Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331: Cứu Hầu Tử

Diệp Bắc Minh ôm lấy thân thể đang bị thương của Hầu Tử: "Hầu Tử, chúng ta đi thôi!"

Xoay người rời đi.

Trịnh Thừa An bất đắc dĩ cười khổ: "Thiên Y các, phế đi..."

Tiêu Tuyết Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh, thân thể mảnh mai không ngừng run rẩy!

Sau khi rời khỏi Thiên Y các, Diệp Bắc Minh dẫn theo Hầu Tử tiến vào di tích Côn Luân Thượng Cổ.

"Anh Diệp!"

"Đây là nơi nào vậy?"

Mọi người nhà họ Thôi đều kinh ngạc lao lên!

Đây thật sự là một thế giới khổng lồ!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sau này tôi sẽ giải thích cho mọi người!"

Bước đến bên cạnh cây Long Huyết Bồ Đề, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về phía Long Huyết Bồ Đề!

"Chủ nhân, cậu muốn làm gì?"

Long Tổ xuất hiện, biến thành một người đàn ông trung niên!

Diệp Bắc Minh nói: "Cứu người!"

Long Tổ nuốt nước miếng nói: "Chủ nhân, đây là Long Huyết Bồ Đề!"

"Chỉ có Chân Long ngã xuống mới có thể sinh ra một gốc cây như vậy!"

"Nếu không phải Tổ Long điện bị hủy diệt, mấy chục Chân Long ngã xuống đây..."

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời: "Long Tổ, tôi biết Long Huyết Bồ Đề rất quý giá!"

"Nhưng cho dù nó quý giá đến đâu cũng không bằng mạng sống của Hầu Tử!"

Nói xong, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống, cây Long Huyết Bồ Đề bị chia làm đôi!

Hừ!

Phần trên của cây Long Huyết Bồ Đề gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một con Huyết Long và muốn bỏ trốn!

Diệp Bắc Minh tiến tới, tóm lấy Huyết Long và đưa nó vào cơ thể của Hầu Tử!

Một luồng máu bao bọc lấy Hầu Tử, chậm rãi khôi phục thân thể của anh ta.

Khóe miệng Long Tổ co giật: "Chủ nhân, cậu còn thiếu anh em không?"



Tộc Thiên Hồ, dưới gốc cây thần.

Thi thể rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông!

Một bà lão nằm trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi.

Một chàng trai đeo mặt nạ vàng lãnh đạm nhìn bà ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cây thần của tộc Thiên Hồ!

"Đầu hàng không phải tốt hơn sao?"

"Tôi chỉ cần một người, hà tất phải hủy diệt toàn bộ tộc Thiên Hồ chứ?"

Bà lão thoi thóp nhưng vẫn nghiến răng nói: "Đừng nghĩ đến việc mang Yêu Yêu đi!"

Chàng trai mỉm cười: "Không ai có thể ngăn cản được thứ mà bổn tọa muốn!"

Bước đến đứng dưới gốc cây thần, áp lòng bàn tay lên đó.

Ong!

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, cây thần của tộc Thiên Hồ lại đang khô héo!

Sức sống vô tận đang ngưng tụ về phía cơ thể của chàng trai!

Trong lúc đó, một gốc cây thần cao hơn hàng ngàn mét đang tươi tốt lại chết héo!

"Cậu… lực Luân Hồi!"

Bà lão trừng to đôi mắt đục ngầu của mình, không thể tin được: "Sao có thể như thế, cậu là chủ Luân Hồi?"

Chàng trai lắc đầu: "Có chút kiến thức đấy!"

"Đồ nhi, lấy phân thân cuối cùng của con mang đi đi!"

"Vâng!"

Đông Phương Xá Nguyệt tiến vào bên trong cây thần.

Một lúc sau, bước ra từ giữa: "Sư phụ, xong rồi!"

Chàng trai xoay người rời đi.

Vạn Tuyệt nhe răng cười dữ tợn: "Sư phụ, bà lão này còn sống, đồ nhi thay người diệt cỏ tận gốc!"

"Không cần, bà ta cũng không sống được bao lâu, để bà ta tự sinh tự diệt đi!"

"Vâng!"

Nhìn thấy chàng trai và những người khác biến mất.

Ánh mắt của bà lão dần trở nên tuyệt vọng: "Tộc Thiên Hồ, hoàn toàn tuyệt hậu..."

Lúc này, một con hồ ly nhỏ màu tím lao đến, điên cuồng liếm vết thương trên người bà lão.

Trong đôi mắt tuyệt vọng của bà lão hiện lên một tia vui mừng: "Tử Nhi… Cháu còn chưa chết? Thật tốt quá!"

"Không cần lãng phí sức lực nữa, cháu mau chạy trốn đi!"

"Nhớ kỹ, nhất định phải kéo dài huyết mạch của tộc Thiên Hồ!"

Con hồ ly nhỏ màu tím điên cuồng lắc đầu!

Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi mắt đẹp như bảo thạch.

"Xì xì xì…"

Cô ta quơ tay múa chân, như thể đang nói điều gì đó!

Bà lão bật cười thê thảm: "Không cần lãng phí sức lực, không người nào có thể cứu được tộc Thiên Hồ đâu!"

"Xì xì xì…"

Con hồ ly nhỏ màu tím vẫn ra sức nói.

Hai mắt bà lão đột nhiên sáng lên: "Cái gì? Ý cháu là… Diệp Bắc Minh sao?"

Con hồ ly nhỏ màu tím liều mạng gật đầu.

Bà lão tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, bên trong mọi thứ đều có số trời sao?"

"Thôi quên đi… Tử Nhi, bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là vương của tộc Thiên Hồ!"

"Tương lai của tộc Thiên Hồ đều trông cậy vào cháu… Đi tìm Diệp Bắc Minh đi!"

"Nhất định phải giải cứu được Yêu Yêu trở về…"

Vừa dứt lời, một luồng sáng xanh lục nở rộ trên người bà lão, toàn bộ đều biến mất trong cơ thể con hồ ly nhỏ màu tím!

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện, lập tức nằm trên người bà lão: "Hu hu hu, tổ tiên ơi…"



Bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, sấm chớp ầm ầm.

Những tia sét đẫm máu không ngừng rơi xuống!

Vô số huyết khí trên bầu trời ngưng tụ lại với nhau, cuối cùng toàn bộ đều chìm vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!

Đây là huyết khí còn chưa được luyện hóa bên trong thành Huyết Linh!

Lúc ấy đang nóng lòng cứu người.

Những huyết khí này đã được Diệp Bắc Minh thu vào di tích Côn Luân Thượng Cổ, hiện tại tất cả đã bị anh hấp thụ!

Bùm!
Chương 1332: Vị sư phụ thứ 100, thức tỉnh!

Giống như một lớp giấy dán cửa sổ bị chọc thủng vậy!

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra: "Đây chính là cảnh giới Chân Linh sao?"

"Mình cảm thấy huyết dịch trong cơ thể giống như Chân Long uy nghiêm vậy!"

Giơ tay lên ngưng tụ thành một quyền rồi tung ra!

Hú!

Một con Huyết Long đột nhiên bùng nổ, đáp xuống dãy núi cách đó hàng ngàn mét!

Bùm!

Một vết nứt dài hơn một ngàn mét xuất hiện!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh kích động: "Mẹ kiếp! Một cú đấm này có thể đánh chết cảnh giới Chúa Tể sao?"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức vang lên: "Tiểu tử, chúc mừng!"

"Khu vực chung cực bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuối cùng đã mở, cậu có thể tiến vào!"

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: "Tiểu Tháp, khu vực chung cực là gì?"

"Sao trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giờ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ thốt ra một câu: "Cậu đi thì biết!"

Lập tức, khi tức biến mất.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!

Một suy nghĩ trong đầu tiến vào thế giới bên trong tòa tháp.

Trước mắt trở nên mơ hồ!

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh xuất hiện trong không gian tối tăm.

"Nghĩa địa?"

Diệp Bắc Minh sợ hãi: "Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?"

"Tại sao bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có nghĩa địa vậy?"

Dõi mắt nhìn xung quanh, phía trước có mấy trăm ngôi mộ rậm rạp!

Chỉ có tấm bia mộ dưới chân lóe lên ánh sáng mờ nhạt!

Nhưng phần còn lại của bia mộ chỉ là một mảnh u ám!

Chỉ cần liếc nhìn một cái đã có cái nhìn sơ bộ về tất cả các bia mộ!

Thậm chí, anh còn nhìn thấy tên của Tam Hoàng Ngũ Đế của Hoa tộc!

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Tháp, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tam Hoàng Ngũ Đế của Hoa tộc đều được chôn cất ở đây sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: "Tiểu tử, đây là bia mộ của những chủ nhân trước đây của bổn tháp!"

"Bọn họ đã qua đời nên mới được chôn cất ở đây!"

"Nếu như cậu chết thì cậu cũng sẽ có một chỗ nho nhỏ ở nơi này!"

"Cái gì?"

Thân thể của Diệp Bắc Minh run lên, sau lưng toát ra một luồng khí lạnh vô tận.

Tất cả các chủ nhân trước đây của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều đã qua đời sao?

Hơn nữa, toàn bộ bia mộ đều nằm trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục?

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tiểu Tháp, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: "Trước đây cậu còn chưa đủ tư cách, nhưng hiện tại thì đã đủ rồi".

Diệp Bắc Minh biết tất cả những điều này là do mình đã tiến vào cảnh giới Chân Linh!

Có lẽ.

Cảnh giới Chân Linh là một ngưỡng cửa!

Anh nhìn dọc theo nghĩa trang, chỉ thấy rất rậm rạp!

Nơi đây có hàng trăm tấm bia mộ, dưới mỗi tấm bia mộ đều là một nhân vật lớn với lai lịch tuyệt đỉnh kinh khủng!

Phía cuối nghĩa địa có chín ngôi mộ xếp thành một hàng.

Chữ viết trên đó đã bị mờ, không thể nhìn rõ từng chữ một.

Diệp Bắc Minh muốn tiến vào nghĩa địa, đọc rõ ràng từng chữ trên bia mộ!

Từng bước tiến lên!

Một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại đã ập đến, ngăn chặn anh lại.

Cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tiến về phía trước!

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đồ nhi, đã lâu không gặp!"

"Sư phụ từng nói có một ngày chúng ta sẽ có thể gặp lại, ngày này cuối cùng cũng đã tới!"

Một giây tiếp theo.

Một mộ bia ở bên rìa nghĩa địa đã sáng lên!

Bia mộ vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng đột nhiên trở nên cực kỳ chói mắt!

Trong nháy mắt, tấm bia mộ này đã trở thành nhân vật chính của toàn bộ nghĩa địa.

Diệp Bắc Minh nhìn lại, không khỏi kinh ngạc: "Thần Chủ Tuyệt Thế sư phụ?"

Trên mộ bia có khắc sáu chữ “ngôi mộ Thần Chủ Tuyệt Thế”.

Đây là phần mộ của vị sư phụ thứ 100 của anh, Thần Chủ Tuyệt Thế!

Một cái bóng xuất hiện phía trên ngôi mộ!

Ngưng tụ thành hình dáng của một người đàn ông trung niên, không giận tự uy: "Đồ nhi, nhiệm vụ mà ta giao cho con, con đã hoàn thành ra sao rồi?"

"Chuyện này..."

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt.

Thần Chủ Tuyệt Thế đã từng căn dặn Diệp Bắc Minh phải chăm sóc con gái của ông ấy!

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Bắc Minh, sắc mặt già nua của Thần Chủ Tuyệt Thế trầm xuống: "Thế nào? Con không làm sao?"

Diệp Bắc Minh có chút lúng túng: "Sư phụ, người nghe con giải thích".

"Ba năm trước, con và Nhan cô nương cùng nhau tiến vào thần miếu của chiến trường Thái Cổ, sau đó thần miếu đã sụp đổ!"

"Trước khi chiến trường Thái Cổ bị phong ấn, nữ hoàng Tu La đã cứu được Nhan cô nương, con đã hỏi qua nữ hoàng Tu La!"

"Nhan cô nương đã rời khỏi Ma giới!"

Thần Chủ Tuyệt Thế nhíu chặt mày: "Cho nên con không đi tìm con bé?"

Trong giọng nói có chút không vui.

Còn mang theo cảm giác trách móc!

Diệp Bắc Minh rất xấu hổ: "Sư phụ, lúc ấy cha mẹ con đã gặp nguy hiểm".

"Hơn nữa con còn bị những chuyện khác quấy rầy, cho nên..."

"Hừ!"

Thần Chủ Tuyệt Thế hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, những chuyện con đã hứa với ta nhưng lại không làm được!"

"Con thật quá đáng trong chuyện này!"

Diệp Bắc Minh quỳ một chân trên mặt đất: "Sư phụ, đồ nhi đã không làm tốt chuyện này!"

"Đồ nhi bảo đảm, sau khi rời khỏi Thiên Uyên, con nhất định sẽ tìm được Nhan cô nương!"

Thần Chủ Tuyệt Thế không nói câu nào.

Hư ảnh trực tiếp biến mất, ngôi mộ của ông ấy cũng dần mờ đi!

"Sư phụ?"

"Sư phụ..."

Cho dù Diệp Bắc Minh có kêu gào như thế nào đi chăng nữa thì Thần Chủ Tuyệt Thế cũng không có ý định ra ngoài!

Diệp Bắc Minh đứng dậy: "Tiểu Tháp, ông có thể tìm được khí tức của Nhan cô nương không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Để tôi tìm thử xem!"

Một lát sau.
Chương 1333: Cuộc trò chuyện của hai cô gái

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Không tìm thấy được khí tức của cô ấy, nhưng chắc hẳn cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng!"

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: "Một khi có tin tức của cô ấy thì lập tức báo cho tôi biết!"

Tiếp theo, Diệp Bắc Minh lại gọi Thần Chủ Tuyệt Thế mấy lần.

Nhưng bia mộ của đối phương không hề đáp lại!

Cũng không biết sư phụ tức giận hay còn nguyên nhân nào khác.

Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều nữa, xác nhận bản thân không thể tiến vào nghĩa địa, suy nghĩ trong đầu lui ra ngoài.



Cùng lúc đó, Huyền Giới, Thần Thủ cốc.

Trong một khoảng sân yên tĩnh.

Một cô gái với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp như ngọc thở dài một hơi: "Ôi, đã suốt ba năm rồi, không biết anh ấy thế nào nữa?"

Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương ngồi bên cạnh ngạc nhiên: "Chị Nhan, sao chị lại nhớ đến anh ấy rồi?"

"Có rất nhiều phụ nữ xung quanh người đàn ông thúi này, chỉ đếm sơ một chút cũng đã có hơn mười người rồi!"

"Chị Nhan, chị thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa chắc thích chị đâu!"

"Có lẽ anh ấy đã sớm quên chị từ lâu rồi!"

Nếu Diệp Bắc Minh ở chỗ này thì anh nhất định sẽ nhận ra hai người bọn họ!

Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn!

Sau khi Nhan Như Ngọc rời khỏi Ma giới thì cô ta đã gặp được sư phụ hiện tại của mình!

Một vị thần ý của Thần Thủ cốc.

Đối phương nhìn trúng y thuật thiên phú và vóc dáng hoàn mỹ trời sinh của cô ta!

Cho nên đã đưa cô ta về Thần Thủ cốc!

Nhan Như Ngọc biết mình không có quyền từ chối, chỉ có một yêu cầu duy nhất: dẫn theo La Vãn Vãn cùng đến Thần Thủ cốc!

Khuôn mặt của cô gái đỏ bừng lên: "Củ cải nhỏ, em nói năng bậy bạ gì đó!"

"Ai thích anh ấy? Sau khi thần miếu Thái Cổ sụp đổ, tất cả mọi người đều nói anh ấy đã chết".

"Chị chỉ nghi ngờ, dựa vào số mệnh của anh ấy, nhất định sẽ không dễ dàng chết như vậy".

"Hừ!"

La Vãn Vãn khẽ hừ một tiếng, hai tay chống nạnh: "Còn không chịu thừa nhận? Em có bằng chứng nè!"

Nói xong, La Vãn Vãn giơ tay, lấy ra một khối lưu ảnh thạch.

Rót chân nguyên vào trong đó!

Giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên trong lưu ảnh thạch: "Anh Diệp, anh đang ở nơi nào?"

"Anh có khỏe không… Anh Diệp, em nhớ anh..."

"A!"

Nhan Như Ngọc kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ: "Củ cải nhỏ, cái này từ đâu tới?"

La Vãn Vãn cười trộm: "Hì hì, đây là lúc chị nằm mơ nói mớ đó!"

"Em cũng biết chị sẽ không thừa nhận, cho nên đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại".

"Còn có chuyện thú vị hơn nữa. Chị Nhan có muốn nghe không?"

"Lần trước khi chị Nhan uống say, vừa xoa xoa người mình còn vừa gọi tên anh Diệp, hai chân còn run rẩy nữa..."

"Em..."

Nhan Như Ngọc thẹn thùng giậm chân: "Con bé thúi này, em dám trêu chọc chị à!"

"Mau trả lại lưu ảnh thạch cho chị!"

"Hì hì hì, không đâu..."



Huyền Giới, sâu trong một dãy núi cổ xưa.

Chàng trai đeo mặt nạ vàng ngồi trên một tế đàn.

Xung quanh thân thể, ba mảnh vỡ cổ xưa trôi lơ lửng, ngưng tụ thành bóng dáng của Càn Khôn Trấn Ngục trên hư không!

Hai người Đông Phương Xá Nguyệt và Vạn Tuyệt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc!

Một lát sau, chàng trai mở mắt ra: "Đáng tiếc, chỉ có ba mảnh vỡ!"

"Nếu lấy được mảnh vỡ thứ tư thì thực lực của bổn tọa nhất định sẽ khôi phục nhanh hơn một chút!"

"Tuyệt Nhi!"

Vạn Tuyệt kích động trả lời: "Đệ tử ở đây!"

Chàng trai hơi nheo mắt lại: "Con đi đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm cho vi sư một người tên là Diệp Càn Khôn!"

Bàn tay vừa nhấc lên!

Bóng dáng của một chàng trai đeo mặt nạ màu tím xuất hiện!

"Người này sống hay chết không quan trọng, quan trọng là mảnh vỡ tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu ta!"

"Nếu con tìm được vật này thì con sẽ là người tiếp theo của nhà họ Vạn được phong tước hiệu Thần Đế!"

Toàn thân Vạn Tuyệt run rẩy, hô hấp vô cùng dồn dập.

Điên cuồng đập đầu xuống đất!

Máu tươi đầm đìa: "Sư phụ, đệ tử nhất định không phụ lòng mong đợi của mọi người!"

Đôi mắt đỏ bừng, ghi nhớ kỹ hình bóng kia!

Đông Phương Xá Nguyệt cũng vội vàng nói: "Sư phụ, để con đi cùng cậu ấy!"

"Thực lực của Diệp Càn Khôn kia rất cường đại, một mình Vạn Tuyệt chưa chắc có thể đánh bại cậu ta!"

Chàng trai hừ lạnh một tiếng: "Con còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm!"

"Vốn dĩ mười thân thể luân hồi của con đã chuẩn bị xong, nhưng bản thân con lại cho người phá nát thân mình, làm ô uế sức mạnh của huyết mạch!"

"Nhưng huyết mạch trong bụng con cũng không tệ, cho bổn tọa thêm một tháng nữa!"

"Đợi bổn tọa khôi phục lại một chút sức lực thì ta có thể hoàn toàn luyện chế vật trong bụng con!"

Chàng trai chậm rãi đứng dậy, bóng dáng bao phủ toàn bộ sơn cốc!

Ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trên trời cao: "Đám đạo đức giả các ngươi, sớm muộn gì bổn tọa cũng sẽ giết bằng được các ngươi!"
Chương 1334: Cửu U Lôi Hỏa!

Nhìn Vạn Tuyệt rời đi.

Đông Phương Xá Nguyệt thầm kêu không ổn: "Sư phụ và Vạn Tuyệt tạm thời còn chưa biết Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh!"

"Nếu bị bọn họ phát hiện thì Diệp Bắc Minh nhất định lành ít dữ nhiều!"

"Tên khốn kiếp này tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy…"

Trong lòng cô ta nảy sinh những sự thay đổi vi diệu.



"Được rồi, các người có thể đi".

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi thế giới không gian thì anh đã thả người nhà họ Thôi ra ngoài.

Thôi Nhân Lôi tỏ vẻ khiếp sợ: "Cậu Diệp, thế giới vừa rồi là một thế giới bỏ túi do cậu tạo ra phải không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Phải!"

"Xì!"

Mọi người trong nhà họ Thôi ngược lại hít một hơi thật mạnh!

Thôi Nhân Lôi lại càng hoảng sợ đến mức không khép miệng được: "Cậu Diệp, thế giới bỏ túi của cậu lại lớn như vậy!"

"Lão phu quả thực chưa bao giờ nghe qua, hôm nay xem ra đã được tận mắt nhìn thấy rồi".

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói vài câu khách sáo, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Thôi Nhân Lôi tiến lên ngăn cản Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thôi tiền bối, ông còn có chuyện gì sao?"

Thôi Nhân Lôi do dự một lúc, như thể đã đưa ra quyết định nào đó: "Cậu Diệp, nhà họ Thôi của tôi bằng lòng đi theo ngài!"

Ông ta cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ lập tức đồng ý.

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với nhà họ Thôi của ông!"

Chỉ là bèo nước gặp nhau, anh chỉ cứu nhà họ Thôi một lần là đủ rồi!

Về phần Thôi Nhân Lôi nói đi theo?

Chỉ là nhà họ Thôi muốn tìm một chỗ dựa vững chắc mà thôi!

Thôi Nhân Lôi mỉm cười, như thể đã sớm biết Diệp Bắc Minh sẽ từ chối, lại nói thêm một câu: "Cậu Diệp, nếu như nhà họ Thôi của tôi giao cho ngài một ngọn dị hỏa thì sao!"

"Dị hỏa?"

Con ngươi của Diệp Bắc Minh nheo lại.

Thôi Nhân Lôi gật đầu: "Không sai!"

"Tổ tiên nhà họ Thôi của tôi là một thợ rèn kiếm, trong tay có vô số thần binh lợi khí!"

"Các loại sắt đá ngoài trái đất mà thợ rèn kiếm khác không thể xử lý được, Huyền Thiết hàng triệu năm, hàng chục triệu năm tuổi!"

"Nhà họ Thôi của tôi cũng có thể chế tạo thành binh khí!"

"Chính là dựa vào Cửu U Lôi Hỏa!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Tiểu Tháp, có dị hỏa như vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quyết đoán trả lời: "Mẹ kiếp! Đương nhiên là có, Cửu U Lôi Hỏa chỉ tồn tại trong Thần Giới!"

"Sức sát thương của thứ này còn đáng sợ hơn Phần Thiên Chi Diễm và Huyền Minh Lãnh Hỏa nhiều!"

"Tại sao nó lại ở trong Thiên Uyên chứ?"

Một giây tiếp theo, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức phản ứng lại: "Tôi biết rồi!"

"Nhất định là ngọn lửa này đã rơi xuống theo sau khi Thiên Uyên rơi xuống!"

"Tiểu tử, Thôi Nhân Lôi không hề nói dối, có lẽ bọn họ thật sự có Cửu U Lôi Hỏa!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống, dừng trên người Thôi Nhân Lôi: "Tôi đồng ý với ông!"

"Chỉ cần tôi lấy được Cửu U Lôi Hỏa thì tôi có thể bảo vệ nhà họ Thôi!"

"Nhưng tôi sẽ chỉ cho các người một chỗ đặt chân trong di tích Côn Luân Thượng Cổ thôi!"

"Hơn nữa, tôi nói rõ trước, nếu tôi không cẩn thận ngã xuống thì thế giới này sẽ sụp đổ!"

"Các người suy nghĩ kỹ trước khi nói!"

Tiên lễ hậu binh!

Thôi Nhân Lôi cười đáp: "Được!"

Hai bên lập tức ăn ý lẫn nhau.

Thôi Nhân Lôi cũng không chậm trễ, đưa Diệp Bắc Minh trở về nhà họ Thôi.

Dọc theo đường đi, Thôi Nghê Thường muốn nói lại thôi.

Nhiều lần muốn tìm Diệp Bắc Minh nói chuyện nhưng đều bị ánh mắt của Thôi Nhân Lôi buộc trở về!

Cuối cùng, chỉ đành phải từ bỏ.

Nhà họ Thôi được xây dựng gần một ngôi mộ kiếm đổ nát, ở đó chỉ có hơn trăm người già yếu, bệnh tật.

Dựa theo lời giới thiệu của Thôi Nhân Lôi, nhà họ Thôi vào mười ngàn năm trước vô cùng thịnh vượng.

Rất nhiều người tu võ tới cầu kiến, từ khi tổ tiên cuối cùng ngã xuống, thế hệ này đã không còn người nào có thể rèn được thần kiếm nữa!

Nhà họ Thôi dần dần rơi khỏi thần đàn.

Dưới sự dẫn dắt của Thôi Nhân Lôi, Diệp Bắc Minh tiến vào ngọn núi phía sau nhà họ Thôi.

Ở bên trong một miệng núi lửa phía trước, sấm chớp rền vang, đám mây đè xuống rất thấp.

Thôi Nhân Lôi chỉ vào ngọn núi lửa: "Cậu Diệp, Cửu U Lôi Hỏa ở trong ngọn núi lửa này!"

"Nếu cậu có thể mang nó đi thì nó là của cậu!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tốt nhất là ông đừng lừa tôi!"

Tiến lên một bước, hướng thẳng về phía ngọn núi lửa.

Diệp Bắc Minh vừa mới rời khỏi, Thôi Nghê Thường đã không nhịn được nói: "Bao nhiêu người muốn có được Cửu U Lôi Hỏa cũng đều bỏ mạng tại đây!"

"Anh Diệp tiến vào nơi này, liệu có thể sống sót rời khỏi đây không?"

Khuôn mặt già nua của Thôi Nhân Lôi ngưng trọng, nhìn chằm chằm miệng núi lửa: "Nếu như cậu ta cũng không thể quay lại thì không ai có thể lấy được Cửu U Lôi Hỏa!"

Hai mắt Thôi Nghê Thường ửng đỏ: "Nhưng anh Diệp đã cứu mạng chúng ta!"

"Chẳng lẽ chúng ta không nên nói cho anh ấy biết sự nguy hiểm bên trong đó sao?"

Thôi Nhân Lôi tức giận hét lớn một tiếng: "Làm càn!"

"Chuyện này liên quan đến tương lai của nhà họ Thôi, nếu như nói cho cậu ta biết, cậu ta không đi thì sao?"
Chương 1335: Uy lực của dị hỏa!

"Vì tương lai của nhà họ Thôi, ông chỉ có thể đánh cược lần này thôi!"

Diệp Bắc Minh vừa bước vào miệng núi lửa.

Một hơi thở nóng hổi đã phả vào mặt!

Dung nham đang dâng trào trong núi lửa, một mảnh đỏ bừng!

Miệng lưỡi của Diệp Bắc Minh khô khốc: "Nhiệt độ ở nơi này cao hơn những ngọn núi lửa bình thường gấp trăm lần!"

Hú!

Đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang lên.

Khuôn mặt già nua của Thôi Nhân Lôi đỏ bừng: "Bắt đầu rồi!"

Dung nham ở phía trước sôi trào, một Chân Long được dung nham ngưng tụ tạo thành đang tấn công dữ dội!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, đang định sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Vù vù!

Kiếm Không Tên kêu lên vù vù, như thể nó sắp lao ra khỏi chiếc nhẫn chứa vật!

Suy nghĩ một chút, kiếm Không Tên rơi vào tay anh, chém ra một kiếm!

Con rồng này trực tiếp nổ tung khiến dung nham bắn tung tóe!

Cúi đầu nhìn xuống, kiếm Không Tên không ngừng run rẩy!

Giống như có một luồng sức mạnh cường đại kéo Diệp Bắc Minh hướng về phía sâu trong núi lửa!

"Không Tên, có chuyện gì vậy?"

Diệp Bắc Minh nghi ngờ, cau mày nói: "Muốn tiến vào bên trong sao?"

Vù! Vù! Vù!

Kiếm Không Tên không ngừng kêu vù vù, tựa như đang đáp lại!

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, tiếp tục đi về phía sâu trong núi lửa!

Ngay vào lúc này, tiếng rồng gầm lại vang lên một lần nữa, hơn chục con rồng dung nham lao ra!

Hừ! Hừ! Hừ!

Kiếm khí chuyển động, tất cả những con rồng dung nham đều bị chôn vùi!

Đột nhiên, giọng nói của Thìn Long, một trong mười hai con giáp long mạch: "Tôi cảm nhận được khí tức của Sửu Long!"

"Quá tốt, Sửu Long ở dưới ngọn núi lửa này!"

"Cái gì?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ run lên: "Chẳng lẽ kiếm Không Tên rung động là vì chuyện này sao?"

Tăng tốc đi đến nơi sâu nhất của ngọn núi lửa.

Một hồ dung nham cản trở đường đi!

Dung nham đang sôi trào, nhiệt độ cao đến mức dọa người!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi nhảy vào trong hồ dung nham!

Nhiệt độ nóng đến khủng khiếp ập đến!

Bùm!

Từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra ma khí ngập trời!

Tất cả dung nham đều bị ma khí ngăn cách bên ngoài!

Anh nhanh chóng lặn sâu xuống hàng ngàn mét, khí tức chiến đấu truyền đến từ phía trước.

Tăng tốc tiến vào một không gian rộng lớn!

Một ngọn lửa màu tím!

Một Chân Long màu vàng!

Thanh kiếm bị chặt đứt một nửa!

Ba bên thật sự đang chiến đấu với nhau!

Khí tức chiến đấu vừa rồi là truyền đến từ chúng nó!

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn thanh kiếm Không Tên trong tay, nó giống y như đúc với thanh kiếm bị chặt đứt một nửa kia!

"Vl..."

Vù!

Thanh kiếm Không Tên trong tay càng kích động hơn, như muốn bay ra khỏi tay anh!

Diệp Bắc Minh cười lớn: "Tiểu Tháp, tôi sắp phát tài rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phỉ nhổ: "Con mẹ nó, tiểu tử, vận khí của cậu quả thực khó tin mà!"

Diệp Bắc Minh tự tin cười nói: "Vận khí của tôi vẫn luôn như vậy, ngày đầu tiên ông biết tôi à?"

"Đệt!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa cười vừa mắng một tiếng.

Một giây kế tiếp.

Cửu U Lôi Hỏa, Sửu Long, nửa thanh kiếm đứt gãy đồng thời phát hiện ra kẻ xâm nhập Diệp Bắc Minh này, khí tức cuồng bạo bùng nổ!

Bùm!

Diệp Bắc Minh bị ném bay ra ngoài, ổn định thân thể.

Thìn Long lập tức xuất hiện, hét lớn một tiếng: "Sửu Long, đây là cậu Diệp, chính là hậu duệ của Thượng Cổ Hoa tộc!"

"Còn không mau thần phục!"

Sửu Long lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thần phục? Côn Luân Hư đã hỏng rồi sao!"

"Bổn tọa ở chỗ này, chỉ cần có thời gian thì sẽ có thể hóa thành Long Linh!"

"Thành tựu thân thể bất diệt muôn đời! Lại bảo tôi đầu hàng một thằng oắt con miệng còn hôi sữa sao?"

"Nằm mơ! Cho dù cậu ta là hậu duệ của Thượng Cổ Hoa tộc thì cũng không được!"

Cơ thể màu vàng của Sửu Long vặn vẹo, đập xuống giống như sao băng rơi xuống đất!

Cửu U Lôi Hỏa đang ở một bên hỗ trợ, dung nham xung quang đang sôi trào!

Bùm!

Một tiếng động lớn kinh thiên động địa, hơn chục tia sét màu tím bùng nổ từ trong Cửu U Lôi Hỏa!

Nửa thanh kiếm bị chặt đứt chém xuống, kiếm khí tỏa khắp nơi!

Khi ba người liên thủ, hóa ra còn đáng sợ hơn cả cảnh giới Động Hư!

Giọng nói của Thìn Long trầm xuống: "Cậu Diệp, Sửu Long đã đi ngược lại suy nghĩ ban đầu của mình, cậu phải dựa vào sức mạnh của chính mình để thu phục Sửu Long!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, lạnh lùng nhìn ba bên: "Tôi biết các người đều có ý thức của chính mình!"

"Cho các người một cơ hội, hiện tại mau thần phục tôi!"

"Hoặc sẽ bị hủy diệt!"

Hú!

Ầm!

Xì!

Ba người rõ ràng không phục, sát khí vô tận từ bốn phương tám hướng ập đến!

Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Không Tên, khẽ quát một tiếng: "Cửu Tiêu, chém rồng!"

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rung lên, một thanh kiếm hình Huyết Long xuất hiện!

Khí tức giết chóc, lạnh lùng và chết chóc ngưng tụ, phong tỏa mọi sinh cơ của Sửu Long!

Khi kiếm khí và Sửu Long tiếp xúc nhau, Sửu Long lập tức bay ngược trở ra!

Thân ảnh mờ đi một lúc rồi gần như biến mất tại chỗ!

Nửa thanh kiếm đứt gãy và Cửu U Lôi Hỏa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập túc quay đầu bỏ chạy, chui vào sâu trong dung nham!

Diệp Bắc Minh không đuổi theo mà chỉ tiến lên từng bước!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống một nơi cách Sửu Long bảy tấc: "Bị tiêu diệt hoặc thần phục?"

Sửu Long lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không đầu hàng đâu!"

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm: "Tiểu Tháp, nuốt chửng nó đi!"

"Được!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, hư ảnh của một tòa bảo tháp ngưng tụ thành hình sau lưng anh!

Một giây tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK