Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: Lãnh hỏa Huyền Minh

Trong sơn động vang lên tiếng trầm thấp của nam nữ.

Không biết qua bao lâu mới dần dần lắng xuống.

Nam Cung Uyển mở đôi mắt, phát hiện mình lại nằm trong lòng Diệp Bắc Minh!

Lập tức sợ giật mình!

Cô ta vừa định đứng lên.

Cảm thấy cơ thể đau dữ dội!

Hai chân mềm nhũn trượt ngồi trong lòng Diệp Bắc Minh!

Nam Cung Uyển nhớ lại sự việc vừa xảy ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng!

Sau đó, tức giận!

“Anh… anh dám đối xử với tôi như vậy?”

Nam Cung Uyển lấy ra một con dao găm, muốn giết người đàn ông lấy đi tấm thân trong trắng của cô ta!

Lúc giơ dao găm lên, dù thế nào Nam Cung Uyển cũng không thể đâm xuống!

Chiếc váy tơ băng tằm bên cạnh đã bị rách chẳng ra làm sao!

Còn có một vệt máu như đóa hoa đỏ rực nở rộ!

Cô ta cắn môi đỏ, trừng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt phức tạp, cất chiếc váy tơ băng tằm đi.

Lấy ra một bộ trang phục khác mau chóng mặc xong rồi rời đi.

Sau khi rời khỏi động huyệt của cây mây Ma Vân, Nam Cung Uyển trốn đến một nơi an toàn.

Lấy ra một miếng ngọc bội lấp lánh bảy sắc cầu vồng: “Sư phụ!”

Vừa dứt lời, một hư ảnh phụ nữ hiện lên: “Uyển Nhi, sao liên lạc với vi sư nhanh như vậy?”

“Chẳng lẽ con đã tiến vào tháp Phù Đồ, có được thứ đó rồi ư?”

Nam Cung Uyển xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng: “Sư phụ, con…”

Vẻ mặt của hư ảnh người phụ nữ biến sắc: “Sao con không mặc váy tơ băng tằm?”

“Không có chiếc váy đó, con không thể áp chế độc cực hàn trong cơ thể!”

“Trừ khi con… không phải chứ? Chẳng lẽ con đã có được lãnh hỏa Huyền Minh?”

Nam Cung Uyển lắc đầu: “Sư phụ, con vừa mới tiến vào tháp Phù Đồ, vẫn chưa tìm được lãnh hỏa Huyền Minh”.

Hư ảnh người phụ nữ cau mày: “Nếu chưa tìm được lãnh hỏa Huyền Minh, tại sao con không cần váy tơ băng tằm nữa?”

“Trừ phi…”

Hư ảnh người phụ nữ như nghĩ đến điều gì!

Vẻ mặt bỗng biến sắc: “Con!”

“Con không còn trong trắng nữa?”

Độc cực hàn trong cơ thể Nam Cung Uyển chỉ có thể biến mất bằng hai cách!

Thứ nhất, sử dụng lãnh hỏa Huyền Minh hóa giải!

Thứ hai, mất đi tấm thân trong trắng!

Đã không có được lãnh hỏa Huyền Minh, thì chắc chắn Nam Cung Uyển đã mất tấm thân trong trắng!

“Là ai!”

Hư ảnh người phụ nữ gào lên, bỗng nổi giận: “Tên đàn ông nào làm? Thật to gan!”

“Lại dám làm vấy bẩn đệ tử của ta? Uyển Nhi, con nói với sư phụ, sư phụ nhất định giết hắn!”

Nam Cung Uyển căng thẳng.

Lúc này, cô ta thực sự lo sợ sư phụ sẽ đến Đại Lục Chân Võ giết Diệp Bắc Minh!

Vội vàng nói: “Sư phụ… anh ta, anh ta cũng không cố ý!”

“Thực tế là con trúng kịch độc của vua mây Ma Vân, anh ta vì cứu con nên cũng trúng độc!”

“Hai bọn con trong lúc mơ màng hồ đồ…”

Hư ảnh người phụ nữ bất ngờ: “Vua mây Ma Vân? Đại Lục Chân Võ làm sao có thể có loại ma thú thực vật này?”

“Con mau chóng nói với sư phụ rốt cuộc chuyện là thế nào, tên đàn ông đó rốt cuộc là ai, thân phận thế nào!”

Nam Cung Uyển suy nghĩ một lát: “Sư phụ, anh ta tên là Diệp Bắc Minh”.

“Còn về thân phận, tạm thời con vẫn chưa biết”.

“Anh ta có cảnh giới gì?”

“Có lẽ… võ thần sơ kỳ”.

“Con nói cái gì?”

Hư ảnh người phụ nữ ngẩn người, không dám tin hỏi lại một câu: “Võ thần sơ kỳ?”

“Một tên đàn ông võ thần sơ kỳ, ngay cả ngưỡng cửa của võ đạo cấp cao cũng chưa chạm tới!”

“Hắn lại có thể lấy đi tấm thân trong trắng của con?”

“Uyển Nhi, loại người này con giữ hắn lại làm gì? Còn không giết hắn đi!”

Nam Cung Uyển hơi hốt hoảng: “Sư phụ, không phải như vậy”.

“Diệp Bắc Minh này rất đặc biệt, thật đấy”.

Theo bản năng, Nam Cung Uyển lại nói đỡ thay Diệp Bắc Minh: “Tuy anh ta chỉ có cảnh giới võ thần sơ kỳ, nhưng ở Thanh Huyền Tông, anh ta đã thể hiện ra thực lực kinh người!”

“Hình như anh ta có mật pháp nào đó, toàn lực bùng phát, từng giết một thánh vương!”

“Ồ?”

Hư ảnh người phụ nữ hơi kinh ngạc, lập tức nổi hứng thú: “Võ thần giết thánh vương? Vượt năm cảnh giới lớn đó!”

“Ở Đại Lục Thượng Cổ cũng vô cùng ít thấy có thiên tài như vậy, nếu thực sự giống như con nói, thì cũng có thể bồi dưỡng!”

Trầm ngâm một lát.

Giọng của hư ảnh người phụ nữ lại vang lên!

“Uyển Nhi, sau khi con rời khỏi tháp Phù Đồ, có thể mời tên nhóc này cùng con đến Đại Lục Thượng Cổ!”

“Nếu hắn thực sự là thiên tài có thể bồi dưỡng, có thể miễn tội chết lấy đi tấm thân trong trắng của con!”

Trong đầu Nam Cung Uyển hiện lên dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, lặng lẽ gật đầu: “Vâng, sư phụ!”

Hư ảnh người phụ nữ nhắc nhở: “Được rồi, con đi tìm lãnh hỏa Huyền Minh trước đi!”

“Vật này tuyệt đối quý giá, nếu không phải thế giới võ đạo cấp thấp có hạn chế, vi sư cũng đích thân đến!”

“Vâng”.
Chương 727: Lão tổ Hắc Sơn

Nam Cung Uyển đáp lời một tiếng.

Bóng dáng của người phụ nữ chợt biến mất!

Cô ấy cất ngọc bội lại, từ trong chiếc nhẫn trữ vật lôi ra một tấm bản đồ.

Toàn bộ kết cấu của tháp Phù Đồ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được!

Nam Cung Uyển nhìn vào khu vực màu xanh da trời ở ngay chính giữa, con ngươi ngưng đọng.



Diệp Bắc Minh mở mắt ra: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông thật sự hãm hại tôi quá rồi!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không cố ý thật mà!”

“Được rồi, ông khỏi phải giải thích nữa”.

Diệp Bắc Minh rất sầu não: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Vội vã mặc lại quần áo đàng hoàng.

Nhìn quanh bốn phía.

“Sáu ngày!”

“Sáu ngày? Lâu vậy sao?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Ha ha, độc tố của Ma Vân Đằng Vương cực kì nặng!”

“Cũng không phải cứ một lần hai lần là hóa giải được!”

Diệp Bắc Minh ngây người: “Chúng ta sẽ không… Khụ khụ, cái kia…”

“Suốt sáu ngày đấy chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng khẳng định: “Không phải từng giây từng phút, nhưng cũng đại khái là như vậy”.

Diệp Bắc Minh vô cùng lúng túng: “Tại sao Nam Cung Uyển lại biến mất rồi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tháp đây biết thế nào được? Mỗi khi cậu cắt đứt liên lạc, tôi không có cách nào cảm nhận được ngoại giới”.

"Trừ khi cậu gặp nguy hiểm, tháp tôi đây mới có thể chủ động phòng ngự!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày một cái: “Một mình cô ấy ở bên trong tháp Phù Đồ sẽ không gặp nguy hiểm gì đấy chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng quái dị: “Mới vừa nãy cậu còn kêu không muốn xen vào việc người khác, bây giờ lại đi lo cho sự an toàn của người ta?”

Diệp Bắc Minh đảo mắt một vòng: “Đừng nói nhảm, ông có thể tìm được vị trí của cô ấy không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tiếp tục giỡn, nói: “Để tôi tìm thử xem”.

Càn Khôn vô cực, Vạn Lí Truy Tung!

Chỉ chốc lát sau!

“Tìm thấy rồi, cô ấy đang ở tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ!”

“Nhanh như vậy mà cô ấy đã đến được tầng cuối cùng ư?”

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui đáp: “Bổn tháp đã nói rồi mà, người phụ nữ này không tầm thường!”

“Để cậu cùng cô ấy có quan hệ nam nữ, tuyệt đối không có hại gì cho cậu đâu!”



Cùng lúc đó, tại tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ.

Nam Cung Uyển một đường đi tới, cả người đã lạnh cóng!

Nụ cười trên gương mặt cũng ngưng đọng lại thành một tầng sương lạnh!

Cô ấy có chút gượng không nổi, lấy váy Băng Tàm Ti ra từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật: “Váy Băng Tàm Ti có khả năng ngăn chặn cơn lạnh, nếu như mình mặc vào thì sẽ không còn lạnh đến vậy nữa!”

“Nhưng mà cái này…”

Nam Cung Uyển nhìn vào vệt máu lan tràn bên trên chiếc váy Băng Tàm Ti.

Có hơi do dự!

Trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến một màn với Diệp Bắc Minh khi đó!

“Đáng ghét!”

Nam Cung Uyển cắn răng, cảm giác hai chân gần như đã nhũn ra.

Do dự mãi, cuối cùng vẫn mặc váy Băng Tàm Ti vào, hướng về phía tầng sâu nhất của tháp Phù Đồ mà đi.



Cùng lúc đó, bên trên cấm địa của Thanh Huyền Tông.

Rầm…!

Bỗng nhiên phía cuối chân trời có một đám mây đen xuất hiện.

Một luồng hơi thở kinh khủng đè xuống, từ trong đám mây đen có một ông già mặt mày rét lạnh bước ra: “Người giết em gái tôi đang ở đâu?”

Ô Đạo Sinh đồng thời cũng cùng quay lại, vẻ mặt ngập tràn sự cung kính!

Mã trưởng lão nhanh chóng bước lên: “Tiền bối, người nọ tên là Diệp Bắc Minh, hiện đã tiến vào tháp Phù Đồ!”

Ánh mắt của lão quỷ Hắc Sơn chợt tối sầm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mã trưởng lão thoáng hơi run rẩy, cảm nhận được áp lực cực lớn: ‘Tiền bối, chuyện là thế này…”

Mã trưởng lão giải thích hết ngọn nguồn.

Lão quỷ Hắc Sơn cười gằn: “Diệp Bắc Minh là người của Thanh Huyền Tông mấy người, mấy người nghĩ rằng chỉ cần báo tin cho lão phu!”

“Thì lão phu sẽ không gây sự với mấy người hay sao?”

Mã trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Tiền bối, bọn tôi có thể bồi thường cho ngài!”

“Mấy người định bồi thường như thế nào?”

Lão quỷ Hắc Sơn hỏi ngược lại một câu.

Sắc mặt Mã trưởng lão nghiêm túc lên: “Thu nhập suốt ba tháng của Thanh Huyền Tông, tất cả đều giao nộp cho tiền bối!”

“Không đủ!”

Lão quỷ Hắc Sơn lắc đầu.

Vài vị thái thượng trưởng lão đều thầm than không ổn, khẩu vị của lão già này có vẻ cũng không nhỏ đâu!

Mã trưởng lão cắn răng: “Thu nhập nửa năm của Thanh Huyền Tông, toàn bộ giao nộp cho tiền bối!”

Lão quỷ Hắc Sơn vung ra một cái tát!

Bốp…!

Mã trưởng lão bay đi ngay lập tức, phun ra một ngụm máu tươi!

Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Tống cổ ăn mày đấy à?”

Khuôn mặt Mã trưởng lão hoảng hốt vô cùng: “Tiền bối, thế ngài muốn cái gì?”

Lão quỷ Hắc Sơn cười đểu: “Ha ha, nghe nói lão tổ đời trước của Thanh Huyền Tông các người đã tọa hóa mười mấy năm rồi!”

“Hiện tại đang không có lão tổ trấn giữ đúng chứ?”

“Bắt đầu từ hôm nay, lão phu chính là lão tổ Hắc Sơn của Thanh Huyền Tông!”

“Tất cả các người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, ai vi phạm, giết!”

Câu này vừa nói xong, tất cả khiếp sợ!

Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên, Ô Đạo Sinh đều trố mắt nhìn nhau!

Ô Đạo Sinh nóng nảy: “Tiền bối, ban đầu chúng ta đâu có nói như vậy…”

Bốp!

Lão quỷ Hắc Sơn dùng một cái tát đánh ngã Ô Đạo Sinh: “Quyết định của lão phu là thứ mà cậu có thể nghi ngờ sao?”

“Diệp Bắc Minh, lão phu phải giết!”

“Thanh Huyền Tông, lão phu sẽ thu!”

“Lựa chọn của các người là phục tùng, hay là chết?”

Mọi người trợn mắt há mồm!

Hối hận không thôi!
Chương 728: “Lão phu thích sò già hơn!”

Bọn họ đã đánh giá thấp lòng tham của lão quỷ Hắc Sơn rồi!

Mã trưởng lão mặt xám như tro tàn!

Người phụ nữ trung niên thì ngây như phỗng!

Vương trưởng lão khóc không ra nước mắt mà truyền âm: “Sớm biết như vậy, còn không bằng đặt tiền cược lên trên người Diệp Bắc Minh! Bây giờ thì xong cả rồi!”

Mã trưởng lão có một loại xúc động muốn hộc máu: “Làm sao bây giờ! Biết thế đã không làm rồi!”

Người phụ nữ trung niên cắn răng: “Hiện giờ còn có thể làm gì được nữa? Đâm lao thì phải theo lao thôi!”

“Có lão quỷ Hắc Sơn trấn giữ Thanh Huyền Tông, chúng ta có lẽ sẽ bị hạn chế bởi lão ta, nhưng địa vị của Thanh Huyền Tông nhất định cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”

Vài người thương lượng một phen.

Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh: “Lão phu không có nhiều kiên nhẫn đâu, nêu ra lựa chọn của mấy người đi?”

Vài người liếc nhìn nhau.

Không chút do dự quỳ xuống đất!

“Tham kiến lão tổ Hắc Sơn!”

“Ha ha ha!”

Lão quỷ Hắc Sơn cười đến mức bả vai run run: “Mấy người trái lại cũng thông minh đó, nếu như mấy người chọn bao che cho Diệp Bắc Minh!”

“Thanh Huyền Tông sẽ biến mất khỏi thế giới này!”

Đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão và người phụ nữ trung niên đều thoáng run rẩy!

“Vâng, thưa lão tổ Hắc Sơn!”

Bỗng nhiên con ngươi của người phụ nữ trung niên xoay một vòng, cười duyên nói: “Lão tổ, Diệp Bắc Minh ở bên trong tháp Phù Đồ, tạm thời không có cách nào thoát ra!”

“Nhưng mà mấy tên hồng nhan tri kỷ của cậu ta vẫn còn đang ở bên ngoài, ngài có muốn vui đùa với bọn họ một chút hay không?”

Lão quỷ Hắc Sơn hứng thú: “Đề nghị của cô rất phù hợp với khẩu vị của bổn tổ, tên cô là gì?”

“Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là thái thượng trưởng lão bậc nhất của Thanh Huyền Tông!”

Người phụ nữ trung niên kích động đến run rẩy cả người: “Cảm… Cảm ơn lão tổ!”

“Tôi tên là Ân Hồng Mai, là người của nhà họ Ân, một trong mười gia tộc sáng lập ra Thanh Huyền Tông!”

“Người đâu, đưa người tới đây!”

Chỉ chốc lát sau.

Đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Hạ Nhược Tuyết và Khương Tử Cơ được dẫn tới.

Ân Hồng Mai cười giới thiệu: “Lão tổ, hai con tiện nhân này chính là thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông, thế nhưng lại lựa chọn đi giúp cái thằng súc sinh Diệp Bắc Minh đó!”

“Còn những người này đều là hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh!”

“Mấy con đàn bà này cũng không tệ lắm, ngài có thể từ từ chơi!”

Lão quỷ Hắc Sơn nhìn lướt qua đám người đang hấp hối, không quá hứng thú: “Mấy đứa con gái này cũng trẻ tuổi quá rồi, chẳng thú vị gì cả!”

“Trái lại là cô, tối nay đến phòng lão phu đi”.

“Lão phu thích sò già hơn!”

Sò già?

Đây là cái từ quái quỷ gì vậy!

Mã trưởng lão: “?”

Vương trưởng lão: “...”

Hai gò má của Ân Hồng Mai đỏ bừng.

Bà ta tuy đã có hơn ba ngàn tuổi, nhưng trên thực tế nhìn cũng chỉ mới trên dưới ba mươi mà thôi.

Thú vị cực kì!

Ân Hồng Mai ngượng ngùng cười một tiếng: “Thế tối nay để tôi đến hầu hạ lão tổ”.

“Vậy còn mấy con đàn bà này, giết không?”

Lão quỷ Hắc Sơn cười lạnh nói: “Để cho bọn họ ở lại đây nhìn xem Diệp Bắc Minh chết như thế nào!”



Dưới sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến vào tháp Phù Đồ lần thứ hai.

Bởi vì có hơi thở mà Nam Cung Uyển để lại, suốt quãng đường thông suốt không trở ngại gì!

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, bên trái có một ít cơ quan thượng cổ, trong đó có lẽ sẽ có đồ tốt?”

“Đi, đi nhìn thử xem!”

Diệp Bắc Minh đi đến bên rìa của một cái giếng khô.

“Chờ chút đã!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gọi Diệp Bắc Minh lại.

“Sao vậy?”

“Đi thêm bước nữa là sẽ gặp nguy hiểm!”

“Cơ quan ở chỗ nào?”

“Ngay dưới chân cậu! Nhóc con, dùng kiếm Đoạn Long phá hỏng nó đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh vừa nghĩ đến, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay.

Một kiếm chém xuống!

Rầm…!

Toàn bộ giếng khô nổ tung, một viên trân châu màu xanh lam hiện ra trước mặt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc con, cậu may mắn đấy, đây là Lôi Bạo Châu!”

“Lôi Bạo Châu? Đó là cái gì?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu chỉ cần dẫn chân nguyên vào trong Lôi Bạo Châu là có thể kích hoạt được sức mạnh sấm sét ở bên trong!"

“Nếu như kẻ địch của cậu nhầm lẫn nó với những ám khí thông thường, thẳng thừng đánh nổ!”

“Trong vòng ba mươi mét xung quanh sẽ bộc phát ra thiên lôi khủng khiếp, có thể giết chết cả cảnh giới Thần Vương!”

“Uầy!”

Diệp Bắc Minh trái lại hít một hơi khí lạnh: “Kinh khủng thế à?”

Anh thẳng tay cất Lôi Bạo Châu lại: “Đi, đi xem thử xem ở bên trong cơ quan kế tiếp sẽ có món bảo bối gì!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng nói: “Này nhóc, từ khi tiến vào tháp Phù Đồ tôi vẫn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của mẹ cậu”.

“Tuy nhiên ngay lúc nãy, tôi đã nhận ra được hơi thở mà mẹ cậu lưu lại!”

Đáy lòng Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Phía trước chín trăm mét, bên trái!”

Diệp Bắc Minh hóa thành một cái bóng đen, gần như là ngay lập tức đi đến đó.

Một cái bia đá bất ngờ hiện ra trước mặt!

Trên tấm bia đá có khắc ba hàng chữ:

“Cửu thiên thập địa, truyền thừa bậc nhất từ xưa tới nay!”

“Con trai tôi Diệp Bắc Minh tự tay mở!”

“Những người còn lại, mở ra sẽ chết ngay lập tức!”

Tám hướng trên mặt đất rải rác vô số xương trắng, cơ hồ đều là quần áo trang sức của Thanh Huyền Tông!

Những bộ xương trắng này, dường như đã chứng thực chữ viết trên tấm bia đá.

“Ôi!”

Diệp Bắc Minh lại hít một ngụm khí lạnh, ngay lập tức nhận ra đây là nét chữ của mẹ mình: “Mẹ tôi thô bạo thật đấy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, mau mau mở ra nhìn xem trước đi, xem coi mẹ cậu để lại cho cậu cái gì!”
Chương 729: Tháp Phù Đồ sụp đổ

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, anh đi đến bên cạnh bia đá.

Trừ hai hàng chữ kia ra thì không còn chút manh mối nào.

Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ có ý gì?”

“Một cái bia đá mà thôi, sao lại là cửu thiên thập địa truyền thừa bậc nhất từ xưa đến nay chứ?”

Vây quanh bia đá đi một vòng, vẫn không có bất cứ manh mối gì: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có nhìn ra cách thức nào không vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Mẹ cậu là một người phụ nữ kỳ quặc, bổn tháp tạm thời chưa phát hiện được đầu mối gì”.

“Chẳng lẽ là mẹ tôi nói đùa?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày một cái!

Suy nghĩ đó nhanh chóng bị anh bác bỏ: “Không đúng, cho dù là trò đùa, cũng đâu cần phải để lại một tấm bia đá như vậy ở bên trong tháp Phù Đồ!”

“Chờ một chút…”

Đột nhiên, dường như Diệp Bắc Minh vừa nghĩ đến thứ gì.

Đưa một tay ra, đặt lên trên tấm bia đá!

Rầm!

Giây tiếp theo, bia đá bắt đầu rung động kịch liệt.

Đồng thời trở nên trong suốt từng chút một, cứ như là một khối thủy tinh to lớn vậy.

Sâu bên trong bia đá, mà vùng chữ viết thật lớn xuất hiện ngay trước mắt!

Xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không phải là chữ của con người!

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh hệt như là sinh ra đã biết loại chữ viết này vậy, anh theo bản năng đọc lên: “Thiên Ma Cửu Biến?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng khiếp sợ: “Nhóc con, cậu nói gì cơ? Thiên Ma Cửu Biến!”

“Cậu nói đây là Thiên Ma Cửu Biến?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tôi cũng không biết, tôi chưa từng gặp qua kiểu chữ này”.

“Thế nhưng tôi lại có thể đọc hiểu ý nghĩa của nó, mấy chữ trước mặt kia chính là “Thiên Ma Cửu Biến”!”

“Chẳng lẽ đây là một loại công pháp võ đạo?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không dám tin: “Má ơi. cậu thật sự là may mắn ngút trời!”

“Thiên Ma Cửu Biến có nguồn gốc từ Thiên Ma tộc ở thượng cổ, đây chính là công pháp ma đạo!”

“Chẳng những tốc độ tu luyện kinh khủng, hơn nữa còn bá đạo cực kì!”

“Thiên Ma tộc thượng cổ chính là bởi vì Thiên Ma Cửu Biến quá mạnh mẽ, bị người ta ghen ghét cho nên mới dẫn đến việc toàn tộc bị diệt trừ!”

“Mẹ cậu để Thiên Ma Cửu Biến lại cho cậu? Chẳng lẽ… Bố cậu là Thiên Ma tộc?”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rụt lại!

Thiên Ma tộc?

Ngay khoảnh khắc đọc ba chữ này lên!

Cơ thể anh khẽ run, cả người nổi da gà.

Tim cũng đập thình thịch!

Giây phút này, Diệp Bắc Minh thoáng như cách một đời người, rốt cuộc cũng biết được lại lịch của mình!

Vù…!

Bỗng nhiên.

Ngay tại vị trí giữa mày của Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, là Thần Ma chi nhãn!

Nó lại chủ động mở, liếc nhìn tấm bia đá có khắc Thiên Ma Cửu Biến một cái.

Trong phút chốc, tất cả chữ viết đều được truyền vào trong đầu Diệp Bắc Minh!

Giây tiếp theo.

Bên trên bia đá bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen, hóa thành một mảnh tro bụi!

Giữa ngọn lửa đen có một bóng dáng mờ ảo xuất hiện, giọng nói già nua truyền tới: “Truyền nhân đời thứ bảy của Thiên Ma Cửu Biến, Diệp Bắc Minh!”

“Kiểm tra huyết mạch, hợp lệ!”

“Hửm?”

Bóng dáng có hơi ngờ vực: “Có huyết mạch của Thiên Ma tộc, thế mà lại bị người ta phong ấn!”

“Cũng được thôi, ngày hôm nay tôi sẽ giải trừ phong ấn huyết mạch cho cậu!”

Vù…!

Ngọn lửa màu đen nhảy lên, chợt hóa thành một con tổ long đen tiến vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!

“A!”

Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng, cảm giác cứ như bên trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy vậy!

“Ken két ken két”, cả người anh phát ra tiếng vang thật lớn!

Da thịt,

Xương cốt, máu tươi đều đang run rẩy!

Phụt!

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra, quần áo cả người hóa thành mảnh vụn.

Nếu như có người ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ nhận ra rằng, đôi mắt của Diệp Bắc Minh đã đỏ tươi hết cả!

Trong con ngươi bên trái xuất hiện một hình mặt trăng màu đỏ máu, mà bên trong mắt phải lại có một cái mặt trời màu đen!

Kỳ quái vô cùng!

Grào!

Một tiếng rồng kêu!

Tổ Long Pháp Tướng xuất hiện, một con tổ long màu đen vây quanh Diệp Bắc Minh mà thét gào!

Toàn bộ tháp Phù Đồ rung động mạnh mẽ, cứ như là có động đất nảy sinh vậy!

Cùng lúc đó, ở tầng cuối cùng của tháp Phù Đồ.

Sâu bên trong hầm băng, Nam Cung Uyển tiêu tốn hết mấy tiếng liền, thật vất vả mới thu phục được Huyền Minh Lãnh Hỏa!

Bỗng nhiên rung động kịch liệt truyền tới, vách tường đều đang bị sự chấn động này mà nứt ra.

Nam Cung Uyển giật nẩy mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đồng tử co rụt một cái, nhìn vào vách tường đang dần nứt ra một lỗ thủng to lớn: “Nguy rồi, tháp Phù Đồ sắp sửa sụp đổ!”

“Phải rời khỏi chỗ này trước khi nó sụp!”

Nam Cung Uyển ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện một lỗ thủng cực lớn!

Xuyên thấu qua lỗ thủng có thể nhìn đến bầu trời bên ngoài, cô ấy không chút chậm trễ mà bay lên tiến thẳng về phía lỗ thủng!

Đi đến chỗ lỗ thủng, Nam Cung Uyển vừa vặn sắp rời khỏi tháp Phù Đồ.

Đột ngột dừng lại.

Cô ấy nhướng mày, có chút bận tâm nhìn xuống tầng dưới chót: “Anh ta không sao đấy chứ?”

Im lặng vài giây, Nam Cung Uyển cắn răng: “Nếu như tháp Phù Đồ sụp xuống, tên khốn đó sao có thể an toàn cho được?”

“Không được, anh chỉ có thể chết ở trong tay tôi!”

Nói xong bèn từ bỏ việc chạy khỏi tháp Phù Đồ.

Xoay người đi đến tầng dưới cùng!



Bên ngoài, tháp Phù Đồ rung điên cuồng.
Chương 730: Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!

Đám người Thanh Huyền Tông đều nhìn chằm chằm tháp Phù Đồ.

Chỉ thấy thân tháp xuất hiện từng vết nứt đáng sợ, giống như có thể sập bất cứ lúc nào!

Ánh mắt của Mã trưởng lão điên cuồng co rút lại: "Sao lại... như thế?"

Vương trưởng lão nghẹn họng nhìn trân trối: "Tháp Phù Đồ sắp sập rồi!"

Ân Hồng Mai sợ tới mức thân thể mềm mại run rẩy: "Tại sao có thể như vậy?"

"Chờ một chút!"

Mã trưởng lão đột nhiên quát to một tiếng, khuôn mặt già nua trắng bệch: "Mấy người còn nhớ rõ có một truyền thuyết về tháp Phù Đồ không?"

"Nếu có người lấy được truyền thừa mạnh nhất trong tháp Phù Đồ, tháp Phù Đồ sẽ sập!"

"Chẳng lẽ... Đây là sự thật?"

Vương trưởng lão hít một hơi lạnh: "Sẽ không phải là Diệp Bắc Minh chứ?"

Ô Đạo Sinh rít gào: "Tuyệt đối không có khả năng, tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia cũng xứng có được truyền thừa trong tháp Phù Đồ ư?"

Ân Hồng Mai gật đầu đồng ý: "Tôi cảm thấy nhất định là ở trong tháp Phù Đồ có vấn đề gì đó, cho nên mới như vậy!"

"Lại nói, cho dù lấy được truyền thừa trong tháp Phù Đồ thì tuyệt đối cũng là Nam Cung Uyển, mà không phải Diệp Bắc Minh!"

Mã trưởng lão gật đầu: "Không sai!"

Vương trưởng lão cũng đồng ý: "Nhất định là như vậy!"

Ánh mắt mấy người đỏ bừng, điên cuồng nhìn chằm chằm tháp Phù Đồ!

Lão quỷ Hắc Sơn ngồi ở một bên, vô cùng bình tĩnh nhìn tất cả những chuyện này!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, tháp Phù Đồ ầm ầm sụp đổ từng tầng một.

Những tảng đá lớn đột nhiên nổ tung, bay ra bốn phương tám hướng!

Giống như đạn pháo rơi vào trong núi lửa vậy!

Trong tháp Phù Đồ có trận pháp không gian.

Vào giây phút nó sụp đổ, tất cả năng lượng đều trút xuống giống như một quả bom!

"Tháp Phù Đồ thật sự sắp sập rồi!"

Sắc mặt đám người Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, Ân Hồng Mai, Ô Đạo Sinh điên cuồng biến đổi!

Ầm!

Tiếp theo, tầng thứ tám sụp đổ!

Ầm ầm!

Tầng thứ bảy biến mất!

Tiếp theo, tầng thứ sáu!

Thấy một màn như vậy, Ô Đạo Sinh điên cuồng bật cười: "Ha ha ha ha, tháp Phù Đồ sắp sập rồi!"

"Tốt quá, tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia đang ở trong tháp Phù Đồ!"

"Trận pháp không gian biến mất, bộc phát ra lực lượng khủng bố đến mức ngay cả cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong cũng không ngăn được!"

"Diệp Bắc Minh chết chắc rồi, tốt quá, cuối cùng tên súc sinh đó cũng đã chết, ha ha ha ha!"

Vương Như Yên điên cuồng lao ra: "Tiểu sư đệ! Cậu ấy nhất định sẽ không có việc gì, tôi muốn đi vào cứu tiểu sư đệ!"

Hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh giữ chặt cô ấy lại: "Thập sư muội, đừng kích động!"

"Tiểu sư đệ cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì!"

Các cô cũng đỏ cả mắt: "Bây giờ chúng ta không có một chút lực lượng nào, điều duy nhất có thể làm chính là ở chỗ này chờ tiểu sư đệ!"

Vương Như Yên điên cuồng giãy giụa: "Các chị thả em ra, thả ra!"

"Loại lực lượng không gian khủng bố này nổ mạnh, tiểu sư đệ sao có thể sống được?"

Hoàng hậu Hồng Đào và Liễu Như Khanh đều không giữ được cô ấy.

Khương Tử Cơ tiến lên cho cô ấy một cái tát: "Em bình tĩnh một chút!"

Vương Như Yên ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc: "Hu hu hu, ngũ sư tỷ, chị muốn em bình tĩnh như thế nào đây?"

"Nếu tiểu sư đệ thật sự xảy ra chuyện, chị nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Thân thể mềm mại của Khương Tử Cơ run rẩy một chút!

Cô ấy là người có bối phận lớn nhất ở đây!

Tất cả mọi người có thể hoảng hốt, chỉ có mỗi cô ấy không thể!

Khương Tử Cơ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hít sâu một hơi: "Nếu tiểu sư đệ đã chết, chúng ta sẽ chết cùng cậu ấy!"

Vương Như Yên như một quả bóng cao su bị xì hơi: "Được, nếu tiểu sư đệ không ra được, chúng ta sẽ cùng chết với cậu ấy!"

"Oa!"

Một giọng nói trêu tức truyền đến.

Ân Hồng Mai đùa cợt nói: "Không thể tưởng được mấy người lại có tình cảm sâu sắc như thế, Diệp Bắc Minh kia đúng là chết không oan!"

"Trên đường xuống hoàng tuyền còn có nhiều người phụ nữ làm bạn như vậy, ha ha ha ha".

Ba ta cười run rẩy cả người, vặn vẹo vòng eo.

Hạ Nhược Tuyết tại chỗ, không hề nói một câu nào.

Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm tháp Phù Đồ sụp đổ hết tầng này đến tầng khác!

Trong lòng cô ấy đã quyết định, nếu lúc này Diệp Bắc Minh mà ngã xuống, cô ấy sẽ nhảy vào trong dòng sông dung nham nóng chảy bên cạnh!

Cùng lúc đó, trong tháp Phù Đồ.

Nam Cung Uyển đang ở tầng thứ năm, cô ta lấy ra ngọc bội bảy màu: "Sư phụ, giúp con với!"

Sau đó cắt rách ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên!

Ầm!

Trong ngọc bội hiện lên một tia sáng mờ, hư ảnh người phụ nữ kia lại xuất hiện một lần nữa.

Bà ta vừa xuất hiện đã thay đổi sắc mặt: "Lực lượng không gian dao động kịch liệt như thế ư? Uyển Nhi, xảy ra chuyện gì vậy!"

Nam Cung Uyển vô cùng lo lắng: "Sư phụ, con không biết!"

"Con vừa thu Huyền Minh Lãnh Hỏa đi, tháp Phù Đồ đột nhiên sụp đổ!"

"Con vừa chạy từ tầng thứ chín tới tầng thứ năm, từ tầng thứ sáu trở đi đều sụp đổ hết rồi!"

Hư ảnh người phụ nữ kia nghiêm túc nói: "Nếu là một toà tháp bình thường thì thôi, tháp Phù Đồ là thứ có từ thời đại thượng cổ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK