Khí tức của cảnh giới Đạo Tổ không hề che dậy bùng phát.
Nếu nói tất cả mọi người có mặt là một dòng sông nhỏ, vậy thì cảnh giới Đạo Tổ trước mắt chính là biển cả.
“Cảnh giới Đạo Tổ?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống.
Ánh mắt Độc Cô Thương lạnh lùng: “Nếu đã biết bổn Đạo Tổ, còn không mau quỳ xuống?”
Một tiếng sấm rền vang lên.
“Ông là cái thá gì? Người tôi muốn giết, không ai có thể ngăn cản!”
“Ngay cả cảnh giới Đạo Tổ cũng vậy! Cút!”
Diệp Bắc Minh tập trung hết năng lượng trong cơ thể, thần lực vô tận điên cuồng rung động, lao thẳng về phía Sở Nguyên Bá!
“Muốn chết!”
Độc Cô Thương lạnh lùng phun ra một chữ!
Gần như cùng lúc chắn trước người Sở Nguyên Bá, giơ tay hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một cỗ âm thanh như tiếng nổ tung vang lên, làn sóng khí tức kinh khủng lấy Diệp Bắc Minh và Độc Cô Thương làm trung tâm quét ra ngoài.
Toàn bộ đại điện nổ tung, biến thành mảnh vụn bay khắp bầu trời.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
“Mau lùi lại!”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly và những người khác sắc mặt đại biến, mấy lão giả phía sau đồng thời ra tay, kéo theo họ nhanh chóng lùi ra sau.
Một ông lão nhà họ Giang cũng xuất hiện, nắm lấy vai Giang Tiên Nhi, lập tức rút lui ra bên ngoài đại điện.
Tô Cuồng bị làn sóng khí tức này chấn bay, nhếch nhác ngã xuống đất.
Những võ giả khác của cuộc chiến Thiên Giai thì không may mắn như vậy, rất nhiều người đã bị sức mạnh còn sót lại này đánh trúng, hóa thành sương máu tại chỗ.
Ngoại trừ 50 người, tất cả đều chết.
Trong số 50 người còn lại, một số ít chết, phần lớn đều bị thương nặng.
“Âm thanh gì vậy?”
Bên ngoài nhà họ Sở, vô số võ giả kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh thật sự đang đánh nhau ở bên trong sao?”
Quay lại tình hình trong đại điện, dưới con mắt kinh hãi của mọi người.
“Ồ, nhóc con, cậu không phải võ giả bình thường, một quyền vừa rồi không có dao động lớn của sức mạnh võ đạo!”
“Chủ yếu là sức mạnh thể chất, cậu là võ giả luyện thể?”
Độc Cô Thương khó tin nói.
“Luyện thể giả?”
Sở Y Thủy, Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly đều sững sờ.
Tô Cuồng sửng sốt: “Luyện thể giả? Chẳng trách thực lực của hắn cường đại đến vậy, hắn ta vậy mà là luyện thể giả!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông nói nhảm nhiều quá đấy!”
“Muốn chiến thì chiến, huyết long, ra đây!”
Thiên Ma kiếm xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long lao ra.
“Đợi một chút!”
Mí mắt Độc Cô Thương giật mạnh, vội vã lùi lại mười mấy bước.
Một kích giao chiến với Diệp Bắc Minh vừa rồi làm ông ta cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm: “Chết tiệt, nếu không phải lão phu cần tới nơi đó, phải bảo toàn sức mạnh thì thằng nhóc cậu hôm nay chắc chắn phải chết!”
“Vì đại cục làm trọng, tạm thời không giết!”
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có ý định dừng tay.
Huyết long vẫn cứ lao tới.
“Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu sợ cậu sao? Tôi kêu cậu dừng tay...”
“Ông nghĩ ông là ai? Muốn đánh thì đánh muốn dừng thì dừng chắc?”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”
Huyết long lao tới, nháy mắt quét sạch toàn bộ đống đổ nát trong đại điện.
Độc Cô Thương dường như rơi xuống cổng địa ngục, ông ta chưa bao giờ gặp phải loại nguy cơ như vậy.
“Thằng nhóc, cậu...”
Độc Cô Thương vừa giận vừa sợ hãi.
“Trấn Hồn kiếm, ra đây!”
Gầm lên một tiếng với đôi mắt đỏ ngầu, một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay khô cằn của ông ta, dùng toàn lực chém về phía huyết long.
Grào!
Huyết long gầm lên, bị Trấn Hồn kiếm chém vỡ thành từng mảnh.
Hư không tan nát.
“Phụt...”, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Độc Cô Thương vậy mà lại bị thương.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Lùi lại chừng bảy tám bước.
Khuôn mặt già nua của Độc Cô Thương xuất hiện một tia sợ hãi và nghiêm túc, nếu tiếp tục đánh, e rằng có giết chết được Diệp Bắc Minh thì ông ta cũng phải trả một cái giá nặng nề.
Thằng nhóc này gần như yêu nghiệt.
Vì chuyện lớn kia, phải nhịn.
“Nhóc con, Độc Cô Thương tôi ghi nhớ cậu rồi!”
Nói xong một câu, ông ta xoay người bước đi, biến mất trước ánh mắt của mọi người.
“Sư phụ, người...”
Sở Nguyên Bá sợ đến mức tim như vỡ tung.
Sở Hồng sững sờ tại chỗ.
Càng đừng nói đến Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly bọn họ, sớm đã sợ đến há hốc miệng, đôi mắt đẹp mở to, sốc càng thêm sốc.
Anh Diệp vậy mà có thể dọa cho cảnh giới Đạo Tổ phải bỏ chạy?
Cho dù bọn họ có thể nhìn ra Độc Cô Thương có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đủ để đám người chấn động.
“Hình như giỏi hơn Tô Cuồng rất nhiều...”
Giang Tiên Nhi theo bản năng lên tiếng.
Sắc mặt Tô Cuồng tối đen, có dự cảm không tốt.
Một giọng nói như thần chết vang lên: “Xem ra, sư phụ cũng không cứu nổi mày rồi...”
“Đại nhân... không không... không!”
Nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước tới.
Sở Nguyên Bá sợ tới mức tiểu ra quần.
Đôi chân như tê liệt trên mặt đất.
Sở Hồng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa.
Mạng sống của con trai làm sao quan trọng bằng mạng của chính mình được!
Diệp Bắc Minh giơ tay định giết Sở Nguyên Bá thì một giọng nói già nua khác vang lên: “Cậu Diệp đến nhà họ Sở chúng tôi làm ầm ĩ như vậy, còn muốn giết con cháu của Sở gia!”
“Có phải có chút quá đáng rồi không?”
Cả một khoảng trời đất vang lên âm thanh ầm ầm.
Giây tiếp theo.
Một lão giả nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này, ông ta giống như nhân vật chính của khoảng trời này vậy.
“Tốt quá, Ngũ gia gia, mau cứu cháu!”
Sở Nguyên Bá tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Ngũ gia gia, sao ông lại tới đây? Không phải ông đang bế quan sao?”, Sở Y Thủy có chút kinh ngạc.
Lão giả liếc nhìn Sở Nguyên Bá bị dọa đến mức tiểu ra quần bên cạnh, khẽ cau mày.
Lại quay đầu nhìn Sở Y Thủy cười nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ gia gia còn không xuất hiện, chẳng phải nhà họ Sở sẽ bị người ngoài tiêu diệt luôn sao?”
Nói xong.
Có chút ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “ Cho lão phu một lời giải thích, nếu không...”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ha ha ha, nhà họ Sở các người thật thú vị!”
“Chỉ cho phép các người giết tôi, không cho tôi đến giết các người đúng không?”
“Lão già kia, xem ra ông với Sở Nguyên Bá không khác gì nhau! Đúng là người một nhà!”
Sở Y Thủy sửng sốt: “Anh Diệp, Ngũ gia gia là người công bằng chính trực!”
“Ông ấy không phải là người như anh nói đâu!”
Lão giả tao nhã cau mày nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”
“Nếu như nhà họ Sở có lỗi trước, ta tuyệt đối sẽ công bằng, không thiên vị bất cứ ai!”
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Sở Nguyên Bá muốn giết tôi!”
“Sau đó, trong cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước, hắn ta tìm mười mấy người cảnh giới Nhập Đạo vây giết tôi!”
“Sau đó nữa, Sở Nguyên Bá dẫn theo mười bảy người cảnh giới Hợp Đạo đuổi giết tôi ở đại lục Linh Mộc! Nếu không phải tôi may mắn, vô tình rơi vào khe nứt không gian thì đã chết rồi!”
“Ông cảm thấy hôm nay tôi còn có thể đứng ở đây hay không?”
“Tôi không nhịn được tự hỏi, tôi chưa từng đắc tội Sở Nguyên Bá, vì sao hắn ta lại muốn giết tôi như vậy?”
Lông mày của lão giả nho nhã nhíu chặt lại.
Ánh mắt ông ta khẽ đảo qua, nhìn về phía Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, có chuyện này không?”
“Cậu đã quên lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Sở rồi sao, không thể cậy thế nạt người!”
“Nhà họ Sở có được ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thực lực, càng là dựa vào tiếng tăm tích lũy từ nhiều đời tổ tông!”
Sở Nguyên Bá điên cuồng lắc đầu: “Ngũ gia gia, là giả! Đều là giả hết!”
“Thằng chó này đang nói dối!”
“Ồ?”
Trong mắt ão giả tao nhã hiện lên một tia nghi hoặc.
Sở Nguyên Bá vội vàng nói: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Vương Quỳnh cũng có mặt!”
“Cô ta có thể làm chứng cho cháu!”
Xoạt!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Vương Quỳnh.
Vương Quỳnh cắn chặt môi, trong lòng do dự.
Sở Nguyên Bá gầm lên: “Vương Quỳnh, cô nhanh nói đi!”
“Cô bám theo nịnh nọt bổn công tử nhiều năm như vậy, bây giờ làm chứng giúp ta không được sao?”
“Chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức chuẩn bị lễ vật và cưới cô!”
“Từ nay về sau, cô chính là người vợ duy nhất của Sở Nguyên Bá tôi!”
Vương Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, tôi làm chứng!”
Chương 1953: Sự thật
“Ha ha ha!”
Nghe thấy ba chữ ‘tôi làm chứng’ của Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá nhịn không được bật cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày nghe thấy chưa? Tao có nhân chứng đấy!”
“Vương Quỳnh, cô làm rất tốt! Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là người phụ nữ của Sở Nguyên Bá này!”
Sở Y Thủy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vương Quỳnh.
Nhưng Vương Quỳnh lại cười nói: “Sở công tử, tôi nói làm chứng, nhưng không nói giúp anh làm chứng nhé!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá lập tức tái nhợt.
Vương Quỳnh nhìn lão giả nho nhã kia, quỳ một chân xuống: “Tiền bối, Vương Quỳnh tôi nguyện dùng danh dự ngàn vạn năm của nhà họ Vương ra thề!”
“Tất cả những gì anh Diệp nói đều là sự thật!”
“Sở Nguyên Bá làm những việc này, không hề lén lút, giấu diếm!”
“Hơn nữa, lúc tôi đưa anh Diệp đến đại lục Linh Mộc, Sở Nguyên Bá đã mang theo 17 cung phụng cảnh giới Hợp Đạo của nhà họ Sở đến vây giết anh Diệp, chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn Vương Quỳnh.
Người phụ nữ này, vậy mà đứng ra nói giúp mình?
“Nói láo! Tất cả đều là bịa đặt!”
Hai mắt Sở Nguyên Bá đỏ bừng: “Con tiện nhân này! Tao giết mày!”
Hắn gầm lên, lao nhanh về phía Vương Quỳnh.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Vương Quỳnh, đánh ra một quyền.
Với thực lực của Sở Nguyên Bá hiện tại, căn bản không thể ngăn cản được một quyền này, vào đúng lúc hắn sắp bị giết.
Lão giả nho nhã giơ tay nhấn xuống, một cỗ sức mạnh kinh khủng lao tới, chắn lại đòn kia của Diệp Bắc Minh.
“Ngũ gia gia, tốt quá rồi! Nhanh giết Diệp Bắc Minh và con tiện nhân kia đi!”
Sở Nguyên Bá vui mừng kêu lên.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, tôi có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nếu không dùng sức mạnh của tôi, cậu có 60%!”
“Sử dụng sức mạnh của tôi, áp đảo!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “60% là đủ rồi!”
Đột nhiên, lão giả nho nhã lên tiếng: “Sở Nguyên Bá, cậu đã vi phạm tổ huấn của nhà họ Sở!”
“Cố tình lợi dụng thế lực của nhà họ Sợ để giết người vô tội!”
“Cái gì...?”
Nụ cười cuả Sở Nguyên Bá cứng đờ, thân thể run rẩy!
Phụt!
Năm ngón tay lão giả nho nhã nắm chặt, Sở Nguyên Bá ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không kịp, lập tức biến thành hư vô.
“Sở Hồng, biết con làm càn nhưng không dạy!”
“Lại còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, đáng bị trừng phạt!”
Tùy ý vung tay ra, Sở Hồng cười khổ một tiếng, cũng bị chu diệt.
Biến cố đột nhiên xảy ra.
Tất cả mọi người ở hiện trường có mặt đều choáng váng.
Diệp Bắc Minh cũng sững sờ.
Con mẹ nó lại là chuyện gì đây? Lần đầu tiên thấy lão tổ không bảo vệ con cháu, làm anh có chút kinh ngạc.
Một mảnh im ắng.
Giọng nói lão giả vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu có hài lòng với cách xử lý của lão phu không?”
Diệp Bắc Minh lúc này mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Công bằng công chính, làm người ta tin phục!”
“Nhưng mà...”
Lời nói đột ngột chuyển hướng.
“Nhưng cái gì?”, lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn lão giả nho nhã: “Nếu nhà họ Sở công chính liêm minh như vậy, tại sao ngàn vạn năm trước chỉ vì một vật đến từ ngoài hành tinh chưa ai từng nhìn thấy mà tùy tiện lạm sát người của những đại lục khác!”
“Thậm chí, một số đại lục đã bị diệt vong!”
“Hàng tỷ người biến mất, vô số chủng tộc đã hoàn toàn bị tuyệt tử!”
Ngay khi lời này vang lên.
Toàn trường im lặng như chết!
Thân thể Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly mấy người run rẩy.
Giang Tiên Nhi cũng sợ hãi.
Sắc mặt Tô Cuồng tái nhợt, ai mà không biết đây là chuyện cấm kỵ của nhà họ Sở. Diệp Bắc Minh vậy mà lại dám nói ra trước mặt mọi người!”
Đúng là điên rồi!
“Anh Diệp... đừng nói nữa...”, Vương Quỳnh phía sau kéo áo Diệp Bắc Minh, tuyệt vọng lắc đầu.
Sắc mặt lão giả nho nhã phút chốc trở nên vô cùng khó coi.
“Cậu nhóc, cậu có ý gì?”
Một cỗ sát khí lao ra.
Sắc bén vô cùng.
Cát đá xung quanh bay tứ tung, lá trên cây liên tục rơi xuống.
Diệp Bắc Minh cười nhếch miệng: “Tôi đương nhiên muốn vạch trần bộ mặt giả dối của nhà họ Sở!”
“Trả lời tôi! Nếu các người thật sự chí công vô tư, tại sao lại làm ra loại việc diệt tộc chỉ vì một vật ngoài hành tinh?”
Lão giả nho nhã nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi chính là một trong những chủng tộc đã bị nhà họ Sở tiêu diệt!”
“Thì ra là như vậy!”
Lão giả nho nhã gật đầu, thu lại sát ý.
Sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, nhà họ Sở cũng là bị uy hiếp!”
“Chỉ có điều, nhà họ Sở góp sức nhiều nhất, chịu trách nhiệm giết hại lớn nhất!”
“Những năm qua, nhà họ Sở luôn tìm cách đền bủ tổn thất cho những hậu nhân đã bị giết năm xưa!”
“Nếu cậu muốn trả thù, lão phu lúc nào cũng chào đón!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”
Lão giả nho nhã trả lời: “Nếu đã có vật đến từ ngoài hành tinh, vậy tại sao không thể có khách từ nơi đó?”
“Năm đó, có ba chàng trai trẻ đến thế giới Bản Nguyên, không có bất kỳ ai có thể chống lại họ!”
“Tôi chỉ có thể cho cậu biết đến đây thôi, nhà họ Sở cũng là thân bất do kỷ!”
Nghe được tin tức này, Diệp Bắc Minh trợn tròn hai mắt.
Trong lòng xáo trộn.
Ba người thanh niên trẻ?
Chẳng lẽ là ba người ở đại lục Hỗn Độn kia sao?
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh nhớ đến rất nhiều chuyện.
Đột nhiên.
Nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh dao động, một niệm thức, Dị Hoả Lệnh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói sốt ruột của Tề Vạn Hạc vang lên: “Nhóc Diệp, xảy ra chuyện rồi. Không biết ccô Đường bị làm sao, đột nhiên như biến thành một người khác”.
“Nói bản thân là Huyền nữ gì đó... còn muốn giết chết tất cả chúng tôi!”
“Tôi kích hoạt trận pháp của Dị Hỏa Tông vây khốn cô ấy, kết quả cô Đường lại xông vào hố Thiên Hỏa!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.
Chẳng lẽ thần hồn của Bắc Hải Huyền Nữ đã thức tỉnh?
Muốn chiếm lấy thể xác của Đường Lạc Âm một lần nữa?
“Lần sau tôi sẽ lại ghé thăm, cáo từ!”
Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ thêm, xoay người biến mất.
Lão giả nho nhã quét mắt qua đám người đang có mặt: “Hi vọng mọi người sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay!”
Sau đó ông ta nhìn về phía người nhà họ Sở: “Tuyên bố với bên ngoài, Sở Nguyên Bá và Sở Hồng nhiễm phải bệnh lạ, đột ngột qua đời!”
...
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng trở về Dị Hỏa Tông, Nha Nha sớm đã chở ở cửa núi, chạy tới nói: “Anh Diệp, anh về rồi!”
“Tình hình thế nào?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Nha Nha hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết, đại trưởng lão bảo tôi ở đây chờ anh, anh về thì dẫn anh qua hố Thiên Hỏa!”
“Đi!”
Hai người nhanh chóng đi về phía hố Thiên Hỏa.
Thiên Hỏa đảo được hình thành do thiên hỏa của ngoại vực rơi xuống, thiêu đốt cả một mảnh đại lục.
Trung tâm của vụ hỏa hoạn này được gọi là hố Thiên Hỏa, từ đó ngọn lửa này vẫn chưa từng dụi tắt.
Ngàn vạn năm nay, nhiệt độ của hố Thiên Hỏa ngày càng cao, nơi sâu nhất đến tổ tiên của Dị Hỏa Tông cũng không dám bước vào.
Gần đến hố Thiên Hỏa, nhiệt độ ngày càng tăng.
Mồ hôi như mưa.
Nha Nha cũng ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo mỏng manh như dính chặt vào người, lộ ra đường cong cơ thể hút mắt.
Diệp Bắc Minh không có tâm tư thưởng thức, đi thẳng một đường đến hố Thiên Hỏa.
Ánh mắt Tề Vạn Hạc ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hố Thiên Hỏa, khi thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện thì vội vàng chạy tới: “Nhóc Diệp, cô Đường đã vào trong đó hơn 1 tiếng rồi!”
“Với nhiệt độ này, thần lực của võ giả rất nhanh sẽ bị tiêu hao!”
“Một khi thần lực bị hao mòn, sẽ không có cách nào chịu được sức nóng của lửa, e rằng cứ như vậy bị thiêu chết, thần hồn tiêu diệt!”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Tôi biết rồi!”
“Bắc Hải Huyền Nữ muốn mược lực của thiên hỏa, tiêu diệt thần hồn của Đường Lạc Âm!
“Sau đó thật sự chiếm lấy cơ thể cô ta. Con mẹ nó!”
Chương 1954: Cứu Đường Lạc Nhân
Đường Lạc Âm bầu bạn cùng anh trong không gian hư không suốt trăm năm, cho dù không chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia.
Nhưng trong lòng Diệp Bắc Minh, vị trí của cô ấy cũng đã không kém hơn nhóm hồng nhan tri kỷ kia rồi!
Anh không chút do dự lao thẳng vào trong hố thiên hỏa!
Sóng nhiệt như thiêu như đốt ập tới.
Người có tu vi dưới cảnh giới Bản Nguyên tiến vào nơi này e rằng sẽ trực tiếp bị thiêu rụi!
Cho dù cảnh giới Thần Quân như Diệp Bắc Minh, lúc này cũng cảm thấy thần lực đang nhanh chóng bị bào mòn!
Chỉ vừa lao ra ngoài mấy trăm mét, ít nhất đã hao tổn một phần mười sức lực!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức ra tay, một luồng khí hỗn độn tức khắc bao trùm lấy Diệp Bắc Minh, chặn đứng mọi sóng nhiệt!
Sức mạnh lúc này mới không bị hao mòn nữa!
“Tiểu Tháp, mau tìm kiếm vị trí của Lạc Âm đi!”
“Năng lượng của nơi này cực cao, dùng thần niệm thăm dò luôn bị quấy nhiễu, tôi cần một chút thời gian, cậu mau đuổi tới khu vực trung tâm trước đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không hề chần chừ mà bay thẳng vào trung tâm của hố thiên hỏa.
Một lát sau, anh liền nhìn thấy một màn đầy chấn động!
Những tảng đá trên mặt đất thực sự đang bùng cháy!
Lửa cháy rợp trời, giống như cảnh tượng bước ra từ địa ngục!
Lại tiến lên hơn mười dặm, mặt đất dưới chân dần dần trở nên mềm mại hơn!
Dung nham xuôi chảy về phía trước, tạo thành một thế giới lửa!
"Thấy rồi, Đường Lạc Âm ở ngay phía trước!”
Diệp Bắc Minh một bước nhảy ra ngoài, bàn chân dẫm lên dung nham, sau lưng cuộn lên một đợt sóng lớn!
Cuối cùng.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ đang đầm mình trong dòng nham thạch, quần áo trên người đã hóa thành tro bụi từ lâu.
Làn da cô phủ một màu đỏ lựng tươi đẹp, năng lượng thuộc tính hỏa vô tận đang dâng trào khắp cơ thể cô ấy!
“Cái này tôi có thể nhìn không! Ngắt kết nối!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất quyết đoán.
"Lạc Âm!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng, vội vàng chạy qua.
Đường Lạc Âm mơ màng hé mở đôi mắt đỏ hoe: “Nhóc con, sao lại là anh? Đừng hòng phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
“Cút!”
Bắc Hải Huyền Nữ, người đang khống chế thân thể của Đường Lạc Âm gằn giọng nói!
Bàn tay ngọc ngà vừa vươn, dung nham dường như vật thể sống hóa thành mười mấy con rồng lửa lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giơ tay chụp vào hư không, kiếm Thiên Ma liền xuất hiện trong tay!
Một kiếm quét qua, kiếm khí chém tới va chạm trực diện với rồng lửa khiến chúng phát nổ ngay lập tức!
Chiêu này phóng ra năng lượng bùng nổ, vọt thẳng tới trước người Đường Lạc Âm!
Bắc Hải Huyền Nữ thấy vậy chỉ nở một nụ cười thần bí: “Diệp Bắc Minh, đi chết đi!”
Bùm!
Dứt lời một ngọn lửa lớn màu xanh lục len lỏi từ nơi sâu trong dòng dung nham bộc phát bao trùm lấy khu vực xung quanh, trông cực kỳ quái dị!
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Ngọn lửa này là…. Yêu Huyết Địa Tâm hỏa đứng thứ tám trên bảng xếp hạng dị hỏa?”
"Ha ha ha ha!"
Bắc Hải Huyền Nữ cười ngạo nghễ: “Cũng có chút kiến thức đó chứ, chính là Yêu Huyết Địa Tâm hỏa!”
“E rằng nơi này từng có một yêu tổ biến mất, máu tươi dung hòa với lửa trời thiêu đốt suốt mấy trăm triệu năm! Vậy mà sinh ra thần vật như Yêu Huyết Địa Tâm hỏa!”
“Đúng là trời cũng giúp Bắc Hải Huyền Nữ ta, Diệp Bắc Minh hôm nay chính là ngày chết của anh!”
Yêu Huyết Địa Tâm hỏa tụ lại mà tới, hư không vậy mà bốc cháy theo!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Cô tưởng rằng chỉ mình cô có dị hỏa à? Phần Thiên Chi Diễm!”
Vừa hô, hai tay anh vừa đan chéo, Phần Thiên Chi Diễm liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh rồi lao ra ngoài!
Grào!
Hóa thân thành hai con rồng lửa lao về phía Yêu Huyết Địa Tâm hỏa!
Bắc Hải Huyền Nữ giật mình, trơ mắt nhìn Yêu Huyết Địa Tâm hỏa bị Phần Thiên Chi Diễm cứ như vậy nuốt chửng: “Anh… anh vậy mà có được Phần Thiên Chi Diễm?”
“Yêu Huyết Địa Tâm hỏa hầu như không có khắc tinh, Phần Thiên Chi Diễm vừa hay là một trong số đó!”
Chỉ trong chốc lát, Yêu Huyết Địa Tâm hỏa đã chẳng còn chút bóng dáng!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Chuyện cô không biết còn nhiều lắm, lập tức cút ra khỏi thân thể Đường Lạc Âm cho tôi!”
Bắc Hải Huyền Nữ nheo mắt: “Nằm mơ đi! Thân thể này bổn tọa muốn chắc rồi!”
“Có bản lĩnh thì tới mà cướp lại đi!”
Ầm!
Thân thể vừa động liền thả mình chìm vào nơi sâu trong dung nham!
“Muốn đi? Nằm mơ!”, giọng nói Diệp Bắc Minh lạnh lùng, nắm ngón tay tóm chặt vào trong không khí.
Phần Thiên Chi Diễm lập tức bay ra, hóa thành hai sợi xích đâm vào trong dung nham, trực tiếp khóa chặt lấy tứ chi của Bắc Hải Huyền Nữ rồi kéo trở lại!
Bắc Hải Huyền Nữ kịch liệt chống cự, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi!
“Diệp Bắc Minh anh thả tôi ra!”
Diệp Bắc Minh rảo bước tiến tới, hai người mặt đối mặt!
Một phát tóm chặt!
Một hơi thở mạnh mẽ ập tới!
Đầy tính co dãn!
Một cảm giác rõ ràng đến từng chân tơ truyền đến, Đường Lạc Âm run rẩy!
Tuy rằng cơ thể là của Đường Lạc Âm nhưng cảm giác lúc này lại là của Bắc Hải Huyền Nữ!
Đôi mắt đẹp của cô ta lập tức đong đầy giận dữ, còn đan xen vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Diệp Bắc Minh!!! Anh đây là đang báng bổ Huyền nữ, anh thực sự không sợ…”
Diệp Bắc Minh lại giở mánh cũ!
Giống như lần trước ở trong không gian hư vô!
“Cút ra ngoài!”
Bàn tay này tiếp nối bàn tay kia hạ xuống!
Bắc Hải Huyền Nữ giận dữ vô cùng: “Anh… đừng đánh nữa! Tôi đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, Đường Lạc Âm đã không thể trở lại nữa rồi!”
“Cho dù anh… đánh nát nơi đó, cô ta cũng không bao giờ quay lại!”
Bắc Hải Huyền Nữ cắn răng nghiến lợi nói.
"Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Thần hồn của người Luân Hồi có thể tùy ý tách rời, cô đừng tưởng rằng tôi không biết!”
“Cô chỉ là đang chiếm giữ thân thể cô ấy, cố gắng kiên trì mà thôi!”
“Nếu còn không ra, đừng trách tôi càng tàn nhẫn!”
Bắc Hải Huyền Nữ có chút phẫn nộ, vậy mà không lừa nổi tên nhãi con này!
Cô ta cũng ương bướng, cứng miệng nói: “Diệp Bắc Minh, bổn tọa không tin anh còn có cách gì khác…”
Câu này còn chưa nói xong!
Xoạt!
Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động, quần áo trên người vỡ thành từng mảnh vụn!
Anh trực tiếp ôm chầm lấy thân thể yêu kiều của Đường Lạc Âm, thực sự giao hòa xúc cảm!
Cơ thể này đang run rẩy điên cuồng dưới sự điều khiển của Bắc Hải Huyền Nữ, Diệp Bắc Minh trực tiếp di chuyển tay lên xuống không có điểm mấu chốt!
Bắc Hải Huyền Nữ nhắm mắt lại, nghiến chặt răng kiên trì, để mặc anh làm loạn!
Dòng điện không ngừng ập tới!
Mười lăm phút sau.
Diệp Bắc Minh gần như sắp đi tới bước cuối cùng!
“Anh… muốn làm gì?”
Bắc Hải Huyền Nữ rốt cuộc nhịn không được nữa, đường đường là Huyền nữ vậy mà trong giọng nói còn mang theo tia nghẹn ngào, cô ta thực sự sợ hãi rồi!
Cho dù thân thể này không phải của cô ta, cô ta cũng không muốn bị người đàn ông trước mắt này xúc phạm!
“Diệp Bắc Minh, anh thắng rồi! Bổn Huyền nữ thề sẽ giết chết anh!”
Diệp Bắc Minh thấp giọng gầm lên!
Thần hồn hoàn toàn tiêu tan!
……
Cùng lúc đó, biển vũ trụ, tinh vực Bắc Hải.
Nơi sâu thẳm tận cùng của một thần điện cao hàng trăm trượng tại vực sâu Hỗn Độn!
Một người phụ nữ hoàn hảo đến mức ngay cả một sợi tóc cũng ở tình trạng hoàn mỹ ngồi trên đệm hương bồ chợt mở bừng hai mắt!
Sâu trong đôi mắt đẹp vậy mà cuộn trào sức mạnh phép tắc!
“Diệp Bắc Minh, đồ chết tiệt!”
Cơ thể này chính là cơ thể ban đầu của Bắc Hải Huyền Nữ!
Thần hồn của cô ta tách rời cơ thể ban đầu, bước vào Luân Hồi để trải nghiệm!
Vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy!
“Tôi thề phải khiến anh sống không bằng chết!”
Lại một lần nữa nhắm mắt lại nhưng những cảnh tượng trong hố thiên hỏa không ngừng lặp lại trong đầu cô ta!
Cuối cùng chỉ có thể chán nản đứng dậy, đi ra ngoài thần điện.
Chiếc đệm hương bồ sau lưng đã bừa bộn tự lúc nào.
……
Cùng lúc đó, tại hố thiên hỏa.
Sau khi thần hồn của Bắc Hải Huyền Nữ tiêu tan, Đường Lạc Âm cũng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, ngay khi cô mở mắt liền phát hiện ra bản thân đang nằm trong vòng tay của Diệp Bắc Minh!
Hai người chân thành gặp mặt.
Gương mặt thanh tú của Đường Lạc Âm thoắt cái đỏ bừng: “Anh Diệp, tôi…”