“Cô Thẩm, phiền cô vẽ giúp tôi Dẫn Hồn Trận kia!”
“Tôi sẽ thi triển chiêu hồn!”
“Được!”, Thẩm Nại Tuyết gật đầu.
Cô ta nhanh chóng bước lên, lấy ra một cây bút ngọc.
Cô ta nhúng cây bút vào long huyết rồi vẽ Dẫn Hồn Trận trên mặt đất theo sự hướng dẫn của Băng Phách.
“Cậu Diệp, đưa hai vị sư tỷ của anh vào Dẫn Hồn Trận!”
Diệp Bắc Minh ôm Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ đặt vào Dẫn Hồn Trận.
Thẩm Nại Tuyết cắn răng, lấy dao cắt lòng bàn tay của mình.
Cô ta nhỏ máu của mình tưới vào Dẫn Hồn Trận.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, vừa rồi Thẩm Nại Tuyết chưa nói đến bước này.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Thẩm Nại Tuyết đã gọi khẽ: “Cậu Diệp, sẵn sàng đặt Long Tủy vào trận pháp!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nghe theo để Long Tủy vào Dẫn Hồn Trận.
Sau đó, cả hang động cuồn cuộn gió dữ.
Huyết quang sáng đầy trời, đủ loại phù văn đỏ thẫm nhảy múa giữa không trung.
“Keng két”, tiếng nứt vang lên.
Không gian bị xé ra một lỗ hổng, lộ ra không gian tối đen như mực.
Hai hư ảnh thần hồn lao nhanh ra từ trong đó, đấy chính là thần hồn của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ.
Diệp Bắc Minh thở gấp, kích động kêu lên: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ!”
Hai thần hồn sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt vốn u ám ấy bỗng bừng sáng: “Tiểu sư đệ! May quá, bọn chị còn tưởng rằng sẽ không còn gặp được em nữa!”
“Hai vị sư tỷ ơi, thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu cả!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh cũng rất muốn hàn huyên nhiều chuyện với hai vị sư tỷ lắm.
Nhưng thời gian không đợi người: “Hai chị giờ đang ở đâu? Tình hình của bảy vị sư tỷ khác thế nào rồi?”
Vương Như Yên vội đáp: “Tiểu sư đệ, chúng ta đều bị chủ Luân Hồi đưa đến U Minh Giới!”
“Quả nhiên là U Minh Giới!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy sự đăm chiêu.
Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, em hay nghe chị nói!”
“Ngoại trừ đại sư tỷ thì chín người chúng ta đều là thể xác luân hồi của Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Trong bụng Đông Phương Xá Nguyệt có con của em, chủ Luân Hồi chuẩn bị huyết tế mười người chúng ta!”
“Để con em sinh ra ở U Minh Giới, bày ra âm mưu còn lớn hơn nữa!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
“Bát sư tỷ, em phải làm sao mới cứu được bọn chị?”
Lục Tuyết Kỳ vừa định trả lời.
Khe nứt không gian đằng sau bỗng lao ra một cái bàn tay to tướng tóm lấy thần hồn của hai người kéo ra sau.
“Cậu dám vượt qua làn ranh sinh tử mà thi triển thuật chiêu hồn, dám khinh nhờn phép tắc của cõi U Minh!”
“Nhân loại, sau khi cậu chết sẽ chịu sự nguyền rủa trọn đời không được siêu sinh!”
“Cút mẹ nó đi, để sư tỷ của tôi ở lại!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Anh lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi điên cuồng chém tới.
“Nhân loại đần độn, không biết tự lượng sức mình!”
Không gian đen ngòm kia vang vọng tiếng gầm nhẹ.
Bàn tay to màu đen kia chuyển hướng sang Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian xung quanh đổ sụp.
Bàn tay to kia run rẩy, máu tươi màu tím trào ra.
“Á... trên thanh kiếm này có... sức mạnh thí thần!”
“Cậu...”
Không gian màu đen kia kinh hãi hét lên.
Bàn tay to ấy nhanh chóng bắt Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh xông lên, điên cuồng chém ra hơn mười kiếm: “Sư tỷ!”
Cả hang động run rẩy kịch liệt như tận thế giáng xuống.
Đợi đến khí tất cả lặng yên, cả hang động đã ngổn ngang.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hướng không gian màu đen kia vừa xuất hiện: “Sư tỷ, đợi em! U Minh Giới!”
Anh nghiến răng ken két.
“Cậu Diệp, vết ban trên xác chết đã biến mất rồi!”
Sau lưng anh vang lên giọng nói đầy mừng rỡ của Thẩm Nại Tuyết: “Á! Tim các cô ấy đập rồi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy lại.
Quả nhiên, Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ có tiếng tim đập và có cả mạch đập nữa.
“May quá!”
Diệp Bắc Minh vui mừng.
Cơ thể của hai vị sư tỷ đã có phản ứng, điều đó đủ chứng minh rằng cơ thể và thần hồn của các cô ấy đã liên hệ với nhau.
Diệp Bắc Minh đưa hai vị sư tỷ về lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, xong anh nhìn sang Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, tôi còn có việc, xin cáo từ trước!”
Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài cấm địa.
“Cậu Diệp...”
Thẩm Nại Tuyết gọi với theo như Diệp Bắc Minh vẫn rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Ánh mắt cô gái tràn ngập sự mất mác.
Sau đó.
Phụt!
Cơ thể Thẩm Nại Tuyết run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta yếu ớt ngã ngồi trên mặt đất.
Bỗng nhiên, trong đầu Thẩm Nại Tuyết vang lên giọng nói của Băng Phách: “Tôi đã nói cô rồi, chiêu hồn cần trả giá rất lớn!”
“Sao cô lại không nói cho Diệp Bắc Minh biết cô vừa thiêu đối một hồn một phách trong ba hồn bảy phách của mình chứ?”
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười hỏi: “Tại sao phải nói?”
“Cô...”
Chương 1492: Nhà họ Mặc và buổi đấu giá
Băng Phách sửng sốt: “Lẽ nào cô yêu thằng nhóc đó rồi?”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu rồi nói: “Bên cạnh cậu Diệp có vô số hồng nhan tri kỷ, tôi có là cái gì đâu chứ?”
“Anh ấy cứu tôi hai lần, tôi hy sinh một hồn một phách cho anh ấy thì có là bao?”
“Cô hy sinh cho thằng nhóc kia biết bao nhiêu mà cậu ta lại chẳng biết gì”.
Băng Phách hừ nói: “Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu ngu ngốc vậy đấy!”
...
Sau khi rời khỏi Băng Cực Cung, Diệp Bắc Minh đi theo tấm bản đồ Mặc Phong Hành đưa cho mình.
Anh đi thẳng đến nhà họ Mặc.
Khi Diệp Bắc Minh chạy tới nhà họ Mặc đã kinh hãi trước khung cảnh trước mắt.
Theo như lời Mặc Phong Hành, nhà họ Mặc ẩn sâu trong một sơn cốc long mạch.
Lúc này, sơn cốc đằng trước đã đổ nát, long mạch bị chém thành mấy đoạn.
Cả nhà họ Mặc la liệt xác chết, nơi nơi đều là những thi thể bị tàn phá không nguyên vẹn.
Máu chảy thành sông.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Tiểu Tháp, tìm kiếm nơi Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình mất tích!”
“Được!”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lan ra ngoài như sóng biển cuồn cuộn.
Sau mấy giây, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho kết quả: “Nhóc nè, hai người bọn họ không có trong đống xác chết đó!”
“Tung tích nơi bọn họ mất tích thì sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khí tức của bọn họ đã biến mất, chắc hẳn đã bị gì đó che kín!”
“Nhà họ Mặc bị sát hại, nơi đây lại không có khí tức của bọn họ, chắc vẫn còn sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Trăm mối nghi vấn không một lời giải, anh mới rời đi mấy ngày ngắn ngủi.
Vậy mà nhà họ Mặc đã bị người khác huyết tẩy.
“Rốt cuộc là ai chứ?”
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một ý tưởng: “Lẽ nào là nhà họ Phó?”
“Nhà họ Phó hả? Cậu nói đám người gặp được trong sơn cốc ngày ấy à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi, bây giờ chỗ này không một ai sống sót!”
“Chết không bằng chứng, sau này nói tiếp!”
Anh lắc đầu.
Lúc này, nhẫn chứa vật lóe sáng.
Diệp Bắc Minh niệm suy nghĩ, trong miếng ngọc bội phát ra một giọng nói: “Chồng ơi, anh bảo em giám sát thật kỹ bọn Dư Thiên Trung và Dư Lãng ấy!”
“Hai ngày gần đây bọn họ có hành động!”
“Anh sẽ về ngay!”
Diệp Bắc Minh híp mắt, vội vàng chạy về học viện Viễn Cổ.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly đã chờ suốt mấy ngày.
Khi thấy Diệp Bắc Minh trở về, Chu Nhược Giai bổ nhào vào lòng anh: “Chồng ơi!”
Lê Mộng Ly đứng một bên lòng đầy chua chát.
Hai người quyến luyến ôm ấp nhau một hồi lâu rồi mới nuối tiếc buông nhau ra: “Nhược Giai, có chuyện gì?”
Chu Nhược Giai nghiêm mặt đáp: “Mấy ngày trước bọn họ không có hành động gì, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, Dư Thiên Trung nhiều lần một mình ra vào một nơi gọi là Huyền Các!”
“Huyền Các ư?”
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe tới cái tên này.
Lê Mộng Ly chủ động giải thích: “Nơi này rất bí ẩn, chỉ cần Huyền Giới có đồ vật gì đó!”
“Cho dù là công pháp, đan dược, binh khí hay thiên tài địa bảo!”
“Chỉ cần anh đưa ra cái giá đủ thì bọn họ đều có thể giúp anh đạt được!”
“Lại nhắc tới chủ nhân của Huyền Các, nghe đâu hình như cũng họ Diệp!”
Nói xong, Lê Mộng Ly liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ta đoán liệu có thể nào Diệp Bắc Minh có quan hệ gì đó với Huyền Các.
Dù sao, người yêu nghiệt giống Diệp Bắc Minh quá hiếm hoi.
Diệp Bắc Minh đoán ngay suy nghĩ của cô ta: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có quan hệ gì với Huyền Các!”
“Trong đời của tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói tới thế lực này!”
Lê Mộng Ly không nghĩ ngợi nữa.
Dù sao Diệp Bắc Minh không cần lừa gạt cô ta.
“À phải rồi, bọn Dư Thiên Trung đến Huyền Các làm gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Lê Mộng Ly đáp: “Tối nay, Huyền Các cử hành một buổi đấu giá, rất có thể Dư Thiên Trung cảm thấy hứng thú với thứ gì đó trong buổi đấu giá!”
“Có danh sách vật phẩm của buổi đấu giá không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Lê Mộng Ly lắc đầu: “Chúng tôi nào có tư cách có được những thứ như vậy chứ, chỉ có những người như viện trưởng mới có được danh sách vật bán đấu giá mà thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Đi, chúng ta đến Huyền Các!”
...
Lối vào Huyền Các.
Còn hai tiếng nữa là đến giờ buổi đấu giá bắt đầu, lối vào tấp nập người ra kẻ vào.
Mọi người đều nhón gót chân đứng rướn người lên.
Trong đó chỉ có một người thanh niên vô cùng đặc biệt.
Trong phạm vi trăm trượng quanh người nọ lại không một bóng người.
Mọi người thà chen chúc nhón chân đứng sát một chỗ cũng không dám vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước.
Chương 1493: Đánh nhau rồi
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi xuyên qua đám người, đến trước mặt Phó Long Đình: "Công tử, toàn bộ người nhà họ Mặc chạy trốn đã bị giết chết!"
"Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình đã mang về gia tộc, bọn họ cực kỳ mạnh miệng, không khai ai là người giết tiểu công tử!"
"Về phần người thanh niên kia, tạm thời vẫn chưa tìm ra!"
Phó Long Đình mở mắt ra: "Một đám ăn hại, tìm một người cũng không tìm thấy?"
"Gia tộc nuôi các người suốt bao nhiêu năm làm cái gì không biết!"
"Công tử..."
Người đàn ông trung niên sợ hãi quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy như một con chim cút: "Xin ngài cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được thằng kia!"
"Không cần!"
Phó Long Đình lắc đầu.
"Dạ?"
Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại!
Ông ta chết chắc rồi!
Nhưng điều bất ngờ là, Phó Long Đình lại nhìn về một hướng: "Cậu ta đã tới!"
Hai mắt đăm đăm, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới từ trong đám người.
Chu Nhược Giai nhíu mày: "Nhiều người như vậy, một chỗ đặt chân cũng không có!"
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Bên kia có miếng đất trống, chúng ta đến đó đi!"
Lê Mộng Ly nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp co rụt lại: "Cậu Diệp, đừng, đó là..."
Không đợi Lê Mộng Ly nói xong một câu.
Diệp Bắc Minh đã kéo tay Chu Nhược Giai đi về phía đất trống rộng trăm mét kia!
Hiện trường vốn náo nhiệt chợt yên tĩnh!
Một giây sau, khắp nơi oanh động.
"Thằng này là ai? Điên rồi sao?"
"Trong vòng trăm mét quanh Phó Long Đình, không có anh ta cho phép, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!"
"Đã từng có người không cẩn thận đi tới trăm mét gần Phó Long Đình, cuối cùng bị diệt tộc!"
Giờ phút này, vẻ mặt của ai ai cũng nghiêm lại!
Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của Phó Long Đình vang lên: "Tên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!"
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn Phó Long Đình: "Tôi quen biết anh sao?"
"Hít hà!"
"Con mẹ nó!"
Hàng loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên: "Sau cậu ta dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Phó Long Đình?"
Lê Mộng Ly đứng ở trong đám người, không lo lắng được nhiều như vậy.
Nuốt nước miếng, Lê Mộng Ly xông ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai.
"Cậu Diệp, suỵt!"
Đến lúc trông thấy, thân thể Lê Mộng Ly hơi hơi run rẩy.
Giọng nói của Lê Mộng Ly cũng run run theo: "Đây là Phó Long Đình của nhà họ Phó, hạng nhất Huyền Bảng!"
"Năm nay chưa đến 50 tuổi, nhưng nghe nói đã là cảnh giới Đế Tôn!"
"Nhà họ Phó?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, rơi xuống trên người Phó Long Đình!
Anh lạnh giọng chất vấn: "Chuyện nhà họ Mặc là do các người làm?"
Phó Long Đình đầy nghiền ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: "Xem ra cậu đã đi qua nhà họ Mặc, miệng của hai ông cháu kia rất cứng!"
"Đến bây giờ vẫn không nói ra ai giết em trai tôi, xem ra chỉ có thể xuống tay từ cậu!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Không cần hỏi, Phó Tiểu Long là tôi giết!"
"Cậu nói cái gì?"
Phó Long Đình sững sờ, không kịp phản ứng lại.
Người trước mắt mới cảnh giới Động Hư sơ kỳ!
Dù em trai anh ta là rác rưởi, thực lực cũng ở phía trên cảnh giới Hư Thần!
Đừng nói đến việc còn có hai cảnh giới Đế bảo vệ!
Sao có thể chết trong tay một tên cảnh giới Động Hư sơ kỳ?
"Không có khả năng!"
Phó Long Đình lắc đầu: "Với thực lực của cậu thì không thể nào tổn thương đến em trai tôi mảy may, nói ra người sau lưng cậu đi!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, bóng dáng lóe lên!
Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt rơi vào trước mặt Phó Long Đình!
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, Phó Long Đình không hề có cơ hội phản ứng!
Một quyền rơi xuống mũi anh ta!
"Ầm" một tiếng cực lớn, Phó Long Đình trực tiếp bị hất bay ra ngoài!
"Trời ơi!"
"Đù! Đù! Đù! Tôi đang nhìn gì vậy?"
"Phó Long Đình bị đánh bay?"
Toàn trường sôi trào, mọi người ở đây gần như nghẹt thở, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này!
Lê Mộng Ly há miệng, đang định nói chuyện.
Lại duỗi tay ra, gắt gao che miệng nhỏ, không dám lên tiếng!
Giờ phút này, chỗ sâu trong Huyền Các.
Một nha hoàn vội vã xông vào trong khuê phòng của một cô gái.
"Thiếu chủ, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi..."
Trước gương trang điểm, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà mặc áo ngủ bằng lụa mỏng đang ngồi đó.
Thân thể mềm mại tuyệt diệu như ẩn như hiện!
Sau lưng, một thiếu nữ khác cầm một chiếc lược ngọc, chậm rãi chải vuốt tóc cho cô ta.
"Sao vậy?"
Thiếu nữ không quay đầu, tự nhiên hỏi một câu.
Chương 1494: Mày là Sát Thần Diệp Bắc Minh?
Nha hoàn vừa chạy vào giải thích: "Có người đánh nhau ngoài Huyền Các!"
Thiếu nữ lắc đầu, không hề hứng thú: "Chỉ cần không đánh nhau bên trong Huyền Các, bọn họ đánh đến trời long đất lở cũng không liên quan đến ta!"
Nha hoàn do dự nói: "Nhưng, một người đánh nhau là Phó Long Đình, đệ nhất Huyền Bảng!"
"Hơn nữa..."
"Thêm gì nữa?", thiếu nữ hứng thú.
"Hơn nữa anh ta đang bị đánh...", nha hoàn thành thật trả lời.
"Cái gì?"
Hai mắt thiếu nữ tỏa sáng, bỗng nhiên quay đầu đứng dậy.
Nha hoàn trực tiếp nhìn ngây người, trên ngực trắng tinh của thiếu nữ lại có một con huyết long mờ ảo vẽ lên bằng chu sa!
...
"Cậu Phó!"
Một lão già của nhà họ Phó hoảng sợ, vội vàng phóng đến một vùng phế tích.
"Cút!"
Một tiếng tức giận gào thét vang lên, thân thể của ông lão bay ra ngoài!
Ầm!
Hóa thành một đám sương máu nổ tung!
Trái tim mọi người co rụt lại, thật ác độc!
Ngay cả người của mình cũng giết như vậy!
Một giây sau, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt!
Một bóng người lao vùn vụt tới phía Diệp Bắc Minh như sao băng!
Khát máu! Điên tiết! Điên cuồng!
"Cậu Diệp cẩn thận!", Lê Mộng Ly hô to.
Chu Nhược Giai quét mắt nhìn cô ta: "Yên tâm, chồng tôi sẽ không thua!"
"Nhưng Phó Long Đình là hạng đầu Huyền...", Lê Mộng Ly còn chưa kịp nói xong một câu.
Liền thấy được cảnh tượng khó quên nhất cuộc đời này!
Chỉ thấy.
Phó Long Đình rơi xuống trước người Diệp Bắc Minh, vừa rồi anh ta bị một quyền đánh bay, lúc này cũng đấm ra một quyền!
Gào rống!
Thế mà cũng phát ra tiếng rồng ngâm!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Dùng quyền đối quyền với tôi? Không biết tự lượng sức mình!"
Một quyền nghênh đón!
Tiếng "răng rắc" vang giòn!
"A!"
Phó Long Đình kêu lên thảm thiết, bay ra ngoài như chó chết!
Cánh tay phải nổ tung ngay tại chỗ, máu thịt và xương cốt văng tung tóe!
Diệp Bắc Minh không định buông tha anh ta, trực tiếp đuổi theo!
Anh nhảy lên không trung, hung hăng đạp một chân xuống!
Tiếng "ầm vang" cực lớn truyền tới, Phó Long Đình bay giữa trời hung hăng nện xuống mặt đất!
"Mày dám đối xử với tao như vậy?"
Phó Long Đình phát ra âm thanh tức giận và không dám tin: "Tao là cháu đích tôn của nhà họ Phó, đệ nhất Huyền Bảng!"
"Càng là gia chủ nhà họ Phó tương lai, mày dám như vậy..."
"Ồn ào!"
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ, giày Hồi Lực đạp xuống!
Răng đầy miệng Phó Long Đình nổ tung, máu me đầm đìa!
"Thằng chó đẻ, con mẹ nó mày muốn chết!"
Phó Long Đình hoàn toàn điên cuồng, trên người lao ra hư ảnh một con Kim Long, muốn tránh thoát chân Diệp Bắc Minh!
"Rồng? Tôi cũng có!"
Diệp Bắc Minh cười đầy lạnh lẽo, sau lưng phun ra ma khí ngập trời!
Chín con Ma Long màu đen đồng thời nghiền ép về phía Kim Long do Phó Long Đình triệu hồi ra, trong nháy mắt xé nát nó!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Anh lại dùng tốc độ nhanh nhất liên tục đạp xuống bốn chân, giẫm nổ tung tứ chi của Phó Long Đình ngay tại chỗ!
"Này... Sao lại như vậy?"
Lê Mộng Ly dọa sợ, thân thể mềm mại run rẩy!
Chu Nhược Giai kiêu ngạo, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Bắc Minh mang theo yêu thương vô hạn!
"Trời ạ!"
"Phó Long Đình không những thua, mà chân tay còn bị phế đi?"
"Thằng này là ai, cậu ta điên rồi sao?"
Sau nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, thay vào đó sự khiếp sợ nồng nặc!
Đối xử với Phó Long Đình như vậy, nhà họ Phó có thể buông tha anh sao?
Không biết từ lúc nào, phía Huyền Các mở ra một cánh cửa sổ, một đôi mắt đẹp hơi kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện!
"Người này là ai? Anh ta lại đánh thắng được Phó Long Đình?"
Mấy nha hoàn sau lưng thiếu nữ đều lắc đầu.
"Cậu Phó!"
"Thằng chó đẻ, thả cậu Phó nhà chúng tôi ra!"
Lúc này, bảy tám lão già mở to hai mắt xông đến, trái tim bị dọa đến gần như nổ tung!
Tứ chi Phó Long Đình bị đánh gãy, còn chịu thương nặng như thế.
Bọn họ không bảo vệ tốt cho anh ta, sau khi trở về tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!
Hiện tại cứu Phó Long Đình, khi trở về có lẽ còn có thể giữ được tính mạng của người nhà!
Diệp Bắc Minh liếc nhìn đám lão già này: "Một tên phế vật mà thôi, tôi có thể không giết anh ta!"
"Dùng mạng của ông cháu nhà họ Mặc để đổi!"
Những lão già này hơi do dự.
Đột nhiên, Phó Long Đình điên cuồng gào lên: "Đụ! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Ra tay, đồng loạt ra tay cho tao! Giết tên chó đẻ này!"
Một chân Diệp Bắc Minh giẫm lên nửa gương mặt Phó Long Đình: "Anh quá lắm mồm!"
"Cậu Phó..."
Đám lão già nhà họ Phó bị dọa đến vãi cả linh hồn!
"Hít hà..."
Người tu võ bên ngoài Huyền Các không ngừng hít ngược khí lạnh, chết lặng nhìn về phía này!
Kính sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Kẻ này quá nghịch thiên!
"Lá gan của mày lớn lắm, thật sự rất lớn!"
Phó Long Đình dùng chân nguyên phát ra âm thanh, vô cùng oán độc nói: "Tao rất tò mò, mày rốt cuộc là ai?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp: "Diệp Bắc Minh!"
"Diệp Bắc Minh?"
Mặt mũi Phó Long Đình tràn đầy nghi hoặc, chưa từng nghe nói qua cái tên này trên Huyền Bảng.
Đột nhiên, trong đầu Phó Long Đình hiện lên một tin tức.
Con ngươi nhẹ nhàng co rụt lại, không dám tin tưởng lên tiếng: "Mày là Sát Thần Diệp Bắc Minh?"
Chương 1495: Đau nhức tột độ
Cái tên này Phó Long Đình từng nghe nói qua một hai lần!
Nghe nói người này sát phạt quả quyết, thủ đoạn cực kỳ máu tanh.
Động một tí liền diệt toàn bộ tông môn người ta!
Bất luận tên tuổi Diệp Bắc Minh lớn đến thế nào, sao Phó Long Đình có thể để vào mắt?
Anh ta thấy, tùy tiện một lão già cảnh giới Đế của nhà họ Phó đều có thể tiện tay chém giết người này!
Anh ta có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, người trước mắt lại chính là Sát Thần kia!
"Cái gì? Cậu ta chính là Sát Thần Diệp Bắc Minh?"
"Lại là cậu ta?"
"Mấy người Thiên Đạo tông chủ, chủ nhân Sát Minh, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang Bang chủ đều chết dưới tay người này!"
"Còn có sáu vị lão tổ cảnh giới Đế của Huyền Thiên Tông cũng chết trong tay Sát Thần này!"
"Tôi còn tưởng rằng là một lão già, dù gì cũng là một người trung niên đi? Thế mà lại trẻ tuổi như thế?"
Vô số ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Nghi hoặc!
Tò mò!
Càng nhiều chính là kinh ngạc nồng đậm và không thể tưởng tượng nổi!
Sau khi biết được thân phận của Diệp Bắc Minh, Phó Long Đình không những không hề sợ hãi!
Ngược lại, khóe miệng anh ta nở nụ cười âm trầm: "Diệp Bắc Minh đúng không? Nếu mày không bại lộ thân phận thì có lẽ sẽ hơi khó chơi một chút!"
"Hiện tại tao biết mày là ai, chỉ cần tao muốn!"
"Trong vòng một giờ, tao có thể biết được tất cả tin tức và bí mật của mày!"
"Xuất thân, lai lịch của mày, bao gồm cả bố mẹ, người thân bạn bè thân thiết của mày, tao sẽ biết thông tin về tất cả mọi người!"
"Mày đoán xem, nếu để tao biết bọn chúng..."
Con ngươi Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Giờ mày mới biết?"
Phó Long Đình hỏi ngược lại.
Một giây sau, anh ta lập tức hối hận!
Diệp Bắc Minh khoát tay, mười ba cây kim châm cùng nhau rơi xuống!
Chui vào bên trong huyệt đạo của Phó Long Đình.
Chỉ chớp mắt, cả người Phó Long Đình cong lại: "Á!"
Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết xé lòng, một đôi tay điên cuồng tự cào bản thân!
Trong khoảnh khắc, cả người bị cào đến máu thịt be bét!
"Đừng! Đau quá! Tao đau quá!"
Phó Long Đình thê thảm kêu rên: "Diệp Bắc Minh! Rốt cuộc mày đã làm gì tao!"
"Cậu Phó!"
Bảy tám lão già của nhà họ Phó nhao nhao gầm thét: "Diệp Bắc Minh, cậu dám!"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp trả: "Cơ thể con người có tổng cộng 720 huyệt đạo, bây giờ cậu Phó của các người đang có cảm giác như lên núi đao xuống chảo dầu!"
"Mười lăm phút sau, anh ta sẽ cảm thấy như có chục ngàn con kiến đang gặm cắn máu thịt của anh ta!"
"Lại thêm mười lăm phút nữa, anh ta sẽ lột da của mình từng chút một!"
"Mười lăm phút cuối cùng, anh ta sẽ bởi vì đau nhức kịch liệt mà muốn ăn sống máu thịt của mình!"
"Nhớ kỹ, các người chỉ có một giờ!"
"Nếu như trong vòng một giờ, tôi không thấy hai ông cháu nhà họ Mặc xuất hiện trước mắt tôi!"
"Phó Long Đình sẽ chết!"
"Nhà họ Phó sẽ bị tiêu diệt!"
Anh nói ra từng chữ, leng keng có lực!
Anh lấy điện thoại di động ra, ấn đồng hồ tính giờ.
Tám lão già nhà họ Phó dại ra đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối!
Những người tu võ khác tại đây thì khiếp sợ không ngậm miệng được!
Thằng này rốt cuộc lấy sức mạnh từ đâu ra?
Bên trong Huyền Các, thiếu nữ tuyệt sắc chớp chớp đôi mắt: "Tên này khá thú vị".
Mấy nha hoàn bên cạnh lắc đầu: "Tiểu thư, loại người này quá ngông cuồng!"
"Thật sự nghĩ rằng bắt lại một Phó Long Đình, nhà họ Phó sẽ bó tay chịu trói sao?"
"Thật sự chọc giận nhà họ Phó, e rằng Diệp Bắc Minh này sẽ chết rất khó xem!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Các người còn đang chờ cái gì? Chờ chết hả!"
"Còn chưa cút trở về thông báo cho nhà họ Phó?"
"Cậu!"
Tám lão già nhà họ Phó nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Bốn người trong đó nhanh chóng rời đi, bốn người khác thì phân nhau canh giữ bốn phương tám hướng quanh Diệp Bắc Minh!
Mười lăm phút trôi qua.
"A!"
Phó Long Đình thê thảm kêu to: "Đau quá! Đau chết tao rồi, giết tao, mày giết tao đi!"
Diệp Bắc Minh thờ ơ!
Lại qua mười lăm phút!
Phó Long Đình bị hành hạ đến không chịu nổi, vươn tay chộp lấy làn da!
"Roẹt" giật xuống một tảng lớn, nhìn thấy mà giật mình!
"Cậu Phó, đừng tự mình hại mình!", một lão già của nhà họ Phó kêu to.
Con mắt Phó Long Đình tràn ngập tơ máu, gầm nhẹ như thú dữ: "Một đám phế vật! Mau tới giết tao!"
"Tao ra lệnh cho mày giết tao, nếu không chỉ cần để tao sống sót, tao cam đoan sẽ giết cả nhà mày!"
"Này..."
Bốn lão già nhà họ Phó không biết làm sao!
Bọn họ nào dám ra tay!
Dù thật sự dám ra tay, bọn họ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh!
Bên người thiếu nữ xinh đẹp, một nha hoàn phỉ nhổ: "Chủ nhân, Diệp Bắc Minh này thật là một con chó độc ác!"
Thiếu nữ xinh đẹp lại lộ ra biểu cảm thưởng thức: "Tôi lại cảm thấy anh ta rất có can đảm, dám tra tấn Phó Long Đình trước mặt bao người như vậy!"
"Vậy thì thế nào chứ? Đợi lát nữa nhà họ Phó tới, anh ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì cũng trễ rồi".
Mấy nha hoàn sôi nổi lắc đầu.