Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!

Hình như giọng nói này không phải là tháp Càn Khôn Trấn Ngục có người.

Mà là.

Bản thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Một tòa tháp vậy mà biết nói chuyện?

Tình huống gì vậy!

“Ầm!”

Một tiếng sấm giáng xuống, bổ vào bên cạnh Diệp Bắc Minh, mặt đất khét lẹt.

Tỏa ra khói xanh!

“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau tiến lên!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Ông đang ra lệnh cho tôi?”

“Ông bảo tôi tiến lên thì tôi sẽ tiến lên?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút lạnh nhạt: “Ha ha, cậu thanh niên, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Diệp Bắc Minh nói: “Không phải ông tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao: “Cậu…”

“Hừm!”

Một tiếng hừm lạnh.

“Cậu còn chờ gì nữa? Còn không mau thử máu! Nếu không có vấn đề, bắt đầu từ bây giờ, bổn thần tháp sẽ trói buộc với cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Diệp Bắc Minh cười: “Tại sao tôi phải trói buộc cùng ông?”

“Cậu không trói buộc với tôi, Nguyên Thần vào tới đây làm gì?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.

Diệp Bắc Minh bày tỏ, anh chỉ cầm một miệng ngọc.

Ngọc là mẹ để lại.

Anh chỉ nắm ngọc, trong đầu ảo tưởng dáng vẻ của mẹ.

Trước mắt tối sầm, xuất hiện một không gian khác.

“Vậy sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút bất ngờ.

Nhưng ông ta vẫn nói: “Không sao, nếu cậu đã vào thì có thể thử máu!”

“Thử máu thành công, tôi có thể trói buộc với cậu, ký kết hiệp ước chủ tớ”.

“Tôi làm chủ, cậu làm tớ”.

“Tôi có thể giúp cậu đi trên con đường vô địch!”

“Không hứng thú, nơi này ra ngoài thế nào, ông dẫn tôi ra ngoài đi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối.

Mẹ kiếp!

Anh từ chối!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ra!

Đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua có người từ chối tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Vô số kỷ nguyên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không biết đã dẫn đến bao nhiêu giết hại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mãi hồi lâu mới mở miệng: “Nhóc con, cậu thật sự không biết tôi có lai lịch gì?”

“Không biết, không có hứng thú, để tôi đi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng buồn rầu giải thích lai lịch của mình!

Cái gì mà thần tháp vạn cổ đệ nhất!

Cái gì mà tiên giới, thần giới vì nó đại chiến!

Cái gì mà vũ trụ sơ khai, thiên địa lúc mới bắt đầu… rơi vào trong sương mù.

Diệp Bắc Minh nghe mà nhức đầu.

“Dừng lại, dừng lại! Đừng khoác lác nữa, tôi không chịu nổi nữa, ông thả tôi ra”, Diệp Bắc Minh nói.

“Cậu!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động muốn hộc máu.

Ông ta nói hết nước hết cái muốn để Diệp Bắc Minh chấp nhận sự tồn tại của mình.

Lại nói chuyện từng bước, tỏ vẻ một khi ký kết hiệp ước chủ tớ với mình, có thể tiến vào trong tháp, nhận được ích lợi khó có thể tưởng tượng nổi!

Diệp Bắc Minh dứt khoát nói: “Muốn ký kết hiệp ước chủ tớ cũng được thôi”.

“Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”

Mặc dù Diệp Bắc Minh cho rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục bịa chuyện.

Nhưng nếu là đồ mẹ để lại, chắc chắn không đơn giản!

“Cái gì? Không thể nào!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả quyết từ chối.

Đùa gì thế?

Bảo ông ta làm đầy tớ?

Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

“Ờ, vậy thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Chờ chút!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gấp gáp.

Ông ta đã đợi mấy chục ngàn năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên đến trước mặt ông ta.

Nếu như mất đi cơ hội này, lần sau lẽ nào phải đợi thêm mấy chục ngàn năm nữa sao?

“Vậy đi, chúng ta ký kết hiệp ước bình đẳng”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy sao? Tôi chỉ có thể làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”

“Nếu không thì không bàn nữa!”

Nội tâm tháp Càn Khôn Trấn Ngục giãy giụa.

Cuối cùng, ông ta hít sâu, nghiêm túc nói: “Đầy tớ thì đầy tớ! Mau tới thử máu, chỉ cần không có vấn đề”.

“Tôi liền nhận cậu làm chủ, dù sao tuổi thọ loài người cũng không dài, cậu sớm muộn cũng sẽ chết thôi”.

“Có thể đưa tôi rời khỏi đây là được!”

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.

Dựa theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Anh đi đến cửa lớn tầng một, rạch một đường trên bàn tay mình, vẩy máu tươi lên cửa lớn.

Trong nháy mắt máu tươi tiếp xúc với cửa!

“Ầm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như mặt trời, vô cùng chói mắt.

“Mẹ nó… Ha ha ha ha, huyết mạch của cậu? Ha ha ha ha, lời to rồi!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như điên.

Ông ta cố gắng kìm chế nội tâm đang kích động: “Đừng gấp, ký kết hiệp ước cần mấy canh giờ…”

Diệp Bắc Minh vẫn hôn mê.

Ngụy Yên Nhiên dẫn anh về biệt thự, gọi người khiêng anh từ ghế lái phụ xuống.

“Thưa cô, người này sao vậy?”

“Không phải anh ta cùng cô tham dự dạ tiệc từ thiện sao?”

Quản gia của Ngụy Yên Nhiên mặt đầy bất ngờ.

Theo đạo lý, tham gia dạ tiệc từ thiện xong, Ngụy Yên Nhiên và người này không còn bất kỳ dây dưa gì.

Tại sao lại mang về?

Vì đã ký kết hiệp định giữ bí mật chuyện ở dạ tiệc từ thiện!

Không có bất kỳ ai dám truyền ra ngoài!

Vì vậy, mọi người vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện, càng không biết sức mạnh khủng khiếp của Diệp Bắc Minh.
Chương 104: Cô ta là người của cậu?

Ngụy Yên Nhiên không có thời gian giải thích: “Giữa đường anh ta ngất xỉu, mau gọi bác sĩ qua”.

“Vâng”.

Mấy người cùng đưa Diệp Bắc Minh vào phòng Ngụy Yên Nhiên.

Rất nhanh bác sĩ đã đến.

Kiểm tra một hồi.

“Tiểu thư, người này không có bệnh tật gì, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, không lẽ có tâm bệnh? Khả năng là đang ngủ, hoặc mệt quá?”, bác sĩ lắc đầu, bày tỏ không kiểm tra được.

Ngụy Yên Nhiên nhướng mày.

Ngủ?

Mệt?

Sao có thể chứ?

Tận mắt cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.

Nếu không phải bên đường có hoa cỏ đỡ, anh sẽ ngã vỡ đầu.

“Ông chắc chắn?”, Ngụy Yên Nhiên hỏi.

Bác sĩ có chút khó xử: “Thưa cô, với tư cách hành nghề chữa bệnh bao nhiêu năm, tôi đảm bảo cơ thể cậu ta quả thật không có vấn đề”.

“Tối nay không tỉnh, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh thì sao?”

“Được rồi”.

Ngụy Yên Nhiên quay đầu, nhìn Diệp Bắc Minh nằm trên giường.

Hô hấp đều đặn, ngực phập phồng.

Cũng không giống dáng vẻ đang bệnh.

“Ông lui xuống trước đi”, Ngụy Yên Nhiên xua tay.

“Vâng”.

Bác sĩ rời khỏi phòng, những người làm khác cũng bị đuổi đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngụy Yên Nhiên và Diệp Bắc Minh.

Cô ta ngồi mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.

Mặt đẹp có hơi đỏ, hô hấp cũng dồn dập.

Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn gò má của Diệp Bắc Minh, lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, khiến quốc chủ cũng phải nói chuyện vì anh?”

“Ông cụ nhà họ Tần chịu thua, nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”

“Còn cả chiến thần Lăng Phong nhận anh làm chủ nhân?”

“Chiến thần Kình Thương bị anh đánh bại, quả đúng là chuyện khó mà tin được!”

“Sư tỷ kia của anh là ai? Một nữ chiến thần Long Hồn sao?”

Ngụy Yên Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nóng như lửa!

Tay ngọc nhỏ của cô ta có chút không bị khống chế.

Rơi trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng sờ lên.

“Ách…”

Ngụy Yên Nhiên giống như chạm vào điện, kẹp hai chân lại.

Trong nháy mắt rụt tay lại: “Khụ… tôi… tôi không cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm”.

“Tôi chỉ là… Ừm…”

Ngụy Yên Nhiên nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Cô ta có một suy nghĩ to gan!

Dù sao vẫn chưa tỉnh lại.

Cô ta lại đưa tay nhéo lỗ mũi và lỗ tai của Diệp Bắc Minh.

Sờ trên mặt anh.

Lúc này, Diệp Bắc Minh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của mình.

Nhưng… không khống chế nổi bản thân!

Anh muốn bảo Ngụy Yên Nhiên dừng tay.

Nhưng Ngụy Yên Nhiên lại không nghe thấy.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cô gái này xinh đẹp quá, hình như có ý với cậu?”

“Cô ta là người của cậu?”

Diệp Bắc Minh hết nói nổi: “Tình cờ gặp nhau, cơ bản không quen”.

“Không quen? Đó là người cõng cậu về đó, nếu không cậu ngất xỉu trên đường lớn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông có thể cảm nhận được ngoại giới?”

“Thứ cậu có thể cảm nhận được thì tôi cũng có thể cảm giác được”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh chấn động.

Bây giờ mình đang bị trói buộc với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Nếu sau này tiếp xúc với ai hoặc có bí mật gì, không phải đều bị ông ta biết hết?

“Bây giờ tôi là chủ nhân của ông, tôi ra lệnh cho ông, trừ phi tôi mở miệng, nếu không phong tỏa tất cả cảm giác với ngoại giới”, Diệp Bắc Minh nói.

“Ầm!”

Một trận sấm từ trên trời giáng xuống, rơi trên thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Mệnh lệnh của Diệp Bắc Minh vậy mà có hiệu quả!

“Quả nhiên có thể?”

Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có phần bất đắc dĩ.

Diệp Bắc Minh lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi ông nói tôi là Võ Linh, ý là gì?”

“Cảnh giới võ giả, cậu không biết?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Anh suy tư thật nhanh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có khả năng biết một bộ cấp bậc đẳng cấp hoàn toàn khác với giới võ đạo địa cầu!

“Cảnh giới võ đạo mà ông biết là gì?”, Diệp Bắc Minh vội hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Võ giả nhập môn, Thiên Địa Huyền Hoàng là bốn cấp bậc nhập môn của võ giả. Sau đó là Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng”.

“Vì vậy, cảnh giới của tôi ở Võ Linh?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Trước kia khi ở núi Côn Luân, anh cũng không xác định được cấp bậc võ đạo của mình.

Mấy vị sư phụ cũng không có nói cho anh.

Chỉ nói Diệp Bắc Minh học hành thật yêu nghiệt!

Bây giờ nhìn lại, cấp bậc võ đạo của anh mới là cảnh giới Võ Linh mà thôi?

Vậy Võ Sư tương ứng với Tông Sư?”

“Cảnh giới Đại Võ Sư chính là Đại Tông Sư?”

“Võ Sư… tông sư võ đạo, Đại Võ Sư, Đại Tông Sư… cũng giống vậy”, Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.

“Cô Tử Khanh, cô không thể xông vào, cô Yên Nhiên đã ngủ rồi”, ngoài nhà truyền tới giọng nói của người làm.

“Bốp bốp!”

Một tiếng giòn dã.

Người làm bị tát hai cái bạt tai!

Sau đó, một tiếng ‘bộp’ vang lên.

Cửa phòng Ngụy Yên Nhiên bị một người phụ nữ vênh váo hống hách đẩy ra.

Cô ta mặc một bộ đồ Chanel.

Thân hình chữ S, người đầy đặn.

Váy bó sát mông!

Tất màu da!

Vẽ lông mày kiểu Hồng Kong, dáng vẻ vênh váo hung hăng.
Chương 105: Ngụy Tử Khanh

“Ngụy Tử Khanh?”

Ngụy Yên Nhiên đứng lên.

Người phụ nữ trước mặt là chị họ của cô ta, một trong những truyền nhân chi chính của nhà họ Ngụy.

“Yo, Ngụy Yên Nhiên, còn hai ngày nữa chính là ngày tập đoàn điều chế thuốc nhà họ Ngụy chúng ta công bố sản phẩm mới ở Trung Hải”, Ngụy Tử Khanh liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh ở trên giường: “Vậy mà cô còn chơi đùa với trai bao trong phòng?”

“Chắc là cô không biết sản phẩm mới do cô chủ trì thiết kế có vấn đề đó chứ?”

“Bước kiểm tra thuốc cuối cùng không được thông qua!”

Ngụy Tử Khanh ném một bộ văn kiện lên bàn.

“Cái gì? Sao có thể chứ!”

Ngụy Yên Nhiên không dám tin.

Nhân lúc cô ta thất thần.

“Rắc rắc!”

Ngụy Tử Khanh nhanh chóng lấy điện thoại, chụp hai bức ảnh.

Diệp Bắc Minh nằm trên giường Ngụy Yên Nhiên, còn cô ta đứng bên cạnh.

Vô cùng mập mờ!

“Ha ha ha, chứng cứ vào tay rồi! Ngụy Yên Nhiên, tôi tin chắc cô biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Ngụy Tử Khanh xoay người rời đi: “Trong buổi họp báo ở Trung Hải hai ngày sau, tôi muốn cô đích thân tuyên bố rút lui khỏi tập đoàn điều chế thuốc nhà họ Ngụy!”

“Nếu không bức ảnh này sẽ xuất hiện trước mặt ông nội”.

Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng cứng ngắc tại chỗ.

“Có thể cho tôi xem cách điều chế của cô không?”, đột nhiên, một giọng nói truyền tới.

“Anh… anh đã tỉnh rồi lâu?”, Ngụy Yên Nhiên quay đầu.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đã ngồi dậy.

Nhìn chằm chằm Ngụy Yên Nhiên!

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta có chút xấu hổ: “Anh đều nghe thấy?”

“Cả chuyện vừa rồi anh cũng biết?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đều biết, chỉ là không có cách nói chuyện”.

Ngụy Yên Nhiên xấu hổ chết đi được, cô ta giải thích: “Diệp Bắc Minh, anh… tôi… anh, tôi…”

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là tò mò”.

“Tôi không thích anh, a… không phải, anh đừng hiểu lầm…”

Ngụy Yên Nhiên sắp điên rồi.

Tim cô ta đập thình thịch!

Nội tâm đang kêu gào: “Ngụy Yên Nhiên, mày đang nói cái gì thế?”

Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Vẫn phải cảm ơn cô đã đưa tôi về, nếu không tôi sẽ phải ở đầu đường xó chợ”.

“Cho tôi xem cách điều chế của cô đi”.

“Ách, được”.

Đầu Ngụy Yên Nhiên trống rỗng.

Bây giờ Diệp Bắc Minh nói gì, cô ta chỉ có thể đồng ý cái đó.

Theo bản năng đưa văn kiện trong tay cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, nghiên cứu mấy phút.

Sau đó cầm một cây bút từ trên bàn, viết viết vẽ vẽ.

Hai phút sau, gấp văn kiện lại.

“Tôi đã giúp cô sửa đổi những sản phẩm này, chắc không còn vấn đề rồi, hiệu quả dược liệu có lẽ sẽ gấp hơn mười lần so với trước kia”, Diệp Bắc Minh để lại một câu:

“Xem như cảm ơn cô”.

Anh xoay người rời đi.

“Hả?”

Ngụy Yên Nhiên ngây người.

Khi cô ta hoàn hồn lại, Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Cô ta cúi đầu mở văn kiện, một vài dược liệu vật liệu hỗn hợp trên đó đã được Diệp Bắc Minh sửa đổi.

“Đùa sao?”

Ngụy Yên Nhiên có chút không dám tin.

Đây là cách điều chế mỹ phẩm cô ta nghiên cứu hơn hai năm mới nghiên cứu ra.

Chưa đến hai ngày nữa sẽ công bố ở thành phố Trung Hải!

Vốn dĩ tất cả thí nghiệm, giai đoạn trước phát triển và thử nghiệm lâm sàng đã kết thúc.

Không ngờ cửa ải cuối cùng lại xảy ra vấn đề.

Ngụy Yên Nhiên lập tức nghĩ đến là Ngụy Tử Khanh đang giở trò quỷ!

Nhưng chỉ còn lại hai ngày, thời gian của cô ta không đủ.

“Tút tút tút!”

Lúc này, điện thoại di động của Ngụy Yên Nhiên reo lên.

Phòng thí nghiệm gọi điện đến: “Tiểu thư, không xong rồi, thí nghiệm xảy ra vấn đề”.

“Tất cả số liệu giai đoạn trước bây giờ đều không giống nhau”.

“Số liệu ngay từ đầu của chúng ta là giả, trong phòng thí nghiệm có nội gián!”

Ngụy Yên Nhiên đã sớm biết kết quả này, nhưng nghe thấy tin tức phòng thí nghiệm truyền đến, cô ta vẫn không nhịn được run rẩy.

Cô ta hít sâu một hơn: “OK, tôi biết rồi”.

“Quả thật không được thì bỏ đi”.

Dù là bây giờ cô ta cũng không tin.

Diệp Bắc Minh không cần đến năm phút, tiện tay thay đổi cách điều chế, có thể có hiệu quả gì!

Ngụy Yên Nhiên bây giờ trong lòng chỉ có tuyệt vọng!

“Cô thật sự muốn từ bỏ?”, người bên đầu dây điện thoại khổ sở nói.

Ngụy Yên Nhiên thở dài: “Từ bỏ đi…”

“Được”.

Cúp điện thoại.

Ngụy Yên Nhiên ngồi ở đó, hai mắt trống rỗng, trong lòng tuyệt vọng.

Lần này nếu như thất bại, cô ta sẽ hoàn toàn bị đá ra khỏi cục.

Sau này cô ta sẽ không còn bất kỳ địa vị nào ở nhà họ Ngụy!

Có lẽ chỉ là công cụ để người ta làm liên hôn.

Qua khoảng một tiếng.

Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên trầm xuống, nhìn vào văn kiện, cắn răng nói: “Ngựa chết thành ngựa sống, Diệp Bắc Minh, anh không nên khiến tôi thất vọng mới phải!”

...

Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở của bát sư tỷ.

Đã gần sáu giờ sáng.

Anh cũng không ngủ được.

Ngồi thiền đến bảy giờ ngày hôm sau, bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ quả nhiên đã tới.

Cô ấy kéo cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư đệ, em mau đi Trung Hải đi”.

“Một tuần sau, đại hội quân võ sẽ bắt đầu”.

“Em đồng ý với bát sư tỷ đi, nhất định phải được hạng trong top mười! Đừng để chị thất vọng”.

Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, cửu sư tỷ ở Trung Hải đó”.

“Em có thể qua tìm chị ấy chơi”.

Diệp Bắc Minh mặt tươi cười.

Anh cũng biết hai vị sư tỷ muốn anh rời khỏi Long Đô!

Nhưng tin tức về mẹ, anh đã biết được đại khái.

Diệp Minh Viễn không phải bố anh, tiếp tục ở lại Long Đô cũng không có ý nghĩa gì.
Chương 106: Trở lại Giang Nam

Diệp Bắc Minh cười nói: “Được, vậy đệ về Giang Nam trước”.

“Ừm?”

Lục Tuyết Kỳ thấy hơi kỳ lạ.

“Sao đệ lại đồng ý đi hả? Không đến nhà họ Diệp nữa à?”, Vương Như Yên cau mày.

Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói: “Hai vị sư tỷ, đệ biết hai tỷ lo lắng rất nhiều, cảm ơn hai tỷ! Yên tâm đi, đệ sẽ tìm được mẹ ruột của mình, đệ cũng sẽ giành được thành tích trong đại hội quân võ!”

“Bát sư tỷ, đã có bữa sáng chưa? Đệ đói rồi”.

Diệp Bắc Minh cười đi xuống giường, chạy đi tắm rửa.

Lục Tuyết Kỳ cau mày: “Có chuyện gì vậy, tiểu sư đệ hơi kỳ lạ?”

“Chẳng lẽ, đệ ấy đã biết…”, Vương Như Yên giật mình.

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào! Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, tiểu sư đệ có thể rời khỏi Long Đô là quá tốt rồi! Để đệ ấy đến Trung Hải, tạm thời phân tán sự chú ý của đệ ấy”.

“Được”.

Vương Như Yên nghiêm trọng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh ngồi tàu điện cao tốc trở về Giang Nam.

Anh vẫn không chọn ngồi máy bay.

Bay ở độ cao mười ngàn mét, thật không an toàn!

Chẳng may có người mất trí điên cuồng, lợi dụng giết anh lúc trên máy bay thì sao.

Ở độ cao mười ngàn mét, Diệp Bắc Minh cũng không thể bảo đảm an toàn.

Trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra tiếng nói: “Cậu nhóc, cho tôi cảm nhận thế giới bên ngoài đi!”

“Đã mấy vạn năm, tôi không cảm nhận thế giới bên ngoài rồi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh tiện miệng trả lời một tiếng.

“Vù!”

Trong tích tắc, cái đầu của Diệp Bắc Minh run lên!

Trong phạm vi bán kính mấy trăm mét, tất cả mọi thứ đều được hiện lên trong đáy mắt của anh!

Tàu cao tốc đang phi như bay!

Đường ray ầm ầm vang lên!

Kiến đang bò trên mặt đất!

Chim đang bay lượn trên bầu trời!

Thậm chí, ngay cả trong toa tàu cao tốc có người đang thì thầm bàn tán, Diệp Bắc Minh đều nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lập tức đứng bật dậy, chấn hãi nói.

“Cậu Diệp, cậu sao thế?”

Vạn Lăng Phong ngồi bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt kinh ngạc.

Chủ nhân đang yên đang lành, sao bỗng nhiên hỏi một câu ‘Có chuyện gì vậy?’

Thế là sao?

Những người khác trong toa xe cũng đều nhìn sang anh, bởi vì bị giật mình, tất cả đều cau mày.

“Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh còn kinh ngạc phát hiện, lại có thể cảm nhận được đẳng cấp võ đạo của Vạn Lăng Phong!

Cảm nhận rất rõ ràng được:

Đại tông sư đỉnh phong!

“Được thôi”.

Vạn Lăng Phong nghi hoặc ngồi xuống.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “He he, đây gọi là chia sẻ cảm nhận!”

“Tất cả mọi thứ tôi có thể cảm nhận được, thì cậu cũng có thể cảm nhận được!”

“Trong phạm vi bán kính năm trăm mét, bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ thoát khỏi đôi mắt của cậu”,

“Không chỉ cảm nhận những thứ bên ngoài, ngay cả trong phạm vi năm trăm mét, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng đẳng cấp của bất kỳ võ giả nào”.

“Thật đáng tiếc! Nếu tôi ở thời kỳ đỉnh phong…”

“Trong toa tàu có ba người cảnh giới Võ Linh, một người cảnh giới Võ Vương?”, Diệp Bắc Minh nhìn về một hướng nào đó, sắc mặt nghiêm trọng: “Người của gia tộc Cổ Võ!”



“Có chuyện gì vậy?”

Ở đầu bên kia của toa tàu, mấy nam nữ thanh niên, và một ông lão nhìn qua.

Một cô gái trẻ lên tiếng, truyền âm nội công nói: “Người thanh niên đó, hình như tên là Diệp Bắc Minh gì đó!”

“Dạo này nhân sĩ Giang Nam gây tiếng vang khá lớn”.

“Người theo bên cạnh anh ta là chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong!”

Một thanh niên cười lạnh lùng: “Chiến thần cái chó gì chứ, đất nước của thế giới phàm tục chỉ thích đặt mấy cái tên nghe có vẻ oai phong, thực tế thì chẳng chịu nổi một đòn!”

“Diệp Bắc Minh đó, tôi có thể đánh chết anh ta bằng một quyền!”

“Chiến thần Lăng Phong gì chứ, tôi có thể bắt ông ta quỳ xuống hát bài khuất phục”.

Sắc mặt ông lão bên cạnh trầm xuống: “Bộ Trần, đừng làm bừa!”

“Thế gia Cổ Võ có thể kéo dài đến ngày nay chính là vì không tham dự vào tranh đấu của thế giới phàm tục”.

“Long Quốc khác với vương triều phong kiến trong lịch sử”, ông lão lắc đầu.

“Có gì khác chứ? Vẫn là một đám gà gáy chó sủa”, Khương Bộ Trần tỏ vẻ mặt khinh thường.

“Người tên Diệp Bắc Minh đó nhìn qua đây đấy!”

Cô gái trẻ nói.

Một anh chàng khác lên tiếng: “Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi ư?”

“Không thể nào, Diệp Bắc Minh là cái thá gì mà có thể phát hiện ra chúng ta?”, Khương Bộ Trần lắc đầu.

Nhưng liền sau đó.

Vẻ mặt của mấy người gia tộc Cổ Võ biến sắc.

Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng lên đi về phía bọn họ!

“Các vị, đi đâu thế?”

Diệp Bắc Minh đi đến, lãnh đạm nhìn mấy người.

Một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập trong toa tàu!

Vạn Lăng Phong cũng đi đến, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì thế?”

Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người đó: “Tôi có hứng với bọn họ, kiểm tra thân phận của họ”.

“Vâng!”

Vạn Lăng Phong gật đầu, ra lệnh cho mấy người cho xem chứng minh thư.

“Ông!”

Trong mắt Khương Bộ Trần đầy lửa giận.

Anh ta chưa từng chịu nhục như này!

Xoẹt!

Anh ta đứng bật dậy, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong: “Ông muốn gây chuyện phải không?”

“Tôi cảnh cáo ông, trên thế giới này, không phải người nào các ông đều chọc vào được đâu!”

“Ồ, có người nào mà cậu Diệp nhà tôi không chọc vào được?”, Vạn Lăng Phong bật cười.

Ông ta bảo người tháp túng gọi nhân viên trên tàu đến.

Sau khi kéo sang một bên nói mấy câu!

Nhân viên phục vụ trên tàu gọi nhân viên tuần tra trên tàu kiểm tra thông tin thân phận của mấy người này.

“Ông biết tôi là ai không?”, Khương Bộ Trần lạnh nhạt nói.

Vạn Lăng Phong mới chỉ có tu vi đại tông sư đỉnh phong!

Khương Bộ Trần biết mình ra tay toàn lực.

Thì có thể giết Vạn Lăng Phong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK