Mặc dù nhiệt độ rất khủng bố, nhưng quả thật Diệp Bắc Minh không có dấu hiệu bị hòa tan.
Sau khi xâm nhập vào trong khoảng 5000 mét, xung quanh đã là thế giới nham thạch nóng chảy.
Một màu đỏ bừng!
Giống như địa ngục!
Trong nham thạch nóng chảy chuyển động có một đóa hoa sen màu lửa đỏ nở rộ, vô cùng chói mắt.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao ở đây còn có thực vật?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đây là Phần Thiên Chi Diễm, dị hỏa sẽ biến ảo thành đủ loại bộ dáng để đánh lừa ánh mắt của người ta”.
“Phần Thiên Chi Diễm đã bị cậu đánh bị thương, nó muốn ẩn nấp”.
“Bắt lấy nó!”
Diệp Bắc Minh vui vẻ: “Được!”
Anh nhanh chóng tiến lên.
Trong đóa hoa sen kia bộc phát ra một con rắn lửa, há to cái miệng lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long ra.
“Ầm!”
Một tiếng nổ.
Rắn lửa nổ tung.
Hoa sen lập tức hòa vào sâu trong nham thạch nóng chảy, biến đi mất hút!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Phần Thiên Chi Diễm chạy rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Yên tâm, nó không thể rời khỏi nham thạch nóng chảy, đi vào tìm!”
“Đi vào?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Bất Diệt Kim Thân Quyết, anh không hề do dự, liền nhảy vào trong nham thạch.
...
Bên ngoài.
Một đám người tu võ vọt vào trong Phần Thiên Tông.
Cầm đầu là một lão già, sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi lớn bị vỡ ra: “Loại khí thế này, nhất định có bảo bối xuất hiện!”
Tên còn lại mở miệng: “Nơi này là địa bàn cũ của Phần Thiên Tông, tương truyền hơn mười năm phía trước, Phần Thiên Tông đã đúc ra một thần khí!”
Mí mắt lão già nhảy dựng, ánh mắt nghiêm túc: “Hay là thần khí xuất thế?”
“Mau, truyền tin về tông môn!”
Mấy người rời đi.
Tin tức rất nhanh đã được truyền ra.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn đã có rất nhiều người ra vào Phần Thiên Tông.
Quả thực là còn náo nhiệt hơn cả năm mới!
Gần như tất cả các thế lực hạng hai như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạm Âm Cốc, cung Hạo Miểu, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông, học viện Thiên Thần đều tới.
Còn có mấy trăm thế lực, gia tộc hạng ba nhỏ lẻ khác.
Hơn trăm ngàn người tập trung ở bên ngoài Phần Thiên Tông!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra một vài khuôn mặt quen thuộc trong đám người.
Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều đến đây.
Còn có Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng đều dẫn theo thế lực đuổi tới!
“Quả nhiên là có bảo vật!”
Mấy bóng người lao vào trong khe núi với tốc độ rất nhanh, cứ như không muốn sống vậy.
A!”
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.
Trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn!
Có mấy người là người tu võ cảnh giới Võ Đế.
Ỷ vào thực lực khủng bố, muốn trực tiếp tiến vào trong khe núi cướp bảo vật!
Không ngờ lại lập tức bị chết cháy!
“A!”
Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.
Tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giây tiếp theo.
Đám người Phần Thiên Tông bị bắt lại đây.
Ánh mắt một lão già lạnh như băng: “Y tông chủ, nói đi, rốt cuộc là có bảo bối gì xuất thế?”
“Y Thượng Khôn, là ông ta sao?”
“Tông chủ của Phần Thiên Tông?”
“Không phải hơn mười năm trước ông ta đã chết rồi sao?”
Đám người kinh ngạc.
Ai nấy cũng đều nhìn qua!
Năm đó, Phần Thiên Tông bị giết bởi vì một thần khí.
Bây giờ Y Thượng Khôn đột nhiên trở lại Phần Thiên Tông, hơn nữa còn xảy ra hiện tượng kỳ dị này, chắc chắn là có vấn đề.
“Hay là thần khí kia lại xuất hiện?”
Nghĩ đến đây.
Tất cả mọi người đều tham lam nhìn về phía cái khe kinh khủng trên ngọn núi!
Y Thượng Khôn vô cùng áp lực, khuôn mặt già nua trắng bệch: “Vị tiền bối này, nào có bảo bối gì, đây chỉ là một vụ động đất bình thường thôi!”
“Ngọn núi bị đánh nứt ra, chỉ thế thôi”.
Đương nhiên không thể nói chuyện về Phần Thiên Chi Diễm cho những người khác được.
Đây là hy vọng cuối cùng của Phần Thiên Tông!
Lão già trực tiếp nâng tay lên, một sát ý vô hình đánh úp lại: “Vương Bá Thông tôi hỏi ông, ông dám không trả lời?”
Một cái tát dừng lại trên đầu một người đàn ông của Phần Thiên Tông bên cạnh Y Thượng Khôn.
“Răng rắc!” một tiếng giòn vang.
Đầu người đàn ông kia của Phần Thiên Tông nổ tung, cả người ngã thẳng xuống đất!
Đôi mắt Y Thượng Khôn đỏ bừng, rống một tiếng: “Lão cổ! Không!”
“Cổ trưởng lão!”
Ánh mắt đám người Phần Thiên Tông tràn ngập tơ máu.
Những người tu võ khác đều lạnh lùng nhìn!
Côn Lôn Hư cá lớn nuốt cá bé, vốn là như thế!
Vương Bá Thông cười lạnh một tiếng: “Bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Y Thượng Khôn tức giận đến mức cả người run rẩy, nhìn chằm chằm mọi người, rít gào: “Mấy người... Mấy người... Mấy người đúng là súc sinh!”
“Sáu mươi năm trước, mấy người đã tiêu diệt Phần Thiên Tông một lần!”
“Bây giờ còn muốn làm lần nữa sao?”
Mọi người đều trầm mặc!
Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng: “Y tông chủ, đáp án sai rồi!”
“Đây là đáp án tôi muốn sao?”
Ông ta nâng tay lên!
Tung một chưởng ra!
Phập!
Lại có hai người của Phần Thiên Tông bị đánh nổ đầu.
Thi thể ngã xuống!
“Không!”
Y Thượng Khôn sắp điên rồi, ông ta tức giận gào thét: “Giết tôi, ông có giỏi thì giết tôi đi!”
“Giết người của Phần Thiên Tông thì có bản lĩnh gì?”
“Đến đi, giết tôi! Ông giết tôi đi!”
Ông ta điên cuồng lao tới chỗ Vương Bá Thông!
Sắc mặt Vương Bá Thông vô cùng lạnh lẽo, đá ra một cái: “Cái gì thế? Nghĩ lão phu không dám giết ông sao?”
Ầm!
Y Thượng Khôn bay ngược ra ngoài, xương ngực nứt ra, máu tươi đầm đìa.
Trong nháy mắt chỉ còn lại có một hơi!
“Bố!”
Y Nam Tương tiến lên, lấy ra một viên đan dược: “Đây là đan dược mà anh Diệp đưa cho, mau ăn đi!”
Vèo!
Ngay lập tức, vô số ánh mắt nhìn qua.
Đôi mắt Vương Bá Thông sáng ngời: “Bốn đan văn, đây là đan dược cấp Thiên!”
“Ha ha ha, không ngờ được Phần Thiên Tông còn có đan dược cấp Thiên!”
“Xem ra Phần Thiên Tông mấy người còn có không ít thứ tốt!”
“Đưa đây cho lão phu đi!”
Vương Bá Thông nâng tay muốn lấy!
Đan dược trực tiếp bay ra, dừng ở trong tay ong ta: “Quả nhiên là đan dược cấp Thiên!”
Vương Bá Thông lạnh lùng nói: “Giao ra phương thuốc, lại quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ tha cho mấy người không phải chết!”
Y Nam Tương cắn răng: “Ông nằm mơ!”
“Cho dù Phần Thiên Tông chúng tôi có phải chết, cũng không thể cầu xin tha thứ!”
“Ha hả, cô nhóc cũng kiên cường đấy”.
Vương Bá Thông nhe răng cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiền ngẫm: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ ban cho cho cô được chết!”
Bàn tay khô gầy nhấc lên, chộp tới đầu Y Nam Tương!
Đột nhiên.
Một giọng nói thản nhiên truyền đến: “Giết bạn cũ của tôi ở trước mặt tôi, lão già kia, lá gan của ông cũng to phết nhỉ?”
Chương 487: Cơn giận của sát thần!
Trong tích tắc!
Một luồng sát ý khủng bố ập đến.
Lạnh như băng!
Giống như truyền ra từ địa ngục!
Lập tức khóa chặt Vương Bá Thông!
Tay của ông ta dừng lơ lửng giữa không trung, không dám tin nhìn sang hướng truyền ra tiếng nói, đầu đầy mồ hôi quát lớn một tiếng: “Là ai?”
Liền sau đó.
Một bóng hình đi ra từ trong khe nứt trên thân núi.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người đều co mạnh lại!
“Sát thần, Diệp Bắc Phong!”
“Là mày?”
Tất cả võ giả đều hít khí lạnh.
Bọn họ thực sự quá quen thuộc với khuôn mặt này!
Sát thần, Diệp Bắc Phong!
Hình ảnh của anh sớm đã truyền khắp Côn Luân Hư.
Không ai không biết, không ai không hay!
Sau khi Diệp Bắc Minh có được Phần Thiên Chi Diễm, thay quần áo, dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Phong rồi đi ra.
“Là anh ta!”
Đồng tử của Mộc Tuyết Tình như bị chấn rung mạnh, nằm mơ cũng không ngờ.
Lại gặp được Diệp Bắc Minh ở nơi này!
Cũng thật trùng hợp quá rồi?
Từ sau khi người này xuất hiện ở Côn Luân Hư, dường như lần nào xảy ra chuyện lớn cũng đều có mặt anh.
Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Thật kỳ lạ, bóng hình của anh ta sao mà giống người đó thế?”
‘Khi danh tiếng của Diệp Bắc Phong được truyền khắp nơi, mình đã nghi ngờ là anh ta!’
‘Rốt cuộc có phải là anh ta không?’
Lôi Bằng rất kích động: “Sát thần ca, thì ra là anh à!”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước người Y tông chủ.
Cau mày: “Trong thời gian ngắn, ba lần bị thương nặng, tình hình rất không ổn!”
Soạt!
Anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại hơi thở của Y Thượng Khôn.
Rồi cho ông ta uống mấy viên đan dược!
Đồng tử của mọi người co lại, là đan dược thiên phẩm có bốn đường vân đan.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba thi thể không đầu của Phần Thiên Tông, liền cau mày: “Đã có chuyện gì?”
Trong đôi mắt to xinh đẹp của Y Nam Tương, nước mắt ào ào trào ra: “Chính lão già đó, là ông ta đã giết ba vị trưởng lão!”
“Sáu mươi năm trước, cũng chính những người này vì một món bảo bối mà đến cướp đoạt Phần Thiên Tông!”
“Hôm nay, sau sáu mươi năm họ lại đến!”
“Anh Diệp, bọn họ… chính là bọn họ!”
Y Nam Tương khóc rất thương tâm.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh rất khó coi!
Tuy.
Anh không phải là người của Phần Thiên Tông, nhưng có thể hiểu được cơn lửa giận của Y Nam Tương.
Hai mươi ba năm trước, có một đám thế lực Côn Luân Hư vì bảo bối, đã truy sát mẹ của anh!
Đúng là giống y hoàn cảnh của anh!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Bá Thông: “Là ông đã giết họ?”
Khuôn mặt già của Vương Bá Thông tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn rơi.
Nhưng có bao nhiêu võ giả đang nhìn, nếu ông ta hèn nhát, sau này làm sao còn có chỗ đứng ở Côn Luân Hư?
“Hừ!”
Vương Bá Thông lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao giết đấy thì thế nào? Diệp Bắc Phong, tao là người của cung Hạo Miểu…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đập một chưởng ra!
Đồng tử của Vương Bá Thông co lại điên cuồng, vốn không kịp phản ứng.
Cái đầu bị đập vỡ vụn như quả dưa hấu.
“Đây… suýt!”
Các võ giả khác hít khí lạnh.
Sượt sượt sượt lùi lại!
Đám võ giả của cung Hạo Miểu nổi giận: “Diệp Bắc Phong, dám giết người của cung Hạo Miểu? Mẹ kiếp, mày điên rồi phải không!”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước: “Tao giết người của cung Hạo Miểu đấy!”
Anh xông vào trong đám đông.
Đám võ giả của cung Hạo Miểu, đúng là giống như bia đỡ phi tiêu!
“Phụt!”
“Đồ điên, mọi người mau ngăn tên điên này lại!”
“A!”
Tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
Chưa đến một phút, mấy trăm võ giả của cung Hạo Miểu đều bỏ mạng!
Các võ giả xung quanh tê dại da đầu, không ngừng hít khí lạnh: “Hắn… làm sao hắn dám?”
Mộc Tuyết Tình cảm thấy hai chân mềm nhũn!
Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng ngẩn người đứng tại chỗ, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh ta, quá dũng mãnh!
Rất nhiều người kinh sợ cúi đầu!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Y tông chủ, món nợ của Phần Thiên Tông năm đó, hôm nay tính luôn một thể đi!”
Y Thượng Khôn ngẩn người nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, người có ý gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Phần Thiên Tông có ơn với tôi, hôm nay, tôi sẽ báo thù cho Phần Thiên Tông các người!”
“Sáu mươi năm trước, ai cướp bóc Phần Thiên Tông, giết người của Phần Thiên Tông!”
“Hôm nay, chỉ cần có mặt ở đây, tôi đều giết hết giúp ông!”
Vừa dứt lời!
Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Khẩu khí thật lớn!
Sượt sượt sượt!
Trong đám đông có một vài thế lực bất giác lùi lại mấy bước.
Chính là những kẻ ra tay với Phần Thiên Tông năm đó!
Y Thượng Khôn kích động hỏi: “Anh… anh Diệp, người nói thật chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt quá rồi!”
Y Thượng Khôn kích động toàn thân run lên, nước mắt giàn dụa.
Ông ta quát lớn một tiếng, chỉ vào một ông lão trong đám đông: “Nhà họ Hoàng thế lực hạng ba, năm đó chính bọn họ xông vào Phần Thiên Tông đầu tiên!”
Ông lão trong đám đông sợ đến hét lớn: “Y tông chủ, ông đừng ăn nói bừa bãi, nhà họ Hoàng chúng tôi đến Phần Thiên Tông làm khách, không giết người!”
Y Thượng Khôn tức giận: “Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, Hoàng Thiên Dịch, chính là ông, cưỡng bức con gái của lão tông chủ!”
“Súc sinh, cầm thú, ông đáng chết! Ông làm ma tôi cũng nhận ra ông!”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh đi về phía đám người nhà họ Hoàng!
Đồng tử của Hoàng Thiên Dịch co lại, nở nụ cười gượng: “Diệp Bắc Phong, mày đừng làm bừa”.
“Y Thượng Khôn nói dối, mày…”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời.
Trực tiếp tấn công một quyền qua!
Hoàng Thiên Dịch nổi giận: “Cút!”
Điên cuồng phản kháng, vốn vô ích, bị Diệp Bắc Minh giết chết bằng một quyền.
“Gia chủ!”
Đám người nhà họ Hoàng hét lớn.
Liền sau đó.
Một đường kiếm khí khủng bố từ trên trời giáng xuống, lập tức chém giết mấy trăm người nhà họ Hoàng!
Nhanh gọn dứt khoát!
“Đi thôi!”
“Mau đi thôi!”
Mấy gia tộc trong đám đông quay người định bỏ đi.
Không muốn ở lại một phút giây nào, chỉ sợ bị Y Thượng Khôn nhận ra.
Ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chặn lại mấy gia tộc này, tung một kiếm giết chết toàn bộ!
Máu tươi bắn lên người những võ giả khác, mùi máu tanh đáng sợ khiến người ta chóng mặt.
Đồng thời.
Chương 488: Báo thù cho Phần Thiên Tông
Diệp Bắc Minh cất giọng giống như tử thần: “Trước khi Y tông chủ chưa chỉ ra hết, ai dám di chuyển một bước, giết!”
“Suýt!”
Mười mấy võ giả có mặt đều sợ đến ngây ngốc, không ngừng hít khí lạnh, bờ môi tái nhợt.
Mẹ kiếp, cũng thật ngang ngược quá!
Một ông lão cau mày, đi ra khỏi đám đông: “Diệp Bắc Phong, ý chém giết của cậu quá nặng nề rồi!”
“Ở đây nhiều có võ giả như vậy, chẳng lẽ cậu muốn giết hết toàn bộ sao?”
Soạt!
Ánh mắt của mọi người nhìn qua.
Không khỏi vui mừng!
“Là kiếm thần của Thiên Kiếm Tông - tiền bối Hạc Phong Lang!”
“Tiền bối kiếm thần, nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”
“Diệp Bắc Phong, quá hung tàn…”
Có người hét lớn, trong mắt sợ đến đầy tia máu.
Hạc Phong Lang ra mặt, Diệp Bắc Minh còn có thể ngang ngược?
Điều khiến tất cả mọi người chấn hãi là!
Diệp Bắc Minh không hề do dự, tung một đường kiếm khí thẳng về phía Hạc Phong Lang!
Mọi người sợ đến toàn thân run lên; “Trời ơi, trực tiếp ra tay với tiền bồi kiếm thần của Thiên Kiếm Tông?”
“Làm sao hắn dám?”
Ấy!
Kiếm khí như cầu vồng!
Sát ý lạnh thấu xương!
Hạc Phong Lang tức đến nhảy lên như sấm, quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Phong, cậu đúng là quá ngông cuồng rồi!”
“Tôi chỉ nói câu công bằng, sao cậu dám làm như vậy?”
Một thanh trường kiếm phụ ma bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật của Hạc Phong Lang.
Roạt!
Chém ra một đường kiếm khí!
Phập!
Hai đường kiếm khí đập vào nhau, sóng khí đáng sợ cuồn cuộn phát ra.
Sượt sượt sượt!
Hạc Phong Lang bị kiếm khí đánh bay đi, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu!”
“Mẹ kiếp, nói câu công bằng hả!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Hạc Phong Lang: “Kiểu lão chó già đạo mạo nghiêm trang như ông, tôi đây thấy nhiều rồi!”
“Vừa nãy người của Phần Thiên Tông bị giết, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?”
“Sáu mươi năm trước, Phần Thiên Tông bị diệt, sao ông không ra mặt nói câu công bằng đi?”
“Bây giờ ông lại ra mặt nói câu công bằng?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Được đấy! Ông thích nói phải không?”
Anh vụt người, xuất hiện trước mặt Hạc Phong Lang!
Hung hãn chém một đường kiếm xuống: “Xuống địa ngục mà nói với những người đã chết của Phần Thiên Tông đi!”
Anh chém ra kiếm Đoạn Long!
Hạc Phong Lang tức đến toàn thân run lên: “Diệp Bắc Phong, cậu đúng là… quá… quá ngông cuồng rồi!”
Sát ý trong đôi mắt bùng lên ngút trời.
Ông ta giơ bảo kiếm phụ ma trong tay ra đỡ: “Một thanh kiếm nát, cũng dám lỗ mãng trước mặt tôi?”
Choang!
Khoảnh khắc thanh kiếm này và kiếm Đoạn Long chạm vào nhau, thanh kiếm đó liền vỡ tan.
Hóa thành vô số mảnh vụn bay đi!
Vẻ mặt Hạc Phong Lang chấn hãi, quên cả phản ứng!
Kiếm Đoạn Long đã giáng xuống, phản chiếu ngược trong đôi mắt già nua của ông ta.
Phụt!
Hạc Phong Lang hóa thành sương máu!
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long phát ra không thể giết võ thần, nhưng bản thân kiếm Đoạn Long lại có thể.
“Hạc tiền bối!”
“Sao lại thế này?”
Các võ giả khác sợ đến tim ngừng đập, gần như muốn nổ tung!
Mẹ kiếp, cũng thật khủng bố quá rồi!
Diệp Bắc Phong thực sự có thể giết võ thần ư?
Trước đó, bọn họ đều cho rằng chỉ là nói đùa.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, một võ thần bị anh giết chết!
“Ôi mẹ ơi, sao chân tôi lại mềm nhũn thế này!”
Lôi Bằng tóm bả vai của một sư đệ ở bên cạnh, phát hiện đối phương đang run rẩy.
“A?”, Mộc Tuyết Tình cũng sắp lồi cả con mắt, bị chấn hãi khủng khiếp, gần như mất đi năng lực tư duy.
“Ô…”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể giống như có đàn kiến đang bò, không cho mình kêu ra tiếng.
Mục Thừa sớm đã bị Diệp Bắc Minh thần phục, khâm phục sát đất: ‘Vãi! Vãi! Vãi thật!’
‘Nghịch thiên, quá nghịch thiên rồi! Cả đời mình cũng sẽ không đối địch với Diệp Bắc Phong, sau này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, mẹ nó, mình phải chủ động lùi lại một trăm dặm!’
Đột nhiên.
Một ông lão lên tiếng: “Là do thanh kiếm đó!”
Một ông lão khác thấp giọng nói: “Thanh kiếm đó, có lẽ là thần khí của Phần Thiên Tông chăng?”
Soạt!
Ánh mắt của rất nhiều võ giả rực lửa.
Hoàn toàn kích động!
Cho dù là trong hoàn cảnh này, bọn họ cũng lộ ra vẻ tham lam theo bản năng!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Y tông chủ, vẫn chưa hết”.
“Ở đây còn có người nào từng hãm hại Phần Thiên Tông?”
“Khụ khụ…”
Y Thượng Khôn kích động đến ho khan dữ dội, chỉ về một hướng: “Nhà họ Trần gia tộc hạng ba…”
Bỗng nhiên.
Một đường kiếm ập đến, đám người nhà họ Trần lập tức nổ tung, máu thịt bắn tung tóe.
“Nhà họ Lưu gia tộc hạng ba…”
Anh bước ra một bước, đến trước đám người nhà họ Lưu.
Đám người nhà họ Lưu muốn bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy mình bay lên.
Không nhịn được cúi đầu nhìn!
Phát hiện mấy chục cái đầu cùng bay lên, ‘phập’ một tiếng rơi xuống đất, vừa hay nhìn thấy thi thể của mình ngã xuống.
“Nhà họ Tiền, gia tộc hạng ba…”
Kiếm khí huyết khí từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong đám đông người nhà họ Tiền, hơn trăm người lập tức hóa thành sương máu!
“Phá Đao Tông, tông môn hạng ba!”
Một ông lão của Phá Đao Tông quát lớn một tiếng: “Dù sao thì cũng phải chết, giết hắn cho tôi!”
Mấy trăm người liều mạng xông về phía Diệp Bắc Minh.
Kinh Lôi Trảm!
Một đường sét đánh vào trong đám đông, mấy trăm người bị bức xé!
Chương 489: Tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!
“Cuồng Kiếm Môn, tông môn hạng ba...”
Đôi mắt Y Thượng Khôn đang chảy máu, điên cuồng gào thét.
Liên tục đọc ra tên của các thế lực!
Diệp Bắc Minh tung đường chém chính xác.
Tất cả gia tộc và thế lực mà Y Thượng Khôn đọc tên ra, đều bị anh chém giết hết sạch!
“A?”
“Cứu mạng...”
“Đừng, chúng tôi biết sai rồi!”
“Diệp Bắc Phong, bọn tao làm ma cũng sẽ không tha cho mày!”
Tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
Nửa canh giờ sau.
Phần Thiên Tông đã hóa thành tu la địa ngục, xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông.
Tất cả mọi người đều dõi theo không rời mắt khỏi người đàn ông trẻ cầm kiếm Đoạn Long!
Y Thượng Khôn nằm dưới đất, nhìn bầu trời màu đỏ máu, cười lớn: “Ha ha ha, chết rồi, chết hết rồi!”
“Ha ha ha, mối thù của Phần Thiên Tông được báo rồi!”
“Lão tông chủ, các vị trưởng lão, các đệ tử đã qua đời của Phần Thiên Tông, mọi người nhìn thấy rồi chứ?”
“Đám hung thủ năm đó đã chết hết rồi! Ha ha ha...”
Y Nam Tương dìu đỡ Y Thượng Khôn đứng lên, đôi mắt đỏ bừng: “Bố ơi!”
Y Thượng Khôn không hề do dự!
Trực tiếp quỳ xuống về hướng của Diệp Bắc Minh: “Y Thượng Khôn, tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”
Y Nam Tương ngẩn người.
Liền sau đó.
Cô ta cũng không hề do dự quỳ xuống: “Y Nam Tương, tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”
Toàn bộ mấy chục người còn lại của Phần Thiên Tông cũng quỳ dưới đất: “Tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”
“Tham kiến chủ nhân của Phần Thiên!”
Tiếng hô hào hùng.
Vang vọng khắp bầu trời Phần Thiên Tông!
Cả hiện trường tĩnh lặng!
Chỉ còn lại giọng của vị sát thần đó vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ thế lực nào còn bước vào Phần Thiên Tông một bước, giết không tha!”
Roạt!
Chém ra một đường kiếm!
Bên ngoài cửa núi của Phần Thiên Tông xuất hiện một đường ngang của kiếm khí chém ra.
“Những kẻ vượt qua đường ranh giới này, chết!”
Lệnh của sát thần, ai dám không nghe?
Đột nhiên.
Một giọng nói bất cần đời mang theo ba phần hài hước vang lên: “Ồ? Vậy sao?”
“Hôm nay tao bước vào Phần Thiên Tông đấy, mày có thể làm gì chứ?”
Đồng tử của tất cả mọi người co lại.
Ai thế hả, lại to gan như vậy?
Dám coi thường lời của sát thần này?
Soạt! Soạt! Soạt!
Gần như tất cả mọi người đều quay đầu, nhìn về phía con đường lên núi.
Chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng đi đến, theo sau là hai ông lão và mười mấy thanh niên.
Đều là khuôn mặt của người da trắng Phương Tây?
Thực lực của họ đều không cao.
Hai ông lão đó mới là võ đế sơ kỳ!
Bọn họ ăn mặc theo phong cách cổ điển phương Tây.
Trước ngực thêu một hình vẽ: Một kỵ sĩ cưỡi ngựa, tay cầm khiên và trường thương!
Nghĩ kỹ lại, người của các nước trên thế giới đều có thể tiến vào Côn Luân Hư.
Côn Luân Hư có ô tô và điện thoại, xuất hiện gương mặt phương Tây cũng không có gì kỳ lạ.
“Là người của Điện kỵ sĩ Thánh Long!”
Lôi Bằng kinh sợ cúi thấp đầu.
Không chỉ hắn, các võ giả khác cũng bị dọa sợ.
Điện kỵ sĩ Thánh Long.
Một trong thế lực hàng đầu của Côn Luân Hư!
Cơ bản không qua lại với các thế lực hạng hai hạng ba.
“Sao bọn họ lại đến đây?”
Mộc Tuyết Tình và Văn Nhân Mộc Nguyệt chấn hãi.
“Lần này sát thần gặp rắc rối rồi!”
Có người lắc đầu.
Có võ giả thấp giọng nói: “Chưa chắc gặp rắc rối, chỉ cần sát thần có thể kiếm chế tính nóng, không chọc vào người của điện kỵ sĩ Thánh Long thì chắc không sao!”
“Hy vọng sát thần có thể hiểu chuyện một chút”.
Mọi người nhỏ tiếng bàn tán.
Cùng với đám người da trắng đó dần lại gần Phần Thiên Tông, tiếng nói dần nhỏ lại.
Cuối cùng.
Toàn hiện trường tĩnh lặng!
Trong sự yên tĩnh im phăng phắc!
Cách cách cách!
Chỉ có tiếng bước chân của đám người đó.
Thanh niên trẻ da trắng dẫn đầu cười thú vị, bước từng bước về hướng Phần Thiên Tông.
Ngạo mạn!
Kiêu ngạo!
Giống như một quý tộc bẩm sinh.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, kẻ này trực tiếp vượt qua đường ranh giới mà Diệp Bắc Minh vừa chém xuống: “Tao vượt qua rồi, thì sẽ thế nào hả?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Sẽ chết!”
Một luồng sát khí băng lạnh vút lên trời!
“To gan!”
Hai ông lão da trắng võ đế sơ kỳ phía sau thanh niên trẻ da trắng đó cảm nhận được nguy hiểm!
Bọn họ bước ra một bước, chặn phía trước thanh niên trẻ da trắng, cất giọng lạnh như băng: “Hỗn xược, ngay cả người của điện kỵ sĩ Thánh Long mà mày cũng muốn giết?”
“Mày là ai? Đến từ thế lực nào?”
“Mọc từ đâu ra hả?”
“Mày có biết hành động của mày đã là tội chết không!”
Hai ông lão da trắng uy hiếp.
Khí thế ngút trời!
Liền sau đó.
Bọn họ cảm thấy không đúng!
Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.
Kiếm Đoạn Long cuồn cuồn kiếm khí ngút trời, chém về phía thanh niên trẻ da trắng.
Dứt khoát nhanh gọn.
Đồng tử của hai ông lão da trắng co mạnh lại: “Mày dám!”
Hai người mau chóng ra tay, định ngăn chặn đường kiếm này!
Phụt!
Bọn họ đã đánh giá thấp uy lực đường kiếm của Diệp Bắc Minh, cơ thể trực tiếp nổ tung!
Hóa thành sương máu!
“Mày!”
Thanh niên trẻ da trắng kinh ngạc, đám đồng bọn phía sau cũng hít khí lạnh: “Suýt!”
Ở Côn Luân Hư, võ đế sơ kỳ đã rất khủng bố rồi, lại thêm uy danh của điện kỵ sĩ Thánh Long, đủ để hoành hành ngang ngược ở Côn Luân Hư!
Vậy mà bị Diệp Bắc Minh giết chết bằng một đường kiếm?
Làm sao anh ta dám?
Soạt!
Diệp Bắc Minh như ma quỷ, lập tức xuất hiện trước kẻ đã vượt qua ranh giới!
Chương 490: Không có kẻ nào mà tao không dám giết!
Anh giơ tay tóm lấy cổ của người này!
Trực tiếp giơ lên.
“Ư!”
Một cảm giác khó thở truyền đến.
Những người da trắng khác kinh hồn bạt vía: “Thả cậu ấy ra!”
“Đồ ngu xuẩn, mày dám động vào một sợi tóc của cậu ấy thì sẽ chết chắc!”
“Tao thề với thượng đế, mày không chọc được vào người này đâu!”
Mộc Tuyết Tình hét lớn theo bản năng: “Diệp Bắc… Phong, anh dừng tay!”
Ánh mắt của đám người Côn Luân Hư dồn về phía Mộc Tuyết Tình.
Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ, cô gái này lại lên tiếng?
Anh dừng lại, nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ: “Sao thế?”
Mộc Tuyết Tình vội nói: “Diệp Bắc Phong, anh đừng làm bừa, điện kỵ sĩ Thánh Long rất khủng bố”.
“Họ là một trong thế lực hàng đầu Côn Luân Hư, sự đáng sợ của họ vượt qua tưởng tượng của anh!”
“Anh giết một số người của thế lực hạng ba, bọn họ không dám tìm anh báo thù!”
“Nhưng nếu anh động vào người của điện kỵ sĩ Thánh Long, bọn họ sẽ truy giết anh không ngừng nghỉ”.
Cô ta còn giơ cổ tay lên, lộ ra chiếc đồng hồ nữa Cartier mà Hạ Nhược Tuyết tặng cô ta: “Chẳng lẽ anh…”
Bỗng nhiên.
“Ha ha ha!”
Thanh niên trẻ da trắng điên cuồng cười lớn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ ngạo mạn và cuồng ngạo: “Nghe thấy cô ta nói chưa?”
“Mày đoán xem tao là ai?”
Khó thở!
Cái chết!
Hưng phấn!
Các loại cảm giác ập vào trong đầu của hắn.
“Nói cho mày biết thân phận của tao, tao sợ dọa mày sợ chết!”
“Ha ha ha, con gà non như mày, mày dám giết…”
Vừa định uy hiếp.
Diệp Bắc Minh bỗng dồn lực vào cổ tay: “Không có kẻ nào là tao không dám giết!”
“Rắc rắc!” một tiếng giòn tan.
Cổ họng của thanh niên trẻ da trắng bị bóp vỡ, con người lồi ra.
Vẻ ngạo mạn và cuồng ngạo hóa thành vẻ không thể tin nổi và hối hận!
Hắn nằm mơ cũng không dám tin, Diệp Bắc Minh lại dám giết hắn?
Đám người điện kỵ sĩ Thánh Long sợ quay người định bỏ chạy!
Roạt!
Một đường huyết quang lóe lên.
Mười mấy bóng hình đều nổ tung, hóa thành sướng máu.
“A! Anh…”
Mộc Tuyết Tình cứng đờ người đứng tại chỗ, cảm thấy trời xoay đất chuyển.
Một mình Diệp Bắc Minh đối diện với một trăm mấy chục ngàn võ giả, thản nhiên lên tiếng: “Tôi không hy vọng gặp lại các người ở Phần Thiên Tông!”
“Cáo từ!”
Các võ giả khác nhìn thấy cảnh này, đâu còn dám ở lại?
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái rồi quay người rời đi.
Mộc Tuyết Tình cười khổ không thôi, muốn nói lại ngừng, bất lực rời đi.
Các võ giả khác đều rời khỏi Phần Thiên Tông mà không quay đầu lại.
Đợi khi tất cả mọi người rời đi.
Đám người Phần Thiên Tông đi đến: “Tham kiến tông chủ!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tông chủ?”
Y Thượng Khôn tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Đương nhiên rồi, người đã cứu Phần Thiên Tông, còn tiến vào trong thánh sơn!”
“Theo như lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông, người dẫm chân lên huyết long đi đến, dẫn dắt Phần Thiên Tông đi lên đỉnh cao!”
“Người chính là tông chủ của chúng tôi!”
Nhìn ánh mắt rực lửa của đám người Phần Thiên Tông.
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng.
Anh muốn rèn lại kiếm Đoạn Long, còn phải cần đám người Phần Thiên Tông giúp đỡ.
Bèn không nhiều lời nữa: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ là tông chủ của Phần Thiên Tông”.
“Tốt quá rồi!”
Đám người Phần Thiên Tông vui mừng.
Y Thượng Khôn hơi do dự, hỏi: “Tông chủ, người đã có được Phần Thiên Chi Diễm chưa?”
“Tốn chút sức lực, đã có được rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ cổ tay lên.
Trong lòng bàn tay bỗng cháy lên một ngọn lửa đỏ tươi như máu!
Chính là Phần Thiên Chi Diễm!
Diệp Bắc Minh tận dụng sự giúp đỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế, mới có được Phần Thiên Chi Diễm!
Vì việc này.
Diệp Bắc Minh cũng đồng ý với Long Đế, giúp ông ta sống lại, khôi phục thân thể bằng xương bằng thịt!
Đám người Phần Thiên Tông chấn hãi, trong đồng tử phản chiếu hình dạng của Phần Thiên Chi Diễm.
Người nào cũng kích động đến đỏ mặt, hơi thở gấp: “Là Phần Thiên Chi Diễm!”
“Đúng là Phần Thiên Chi Diễm thật!”
“Tông chủ, người thực sự là người trong tiên đoán!”
Thụp!
Đám người Phần Thiên Tông lại quỳ xuống, dập đầu không ngừng với Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ tay, bảo mọi người đứng lên: “Còn có một chuyện, cần mọi người giúp đỡ”.
Y Thượng Khôn gật đầu: “Có gì mà giúp với không giúp, tông chủ, người cứ việc dặn dò!”
Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo: “Tôi cần một vài vật liệu rèn đúc, tinh hồn sa, tử kim thiết, thán kim thạch…”
Anh nói hết một lúc mấy chục loại nguyên liệu.
Khôi phục kiếm Đoạn Long, trong tay anh chỉ có hộn độn hắc kim.
Còn cần nguyên liệu phụ trợ khác!
Y Thượng Khôn gật đầu: “Tông chủ, những nguyên liệu này, chúng tôi tốn chút thời gian đều có thể thu thập đầy đủ”.
“Duy chỉ có tinh hồn sa, nguyên liệu này vô cùng quý giá”.
“Với tài lực hiện nay của Phần Thiên Tông, sợ là không thể kiếm được cho người”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao, tự tôi sẽ nghĩ cách”.
“Mọi người giúp tôi thu thập đầy đủ những nguyên liệu khác là được!”
“Được!”
Đám người Y Thượng Khôn đồng ý, ông ta lại nói: “Đúng rồi, tông chủ, nếu người muốn có được tinh hồn sa, có thể đi hỏi thăm các thương hội lớn”.
“Có lẽ bọn họ có cách!”
“Thương hội?”
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng: “Được, tôi biết rồi”.
Trong đầu anh hiện lên một cái tên: thương hội nhà họ Ngô!
…
Chuyện của Phần Thiên Tông nhanh chóng được truyền đi.
Cả Côn Luân Hư chấn động!
“Sát thần Diệp Bắc Phong xuất hiện, trở thành tông chủ của Phần Thiên Tông?”
“Các thế lực từng ra tay với Phần Thiên Tông mười năm trước, chủ yếu là những thế lực xuất hiện ở Phần Thiên Tông đều bị sát thần Diệp Bắc Phong giết hết sạch? Hơn hai mươi ngàn võ giả chết!”
“Trưởng lão Vương Bá Thông của cung Hạo Miểu chết ở Phần Thiên Tông!”
“Kiếm thần Hạc Phong Lang của Thiên Kiếm Tông ngã xuống, bị sát thần Diệp Bắc Phong giết!”
“Một thanh niên trẻ không rõ tên của Điện kỵ sĩ Thánh Long cũng chết ở Phần Thiên Tông? Nghi rằng lai lịch kinh người?”
Những người được biết thông tin đều trợn mắt há hốc miệng.
Tê dại da đầu!
Hít khí lạnh!
“Suýt!”
“Vãi!”
“Diệp Bắc Phong này, đúng là không hổ là sát thần!”
“Hắn tự xưng là sát thần, tôi cũng không phản bác!”
“Quá kinh người, quá khủng bố rồi!”
…
Trong lúc đó.
Trong mật thất của học viện Thiên Thần.
Hàn Bát Chỉ đang bế quan tu luyện, đột nhiên mở mắt.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Ngụm máu tươi đó hóa sương trong không khí, hóa thành hình dạng của Diệp Bắc Minh: “Hàn Bát Chỉ!”
Huyết hồn chú!
Liên lạc với huyết nô cách hàng ngàn hàng vạn dặm.
Đôi mắt già nua của Hàn Bát Chỉ đầy chấn hãi, không hề chậm trễ quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”
“Không biết chủ nhân đến có gì giao phó?”