẽ nhăn lại, cô ta hừ lạnh: “Anh ta nóng tính, để anh ta chịu thua thiệt ở đây, con đường đời người sau này sẽ dễ đi hơn nhiều!”

Cô ta cũng không cho rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay ở đây.

Mặc dù thân thủ anh không tệ.

Lúc này, Chu Tông đã đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Từ trên nhìn xuống!

Mắt nhìn xuống Diệp Bắc Minh, giọng điệu ngạo mạn: “Thằng nhãi, lai lịch gì? Ba giây, tự giới thiệu”.

“Cút”.

Diệp Bắc Minh chỉ có một chữ.

Chu Tông nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “Mày nói gì?”

“Kìa, đây là bạn trai của cậu đấy, cậu cứ để anh ta bị ức hiếp vậy sao?”, một cô gái khác kinh ngạc nói.

Ngụy Yên Nhiên liếc mắt: “Đã nói rồi, anh ta không phải bạn trai tôi”.

“Ồ, vậy sau này thì sao?’, một cô gái hỏi.

“Sau này… ha ha, xem biểu hiện của anh ta đã”, Ngụy Yên Nhiên sững sờ, đột nhiên khẽ cười một tiếng.

“Hả?”

Mấy cô gái đều ngơ ngác.

Bọn họ đang đùa!

Đang trêu ghẹo Ngụy Yên Nhiên.

Ai cũng nhìn ra Ngụy Yên Nhiên không thể nào để ý đến Diệp Bắc Minh.

Nhưng không ngờ Ngụy Yên Nhiên lại trả lời như vậy.

Vào lúc mấy cô gái đang sững sờ.

“Bốp!”

Đột nhiên, một âm thanh giòn dã truyền tới.

Chu Tông như chó chết bay ra ngoài, đụng đổ mấy bàn rượu, ngã lăn trến đất.

Khuôn mặt sưng húp như đầu heo, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép!

“A!”

Các chị em của Ngụy Yên Nhiên còn đang bàn luận về Diệp Bắc Minh.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, dọa bọn họ giật mình.

“Cái gì?”

Con ngươi Ngụy Yên Nhiên co rút, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ra tay ở đây.

Sắc mặt Tần Thiếu Dương u ám, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ một thanh niên không biết đến từ đâu lại dám đánh người ở đây?

“Tình huống gì vậy?”

“Sao lại đánh nhau!”

Một vài nhà giàu ở Long Đô, nhân vật thân phận tôn quý và minh tinh siêu cấp tuyến một cũng kinh ngạc nhìn sang.

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được, một vài võ giả là người phục vụ ở trong bóng tối và còn có tông sư ẩn núp cũng tập trung về phía anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK