"Cao Bạch Hạc, ông biết chuyện mà không báo, ông biết tội chưa?"
Ông ta chợt quay đầu lại!
Hai mắt đỏ ngầu!
Nhìn Cao Bạch Hạc chằm chằm!
"Cái này... tôi không biết!"
Cao Bạch Hạc cũng bối rối.
Cmn chuyện gì thế này?
Vừa nãy, Diệp Bắc Minh đã độ lôi kiếp cấp Đại Đế!
Hơn nữa còn là lôi kiếp chín màu!
Phải biết rằng, chỉ có những người bước vào cảnh giới Đại Đế, mới có thể độ lôi kiếp cửu sắc á!
Chẳng lẽ, Diệp Bắc Minh mới ở cảnh giới Đại Đạo tầng một, đã được định sẵn sẽ lên đến cảnh giới Đại Đế sao?
Tất nhiên ông ta không biết, Diệp Bắc Minh đã lên đến cảnh giới Đại Đạo tầng bảy rồi!
"Hừ! Ông chờ mà giải thích với Hội trưởng lão đi!"
"Tên nhóc này giả vờ chịu thẩm phán của Võ Tông, nhưng thực chất lại giết đệ tử của Võ Tông ta, đúng là đang khiêu khích uy nghiêm của Võ Tông!"
Lục Chấn Nghiệp quát: "Truyền lệnh của tôi, truy nã Diệp Bắc Minh trên toàn vị diện bằng lệnh truy nã cao nhất của Võ Tông!"
Sau khi Lục Chấn Nghiệp dẫn người rời đi, cách đó một nghìn mét.
Một chỗ trong hư không.
Dao Trì và Dao Hi đang ẩn nấp ở đây!
Ngoài hai người ra, Bất Hủ Nhan, Đệ Nhất Ấu Chỉ cũng có mặt!
"Không ngờ, tên này có thể vượt qua lôi kiếp cửu sắc, cậu ta sẽ không tiến vào cảnh giới Đại Đế thật đấy chứ?" Dao Hi nuốt nước bọt: "Nhớ năm xưa, khi cha tiến vào cảnh giới Đại Đế, ông ấy cũng chỉ độ lôi kiếp tám màu!"
"Tên này chỉ mới ở cảnh giới Đại Đạo, thế mà đã độ lôi kiếp chín màu?"
"Vầy có phải là nghịch thiên quá rồi không?"
Dao Trì ở bên cạnh gật đầu: "Quả thật quá nghịch thiên!"
Hiếm khi hai người không cãi nhau!
"Tên nhóc này, rốt cuộc là sao nhỉ?"
Dao Trì nhíu mày: "Lúc ở Nguyên Thủy Chân Giới, tiềm năng của cậu ta đã được kích phát hết rồi cơ mà? Sao vẫn còn thiên phú nghịch thiên thế này!"
Dao Hi đề nghị: "Mặc kệ ra sao, tạm thời chúng ta đừng tranh chấp nữa! Nhất định phải tìm ra cậu ta trước Võ Tông!"
"Được!"
...
Ầm ầm!
Trên cao hàng vạn mét, Diệp Bắc Minh sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, đốt cháy tinh huyết Hỗn Độn!
Anh dùng tốc độ nhanh nhất, bay về phía đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành!
"Tiểu Tháp, ông chắc chắn ông phát hiện ra đại sư tỷ chứ?"
"Ông không lừa tôi đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh kích động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Nhóc con, bổn tháp lừa cậu làm gì?"
"Lạc Khuynh Thành đang ở cách đây 1500 vạn dặm, cùng với đệ đệ Lạc Vô Tà của cô ấy, nhưng tên nhóc Lạc Vô Tà kia hình như đang bị thương nặng!"
Diệp Bắc Minh nheo mắt, tiếp tục tăng tốc!
Lúc này.
Ở nơi cách Diệp Bắc Minh 1500 vạn dặm.
Lạc Khuynh Thành mặt mũi nhếch nhác, đang tăng tốc leo lên một vách núi dốc đứng!
Trên lưng cô đang cõng Lạc Vô Tà tiều tụy, hấp hối!
"Chị, thôi bỏ đi... chỗ này quá nguy hiểm... chị bỏ em lại đi, chị đi một mình chắc chắn có thể tìm được Diệp đại ca, bây giờ em chỉ là một gánh nặng thôi!" Lạc Vô Tà yếu ớt nói.
Xung quanh.
Hàng trăm ngàn tu võ giả đang điên cuồng leo lên!
Vách núi cao mười vạn mét, phía trên có cấm chế đặc biệt!
Không sử dụng được bất kỳ phép tắc hay phép thần thông nào, chỉ có thể dựa vào sức mình leo lên đỉnh núi!
100 người đầu tiên leo lên, có thể trở thành đệ tử của Thần Mộc Tông!
"Im miệng!"
Lạc Khuynh Thành đỏ hồng mắt, cô quát: "Em mà còn nói thêm một câu nào nữa, đừng trách chị không nhận đứa em như em!"
"Em kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần chị được gia nhập vào Thần Mộc Tông!"
"Chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi cho em!"
Khi đại lục Hỗn Độn sụp đổ, Lạc Khuynh Thành đang ở cùng Lạc Vô Tà!
Lúc đó không gian sụp đổ!
Lạc Vô Tà không may ngã vào một phiến không gian hư vô!
Lạc Khuynh Thành cố hết sức, cuối cùng cũng cứu được cậu ấy ra!
Nhưng Lạc Vô Tà lại bị thương do sức mạnh không gian, xương cốt gần như tan chảy, thực lực võ đạo bị phế bỏ hoàn toàn!
Ngoài việc bị bại liệt ra!
Khí huyết còn suy yếu theo từng ngày!
Điều khiến Lạc Khuynh Thành hoảng sợ hơn đó là, thần hồn của Lạc Vô Tà cũng ngày càng suy yếu, có thể tan biến bất cứ lúc nào!
Thần Mộc Tông!
Trong tông có một gốc thần mộc, nghe nói nó ra đời từ thuở trời đất còn sơ khai, chỉ cần lấy được dịch của gốc Thần Mộc đó, nhất định có thể chữa khỏi cơ thể cho Lạc Vô Tà!
"Chị, cẩn thận bên trái!"
Lạc Vô Tà dốc hết sức hô lên!
Lạc Khuynh Thành nhìn sang trái, một thanh niên túm lấy một dây leo, gương mặt dữ tợn đu tới: "Đi chết đi, ngươi cõng theo một tên tàn phế, mà cũng đòi tiến vào Thần Mộc Tông à?"
"Ngươi xứng sao?!"
Trong quá trình leo lên, liên tục có người loại bỏ người leo cùng đi bên cạnh!
Dù sao chỉ cần bớt đi một đối thủ, thì cơ hội của bản thân cũng tăng lên một phần!
Lạc Khuynh Thành cả kinh, cơ thể nhanh nhẹn như thỏ, tránh được cú đá!
Tên thanh niên thấy mình đá hụt, hắn dẫm lên một tảng đá, bám vào dây leo đu lên!
Lần này, hắn chuyển mục tiêu, cú đá tàn ác nhắm vào Lạc Vô Tà!
"Vô Tà!"
Lạc Khuynh Thành lo em trai bị thương, đành phải xoay người lại.
Bảo vệ Lạc Vô Tà sau lưng, đang định né cú đá kia!
Bụp!
Tốc độ quá nhanh!
Cú đá trúng bụng cô ấy, cô ấy hộc ra một ngụm máu!
"Chị!"
Lạc Vô Tà đỏ hồng mắt, hét lên như dã thú: "Súc sinh, có giỏi thì nhắm vào tao đây này! Đừng làm hại chị tao!"
"Thằng ma ốm, mày coi lại bộ dạng phế vật của mày đi!"
Đối phương nhếch mép cười, khóe môi toàn châm chọc: "Mày bảo tao đừng làm hại chị mày, tao cứ làm đấy!"
"Hai đứa vô dụng, mà cũng đòi tham gia cuộc tuyển chọn của Thần Mộc Tông à? Bọn mày xứng sao?"
"Đ**! Cút xuống đi!"
Lại một cước nữa đá mạnh vào bụng Lạc Khuynh Thành!
Nhưng Lạc Khuynh Thành vẫn bám chặt vào vách đá, không cho mình rớt xuống!
"A! Còn cứng đầu hả?"
Tên thanh niên cười xấu xa!
Hắn ta nhảy một cái, leo lên trên đỉnh đầu Lạc Khuynh Thành, sau đó dẫm vào tay Lạc Khuynh Thành!
Răng rắc! Một tiếng giòn vang vang lên!
"A..."
Lạc Khuynh Thành đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, ngón tay mềm mại đã đầy vết thương!
Sau cú giẫm này, xương tay đã bị nứt!
Để lộ ra cơ và gân, máu tươi bắn ra!
"Chị! Đừng mà... đừng giẫm vào tay chị tao nữa, mày giết tao đi, giết tao đi!" Lạc Vô Tà ngẩng đầu lên, hốc mắt sâu hoẳm đầy tơ máu.
"Tao không đấy!"
Tên thanh niên nhếch mép cười!
Hắn nhấc chân, lại giẫm mạnh lên các ngón tay của Lạc Khuynh Thành: "Một tên tàn phế, cõng theo một tên tàn phế khác!"
"Leo nhanh như thế làm gì? Hai ngươi thật sự nghĩ rằng, hai ngươi có thể tiến vào top 100 sao?"
"Ngươi cũng xứng à? Cút xuống đi, cút xuống cho ông đây!"
Rắc! Rắc! Rắc...
Mười ngón tay, bị gãy hết!
Gân mạch lẫn với máu thịt!
Thấy mà ghê người!
Thế nhưng dù vậy, Lạc Khuynh Thành vẫn dùng chút ý chí cuối cùng, bám chặt vào một tảng đá nhô ra: "Không được buông tay... nếu rơi xuống, Vô Tà sẽ chết... không thể để Vô Tà chết..."
"Má nó! Mày thật cứng đầu!"
"Cút xuống đi!"
Cuối cùng, tên thanh niên quát lên một tiếng, sau đó đá mạnh vào đầu Lạc Khuynh Thành!
Phanh!
Trước mắt Lạc Khuynh Thành tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức, rơi xuống từ độ cao mấy vạn mét!
"Ha ha ha ha! Tên tên phế vật, trên đường xuống Hoàng Tuyền nhớ tên ông đây nhé!"
"Tao tên Mạc Vô Nhân! Đến từ nhà họ Mạc ở Hắc Hải, ha ha ha ha!"
Hắn liếc mắt nhìn lần cuối, Lạc Khuynh Thành và Lạc Vô Tà đã biến thành chấm đen nhỏ!
Mạc Vô Nhân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: "Lỡ chút thời gian, nhưng.. vậy là đủ rồi!"
"Xử lý xong hai tên phế vật, má nó đã thiệt!"
"Quá đã!"
Hắn nhảy một cú, tăng tốc leo lên đỉnh núi!