Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721: Thủ đoạn hạ lưu

Gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn lạnh lẽo như trước, nhìn về phía ba vị thái thượng trưởng lão: "Mở tháp Phù Đồ ra đi".

Ba người quay sang nhìn nhau!

Mã trưởng lão lập tức dùng chân nguyên truyền âm: "Lần này phải làm như thế nào đây?"

Vương trưởng lão nhíu mày: "Nếu như Nam Cung Uyển cũng tiến vào tháp Phù Đồ, xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"

Người phụ nữ trung niên truyền âm: "Đây là chính cô ta lựa chọn, có liên quan gì đến chúng ta chứ?"

"Mục tiêu của chúng ta là Diệp Bắc Minh, nhất định phải khiến cậu ta không có cách nào rời khỏi Thanh Huyền Tông trong vòng bảy ngày!"

"Nam Cung Uyển và Diệp Bắc Minh cùng nhau tiến vào tháp Phù Đồ thì sao chứ?"

"Nếu như Diệp Bắc Minh chết trong tháp Phù Đồ là tốt nhất, cho dù cậu ta có thể còn sống đi ra khỏi tháp Phù Đồ, bảy ngày sau lão quỷ Hắc Sơn cũng đến rồi!"

Mã trưởng lão cắn răng một cái: "Được, vậy cứ để bọn họ đi vào chung!"

Ba người cùng nhau tính toán, gật đầu đồng ý.

"Được rồi, nếu cô Uyển Nhi đã lựa chọn như vậy, chúng tôi cũng sẽ không nhiều lời".

Mã trưởng lão gật đầu.

Bọn họ bảo Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển đứng ở vị trí trung tâm Thái Cực Đồ, sau đó lấy một cái lệnh bài màu đen từ trong nhẫn trữ vật ra!

Vương trưởng lão và người phụ nữ trung niên cũng lấy ra một cái lệnh bài màu đen như vậy.

Phía trên khắc phù văn cổ xưa, vô cùng huyền ảo.

Ba người đồng thời ra tay, cắm lệnh bài màu đen vào lỗ khảm trong mặt đất!

Ầm!

Một luồng ánh sáng trắng lấp lóe, bao phủ lấy Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển.

Diệp Bắc Minh biến sắc, khoát tay một cái, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, có thể chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!

Nam Cung Uyển quét mắt nhìn anh một cái, giống như là nhìn đồ nhà quê.

Giọng nói trong trẻo giống như Bồ Tát: "Thực lực của anh rất không tệ, tôi đã nhìn thấy trận chiến ở quảng trường sơn môn rồi".

"So sánh với những thiên tài ở đại lục thượng cổ, anh cũng không hề thua kém hơn là bao, sao lại không có kiến thức như vậy?"

"Đây là truyền tống trận, có thể đưa hai người chúng ta vào bên trong tháp Phù Đồ!"

"Yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Thế mà lại bị người ta khinh bỉ?

Mẹ nó!

Một giây sau.

Một lực lượng thần bí đánh tới!

Diệp Bắc Minh cảm giác giống như bị nước biển bao phủ, ánh sáng trắng lóe lên liền biến mất.

Hai người xuất hiện trong một không gian rộng lớn!

Diệp Bắc Minh khó hiểu nhìn bốn phía: "Nơi này chính là bên trong tháp Phù Đồ sao?"

...

Diệp Bắc Minh cùng Nam Cung Uyển vừa mới biến mất.

Sắc mặt Mã trưởng lão trầm xuống, chỉ vào đám người Khương Tử Cơ, Hạ Nhược Tuyết: "Người đâu, bắt lấy bọn họ!"

Vèo!

Một đám đệ tử xông ra từ bốn phương tám hướng!

Đám người Khương Tử Cơ vội vàng quây thành một vòng, đều cẩn thận lấy binh khí ra.

Vương Như Yên khẽ kêu lên: "Mã trưởng lão ông có ý gì?"

Mã trưởng lão cười lạnh: "Hừ, có ý gì ư?"

"Diệp Bắc Minh giết Diệt Tuyệt Thượng Nhân, đã chọc giận Thần Kiếm Môn!"

"Nếu Thần Kiếm Môn trách tội xuống, Thanh Huyền Tông có khi sẽ bị hủy diệt!"

"Nếu không phải chúng tôi lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ chạy trốn, còn cần mở tháp Phù Đồ ra để thu hút Diệp Bắc Minh ở lại sao?"

Ông ta cười một tiếng đầy ẩn ý: "Muốn ra khỏi tháp Phù Đồ phải cần ít nhất bảy ngày!"

"Ô Đạo Sinh đã đến Thần Kiếm Môn thông báo cho lão quỷ Hắc Sơn rồi!"

"À, mấy người còn chưa biết lão quỷ Hắc Sơn là ai đúng không? Ông ta là anh trai ruột của Diệt Tuyệt Thượng Nhân, muốn từ Thanh Huyền Tông đến Thần Kiếm Môn phải tốn ít nhất bảy ngày!"

"Cho nên mấy người đã hiểu chưa?"

Ông ta vừa dứt lời.

Khương Tử Cơ và Liễu Như Khanh liếc nhìn nhau!

Hạ Nhược Tuyết, Đạm Đài Yêu Yêu, Vương Như Yên nghiến chặt hàm răng, căm tức nhìn đám người Mã trưởng lão!

Lục Tuyết Kỳ vô cùng giận dữ: "Mấy người là thái thượng trưởng lão, thế mà lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?"

"Mấy người đúng là vô sỉ!"

Sắc mặt người phụ nữ trung niên vô cùng lạnh lẽo, bước lên trước người Lục Tuyết Kỳ.

Chát!

Bà ta đưa tay ra tát vào mặt cô ấy!

Cảnh giới, lực lượng, thực lực hoàn toàn nghiền ép Lục Tuyết Kỳ!

Phụt!

Lục Tuyết Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.

Cô ấy vốn đang bị thương, bây giờ thương thế càng thêm nghiêm trọng!

"Lục sư muội!"

"Bát sư tỷ!"

Các cô gái vội vàng xông lên.

Lục Tuyết Kỳ hôn mê bất tỉnh, trọng thương ngã gục!

Vương Như Yên kêu thảm một tiếng: "Bát sư tỷ! Không..."

Người phụ nữ trung niên giống như nhìn thấy khỉ làm xiếc, trêu tức nói: "Ha ha, yếu ớt như thế sao?"

"So sánh với tên Diệp Bắc Minh kia, các cô đúng là vô dụng hơn nhiều!"

Khương Tử Cơ tức giận đến run rẩy cả người: "Mấy người đúng là quá đáng!"

"Lãnh Nguyệt trưởng lão và Sát Chủ trưởng lão đâu? Chúng tôi muốn gặp bọn họ!"

Người phụ nữ trung niên cười: "Ha ha ha, cô muốn gặp Lãnh Nguyệt và Sát Chủ kia ư!"

"Được thôi".

Mã trưởng lão vuốt râu cười một tiếng: "Bọn họ đã bị nhốt vào ngục rồi, không phải các cô muốn gặp bọn họ sao?"

"Bản trưởng lão sẽ thành toàn cho các cô!"

"Người đâu, phế bỏ gân mạch của bọn họ, nhốt vào tử lao!"
Chương 722: Moi đan điền

“Vâng!”

Mấy đệ tử tiến lên, trong tay hiện lên một cây đao như cái móc cong, sắp phế bỏ mấy người.

“Các người đừng hòng! Các chị em, ra tay!”, Khương Tử Cơ quát lên một tiếng.

Mã trưởng lão cười khinh thường: “Phế vật gì mà cũng dám phản kháng?”

Vù!

Một luồng uy thế cảnh giới Thánh Chủ khủng bố đè xuống, sức mạnh cường mạnh nghiền áp tấn công!

Thực lực khác biệt vô cùng!

Các cô gái vốn không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi rồi bò dưới đất!

Đệ tử tay cầm cây đao như cái móc cong giơ tay đao rơi, đâm vào cổ tay cổ chân của các cô gái.

“A…!”

Từng hồi tiếng kêu thảm kinh người vang lên.

Các cô gái ngã trong vũng máu!

Người phụ nữ trung niên vẫn chưa thấy hả giận: “Chỉ chém đứt kinh mạch của họ, dùng một vài dược liệu vạn năm là có thể phục hồi!”

“Hay là, moi cả đan điền của họ ra đi!”

“Moi đan điền của họ ra thì không thể hồi phục được nữa!”

Nghe thấy lời này.

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào không nhịn được run lên!

Lục Tuyết Kỳ vẫn trong tình trạng hôn mê!

Vương trưởng lão thở dài một tiếng: “Liệu có quá đáng quá không?”

“Mục tiêu của chúng ta là Diệp Bắc Minh, tuy kết cục cuối cùng của họ cũng sẽ chết, nhưng không cần thiết phải hành hạ thế chứ?”

Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cái gì gọi là quá đáng?”

“Chúng ta đứng ở vị trí này, đâu thể bố trí ơn huệ?”

Mã trưởng lão gật đầu tán thành: “Đúng thế!”

Vương trưởng lão lo lắng: “Bọn họ mất đan điền, liệu có chết không?”

Người phụ nữ trung niên nhếch miệng cười: “Yên tâm, chỗ tôi có một cây cỏ kéo dài mạng bảy ngày!”

“Cho dù bọn họ chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng có thể sống bảy ngày, những cũng chỉ có bảy ngày thôi!”

“Hay là để đích thân tôi ra tay đi!”

Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên bước một bước đến trước mấy người Hạ Nhược Tuyết.

Giơ tay tóm về phía bụng của bọn họ!

Người đầu tiên chính là Khương Tử Cơ!

“A!”

Khương Tử Cơ kêu thảm một tiếng, phần bụng xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.

Đan điền bị thiếu phụ trung niên móc ra!

Máu tươi đầm đìa!

Các cô gái hét lên: “Lục sư tỷ!”

“Tử Cơ tỷ tỷ!”

Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, khuôn mặt tái nhợt.

Người phụ nữ trung niên ném ra một chiếc lá của cây cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày: “Tự nhặt lên, ăn nó đi!”

“Nếu không ăn, cô không sống được quá bảy ngày đâu! Khà khà khà!”

Giọng điệu cực kỳ đùa cợt!

Khương Tử Cơ cắn răng: “Tôi ăn! Tôi ăn!”

“Tôi nhất định phải cố gắng gượng đến lúc tiểu sư đệ ra khỏi tháp Phù Đồ!”

Cô ấy bò dưới đất bò đến, nhặt một chiếc lá của cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày và ăn nó!”

“Được, cô nhất định phải cố trụ đấy!”

“Ừm, để bọn tôi xem xem, người tiếp theo là ai đây?”

Người phụ nữ trung niên cười thích thú.

Ánh mắt nhìn sang Lục Tuyết Kỳ đang hôn mê bất tỉnh: “Ô, còn có người ngất xỉu ư!”

“Nếu đan điền của cô ta bị moi ra, liệu có đau đến tỉnh lại không đây?”

Giơ tay tóm xuyên đến đan điền của Lục Tuyết Kỳ, giật nó xuống!

“A!”

Lục Tuyết Kỳ đau đến tỉnh lại, cơ thể cuộn tròn thành con tôm.

Vương Như Yên rơi nước mắt: “Bát sư tỷ, không!”

“Các người sẽ không được chết tử tế đâu! Nếu tiểu sư đệ của tôi biết các người làm vậy, nhất định sẽ không tha cho các người!”

Người phụ nữ trung niên cười lớn âm hiểm: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh? Bảy ngày sau hắn sống được rồi tính đi!”

Ánh mắt trầm xuống, nhìn sang Vương Như Yên: “Đến lượt cô rồi, mong đợi không?”

Trong tháp Phù Đồ, xung quanh mờ tối một vùng.

So với thế giới bên ngoài, không gian to hơn không chỉ gấp trăm lần!

Đột nhiên.

Nam Cung Uyển cất giọng thanh lạnh: “Bắt đầu từ bây giờ, anh đi theo phía sau tôi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao?”

Nam Cung Uyển quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh, ngạo mạn khẽ cười một tiếng: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi hiểu tháp Phù Đồ nhiều hơn anh, đi theo tôi, tôi có thể bảo đảm anh được an toàn!”

“Nếu anh tự hành động, tôi bảo đảm anh sống không quá ba canh giờ!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!”

Đi về một hướng.

Nam Cung Uyển hừ lạnh lùng một tiếng: “Không cho anh nếm mùi thì anh không biết sự lợi hại của tháp Phù Đồ!”

Vừa dứt lời, đột nhiên một bóng đen xông ra từ chỗ tối.

Hú!

Một con mãnh hổ nhảy ra, thực sự quá đột ngột.

Dường như xuất hiện sát người Diệp Bắc Minh, vuốt hổ đập mạnh đến.

Phập!

Diệp Bắc Minh bị đập bay đi, rơi xuống chỗ cách mấy chục mét về phía sau: “Lực thật cường mạnh, trong tháp Phù Đồ lại có ma thú?”

“Sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó? Giống như đột nhiên mọc ra vậy!”

Diệp Bắc Minh nhìn ma thú phía trước!

Đôi mắt vô cùng nghiêm trọng!

Con mãnh hổ cao đến ba mét, bốn chân còn thô to hơn cơ thể của người trưởng thành.

Theo Diệp Bắc Minh ước tính, ít nhất tương đương với ma thú cấp mười một ở thế giới bên ngoài!

Rất khủng bố!
Chương 723: Thu hút sự chú ý?

Nam Cung Uyển lạnh lùng nhắc nhở: “Đây không phải ma thú, mà là do ma khí trong tháp Phù Đồ ngưng tụ thành!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Ma khí ngưng tụ thành?”

Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt ngạo mạn: “Tôi đã nói, anh vốn không hiểu tháp Phù Đồ!”

“Đây là ma thú cấp mười một do ma khí ngưng tụ thành, tên là Hổ Âm Ảnh!”

“Từ trong bóng tối đi ra, vô tăm vô tích!”

“Chỉ cần anh đi sai một bước, thì sẽ có các loại ma thú từ ma khí biến ra xuất hiện, anh vẫn nên theo…”

Nam Cung Uyển còn chưa nói hết.

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long!”

Liền sau đó.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh!

Anh bước ra một bước, xuất hiện trước Hổ Âm Ảnh nhanh như điện giật!

Chém xuống một đường kiếm!

Phập!

Hổ Âm Ảnh bỗng nổ tung, hóa thành ma khí tiêu tan!

“Việc này…”

Trên khuôn mặt Nam Cung Uyển lóe lên vẻ kinh ngạc.

Cô ta không chú ý đến, những ma khí đó hóa thành khói xanh, sau đó chui vào trong kiếm Đoạn Long!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kích động: “Cậu nhóc, cậu sắp phát tài rồi!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Sao thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động giải thích: “Đây là ma khí tinh túy nhất dưới gầm trời!”

“Loại ma khí này so với ma khí bình thường, nó không có chút tạp chất nào!”

“Cho nên mới có thể được kiếm Đoạn Long hấp thụ!”

Diệp Bắc Minh nắm bắt được một thông tin: “Kiếm Đoạn Long có thể hấp thụ ma khí ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Thông minh, thông tin này bị cậu phát hiện ra rồi!”

“Nói vậy là sao?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, hấp thụ đủ nhiều ma khí thuần khiết, có thể sinh ra khí linh!”

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”

“Thật!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Chỉ là không biết trong tháp Phù Đồ có đủ ma khí hay không thôi!”

Lúc này, giọng của Nam Cung Uyển vang lên phía sau: “Muốn sống sót trong tháp Phù Đồ, không phải có thực lực là được!

Anh có thể giết một con Hổ Âm Ảnh, nhưng sau đó còn có hai con, ba con…”

“Thậm chí là mười con đấy?”

“Anh cũng muốn lãng phí chân nguyên để giết hả?”

Cô ta chậm rãi tiến lên, đứng sánh vai cùng Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không nhìn đến Nam Cung Uyển, cũng không quay đầu tiến vào sâu trong tháp Phù Đồ!

“Anh!”

Nam Cung Uyển nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh rời đi, cắn chặt răng.

‘Đáng ghét, Nam Cung Uyển mình có lúc nào bị người ta phớt lờ như vậy chứ?’

‘Thôi bỏ đi, mình nhịn! Đợi anh ta chịu đủ khổ, bản cung phải bắt anh ta cầu xin mình ra tay!’

Suy nghĩ một lát, sau đó đi theo phía sau.

Vừa đi được mấy chục mét, Nam Cung Uyển kinh ngạc phát hiện.

Diệp Bắc Minh lại đi theo hình con rắn!

Anh không ngừng đi đi lại lại như vậy trong tháp Phù Đồ.

Gru!

Một con Hổ Âm Ảnh đột ngột xuất hiện không hề có dấu hiệu, lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, chém kiếm Đoạn Long trong tay xuống.

Hổ Âm Ảnh lập tức tiêu tan, một luồng ma khí giống như khói xanh bị kiếm Đoạn Long hấp thụ không để lại vết tích!

Diệp Bắc Minh không dừng lại, tiếp tục đi theo hình con rắn!

“Anh muốn làm gì?”

Nam Cung Uyển ngẩn người, vẻ mặt không thể tưởng tưởng nổi.

Gru!

Lại một con Hổ Âm Ảnh xuất hiện!

Tấn công một đường kiếm!

Mười mấy giây sau, Hổ Âm Ảnh thứ tư xuất hiện!

Tiếp đó, con thứ năm, con thứ sáu…

Nam Cung Uyển đi theo phía sau Diệp Bắc Minh nửa tiếng, Diệp Bắc Minh giết hết ba mươi con Hổ Âm Ảnh trong một lúc!

Cơ thể Nam Cung Uyển run lên: “Tôi biết rồi, anh… anh cố ý!”

“Anh muốn làm gì? Điên rồi hả?”

“Chẳng lẽ… là để thu hút sự chú ý của tôi?”

Nam Cung Uyển cau mày.

Ở Đại Lục Thượng Cổ đúng là có rất nhiều đàn ông, vì để thu hút sự chú ý của cô ta mà cố ý thể hiện thực lực của mình!

Hành vi này quá ngốc!

“Không được, cứ tiếp tục giết như vậy, còn chưa tiến vào tầng thứ hai thì chân nguyên đã tiêu hao sạch rồi!”

Nghĩ đến đây, Nam Cung Uyển mau chóng đi theo.

“Đợi một chút!”

Nam Cung Uyển cất giọng băng lạnh.

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn cô ta một cái: “Cô có chuyện gì?”

Thái độ như không sao này khiến trong lòng Nam Cung Uyển bốc lên lửa giận: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, anh liên tiếp giết ba mươi mấy con Hổ Âm Ảnh, chắc chắn sẽ tiêu hao chân nguyên nghiêm trọng!”

“Nơi này chỉ là tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, anh tuyệt đối không được cho rằng tháp Phù Đồ rất an toàn!”

“Nếu anh vì thể hiện thực lực của mình trước mặt tôi, từ đó thu hút sự chú ý của tôi!”

“Tôi có thể nói với anh một câu, không cần đâu!”

Diệp Bắc Minh không khách sáo trả lời: “Chắc không phải đầu óc cô có vấn đề chứ?”
Chương 724: Mây Ma Vân

“Bên cạnh tôi thiếu phụ nữ chắc? Tôi cần thu hút sự chú ý của cô?”

“Cô xem cô gầy hom hem, cần ngực không có ngực, cần mông không có mông!”

“Cả ngày mặt lạnh như tiền, giống như người khác nợ cô mấy triệu vậy!”

“Tôi sẽ có hứng thú với phụ nữ như cô chắc?”

“Anh…”

Nam Cung Uyển nổi giận, đang định lên tiếng!

Diệp Bắc Minh quát một câu: “Câm miệng!”

Cơ thể Nam Cung Uyển run lên, đôi mắt cay cay.

Cô ta lớn từng này, đi đến đâu cũng được cung phụng, chưa từng có ai mắng cô ta như vậy!

Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.

Một hàng nước mắt trào ra, lập tức ngưng kết thành từng giọt băng rơi xuống!

“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”

Nam Cung Uyển dâm chận, lao về phía trước.

Bên tai Diệp Bắc Minh yên tĩnh rất nhiều.

Chưa đến một phút, phía trước vang lên tiếng hét lớn kinh sợ của Nam Cung Uyển: “A!”

Không cần nghĩ cũng biết, Nam Cung Uyển gặp nguy hiểm!

Anh hùng cứu mỹ nhân?

Liên quan gì đến mình!

Chuồn thôi chuồn thôi!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, đi về một hướng khác!

Lúc này, một cây dây leo to bằng cánh tay quấn lấy mắt cá chân của Nam Cung Uyển.

Khuôn mặt cô ta bỗng biến sắc: “Cây mây Ma Vân!”

“Làm sao có thể, chẳng phải nó sống trong nơi sâu nhất của tháp Phù Đồ ư?”

“Dây leo của nó làm sao có thẻ vươn đến tầng thứ nhất chứ?”

Chiếc nhẫn trữ vật của Nam Cung Uyển lóe lên.

Lấy ra một con dao găm được khảm nạm vô số bảo thạch!

Chém thật mạnh xuống cây mây Ma Vân, phát ra tiếng ‘choang’ giòn tan!

Lại không thể đánh thương được cây mây Ma Vân chút nào!

Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Con dao găm này là thần khí của sư phụ tặng cho mình, vậy mà không thể chém đứt được cây mây Ma Vân?”



Dường như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ: “Chẳng lẽ…”

Liền sau đó.

Trong cây mây Ma Vân mọc ra mấy cái gai nhọn, đâm xuyên mắt cá chân nõn nà của Nam Cung Uyển!

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt vốn hoảng hốt của Nam Cung Uyển lập tức trắng như tuyết: “Quả nhiên! Đây là vua mây Ma Vân!”

“Hỏng rồi, vật này trời sinh kỳ dị…”

“Mình…”

Trước mắt Nam Cung Uyển tối sầm.

Con dao găm trong tay rơi xuống!

Cả người mềm nhũn nằm dưới đất, mấy cành dây leo như xúc tu kéo đến, quấn chặt Nam Cung Uyển!

“Một trăm bảy mươi sáu con!”

Diệp Bắc Minh dừng lại.

Bây giờ bất luận anh đi thế nào trong tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, cũng không có ma thú từ ma khí biến ra xuất hiện nữa!

Anh không chần chừ, định xuất phát lên từng thứ hai.

Bốp!

Đột nhiên, một dây leo nhanh chóng ập đến, cuốn lấy cổ chân của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh phản ứng rất nhanh, chém kiếm Đoạn Long trong tay xuống.

Một đoạn dây leo bị chém đứt, không ngừng ngoe nguẩy giống như đuôi con thằn lằn!

“Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm dứt dây leo: “Giống như một nhánh cây leo, còn là vật sống?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vui mừng: “Cậu nhóc, nơi này đúng là bảo địa phong thủy, cậu lại gặp may rồi!”

“Thứ này là cây mây Ma Vân, là một loại ma thú thực vật, cũng khá hiếm có!”

“Vừa nãy có lẽ cô bé đó bị vật này hại rồi!”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Giải thích cụ thể hơn đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cây mây Ma Vân thích uống máu thuần của vật sống, gốc của nó có rất nhiều ma khí thuần khiết!”

“Bọn chúng còn sẽ phát ra một loại sương độc!”

“Bất luận là người hay là ma thú, chỉ cần trúng độc của cây mây Ma Vân, về cơ bản sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nếu đã có độc, tôi phải lại gần bằng cách nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Yên tâm, thể chất của cậu đặc biệt, trăm độc không xâm chiếm được!”

“Độc của cây mây Ma Vân không có tác dụng với cậu!”

“Vậy còn đợi cái gì?”

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đuổi theo hướng của dây leo vươn tới.

Phía trước xuất hiện một cái lỗ thủng, khắp chỗ trên vách đá đều là dây leo!

Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong đó.

Vừa đi được mấy trăm mét.

Khắp chỗ trên mặt đất đều là xương trắng, bọn họ dường như đều mặc trang phục của Thanh Huyền Tông.

Diệp Bắc Minh biết, những người này không tránh được sự tấn công của vua mây Ma Vân, bị hấp thụ thành dinh dưỡng!

“Ừm! Ừm!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân, từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh kỳ lạ.

Vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy lượng lớn cây mây Ma Vân quấn vào nhau, bao bọc ra một hình người.

“Nam Cung Uyển?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra Nam Cung Uyển trúng chiêu rồi!

Tuy anh không chủ động đi cứu Nam Cung Uyển, nhưng gặp trên dường, tiện tay cứu vẫn có thể!

Soạt!

Anh chém một đường kiếm khí ra, dây leo của cây mây Ma Vân nổ tung.

Nam Cung Uyển mềm nhũn rơi xuống!

Diệp Bắc Minh đón lấy Nam Cung Uyển, cô ta trực tiếp ôm lấy Diệp Bắc Minh, cơ thể không ngừng run lên: “Là anh?... Mau! Mau muốn tôi đi!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Vội vàng buông Nam Cung Uyển ra, nhanh chóng lùi lại!

Nam Cung Uyển ngồi dưới đất, kẹp chặt hai chân, vô cùng khó chịu!

Đôi mắt của cô ta mơ màng, mắt đỏ ửng hoa đào!
Chương 725: Ông bẫy tôi!

Toàn thân như có ngọn lửa bùng cháy, xua đuổi toàn bộ hàn khí trong cơ thể cô ta!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cô đã trúng độc của cây mây Ma Vân?”

Soạt!

Mấy cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của Nam Cung Uyển!

Nam Cung Uyển không hề có chút phản ứng!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Trên thế gian còn có loại độc mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không giải được ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, độc tố của cây mây Ma Vân vốn không thể giải được!”

“Nếu cậu không giúp đỡ, cô ta sẽ bị thiêu chết!”

“Thân phận của cô bé này không tầm thường, hơn nữa cô ta biết Đại Lục Thượng Cổ, rất có khả năng đến từ thế giới cấp cao!”

“Nếu cậu nhân cơ hội này lấy luôn cô ta, cũng là một chuyện tốt với cậu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười dữ tợn: “Hơn nữa, đó là do cô ta tự yêu cầu, không coi là cậu thừa cơ lợi dụng lúc người khác gặp nguy khốn!”

Diệp Bắc Minh quyết đoán từ chối: “Đùa gì vậy, trinh triết của tôi rất quan trọng đấy, được không?”

“Cứu người thì được, nhưng muốn trinh tiết của tôi, không thể nào!”

Trong ánh mắt chấn kinh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một cây huyết sâm vạn năm!

“Cô cầm lấy tự giải quyết đi, đây là huyết sâm vạn năm, cô cũng không thiệt!”

Nhìn huyết sâm vạn năm bay đến!

Đôi mắt của Nam Cung Uyển mơ màng.

Nhưng sâu trong con mắt phần nhiều là sự giận dữ: “Anh… anh… anh vô liêm sỉ! Anh là đồ khốn! Anh thật quá đáng! Anh ức hiếp tôi!”

“Hu hu hu, tôi còn là cô gái chưa chồng, làm sao có thể dùng thứ này?”

“Hu hu hu… ưm!”

Nam Cung Uyển khóc lóc, cắn chặt môi đỏ, phát ra âm thanh khiến đàn ông máu nóng sôi sục!

Với độc tố của cây mây Ma Vân, cô ta vốn không thể kiểm soát phản ứng của mình!

Cô ta muốn kiểm soát bản thân, chỉ có thể ngồi xổm.

Di chuyển qua lại!

Cả người cô ta giống như bị ngọn lửa thiêu cháy, cơ thể nóng ran, đỏ ửng.

“Ưm!”

Nam Cung Uyển mất tự chủ phát ra tiếng, giống như đang làm nũng!

Hoàn toàn không thể kiểm soát!

‘Làm thế nào? Làm thế nào đây?’

‘Chẳng lẽ mình thực sự phải dùng… cái đó? Không được! Làm sao được chứ!’

“Cho dù Nam Cung Uyển mình chết, cũng tuyệt đối sẽ không dùng cái này!’

‘Diệp Bắc Minh, anh đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh…’

Nam Cung Uyển nghĩ bằng lý trí còn sót lại.

Nhưng cơ thể lại không thể tự chủ uốn éo!

Cô ta cắn răng, chân nguyên trong cơ thể ngưng tụ trong đan điền!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy vậy: “Không ổn, cô bé này muốn tự hủy bản thân!”

“Tuy trông có vẻ lạnh như băng, tính cách lại mạnh mẽ như vậy!”

“Cậu nhóc, cậu có thể không cần lấy cô ta, cũng có thể cứu cô ta!”

“Dùng máu của cậu! Cậu có một phần tư huyết mạch ma tộc, máu của ma tộc có thể khắc chế độc của vua mây Ma Vân!”

Vãi!

Diệp Bắc Minh cạn lời: “Máu của tôi có thể cứu cô ta, tại sao vừa nãy ông bảo tôi dùng trinh tiết?”

“Ông muốn bẫy tôi phải không?”

“Đâu có đâu có, tôi đang giúp cậu đó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn không thừa nhận.

Diệp Bắc Minh cau mày.

Thấy Nam Cung Uyển sắp không trụ được!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, bước ra một bước.

Xuất hiện bên cạnh Nam Cung Uyển!

Cảm nhận được khí tức của đàn ông, Nam Cung Uyển bám lên người Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!

Hai tay ôm chặt cổ của anh!

Hai chân quấn chặt bên hông!

Khẽ há đôi môi hôn về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, rạch một đường lên lòng bàn tay!

Máu tươi trào ra, tay của Diệp Bắc Minh chặn về phía đôi môi đỏ lửa cháy của Nam Cung Uyển!

“Ô!”

Nam Cung Uyển hừ một tiếng, cắn chặt tay của Diệp Bắc Minh.

Ma huyết tiến vào cơ thể, cơ thể của Nam Cung Uyển không có chút phản ứng nào!

Vốn không có dấu hiệu giải độc!

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy đầu óc choáng váng, hít thở dồn dập.

“Vù!”

“Thế này là sao?”

Con mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trái tim đập mạnh không ngừng: “Sao tôi cảm thấy càng lúc càng nóng rực người?”

“Tôi cảm thấy tôi cũng trúng độc rồi! Thế này là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng lúng túng: “Không hay rồi, tôi bị nhầm rồi!”

“Đây không phải là cây mây Ma Vân bình thường, mà là độc tố của vua mây Ma Vân!”

“Ma huyết của cậu không đủ độ tinh thuần, cho nên không thể giải độc!”

“Vãi! Ông bẫy tôi!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng.

Cùng lúc đó, cơ thể của anh càng lúc càng nóng rực!

Đến cuối cùng, lại chủ động ôm lấy Nam Cung Uyển!

Hai ngươi lăn lộn dưới đất, trút bỏ từng chiếc từng chiếc áo!

Diệp Bắc Minh dùng chút lý trí cuối cùng: “Cắt đứt liên hệ!”

Hai người thẳng thắn hết mình!

Đoạn này lược bỏ người ngàn chữ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK