Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì vậy?"

Các tu võ giả đang leo lên thiên trụ kinh hãi ngẩng mặt lên!

Thiên trụ dưới chân đang rung rung như động đất!

"Chẳng lẽ..."

Trên quảng trường thí luyện phía dưới, các thành viên của Thiên Khung Tông và Lăng Thiên Môn cũng ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mặt!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh đi ra từ lỗ hổng vừa thủng đó, tay anh đang cầm một cây gậy sắt màu đen cao tầm bằng một người!

"Nặng thật đấy!"

Đây là đánh giá của Diệp Bắc Minh.

Rất nặng!

Cực kỳ nặng!

Anh có cảm giác như đang cầm cả một vị diện trong tay vậy!

Cho dù Diệp Bắc Minh là thể chất Hỗn Độn, anh vẫn cảm thấy cánh tay mình đang run nhẹ, sắp không cầm nổi nữa rồi!

"Này... cây thần thiết đó?"

Hoàng trưởng lão nhảy dựng lên: "Vãi chưởng! Ôi má ơi! Vãi thật! Thánh tử, đúng là cây thần thiết đó rồi!"

"Sao có thể chứ? Tên nhóc này... lại tìm được cây thần thiết đó rồi á?"

Sau phút ngỡ ngàng, ánh mắt Tô Vô Cực tràn đầy đố kỵ!

"Diệp Bắc Minh, mau giao cây thần thiết đó cho bổn thánh tử, bổn thánh tử có thể bảo đảm... à không, ta có thể lấy đạo tâm võ đạo của mình ra thề, sau này ta sẽ không nhắm vào ngươi nữa!"

"Ngoài ra, ta còn phá lệ cho ngươi gia nhập Lăng Thiên Môn, và cho ngươi trở thành đệ tử nội môn!"

"Ta còn có thể đảm bảo, để một vị Thái Thượng trưởng lão của Lăng Thiên Môn nhận ngươi làm đồ đệ!"

Mọi oán hận.

Căm phẫn!

Kể cả nỗi nhục ban nãy, Tô Vô Cực đều có thể tha thứ cho Diệp Bắc Minh!

Hắn ta chỉ cần miếng thần thiết đó!

"Đây thật sự là thanh thần thiết của vị Thiên Quân trong truyền thuyết đó sao?"

Già Lam ngây người.

Già Cuồng Lan cũng sốc, bao nhiêu năm qua, ngoại trừ núi Sáng Thế, nhiều thế lực khác cũng từng tới Thiên trụ, nhưng họ đều không tìm được miếng thần thiết đó!

Thế mà miếng thần thiết lại bị Diệp Bắc Minh tìm ra rồi?

Cái xác suất này, chẳng khác gì ném một cây kim xuống Thái Bình Dương.

Sau đó, Diệp Bắc Minh tiện tay chộp một cái, liền vớt được cây kim đó!

"Chắc là nó đó!"

"Lố rồi nha... sao hắn may mắn thế?" Già Lam ngây người.

Đột nhiên.

La trưởng lão hô lên: "Không ổn rồi! Thần thiết bị lấy ra, thiên trụ sắp hết năng lượng rồi!"

Vừa dứt lời!

Rầm rầm rầm!

Thiên trụ lại chấn động kịch liệt lần nữa!

Giây tiếp theo.

Tất cả các tu võ giả trên thiên trụ chỉ cảm thấy, áp lực trên người đột nhiên biến mất!

Áp lực mà họ vốn phải dốc hết sức để chống đỡ, tự nhiên không còn nữa!

"Thiên trụ không còn lực áp chế nữa!"

"Leo mau!"

Các tu võ giả kích động, cả đám mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch!

Đây là lúc họ gần với Đại La Vũ Trụ nhất!

"Đi!"

Hàng vạn người điên cuồng xông lên!

Đông Cực Đại Đế, Hoang Chủ, Bổ Thiên Thần Nữ, Thái Sơ Long Hoàng, Nguyên Cổ.

Đám Hạng Nhân Kiệt, Dạ U Hoàng, Phong Vô Ngấn, Hạc Thanh Y cũng không dừng lại tí nào!

Thiên trụ không còn lực áp chế, đối với những người này, đây chẳng khác gì đi trên đất bằng!

"Nhóc con, mau tiến vào Đại La Vũ Trụ, cây thiên trụ này sắp sập rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn!

Quả nhiên.

Sau khi anh cầm lấy thần thiết, thiên trụ dưới chân đã xuất hiện vết nứt!

Càng ngày càng to!

Gào!

Diệp Bắc Minh lao đi, tốc độ tăng đến cực hạn!

Sau ba nhịp thở, anh lao thẳng vào khe nứt không gian kia, Đại La Vũ Trụ, đến rồi!

Áp lực trên người lập tức tiêu tan!

Gông cùm của Tế Đạo Chi Thượng tầng bảy, thế mà lỏng ra rồi!

"Phép tắc ở đây rộng mở thế cơ á?"

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên nói.

Tiếp đó.

Đằng sau vang lên những giọng nói kích động!

"Đại La Vũ Trụ, hu hu, tôi vào được rồi!"

"Ha ha ha ha... đây chính là Đại La Vũ Trụ hả?"

"Tốt quá rồi!"

Vô số tiếng nói cất lên.

Hơn một vạn tu võ giả đều xông qua hết, đen nghịt một vùng!

Ầm ầm ầm!

Giây tiếp theo, trên trời vang lên từng loạt tiếng sấm!

Những đám mây lôi kiếp bao la ngưng tụ lại, mấy nghìn bóng người tản ra khắp bốn phương tám hướng, cấp tốc rời đi!

"Nhóc Diệp, cảnh giới của ta nới lỏng rồi, ta phải lập tức đi độ kiếp!"

Đông Cực Đại Đế hét lên một tiếng rồi phóng vút về xa!

"Diệp công tử, chúng tôi cũng phải đi độ kiếp!"

"Diệp công tử, tôi đi trước đây..."

Hoang Chủ, Bổ Thiên Thần Nữ, Thái Sơ Long Hoàng, Nguyên Cổ, họ đã kẹt ở cảnh giới Đại Đế cấp chín hàng tỉ năm rồi!

Nếu không vì phép tắc vị diện ở Hồng Mông Vũ Trụ khiến họ không thể thăng cấp, thì với thiên phú của họ, họ đã đột phá cảnh giới Vĩnh Sinh từ lâu rồi!

"Diệp Bắc Minh, ngươi mau giao thần thiết cho bổn thánh tử!"

Tô Vô Cực xuất hiện, lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh làm lơ!

Cảm nhận khí tức ở Đại La Vũ Trụ!

Trên trời không phải là bầu trời sao, mà là một phiến đại lục khác đang trôi nổi!

"Chỗ này là núi Sáng Thế của Đại La Vũ Trụ nhỉ? Vị trí tôi đang đứng, chắc là tầng một, mảnh đại lục có thể nhìn thấy trên kia chắc là tầng hai!"

Tô Vô Cực mặt tái mét: "Diệp Bắc Minh, bổn thánh tử đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không hả?"

"Cút!"

Diệp Bắc Minh chỉ có một từ.

"Ngươi nói gì?"

Đồng tử của Tô Vô Cực co lại.

Gân xanh trên trán giật đùng đùng!

Diệp Bắc Minh tiếp tục làm lơ hắn ta!

"Ha ha ha! Cảnh giới Vĩnh Sinh, ta đột phá rồi!"

Đằng xa vang lên tiếng hò kích động của Đông Cực Đại Đế, ông ấy lại bay về!

Khí tức toàn thân tăng lên gấp mấy chục lần!

Thực lực của Đông Cực Đại Đế đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Sinh tầng năm!"

Hoang Chủ, Bổ Thiên Thần Nữ, Thái Sơ Long Hoàng, Nguyên Cổ cũng độ kiếp thành công!

Lực lượng phép tắc rộng mở, độ kiếp quá đơn giản!

Hơn nữa.

Cảnh giới của họ cũng đạt tới tầm cảnh giới Vĩnh Sinh tầng 4, tầng 5!

"Chúc mừng các tiền bối!"

Diệp Bắc Minh cười nói.

"Nhóc Diệp, nếu không có cậu, bọn ta làm gì có cơ hội này!"

"Diệp công tử, vẫn phải cảm ơn cậu!"

Mấy người họ nói chuyện rôm rả.

"Đệt! Đồ kiến hôi, bổn thánh tử đang nói chuyện với ngươi đó, cmn rốt cuộc ngươi có nghe không hả?" Ba lần bảy lượt bị làm lơ, khiến cho Tô Vô Cực nổi điên, hắn ta bất chấp hình tượng, chửi ầm lên.

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Đột nhiên ra tay.

Thần thiết trong tay quét ngang ra!

Phanh!

Tô Vô Cực giơ tay ra đỡ theo bản năng, sau đó như bị sét đánh trúng vậy!

Hắn ta hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.

Cánh tay giơ lên đỡ đòn kia, tuy chưa nổ tung!

Nhưng trật khớp, xương gãy từng đoạn!

"Mạnh thế?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên,

Tô Vô Cực, cảnh giới Vĩnh Hằng tầng 2!

Với thực lực của Diệp Bắc Minh hiện giờ, tuyệt đối không thể là đối thủ của Tô Vô Cực!

Chứ đừng nói đến chuyện làm hắn ta bị thương!

Nhưng tay cầm thần thiết quét ngang một cái, thế mà đã đánh gãy một cánh tay của Tô Vô Cực?

Nếu rèn thần thiết thành kiếm, cùng cảnh giới há chẳng phải sẽ giết địch trong nháy mắt à?!

"Ngươi... đệt... ngươi dám đánh ta? Cmn! Khốn kiếp, cả nhà ngươi đều đáng chết!" Tô Vô Cực được Hoàng lão đỡ dậy xong gào lên.

"Hoàng lão, ông giết hắn rồi cướp lấy thần thiết cho tôi!"

Hắn ta hạ lệnh luôn!

Hoàng lão run lên, vội vàng nhắc nhở: "Thánh tử... ngài quên lời Thái Nhất Thánh Nữ nói rồi à?"

Tô Vô Cực đỏ hồng mắt.

Tát Hoàng lão một cái: "Cút!"

Hoàng lão ôm mặt, lẳng lặng lùi sang một bên!

Ong!

Đột nhiên.

Trên trời hiện ra một loạt khe nứt không gian!

Rất nhiều người bước ra từ trong đó!

Nam nữ già trẻ đều có cả, thấy quảng trường phía dưới có hơn một vạn người, họ đồng loạt nhíu mày: "Chuyện gì thế này? Lần này vũ trụ cấp thấp có nhiều tu võ giả lên đây thế cơ á?"

"Chuyện gì vậy, thiên trụ... sập rồi?"

Thân ảnh đi ra từ khe nứt không gian, liếc mắt nhìn về phía vũ trụ cấp dưới!

Tất cả đều sững sờ!

"Mau nhìn tay tên nhóc kia!"

"Hửm?"

Ánh mắt mọi người đổ về phía Diệp Bắc Minh!

"Đó là... thần thiết?"

"Vãi chưởng!"

Mấy lão giả cảnh giới Vĩnh Hằng chửi thề ngay tại chỗ, ai nấy đều thở hổn hển, mắt trợn tròn!

Nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Thần thiết! Đúng là khối thần thiết đó đấy!"

"Vật này, thế mà xuất hiện rồi hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK