Diệp Bắc Minh gào lên: "Sư phụ, con muốn tăng cảnh giới!"
"Con muốn mạnh lên!"
Bây giờ anh chỉ có con đường duy nhất là mạnh lên.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Sư phụ, con cần tài nguyên tu võ!"
Hắc Long Vương thở dài: "Tộc Rồng Đen đã sa sút, nay chỉ còn lại khoảng hơn trăm người".
"Ngoài long mạch sắp cạn kiệt dưới Long Trì, viên long châu này chính là nguồn năng lượng duy nhất của tộc Rồng Đen!"
"Đồ nhi, nếu cậu cần, thầy sẽ tặng nó cho cậu".
Ông ta giơ tay lên, long châu xuất hiện trong tay!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút lại!
Anh quả quyết từ chối!
"Sư phụ, con không thể nhận long châu được".
Hắc Long Vương yên lặng gật đầu: "Đã vậy, thầy sẽ tặng con một món bảo vật khác!"
Ông ta lật tay, trong tay xuất hiện một bộ áo giáp màu đen.
Mỗi một mảnh giáp đều được chế thành từ vảy của rồng đen.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được sự mạnh của bộ áo giáp đó: "Đây là gì?"
Hắc Long Vương trịnh trọng giới thiệu: "Thứ này được gọi là Hắc Long giáp, mỗi một mảnh giáp bên trên đều được rút xuống từ cơ thể Long Vương của tộc rồng đen sau khi chết!"
"Truyền thừa mấy triệu năm mới được bộ Hắc Long giáp này!"
"Nhóc con, đây là thánh vật của tộc Rồng Đen, đừng để nó bị mai một".
"Sư phụ, con..."
Diệp Bắc Minh muốn từ chối.
Hắc Long Vương lạnh lùng nói: "Nhóc này, sư phụ hờ tôi không có gì tốt cho cậu cả".
"Cậu đừng chối bộ Hắc Long giáp này, mặc vào đi!"
"Dạ!"
Thấy Hắc Long Vương kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng đồng ý.
Sau khi anh mặc vào, Hắc Long giáp lập tức trở nên trong suốt.
Thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một con rồng đen quấn quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, như đã hòa làm một thể với anh!
Mắt Hắc Long Vương sáng lên: "Đây là... Linh hồn của tổ tiên sao?"
"Sao có thể chứ!"
"Đã nhiều năm như thế, linh hồn của tổ tiên đều chưa từng xuất hiện, thằng nhóc kia mới mặc Hắc Long giáp vào đã xuất hiện?"
"Chẳng lẽ nhóc con này thật sự có thể thay đổi số mệnh của tộc Rồng Đen sao?"
...
Trong đại điện của nhà họ Diệp, Đạm Đài U Nguyệt cũng không rời đi.
Thấy Diệp Bắc Minh quay về, cô ấy nhanh chóng tiến lên: "Sao chưa nói tiếng nào đã đi thế?"
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi quyết định sẽ gia hập vào học viện giám sát!"
Đạm Đài U Nguyệt ngạc nhiên: "Sao đột nhiên anh lại đổi ý?"
Diệp Bắc Minh nhìn Đạm Đài U Nguyệt: "Thứ nhất, bất kỳ tài nguyên tu võ nào mà tôi muốn, các người cũng phải cung cấp cho tôi vô điều kiện!"
"Thứ hai, tôi sẽ không chịu bất kì chỉ đạo nào thì học viện Giám Sát!"
"Thứ ba, các người phải bảo vệ sự an toàn của người nhà họ Diệp, Thanh Huyền tông và Phần Thiên tông!"
"Tôi không hy vọng sau khi tôi vào học viện Giám Sát còn nghe được tin bất kỳ ai gặp nguy hiểm!"
Đạm Đài U Nguyệt giải thích: "Học sinh ngoại viện của học viện Giám Sát mới phải làm nhiệm vụ, học sinh nội viện có làm gì cũng không ai cản".
"Chỉ cần anh gia nhập vào học viện Giám Sát, nhất định có thể trở thành học sinh nội viện ngay".
"Người nhà anh sẽ được chúng tôi bảo vệ vô điều kiện!"
"Còn tài nguyên tu võ vô điều kiện mà anh muốn, e là hơi khó khăn".
Giọng Diệp Bắc Minh đầy lạnh lẽo: "Nếu không phải vì tài nguyên tu võ, tôi sẽ không chọn gia nhập!"
Đạm Đài U Nguyệt lo Diệp Bắc Minh đổi ý, vội vàng giải thích: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi".
"Mỗi học sinh đều có tài nguyên cố định, nếu anh muốn nhiều tài nguyên hơn, chỉ có thể tự tranh thủ thôi!"
"Là sao?"
Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.
"Thi đấu!"
"Thi đấu?", Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Đạm Đài U Nguyệt giải thích: "Học viện Giám Sát có bảng Thương Khung, anh đến sẽ biết".
"Chỉ cần anh có tên trên bảng, hơn nữa còn lấy được thứ hạng nhất định, thì sẽ được thưởng tài nguyên".
Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn: "Nguy hiểm!"
Ầm!
Nóc nhà trên đại điện nổ ầm ầm!
Một kình khí màu đen ác liệt chém xuống, như muốn xé tan hết thảy!
Đao khí màu đen vô cùng ác liệt, còn quá đột ngột!
Hai người đều không kịp phản ứng!
Tiếng vang ầm ầm thật lớn, khí lãng nổ tung hất bay hai người ra ngoài.
Hắc Long giáp tỏa ra ánh sáng, ngăn cản phần lớn sức mạnh!
Đạm Đài U Nguyệt không được may mắn như thế, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!
Đao này nhắm vào Diệp Bắc Minh, nếu như hướng về phía cô ấy thì cô ấy đã chết rồi!
Mắt Diệp Bắc Minh sắc lạnh.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đội đấu bồng màu đen: "Anh là ai?"
Tháp Càn Khôn trấn ngục nhắc nhở: "Nhóc con, người là là cảnh giới Vực Vương đỉnh phong!"
Chương 1008: Ma Phong chết
"Người giết mày!'"
Ma Phong phun ra một câu, đánh trước!
Một thanh trường đao màu đen mang phong cách cổ xưa chém vào đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, kiếm Trấn Ngục xuất hiện để ngăn cản!
"Keng" một tiếng giòn dã.
Thanh trường đao màu đen lập tức vỡ vụn!
Kiếm Trấn Ngục tấn công tới, một cổ khí tức tử vong bao vây lấy Ma Phong!
Đồng tử của Ma Phong co rút lại, hắn đánh ra một quyền!
Anh để kiếm Trấn Ngục nghiêng nửa phần, sát vai Ma Phong!
Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên, xoay người chuẩn bị chém ra kiếm thứ hai!
Trong phút chốc.
Quyền thứ hai của Ma Phong đến, đánh vào tim Diệp Bắc Minh!
Đạm Đài U Nguyệt kêu to: "Diệp Bắc Minh, cẩn thận!"
Ma Phong lạnh lùng phun ra một câu: "Thằng nhãi, mày chết đi".
Rầm!
Quyền này như nện vào sắt thép, phát ra âm thanh va chạm với kim loại.
"Gì vậy?"
Ma Phong không dám tin mà nhìn chằm chằm vào thân thể Diệp Bắc Minh.
Lại có một con rồng đen trong suốt mơ hồ quấn quanh!
"Có thế à? Quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh đánh ra một quyền!
Thiên Ma Cửu Biến, Long Đế Quyết, Bất Diệt Kim Thân Quyết đều xuất hiện!
Giọng Ma Phong lạnh như băng: "Con kiến hôi thôi, mày lại dám làm nhục tao à? Tự tìm chết!"
Một quyền đáp lại.
Nắm đấm của hai người tiếp xúc trong nháy mắt.
Có tiếng răng rắc phát ra, năm ngón tay của Ma Phong đã gãy!
Dù cánh tay hắn không sao, nhưng hắn lại là cảnh giới Vực Vương đỉnh phong!
Lại bị một thằng ranh Thần Vương cảnh sơ kỳ đấm gãy năm ngón tay?
Đồng tử của Ma Phong co rút lại: "Sao có thể!"
Trong lúc hắn thất thần, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh đánh lên đầu hắn!
"Muốn giết tôi sao? Nằm mơ đi!"
Khí tức của Ma Phong cuồng bạo, hắn gào lên!
Hắn biết uy lực của kiếm này rất lớn, không dám lơ là, dùng toàn lực xuất thủ để ngăn cả!
Diệp Bắc Minh lại cười lạnh: "Ngu xuẩn!"
Tay còn lại của anh cầm một thanh kiếm gãy, chính là kiếm Đoạn Long, đâm về phía đan điền của Ma Phong!
"Mày...!"
Gương mặt của Ma Phong dưới lớp mặt nạ lập tức trắng bệch!"
Mẹ nó!
Thằng ranh này giờ trò lừa bịp!
Dù Ma Phong lập tức hiểu ra mục đích của Diệp Bắc Minh, nhưng cũng đã chậm rồi!
Phụt!
Một cơn đau nhức tấn công tới, đan điền của Ma Phong nổ tung, hắn nằm trên đất như chó chết!
Đạm Đài U Nguyệt ngây ngờ, trợn to mắt: "Có chuyện gì thế?"
"Cảnh giới Thần Vương đối kháng với cảnh giới Vực Vương đỉnh phong, anh ta lại thắng bằng tư thái đàn áp?"
Ma Phong cắn chặt răng: "Mày giờ trò lừa bịp!"
Diệp Bắc Minh nhìn hắn, đôi mắt lạnh như băng: "Để tao xem mày là ai!"
Anh chém vỡ mặt nạ trên mặt Ma Phong, để lộ ra một gương mặt vô cùng phổ thông!
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế thái sư, ngồi xuống: "Tao chỉ hỏi một lần thôi, mày là ai?"
Ma Phong đùa cợt nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày cảm thấy tao sẽ nói à?"
"Đã cho mày cơ hội rồi, thế tao trực tiếp sưu hồn nhé!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cơ thể Ma Phong run lên, mặt hắn đầy dữ tợn, hắn gào lên: "Mày nằm mơ đi!"
Hắn cắn vỡ túi chứa độc!
Giây tiếp theo.
Phụt!
Cơ thể Ma Phong như quả bóng xì hơi, lập tức xóa thành một vũng máu!
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Không ngờ một người ở cảnh giới Vực Vương đỉnh phong lại tự vẫn dứt khoát như thế!
Sắc mặt anh trầm xuống. Rốt cuộc lại ai mà lại khiến một cao thủ cảnh giới Vực Vương tình nguyện tự vẫn để che giấu chứ?
Cùng lúc đó, sâu trong học viện Giám Sát.
Một ông già đột nhiên mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Ma Phong... Chết rồi?"
Trong thạch điện tĩnh mịch.
Thực lực của Diệp Bắc Minh đã vượt qua dự đoán của lão!
Không biết bao lâu sau, ánh mắt già nua lạnh đi, khóe mắt khẽ co rút: "Diệp Phá Thiên, chẳng lẽ trong số con cháu của nhà họ Diệp thật sự có một tên yêu nghiệt sao?"
...
Đạm Đài U Nguyệt lấy mấy viên thuốc ra, nuốt hết.
Cô ấy bị thương ở nội tạng, dù không chết, nhưng ít nhất phải điều dưỡng mấy tháng.
Diệp Bắc Minh giơ tay ném mấy viên thuốc ra: "Uống cái này đi, bảm bảo cô sẽ hồi phục trong vòng ba ngày".
"Hả?"
Đạm Đài U Nguyệt cúi đâu nhìn, đồng tử co lại: "Đan dược trị thương Đế phẩm cửu đạo đan văn!"
"Hít!"
Cô ấy hít một hơi lạnh!
"Anh... Cho tôi à?"
Đạm Đài U Nguyệt có chút sợ hãi vì được yêu thương!
Loại đan dược trị thương phẩm cấp này, dù ở tổng viện Giám Sát cũng vô cùng trân quý!
Diệp Bắc Minh đi ra đại điện: "Cho cô một đêm trị thương, sáng mai cùng tôi đi đến học viện Giám Sát".
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh, Đạm Đài U Nguyệt hơi hoảng hốt.
"Anh ta lại cho mình dược vật trân quý thế sao?"
"Anh ta sẽ không có... Cái đó với mình đó chứ?"
Nghĩ tới đó, gương mặt cô ấy đỏ lên!
Trong lòng cô ấy có cảm giác khác thường.
Nhưng cô ấy không biết, loại đan dược phẩm cấp này không đáng là gì với Diệp Bắc Minh!
Chương 1009: Kẻ sỉ nhục tôi sẽ phải chết!
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh ghé qua bảo khố nhà họ Diệp một chuyến.
Nói rõ mọi thứ với đám người bên mẹ, đến khuya lại quay về thư phòng.
Chân trước vừa mới ngồi xuống.
Một bóng đen tiến vào thư phòng, quỳ gối một chân: “Tham kiến chủ nhân!”
…
Sáng hôm sau, Đạm Đài U Nguyệt tìm được Diệp Bắc Minh đầu tiên.
Hiệu quả của đan dược Đế phẩm rất tuyệt vời, thương thế của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.
Chỉ có điều.
Loại cảm giác mà Diệp Bắc Minh đem đến cho Đạm Đài U Nguyệt, có hơi kỳ lạ!
Mười lăm phút sau, tại cánh cửa rộng lớn cổ xưa của Tổng viện Giám sát.
Phùng Vũ nở nụ cười: “Anh Diệp, chào mừng đến với Tổng viện Giám sát!”
Phía sau là vài chục đứa học sinh đi theo.
Vẻ mặt tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: “Nhược Giai đâu? Tại sao cô ấy không có mặt ở đây?”
Phùng Vũ cười một tiếng: “Cô ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi, chỉ là hiện giờ cô ấy đã trở thành học sinh nội viện”.
Diệp Bắc Minh nói: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy”.
“Được thôi!”
Phùng Vũ cũng không nhiều lời, dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trong viện nơi Chu Nhược Giai đang ở.
Bên trong truyền ra giọng nói của vài cô gái xa lạ!
“Chỉ là một đứa cảnh giới Hợp Nhất mà thôi, làm sao xứng được ở trong viện?”
“Là thầy Phùng Vũ đề cử cô tiến vào trong viện, giữa hai người có phải có chuyện gì không thể đem ra ánh sáng hay không hả?”
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: “Tôi không quen biết các cô, tránh ra!”
“Tránh ra? Ha ha, nếu như bọn tôi không tránh thì sao?”
Năm cô gái nọ mang theo vẻ mặt trêu chọc, khiêu khích đi về phía Chu Nhược Giai.
Chu Nhược Giai khẽ quát một tiếng: “Tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Một cô gái mặc đồ màu đỏ nắm lấy cổ áo Chu Nhược Giai: “Mày chỉ là một đứa ở cảnh giới Hợp Nhất thôi, định không khách khí với bọn tao kiểu gì?”
Một cô gái có nốt ruồi dưới khóe miệng trong nhóm cũng đầy mặt hóm hỉnh: “Cô thử không khách khí một phát thử xem nào!”
“Nghe nói cô còn định bái Linh Ngọc trưởng lão làm thầy?”
“Cũng không tự xem xem bản thân là cái thá gì, cô xứng chắc?”
“Tổng viện Giám sát gần đây không ổn rồi, cái thứ gà rừng gì cũng được chạy tới bến trong Học Viện Giám Sát!”
“Ha ha ha!”
Một trận cười vang.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Phùng Vũ, đây là thứ thành ý mà cậu nói đấy à?”
Phùng Vũ khó xử vô cùng: “Anh Diệp, anh đừng hiểu lầm”.
“Người con gái của ông đây ở chỗ này bị sỉ nhục, cậu còn nói với tôi là hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái con mẹ cậu!”
Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếc!
Một bước vọt thẳng vào trong viện!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Năm cô gái bay thẳng ra ngoài, một nửa gương mặt nổ tung, bảy miệng tám lưỡi gì rớt hết xuống đất!
“A… Mặt của tôi bị hủy rồi…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh rung động: “Nhược Giai!”
“Anh Bắc Minh!”
Hai tròng mắt Chu Nhược Giai đỏ lên, vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh mềm nhũn ngã sang!
Giây tiếp theo.
Bên tai truyền tới tiếng chửi rủa.
“Là nhân tình của cái con điếm kia!”
Cô gái đồ đỏ che mặt lại: “Chỉ là một thằng súc vật ở cảnh giới Thần Vương mà lại dám đánh chúng ta ư?”
“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả?”
Cô gái có nốt ruồi bên miệng đứng dậy tức giận mắng to.
“Hửm? Cô là ai?”
Trên người Diệp Bắc Minh tràn ngập sát khí, một tay ôm lấy Chu Nhược Giai.
Tay còn lại siết thật chặt năm ngón!
Một con huyết long lao ra, cô con gái nốt ruồi ngay miệng lập tức rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh, cổ bị bóp lấy thật chặt!
Cảm giác nghẹt thở chết chóc chợt ập đến!
Cô gái có nốt ruồi ngay miệng kinh hoảng, luống cuống nói: “Thằng khốn, mày muốn làm gì? Để…”
Phùng Vũ xông vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này: “Diệp Bắc Minh anh đừng có mà làm loạn, học viện nghiêm cấm tàn sát đồng môn…”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc!
“Răng rắc!” một tiếng!
Gọn gàng dứt khoát!
Cổ họng của người con gái có nốt ruồi nổ tung trong nháy mắt!
Sắc mặt cô ta kinh hoàng, trong con ngươi là vô tận hối hận, đã hoàn toàn mất đi ánh sáng!
“A…!”
Cô gái mặc đồ đỏ và nhóm bạn đều nhũn cả hai chân, trực tiếp bị dọa đến nằm liệt trên mặt đất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… Anh…”
“A!”
Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục người khác đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trái lại rối rít hít một ngụm khí lạnh!
Mới vừa tới đã dám giết ngươi ngay tại Tổng viện Giám sát!
Thằng nhóc này muốn lên trời đấy à!
Diệp Bắc Minh coi thường phản ứng của tất cả mọi người, nhấc tay làm kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay: “Chu Nhược Giai là vị hôn thê của tôi, làm nhục Chu Nhược Giai cũng chính là làm nhục tôi!”
“Kẻ sỉ nhục tôi, đều phải chết!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống, cô gái mặc đồ đỏ dưới sự hoảng sợ tột cùng biến thành một vũng máu tanh!
“Cứu mạng…”
Đám bạn của cô gái đồ đỏ thấy vậy, bị dọa đến mất hồn.
Cứ như nổi điên mà chạy ra khỏi viện!
Ác ma!
Chàng thanh niên này chắc chắn chính là ác ma!