Cuộc chiến lập tức bùng phát, bên ngoài Y Thánh Cung trời rung đất chuyển, khói bụi nổi lên!
Huyết quang và chân nguyên tàn phá bừa bãi!
“Gru!”
Tiếng rồng gầm vang lên.
“Giết!”
Tiếng tàn sát vang lên!
“A…”
Tiếng kêu thảm vang lên trong huyết quang.
Một khắc trôi qua, đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng mở to con mắt, nhìn chằm chằm làn huyết quang đó!
Có người cất giọng run run hỏi: “Vậy là kết thúc rồi ư?”
Người bên cạnh trả lời: “Phí lời, ba mươi mấy Chí Tôn cùng ra tay mà!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh là thần cũng phải chết!”
Vừa nói xong lời này, huyết quang tiêu tan.
“A…”
Võ giả vừa lên tiếng hét lên một tiếng: “Gặp ma rồi!”
Sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất.
Sau đó.
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Rốt cuộc hắn là quái vật gì?”
Tất cả võ giả có mặt, kể cả người của Y Thánh Cung cũng đều sửng sốt!
Nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong sương máu!
Diệp Bắc Minh!
Anh lại không chết!
Và dưới chân anh, ba mươi mấy cái đầu được bày ngay ngắn thẳng hàng ở đó!
Mỗi một cái đầu đều chết không nhắm mắt, vẻ mặt kinh sợ!
Cảnh này hoàn toàn khiến mọi người chấn hãi!
Vẻ mặt của mọi người giống hệt ba mươi mấy cái đầu của Chí Tôn!
“Xem ra ông thực sự muốn giết tôi!”
Giọng nói như tử thần vang lên khiến mọi người bừng tỉnh!
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trắng bệch.
Đột nhiên.
Một luồng sát ý ập đến, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!
Chém một kiếm về phía Bắc Minh Hàn!
Soạt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Hàn, tóm lấy vai ông ta, biến mất.
Đồng thời, giọng nói già nua vang lên: “Diệp tông chủ, xin hạ thủ lưu tình!”
Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ Y Thánh Cung.
Bên cạnh có một cô gái, chính là Mạc Ninh Nhi.
Ông lão lưng gù đó dẫn theo Bắc Minh Hàn, đứng bên cạnh ông lão râu tóc bạc phơ.
Diệp Bắc Minh cau này: “Ông là ai?”
Ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười: “Tôi, Tuyệt Trần Y Tiên”.
Toàn hiện trường sôi sục!
“Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Ông chính là Tuyệt Trần Y Tiên?”
“Bái kiến Tuyệt Trần Y Tiên!”
Rất nhiều võ giả lập tức trở nên cực kỳ cung kính, nếu không phải vì thể diện, suýt nữa quỳ xuống dập đầu.
Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Ông muốn bảo vệ ông ta?”
Tuyệt Trần Y Tiên thở dài một tiếng: “Diệp tông chủ, tôi đã biết nguyên nhân đầu đuôi của việc này”.
“Vật này, có thể kéo dài mạng sống năm trăm năm cho người bình thường!”
“Coi như Y Thánh Cung tạ lỗi với cậu!”
Nói xong, giơ tay, một loại quả hình người xuất hiện trong tay của Tuyệt Trần Y Tiên.
Long lanh trong suốt, phát ra khí tức khiến huyết mạch người ta căng lên.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co lại: “Quả nhân sâm?”
Ngay cả anh cũng chỉ từng thấy trong sách dược của sư phụ.
Đây là thần dược trong truyền thuyết, đã tuyệt chủng!
Tuyệt Trần Y Tiên gật đầu: “Đúng thế!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người: “Thực sự có thứ này sao?”
“Kéo dài mạng sống năm trăm năm?”
“Muốn nghịch thiên ư?”
Ánh mắt mọi người rực lửa, nếu không phải quả nhân sâm ở trong tay Tuyệt Trần Y Tiên, thì tất cả đã hò nhau đi cướp rồi.
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trở nên cực kỳ khó coi!
Tuyệt Trần Y Tiên lại lấy ra quả nhân sâm, muốn hòa giải với Diệp Bắc Minh?
Đôi mắt ông ta tràn đầy tia máu, cất giọng khàn khàn: “Lão Bạch, chúng ta không cần phải hòa giải với tên nhóc này chứ?”
“Cho lão Đà ra tay, chắc chắn giết được tên này!”
Lão Đà chính là ông lão lưng gù, cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong.
Nếu không, cũng không thể nào cưu được ông ta từ tay Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Hình như ông ta không muốn hòa giải?”
Tuyệt Trần Y Tiên lắc đầu: “Lão Đà, phế ông ta đi!”
“Vâng”.
Ông lão lưng gù nhả ra một chữ, một cánh tay đặt lên vai của Bắc Minh Hàn.
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, Bắc Minh Hàn nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị lão Đà phế bằng một chưởng!
Kinh mạch toàn thân vỡ hết, đan điền vỡ tan!
Chỉ còn lại cái mạng nhỏ!
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc, nhìn Tuyệt Trần Y Tiên một cái sâu sắc.
“Việc này…”
Các võ giả khác cũng ngây ra như gà mắc thóc!
“A?”, Mạc Ninh Nhi ôm cái miệng nhỏ.
Không ai ngờ được, Tuyệt Trần Y Tiên lại hạ lệnh phế bỏ Bắc Minh Hàn?
Lúc này, giọng của Tuyệt Trần Y Tiên vang lên: “Y Thánh Cung vốn không tham gia tranh đấu giữa các võ giả, nhưng những năm nay ông đã làm gì?”
“Lôi kéo lượn lớn võ giả, còn tranh đấu ghen tức với các thế lực khác!”
“Y Thánh Cung vốn là nơi thanh tịnh, ông lại bán đan, bán dược cho người khác với giá cao, khiến Y Thánh Cung ngập chướng khí!”
“Hôm nay, lại không phân rõ trắng đen đối địch với Diệp tông chủ!”
Chương 960: Bảo bối
“Hôm nay tôi phế vị trí tông chủ của ông, giáng làm thường dân, ông có phục không?”
Giọng bình tĩnh khiến người ta có cảm giác bá đạo khó thở!
Toàn hiện trường tĩnh lặng!
“Tôi phục”.
Bắc Minh Hàn cúi đầu mặt xám như tro.
Tuyệt Trần Y Tiên mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, như vậy cậu có hài lòng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”
Nếu không phải quả nhân sâm có thể hồi phục huyết khí của mẹ.
Cho dù có Tuyệt Trần Y Tiên cầu xin!
Hôm nay Bắc Minh Hàn cũng khó thoát khỏi cái chết!
Tuyệt Trần Y Tiên đưa quả nhân sâm cho Diệp Bắc Minh, anh cất vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Đôi mắt mọi người nghiêm lại.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trữ vật đó.
Tuyệt Trần Y Tiên hỏi: “Diệp tông chủ, cậu đến Y Thánh Cung có chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Vừa đến tôi đã nói rõ rồi, tôi tìm Tần Mộc Dao!”
“Hả?”
Mọi người ngẩn người!
Ba người ông lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân quay sang nhìn nhau.
Thì ra Diệp Bắc Minh thực sự đến tìm Tần Mộc Dao!
Lại vì một chuyện nhỏ như này?
Đan thần nhị phẩm đã chết!
Cung chủ của Y Thánh Cung bị phế!
Trước mắt Bắc Minh Hàn tối lại, trực tiếp ngất xỉu.
Tuyệt Trần Y Tiên cau mày: “Dao Nhi chưa về”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Mạc Ninh Nhi vội nói: “Cậu Diệp, lần trước sau khi tôi từ biệt với cô chủ, cô chủ vẫn chưa quay về Y Thánh Cung”.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tần Mộc Dao còn đang ở Thiên Cơ các?
Không nghĩ nhiều: “Uyển Nhi đâu? Tôi muốn đưa cô ấy đi”.
“Việc này…”
Mạc Ninh Nhi hơi lúng túng.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Sao thế? Chẳng lẽ Uyển Nhi xảy ra chuyện?”
“Không không không…”
Khuôn mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, mau chóng giải thích nói: “Cậu Diệp, cậu đừng hiểu lầm, là cô Nam Cung tự rời khỏi Y Thánh Cung”.
“Vì sự an toàn của cô ấy, tôi đặc biệt cho người đưa cô ấy về gia tộc Nam Cung rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Mạc Ninh Nhi: “Uyển Nhi về gia tộc Nam Cung?”
“Thế là thế nào! Mau nói đi!”
Mạc Ninh Nhi lắc đầu: “Cậu Diệp, tôi cũng không biết là chuyện gì”.
“Cô Nam Cung đến Y Thánh Cung ngày thứ hai, miếng ngọc bội trong tay truyền đến tin tức của gia tộc”.
“Cô ấy tự nhốt mình trong phòng, nửa canh giờ sau ra khỏi phòng là muốn bỏ đi!”
“Tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cho người hộ tống cô Nam Cung về gia tộc Nam Cung”.
Mạc Ninh Nhi giải thích xong.
Diệp Bắc Minh biết tính cách của Nam Cung Uyển.
Việc mà cô ấy quyết định, Mạc Ninh Nhi không thể ngăn cản!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ có nên đến gia tộc Nam Cung một chuyến.
‘Rắc!’ một tiếng giòn tan.
“Không hay rồi!”
Vẻ mặt Tuyệt Trần Y Tiên đột nhiên biến sắc, lấy ra một tấm ngọc bài xuất hiện vết nứt: “Dao Nhi xảy ra chuyện rồi, có nguy hiểm đến tính mạng!”
Mạc Ninh Nhi sốt ruột: “Ông Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô chủ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy!”
Khuôn mặt già Tuyệt Trần Y Tiên sầm xuống: “Khí tức sinh mệnh của con bé yếu ớt, sợ rằng đã gặp nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, tìm kiếm vị trí của Tần Mộc Dao!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng.
Liền sau đó.
“Ấy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Có người đã ngăn che khí tức của Tần Mộc Dao!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Không tìm được ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh lùng một tiếng: “Nếu trước khi bản tháp chưa hồi phục hai phần ngàn thực lực, có lẽ không tìm được!”
“Bây giờ? Ngăn che khí tức? Đùa gì vậy!”
…
Cùng lúc đó, trong đại sảnh nhà họ Tôn.
“Cái gì?”
Tôn Bách Nghiệp đầy chấn kinh, nhìn người đàn ông trung niên quỳ trong đại sảnh: “Đệ nói thật chứ?”
“Diệp Bắc Minh đó là huyết mạch Ma hoàng?”
“Mười sư phụ của hắn ra tay, còn giết cả người của thế giới Cao Võ?”
“Trong tay hắn còn có các bảo vật như gân thanh long, lông chu tước, gan bạch hổ, nội đan huyền võ?”
Đôi mắt người đàn ông trung niên quỳ dưới đất tanh máu!
Ông ta thề bằng trái tim võ đạo.
Lúc này nói ra toàn bộ, sắp sinh ra tâm ma!
Tôn Tam Thiên gật đầu: “Đại ca, có những chuyện đệ thề bằng trái tim võ đạo, không thể nói với đại ca!”
“Nhưng tên nhóc đó không những có vô số bảo bối trong tay, hắn còn giết Lục đệ!”
“Đệ đã cho người theo dõi tên nhóc này, chỉ cần chúng ta giết hắn, bảo bối trên người hắn sẽ là của nhà họ Tôn chúng ta!”
Tôn Bách Nghiệp cau chặt mày.
“Nhị đệ, lai lịch của kẻ này khủng bố như vậy, nhà họ Tôn chúng ta không chọc vào được!”
Tôn Tam Thiên tỏ vẻ mặt điên cuồng: “Đại ca, sợ cái gì!”
Chương 961: Long Đồ!
“Mấy sư phụ của hắn đều ở trong Ma Uyên, nhất thời không ra được!”
“Hơn nữa, cảnh giới của tên súc sinh này rất thấp, chúng ta giết hắn thần không biết quỷ không hay!”
“Ai có thể tìm được đến nhà họ Tôn chúng ta…”
Tôn Bách Nghiệp vẫn lo lắng: “Nhưng…”
Lúc này.
“Báo!”
Một tên đàn ông choạng loạng lao vào đại sảnh suýt vấp ngã.
Tôn Tam Thiên tóm lấy vai người này: “Hoảng hoảng hốt hốt ra thể thống gì hả!”
“Tao bảo mày theo dõi Diệp Bắc Minh, sao mày lại quay về?”
Sắc mặt tên này trắng bệch, mau chóng kể lại chuyện xảy ra bên ngoài Y Thánh Cung một lượt.
“Mày nói cái gì?”
Tôn Bách Nghiệp và Tôn Tam Thiên đều ngẩn người, không dám tin vào tai của mình!
Tôn Tam Thiên cất giọng run run: “Mày nói đều là thật chứ?”
“Diệp Bắc Minh đã giết ba mươi mấy Chí Tôn ở bên ngoài Y Thánh Cung?”
Tên đó kinh sợ không ngừng gật đầu: “Đúng thế, đều là thật”.
“Tôi đã dùng lưu ảnh thạch quay lại tất cả mọi chuyện lúc đó, mời hai ông xem!”
Nói xong, lấy ra một khối lưu ảnh thạch.
“Không thể nào!”
Tôn Tam Thiên gầm lên một tiếng, truyền chân nguyên vào lưu ảnh thạch, xem lại hình ảnh.
“Suýt!”, một lát sau, đại sảnh nhà họ Tôn không ngừng vang lên tiếng hít khí lạnh.
Một thanh niên đi đến: “Tôn gia chủ, nếu chúng ta hợp tác!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh có thể giết ba mươi mấy chí tôn, tôi cũng có cách giết hắn!”
Đôi mắt của Tôn Bách Nghiệp và Tôn Tam Thiên nghiêm lại, nhìn sang người thanh niên này.
“Thánh Tử của Vô Tướng thần cung, Lý Vân Phi?”
…
Sau trong thành trì dưới lòng đất Thiên Cơ các.
“Đây chính là Thiên Cơ Tinh Đồ ư?”
Vương Văn Quân vẻ mặt đầy kích động đứng trước bức tranh khổng lồ.
Nơi này, chỉ có Thiên Cơ các chủ các đời mới có tư cách đi vào!
Sau khi hắn ta bắt hai người Diệp Tiêu Tiêu và Tần Mộc Dao, uy hiếp có được Thiên Cơ Lệnh.
Mở tòa thành này.
Thiên Cơ Tinh Đồ rộng lớn mạnh mẽ, bên trên khắc rất nhiều tinh tú.
Theo lý mà nói, bất kỳ chuyện gì trên thế giới đều có thể suy đoán ra từ Thiên Cơ Tinh Đồ!
Ánh mắt Vương Văn Quân kích động: “Ha ha ha, cuối cùng cũng có được vật này!”
“Chỉ cần có tinh đồ này, thiên hạ này đều là của Vương Văn Quân mình!”
Diệp Tiêu Tiêu cười lạnh lùng một tiếng: “Anh đừng nằm mơ!”
Vương Văn Quân quay đầu đạp lên bụng Diệp Tiêu Tiêu một cái: “Diệp Tiêu Tiêu, cô tưởng cô còn là thánh nữ của Thiên Cơ các sao?”
“Tôi không cho cô nói, ai cho cô lên tiếng? Hả?”
Tiến lên môt bước!
Hai chân dẫm mạnh lên bụng của Diệp Tiêu Tiêu!
Phát tiết oán khí!
Diệp Tiêu Tiêu đau đến co quắp lại như con tôm!
Tần Mộc Dao nằm ở chỗ không xa, toàn thân máu tươi đầm đìa.
Không rõ sống chết!
Vương Văn Quân hành hạ cô ấy, có được Thiên Cơ Lệnh từ chỗ Diệp Tiêu Tiêu.
Diệp Tiêu Tiêu phát ra tiếng kêu đau đớn: “Vương Văn Quân, anh giết sư diệt tổ!”
“Còn dám xuyên tạc di mệnh của sư phụ, anh sẽ bị trời phạt, chết rất khó coi…”
“Vậy sao?”
Vương Văn Quân cười lắc đầu: “Ngày mai sau khi đại điện tổ chức, tôi sẽ là Thiên Cơ các chủ!”
“Thiên Cơ Lệnh nằm trong tay tôi, các người sẽ phải chết!”
Diệp Tiêu Tiêu mặt đầy máu cười lớn: “Nhưng tôi đã nhìn thấy tương lại, anh sẽ chết không toàn thây!”
Sắc mặt Vương Văn Quân sầm xuống, lại đạp lên bụng Diệp Tiêu Tiêu: “Vịt chết vẫn cứng miệng phải không?”
“Đã như vậy, tôi sẽ cho cô thua tâm phục khẩu phục!”
“Vậy để tôi dùng Thiên Cơ Tinh Đồ suy đoán tương lai của Vương Văn Quân tôi đi!”
Hắn ta cầm Thiên Cơ Lệnh, dịch chuyển trên Thiên Cơ Tinh Đồ.
Trong tích tắc, ngôi sao trên cả Thiên Cơ Tinh Đồ giống như vật sống!
Soạt!
Đột nhiên.
Một ngôi sao lóe lên, rơi xuống với tốc độ cực nhanh!
Sau đó, tắt lịm!
Trước mắt một mảng sương máu!
“Việc này…”
Vương Văn Quân ngẩn người, đồng tử co lại: “Ngôi sao rơi xuống, tôi… tôi sẽ chết?”
“Còn sẽ hóa thành sương máu?”
“Đây… không thể nào!”
Diệp Tiêu Tiêu cười lớn: “Ha ha ha, Vương Văn Quân ơi là Vương Văn Quân!”
“Đâu gọi là tự tạo nghiệt, không thể sống!”
Vương Văn Quân lập tức hung dữ: “Tiện nhân, cô im miệng, ăn nói bừa bãi!”
“Tôi không thể nào chết được, cho dù tôi chết, cũng phải kéo con tiện nhân như cô xuống theo!”
Trực tiếp rút ra thanh trường kiếm, chém về phía đầu của Diệp Tiêu Tiêu!
Đúng lúc này.
“Choang!”
Một tiếng vang lớn, một thanh niên từ trên trời giáng xuống: “Nơi ma quỷ nào lại khó tìm như vậy?”
Con mắt nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu và Tần Mộc Dao: “Quả nhiên hai người ở đây!”
Vương Văn Quân ngẩn người: “Mày là ai? Làm sao vào được đây?”
Vừa nhìn khí tức của thanh niên, lại chỉ là Thánh Cảnh nhỏ bé?
“Muốn chết hả!”
Vương Văn Quân quát lên một tiếng.
“Cái thứ gì? Cũng dám ra tay với tao?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, tiện tay giáng một cái tát!
Phụt!
Một làn sương máu nổ tung!
Ầm!
Cùng lúc đó. Thiên Cơ Tinh Đồ lóe sáng không thôi.
Cùng với từng ngôi sao xung quanh lóe sáng lên, liên kết thành một hình ảnh con rồng trên Thiên Cơ Tinh Đồ!
Diệp Tiêu Tiêu hoàn toàn ngẩn người: “Long Đồ?”