Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1546: Trở thành kẻ tàn phế

Tổng viện trưởng vẫn lạc!

Diệp Bắc Minh tàn phế!

Tin tức này tựa như sét đánh, khiến trái tim mọi người tưởng chừng ngưng đập!

Mắt Chu Nhược Giai tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ.

“Nhược Giai...”

Hoa Linh Lung bước tới, ôm lấy Chu Nhược Giai.

“Sao lại như vậy được? Tổng viện trưởng vẫn lạc ư?”

“Không thể nào! Cảnh giới của tổng viện trưởng là Đế Tôn đỉnh phong, sao lại vẫn lạc được?”

“Lão tổ nhà họ Phó ra tay ư? Cảnh giới Chân Thần đỉnh phong ra tay?”

Các viện trưởng Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng há hốc miệng, nhất thời khó lòng chấp nhận nổi.

Hầu Tử đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh, nhìn mấy vị viện trưởng: “Các vị tiền bối, anh Diệp của tôi vẫn còn thở!”

“Chắc chắn là các ông có cách cứu anh ấy phải không?”

“Học viện Viễn Cổ mạnh như vậy, chắc chắn các ông có rất nhiều tài nguyên quý hiểm!”

“Chỉ cần các ông chịu cứu anh Diệp, với thiên phú của anh ấy, sau này chắc chắn anh ấy sẽ giúp học viện Viễn Cổ mạnh lên!”

Bọn Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng liếc nhìn nhau.

Mắt Trương Tuyệt Long lóe sáng: “Hầu Tử, tôi biết cậu rất nóng ruột nhưng cậu chớ vội!”

“Chúng tôi đều đã kiểm tra tình hình của cậu Diệp rồi, trước tiên cứ đưa cậu ta tới cấm địa sau núi tĩnh dưỡng đã!”

“Chúng tôi đang nghĩ những cách khác!”

“Vâng!”

Hầu Tử cõng Diệp Bắc Minh, nhanh chóng đi tới cấm địa sau núi.

“Mọi người cũng tản đi hết đi”, Trương Tuyệt Long phẩy tay áo, xua những người khác đi.

Thấy đám đông đã giải tán, Kiếm Phá Thiên cau mày: “Ông có ý gì vậy? Cấm địa sau núi cũng không có cách cứu được cậu Diệp đâu!”

Trương Tuyệt Long cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Kiếm Phá Thiên: “Anh Kiếm, anh thấy tình hình thương tích của cậu Diệp thế nào? Dù có dùng hết tài nguyên của học viện Viễn Cổ!”

“Thì liệu có thể dám chắc được mấy phần có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cậu ta?”

Kiếm Phá Thiên sững sờ.

Ông ta biến sắc, hít sâu một hơi: “Chưa tới một phần mười!”

“Thậm chí, ngay cả một phần mười này cũng vẫn còn phải đặt dấu hỏi!”

“Đúng vậy!”

Trương Tuyệt Long gật đầu: “Tôi thừa nhận thiên phú của Diệp Bắc Minh rất ấn tượng, hơn nữa, kể từ ngày học viện Viễn Cổ được thành lập đến nay!”

“Cậu ta còn là người đầu tiên mở được Thiên Môn, vượt qua được 9999 bậc Thang Trời!”

“Nhưng cây cao thì đón gió, Diệp Bắc Minh đã tàn phế rồi!”

“Mặc dù may mắn thoát chết nhưng cậu ta không có nổi một phần mười cơ may bình phục, lẽ nào chúng ta vẫn phải lãng phí tài nguyên cho cậu ta ư?”

“Nhưng…”

Kiếm Phá Thiên cắn răng, định nói mấy câu.

Nhưng Tần Bách Hùng trầm ngâm nãy giờ lại chợt lên tiếng: “Tôi đồng ý với quan điểm của viện trưởng Trương!”

“Rõ ràng Diệp Bắc Minh đã trở thành một kẻ tàn phế rồi, tổng viện trưởng đã chết vì cậu ta!”

“Chúng ta không cần phải lãng phí thêm tài nguyên của học viện làm gì, tốt hơn hết là hãy để cậu ta tự sinh tự diệt!”

Ông ta chuyển mắt, nhìn Phong Tuyệt Tình: “Viện trưởng Phong, viện Tuyệt Tình của bà thì sao?”

Phong Tuyệt Tình hừ khẽ một tiếng: “Các ông tự quyết định đi, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi!”

Nói rồi, bà ta xoay người rời đi.

...

Cấm địa của học viện Viễn Cổ.

“Tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi!”

“Anh Diệp tỉnh lại rồi!”

Một giọng nói quen tai vang lên.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trông thấy những khuôn mặt thân quen ở trước mắt mình.

Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình,…

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”

Nét mặt của Hầu Tử trông là lạ: “Anh Diệp, bọn tôi có chuyện này phải nói cho anh biết, anh nhất định không được nghĩ quẩn đâu đấy!”

“Chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Mọi người ngập ngừng!

Thân là một người tu võ, chắc chắn sẽ khó có thể chấp nhận chuyện bản thân trở thành người tàn phế!

Chu Nhược Giai mấp máy môi: “Chồng à, anh... em...”

Chu Nhược Giai trào nước mắt, cô không đành lòng nói sự thật này cho Diệp Bắc Minh biết!

Hầu Tử cắn răng, nói: “Mẹ kiếp, đau ngắn còn hơn đau dài!”

“Anh Diệp, hầu hết xương cốt và gân mạch toàn thân của anh đều đã nát hết rồi!”

“Nói cách khác, sau này anh không thể đánh võ, toàn bộ thực lực võ đạo đều mất hết…”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lúc này, anh mới nhớ ra, sau trận chiến ở thành Thiên Dung, Vương Thần Cương đã vẫn lạc!

Bản thân anh cũng rơi vào tình cảnh hiểm nghèo, nếu không nhờ trong huyệt mộ Hỗn Độn, Hiên Viên Hoàng Đế ra tay giết chết Phó Thí Thiên thì e là chỉ có Tiểu Tháp ra tay mới có thể bảo vệ được mạng sống của anh!

Anh kiểm tra thử tình hình cơ thể của mình.

Quả nhiên đúng như những gì Hầu Tử nói, xương cốt đứt gãy!

Gân mạch tàn phế!

Đan điền khô kiệt, không có chút phản ứng nào!

Những chuyện này đều không phải là vấn đề, điều làm Diệp Bắc Minh phẫn nộ chính là sư phụ Vương Thần Cương đã vẫn lạc!

Nghĩ đến đây, mắt Diệp Bắc Minh vằn đỏ tơ máu!

Hầu Tử còn tưởng là Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận nổi chuyện bản thân trở thành người tàn phế nên bước tới, ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, người anh em!”

“Nhất định anh không được nghĩ nhiều, mẹ kiếp, xưa nay anh vẫn luôn là người có thể làm trái với lẽ trời mà!”
Chương 1547: Chẳng lẽ còn định ở lì không đi

“Từ Long quốc đến di tích Côn Luân rồi đến thế giới Cao Võ, thế giới Tam Thiên!”

“Mẹ kiếp, anh vẫn luôn là thần tượng của Vương Khinh Hầu tôi! Thần tượng chân chính!”

“Lúc trước, khi tôi rơi xuống Thiên Uyên, biến thành kẻ tàn phế trong số những kẻ tàn phế!”

“Anh vẫn có thể chữa khỏi cho tôi, y thuật của anh giỏi như vậy, nhất định là vẫn còn cách chữa trị được!”

“Hơn nữa, chúng ta vẫn còn học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa, chắc chắn anh sẽ hồi phục!”

Hầu Tử vừa nói vừa chảy nước mắt.

Anh ta ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh!

“Khụ khụ...”

Diệp Bắc Minh ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy ngạt thở: “Hầu Tử, lời anh nói khiến tôi rất cảm động!”

“Nhưng anh có thể buông tay ra trước đã được không? Tôi sắp ngạt thở rồi!”

“Hả? À à à, được!”

Hầu Tử vội vàng buông Diệp Bắc Minh ra.

Anh ta lau sạch nước mắt, cố ý nhoẻn cười thật tươi: “Hahaha, tôi biết ngay là anh Diệp sẽ không gục ngã dễ dàng mà!”

“Chắc chắn anh Diệp sẽ bình phục, mọi người nói có phải không?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Mọi người đều biết rõ tình hình của Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều.

Hầu Tử lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Tốt rồi, anh Diệp tỉnh lại rồi!”

“Giờ tôi sẽ đi gặp mấy vị viện trưởng, nhất định bọn họ có thể chữa khỏi cho anh Diệp!”

Nói rồi, anh ta quay người chạy vội ra khỏi cấm địa.

Mấy vị viện trưởng biết tin Diệp Bắc Minh đã tỉnh lại lập tức chạy tới cấm địa.

Mấy ông lão xách hòm thuốc đi sát ngay đằng sau!

Sau một hồi kiểm tra, mấy ông lão thì thầm với các vị viện trưởng mấy câu rồi đi khỏi.

Sắc mặt Kiếm Phá Thiên khá khó coi!

Ngập ngừng muốn nói lại thôi!

Trương Tuyệt Long và Tần Bách Hùng liếc nhìn nhau.

Một giây sau, Trương Tuyệt Long mỉm cười: “Cậu Diệp, bản thân cậu cũng biết y thuật, chắc cậu cũng hiểu rõ tình hình của bản thân đúng không?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy bình tĩnh: “Tôi hiểu”.

Trương Tuyệt Long sững người: “Tên nhóc này quả là có mấy phần khéo léo trong đối nhân xử thế, thật đáng tiếc!”

“Đã tàn phế rồi thì dù có khéo léo cũng đâu có tác dụng gì?”

Ông ta cười đầy ẩn ý sâu xa: “Nếu cậu đã hiểu thì tôi cũng không nói thêm gì nữa!”

“Những người vừa tới chính là các thần y giỏi nhất của học viện Viễn Cổ, ngay cả bọn họ cũng nói không thể cứu được cậu!”

Chu Nhược Giai không chấp nhận nổi: “Viện trưởng Trương, ông nói đùa thôi phải không?”

“Ông bảo sao? Viện trưởng Trương, không thể nào người anh em của tôi lại vô phương cứu chữa được!”, Hầu Tử nóng ruột.

Anh ta xông tới, nắm tay Trương Tuyệt Long.

Trương Tuyệt Long sầm mặt lại, phóng ra một luồng khí mạnh hất bay Hầu Tử ra ngoài: “Không biết lớn biết nhỏ gì cả, tay của bản viện trưởng là thứ cậu có thể tùy tiện cầm nắm như vậy sao?”

Hầu Tử ngã phệt mông xuống đất.

Máu trào lên ngực, khóe miệng nếm thấy vị ngọt!

Máu tươi rỉ ra.

Thấy vậy, sâu trong đáy mắt Diệp Bắc Minh lóe lên sự lạnh giá!

Hầu Tử vội vàng đổi giọng: “Viện trưởng Trương, rất xin lỗi, tôi thật thất lễ!”

Trương Tuyệt Long chẳng thèm giả bộ nữa, cười gằn một tiếng: “Lần này thì thôi, sau này phải nhớ rõ địa vị của mình!”

“Thân phận của bản viện trưởng là gì? Thân phận của cậu là gì?”

“Vâng, vâng, vâng!”

Hầu Tử gật đầu lia lịa: “Viện trưởng Trương nói gì cũng đều đúng hết!”

“Tôi xin nhận phạt, xin ông nhất định phải cứu anh Diệp!”

“Cứu cậu ta ư?”

Trương Tuyệt Long cười, lắc đầu, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tôi đã bảo là cậu ta vô phương cứu chữa rồi, cậu nghe mà không hiểu à?”

“Không tin thì cậu hỏi cậu ta mà xem?”

Nói rồi, ông ta đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Lúc này, toàn bộ cấm địa đều im phăng phắc!

Cuối cùng mọi người cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường!

Trương Tuyệt Long bây giờ không còn thân thiện, dễ gần như lúc trước nữa!

Lúc này, Diệp Bắc Minh cười, gật đầu: “Hầu Tử, viện trưởng Trương nói đúng đấy”.

“Xương cốt của tôi đã vỡ vụn, gân mạch đứt hết, đúng là không thể cứu nổi”.

Hầu Tử đỏ hoe mắt, quay đầu lại: “Anh Diệp! Anh vẫn còn có thể chữa trị được mà!”

Chu Nhược Giai cứ khóc mãi, không sao dừng lại được: “Chồng à, chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội khác!”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu, như thể đã chấp nhận số mệnh!

Trương Tuyệt Long rất hài lòng trước phản ứng của Diệp Bắc Minh: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Bắc Minh, không phải học viện Viễn Cổ chúng tôi không có tình người!”

“Thực sự là học viện Viễn Cổ chúng tôi không thể thu nhận phế... Khụ khụ, không thể thu nhận người không thể đánh võ!”

“Thế này nhé, chúng tôi cho cậu nửa canh giờ để cậu và bạn bè của cậu rời khỏi đây!”

“Rời khỏi đây? Tại sao tôi lại phải rời khỏi đây?”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu.

Trương Tuyệt Long nhướng mày: “Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn định ở lì không đi hay sao?”
Chương 1548: Tôi vẫn còn có cơ hội khôi phục

Diệp Bắc Minh cười nói: "Tổng viện trưởng trước khi lâm chung đã nhận tôi làm đồ đệ!"

"Chẳng lẽ Trương viện trưởng muốn đuổi đệ tử duy nhất của tổng viện trưởng đi ư?"

"Cậu nói cái gì?"

Trương Tuyệt Long sững sờ, không dám tin mở miệng: "Tổng viện trưởng trước khi lâm chung đã nhận cậu làm đồ đệ? Không có khả năng!"

Tần Bách Hùng vẫn luôn không lên tiếng trầm giọng nói: "Diệp Bắc Minh, cậu nói thật sao?"

Kiếm Phá Thiên cũng không dám tin tưởng: "Nhóc Diệp, đây cũng không phải là chuyện có thể nói đùa được đâu!"

Diệp Bắc Minh khoát tay, một tấm lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay.

Vật này chính là lệnh bài thân phận của Vương Thần Cương!

"Hầu Tử, giúp tôi một việc!"

"Rót chân nguyên vào trong đó!"

"Được!"

Hầu Tử tiến lên một bước, nắm chặt lấy lệnh bài.

Chân nguyên rót vào trong đó.

Giọng nói của Vương Thần Cương vang lên: "Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh là đệ tử quan môn duy nhất của Vương Thần Cương tôi!"

"Chuyện này..."

Trương Tuyệt Long và Tần Bách Hùng quay sang nhìn nhau!

Kiếm Phá Thiên khẽ hét lên một tiếng: "Tốt, quá tốt rồi!"

"Như vậy nhóc Diệp sẽ có thể sử dụng tài nguyên của học viện Viễn Cổ rồi!"

"Chờ một chút!"

Trương Tuyệt Long cười lạnh một tiếng: "Nếu là đệ tử của tổng viện trưởng đã chết thì có thể ở lại học viện Viễn Cổ!"

"Nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể sử dụng tài nguyên của học viện Viễn Cổ!"

Kiếm Phá Thiên cả giận nói: "Trương Tuyệt Long, ông làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"

Trương Tuyệt Long hoàn toàn không thèm giả vờ nữa: "Quá đáng? Lão phu quá đáng chỗ nào?"

"Chẳng lẽ muốn để một tên tàn phế lãng phí tài nguyên của học viện Viễn Cổ sao?"

"Để cậu ta ở lại học viện Viễn Cổ đã là nể mặt tổng viện trưởng rồi!"

"Về phần tài nguyên của học viện? Cậu ta đừng mơ tưởng được sử dụng một chút nào!"

Ông ta trực tiếp phất tay áo rời đi.

Kiếm Phá Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhóc Diệp, cậu cần cái gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười không nói gì!

Từ trước đến nay, anh đã gặp quá nhiều cảnh như vậy.

Đã chết lặng rồi!

Đột nhiên, anh giống như nghĩ tới điều gì đó: "Kiếm tiền bối, có một chuyện đúng là cần ông giúp tôi một chút!"

"Được, cậu nói đi!"

Kiếm Phá Thiên gật đầu.

Diệp Bắc Minh chỉ vào đám người Hầu Tử, Hoa Linh Lung, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình.

"Bọn họ đều không phải là đệ tử của học viện Viễn Cổ, ở lại học viện Viễn Cổ sợ rằng sẽ bị người ta chèn ép!"

Kiếm Phá Thiên suy nghĩ một chút: "Tôi hiểu rồi, dù sao tôi vẫn là viện trưởng của Kiếm Viện!"

"Để bọn họ gia nhập Kiếm Viện, người khác sẽ không dám nói thêm cái gì!"

Diệp Bắc Minh chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn Kiếm tiền bối!"

Kiếm Phá Thiên lắc đầu thở dài: "Tôi cũng chỉ có thể làm được những điều này thôi, thương thế của cậu tôi cũng không có cách nào!"

"Cậu cần hỗ trợ cái gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".

Ông ta đưa ra một miếng ngọc bội rồi biến mất.

Mấy người Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình vây xung quanh.

Chu Nhược Giai hít sâu một hơi: "Chồng, nếu anh biến thành một người bình thường!"

"Từ giờ trở đi, em cũng sẽ không tập võ nữa!"

"Chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng bình thường, về Long quốc thôi!"

Hầu Tử gật đầu: "Không cần ở lại học viện Viễn Cổ chó má này nữa, chúng ta về Long quốc đi".

"Lấy thực lực của chúng ta, vẫn có thể làm được chuyện lớn ở Long quốc!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ còn chưa sống lại, sư tỷ chưa biết sống chết!"

"Hơn nữa tôi cũng không hoàn toàn tàn phế, vẫn còn có cơ hội khôi phục!"

"Thật sao?"

Mấy người kinh ngạc hô lên một tiếng, vẻ mặt mong đợi xem Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nhưng mà cần một chút thời gian".

"Mọi người cứ ở lại học viện Viễn Cổ trước đi, tăng thực lực của mình lên cho tốt, tôi cần bế quan một khoảng thời gian!"

"Được, được, được!"

Mọi người kích động gật đầu.

Diệp Bắc Minh dặn dò một câu: "Tạm thời đừng nói cho người khác tôi có thể khôi phục, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc bộ mặt thật của những người kia có thể đến mức nào!"

"Chỉ là trong khoảng thời gian tôi bế quan, mọi người phải chịu uất ức một chút rồi!"

"Không có việc gì!"

"Chỉ cần anh có thể khôi phục, chúng tôi không cảm thấy uất ức!"

Đám người kích động hẳn lên.

Diệp Bắc Minh lại dặn dò vài câu, chuẩn bị bế quan khôi phục ngay bên trong cấm địa!

Sau khi mọi người lưu luyến rời đi, Diệp Bắc Minh trực tiếp tìm tới một hang động bị bỏ hoang!

Sau khi đóng kín cửa hang động, thần niệm của anh tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Sâu trong khí tức Hỗn Độn tối tăm mờ mịt, một bảo tháp màu đen cổ xưa đứng vững!

"Tiểu tháp, vừa rồi ông có nói đến xương Chí Tôn là sao?"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu còn nhớ Huyền Các của nhà họ Diệp không?"

"Sau khi cậu đốt Thiên Đăng đã lấy được chín món đồ, trong đó có một cái hộp lấy được từ trong một di tích viễn cổ!"

"Đương nhiên là tôi còn nhớ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói ra: "Bản tháp đã từng nói trong hộp có một khúc xương Chí Tôn!"
Chương 1549: Dung hợp xương Chí Tôn?

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Xương Chí Tôn là cái gì?"

"Thứ này vô cùng nghịch thiên!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu.

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Ngay cả ông mà cũng nói là nghịch thiên?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Không sai, xương Chí Tôn là xương cốt của Chí Tôn Thần tộc!"

"Ban đầu bản tháp nghĩ cậu phải tìm một cơ hội để dung hợp xương Chí Tôn với máu thịt của cậu!"

"Bởi vì xương Chí Tôn sẽ công kích những khúc xương khác trong cơ thể cậu!"

"Cho nên, trước khi dung hợp xương Chí Tôn cậu nhất định phải đánh nát, lấy hết toàn bộ xương cốt trong cơ thể cậu ra!"

"Bây giờ chuyện mà cậu gặp phải vừa vặn thỏa mãn điều kiện dung hợp xương Chí Tôn, đây không phải là chuyện ông trời đã định sẵn rồi sao?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Chuyện ông trời đã định sẵn?"

Một giây sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục mở miệng: "Trước đó, cậu cần sử dụng Thiên Nguyên Quả để tăng máu thịt lên tới trạng thái đỉnh cao nhất!"

"Nếu không lấy tình trạng của cậu bây giờ, muốn dung hợp xương Chí Tôn, sợ rằng sẽ bị hút khô mà chết!"

Hạt giống Thiên Nguyên Quả cũng là một trong chín vật phẩm đấu giá của Huyền Các!

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh khoát tay, ba hạt giống Thiên Nguyên Quả xuất hiện trong tay.

"Tôi chỉ có hạt giống Thiên Nguyên Quả, tôi đã từng nhìn thấy thứ này ở trong Thần Nông Bách Thảo Kinh!"

"Ba mươi ngàn năm mới nở hoa, ba mươi ngàn năm mới kết quả, ba mươi ngàn năm quả mới chín!"

Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Cho dù bây giờ tôi có trồng, chẳng lẽ chúng ta phải đợi mấy chục ngàn năm sao?"

Mười ngàn năm!

Không nói đến việc anh có thể sống được mười ngàn năm hay không!

Cho dù thật sự sống được mười ngàn năm, sư phụ và mười vị sư tỷ đều đã chết hết rồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần bí cười một tiếng: "Nhóc con, vậy là cậu không biết điều này rồi!"

"Đừng quên, trong bản tháp có một tầng không gian gọi là Lĩnh vực tuyệt đối!"

"Bên trong đó, tốc độ thời gian xói mòn khác với thế giới bên ngoài, cậu chỉ cần gieo hạt giống Thiên Nguyên Quả vào trong đất Vô Cấu!"

"Không đến một năm, bản tháp có thể bảo đảm Thiên Nguyên Quả sẽ có thể trưởng thành bằng mười ngàn năm ở bên ngoài!"

"Ông nói thật ư?", Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: "Bản tháp cần phải lừa cậu chắc?"

"Đệch!"

Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập hẳn lên: "Thần Nông Bách Thảo Kinh đã nói Thiên Nguyên Quả là đồ của Thần Giới!"

"Nếu thứ này quả thật có thể trưởng thành trong vòng một năm, chẳng phải là sẽ nghịch thiên sao?"

"Tiểu tháp, ông quá trâu bò!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng cười một tiếng: "Bản tháp trâu bò thế đấy, ai làm gì được tôi?"

"Đừng nói nhảm nữa, hãy dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục của cậu chém đứt phong ấn hộp xương Chí Tôn đi!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Nguy rồi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã mất...

"Mất rồi?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ: "Bản tháp nhớ ra rồi, sau khi cậu ngất xỉu ở thành Thiên Dung đã được người ta đưa về học viện Viễn Cổ!"

"Chắc là nó đã rơi ở trong thành Thiên Dung!"

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Chỉ sợ là không phải bị rơi, mà là bị người ta cố ý giữ lại!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ mở miệng: "Nhóc con, thanh kiếm này đã nhận cậu làm chủ nhân!"

"Những người khác căn bản không thể dùng được thanh kiếm đó, chỉ cần thời cơ đến, nó vẫn là sẽ trở lại trong tay cậu!"

"Giống như khi cậu luân hồi chuyển thế, thanh kiếm này vẫn sẽ trở lại trong tay cậu vậy!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiểu tháp, lời này của ông là có ý gì?"

"Hả? Không có gì!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình, biết mình nói nhầm.

Ông ta vội vàng nói sang chuyện khác: "Được rồi, bản tháp sẽ giúp cậu một tay, mở cái hộp này ra!"

"Cậu chuẩn bị một chút, nhất định phải thu phục được xương Chí Tôn!"

"Được!"

Anh vừa dứt lời, một luồng lực lượng vô hình ngưng tụ đến, rơi vào trên cái hộp trong tay Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

"Răng rắc" một tiếng vang giòn, mặt ngoài cái hộp xuất hiện những vết nứt!

Đồng thời, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố bộc phát ra từ đó!

Ầm!

Ánh sáng đỏ như máu tràn đầy bầu trời, một khúc xương trắng phá tan bóng tối giống như sao băng!

Toàn bộ Lĩnh vực tuyệt đối đều được chiếu sáng, khúc xương trắng giống như sao băng bay thẳng về phía giữa trán Diệp Bắc Minh!

Lại muốn trực tiếp đánh chết anh!

Diệp Bắc Minh thay đổi sắc mặt, với thực lực của anh bây giờ căn bản là không có cách nào né tránh một kích này!

Chẳng lẽ mình thật sự phải chết bởi khúc xương trắng này sao?

Đột nhiên.

"Chỉ là một khúc xương Chí Tôn mà cũng dám làm tổn thương chủ nhân của tôi ư?"

Ầm ầm!

Uy áp của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới, trấn áp khúc xương trắng kia!

Khúc xương trắng lơ lửng giữa không trung, chỉ còn cách giữa trán Diệp Bắc Minh chừng một mét!

Cho dù như thế nào nó cũng không thể phá được trói buộc!

Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc: "Chỉ là một khúc xương ngón tay? Hơn nữa còn là ngón giữa?"

"Lại có uy lực lớn như vậy!"
Chương 1550: Đây là đồ của cậu Diệp

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa!"

"Chỉ cần cậu dung hợp với khúc xương Chí Tôn này, cái tay kia của cậu sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!"

"Về phần tay trái hay là tay phải thì phải xem lựa chọn của cậu rồi!"

Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình.

Tay phải có thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tay trái lại có vẻ tương đối phù hợp!

Hơn nữa.

Người tu võ bình thường đều dùng tay phải công kích, có rất ít người thuận tay trái!

Chứ đừng nói đến là dùng tay trái đột nhiên công kích, uy lực còn vô cùng to lớn!

Đối thủ sẽ càng không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ tới đây, Diệp Bắc Minh đưa tay trái ra: "Vậy thì dung hợp vào tay trái đi!"

"Nhóc con, tôi nhắc nhở cậu một câu, có lẽ sẽ hơi đau một chút đấy".

"Thật sao? Có thể đau đến mức nào chứ?"

Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.

Một giây sau!

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng quanh quẩn trong Lĩnh vực tuyệt đối!

...

Cùng lúc đó, Thần Giới, nhà họ Ngư.

Ngư Thất Tình vừa đẩy cửa thư phòng của bố ra, lập tức sững sờ.

Trong phòng có tổng cộng ba người!

Một người đàn ông trung niên!

Một lão già!

Một người phụ nữ trung niên!

Một giây sau, giọng nói của Ngư Thất Tình trầm xuống: "Tại sao thanh kiếm này lại ở đây?"

Cô ta nhướng mày, ánh mắt rơi lên trên người lão già ở một bên: "Ông Thẩm, ông dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"

"Thế mà còn dám mang thanh kiếm này về? Không phải tôi đã bảo ông đưa cho cậu Diệp sao?"

Người đàn ông trung niên phía sau bàn đọc sách nhướng mày.

Ông ta còn chưa mở miệng nói chuyện.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh đã cười lạnh một tiếng: "Ồ, nhà họ Ngư do cô làm chủ từ bao giờ vậy?"

"Gia chủ, ông xem con gái bảo bối của ông đi, cô ta có coi ông ra gì không?"

"Thứ nhất, không gõ cửa đã tự tiện đi vào!"

"Thứ hai, ngay trước mặt ông mà còn dám hô to gọi nhỏ, đây là không để ông vào trong mắt!"

"Thứ ba, có vẻ như cô ta cũng không nhìn thấy người mẹ kế như tôi thì phải!"

"Trên đời này làm gì có đứa con gái nào như vậy?"

Ngư Bảo Quốc nhướng mày: "Thất Tình, trong khoảng thời gian này đúng là con càng ngày càng không có quy củ!"

"Bố!"

Ngư Thất Tình có chút lo lắng: "Thanh kiếm này..."

Ngư Bảo Quốc trực tiếp ngắt lời cô ta: "Thẩm Trung đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho bố biết rồi, bố biết con nghi ngờ tên nhóc kia là chủ nhân của tòa vực tháp đó chuyển thế!"

"Nhưng nhìn từ tình huống trước mắt, trên cơ bản có thể xác định là không phải!"

"Bố cũng đã kiểm tra qua thanh kiếm này rồi, kiếm hồn bên trong đã sớm bị chôn vùi!"

"Bố và mẹ kế của con đã bàn bạc qua, tạm thời để thanh kiếm này lại nhà họ Ngư, nói không chừng thật sự có thể tìm được người chuyển thế thật sự của chủ nhân tòa tháp thần kia!"

Ngư Thất Tình gấp gáp: "Thế nhưng đây là đồ của cậu Diệp!"

"Được rồi!"

Ngư Bảo Quốc khẽ quát một tiếng: "Con không nghe lời người làm bố đây đúng không?"

"Không phải con đã từng cứu tên nhóc kia một lần sao? Cái này coi như là thù lao con cứu cậu ta!"

Ngư Thất Tình nhíu mày: "Bố, đây là đồ của cậu Diệp!"

"Coi vật này như là thù lao con cứu anh ta thì cũng phải để người ta đồng ý mới được!"

"Im ngay!"

Ngư Bảo Quốc dùng sức vỗ bàn đọc sách: "Nhà họ Ngư muốn một thanh kiếm cùn còn cần cậu ta đồng ý sao?"

"Phía dưới Thần Giới có ngàn vị diện!"

"Chỉ là Huyền Giới thì tính là cái thá gì? Trong đợt tuyển chọn thần giáng, cả Huyền Giới còn chưa chắc đã có thể chọn được một người đủ tiêu chuẩn đâu!"

"Bố..."

"Không cần nói nữa!"

Ngư Bảo Quốc vung tay lên: "Con đi ra ngoài đi, đi chuẩn bị nghi thức thần giáng năm sau cho tốt vào!"

"Nhà họ Ngư chúng ta xếp hạng ở tít phía sáu tám Thần tộc, còn không biết có thể có thu hoạch hay không đây!"

Nhìn thấy Ngư Bảo Quốc thật sự tức giận.

"Vâng!"

Ngư Thất Tình chỉ có thể ngậm miệng, quay người rời khỏi thư phòng.

Vừa đi ra khỏi thư phòng, phía sau liền truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên: "Lão gia, thanh kiếm này thật sự thần kỳ như ông nói sao?"

"Không phải vị đại nhân tung hoành Thần Giới năm đó đã ngã xuống thật sao? Vật này thật sự là bội kiếm của người đó?"

"Cho dù thần văn bên trong đã sớm bị chôn vùi, đây vẫn là một thanh thần khí!"

"Nghị nhi sắp xuất quan, để cho nó dùng thanh kiếm này đi?"

...

Học viện Viễn Cổ, sân diễn võ.

Trên một sân võ đạo trong đó có hai bóng người đang đánh qua đánh lại!

Sau mấy chục hiệp.

Hai người dừng lại, chính là Hoa Linh Lung và Hầu Tử.

Hoa Linh Lung cười nhạt một tiếng: "Đồ nhi, gần đây con tiến bộ rất lớn!"

"Nếu với tốc độ này, con cũng có thể thử tranh đấu vào top 100 bảng xếp hạng học viện Viễn Cổ!"

Hầu Tử chắp tay cúi đầu: "Vẫn là sư phụ dạy bảo tốt!"

Anh ta quay đầu nhìn về phía cấm địa sau núi một chút: "Cũng không biết bao giờ anh Diệp mới có thể xuất quan!"

Đột nhiên.

Một giọng nói giễu cợt vang lên: "Tên vô dụng kia đã thành tàn phế rồi mà còn muốn xuất quan?"

"Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!"

Hầu Tử nhìn lại.

Một thanh niên chắp tay sau lưng đi tới, phía sau là mười đệ tử học viện Viễn Cổ!

"Hạng Cửu U, lại là anh!"

Hầu Tử siết chặt nắm đấm.

Trong ba tháng này, Hạng Cửu U đã đến gây sự với bọn họ mấy chục lần rồi!

"Anh là ai? Dám gọi thẳng tên của tôi ư?"

Hạng Cửu U cười lạnh một tiếng!

Sau đó bước ra một bước!

Leo lên sân võ đạo, đứng ở trước mặt Hầu Tử!

Chát!

Hắn ta vung tay ra, Hầu Tử trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống dưới sân võ đạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK